Chỉ cần đâm nhẹ một chút, Tu La nhận có thể xuyên thủng trái tim Ma tộc tóc đen trước mắt.

Không khí đột nhiên đông cứng.

Nhưng trong chốc lát, tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên. Thanh đoản kiếm rơi xuống đất, Ma tộc tóc đen cười hì hì buông Tác Phi ra, hai tay khoa trương vươn lên, nhưng ngữ điệu không một chút sợ hãi: “Chỉ đùa một chút mà thôi, không cần phải nghiêm túc vậy. Nơi đây là Bennis thượng tầng, năng lực của ta cũng không thể làm Stefan bị thương, hà tất gì phải khẩn trương như vậy.”

Lời nói của gã ngụ ý là: ta không tổn thương Tác Phi được, ngươi cho là ngươi có thể tổn thương ta? Giương cung bạt kiếm vừa nãy dưới một câu nói liền biến thành một chuyện cười.

Tác Phi sở dĩ dám giả mạo Grambli cũng là biết ở nơi đây cậu không có biện pháp đánh thắng Grambli. Ngược lại, cậu có thể phá huỷ chuyện tốt của hắn, nhìn hắn nổi giận cũng đủ làm cậu sướng rơn.

Quả nhiên, hạnh phúc trên nỗi đau của kẻ thù thật là niềm vui không tả xiết!

Tác Phi tránh khỏi Ma tộc tóc đen, đến bên cạnh Samuel. Cậu nắm chặt tay cầm kiếm của Samuel, Tu La nhận liền thu liễm sát khí, trở về hình dáng chuỷ thủ.

Grambli cẩn thận đánh giá Samuel. Nhìn thấy đôi mắt tím kia, hắn trầm mặc một lát mới nói với Tác Phi: “Ngươi càng ngày càng tìm được chỗ dựa vững chắc, đáng tin cậy. Sao hả, tiểu tử Manzi kia bị ngươi đá rồi sao?”

Tác Phi: Đm, đây là cách nói chuyện giữa cha với con đó hả? Rốt cuộc là lỗ tai cậu có vấn đề hay là đầu óc Grambli bị co rút rồi? Cái đồ tra phụ thân vứt bỏ vợ, vứt bỏ con như hắn còn dám ở đây nói lý?

Tác Phi im lặng một hồi, cuối cùng cũng không hỏi về chuyện Grambli làm ngày đó. Cậu không muốn hỏi, mà cho dù có hỏi cũng không nhận được câu trả lời, sẽ như một thằng ngốc.

Cậu vốn không phải con thật của Grambli, hai người không quan hệ gì nhiều, cũng không bị Grambli hãm hại tới chết. Dù sao thì rắc rối cũng sẽ qua đi, ngày lành sẽ tới. Chẳng lẽ giờ cậu còn phải khóc sướt mướt đòi Grambli nuôi mình? Đừng nói giỡn chứ.

Mà Veeshan, Grambli không cần nhưng cậu cần. Cậu nhất định sẽ cứu Veeshan ra, đối đãi kính trọng nàng như mẹ ruột!

Cho nên, hiện tại cậu hoàn toàn không có tâm tư cãi cọ cùng Grambli. Ngược lại, cậu coi hắn như một người xa lạ; cân nhắc xem làm thế nào để có lợi cho mình mới là chính sự.

Grambli cùng Ma tộc kia tới đây hiển nhiên là vì thần khí Nhân tộc trong tay Gowers. Món đồ này đương nhiên Tác Phi có biết đến.

Lúc trước cậu trợ giúp Arian xử lý gia tộc của Gowers xong, vật này tự nhiên rơi vào tay cậu. Hệ thống cho cậu thu vào hành lý thì cậu liền thu thôi, còn ích lợi của nó là gì? Ngại quá, cho đến tận cuối game, sắp được ăn thịnh yến 10P, cậu vẫn không phát hiện ra được tác dụng của nó.

Không thể vứt bỏ, không thể tiêu huỷ, chỉ có thể chiếm mất một ô vuông trong hành lý của cậu.

Mà hiện tại bọn Grambli hao hết tâm tư để đạt được thần khí này lại khiến Tác Phi lần thứ hai đối với nó nảy sinh ra hứng thú. Nếu thật là phế vật tại sao lại có người tranh cướp? Grambli cũng không phải loại não tàn.

Bất quá, tình huống trước mắt không lạc quan cho lắm.

Mặc dù ở Bennis thượng tầng không ai tổn hại được ai, nhưng họ không có khả năng vĩnh viễn ở trong thành Bennis. Bọn họ đã đắc tội Grambli ở đây, việc này đối với cậu cùng Samuel không hay ho gì.

Lần trước lúc đại náo Valinor, phía sau Grambli có không ít người hỗ trợ, mà những người này còn ẩn giấu rất sâu, bày lên không ít bẫy rập.

Vậy nên, cậu cũng không muốn quyết tuyệt với hắn, có nghĩa là không mang thần khí đi.

Nhưng vịt đã tới tay còn dài cánh bay đi mất cũng không phù hợp với cách sống của cậu a. Dù gì cậu cũng phải đòi lại cái gì để trấn an trái tim bé nhỏ đã bị làm cho vỡ nát của cậu, thuận tiện hung hăng đối phó Grambli một phen chứ.

Nhưng… làm gì bây giờ?

Ánh mắt nhìn tới Tu La nhận, Tác Phi nhất thời phấn chấn. Cơ hội tốt như vậy, cậu nhất định phải trọng dụng. Grambli không thể bị thương do ma pháp, nhưng khiến hắn chảy máu một chút cũng không tồi.

Tác Phi nhìn về phía Grambli, muốn kéo khoé miệng tạo thành một nụ cười tà mị, nhưng do không quá thuần thục với hình tượng cool ngầu này nên chỉ có thể trở thành ngoài cười nhưng trong không cười: “Muốn trả thần khí? Có thể. Chúng ta giao dịch đi.”

Grambli hé mắt, hung quang đỏ rực trong mắt xuất hiện, ngữ khí trầm thấp làm người ta sợ hãi: “Nói.”

Dám đấu mắt với cậu hả? Nếu ánh mắt có thể gây tổn thương người thì Tác Phi đã sớm là đệ nhất thiên hạ. Bởi vậy, tuỳ Grambli biểu hiện khủng bố cỡ nào, cậu cũng rất bình tĩnh. Sợ hả? Sợ cái lông í!

Tác Phi trong đầu nhớ lại những vật liệu lão Eugene liệt kê rồi mới thong thả mở miệng: “Long cốt ngọc, xích huyết thạch, huyền nguyệt tinh thiết, đà la minh thảo, huyễn bông tuyết, huyết ngọc châu, sấm gió sa…”

Theo từng cái tên được thốt ra từ miệng Tác Phi, thần sắc Grambli ngày càng khó coi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Tác Phi không thèm nói lý. Cậu thầm khen trí nhớ siêu phàm của bản thân, cuối cùng lại chêm vào: “Với lại tặng kèm một cái truyền tống phù tới Valinor là được.”

Cậu nhìn Grambli, nếu mỉm cười tà mị không thành công thì phải học băng sơn mặt than. Cái này dễ làm. Chỉ cần không nói lời nào là cậu giống như đúc.

Lúc này Ma tộc tóc ngắn đứng một bên nở nụ cười, vẻ mặt tà khí nói: “Đúng là công phu sư tử ngoạm, không chút khách khí.”

Tác Phi bất vi sở động. Công phu sư tử ngoạm*? Cậu không biết năm chữ này viết thế nào, không cần lấy ra kích thích cậu.

*có nghĩa là chặt giá, lấy giá cắt cổ

Grambli gắt gao nhìn chằm chằm Tác Phi, gằn từng chữ: “Nếu ta không đồng ý?”

Tác Phi tỏ vẻ không hề gì nói: “Không biết mạng của bọn ta đáng giá hơn hay là thần khí đáng giá hơn nhỉ?” Ngụ ý là muốn cùng thần khí đồng quy vu tận.

Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, làm vua cũng thua thằng liều, làm quan sợ nhất gặp kẻ vô lại.

Tác Phi đường đường là Tinh Linh thuần huyết, có huyết thống cao quý, tuy rằng giờ gia tộc đã xuống dốc nhưng từng có gia thế cao sang, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, lễ nghi chuẩn mực. Nhưng hiện tại… từ khi chứng bệnh sợ xã giao từ từ được khắc phục, khí tức vô lại đáng khinh đã muốn phá kén thành bướm, vỗ cánh tung bay…

Thái dương Grambli nổi đầy gân xanh.

Ma tộc tóc đen nhìn chằm chằm Tác Phi, âm dương quái khí nói: “Grambli, con của ngươi ngày càng thú vị.”

Grambli trừng mắt nhìn Ma tộc tóc đen: “Ned, câm miệng.”

Ma tộc tên Ned thè lưỡi, không nói nữa, nhưng bắt chước Tác Phi chớp chớp mắt, bộ dáng không chút đứng đắn.

Grambli bình tĩnh một chút. Hắn nhìn về phía Tác Phi nói: “Những cái đó đều là vật liệu cấp mười, ta không có khả năng…”

Hắn còn chưa dứt lời, Tác Phi đã đánh gãy: “Gia tộc Evans là đại tộc Tinh Linh được truyền thừa mấy ngàn năm, đừng nói với ta rằng chỉ mấy đồ vật nhỏ nhoi ấy đều không có.”

“Mặt khác, đừng nói ngươi không mang trên người. Tại Jalands người nào cũng có túi không gian, tất nhiên sẽ mang theo mấy thứ này.”

Cuối cùng, Tác Phi lại tổng kết một câu: “Nếu có thành ý, chúng ta liền giao dịch. Nếu không thì coi như xong.”

Grambli nhìn chằm chằm Tác Phi, trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “Được.”

Cuộc giao dịch này một mình Tác Phi sung sướng thuận lợi đạt thành.

Grambli thu hồi thần khí, nhìn Samuel một cái thật sâu. Lúc chuẩn bị rời đi, hắn bỗng dưng dừng lại, xoay người nói với Tác Phi: “Con trai, ta khuyên ngươi một câu. Xử trí theo cảm tính sẽ khiến ngươi chết càng nhanh.”

Nói xong liền rời đi.

Những lời này khiến Tác Phi đầu óc mơ hồ, bất quá cậu cũng không đáp trả. Hôm nay đã khiến Grambli chịu một vố đau, trước khi đi cho hắn nói một câu ngoan độc để nhượng bản thân một bậc thang đi xuống cũng được, cậu sẽ rộng lượng tiếp nhận.

Rời khỏi Bennis thượng tầng, Tác Phi cầm túi không gian hồng nhạt của mình, trên mặt tuy không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã vui đến tim hồng tung bay. Quả là một ngày tốt đẹp, đầu tiên là chuyên gia hãm hại người Amia tự đưa lên cửa để cậu hãm hại, sau đó lại là làm thịt Grambli.

Quan trọng nhất là cậu đã thành công thu thập được tất cả vật liệu cần thiết để kích hoạt Tu La nhận. Chỉ cần giao chúng cho lão Eugene, thực lực của Samuel sẽ tăng lên gấp ba. Đến lúc đó, cậu muốn nhìn xem cả đại lục Jalands còn ai dám đến gây chuyện với tổng công đại nhân!

Đám phàm nhân các ngươi, hãy thần phục đi!

Khụ khụ… điệu thấp điệu thấp. Bây giờ cậu là Tinh Linh, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí này không hợp với cậu nha…

Tự mình vui vẻ nửa ngày, Tác Phi mới chợt nhớ tới một chuyện. Cậu nhanh chóng nhìn về phía Samuel hỏi: “Lúc nãy ngươi đính khế ước với Nhân tộc nọ là chuyện gì?”

Ánh mắt Tác Phi trong suốt, tràn ngập lo lắng nhìn hắn, khiến trong lòng Samuel ấm áp. Hắn nhẹ giọng nói: “Không sao. Khế ước kia không thành lập.”

“Tại sao? Ta rõ ràng thấy tận mắt.”

Samuel giải thích: “Máu của ta không định tính. Lúc uống máu sinh vật khác, ta có thể chuyển hoá chúng thành máu của bản thân, đồng thời máu trong cơ thể ta cũng có thể tuỳ ý chuyển hoá thành máu của thứ ta đã tiếp xúc qua.”

Tác Phi: … Tổng công đại nhân, ngươi là con cưng của game này phải không?! Bàn tay vàng còn có thể lớn hơn được nữa sao?! Được rồi… đây là game boylove chứ không phải RPG*, bắt đầu công lược từ max level cũng không trở ngại gì.

*RPG: Role playing game, game nhập vai. Người chơi hoá thân vào một nhân vật trong thế giới ảo, cần phải nâng cấp bản thân (level up) để hoàn thành nhiệm vụ trong game.

Bất quá cậu lại nghĩ tới một chuyện: “Vậy khế ước ngươi ký kết với Tu La nhận cũng không có hiệu quả?” Không thể nào đâu…

Ánh mắt Samuel loé loé, nói tiếp: “Máu đầu tim không thể chuyển hoá.”

Tác Phi hiểu rõ. Xem ra, lúc Samuel ký huyết khế với Tu La nhận là dùng máu đầu tim. Tiếp theo, Tác Phi lại sửng sốt… Máu đầu tim là sao, chẳng lẽ là đâm thẳng một đao vào ngực mình, đâm tới khi nào máu chảy ra thì ký khế ước?

Mẹ ơi… Đâm vào tim thì đau tới mức nào.

Tác Phi nhịn không được đem tầm mắt dời lên ngực Samuel… Cậu không nói gì, nhưng trong mắt lại viết thật rõ ràng: rất đau đi, rất đau đi, nhất định rất đau đi.

Samuel nhìn cậu, bỗng nhiên chỉ vào vị trí trái tim mình nói: “Nơi này vết thương đã khép lại, nhưng vẫn còn sẹo. Không bằng lát nữa trở về ngươi thử xem có thể giúp nó biến mất không.”

Tác Phi sửng sốt một chút, trì độn không kịp phản ứng. Lời này có ý là… là… kêu cậu hôn lên ngực Samuel?

Đại não Tác Phi nhanh chóng bắt đầu não bổ, tiếp đó hình ảnh Samuel nửa thân trần trụi chậm rãi hiện ra, sau đó cậu tiến tới lồng ngực trắng nõn kia, môi khẽ chạm… Đờ, đờ mờ… Tác Phi vội đem trí tưởng tượng bay cao bay xa chặn lại. Bình tĩnh, bình tĩnh. Bằng hữu không thể trở thành vợ. Khoảng cách giữa hai thằng công là vô pháp vượt qua!

Huống chi, Samuel chỉ là đơn thuần muốn cậu chữa thương cho hắn. Không – cần – suy – diễn – nhiều!

Samuel nhìn chằm chằm Tác Phi. Từ lúc lên Bennis thượng tầng, hắn vẫn không yên lòng, trong tâm luôn có cái gì không ngừng nhảy lên. Hơn nữa, lúc Tu La nhận chĩa vào tim Ma tộc tóc đen, hắn thậm chí có thể nghe rõ đáy lòng đang điên cuồng kêu gào, ‘giết chết hắn, giết chết hắn’. Loại cảm giác này vô pháp ức chế, đến ngay cả Tu La nhận đều hưng phấn run rẩy.

Khi đó, hắn cảm giác rằng phòng ngự của Bennis thượng tầng dường như không tồn tại. Chỉ cần hắn muốn liền có thể dễ dàng giết chết Ma tộc kia.

Hắn mạnh mẽ áp chế, tận đến lúc này nắm chặt tay Tác Phi, ác ma trong lòng mới hoàn toàn ngủ say.

Tác Phi đã tự thôi miên bản thân xong. Cậu đem lực chú ý của mình chuyển đến chuyện khác.

Cậu từ trong túi không gian lấy truyền tống phù Grambli đưa ra, nhìn chăm chú nửa ngày, cuối cùng xé nát.

Cậu không ngốc tới mức sử dụng truyền tống phù này. Cậu không tin được Grambli, ai biết cái thứ này sẽ truyền tống tới địa phương nào. Sở dĩ cậu yêu cầu nó đơn giản là muốn thăm dò một chút. Quả nhiên, Grambli vẫn có thể thoải mái đi tới đi lui Valinor như cũ. Điều này có ý nghĩa gì?

Tác Phi không tốn thời gian tiếp tục suy nghĩ mà muốn xuống Bennis hạ tầng tìm truyền tống phù. Hạ tầng rộng lớn như thế, muốn thành công tìm ra cũng không dễ.

Tác Phi mới từ thang máy bước ra, hai Người Lùn Jonah cùng Evelyn liền chạy tới.

“Tinh Linh Tinh Linh, ngươi mau tới đây.”

Tác Phi vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Jonah thở hồng hộc, kéo tay Tác Phi, ghé sát vào lỗ tai cậu nói: “Ta cùng Evelyn phát hiện một quầy hàng chuyên bán truyền tống phù tuỳ biến*, không phải thứ ngươi muốn sao? Nó hết sức tiện lợi, chỉ là giá tiền rất cao, ta cùng Evelyn không đủ khả năng mua giúp ngươi.”

*truyền tống phù có thể truyền tống tới bất kì địa phương nào chứ không cố định.

Mắt Tác Phi sáng lên. Truyền thống phù tuỳ biến là có thể gặp nhưng không thể cầu a! Cậu nhanh chóng đuổi theo Jonah, may mắn cửa hàng vẫn còn bán. Tác Phi dùng khoảng một vạn kim tệ để mua.

Tuy rằng thực tiếc tiền, nhưng thứ này thật sự trân quý, hơn nữa lại an toàn. Muốn đi chỗ nào chỉ cần bản thân viết lên là có thể truyền tống, không phải lo lắng sẽ bị quăng đến chỗ quái đản nào nữa.

Đương nhiên, nó cũng có một vài hạn chế nhất định là không có khả năng trực tiếp truyền tống tới Valinor. Dẫu vậy, nó có thể đến khu vực gần kề Valinor – chỉ vậy là đủ rồi.

Jonah cùng Evelyn đã đi dạo tới mỹ mãn, Tác Phi cũng thần thanh khí sảng, vì vậy bọn họ quyết định trở về thôn Người Lùn.

Giống như trước, Jonah cùng Evelyn leo lên Tam Thủ Khuyển đi trước, Samuel cùng Tác Phi theo sát phía sau.

Tuy rằng Jonah cùng Evelyn khởi hành trước, nhưng cuối cùng vẫn là Samuel và Tác Phi trở về sớm hơn.

Lần này đã biết đường, bọn họ trực tiếp về nhà lão Eugene.

Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt làm người ta kinh ngạc.

Gian nhà của lão Eugene… là một mảnh phế tích.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

— Hết chương 37 —
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện