​Thời điểm bánh bao lớn vừa được chín tuổi, khuôn mặt đã ẩn ẩn có bóng dáng của hoàng đế cùng hoàng hậu rồi, chỉ là nếu nói tính tình của hắn âm trầm bất định giống như hoàng đế, thế nhưng khi hắn nở nụ cười trên mặt vĩnh viễn đều là nho nhã đẹp mắt, lại nếu nói tính tình của hắn ôn hòa giống như hoàng hậu, thế nhưng một khi đã nổi giận, lại làm cho người khác không đoán ra được vì sao. Cho nên nhiều khi, thời điểm đối mặt với bánh bao lớn này, mọi người đều đề cao cảnh giác đối ứng, chỉ sợ vô tình chọc giận vị tiểu tổ tông này.

​Hôm nay sau khi bánh bao lớn dụ dỗ đệ đệ bốn tuổi ham ăn ham ngủ đi ngủ xong, sau đó hậm hực đi tới Ngự hoa viên.

​Thời điểm thiếp thân hầu hạ bên cạnh hắn – Hoan Hỉ chuẩn bị đi theo hắn, lại bị hắn bực bội phất tay đuổi về.

​Hoan Hỉ nhìn thần sắc kiên quyết của hắn, liền tuân theo ý kiến của bánh bao lớn, không có đi theo, bất quá mặt mày vẫn có chút lo lắng, vì vậy quay người lén lút phân phó cấm vệ quân gần đó, kêu bọn họ canh chừng bánh bao lớn, dù sao cũng là nhi tử hoàng đế yêu thương nhất, vạn nhất có chuyện gì xấu xảy ra, thế nhưng sẽ bị tru di cửu tộc đó.

​Nguyên nhân mấy ngày này bánh bao lớn ăn không ngon miệng, Hoan Hỉ cũng biết được, nghe nói vị ở trên kia bị bệnh, hơn nữa là loại bệnh không tồn tại, chỉ là đột nhiên ngã bệnh. Hậu cung một mảnh ồn ào, sáu người ngự y hội chẩn suốt đêm đều không tìm ra ngọn nguồn căn bệnh, mà ngay cả hoàng hậu luôn bình tĩnh cũng rất nóng lòng, bánh bao nhỏ bốn tuổi được đưa đến chỗ bánh bao lớn còn chỗ đó chỉ lo chăm sóc cho hoàng đế.

​Sau khi bánh bao lớn biết chuyện, cũng muốn đi thăm hoàng đế, lúc nhìn thoáng qua lại nhịn không được, khóc lên, Trác Văn Tĩnh nhìn bộ dáng khóc tang của hắn trong nội tâm liền không vui, bất quá vẫn nhịn xuống, chỉ là từ đó về sau lúc hắn muốn đến xem hoàng đế, đều bị ngăn cản lại, thứ nhất là sợ hắn nhìn thấy trong lòng sẽ khó chịu, thứ hai là đột nhiên hoàng đế bị căn bệnh kỳ lạ, các ngự y đều không có cách nào, bánh bao lớn đến càng thêm phiền phức, trong lòng Trác Văn Tĩnh thật sự rất phiền muộn, sợ bánh bao lớn nhìn thấy dung nhan tiều tụy của hoàng đế mà không nhịn được đau lòng… Cho nên tổng kết lại, lúc bánh bao tử muốn đến nhìn phụ hoàng đều bị ngăn cản lại.

​Vì vậy bánh bao lớn ngoại trừ thời điểm đối mặt với bánh bao nhỏ, thời gian còn lại bộ dáng đều là âm dương bất định, làm hại mọi người xung quanh đều nơm nớp lo sợ theo.

​Hiện tại bánh bao lớn đang cau mày, đi tới đi lui trong ngự hoa viên, trong lòng tuy rằng vẫn luôn lo lắng cho hoàng đế, nhưng sau khi hắn chứng kiến dung nhan tiều tụy của phụ thân, trong nội tâm ẩn ẩn có chút khó chịu, liền quyết định đem bánh bao nhỏ nuôi đến béo, đợi sau khi phụ hoàng tỉnh lại sẽ khích lệ hắn các loại, nghĩ như vậy, bánh bao lớn bắt đầu có chút cao hứng nghiên cứu thức ăn cho bánh bao nhỏ, vì thế cho nên sau khi hoàng đế tỉnh lại nhìn thấy bánh bao nhỏ thiếu chút nữa không nhận ra, đương nhiên đây là nói sau…

​Mà hiện tại bánh bao nhỏ tham ăn ngủ giỏi, ngược lại giảm bớt cho bánh bao lớn rất nhiều phiền toái.

​Bánh bao lớn như vậy xoắn xuýt đi tới đi lui ở ngự hoa viên, lúc đang đi tới đình nghỉ chân giữa hồ, hắn đột nhiên dừng chân lại, sau đó trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn hai người đang ở bên trong lương đình kia, chỉ thấy một người là quốc cữu Trác Nhiên đương triều, người còn lại chính là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi.

​Thiếu niên kia lớn lên dung nhan như ngọc, diện mạo thập phần tinh xảo, chỉ là thần sắc trên mặt mang theo ba phần cô đơn không nói nên lời, giờ phút này Trác Nhiên đang cười nhàn nhạt nhìn thiếu niên kia, khoảng cách rất xa, cho nên bánh bao tử cũng chỉ có thể chứng kiến sườn mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười của người thiếu niên, ôn hòa mà thê lương.

​Trong nội tâm của bánh bao lớn khẽ động, sau đó xông tới, lúc đi đến, Trác Nhiên vội vàng hướng hắn hành lễ: “Vi thần tham kiến Nhị hoàng tử.”

​Bánh bao lớn ‘ân’ để cho Trác Nhiên đứng dậy, rồi sau đó nhìn chằm chằm thiếu niên như ngọc kia, thiếu niên kia nhìn hắn, gương mặt lại càng phiền muộn thêm hai phần, trong mắt nhiều hơn ba phần hâm mộ cùng bốn phần phức tạp, bất quá dù vậy, hắn vẫn hướng bánh bao lớn cười nói: “Nhị đệ.”

​Tuổi này trong cung, tự nhiên chỉ có một, chính là Đại hoàng tử đương triều, Thẩm Vân. Bánh bao lớn đương nhiên biết hắn, đã từng loáng thoáng nghe được cung nhân đồn đãi liên quan đến vị đại ca này, lúc hỏi phụ thân, phụ thân chỉ cười nhạt nói, nói là tiểu hài tử không hiểu chuyện, hắn nghe xong cũng không hỏi gì nữa, ngẫu nhiên nhìn thấy phụ hoàng không chào đón vị đại ca kia lắm, bánh bao tử thì không thích cũng không ghét.

​Lúc này bánh bao tử thấy hắn cùng Trác Nhiên ngồi một chỗ, nghĩ nghĩ rồi đi đến bên cạnh thiếu niên cười ngọt ngào, lộ ra má lúm đồng tiền nói: “Đại ca, ta vừa rồi từ xa thấy ngươi cùng cữu cữu trò chuyện vui vẻ, các ngươi là đang nói cái gì a?”

​Những năm gần đây mặc dù tính tình của bánh bao lớn có chút quỷ dị, nhưng bên ngoài vẫn là bộ dáng trẻ con như trước, hắn như vậy, ngược lại thường xuyên làm cho người ta quên đi bản tính của hắn, cộng thêm giờ phút này cười ngọt ngào, đôi mắt tròn xoe hơi híp lại, lông mi nhẹ nhàng chuyển động, thần sắc trên mặt rất là vui vẻ, ngược lại tự nhiên giống hài tử nhiều hơn.

​Thẩm Vân nhìn bánh bao lớn, trong lòng cũng có chút ưa thích hắn, nhưng nghĩ đến thái độ của hoàng đế đối với bánh bao lớn, so với chính mình, thì thần sắc của Thẩm Vân dừng lại một chầu, con ngươi liền trở nên phức tạp.

​Ngược lại là Trác Nhiên nghe xong câu hỏi của bánh bao lớn, thần sắc trở nên trầm trọng, có chút lo lắng nói: “Nhị hoàng tử, vừa rồi vi thần với Đại hoàng tử đang nói về bệnh tình của Hoàng thượng, Đại hoàng tử rất lo lắng cho Hoàng thượng, vi thần cảm thấy Hoàng thượng là cát nhân thiên tướng (người hiền được trời giúp), cho nên nói với Đại hoàng tử không cần phải lo lắng.”

​Bánh bao lớn nghe xong lời này, thần sắc không khỏi có chút suy sụp, hai mắt lập tức ứng đỏ, nói: “Đúng vậy a, phụ hoàng làm sao lại thoáng cái liền ngã bệnh, phụ thân cũng rất lo lắng, hơn nữa lại không cho ta đến thăm.” Dứt lời, miệng mím lại, thần sắc có chút ủy khuất.

​Trác Nhiên thấy được nhíu mày, muốn nói vài câu an ủi, nhưng há miệng có chút không nói nên lời, hơn nữa hắn vốn không phải người khéo ăn khéo nói, giờ phút này ngược lại lộ ra một chút vụng về.

​Thẩm Vân ở một bên nghe bánh bao lớn nói xong, thần sắc thay đổi, nhẹ giọng hỏi: “Nhị đệ, ngươi cũng không được đến thăm phụ hoàng sao?”

​Bánh bao lớn ngẩng mặt lên, trầm trọng gật đầu nói: “Phụ thân không cho ta đến, kêu ta đi chăm sóc cho đệ đệ, ta cũng không muốn đi, nhưng thời điểm phụ thân tức giận, rất là dọa người. Ta sợ.”

​Thẩm Vân nghe bánh bao lớn ủy khuất nói, mấp máy miệng: “Nhị đệ, ngươi đừng lo lắng, cữu cữu nói phụ hoàng sẽ không có việc gì đấy, cho nên chắc chắn sẽ không có.​Đợi phụ hoàng khỏe lại, chúng ta cùng nhau đi vấn an phụ hoàng được không?” Lời cuối cùng nói ra thậm chí có ba phần chờ mong cùng dè dặt.

​Trác Nhiên đương nhiên nghe ra được, trong nội tâm thầm than vị hoàng đế kia rõ là không sủng đứa nhỏ này, thật sự là đế vương vô tình, mà bánh bao lớn lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe Thẩm Vân nói xong, liền ‘ân’, sau đó ba người đều trầm mặc.

​Mặc dù Trác Nhiên là bề trên, thế nhưng đứng giữa hai hoàng tử này, cũng không tiện nói thêm cái gì, tuy trong lòng cảm thấy bệnh này của hoàng đế thập phần khả nghi, thậm chí trong lòng hắn đã nghĩ đến có phải hay không bị gian tế ở Nam quận trà trộn vào hạ độc hoàng đế. Nhưng mà chỗ Hoàng hậu truyền đến tin tức nói là ngự y đã khám qua, không có dấu hiệu trúng độc, cũng không có phát nhiệt giống như người bị bệnh nặng, không có gì cả, nhưng hoàng đế lại không mở mắt…

​Tình huống này đã kéo dài ba ngày ba đêm, chỉ huy cấm vệ quân, Chung Dung mấy ngày nay cũng rất lo lắng, sợ mình canh phòng sơ suất, vẫn một mực nơm nớp lo sợ đấy, mới vừa rồi còn cùng người này bàn luận về chuyện kỳ lạ này.

​Đương lúc Trác Nhiên đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy giọng nói thanh thúy của bánh bao lớn: “Cữu cữu, tại sao hoàng thúc không tiến cung, rất lâu rồi ta chưa gặp hoàng thúc, không phải ngài ấy không muốn ta rồi chứ.”

​Trác Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía bánh bao lớn, cái hoàng thúc này đương nhiên là Du vương gia rồi, nhắc đến Du vương gia, đầu của Trác Nhiên lại đau một hồi, lúc trước đại thắng Nam quận, hoàng đế rất vui mừng, sau khi ở trên triều đình tán thưởng Trác Văn Tĩnh một phen, cũng khen ngợi Ngôn Nhất vài câu. Chỉ là hình bộ Thượng thư Quách Chi Thanh mới nhậm chức, sau khi chúc mừng, thời điểm hỏi nên xử trí Du vương gia thế nào, sắc mặt hoàng đế liền trầm xuống.

​Trong mắt Trác Nhiên, hoàng đế chắc chắn sẽ không nương tay với Du vương gia, dù sao người nọ chính là bảo bối trong lòng của tiên hoàng, hơn nữa nhất định còn nhân mạch, nếu không xử trí, ngày sau sợ sẽ sinh ra đại họa.

​Bất quá hoàng đế trẩm mặc một hồi thế mà lại cho bãi triều, rồi sau đó tuyên phụ thân vào cung.

​Phụ thân ở trong cung hai canh giờ, sau khi về đến nhà, vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt tĩnh lặng, đối với bộ dáng này của ông ấy ngược lại làm Trác Nhiên nhảy dựng trong lòng.

​Ở trong mắt Trác Nhiên, từ nhỏ tới lớn, đều chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng thất thố như thế của phụ thân, tựa như muốn cười, lại tựa như muốn khóc, lại giống như có nỗi khổ không nói nên lời, tất cả các loại biểu cảm trộn lẫn với nhau, tóm lại hai chữ là: phức tạp.

​Cuối cùng Trác Nhiên vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, thấp giọng hỏi ông ấy nguyên nhân, Trác Luân nghe xong thở dài nói: “Không có gì, chỉ là Hoàng thượng muốn để cho Trác gia cùng Ngôn gia làm thông gia với nhau.”

​Trác gia với Ngôn gia có quan hệ thông gia, lúc mấy chữ này nói ra, hắn vốn là gật đầu, rồi sau đó rất là khiếp sợ, cùng Ngôn gia có quan hệ thông gia… Trác gia chỉ có hai người con, con trai trưởng đã vào cung, hiện tại chỉ còn lại hắn, mà Ngôn gia kia chỉ có một mình tiểu Hầu gia, quan hệ thông gia này…

​Đương lúc Trác Luân vẫn còn than thở, Trác Nhiên thấp giọng: “Phụ thân, chuyện này không thể xoay chuyển sao? Ta…” Ta không quen Ngôn Nhất, cũng không muốn lấy hắn… Trác Nhiên ở trong lòng kêu gào, bất quá lại không nói ra miệng.

​Trác Luân nghe xong lắc đầu nói: “Hoàng thượng đã mở miệng, sao có thể đổi ý? Lại nói nếu có thể xoay chuyển, vi phụ cũng không cần đứng ở chỗ này nghĩ nhiều.”

​Trác Nhiên nghe xong mặt mày tối sầm, từ lúc hắn chứng kiến đại ca nhà mình vào cung, nhận lấy đủ loại lạnh nhạt, liền minh bạch nếu không gặp được người thật lòng thật dạ với mình, sợ là cả đời đều sẽ trôi qua như vậy, chỉ là tính tình đại ca kiên trì, giam mình nơi hoàng cung năm năm, vậy mà cho hắn thấy được ngày mây tan trăng sáng, hoàng đế đột nhiên giống như bị hỏng đầu tựa hồ đối với đại ca quá tốt, trong lòng của hắn thường xuyên lo lắng, sợ tình cảm đế vương như trời tháng sáu, thay đổi bất thường.

​Bất quá những năm này, hoàng đế ngược lại ngày càng nhường nhịn với đại ca, hoàng đế bởi vì chú ý tới nỗi lòng của đại ca, nên hậu cung những năm gần đây đều không có tuyển tú nữ, cũng không nghe nói có đi đến chỗ phi tử khác. Bởi vậy có thể xem hoàng đế đối với đại có có chút để tâm.

​Nhưng cho dù có chứng kiến hoàng đế lãng tử quay đầu, lại không có nghĩa là Trác Nhiên hắn muốn cùng một người không phải là tri kỷ mà trôi qua cả đời… Hơn nữa hắn đã sớm nghĩ, nếu không tìm được một người tri kỷ, đời này, hắn dự định sẽ một thân một mình đấy.

​Giờ phút này nghe được ý chỉ của hoàng đế, tựa như sét đánh bên tai, cho dù tính tình của Trác Nhiên có ôn hòa tới đâu, cũng không khỏi có chút nổi giận, làm sao có thể như vậy… Chẳng lẽ ngay cả quyền lựa chọn sống như thế nào mình cũng không có sao? ​Đang lúc hắn có hàng vạn suy nghĩ, muốn tìm hoàng đế để hồi lại cái hôn sự này, giọng của Trác Luân ẩn ẩn truyền vào tai: “Tốt rồi, ngươi cũng đừng lo lắng, kêu người thu dọn sạch sẽ một cái viện, đi đón… đệ đệ của ngươi đến ở.”

​Đệ đệ của con? Trác Luân có chút thổn thức, Trác Nhiên chính là sững sờ, sau đó không chút nghĩ ngợi kinh hãi nói: “Đệ đệ? Phụ thân, ta ở đâu có đệ đệ? Chẳng lẽ ngài bên ngoài có con riêng?”

​Trác Luân nghe xong, sắc mặt tối sầm, tức giận nói: “Ngươi nghĩ lung tung cái gì đó, cái đệ đệ của ngươi thế nhưng mà đích thân Hoàng thượng chọn đấy, ngày sau cùng Ngôn gia kết thân.”​

​Trác Nhiên nghe xong giật mình tỉnh ngộ, sau đó càng thêm khó hiểu nhìn Trác Luân, phảng phất dường như ông ấy không muốn giải thích rõ ràng, vì vậy Trác Luân lại thở dài một hơi, đem ý chỉ của hoàng đế nói cho Trác Nhiên, chính là sợ Du vương gia ở trong nội cung kia khó có thể xử trí.

​ Nếu như giết, mặc dù người này là người đứng đầu mưu phản, nhưng có thể dân chúng cùng sách sử truyền lại, chỉ sợ đều nói hoàng đế không thương xót huynh đệ tình thâm, nếu không giết, ngày sau không đảm bảo được đây có phải là mối họa hay không, vì vậy hoàng đế suy nghĩ thật lâu, nghĩ ra đem người này đi gả.

​Nhưng nếu dùng danh nghĩa Du vương gia, hoàng đế có chút không hài lòng, như vậy lại chứng minh Du vương gia vẫn còn là Vương gia, chỉ sợ sẽ có tâm tư, vì vậy không biết hoàng đế đã suy nghĩ viển vông gì, nói sẽ đem người đưa cho Trác Luân, lại kêu Trác Luân nhận Du vương gia làm nghĩa tử (con nuôi), gả cho Ngôn Nhất.

​“Đây không phải Hoàng thượng quá liều lĩnh sao?” Trác Nhiên nghe Trác Luân nói xong, trợn mắt há mồm phản bác: “Phụ thân, ngươi sẽ không đồng ý với loại chuyện hoàng đường này đi, từu xưa đến nay, nào có Vương gia nhận thần tử làm phụ thân?”

​Trác Luân nghe xong, nói: “Tuy rằng hoang đường, bất quá hoàng mệnh phải tuân, vi phụ đã đồng ý.” Trác Nhiên không thể tin.

​Trác Luân nhìn hắn, nhíu mày, sau đó thở dài nói: “Trác Nhiên, tính tình của ngươi, cuối cùng vẫn không bằng ca ca ngươi, ngươi không nghĩ qua, nếu không như vậy, Du vương gia kia làm sao có thể sống? Hiện tại tuy có chút khôi hài, nhưng muốn cắt đứt quan hệ giữa Du vương gia cùng hoàng gia thì chỉ còn cách đó, ngày sau hắn muốn mưu phản, cũng không thể đấy, hơn nữa hoàng đế cũng nói, muốn nhìn xem ý tứ của Du vương gia, muốn chết hay sống, tự mình lựa chọn.”

​Nghe Trác Luân nói xong, Trác Nhiên không có lên tiếng, chỉ cảm thấy có chút giống như đang diễn trò vậy. Ba ngày sau, Du vương gia sai người đến báo tin, nói là kêu người đến nội cung đón người.

​Trác Nhiên liền tự mình đi đến, sau khi đem người đón về, Trác Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Du vương gia, trong nội tâm rất nhiều lời đều không nói nên lời.

​Ngược lại Du vương gia nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, cười nhạt một tiếng nói: “Không vì cái gì khác, chỉ là cảm thấy giãy giụa lâu như vậy, cũng mệt mỏi rồi. Phụ hoàng từng kêu hắn thể không buộc ta ly khai khỏi Nam quận, hoàng đế liền không biết đối với ta như thế nào, khi ta ly khai khỏi Nam quận đến kinh thành, nghĩ muốn tính kế để hắn hoang dâm vô độ, tưởng rất dễ dàng, nào nghĩ đến king thành rồi mới biết mọi chuyện vô thường… Mà hôm nay Nam quận đã không còn, hắn cho phép ta sống, chính là tồn tại dưới chân thiên tử, ta cần gì phải giữ thể diện, cả đời cô tịch. Nhắc đến, nếu người đó là Ngôn Nhất, ta ngược lại có thêm cơ hội nữa để khi dễ người kia, cớ sao không làm.”

​Nghe người này nói xong, Trác Nhiên vốn là sững sờ, sau đó vậy mà dưới đáy lòng cảm thấy nhẹ nhõm, kỳ thật hắn cũng minh bạch, nếu không như vậy, tất nhiên mình với người này sẽ là địch đấy, dù sao ca ca chính là hoàng hậu thiên hạ này, lại còn bánh bao lớn cùng bánh bao nhỏ, ngày sau nếu người này có tâm tư khác, chính là đối địch với Trác gia. May mà, người này đã lựa chọn, sống, tuy có chút không lỗi lạc.”

​Rồi sau đó, Du vương gia dưới danh nghĩa là nghĩa tử của Trác gia mà gả đi, hoàng đế lại không cho hắn cái dang xưng, dù sao cũng là nghĩa tử của Trác gia rồi, cùng hoàng gia không có quan hệ, chỉ là họ hàng một bên mà thôi, hoàng đế không quan tâm, cũng bởi vậy, hiện tại bánh bao lớn vẫn gọi hắn là hoàng thúc…

​“Cữu cữa, cữu cữu, cữu cữu.” Lúc đang hoài niệm chuyện cũ, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm của bánh bao lớn, lấy lại tinh thần, chỉ thấy bánh bao lớn ra sức lay lay mình, vẻ mặt ảo não, cũng một mực hô cữu cữu.

​Nhớ tới câu hỏi vừa rồi của bánh bao lớn, Trác Nhiên vội ho nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn tay mềm mại của bánh bao lớn, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên hoàng thúc muốn sinh cho ngươi thêm một muội muội?”

​Bánh bao lớn nghe xong, sững sờ, sau đó hô lớn: “Ta biết, phụ hoàng đã từng nói qua, nói hoàng thúc thật lợi hại, năm năm mang thai ba lần, một trai một gái không nói, lần này lại là một muội muội, lại kêu phụ thân cần cố gắng…”

​Nghe bánh bao lớn nói xong, gò má trắng trắng của Trác Nhiên liền dâng lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, bánh bao lớn thấy được vô cùng kinh ngạc, Thẩm Vân nay đã lớn lại ở một bên gò má có chút đỏ.

​Bánh bao lớn nhìn nhìn Thẩm Vân, lại nhìn nhìn Trác Nhiên, chẳng biết tại sao, trong lòng cảm giác có chút không thoải mái, loại cảm giác này thật giống như năm đó hoàng thúc đột nhiên biến mất khỏi hoàng cung, mà chờ đến khi hắn gặp lại hoàng thúc, nhưng lại tại Trác gia, hơn nữa từ nay về sau hoàng thúc cũng không còn là của mình, rất ít khi tiến cung chơi với mình thì thôi đi, mỗi lần tới đều là vội vội vàng vàng đi đấy, bên người còn có thêm một Ngôn Nhất, hoàng thúc liền không để ý tới mình nữa rồi.

​Nghĩ tới đây, trên mặt bánh bao lớn bắt đầu khó coi, sau đó nhìn chằm chằm vào Trác Nhiên, thần sắc trong con ngươi lúc sáng lúc tối nói không nên lời, ngay lúc Trác Nhiên không hiểu bị hắn nhìn chằm chằm, Trác Luân thình lình nghe được bánh bao lớn hào hứng mở miệng nói: “Cữu cữu, ngươi bây giờ còn chưa thích người nào, nếu không thì, ta nuôi ngươi, không, ta cưới ngươi làm vợ, từ nay về sau ngươi sẽ chơi với ta…”

​Trác Nhiên cùng Thẩm Vân nghe xong lời này đồng thời khiếp sợ như bị sét đánh. Chỉ có bánh bao lớn một mực cao hứng bừng bừng đứng đó, bởi vì như thế, bên cạnh hắn sẽ có người chơi cùng, càng nghĩ càng cao hứng, sau đó bánh bao lớn O(∩_∩)O cười ha ha, sau đó cảm thấy có lẽ mình nên nói biện pháp này với phụ thân cùng phụ hoàng, nói không chừng phụ hoàng nghe xong tin hỉ sự, bệnh sẽ khỏi hẳn, nghĩ như vậy, bánh bao lớn lôi kéo Trác Nhiên đang cứng đờ hướng Giao Thái điện đi tới, còn có Thẩm Vân đờ đẫn đi theo phía sau…

​Bên này ba người dở khóc dở cười, còn Trác Văn Tĩnh bên kia nhưng lại mặt mày u sầu.

​Hoàng đế đã bất tỉnh ba ngày ba đêm, Trác Văn Tĩnh cau mày nhìn, ngự y bên ngoài điện cũng liên tiếp ba ngày không ngủ, mà ngay cả chân truyền của Trương Đình Ngọc – Vương Kiến cũng không thể nói chính xác hoàng đế rốt cuộc bị làm sao. Chỉ là đã ba ngày như vậy, khí tức của hoàng đế ngày càng suy yếu, yếu đến nỗi làm người khác có chút kinh tâm.

​Trác Văn Tĩnh vuốt ve lông mày của hoàng đế, cái chỗ kia tựa hồ luôn nhíu lại, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc mất trật tự của y, chẳng biết tại sao, trong nháy mắt này, trước mắt hắn tựa hồ hiện lên một tia gì đó, chỉ là hình ảnh kia biến mất rất nhanh, hắn không thể nhìn rõ ràng là cái gì, chỉ thấy trước mắt dung mạo tái nhợt của hoàng đế, không có chút sức sống, mà chính mình đang ôm đầu hắn nói gì đó, lập tức cũng không còn gì khác, nhưng dưới đáy lòng, Trác Văn Tĩnh chỉ cảm thấy trong nội tâm rét lạnh không hiểu vì sao.

​Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên chứng kiến miệng của hoàng đế khẽ động, hắn cho rằng đó là ảo giác của mình, vội vàng ngưng thần nín thở, sau đó miệng hoàng đế lại giật giật, như là đang nói cái gì, Trác Văn Tĩnh không khỏi ghé tai lại, chỉ nghe hoàng đế loáng thoáng nói nhỏ: “Tiết… Tiết… Tiết Tầm.”

​Hai chữ Tiết Tầm vừa thốt ra, sắc mặt của Trác Văn Tĩnh chợt tái nhợt, hai tay hung hăng siết chặt lại, trong con ngươi hiện lên một tia âm trầm không nói nên lời.

​Rồi sau đó hắn phất tay gọi ngự y vào bắt mạch cho hoàng đế, thuận tiện đem chuyện hoàng đế lẩm bẩm vừa rồi nói ra, bọn người Vương Kiến bắt mạch cho hoàng đế lần nữa, nhưng gương mặt của mỗi người đều rất xoắn xuýt, cuối cùng nhìn nhau một cái, hướng hoàng hậu thấp giọng: “Hoàng hậu thứ tội, Hoàng thượng không có chuyển biến.”

​Trác Văn Tĩnh một bên ‘ân’, sau đó hỏi: “Không còn biện pháp khác sao?”​

​Vương Kiến nhìn nhìn mọi người, lại nhìn hoàng đế một chút, suy nghĩ rồi nói: “Hoàng hậu thứ tội, tình huống này của Hoàng thượng thật sự nằm ngoài khả năng của bọn thần, bất quá nghe Hoàng hậu kể chuyện vừa rồi, Hoàng thượng trong mộng nói mê, như là siêu hồn hiện ra, không bằng lập tràng cúng bái thì tốt hơn.”

​Trác Văn Tĩnh nghe lời này, vốn định dùng mũi ngửi, nhưng nghĩ lại, hình ảnh vừa rồi có phải hay không là nhắc nhở cái gì, vì vậy vội vàng sai Nguyên Bảo thỉnh tăng nhân vào cung cầu phúc cho hoàng đế.

​Bất quá những lời này của Vương Kiến, ngược lại là mèo mù đụng chuột chết, giờ phút này hoàng đế đúng thật là đang ở Địa phủ đây này.

​Hắn đến địa phủ, cũng là bất thình lình, vốn đang nói chuyện với Trác Văn Tĩnh, đột nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm, lần nữa mở mắt, mình đã ở bên ngoài cửa điện Diêm La rồi, nhìn ba chữ ‘Diêm La điện’ to đùng, hoàng đế kinh hãi rồi.

​Tiểu quỷ canh cổng kia nhìn hắn không mời mà tới, trên mawtjc ó chút kinh ngạc, vội vàng đi vào bẩm báo, Diêm Vương nghe có người không mời mà tới, vội vàng để cho ngưu ma đầu đem người mang vào.

​Hiện tại đầu óc của hoàng đế hoàn toàn trống rỗng rồi, lúc bị thỉnh vào Diêm La điện, sắc mặt hoàng đế buồn bực khó coi, trừng mắt đi đến phía trước, đối với các ma quỷ xung quanh đều không để ý tới, không phải là không sợ, mà là đang quá mức tức giận cùng khiếp sợ, cho nên không để ý đến tình cảnh khủng bố xung quanh.

​Người ngồi trên Diêm La điện quan sát vị đế vương nhân gian, trên mặt không khỏi sững sờ, lại nhìn mệnh cách trên trán hắn, không khỏi kinh hãi: “Đây là xảy ra chuyện gì? Hắn vốn là người đã chết mấy chục năm, vì sao người này lại tồn tại hai kiếp song song? Hơn nữa là cùng một người.”

​Phán quan ở một bên cũng tiến lên, lật sổ ghe chép sinh tử ra, bên trên cũng không có gì khác thường, mà Diêm Vương dù sao cũng là người phụ trách sinh tử, mà còn là vua địa phủ, lại nhìn vị đế vương nhân gian này, trên mặt lộ vẻ tối tăm phiền muộn, trong mắt mang theo sát khí, hơn nữa lại là của hai người, ở hai nơi khác nhau.

​Vì vậy ông ta tiến lên quan sát xung quanh hoàng đế, thở dài nói: “Mệnh cách kỳ lạ, lại bị thiên lôi đánh đến thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), đế vương vì sao không mời mà tới?”

​Hoàng đế nghe đến đó, giương mắt phượng âm u nhìn người trước mặt nói: “Chẳng lẽ không phải ngươi thỉnh ta đến đây.” Những chữ này là hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói, hắn với Trác Văn Tĩnh mới bên nhau, không có việc gì thì không phải ai cũng nguyện ý đến dạo chơi địa phủ a, vậy mà người này còn hỏi mình đến hợp lý là đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng muốn biết là xảy ra chuyện gì đây này.

​Diêm Vương nghe xong dừng lại một chầu, thần sắc có chút xấu hổ, may mà lúc này phán quan bước tới, ghé vào lỗ tai ông ta nói nhỏ vài câu, Diêm Vương nghe xong sắc mặt trầm xuống, nhìn hoàng đế thần sắc có chút phức tạp, sau đó ông ta thở dài nói: “Đế vương ở chỗ này, một là do có người trong lòng quải niệm ngươi, hai là trong lòng ngươi cũng quải niệm người này, ba là trong lòng ngươi có chuyện e sợ, tự mình đến đây, bất quá đây là cơ duyên của ngươi, ta cũng không thể ngăn cản, mặc dù ngươi mệnh quý nhân, chính là long tử, nhưng nếu ở chỗ này lây nhiễm âm khí quá nhiều, sợ là khó có thể chết già, ngươi mau đi đi, giải quyết xong sự tình kiếp trước, sớm ngày trở lại nhân gian.”

​Hoàng đế nghe người này nói xong, còn chưa kịp hỏi cái gì, đột nhiên trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy bên tai có gió thổi qua, thân thể rơi xuống đất, thời điểm mở mắt ra, chỉ thấy mình đang đứng ở một nơi không đất không nước, mà cách đó không xa chính là một cây cầu, phía trên hoa nở khắp nơi, phía dưới nước chảy nhẹ nhàng, mà trên cầu vẫn luôn có người đi lại, tựa như mây khói, chưa bao giờ giảm bớt, luôn có người tiếp nhận chén canh từ một lão phụ nhân đang đứng giữa cầu.

​Hoàng đế khẽ nhướng mày, giật mình nhớ tới có người từng nói bên trong địa phủ, trên cầu Nại Hà, hoa nở như châu sa, giờ phút này vừa thấy thật đúng là như thế.

​Hoàng đế suy nghĩ, Diêm Vương kia tựa hồ không có ý xấu với mình, ông ta đưa mình đến chỗ này nhất định là có duyên cớ, vì vậy hắn hướng cầu Nại Hà đi đến.

​Đến bên cạnh cầu Nại Hà, có tiểu quỷ gác ở đầu cầu chứng kiến hắn, liền hơi rụt cổ lại, sau đó trong mắt mang theo e sợ hỏi: “Đế vương vì sao tới đây?”

​Hắn chợt sửng sốt, không nói lời nào, vì sao tới đây, hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ đến, kỳ thật tính đến nay hắn đã đăng cơ được mười bốn năm, ngày này cũng chính là ngày hắn chết kiếp trước, những năm này quốc thái dân an, hắn vẫn cho rằng mình đã quên đi ngày này, thế nhưng đến thời gian này, hắn lại nhớ đến khắc cốt ghi tâm, nhất là cái tên Trần Kiến Quang kia còn chưa tìm được, trong lòng hắn luôn bất an, trách không được Diêm Vương nói trong lòng mình có ý e sợ mới tới chỗ này.

​Nghĩ tới đây, hoàng đế nhẹ thở ra một tiếng.

​Một tiếng như vậy vừa thốt ra, chợt bên tai truyền đến tiếng kinh hô: “Hoàng thượng?”

​Hắn giương mắt nhìn về phía âm thanh kia, chỉ thấy Tiết Tầm nhẹ nhàng bước đến, trên người vẫn là kiện y phục mặc trước khi chết kia, mặt mày ôn nhuận, nhìn thấy mình, thần sắc trong con ngươi lộ ra nét vui mừng.

​Hoàng đế nhìn thấy hắn hơi sững sờ nói: “Ngươi…”

​Tiết Tầm đi tới trước mặt hắn, mặt mày vốn đang kinh hỉ, sau đó lại cả kinh nói: “Hoàng thượng, ta từng nghe ngóng, dương thọ ngươi chưa hết, như thế nào tới đây?”

​Hoàng đế nghe Tiết Tầm nói xong có hơi sững sờ, có chút thất thần, sau đó thu hồi thần sắc trên mặt, mắt phượng thu liễm, khẽ mỉm cười nói: “Bất quá còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, còn ngươi… Chưa đi đầu thai?”

​Tiết Tầm nghe xong lời này, vốn kinh ngạc sau đó cười khổ đáp: “Diêm Vương nói ta chấp niệm quá sâu, sợ là vong tình thủy cũng không làm cho ta quên những chuyện này, sau khi đầu thai, sợ sinh ra chuyện, cho nên để ta ở lại cầu nhìn xem nhân gian muôn màu, thuận tiện thấy rõ mình chấp niệm ở đâu, sớm ngày vứt bỏ, sớm ngày đầu thai.”

​Hoàng đế nghe xong lời này ‘ân’, sau đó mấp máy miệng hỏi: “Ngươi có từng hận trẫm?”

​Tiết Tầm lập tức hướng nhìn vị đế vương trước mắt, lắc đầu nói: “Ta đứng ở chỗ này gần mười năm, mỗi ngày xem sự tình nhân gian, nhưng nhất là chính mình đã từng bước trưởng thành, đối với Hoàng thượng, không có hận, dù sao ngồi trên vị trí kia, đổi lại là ta cũng sẽ làm như thế.”

​Hoàng đế nghe xong liền trầm mặc, người đối diện bỗng nở nụ cười nói: “Ta biết rõ ngươi hàng năm đều đến thăm ta, vậy là đủ rồi.”

​Hoàng đế nhìn gương mặt mỉm cười của người trước mắt, lần nữa mấp máy miệng nói: “Thì ra ngươi cũng biết.”

​Tiết Tầm ‘ân’, không nói gì, hai người đều bắt đầu trầm mặc, bầu không khí có chút quỷ dị cùng xấu hổ không nói nên lời.

​Tiết Tầm nhìn hoàng đế, nội tâm nặng trĩu tựa hồ cũng đã buông xuống, sau đó hắn nhìn hoàng đế nói: “Có câu ta muốn hỏi Hoàng thượng.”

​Hoàng đế nhẹ gật đầu.

​Tiết Tầm nói: “Hoàng thượng, hôm nay ta với ngươi âm dương cách trở, gặp lại coi như là cơ duyên, ta chỉ muốn hỏi một câu, trong lòng Hoàng thượng có từng có vi thần?”

​Hoàng đế nghe xong lời này liền sững sờ, giương mắt nhìn về phía xa xa nói: “Tiết Tầm, trẫm đã từng chết qua một lần, là do chính mình ngu xuẩn còn có bị Tiết Như Ngọc hại chết.”

​Tiết Tầm nghe xong sắc mặt cứng đờ, có chút không thể tin.

​Hoàng đế tiếp tục nói: “Khi đó bên cạnh trẫm không còn ai, chỉ có Trác Văn Tĩnh, lúc đầu cũng không phải trẫm vì thích hắn, nên muốn bảo vệ hắn, chỉ là cảm thấy sự ấm áp duy nhất trên thế gian này là không thể mất đi, nhưng về sau thời gian dần trôi qua ở cùng một chỗ, dần hiểu rõ trước đây trẫm đối với hắn vô tình cỡ nào, nếu đổi lại là hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ như thế. Càng hiểu rõ, càng đau lòng… Dần dần cũng không buông được nữa rồi. Mà đối với ngươi, mặc dù trong lòng trẫm thưởng thức tài năng và cơ trí của ngươi, lại không thể bù được chuyện ngươi mang thân phận là người Tiết gia, tuy rằng mình có chút giận chó đánh mèo, nhưng lại không thể tha thứ, cho nên chưa từng đi sâu hiểu rõ, cũng chưa từng để trong tâm.”

​Hoàng đế nói tới đây, thu hồi con ngươi nhìn về phía hắn, nhìn người đối diện đang thất thần nói: “Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”

​Trong lòng Tiết Tầm đau xót, sau một hồi nhìn về phía hoàng đế, sau đó cười nói: “Ta hiểu được.”

​Chỉ vì thân phận, tựa như trước khi hắn cận kề cái chết hắn cũng không muốn sống như vậy, cũng là trở ngại thân phận. Không phải sẽ không thích, cũng không phải là không có cơ hội sẽ thích, chỉ là vừa mới bắt đầu đã biết không thể thích, vì không thể thích, cho nên liền không cho bất kì đường lui nào, cũng không có tâm tư. Sau này yêu thích, là bởi vì thưởng thức tác phong làm việc của mình, lại không chứa bất kỳ tạp niệm nào.

​Nghĩ tới đây, trong lòng Tiết Tầm lập tức cảm thấy ngọt bùi cay đắng đủ loại các vị, nói không hết. Rốt cuộc chỉ có thể thở dài một tiếng, nhìn qua người này.

​Bất quá cũng bởi vậy nên nội tâm mới sáng tỏ, cuối cùng đã minh bạch được khúc mắc trong lòng, cũng không uổng công đứng bên cầu Nại Hà mấy năm nay.

​Tại lúc này, Tiết Tầm tiến lên một bước, bỗng nhiên hôn lên môi hoàng đế, hoàng đế có chút dừng lại, sau đó đột nhiên lui về phía sau nửa bước, thần sắc có chút kinh ngạc cùng không dự liệu được, rồi sau đó hổn hển kêu vài Tiết Tầm vài lần. Giọng nói có chút bất đắc dĩ.

​Tiết Tầm thấy hoàng đế như vậy chợt nở nụ cười, tâm tư lập tức sáng tỏ, cái người này đến tận đây mà vẫn không quên người ở trên nhân gian kia, bởi vì bị mình hôn mà tổn hại tinh thần, tình cảm này cũng khó có được.

​Nghĩ tới đây, Tiết Tầm cười nói: “Ta đã thông suốt, cũng đã giải quyết xong nguyện vọng trong lòng, cũng nên đi đầu thai rồi, hôm nay từ biệt, sợ là không thể gặp lại, Hoàng thượng bảo trọng thân thể, vi thần đi đây.”

​Hoàng đế nghe xong con ngươi chớp động, nhẹ giọng ‘ân’. Tiết Tầm nhìn hắn, bình tĩnh lướt qua, quay người ly khai. Lần này không quay đầu lại, nhưng đáy lòng lại nhẹ nhõm hơn so với lúc xưa.

​Hoàng đế đứng ở nơi đó nhìn người nọ chậm rãi xuôi theo đám người hướng Mạnh bà đi đến, nhìn hắn uống xong chén canh vong trần, bóng lưng của hắn biến mất, thần sắc bình thản.

​Chính lúc hoàng đế đang thương cảm, chỉ thấy bên cầu Nại Hà một mảnh hỗn loạn, có một tên quan quyền quý vốn đang đứng phía sau, chẳng biết tại sao, lại tiến lên đoạt chén canh Mạnh bà ngửa đầu uống hết, chỉ là động tác vô cùng lớn, làm người bên cạnh bị đẩy rớt xuống cầu Nại Hà, chỉ nghe nước sông phù phù một tiếng… Bên trên cầu Nại Hà một hồi trầm mặc, sau đó Mạnh bà hét lớn: “Không tốt, ngã xuống nước Vong Xuyên sợ là khó có thể chết già, mệnh cách của người phàm này sợ là từ nay về sau phải sửa lại…”

​Hoàng đế nghe đến đó, đang muốn đến xem kết quả ra sao, bỗng nhiên trong đầu một trận đau đớn, sau đó giọng nói của Diêm Vương chậm rãi truyền đến, nói là mệnh dưới địa phủ, phàm nhân không thể nhìn.

​Sau đó hoàng đế cảm giác đầu của mình càng ngày càng đau, như là có người lấy cây côn gõ vào vậy, bất tri bất giác ôm đầu lớn tiếng rên rỉ.

​Còn chưa biết là gì, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng kinh hô: “Phụ thân, ngài xem phụ hoàng đang động đậy.” Lại truyền đến tiếng kinh hô mừng rỡ của Trác Văn Tĩnh, hoàng đế đột nhiên mở mắt ra, nhìn qua những người trong phòng.

​Hồn của hoàng đế vừa trở về, vốn là không có hiểu bánh bao lớn nói cái gì, thần sắc có chút mờ mịt, cuối cùng mơ màng nghe được ba chữ cưới cữu cữu, ý nghĩ của hoàng đế rốt cuộc sáng tỏ, chợt vén chăn ngồi dậy, chỉ vào bánh bao lớn: “Ngươi nói cái gì? Cưới cữu cữu, ngươi muốn làm gì a? Lúc trước không phải muốn đi theo Tam ca sao, hiện tại không nên lôi kéo cữu cữu của ngươi. Ngươi đến cùng làm sao vậy?”

​Bánh bao lớn rốt cuộc làm sao, làm sao vậy ah. Như thế nào lại chuyên lựa chọn người lớn tuổi hơn mình còn có quan hệ huyết thống mà lấy không vậy? Đây là cái nghiệp chướng gì ah.

​Hồi lâu về sau, có người âm thầm tổng kết mấy chữ: luyến phụ ah.

​Sau lần bệnh nặng này qua đi, rất lâu, rất lâu sau, hoàng hậu nhắc đến việc này, thần sắc vẫn bất an như cũ, hoàng đế nghĩ nghĩ, nói: “Lần bệnh nặng này, nhắc tới cũng là do trong lòng lo lắng, ngày sau sẽ không có nữa.” Sự tình địa phủ, hoàng đế cũng không định kể ra, tựa như lúc hắn ly khai, giống như người kia có nói, đó là thiên mệnh, phàm nhân không nên biết nhiều.

​“Hoàng thượng có chuyện gì lo lắng?” Trác Văn Tĩnh nghe hoàng đế nói xong, lông mày tuấn tú khẽ nhíu lại, sau đó nhỏ giọng hỏi, nếu như nhìn kỹ, trong thần sắc còn mang theo một vòng phẫn nộ cùng bi thương không nói nên lời.

​Hoàng đế cũng không chú ý đến cái này, chỉ là thở dài nói: “Đương nhiên là lo lắng về tên Trần Kiến Quang kia, cũng đã nhiều năm như vậy, mà còn chưa tìm được hắn.”

​Hoàng đế nói lời này, nghiến răng nghiến lợi, thần sắc giận dữ, Trác Văn Tĩnh nghe có chút không hiểu, hỏi: “Hoàng thượng, tên phản tặc Trần Kiến Quang kia từ bốn năm trước đã bị ta dùng tuyết y kiếm chém chết, vì sao Hoàng thượng vẫn một mực vướng mắc?”

​Hoàng đế nghe xong lời này, sững sờ, thần sắc cả kinh hỏi: “Ngươi nói cái tên Trần Kiến Quang kia đã chết?”

​Trác Văn Tĩnh nhẹ gật đầu, nói: “Chẳng lẽ không có người nói với Hoàng thượng sao?”

​Hoàng đế lắc đầu, nhưng thần sắc rất kinh hoàng.

​Nguyên lai ngày ấy sau khi phóng hỏa đốt rừng, thuộc hạ cũ của Nam quận đến đầu hàng, trong đó còn có Trần Kiến Quang, Trác Văn Tĩnh biết hoàng đế hận hắn đến thấu xương, liền không nói hai lời, vung kiếm chém giết, sau đó chôn cất qua loa.

​Việc này về sau hắn cũng không cho Ngôn Nhất biết, dù sao ngày đó đốt núi, chỉ vì một mình Trần kiến Quang, ngươi lại chính là tư tâm của hắn rồi.

​Về sau rất nhiều sự tình phát sinh, hắn chỉ nghĩ hoàng đế đã biết được, chưa từng nghĩ, hoàng đế lần kia bởi vì sợ hắn không bắt được người mà muốn ra trận lần nữa, vì vậy trước mặt không đề cập tới chuyện này, âm thầm phái người tìm kiếm…

​Vì vậy sau khi trong lòng hai người đã sáng tỏ, chỉ đưa mắt nhìn nhau.

​Hoàng đế cùng hoàng hậu buồn bực, như thế nào lại có thể như vậy ah, ( ⊙ o ⊙)ah!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện