Tác Phi lấy lại tinh thần. Trong game Amia là tên chuyên hãm hại người khác, là một NPC dù ngươi không phạm y nhưng y vẫn sẽ phạm ngươi. Dẫu vậy, ngã một lần khôn hơn một chút, Tác Phi không còn dám xem thường bất kì ai ở đây nữa.

Không có ai là đơn giản cả. Chỉ cần lơ là một chút là có thể đem mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn!

Amia đẩy cửa vào. Y đã thu dọn sạch sẽ, mặc một kiện trường bào trắng, tay áo rộng, cổ tay có những hoa văn nhỏ vụn màu tím nhạt, cùng màu với mái tóc đặc biệt của y, phong thái rực rỡ chọc mù mắt người.

Đôi mắt của y dài nhỏ lại hơi xếch, lúc nói chuyện đứng đắn cũng như đang thả thính người khác chứ đừng nói chi lúc bình thường.

“A a… các ngươi ân ái xong rồi hả? Tuy nói couple Ma tộc cùng Tinh Linh hơi hiếm thấy, bất quá một cuồng dã bất kham đi cùng với một thanh lãnh cao quý cũng mang lại cảm giác tốt lắm đó. Yên tâm, ta không kì thị chủng tộc, chỉ cần là tình yêu thực sự, đừng nói là Ma tộc cùng Tinh Linh, ngay cả Cự Ma cùng Người Lùn ta cũng có thể tiếp thu…”

Tác Phi: Tên chuyên lừa đảo kia, ngươi đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy! Bất quá… Cự Ma cùng Người Lùn… OMG, khẩu vị của lão tử không nặng bằng ngươi!

Trong khi Tác Phi còn đang phun tào, Samuel trực tiếp làm lơ lời y nói, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Amia, đi thẳng vào vấn đề: “Eugene Hall là do ngươi đâm?”

Tác Phi hết hồn. Đại ca à, có thẳng thừng quá hông vậy? Có nên đi thẳng vào đề kiểu này không vậy? Amia đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó vẻ mặt uỷ khuất nói: “Rõ ràng là ta cứu lão Eugene, tại sao lại nói ta là hung thủ. Ta làm chuyện tốt còn bị người hiểu lầm, ta thật sự là…”

Samuel cười cười, tay trái lần xuống hông.

Amia sợ hãi: “Uy uy uy, ngươi đừng động thủ a, không cho ta cơ hội giải thích sao?”

“Tốt lắm. Vậy ngươi giải thích vì sao ngươi lại xuất hiện ở nhà của Eugene Hall đúng lúc như vậy để cứu ông ta? Nhà ông ta ở bên mép thôn Người Lùn, ngay cả tộc Người Lùn đều không phát hiện điều gì khác thường, tại sao ngươi trong thời gian ngắn như vậy đã chạy tới?” Cuối cùng hắn bình tĩnh nắm Tu La nhận trong tay, ý đồ rõ ràng đến mức khiến Amia cười không nổi.

Một lát sau, Amia mới bất đắc dĩ thở dài, sau đó dùng ánh mắt ‘u oán’ nhìn Samuel. Bạn nhỏ Tác Phi bàng quan tỏ vẻ, u oán ghê ta! Cậu muốn nổi da gà luôn nè!

“Vài trăm năm mới làm chuyện tốt một lần mà còn bị người ta nghi ngờ, chả lẽ ta không có duyên làm việc thiện sao?” Y lại thở dài, buông tay nói, “Lý do là nhờ thân phận của ta.”

“Ta tên Amia, là tiên tri của Yêu Tinh tộc. Các ngươi có biết tiên tri là gì không… kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, chỉ là ta có một năng lực tương đối đặc biệt…” Y điệu thấp cười cười, “Có thể biết trước tương lai.”

Amia: Đến đây, đến đây. Mau mau ngưỡng mộ ta đi!

… …

… …

Amia: ĐCM!! Vì sao hai tên này không hề kinh ngạc sùng bái ta a a a a a a! Khả năng biết trước tương lai đó ~ Các ngươi không muốn bói một quẻ hả?!

Kỳ thật Tác Phi đã sớm biết. Nếu cậu còn ở thế giới thực chán ngắt đó, cậu chắc hẳn sẽ rất hứng thú với thần côn* kiểu này… Đáng tiếc, lỡ rớt xuống đây rồi, bản thân Tác Phi chính là thần côn gà mờ nè, tất nhiên sẽ không thấy thú vị với nó nữa.

*thần côn: những người làm bùa phép, lên đồng, phong thuỷ, bói toán. Đại ý là Tác Phi có chơi game trước nên đại loại biết được tương lai nên gọi bản thân là thần côn gà mờ.

Thấy bọn họ không lên tiếng, Amia tẻ ngắt, đành phải thanh thanh cổ họng tiếp tục nói: “Ta bói toán một chút liền phát hiện chỗ lão Eugene có ánh lửa tai ương, vì thế liền vội vội vàng vàng chạy tới, kịp lúc cứu lão Eugene ra. Đừng hỏi ta là ai gây nên, vì khi ta tới lửa đã hừng hực, ngoại trừ lão Eugene hôn mê ở bên trong thì không còn ai khác.”

“Ngươi biết Eugene Hall?”

Amia giật mình nói: “Nghe nói qua… thợ rèn thần cấp duy nhất ở Jalands.”

“Đừng nói với ta là mỗi ngày ngươi đều bói cho mấy nhân vật trọng yếu ở Jalands.”

“Còn lâu nhé! Ta đây không muốn mệt chết!”

“Cho nên,” Samuel nhìn y, “Vì sao là Eugene Hall?”

Amia trầm mặc một lát, rốt cuộc thoả hiệp: “Là vì các ngươi.”

“Chúng ta?”

“Được rồi được rồi, đầu tiên ta bói những vật liệu cần thiết để cởi bỏ phong ấn cho Tu La nhận, cái này chắc lão Eugene đã nói cho các ngươi biết rồi, sau đó ta chặt chẽ chú ý hướng đi của lão Eugene. Sau khi rời khỏi thành Bennis, ta cảm thấy có gì là lạ, liền bói cho lão Eugene một chút, phát hiện ông ta quả nhiên gặp chuyện không may, vì thế vội vàng chạy tới. Vận khí không tồi vẫn tới kịp.” Một đoạn rất dài, Amia một hơi nói hết, tiếp theo còn nói: “Ta là đang giúp các ngươi mà làm chuyện tốt đó!”

Samuel còn đang nhìn y, Amia lần thứ hai giận dữ nói: “Về phần vì sao lại giúp các ngươi, cái này là do có người nhờ vả. Về phần là ai, cho dù các ngươi lấy đao chém ta, ta cũng không nói.” Sau đó y tận lực dùng cặp mắt dài hẹp của mình trừng trừng, nhấp miệng, vẻ mặt kiên cường bất khuất như Lưu Hồ Lan*. Ân, mấy từ này là Tác Phi diễn tả.

*Lưu Hồ Lan: là một nữ gián điệp trẻ trong nội chiến Trung Quốc, nổi tiếng vì lòng trung thành đối với Đảng Cộng Sản. – đã nhắc tới ở chương 4.

“Được, ta đã biết.”

Amia lại lo lắng truy vấn: “Không nghi ngờ ta là hung thủ à?”

Samuel hỏi lại: “Ta hoài nghi người hồi nào?”

Amia: “Đm, không phải lúc nãy ngươi tra hỏi ta?”

Samuel cười cười: “Không hỏi thì ngươi sẽ nói nhiều vậy sao?”

Amia sửng sốt.

Tác Phi nãy giờ vẫn bàng quan trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ! Từ đầu đến đuôi Samuel không hề hiềm nghi Amia là kẻ phóng hoả giết người sao? Lại nói, nếu thật sự là Amia thì y cũng sẽ không ngốc đến mức đi cứu người mình vừa tổn thương để bản thân rơi vào vũng nước lầy này đi? Hơn nữa, lão Eugene đã không còn trở ngại, muốn biết đến tột cùng có chuyện gì xảy ra thì chỉ cần chờ ông ta tỉnh rồi hỏi đương sự là được rồi còn gì?

Mà Samuel một câu mở đầu liền đã đả thương danh dự Amia, hiển nhiên là tạo áp lực cho y, khiến y vì biện giải cho bản thân mà đem một đống tin tức bí mật đều nói ra. Hiện tại, xem ra những lời này cũng đáng tin.

Tiên tri Amia hậu tri hậu giác nghĩ thông suốt xong liền bạo nộ rồi: “Lionel cái tên này, ngươi căn bản là…” Nói một nửa, y lập tức im bặt, nhanh chóng che miệng lại.

Samuel xoay người nhìn về phía y, cặp mắt tím sắc bén: “Nói tiếp.”

Amia sợ run nửa ngày mới nói: “Là… là… là xem ta như khỉ mà đùa giỡn!”

Samuel nguy hiểm nheo mắt lại.

Amia lần thứ hai hoá thân làm Lưu Hồ Lan, cường điệu về tôn nghiêm bản thân thêm một lần nữa, sau đó liền bảo: “Tốt lắm tốt lắm, những điều ta nên nói đều đã nói rồi.” Điều không nên nói mém chút cũng nói ra luôn. “Ta phải về đây. Thân là một tiên tri, ta không nên rời khỏi lãnh địa Yêu Tinh tộc. Tái kiến!”

Nói xong, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Tác Phi rất muốn hô to một tiếng: Tên lừa đảo kia, ngươi nhất định phải giữ bộ mặt yêu nghiệt của mình nha, đừng có hành động như thằng ngu nha!

Nếu lúc nãy Tác Phi còn có chút hoài nghi Amia thì bây giờ tất cả đã tan thành mây khói. Amia đích thật là có điều gì giấu diếm bọn bọ, nhưng xem ra là muốn tốt cho họ chứ không phải muốn hãm hại.

Hơn nữa, Tác Phi còn rõ ràng một điều. Lão Eugene là Người Lùn, vì là thợ rèn nổi danh mà mọi người thường quên mất ông là một chiến sĩ với năng lực cường hãn, nhất là lực tay phi thường khoẻ.  Mà Amia ngoại trừ năng lực tiên đoán chuyên hãm hại người kia thì còn yếu hơn cả một người trói gà không chặt như cậu, muốn khống chế lão Eugene mà còn đả thương ông ta nặng như vậy thì đánh giá cao y quá rồi.

Hiển nhiên Samuel đã sớm nghĩ tới chuyện này, cho nên ngay từ đầu hắn chẳng qua là lừa Amia để y tận lực khai hết thôi, mà cái tên này cũng dễ dàng bị lừa.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Amia, Tác Phi hỏi Samuel: “Ngươi trước kia quen biết Amia à?”

Samuel lắc đầu nói: “Không biết.”

Tác Phi nhíu mày: “Nhưng có vẻ như hắn biết ngươi, nghe ngữ khí tựa hồ còn rất thân thuộc?” Nói xong, Samuel không mở miệng, Tác Phi dùng sức hồi tưởng lại quá khứ Samuel, rốt cuộc giúp Samuel xác định là hắn chưa từng gặp qua người này… ít nhất trong game y không hề xuất hiện.

Cốt truyện có dính dáng tới Amia chỉ có vụ nguyền rủa lừa đảo kia, ngoài ra không còn gì.

Tác Phi đang trầm tư thì tiểu Người Lùn Jonah đã vẻ mặt hưng phấn chạy tới: “Ông nội tỉnh! Tinh Linh, ông nội tỉnh, ông muốn gặp ngươi.” Bạn nhỏ này hưng phấn lặp đi lặp lại.

Tác Phi có chút kinh ngạc. Nhanh như vậy liền tỉnh, thể hiện là tố chất thân thể lão Eugene rất tốt, thật không uổng công cậu ăn hết tám bát cháo… Được rồi, những lời gièm pha gì đó để chúng theo gió mà bay đi…

Samuel cùng Tác Phi đi theo Jonah tới y quán trung tâm của Người Lùn.

Lão Eugene đã ngồi dậy, dựa người vào gối đầu. Tiểu Người Lùn Evelyn đang dốc lòng bưng một chén cháo từng muỗng từng muỗng đút ông, còn ông mặt mày hết sức thoả mãn. Mặt Tác Phi lập tức đỏ bừng, đm… cảnh tượng quen thuộc này là cố tình dằn mặt cậu đi!

Nhìn thấy Tinh Linh cùng Ma tộc tiến vào, lão Eugene nhanh chóng uống xong một hơi, sau đó cảm tạ: “Tinh Linh, cám ơn ngươi đã cứu lão hủ!”

Tác Phi vội tỏ vẻ không có gì, chỉ là bổn phận của y sư. Thuận tiện, Tác Phi bi ai cho Amia một chút. Rõ ràng yêu nghiệt này cứu người nhưng sao không ai chú ý đến y vậy nè…

Biểu đạt lòng thành với nhau một hồi, cậu mới thăm hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Lão Eugene suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ có một người, nhưng phải là thích khách thần cấp, tốc độ cực cao, ta căn bản chưa kịp trốn tránh đã bị một kích đánh trúng. Bất quá, nhìn hình thể thì hẳn phải là Ma tộc!”

Hai chủng tộc có tốc độ cao nhất là Tinh Linh tộc và Ma tộc, mà sức bật của Ma tộc lại tốt nhất, vậy nên nói đến thích khách thần cấp thì rất có khả năng là Ma tộc.

Nhưng tại sao? Tại sao một Ma tộc lại muốn đánh lén lão Eugene?

Đối với chuyện này, ông lại thực thản nhiên: “Tính tình ta không tốt, đắc tội với không ít người. Trước giờ ta luôn nghĩ chỉ cần ở trong lãnh địa Người Lùn liền không có gì đáng lo, nhưng bây giờ chắc nên chuyển nhà. Định cư trong thành chủ sẽ an toàn hơn nhiều.”

Nói đến chuyện tính tình không tốt, Tác Phi lại nhớ tới lão nhân cổ quái sống một mình trong game, nhất thời cảm thấy lão Eugene trước mắt rất hoà ai dễ gần…

Lão Eugene nhìn Tác Phi cùng Samuel, tiếc nuối nói: “Ta nghe nói các ngươi đã thu thập đủ hết vật liệu, đáng tiếc thân thể ta chưa khôi phục tốt, không dám tuỳ tiện kích hoạt Tu La nhận. Nếu thất bại thì rất khó tìm lại những vật liệu đó.”

Điều lão Eugene cố kỵ rất đúng. Việc rèn đúc có yêu cầu rất cao về thể lực, nhất là lực cánh tay cùng bắp thịt, chỉ vô ý một chút liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho dù thể lực đầy đủ nhưng trạng thái tinh thần cũng rất trọng yếu. Khi gặp đại biến, mặc dù tinh thần lão Eugene thoạt nhìn rất tốt, nhưng sâu trong nội tâm đã gặp kinh hách. Trạng thái này mà kích hoạt thánh khí thật sự rất miễn cưỡng.

Tác Phi có chút tiếc nuối, nhưng biết không có cách nào khác.

Cậu đề xuất giao chín loại vật liệu cho lão Eugene, nhưng ông lại lắc đầu nói: “Các ngươi giữ đi. Để ở chỗ ta, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, ta liền táng gia bại sản mất.”

Tác Phi đành phải cất vật liệu vào túi.

Tác Phi hiện tại không có cách nào ở lại đây chờ lão Eugene khôi phục. Cậu đã mua được truyền tống phù, tâm tâm niệm niệm muốn trở về Valinor cứu Veeshan ra, vậy nên mới có ý định để đồ lại rồi rời đi.

Nhóm Người Lùn đã dọn vào khu vực chủ thành, an ninh đã được đảm bảo, Tác Phi cũng yên tâm.

Bất quá nghĩ tới tính cách nhanh nhẹn hiếu động của Jonah, cậu lại có chút lo lắng. Trước khi xuất phát, tâm cậu xoắn lại, đành lấy thú đan Hàn Băng Viêm Thú ra, dặn Jonah cùng Evelyn: “Thú đan này các ngươi cất kĩ. Nó có hai kĩ năng, một là kĩ năng công kích hệ hoả, một là kĩ năng phòng ngự hệ băng. Nếu có nguy hiểm liền dùng cái này, tự bảo vệ mình sẽ không có vấn đề.”

Jonah tuy rằng tính cách thoát tuyến* nhưng y một lòng muốn trở thành thợ rèn ưu tú như ông nội mình, cảm quan đối với vật liệu cực kì sắc bén. Y liếc mắt một cái liền nhìn ra giá trị xa xỉ của thú đan này, mà Tác Phi lại đưa cho bọn họ chỉ để bảo vệ họ an toàn.

*Là người có lối suy nghĩ hoặc hành động không bình thường, kiểu như thích làm gì thì làm

Phần tâm ý này đã khiến tâm Người Lùn mềm thành một mảnh. Y không nhận lấy thú đan, chỉ nói với Tác Phi: “Tinh Linh, ta không thể nhận cái này. Ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều rồi.”

Tác Phi không giỏi nói chuyện, nhưng cậu thật sự lo lắng cho tiểu Người Lùn này. Bọn họ nhiệt tình chân thành, đối xử với người khác hết sức thật tâm. Chỉ cần nghĩ tới việc bạn nhỏ trước mắt này chết đi khiến tương lai lão Eugene trở thành một mảnh hắc ám, tâm cậu đã đau nhói.

Nhưng Jonah nhất định không chịu nhận. Y nghiêm túc bất ngờ, nói với Tác Phi: “Tinh Linh, lần trước gặp mãnh thú trong rừng cây đã dạy cho ta một bài học. Ta tinh tường biết là thực lực của mình không đủ, không thể tự bảo vệ mình, càng vô pháp bảo hộ người thân bên cạnh. Nhưng là,” Y dừng một chút, ngữ khí càng thêm kiên định, “Ta không thể nhận lấy thú đan này. Có nó, ta sẽ ỷ lại lực lượng nó mang tới, càng tiếp tục sa đoạ, vĩnh viễn cũng không cố gắng nâng cao bản thân. Ta muốn trở nên mạnh hơn, dựa vào bản thân mình mạnh hơn, mạnh đến mức có thể bảo hộ mọi người!”

Lời nói này mãnh liệt chấn trụ Tác Phi.

Samuel cầm lấy thú đan trong tay Tác Phi, nói với cậu: “Ta nhớ rõ trong túi không gian của ngươi có không ít bí tịch tu luyện hiếm có, không bằng đem chúng đưa cho Jonah đi.”

Tác Phi còn đang kinh ngạc xuất thần đã bị lời Samuel nói làm cho hoàn hồn. Cậu vội vàng cúi đầu tìm kiếm túi không gian, lấy những quyển sách thích hợp cho chiến sĩ tu luyện ra, toàn bộ cho Jonah.

Jonah ngạc nhiên khi thấy nhiều sách như vậy, nhưng khi nhìn thấy tên sách, hai mắt y lập tức sáng rực. Lần này y không từ chối mà chân thành nói: “Tinh Linh, Ma tộc, cám ơn các ngươi!”

Nói tạm biệt với nhóm Người Lùn, Tác Phi cùng Samuel ly khai thôn Người Lùn.

Tác Phi vẫn luôn xuất thần, tận đến thời điểm chỉ có hai người bọn họ, cậu mới ngẩng đầu nhìn Samuel, có chút hoảng hốt nói: “Ta không phải lúc nào cũng ỷ lại ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện