Hứa từ giờ sẽ chăm làm chap hơn, mọi người cho Umi xin 500 động lực với ( ・'ω・')

------------------------------------------------------

" Tuyệt diệu! Như vậy, đại công trình sẽ tiến hành nhanh không ít !" Có người lập tức khen.

Lúc này, một kỹ sư trị thủy lại nói: " Làm như vậy quả là rút ngắn thời gian không ít, nhưng lòng sông vẫn ngập nước như cũ, tiến hành trùng tu không phải vẫn là khai quật trong nước hay sao?"

" Ngu ngốc!" Tiểu mập mạp Tần Thanh đột nhiên nói. " Nếu đã phân đoạn kênh đào, chắc chắn là để ngăn nước đó thôi!"

" Nhưng nước trong lòng sông....thì đổ đi đâu được?"

Mọi người không khỏi lại đem ánh mắt nhìn về phía Cung Dĩ Mạt, Cung Dĩ Mạt lại cười cười chỉ vào một chỗ trong mô hình đất, nói: " Nếu không thể chặn dòng chảy của nước, vậy thì thay đổi dòng chảy là được rồi!"

" Thay đổi dòng chảy của nước?" Có người nhẹ nhàng kinh hô, chung quy lại, người ở niên đại này vẫn thực là kính sợ thiên nhiên. Với bọn họ, thiên địa rộng lớn, lực lượng vô song, sao phàm nhân có thể dễ dàng tác động đến được? Bảo bọn họ thay đổi hướng chảy của dòng sông ư? Đừng nói là có ai có khả năng làm được, bọn họ nghĩ cũng chưa có ai dám nghĩ tới đâu! " Chư vị thỉnh xem, kênh đào Ngọc Long nối giữa sông Hoài và Trường Giang, nguồn nước rốt cuộc chảy từ đâu tới? Chủ yếu là từ sông Hoàng Long chảy vào Biện Thủy rồi lại tiến vào sông Hoài, từ sông Hoài nhập vào Ngọc Long. Nếu chúng ta ở Biện Thủy thay đổi dòng nước, hướng về Lạc Dương, thì khúc sông Hoài kia sẽ không còn nước nữa."

" Lòng kênh đào Ngọc Long có độ dốc từ bắc xuống nam theo thứ tự giảm dần, nước lại chảy về chỗ trũng. Nếu bị ngăn một chỗ, liền chảy sang chỗ khác, tỷ như nước sông Hoài này sẽ chảy vào hồ Hồng Trạch, mà hồ Hồng Trạch cũng rót vào Ngọc Long, nơi này, cũng cần phải sử dụng triệt để."

" Chúng ta có thể đem nguồn nước của hồ Hồng Trạch là nơi trung chuyển tạm thời giữa ba dòng sông. Từ hồ Hồng Trạch đào nhánh nhỏ rót trả vào dòng Trường Giang, sẽ không làm đứt đoạn của kênh Ngọc Long, mọi việc sẽ dễ dàng!"

(P/s: mn cũng đã biết Đại Vận Hà có thật và có lịch sử lâu đời. Đoạn này mình có tìm hiểu sơ qua về cấu trúc và sơ đồ của của Đại Vận Hà, tuy nhiên, vì kết cấu, lịch sử cùng địa danh quá phức tạp nên mình không hiểu được hết. Hơn nữa, do hoàn cảnh truyện lại không hoàn toàn là Trung Quốc cổ đại nên nhiều tên gọi, địa danh được cải biên. Mình chỉ cố hết sức để truyền tải cv dễ hiểu nhất có thể, mn thông cảm nhé, mình đã cố hết sức cho cái đoạn rắc rối này rồi QAQ Có ai có cách hiểu dễ hơn thì bày giúp mình vs)

Cung Dĩ Mạt hít thật sâu một hơi, ngẩng đầu lên quan sát mọi người, nhìn thấy xung quanh từ đám Cung Triệt đến kỹ sư trị thủy cùng thợ thủ công, hết thảy đều hai mắt sáng ngời, xoa tay hằm hè, hận không thể lập tức thực hiện liền hơi hơi mỉm cười.

" Biện pháp này, ai cũng có thể nghĩ ra được. Trong lịch sử trị thủy của Đại Dục, cũng đã từng sử dụng biện pháp tương tự như vậy rồi. Suy cho cùng, trị thủy vẫn luôn là Quốc sách từ bao đời nay, là đại sự tạo phúc cho bá tánh bậc nhất! Chúng ta khai thông lòng sông, đại tu kênh đào, vẫn nên là triển khai thủy lộ trải rộng đất liền. Phải biết, phía Tây quốc gia chúng ta đồi núi trùng điệp, nguồn nước khó khăn. Có thể đem nước chia sẻ khắp thiên hạ, lại phòng ngừa thiên tai, hết thảy đều là có công lớn! Tất cả mọi người ở đây đều có thể lưu danh sử sách, lưu truyền muôn đời!"

Lời nói của nàng phấn chấn nhân tâm, kích động lòng người. Lúc này, nàng khẽ cúi đầu, hướng Cung Triệt làm động tác thỉnh trang nghiêm, khẽ nói: " Việc đại sự không nên chậm trễ, kế tiếp, phiền Thái tử ca ca ban bố điều lệnh đi!"

Cung Triệt ngưng thần suy nghĩ, rồi lại cùng mọi người thương nghị một phen, cuối cùng truyền lệnh tới.

" Từ Nguyên, ngươi mang theo Lý sư phụ, Liễu sư phụ đi tới Biện Thủy thay đổi hướng chảy sông Hoài, đồng thời, chịu trách nhiệm tu sửa kênh đào phía bắc. Bổn Thái tử đem điều lệnh Thái tử giao phó cho ngươi, chớ làm ta thất vọng!"

"Tuân lệnh!" Từ Nguyên biểu tình nghiêm túc, lớn tiếng đáp.

Trong đám công tử thế gia đi theo lần này, có thế lực phía sau Từ Nguyên cùng Ngọc Tử Thanh thuộc về phe trung lập, Tần Thanh lại là đảng Thái tử, tính ra, chỉ có Lý Kha thận phận có chút bối rối.

Không quan hệ, bởi vì Thái tử cũng có không ít thân tín, lúc cần dùng có thể giao phó giám sát sẽ không có vấn đề gì.

" Tử Thanh, ngươi mang theo Trần sư phụ cùng Khương Trắc Viên đi tới cải tạo hồ Hồng Trạch, tạo nơi tiếp nối cho ba khúc sông. Cũng giao cho ngươi giám sát đại tu kênh đào phía nam. Sau khi hoàn thành, ngươi từ phía nam đả thông lên phía bắc, thẳng đến chỗ chúng ta."

" Đoạn trung gian của tuyến đường chính Ngọc Long bị tắc nghẽn nghiêm trọng, Cung Dĩ Mạt, muội đi theo ta."

Cung Dĩ Mạt cười: " Tuân lệnh!"

" Nhiệm vụ khai quật nhánh sông Biện Thủy về Lạc Dương, Tần Thanh, Lý Kha, giao cho các ngươi!"

Hai ngươi sôi nổi tuân mệnh.

Cứ như vậy, tất cả mọi người lần nữa bị tách ra, nhưng trong lòng hết thảy lại không có một chút thương cảm nảy sinh tới, chỉ có quyết tâm hoàn thành đại sự. Bọn họ sinh ra thân phận cao quý, đối với sứ mệnh kiến công lập nghiệp chính là dã vọng đã thấm nhuần từ trong máu thịt.

Hiện tại, tuy rằng còn có chút sợ hãi, nhưng chỉ là một nhiệm vụ rõ ràng, đơn giản như vậy lại không hoàn thành được, bọn họ thật sự còn không bằng ở kinh thành ăn no chờ chết hay sao?!

Quá trình thay đổi kế hoạch mà tiến hành này làm sinh hoạt của Cung Dĩ Mạt trở nên thập phần phong phú. Ban ngày, nàng giúp đỡ nông công, cùng nhau tu sửa kênh đào. Không chỉ đơn giản là sử dụng "thần chưởng" dời núi lấp bể, mà nàng thật sự sắn tay áo xung phong đào đất, khiêng đá, toàn thân dính đầy bùn đất , dơ hề hề, cũng không ngại sinh hoạt cùng dân công.

Mà nông phu tâm tính lương thiện, đơn thuần, thấy Cung Dĩ Mạt cũng không lớn hơn con gái nhà mình bao nhiêu, lại thông minh, nhanh trí, so với kính sợ thân phận của nàng, bọn họ càng cảm thấy thân cận, quý mến hơn nhiều.

Không chỉ phụ giúp trong quá trình đại tu kênh đào, Cung Dĩ Mạt cũng tự mình giúp nông phu sửa lại không ít nông cụ dùng cho ngày mùa. Nàng dùng kinh nghiệm sống ba đời của mình, lại từng đi đâu đi đó, mắt quan sát không ít, cho nên, rất nhiều công cụ cày cấy, nàng chỉ cần nhìn qua đã hiểu. Không chỉ nâng cao chất lượng nông cụ, nàng còn tìm ra phương pháp cải tiến, tạo phúc cho không ít hương thân, chỉ trong thời gian ngắn, nhận được khen ngợi không dứt.

Mà Cung Triệt, bởi vì không hà khắc công nhân, hơn nữa cũng cực kỳ quan tâm đến đời sống của bọn họ, mỗi ngày chỉ yêu cầu phu dịch nửa ngày, còn nửa ngày cho về nhà canh tác, hơn nữa, còn cho phép những nhà nghèo đói bần cùng đưa thê nhi đến doanh địa giúp nấu cơm bưng nước. Cho nên, toàn bộ công trình thi công hai bờ sông đều là cảnh tượng khí thế ngất trời.

Tiếng dân phu dùng sức thét to, tiếng trâu ngựa kêu ồ ồ, tiếng dặn dò ôn nhu của nhóm phụ nhân đưa cơm bưng nước, tạo thành một mảnh ồn ã tấp nập, vui mừng. Giữa đám đông nhộn nhịp, thỉnh thoảng lại có một vài tiểu hài tử nô đùa chạy qua, bọn nhỏ đối với Cung Dĩ Mạt thập phần tò mò, thường xuyên rủ nhau chạy tới lén nhìn nàng.

Hôm nay, Cung Dĩ Mạt lại tới công trường để kiểm tra tiến độ thi công cùng hiệu quả sau khi cải tiến "ròng rọc" vào công cụ. Nàng muốn tạo ra loại ròng rọc có thể xoay tròn 360 độ như của thời hiện đại sau này, như vậy, khi dân công vận chuyển đất đá, sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mà một đám tiểu hài tử trốn sau gốc cây, giương mắt nhìn chằm chằm vào lều quản lý, hết thảy đều mang một bộ dáng muốn tới gần lại không dám.

Cung Dĩ Mạt để ý thấy bọn chúng, liền nhe rằng cười tinh nghịch, nhanh chóng đi đến: "Tiểu hài tử các đệ các muội đến đây có việc gì thế? Công trường nguy hiểm, trẻ con không được đến gần đâu!"

Ngày thường, Cung Dĩ Mạt không có việc gì đều sẽ ngồi kể chuyện trên trời dưới bể cho đám trẻ con quanh đây, cùng vui đùa với bọn chúng. Nàng vốn nghĩ bọn chúng tới bám lấy nàng đòi chơi cùng, không nghĩ tới hôm nay bọn chúng tìm nàng, là để truyền lời.

" Đại tỷ tỷ, có một vị công tử bảo ta tới truyền lời cho tỷ...." Đại tỷ tỷ là Cung Dĩ Mạt bắt bọn chúng gọi nàng như vậy, mà người vừa nói chính là một tiểu nam hài mặt mũi sáng sủa, thông minh nhất bọn.

" Hửm? Có lời gì nói?"

" Vị công tử ấy nói, tối nay giờ Tý một khắc."

Cung Dĩ Mạt sờ sờ mắt, rồi đột ngột mở lớn hai mắt, hướng tới bọn trẻ làm một cái mặt quỷ. " Đại tỷ tỷ phải đi làm đại sự. Chuyện này tuyệt đối không được nói cho ai khác biết. Nghe thấy chưa?"

Mấy tiểu hài tử sôi nổi gật đầu, Cung Dĩ Mạt cười, lấy kẹo đường nhét đưa cho bọn chúng, kêu cả đám quay trở về.

Một đêm trăng sáng.

Một nam tử đơn độc đứng ở triền núi cao, nhìn xuống toàn bộ công trường hai bên sông. Lúc này, công trường đã không còn công nhân, chỉ có từng đội tuần tra gác đêm qua lại, từng ngọn đuốc lập lòe chiếu rọi xuống nền đất ướt gồ ghề lồi lõm.

" Thế nào, có thấy kinh ngạc hay không?"

Thanh âm lanh lảnh của tiểu nữ hài đột ngột vang lên trong đêm tối, Cung Dĩ Mạt không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, Kim Duẫn thập phần kinh ngạc quay người nhìn nàng.

" Sao ngươi biết ta ở đây?"

Cung Dĩ Mạt đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn về phía công trường phía xa. " Bởi vì chỉ có nơi này có thể nhìn được toàn bộ khu vực này."

" Chúng ta luôn cảm thấy, vạn vật tự nhiên thây đổi thực là thần kỳ, không có cách nào chế ngự được. Hiện tại, lại cảm thấy, dùng nhân lực từng chút từng chút thay đổi tự nhiên, cũng là một sự tình thực chấn động."

Nàng nói lời thâm ý làm Kim Duẫn không khỏi suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn hướng về phía nàng liếc một cái mị nhãn.

" Ngươi không thử đoán xem, lần này ta tới tìm ngươi làm gì sao?"

Cung Dĩ Mạt cười cười. " Hiện tại, bọn ta bên này khai đào khí thế ngất trời, các ngươi bên kia tất cũng đang âm thầm tiến hành. Việc buôn lậu này, ngoại trừ bắt buộc phải có nguồn nước ra....nhất định phải có thuyền, không phải sao?"

Kim Duẫn thở dài lắc đầu: " May mà ngươi không phải là nam tử....nếu không....."

Cung Dĩ Mạt nhướn mày cười, học theo hắn nheo nheo hai mắt, tà tà nói: " Nếu không, ngươi đành phải lấy thân báo đáp ta rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện