Hắn vì cái gì lại phải mạo hiểm như vậy? Vì cái gì?!

Không chỉ có thế, hóa ra, Lâu Diệp lại thực sự có động tĩnh. Cung Quyết phát hiện ra được, liền tương kế tựu kế, gϊếŧ chết Thủ tướng, đốt sạch lương thảo, làm kế sách đánh lén được chuẩn bị kĩ càng của Lâu Diệp trong phút chốc tan thành bóng nước, lập nên một kỳ công vang dội. Thế nhưng, đại quân Lâu Diệp đến sớm hơn dự định, Cung Quyết bị một đường đuổi gϊếŧ, cuối cùng, bị ép bức tiến vào cao nguyên Hoang Chướng, không còn nhận được động tĩnh......

(P/s: Thủ tướng: là tướng quân trấn thủ nhé, không phải thủ tướng như hiện đại đâu.

Cao nguyên: là dạng địa hình có nhiều sườn núi dựng thành vách núi hay hang động)

Thường Hỉ thấy Cung Dĩ Mạt biểu tình hoảng sợ, liền nhẹ giọng nói:

" Cao nguyên Hoang Chướng là nơi hai nước giao nhau, thập phần hiểm yếu, cũng chính là tử địa. Cửu Điện hạ một thân một mình bị lạc trong đó cũng đã được bảy, tám ngày..... Ý tứ của Bệ hạ rất rõ ràng, nếu Công chúa có thể thành thực giao "thứ đó" cho Bệ hạ, Bệ hạ sẽ lập tức cử kị binh tinh nhuệ nhất đi cứu Cửu Điện hạ trở về....Còn nếu không...."

Cung Dĩ Mạt bàn tay nắm chặt, đốt ngón tay bị bấm đến trắng bệch, nhưng vẫn kiên cường mỉm cười: "Nếu không thì sao?"

" Nếu không.....Công chúa chỉ có thể tự cầu Điện hạ mệnh lớn!"

" Ha ha ha ha ha!" Cung Dĩ Mạt thật sự nhịn không được phá lên cười, nàng giơ phong thư cấp báo, biểu tình vi diệu không thể tưởng tượng nổi: " Ta không nghe nhầm đấy chứ? Cung Quyết lập được kỳ công đến như vậy, các người lại không đi cứu hắn, ngược lại dùng hắn đến để uy hiếp ta? Ha ha ha ha! Thật là thú vị, thật sự quá thú vị!"

Nói như vậy, Cung Thịnh chính là nghe thấy Lý Kha bẩm báo về uy lực vô song của hỏa dược, lại thấy Lâu Diệp ngo ngoe rục rịch ý đồ, cho nên, mới nảy sinh ra tham vọng dùng hỏa dược để lập nên Quốc uy, hơn nữa, lại có người châm ngòi ly gián bên tai, làm hắn không thể không kiêng dè nàng và Thái tử thực sự có mưu đồ phản nghịch, mới nghĩ ra kế sách bức người đến như vậy sao....

Đúng thật là vô cùng thú vị!

Thường Hỉ trầm mặc nửa ngày, nhẹ giọng nói:

"...... Công chúa hà tất phải làm vậy? Nếu ngài vẫn khăng khăng kháng chỉ, thì chờ đến khi Thái tử Điện hạ hồi kinh, Bệ hạ giận dữ, lại nghi kị các ngài, biết đâu sẽ thật sự lấy câu 'Tu kênh đào giả, long trạch thiên hạ' kia ra mà giáng tội Thái tử. Công chúa, ngài đành lòng sao? Đó thực sự là ý muốn của ngài sao? "

Lúc này, Cung Triệt đầu gối lên đùi nàng, sinh tử còn chưa rõ, Cung Quyết cũng không rõ tăm hơi, mà bậc Đế vương, lại vô tình lãnh ý, chấp nhận mang tính mạng hai nhi tử thân sinh của hắn ra để đối phó với một người ngoài như nàng!

Thật là thú vị a.... Cung Dĩ Mạt không khỏi vươn tay vuốt ve gương mặt trắng bệch kinh người của Cung Triệt.

........Ta vì cái gì mà phải trả giá vì Hoàng gia các người đến như vậy? Đời trước đã thế, đời này cũng vẫn như thế?Là do ta không thể nhẫn tâm sao? Còn không phải là do Cung Quyết? Còn không phải là vì Cung Triệt ư? Chết hay không chết thì có quan hệ gì với ta? Có quan hệ gì?! Các người thật sự nghĩ là ta không dám sao? Đột nhiên, Cung Dĩ Mạt thế nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi!

Nàng như vậy, thật sự dọa Thường Hỉ nhảy dựng, ngay cả mọi người đang quỳ xung quanh cũng bị dọa mất hồn! Hoảng sợ! Vô cùng hoảng sợ! Cung Dĩ Mạt hộc máu! Nàng thế nhưng lại bị ép buộc đến hộc máu!

Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu, đem đôi mắt tràn đầy tơ máu ra nhìn Thường Hỉ, liếc mắt một cái, làm Thường Hỉ không khỏi lui về sau một bước, nàng bật cười, tùy ý dùng mu bàn tay trần lau đi vết máu bên môi.

" Không phải chỉ là chết thôi sao? Hoàng Đế không để bụng....ta sao phải để ý chứ?"

Nhưng nàng vừa nói, lại một ngụm máu nữa phun ra!

Liên tiếp hộc máu, cả gương mặt nhỏ bé của nàng rất nhanh trở nên trắng bệch!

Nhưng nàng vẫn kiên cường mà mỉm cười, lộ ra hàm răng nhiễm máu đỏ tươi, nghĩ đến Cung Quyết ở Tây Châu xa xôi còn chưa biết sống chết, trong lòng tràn đầy đau xót. Đó là hài tử nàng một tay nuôi lớn! Nàng sao có thể không để ý đến đây?

Nàng lại nghĩ đến Cung Triệt, nàng vì hắn mà làm nhiều đến như vậy, chỉ vì sau này hắn nhất định sẽ là một Hoàng Đế tốt, nàng cũng thật sự xem hắn là ca ca, sao có thể thực sự không để bụng được!

Hóa ra, ba kiếp làm người, nàng vẫn vô dụng như thế sao?

Nếu nàng liều chết không giao hỏa dược ra, chẳng lẽ, nàng thật sự phải đứng nhìn bọn họ cùng nhau đi chết sao?

Cung Dĩ Mạt há miệng thở dốc muốn cười, rồi lại phun ra một ngụm máu!

" Công chúa!!!"

Trong lúc Thường Hỉ đã sợ ngây người, không biết phải ứng đối ra sao, Triệu Thống lĩnh đã thật sự không nhìn nổi, trong nháy mắt Cung Dĩ Mạt ngã xuống, liền mạnh mẽ phi thân lên xe ôm lấy nàng, quay đầu căm tức nhìn Thường Hỉ. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất hắn dám lấy hết can đảm của đời mình mà dùng ánh mắt như vậy nhìn người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Đế!

"Thường Hỉ Công công! Ta thật sự không nhịn được nữa rồi! Công chúa hiện giờ mới bao lớn? Các người làm vậy thật sự khiến tại hạ khinh thường!"

" Một năm qua, Công chúa vì dân chúng, vì Đại Dục mà làm bao nhiêu việc thiện, tại hạ đều nhìn rõ ràng trước mắt! Một đường tu kênh đào, không có người nào không thích Công chúa, cũng không có người nào chưa từng chịu qua ân tình của Công chúa, tại hạ càng là thập phần khâm phục! Hôm nay, nếu Công chúa thật sự muốn động thủ, thì kể cả không cần cái mạng nhỏ này của ta, ta cũng nguyện ý đứng về phía Công chúa! Đi thuyền hồi kinh!"

Thường Hỉ đã sớm bị Cung Dĩ Mạt hộc máu làm cho hoảng sợ, mà lúc này đây, hai ngàn cấm quân thế nhưng cũng quỳ xuống toàn bộ!

"Nguyện vì Công chúa sai sử!"

Đại Công nhìn thấy một màn này đều sợ đến ngây người, kia chính là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Đế a!

" Các người... các người đều điên hết cả rồi hay sao?!"

Lúc này, đám người Hứa Thái y cũng thở dài quỳ xuống. "Lão nô cũng nguyện ý đi thuyền hồi kinh..... Chúng ta đã không tin tưởng Công chúa một lần, lại không thể không tin tưởng nàng lần thứ hai. Nếu Công chúa đảm bảo đường thủy có thể thông, như vậy, chúng ta đều nguyện ý tin tưởng nàng!"

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, chỉ còn hai người là Thường Hỉ cùng Đại Công còn đứng sững, mà Đại Công, bị Triệu Thống lĩnh đằng đằng sát khí nhìn qua, thế nhưng cũng phịch một cái quỳ xuống!

Một tiểu nữ hài, cùng lắm chỉ chỉ là một tiểu Công chúa đã bị biếm truất, năm nay mới mười ba tuổi, nàng rốt cuộc có mị lực gì, lại có thể làm cho nhiều người quy phục nàng đến vậy? Tình nguyện bỏ mạng nghe nàng sai phái? (Umi: Vì tỷ là main hiểu chưa? :3 )

Thường Hỉ không khỏi liếc mắt nhìn Cung Dĩ Mạt một cái, lúc này, khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt kinh người, cả người chật vật, lại nhớ tới hình dáng lúc còn ở trong cung, nàng hiếu động nghịch ngợm giành giật cây phất trần trong tay hắn, bộ dáng linh động, đáng yêu liền không đành lòng, lần đầu tiên làm trái Thánh ý mà đồng ý rồi.

Thế là đoàn người, một đường hồi phủ.

Thường Hỉ soạn một phong thư sai người khẩn cấp thúc ngựa hồi kinh, bẩm báo Thái tử thập phần nguy cấp, thật sự cần phải đi thuyền trở về.

Mà một đường quay về sông Hoài, Triệu Thống lĩnh ngồi trên lưng ngựa canh giữ trước cửa xe ngựa không nói một lời, trong mắt hắn lập lòe tia sáng kỳ lạ, tựa hồ đang tự hỏi điều gì......

Mới vừa rồi, trong nháy mắt hắn đỡ được Công chúa, Công chúa nắm lấy tay hắn, khẽ khàng viết một câu....

Một vạn người kéo thuyền nhập kinh! Tìm Ngô Hằng!

Ngô Hằng này Triệu Thống lĩnh có biết, là một người Chưởng sự chế tàu giỏi, chỉ là bình thường không dễ dàng gặp mặt, nghe nói, hắn chỉ làm việc theo lệnh của Công chúa, nhưng cũng không biết cụ thể là làm cái gì.

Mà vạn người kéo thuyền? Bọn họ có thuyền lớn đến vậy sao? Còn có, Công chúa vì sao phải làm như vậy? Lúc này, nàng cùng Thái tử đã là nơi đầu sóng ngọn gió, còn giễu võ dương oai hồi kinh như vậy, thì có cái gì tốt?

" Đành vậy...." Triệu Thống lĩnh tự vỗ vỗ vai chính mình, thở dài: "Chỉ hy vọng Công chúa có thể vượt qua được ải này....."

Nghĩ đến tiểu cô nương bị bức đến hộc máu kia, trên mặt Triệu Thống lĩnh ngập tràn phẫn hận cùng không đành lòng, bọn họ tuy rằng không biết nguyên do, nhưng lại có thể bức bách một tiểu nữ hài như vậy, thì tính toán thể diện nam nhân gì?

Chu Thống lĩnh nhận lệnh, lập tức thúc ngựa vượt qua đoàn xe chạy đến hướng sông Hoài, Thường Hỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không ngăn cản.

Gấp rút đến sông Hoài, Chu Thống lĩnh cũng không dám trì hoãn một khắc, nhanh chóng tìm thấy Ngô Hằng trong phủ, lúc này mới là sáng sớm, hắn còn chưa ra khỏi phủ.

Nghe thấy có Cấm quân đang tìm, Ngô Hằng trong lòng băn khoăn, liền nhanh chóng ra đón:

" Chu Thống lĩnh có gì phân phó?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện