Cung Dĩ Mạt nhíu mày thật sâu.

Cung Triệt lại nói: " Tốn công bày binh bố trận như vậy, không chừng đằng sau vẫn còn có ám chiêu."

Hắn vuốt ve ấn đường, tâm tình phiền muộn. Hắn không giống những Hoàng tử khác vì Hoàng quyền mà tranh đoạt dân tâm, hắn, là thực lòng thực dạ muốn tạo phúc cho dân chúng.... Mỗi khi làm được một việc tốt, nhận được cảm kích chân thành của bá tánh, cảm giác thành tựu lại thỏa mãn khôn cùng này, không phải tranh quyền đoạt vị khốc liệt tanh máu có thể mang lại cho hắn.

Nhưng hắn tại đây tận tâm tận lực làm việc tốt, trong kinh thành lại có người tận tâm tận lực hãm hại sau lưng, hắn cũng không sợ có người cướp đi chiến tích, thanh danh của bản thân, mà chỉ sợ thân nhân gia tộc mình, hấp tấp hồ đồ, chỉ vì nóng lòng lập công mà làm hỏng đại cục.

Hắn còn nhớ rất rõ, khi hắn còn nhỏ, Bộ Công vì tu sửa gấp hành cung tránh nóng đã tạo ra tai họa vang trời, người người oán thán. Quan viên, vì muốn lấy lòng Phụ hoàng mà bất chấp tất cả hậu quả, chỉ chăm chăm đốc thúc xây dựng công trình mỹ lệ hoang phí, mà Phụ hoàng chỉ quan tâm đến kết quả, cũng không thèm để ý xem, quá trình làm ra đã hại chết bao nhiêu mạng người vô tội.

Hắn không hy vọng..... Đại Vận Hà hắn dốc bao nhiêu nhiệt tình cùng công sức, cũng bị người giày xéo như vậy!

Cung Dĩ Mạt nhẹ nhàng trấn an hắn. "Thái tử ca ca chớ nóng vội, Phụ Hoàng đại nhân đại nghĩa, sẽ không để ý tới lời đồn đãi vớ vẩn đó đâu."

Bất luận vì lý do gì, một Hoàng Đế cũng sẽ không cho phép người nào có thanh danh còn vang vọng hơn hắn, thế nhưng, dù sao Cung Thịnh cũng được coi là một minh quân, mặc dù trong lòng không thoải mái, hắn cũng sẽ không vì một lời đồn vô căn cứ mà phát tác lên người Cung Triệt.

Muốn dời đi sự chú ý của hắn, Cung Dĩ Mạt đột nhiên nhướn mày cười cười. " Đúng rồi, hôm nay, trưởng sự đóng tàu tới báo cáo tiến độ của xưởng đóng tàu. Ca ca thử đoán xem, hiện tại, trong tay muội có bao nhiêu tàu thuyền đây?"

Cung Triệt không khỏi bật cười, cũng không biết tiểu Hoàng muội của hắn thần thông quảng đại đến mức nào, kế ước xây dựng xưởng đóng tàu cũng lấy vào tay. Chỉ là, kỹ thuật đóng tàu thuyền thập phần phức tạp, một chiếc thuyền lớn chở hàng không qua ba năm không thể hoàn thành xong, hiện tại, xưởng mới hoạt động được hơn một năm, còn có thể đóng được mấy cái? Cung Dĩ Mạt thấy hắn không đáp, thần thần bí bí giơ hai ngón tay.

" Hai chiếc sao?" Cung Triệt lắc đầu, như vậy là quá ít rồi.

Ai ngờ, Cung Dĩ Mạt chống nạnh cười to. " Không phải hai, là hai mươi chiếc! Chẳng qua không phải là thuyền lớn, mà là hai mươi chiếc thuyền chở hàng cỡ trung!"

Đang bị con số khổng lồ kia làm cho kinh hãi, Cung Triệt cẩn thận nghe, là hai mươi chiếc thuyền chở hàng, mới từ từ trấn tĩnh lại, tuy rằng con số này làm người ta kinh ngạc, nhưng cũng có thể tiếp thu.

Thế nhưng, Cung Dĩ Mạt lại cười đến là thần bí.

" Lần này, trưởng sự tới đây, cũng không phải chỉ đơn thuần đến báo tin tức, hắn còn mang đến một phần đại lễ nữa đấy! Thái tử ca ca nếu không bận việc gì, chi bằng cùng muội đi xem được không?"

Cung Triệt nghe nàng nói, ngẫm nghĩ một chút liền đồng ý. Hai người lặng lẽ ra cửa, bước vào bóng đêm.

Đêm nay, ánh trăng đặc biệt sáng ngời, Cung Dĩ Mạt không biết từ khi nào dắt ngựa tới, hai người ăn ý mỗi người một con, lên lưng ngựa lập tức rời đi.

Lúc này, bọn họ đang ở ngoài thành, nhìn hướng đi đến, là chỗ kênh đào nửa tháng trước vừa tu sửa xong, nhớ không lầm, thì chính là bên kia sơn cốc, nơi nguồn nước mới thông không lâu.

Tuy rằng hơi xa, nhưng bọn họ phi nước đại giữa đêm thanh vắng, nửa giờ sau, Cung Dĩ Mạt cùng Cung Triệt đã đến nơi rồi.

Hai người tiến vào trong sơn cốc, bên tai là tiếng nước chảy róc rách. Nơi này là một nhánh sông vừa được khai đào xong, đang dẫn nước vào, nhưng bởi vì ở trong lòng núi, nên dòng nước chảy không mau.

"Muội rốt cuộc muốn mang huynh đi xem cái gì?"

Cung Triệt có chút kỳ quái, chạy xa như thế tới nơi này, bên trong sơn cốc rốt cuộc có cái gì đáng xem?

Cung Dĩ Mạt cười thần bí, lôi kéo hắn đi một đường, bởi vì lúc này đang ở giữa rừng, không thể thi triển khinh công, cho nên, nàng quyết định túm lấy Cung Triệt, chạy thật nhanh.

Hiện giờ đã vào mùa thu, ban đêm sương xuống có vài phần lạnh lẽo, trong ánh trăng trong sáng, chỉ thấy một cơn gió thổi qua, bên tai đã vang tiếng sàn sạt cây rừng.

Cung Triệt nhìn bọn họ nắm tay gắt gao, trong ánh mắt hiện lên một tia nhu tình.

Hắn hoàn toàn tuân thủ lời thề, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh hắn đã là tốt lắm rồi, hắn có thể khắc chế chính mình, tuyệt không vượt qua ranh giới mong manh kia, cho nên, tiếp túc thân mật như vậy, hắn đã thật lâu không làm qua, lâu đến mức làm người ta thực hoài niệm.

Cung Triệt nhìn bóng dáng Cung Dĩ Mạt đi phía trước, nàng mặc một thân trường bào màu bạch ngân, trên đầu còn cài kim quan của nam tử, nhưng dù là vậy, hắn vẫn cảm thấy nàng xinh đẹp đến vô thường. Ánh trăng nhàn nhạt giữa đêm khuya, làm y phục nàng tỏa sáng trong bóng tối, cả người giống như một cánh bướm dập dờn, bay vào lòng hắn. Nàng nắm tay hắn đi xuyên qua tối tăm, hết thảy tốt đẹp như một giấc mộng.

Không biết đi được bao lâu, Cung Dĩ Mạt từ từ dừng lại, quay người bịt kín đôi mắt hắn.

Hiện giờ, Cung Dĩ Mạt đã lớn dần lên, nàng dáng người cao gầy, khoảng chừng một mét sáu tám, cho nên hơi kiễng chân, đã rất dễ dàng che kín hai mắt Cung Triệt, ở bên tai hắn đắc ý nói:

" Thái tử ca ca, huynh bước lên phía trước vài bước đi, sang trái một chút."

Hơi thở ấm áp của nàng thổi cho đáy lòng Cung Triệt một mảnh tê dại, hắn cơ hồ chết lặng trong phút chốc, chỉ biết mơ hồ làm theo mệnh lệnh của Cung Dĩ Mạt, trong lúc nhất thời cũng không đủ tỉnh táo suy nghĩ xem kinh hỷ nàng nói tới rốt cuộc là cái gì.

" Ten ten ten tèn!!!!" Cung Dĩ Mạt đột nhiên buông tay ra, láu lỉnh phát ra một tiếng hoan hô vui sướng.

Cung Triệt mở mắt ra, có chút không thích ứng kịp, đợi đến khi hắn tập trung nhìn kĩ, liền không khắc được kinh ngạc của chính mình, hô hấp ngưng tụ, nói không nên lời:

" Đây...đây là...."

Cung Dĩ Mạt đắc ý dào dạt cười nói: "Giật mình chưa! Huynh nhất định là không nghĩ tới đi! Đây mới chính là tinh hoa mà xưởng đóng tàu của muội mất một năm mới tỉ mỉ tạo thành a!"

Nàng nhảy vài bước đến bên người Cung Triệt, lớn tiếng cười nói: " Muội đã dự đoán, nếu không tính các nhánh sông nhỏ không đáng kể, cùng thời gian gia cố đê điều, cuối năm nay chúng ta đã có thể khai thông tuyến đường chính của Đại Vận Hà rồi! Mà cuối năm, vừa vặn là sinh thần của Phụ Hoàng, đến lúc đó, chúng ta đi đầu kéo thuyền, lại dẫn mấy vạn bá tánh đi theo, đem cự thuyền này làm đại lễ tặng cho Phụ Hoàng, huynh thấy có được không?"

Không sai, trước mặt Cung Triệt, là một quái vật khổng lồ cả đời hắn chưa nhìn thấy bao giờ!

Nó có bốn tầng cao, tựa như một cung điện nguy nga tráng lệ đi giữa thủy lộ, uy mãnh khí phách, tựa như vương giả cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

Mà hai sườn thân thuyền, được thiết kế vô số vảy rồng, từng lớp từng lớp lấp lánh hào quang, tất thảy đều làm từ kim loại! Thiết kế như thế này, trước nay chưa từng có!!!

Bên kia, sau khi cơn phấn khích qua đi, Cung Dĩ Mạt nhìn cự thuyền khổng lồ hao phí vô số tâm huyết của bản thân, lại có chút cảm khái cùng phiền muộn. Thời đại này còn chưa xuất hiện tới phương pháp hàn điện, căn bản không có cách nào làm kim loại bọc thuyền, nàng cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy một con cá, mới nghĩ ra phương thức thiết kế hình vảy, làm thành một áo giáp kim loại bao thuyền!

Cung Dĩ Mạt nhẹ nhàng nói: "Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta dâng lên cự thuyền này, lại có nhiều bá tánh hướng Phụ hoàng mừng thọ, Phụ hoàng mặt rồng vui mừng phấn khởi, tất nhiên sẽ không tiếp tục so đo mấy lời đồn đãi vớ vẩn nữa. Sang năm, huynh lại có thể yên tâm tu sửa các nhánh sông, kết thúc hai năm vất vả trị thủy tu đê, xây dựng kênh đào, hoàn thành đại sự! Lưu danh sử sách!

Nói rồi, nàng trong lòng hơi hơi thở dài.

Thời điểm nàng bắt đầu chế tạo cự thuyền này, một lòng vẫn là muốn tặng Hoàng Đế một bất ngờ nho nhỏ, muốn lão nhân gia vui vẻ một hồi. Bởi lẽ, cho dù không phải thân sinh, nhưng Hoàng Đế đối xử với nàng không tồi, mà nàng đối với ông ấy, cũng là yêu kính như phụ thân thân sinh. Chỉ là hiện giờ tính thế cưỡng ép, nàng không thể không thay đổi mục đích ban đầu, tuy rằng vẫn là dâng đại lễ tặng người, nhưng tâm ý, đã không còn trong sáng như trước nữa.

Thôi....chỉ hy vọng Hoàng Đế sẽ thích đi! Nhớ tới đại thúc cao cao tại thượng kia, Cung Dĩ Mạt không khỏi hơi hơi mỉm cười.

(P/s: đấy, tỷ thì có lòng thế kia, thế mà, haizz, lòng vua khó dò.....

 Hoàng Đế dỗi tỷ có chút chút, tỷ giáng cấp xuống làm đại thúc luôn rồi :v )

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện