Tác Phi ngất đi. Cậu tựa hồ nên mất đi ý thức, nhưng giờ khắc này cậu ngược lại vô cùng thanh tỉnh.
Nhưng mà phần thanh tỉnh này lại làm cho cậu không cảm giác được mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình. Cậu giống như đến một địa phương khác, một địa phương vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Chung quanh có một đoàn sương mù đen nồng đậm, tựa hồ dẹp tan nó đi rồi sẽ nhìn thấy được ánh sáng, nhìn thấy được điều gì đó.
Cùng lúc với suy nghĩ này, đoàn sương mù giống như là tự mình có ý thức, từ từ trở nên mờ nhạt, bắt đầu tiêu tán bốn phía, rồi sau đó trước mắt được khai sáng.
Màu sắc của không trung phi thường xinh đẹp, là màu phấn lam* rất nhạt nhưng lại rất tươi sáng. Dưới sắc thái nhu hòa như thế này, toàn bộ thế giới đều tràn ngập cảm giác mộng ảo.
Tác Phi nhận thức được, nơi này là Long cốc, nhưng mà cùng Long cốc mà cậu nhận thức qua hoàn toàn bất đồng… Nơi này tràn ngập sinh cơ, người đến người đi tuy rằng không đến mức ồn ào náo nhiệt, nhưng mãn đầy nhân khí, cực kì hài hòa. Không còn giống như một bức họa, một cảnh đẹp trống rỗng.
Tác Phi lưu ý rằng người qua lại trên đường có Yêu Tinh xinh đẹp vô song, có Người Lùn thấp bé nhưng cường tráng, còn có Địa Tinh một thân da dẻ màu lục, nhìn như quỷ tinh.
Người Lùn ở nhà gõ gõ đập đập, chế tác hết thảy những đồ vật có thể chế tác; Địa Tinh đang thét to buôn bán; Yêu Tinh hành tẩu ngẫu nhiên nghỉ chân, thế nhưng lại cùng Địa Tinh cò kè mặc cả.
Một khắc sau, không trung bỗng nhiên tối sầm. Mọi người ngẩng đầu, lại nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ lướt qua. Đó là một con rồng, thân hình to hơn mười thước, giương cánh oai hùng bay cao, đường cong cơ thể lưu loát mà xinh đẹp.
Người đi đường trên mặt đất tựa hồ đối với điều này cũng không ngoài ý muốn. Bọn họ thậm chí còn hướng lên không trung chào hỏi, cự long hơi hơi hạ mắt, vậy mà lại chớp chớp mắt với bọn họ, dẫn tới mọi người trên mặt đất ồn ào cười to.
Yêu Tinh tộc biết bay, bọn họ có vũ dực mỏng manh, xinh đẹp nhẹ nhàng, khẽ nhảy lên đã phóng lên không trung. Bọn họ quay chung quanh cự long, líu ríu nói gì đó. Cự long nghếch ngếch đầu, một bộ dáng rất đắc ý.
Bức tranh này ấm áp tươi đẹp,nhưng trong lòng Tác Phi lại luẩn quẩn một tia lo lắng.
Tiếp đó hình ảnh chuyển đổi, Tác Phi tựa hồ đổi tới địa phương khác. Cậu như đi vào một gian phòng, đây là một gian phòng phi thường lớn, cao tới mức nhìn không thấy nóc nhà, bên trong trang trí hết sức tinh xảo, phong cách cũng là đơn giản lại hào phóng.
Cửa lớn được đẩy ra, Tác Phi nhìn thấy một con hắc long chui đầu vào. Cả người nó đều là màu đen cực kì thuần khiết, không có một điểm tạp sắc, đôi mắt lại nồng đậm sắc tím, sâu thẳm, như một cây lan tử la xinh đẹp.
Nó thoạt nhìn có chút nghiêm túc, thân thể đầy khí thế thập phần uy nghiêm. Nó bay vào trong cánh cửa, tiếp đó một màn sương đen bốc lên; sau khi tán đi, hắc long cũng đã không thấy, chỉ có một người đang bay.
Mái tóc dài màu đen, đồng tử màu tím, khuôn mặt kia tinh xảo tới cực điểm. Tác Phi nếu có thể phát ra âm thanh, nhất định sẽ kinh hô ra tiếng.
Đó là Samuel… Không, cũng không phải Samuel.
Ông thoạt nhìn càng thêm thành thục, càng thêm trầm ổn. Mặc dù là gương mặt trẻ tuổi, nhưng trên khuôn mặt là sự tang thương không thể nào che lấp.
Trong lòng Tác Phi có một chút xúc động, cậu cảm giác mình đã biết điều gì đó.
Cậu không tự chủ được đi theo bị hắc long tiên sinh này. Cậu nhìn thấy hắc long đi vào một căn phòng, còn chưa đẩy cửa ra, cậu đã thấy sự cứng rắn trên mặt mày ông trở nên mềm đi rất nhiều, trong đôi con ngươi nhu hòa kia cũng là ôn nhu cùng sủng nịch.
Tác Phi đi vào không hề bị cản trở, người mở cửa nghênh đón chính là một nữ tử phi thường xinh đẹp. Cô có một đầu tóc dài màu bạc, có chút cong cong gợn sóng, thả dài thắng tắp tới mặt đất. Cô mặc y phục màu đen, bên dưới là làn da trắng nõn như tuyết. Khi cô nhìn thấy hắc long tiên sinh, trên mặt nở rộ một nụ cười tươi, trong mắt là tình yêu không chút nào che giấu.
Hắc long cúi đầu hạ một nụ hôn xuống trán của cô. Má cô ửng đỏ; cô nhẹ nhàng đẩy ông ra, rồi còn cười khẽ làm động tác nhỏ giọng chút.
Tác Phi có chút ngạc nhiên, nhưng kế tiếp cậu liền nhìn thấy một cảnh càng làm cậu cảm thấy ngoài ý muốn.
Theo tầm mắt của hắc long, nhìn đến bên trái căn phòng, có ba chiếc giường nhỏ đặt song song.
Hai giường gỗ phía trước là màu lam nhạt, phía sau là một giường hoa màu hồng. Đều phi thường tinh xảo khéo léo, xinh đẹp không tả được.
Hắc long đi qua, Tác Phi theo ông, thấy được mấy bé nhỏ đang ngủ trên giường…
Tác Phi chỉ nhìn thoáng qua, liền không thể dời đi tầm mắt. Cậu cảm giác được cả trái tim mình đang bị hòa tan. Mái tóc đen ngắn ngủn bung loạn khắp nơi, có vài sợi không nghe lời rũ xuống vầng trán, đặt trên làn da bạch ngọc trong suốt, cùng đôi mắt đang nhắm lại, ngủ say sưa.
Bản thu nhỏ của Samuel quả thực rất đáng yêu, cả trái tim Tác Phi đều nhanh chóng muốn bốc lên bong bóng hồng rồi. Khuôn mặt nhỏ bé kia thoạt nhìn mềm mềm, khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay chọt chọt một cái. Có ý tưởng này cũng không phải chỉ có mình cậu, mà hắc long tiên sinh hiển nhiên cũng cùng suy nghĩ.
Ông cư nhiên thực sự vươn tay chọt chọt vô khuôn mặt nhỏ nhắn nhuyễn hoạt kia. Tác Phi mắt nhìn mà thèm không chịu được. Vì sao cậu lại không làm được a…
Có lẽ hắc long đầu tiên chọt có hơi dùng sức, thế nhưng lại chọc tỉnh tiểu Samuel. Cặp mắt tím đó vừa mở ra, Tác Phi đã cảm thấy trái tim của mình sắp ngừng đập.
Đây nhất định là Samuel, bé con Samuel, Samuel mà cậu chưa từng thấy qua…
Tiểu Samuel trong mắt hơi chút mơ hồ, sau khi nhìn thấy hắc long, liền dùng thanh âm còn có chút buồn ngủ mà hô một tiếng: “Ba ba.”
Hắc long tiên sinh vốn luôn nghiêm mặt nhịn không được nữa, trong mắt nồng đậm ý cười, cùng với cái miệng vẫn cố gắng khắc chế nhưng cũng không chịu được muốn cong lên. Ông ngốc ngốc giống tất cả những người phụ thân khác, nghe được nhi tử gọi mình, liền tâm hoa nộ phóng*, như thế nào cũng không thể che giấu.
*lòng vui như mở hội
Ông thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Rồi sau đó nhu nhu đầu tiểu Samuel, nhẹ nhàng vỗ về bé, có chút ngốc vụng dỗ bé đi vào giấc ngủ.
Tiểu Samuel dường như còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn hắc long như vậy, bé nhấp hé miệng không nói gì thêm mà nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, nhưng mà khóe môi cũng nhịn không được hơi hơi cong lên.
Tiếp, hắc long lại nhìn hai cái giường phía sau, trên đó đồng dạng nằm hai cái bánh bao đáng yêu đang ngủ, một nam một nữ. Bé trai mặt mày giống hắc long, bé gái lại giống mẫu thân hơn một chút.
Bất quá, cả gia đình đều là tuấn nam mỹ nữ, thực không sai vào đâu được.
Sau đó, vợ chồng hắc long ly khai, trước mắt Tác Phi cũng biến thành màu đen.
Chỉ qua chốc lát, trước mắt lại sáng ngời, Tác Phi phát hiện cậu lại tới Long cốc, thấy được tiểu Samuel ở độ tuổi choai choai đi ở phía trước, đằng sau là một bé nam đôi mắt tròn tròn, đang hô lên: “Ca ca, ca ca, anh chậm một chút.”
Cước bộ của Samuel thả chậm rất nhiều, nhưng tiểu cô nương bên cạnh lại quay đầu lại, hướng bé trai làm một cái mặt quỷ: “Tiểu ngu ngốc.”
Bé nam trong mắt lập tức ứa nước, không chút khách khí oa một tiếng bật khóc: “Nhị tỷ, nhị tỷ, chị khi dễ em…”
Bé vừa khóc, tiểu cô nương ngược lại liền nóng nảy. Nó nhanh chóng đi qua dỗ thằng bé, vừa dỗ vừa nói: “Đừng khóc, đừng khóc nha. Trở về mẹ sẽ giáo huấn chị…”
Đây là vừa dỗ cũng vừa oán giận… Tác Phi nhìn mà không biết nên khóc hay nên cười.
Tiếp còn có rất nhiều đoạn ngắn, đều là quay chung quanh người một nhà này. Trên thực tế, Tác Phi tuyệt không muốn đi xem người khác. Cậu nhìn Samuel từng chút lớn lên, từ một tiểu hài tử mới tập tễnh biết đi chậm rãi biến thành thiếu niên cao gầy, càng ngày càng thành thục ổn trọng, trở thành một Long tộc xuất sắc.
Mà hai cái bánh bao kia cũng trưởng thành. Bé gái tuy rằng có bộ dạng của mẫu thân nhưng tính tình lại hoàn toàn bất đồng với người mẹ ôn nhu của mình, tương phản rất mạnh mẽ, làm việc nghiêm chỉnh như sấm chớp, chuyện gì cũng muốn tranh đầu tiên.
So sánh với anh chị, bé trai nhỏ nhất ngược lại có chút bóng dáng của mẫu thân, dễ dàng mềm lòng, tính cách dịu ngoan. Có lẽ là bị ca ca tỷ tỷ chiếu cố quá tốt.
Tác Phi luôn lẳng lặng nhìn. Cậu không biết mình rốt cuộc đã nhìn bao lâu, có lẽ đã trải qua thời gian rất dài, hay là chỉ mới mấy chuc phút ngắn ngủi. Nhưng cậu một chút cũng không phiền chán, thậm chí còn có cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ.
Cùng bọn họ trưởng thành, Tác Phi cảm thấy rất mỹ mãn.
Kế tiếp, hình ảnh lại chuyển dời. Tác Phi đã quen với tiết tấu này, cậu đã biết mình chỉ có thể nhìn, không thể tham dự, mà người bị xem cũng không cảm nhận được sự hiện hữu của cậu.
Bầu trời vẫn luôn mang màu xanh nhạt xinh đẹp bỗng nhiên vạch ra một cái khe, cái khe kia màu đen, sâu thẳm đáng sợ.
Yêu Tinh trên mặt đất đều phi thường khiếp sợ, Long tộc ra mặt, bọn họ bao vây cái khe đó.
Qua hồi lâu đều không có động tĩnh gì, thẳng đến sau khi tất cả mọi người cho rằng sẽ không có phát sinh, một quả cầu thật lớn từ trong cái khe rơi xuống, thẳng tắp lăn trên đất.
Mọi người vây quanh quả cầu, có chút không hiểu nhìn món đồ vật cổ quái này.
Lại qua chốc lát, quả cầu mở ra một cái động nhỏ, một đám người đi ra.
Đôi mắt Tác Phi lập tức trợn to. Chuẩn xác mà nói, kia không phải là người, nơi đó có Ma tộc, có Tinh Linh tộc, có Thiên tộc, có Thú nhân tộc…
Mà những gương mặt đó, Tác Phi đều có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Đúng rồi, bọn chúng là những người trong mấy bức họa mà Grambli cùng Linde đã bày ra cho Tác Phi xem lúc trước khi cậu ở Ma Vực. Những kẻ được xưng là vị thần đã biến mất trong miệng bọn chúng.
Một người duy nhất cậu biết tên chính là Thần Tự Nhiên – Cindy.
Đây là chuyện gì? Những người này vừa xuất hiện, nhóm Yêu Tinh liền hiếu kỳ vây quanh, còn Long tộc bọc khóa lại những kẻ ngoại lai này. Bọn họ ngôn ngữ không thông, vô pháp câu thông, cũng không biết những kẻ này rốt cuộc là tới như thế nào, từ chỗ nào tới, cùng với muốn làm cái gì.
Trong lòng Tác Phi ẩn ẩn có chút suy nghĩ không tốt. Tiếp, cậu lại nhìn thấy Long tộc thương lượng với bọn chúng, thông qua ngôn ngữ cơ thể cuối cùng biết được một chút ý đồ của nhau.
Đám ngoại lại bảo rằng bọn chúng gặp nạn, lưu lạc đến đây, hy vọng có thể tiếp tục ở nơi này sinh tồn.
Bởi vì lực lượng của bọn chúng thoạt nhìn cũng không cường đại, mà Long tộc nhiều năm qua đều ở chung hòa hợp với Yêu Tinh tộc hình người, bởi vậy đồng ý thu nhận chúng.
Long tộc đối đãi bọn chúng không tệ, trọ giúp chúng an cư, dạy bọn chúng năng lực sinh tồn ở Jalands, thậm chí còn ban cho chúng lực lượng cường đại để duy trì chủng tộc.
Những thứ này Long tộc cũng đã từng dạy Yêu Tinh tộc, nhưng Yêu Tinh tộc cũng không quá tận lực tiếp thu. Sự theo đuổi sức mạnh của bọn họ vô cùng nhỏ, so sánh ra thì bọn họ càng thích sinh hoạt êm ấm, chế tạo đồ vật, mua bán vật liệu. Điều này có lực hấp dẫn hơn xa mấy thuật pháp cổ quái đó.
Nhưng mấy chủng tộc ngoại lại lại phi thường mê muội với mấy thứ này. Bọn chúng như là bọt biển gặp nước, điên cuồng hấp thụ những bí tịch được ban cho. Thân thể nguyên bản yếu ớt nhỏ bé của chúng từ từ trở nên cường đại. Bọn chúng hết sức dốc lòng, vô cùng chấp nhất theo đuổi đối với lực lượng.
Cứ như thế sau trăm năm, bọn chúng sinh sản nhanh chóng, mà còn trưởng thành dị thường cấp tốc.
Đợi đến sau khi chúng tiếp nhận và hấp thu hết thảy những điều Long tộc ban cho, bản tính không biết như thế nào là thỏa mãn mới bộc lộ ra.
Cảnh tượng kế tiếp, Tác Phi không muốn nhìn, nhưng cậu bất luận thế nào cũng không dời đi được tầm mắt.
Một hồi lại một hồi âm mưu, quỷ kế không thể đếm hết, tâm tham cùng với hành vi nhượng người buồn nôn. Mấy kẻ được gọi là thần này làm ra những chuyện hung tàn tới mức khiến da đầu người khác run lên.
Long tộc rất ít khi biến thành người, mà đặc điểm này làm cho cái gọi là ‘lương tâm’ của bọn chúng đều đem đi cho chó ăn.
Không phải là hình người liền không phải là người, chỉ là một đám động vật, hơn nữa là một bọn toàn thân đều là bảo vật.
Dưới vẻ mặt nịnh nọt là nội tâm khinh thường. Bọn chúng từ đầu đến đuôi đều không xem trọng Long tộc. Mặc dù Long tộc cho bọn chúng chỗ an thân, mặc dù Long tộc cho bọn chúng lực lượng cường đại.
Mà tất cả thứ đó đều phục vụ cho dục vọng mạnh mẽ muốn hoàn toàn chinh phục nơi này của chúng.
Trận giết chóc sau đó, Tác Phi nhìn mà hai mắt đỏ bừng.
Những sắc mặt ghê tởm đó khiến sự phẫn nộ của Tác Phi lên tới đỉnh điểm.
Mà khi hắc long chết trận, cậu bé dịu ngoan được cha mẹ sủng ái, anh chị yêu thương kia chết không toàn thây, Tác Phi thấy được Samuel hoàn toàn mất đi lý trí.
Nhưng mà phần thanh tỉnh này lại làm cho cậu không cảm giác được mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình. Cậu giống như đến một địa phương khác, một địa phương vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Chung quanh có một đoàn sương mù đen nồng đậm, tựa hồ dẹp tan nó đi rồi sẽ nhìn thấy được ánh sáng, nhìn thấy được điều gì đó.
Cùng lúc với suy nghĩ này, đoàn sương mù giống như là tự mình có ý thức, từ từ trở nên mờ nhạt, bắt đầu tiêu tán bốn phía, rồi sau đó trước mắt được khai sáng.
Màu sắc của không trung phi thường xinh đẹp, là màu phấn lam* rất nhạt nhưng lại rất tươi sáng. Dưới sắc thái nhu hòa như thế này, toàn bộ thế giới đều tràn ngập cảm giác mộng ảo.
Tác Phi nhận thức được, nơi này là Long cốc, nhưng mà cùng Long cốc mà cậu nhận thức qua hoàn toàn bất đồng… Nơi này tràn ngập sinh cơ, người đến người đi tuy rằng không đến mức ồn ào náo nhiệt, nhưng mãn đầy nhân khí, cực kì hài hòa. Không còn giống như một bức họa, một cảnh đẹp trống rỗng.
Tác Phi lưu ý rằng người qua lại trên đường có Yêu Tinh xinh đẹp vô song, có Người Lùn thấp bé nhưng cường tráng, còn có Địa Tinh một thân da dẻ màu lục, nhìn như quỷ tinh.
Người Lùn ở nhà gõ gõ đập đập, chế tác hết thảy những đồ vật có thể chế tác; Địa Tinh đang thét to buôn bán; Yêu Tinh hành tẩu ngẫu nhiên nghỉ chân, thế nhưng lại cùng Địa Tinh cò kè mặc cả.
Một khắc sau, không trung bỗng nhiên tối sầm. Mọi người ngẩng đầu, lại nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ lướt qua. Đó là một con rồng, thân hình to hơn mười thước, giương cánh oai hùng bay cao, đường cong cơ thể lưu loát mà xinh đẹp.
Người đi đường trên mặt đất tựa hồ đối với điều này cũng không ngoài ý muốn. Bọn họ thậm chí còn hướng lên không trung chào hỏi, cự long hơi hơi hạ mắt, vậy mà lại chớp chớp mắt với bọn họ, dẫn tới mọi người trên mặt đất ồn ào cười to.
Yêu Tinh tộc biết bay, bọn họ có vũ dực mỏng manh, xinh đẹp nhẹ nhàng, khẽ nhảy lên đã phóng lên không trung. Bọn họ quay chung quanh cự long, líu ríu nói gì đó. Cự long nghếch ngếch đầu, một bộ dáng rất đắc ý.
Bức tranh này ấm áp tươi đẹp,nhưng trong lòng Tác Phi lại luẩn quẩn một tia lo lắng.
Tiếp đó hình ảnh chuyển đổi, Tác Phi tựa hồ đổi tới địa phương khác. Cậu như đi vào một gian phòng, đây là một gian phòng phi thường lớn, cao tới mức nhìn không thấy nóc nhà, bên trong trang trí hết sức tinh xảo, phong cách cũng là đơn giản lại hào phóng.
Cửa lớn được đẩy ra, Tác Phi nhìn thấy một con hắc long chui đầu vào. Cả người nó đều là màu đen cực kì thuần khiết, không có một điểm tạp sắc, đôi mắt lại nồng đậm sắc tím, sâu thẳm, như một cây lan tử la xinh đẹp.
Nó thoạt nhìn có chút nghiêm túc, thân thể đầy khí thế thập phần uy nghiêm. Nó bay vào trong cánh cửa, tiếp đó một màn sương đen bốc lên; sau khi tán đi, hắc long cũng đã không thấy, chỉ có một người đang bay.
Mái tóc dài màu đen, đồng tử màu tím, khuôn mặt kia tinh xảo tới cực điểm. Tác Phi nếu có thể phát ra âm thanh, nhất định sẽ kinh hô ra tiếng.
Đó là Samuel… Không, cũng không phải Samuel.
Ông thoạt nhìn càng thêm thành thục, càng thêm trầm ổn. Mặc dù là gương mặt trẻ tuổi, nhưng trên khuôn mặt là sự tang thương không thể nào che lấp.
Trong lòng Tác Phi có một chút xúc động, cậu cảm giác mình đã biết điều gì đó.
Cậu không tự chủ được đi theo bị hắc long tiên sinh này. Cậu nhìn thấy hắc long đi vào một căn phòng, còn chưa đẩy cửa ra, cậu đã thấy sự cứng rắn trên mặt mày ông trở nên mềm đi rất nhiều, trong đôi con ngươi nhu hòa kia cũng là ôn nhu cùng sủng nịch.
Tác Phi đi vào không hề bị cản trở, người mở cửa nghênh đón chính là một nữ tử phi thường xinh đẹp. Cô có một đầu tóc dài màu bạc, có chút cong cong gợn sóng, thả dài thắng tắp tới mặt đất. Cô mặc y phục màu đen, bên dưới là làn da trắng nõn như tuyết. Khi cô nhìn thấy hắc long tiên sinh, trên mặt nở rộ một nụ cười tươi, trong mắt là tình yêu không chút nào che giấu.
Hắc long cúi đầu hạ một nụ hôn xuống trán của cô. Má cô ửng đỏ; cô nhẹ nhàng đẩy ông ra, rồi còn cười khẽ làm động tác nhỏ giọng chút.
Tác Phi có chút ngạc nhiên, nhưng kế tiếp cậu liền nhìn thấy một cảnh càng làm cậu cảm thấy ngoài ý muốn.
Theo tầm mắt của hắc long, nhìn đến bên trái căn phòng, có ba chiếc giường nhỏ đặt song song.
Hai giường gỗ phía trước là màu lam nhạt, phía sau là một giường hoa màu hồng. Đều phi thường tinh xảo khéo léo, xinh đẹp không tả được.
Hắc long đi qua, Tác Phi theo ông, thấy được mấy bé nhỏ đang ngủ trên giường…
Tác Phi chỉ nhìn thoáng qua, liền không thể dời đi tầm mắt. Cậu cảm giác được cả trái tim mình đang bị hòa tan. Mái tóc đen ngắn ngủn bung loạn khắp nơi, có vài sợi không nghe lời rũ xuống vầng trán, đặt trên làn da bạch ngọc trong suốt, cùng đôi mắt đang nhắm lại, ngủ say sưa.
Bản thu nhỏ của Samuel quả thực rất đáng yêu, cả trái tim Tác Phi đều nhanh chóng muốn bốc lên bong bóng hồng rồi. Khuôn mặt nhỏ bé kia thoạt nhìn mềm mềm, khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay chọt chọt một cái. Có ý tưởng này cũng không phải chỉ có mình cậu, mà hắc long tiên sinh hiển nhiên cũng cùng suy nghĩ.
Ông cư nhiên thực sự vươn tay chọt chọt vô khuôn mặt nhỏ nhắn nhuyễn hoạt kia. Tác Phi mắt nhìn mà thèm không chịu được. Vì sao cậu lại không làm được a…
Có lẽ hắc long đầu tiên chọt có hơi dùng sức, thế nhưng lại chọc tỉnh tiểu Samuel. Cặp mắt tím đó vừa mở ra, Tác Phi đã cảm thấy trái tim của mình sắp ngừng đập.
Đây nhất định là Samuel, bé con Samuel, Samuel mà cậu chưa từng thấy qua…
Tiểu Samuel trong mắt hơi chút mơ hồ, sau khi nhìn thấy hắc long, liền dùng thanh âm còn có chút buồn ngủ mà hô một tiếng: “Ba ba.”
Hắc long tiên sinh vốn luôn nghiêm mặt nhịn không được nữa, trong mắt nồng đậm ý cười, cùng với cái miệng vẫn cố gắng khắc chế nhưng cũng không chịu được muốn cong lên. Ông ngốc ngốc giống tất cả những người phụ thân khác, nghe được nhi tử gọi mình, liền tâm hoa nộ phóng*, như thế nào cũng không thể che giấu.
*lòng vui như mở hội
Ông thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Rồi sau đó nhu nhu đầu tiểu Samuel, nhẹ nhàng vỗ về bé, có chút ngốc vụng dỗ bé đi vào giấc ngủ.
Tiểu Samuel dường như còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn hắc long như vậy, bé nhấp hé miệng không nói gì thêm mà nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, nhưng mà khóe môi cũng nhịn không được hơi hơi cong lên.
Tiếp, hắc long lại nhìn hai cái giường phía sau, trên đó đồng dạng nằm hai cái bánh bao đáng yêu đang ngủ, một nam một nữ. Bé trai mặt mày giống hắc long, bé gái lại giống mẫu thân hơn một chút.
Bất quá, cả gia đình đều là tuấn nam mỹ nữ, thực không sai vào đâu được.
Sau đó, vợ chồng hắc long ly khai, trước mắt Tác Phi cũng biến thành màu đen.
Chỉ qua chốc lát, trước mắt lại sáng ngời, Tác Phi phát hiện cậu lại tới Long cốc, thấy được tiểu Samuel ở độ tuổi choai choai đi ở phía trước, đằng sau là một bé nam đôi mắt tròn tròn, đang hô lên: “Ca ca, ca ca, anh chậm một chút.”
Cước bộ của Samuel thả chậm rất nhiều, nhưng tiểu cô nương bên cạnh lại quay đầu lại, hướng bé trai làm một cái mặt quỷ: “Tiểu ngu ngốc.”
Bé nam trong mắt lập tức ứa nước, không chút khách khí oa một tiếng bật khóc: “Nhị tỷ, nhị tỷ, chị khi dễ em…”
Bé vừa khóc, tiểu cô nương ngược lại liền nóng nảy. Nó nhanh chóng đi qua dỗ thằng bé, vừa dỗ vừa nói: “Đừng khóc, đừng khóc nha. Trở về mẹ sẽ giáo huấn chị…”
Đây là vừa dỗ cũng vừa oán giận… Tác Phi nhìn mà không biết nên khóc hay nên cười.
Tiếp còn có rất nhiều đoạn ngắn, đều là quay chung quanh người một nhà này. Trên thực tế, Tác Phi tuyệt không muốn đi xem người khác. Cậu nhìn Samuel từng chút lớn lên, từ một tiểu hài tử mới tập tễnh biết đi chậm rãi biến thành thiếu niên cao gầy, càng ngày càng thành thục ổn trọng, trở thành một Long tộc xuất sắc.
Mà hai cái bánh bao kia cũng trưởng thành. Bé gái tuy rằng có bộ dạng của mẫu thân nhưng tính tình lại hoàn toàn bất đồng với người mẹ ôn nhu của mình, tương phản rất mạnh mẽ, làm việc nghiêm chỉnh như sấm chớp, chuyện gì cũng muốn tranh đầu tiên.
So sánh với anh chị, bé trai nhỏ nhất ngược lại có chút bóng dáng của mẫu thân, dễ dàng mềm lòng, tính cách dịu ngoan. Có lẽ là bị ca ca tỷ tỷ chiếu cố quá tốt.
Tác Phi luôn lẳng lặng nhìn. Cậu không biết mình rốt cuộc đã nhìn bao lâu, có lẽ đã trải qua thời gian rất dài, hay là chỉ mới mấy chuc phút ngắn ngủi. Nhưng cậu một chút cũng không phiền chán, thậm chí còn có cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ.
Cùng bọn họ trưởng thành, Tác Phi cảm thấy rất mỹ mãn.
Kế tiếp, hình ảnh lại chuyển dời. Tác Phi đã quen với tiết tấu này, cậu đã biết mình chỉ có thể nhìn, không thể tham dự, mà người bị xem cũng không cảm nhận được sự hiện hữu của cậu.
Bầu trời vẫn luôn mang màu xanh nhạt xinh đẹp bỗng nhiên vạch ra một cái khe, cái khe kia màu đen, sâu thẳm đáng sợ.
Yêu Tinh trên mặt đất đều phi thường khiếp sợ, Long tộc ra mặt, bọn họ bao vây cái khe đó.
Qua hồi lâu đều không có động tĩnh gì, thẳng đến sau khi tất cả mọi người cho rằng sẽ không có phát sinh, một quả cầu thật lớn từ trong cái khe rơi xuống, thẳng tắp lăn trên đất.
Mọi người vây quanh quả cầu, có chút không hiểu nhìn món đồ vật cổ quái này.
Lại qua chốc lát, quả cầu mở ra một cái động nhỏ, một đám người đi ra.
Đôi mắt Tác Phi lập tức trợn to. Chuẩn xác mà nói, kia không phải là người, nơi đó có Ma tộc, có Tinh Linh tộc, có Thiên tộc, có Thú nhân tộc…
Mà những gương mặt đó, Tác Phi đều có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Đúng rồi, bọn chúng là những người trong mấy bức họa mà Grambli cùng Linde đã bày ra cho Tác Phi xem lúc trước khi cậu ở Ma Vực. Những kẻ được xưng là vị thần đã biến mất trong miệng bọn chúng.
Một người duy nhất cậu biết tên chính là Thần Tự Nhiên – Cindy.
Đây là chuyện gì? Những người này vừa xuất hiện, nhóm Yêu Tinh liền hiếu kỳ vây quanh, còn Long tộc bọc khóa lại những kẻ ngoại lai này. Bọn họ ngôn ngữ không thông, vô pháp câu thông, cũng không biết những kẻ này rốt cuộc là tới như thế nào, từ chỗ nào tới, cùng với muốn làm cái gì.
Trong lòng Tác Phi ẩn ẩn có chút suy nghĩ không tốt. Tiếp, cậu lại nhìn thấy Long tộc thương lượng với bọn chúng, thông qua ngôn ngữ cơ thể cuối cùng biết được một chút ý đồ của nhau.
Đám ngoại lại bảo rằng bọn chúng gặp nạn, lưu lạc đến đây, hy vọng có thể tiếp tục ở nơi này sinh tồn.
Bởi vì lực lượng của bọn chúng thoạt nhìn cũng không cường đại, mà Long tộc nhiều năm qua đều ở chung hòa hợp với Yêu Tinh tộc hình người, bởi vậy đồng ý thu nhận chúng.
Long tộc đối đãi bọn chúng không tệ, trọ giúp chúng an cư, dạy bọn chúng năng lực sinh tồn ở Jalands, thậm chí còn ban cho chúng lực lượng cường đại để duy trì chủng tộc.
Những thứ này Long tộc cũng đã từng dạy Yêu Tinh tộc, nhưng Yêu Tinh tộc cũng không quá tận lực tiếp thu. Sự theo đuổi sức mạnh của bọn họ vô cùng nhỏ, so sánh ra thì bọn họ càng thích sinh hoạt êm ấm, chế tạo đồ vật, mua bán vật liệu. Điều này có lực hấp dẫn hơn xa mấy thuật pháp cổ quái đó.
Nhưng mấy chủng tộc ngoại lại lại phi thường mê muội với mấy thứ này. Bọn chúng như là bọt biển gặp nước, điên cuồng hấp thụ những bí tịch được ban cho. Thân thể nguyên bản yếu ớt nhỏ bé của chúng từ từ trở nên cường đại. Bọn chúng hết sức dốc lòng, vô cùng chấp nhất theo đuổi đối với lực lượng.
Cứ như thế sau trăm năm, bọn chúng sinh sản nhanh chóng, mà còn trưởng thành dị thường cấp tốc.
Đợi đến sau khi chúng tiếp nhận và hấp thu hết thảy những điều Long tộc ban cho, bản tính không biết như thế nào là thỏa mãn mới bộc lộ ra.
Cảnh tượng kế tiếp, Tác Phi không muốn nhìn, nhưng cậu bất luận thế nào cũng không dời đi được tầm mắt.
Một hồi lại một hồi âm mưu, quỷ kế không thể đếm hết, tâm tham cùng với hành vi nhượng người buồn nôn. Mấy kẻ được gọi là thần này làm ra những chuyện hung tàn tới mức khiến da đầu người khác run lên.
Long tộc rất ít khi biến thành người, mà đặc điểm này làm cho cái gọi là ‘lương tâm’ của bọn chúng đều đem đi cho chó ăn.
Không phải là hình người liền không phải là người, chỉ là một đám động vật, hơn nữa là một bọn toàn thân đều là bảo vật.
Dưới vẻ mặt nịnh nọt là nội tâm khinh thường. Bọn chúng từ đầu đến đuôi đều không xem trọng Long tộc. Mặc dù Long tộc cho bọn chúng chỗ an thân, mặc dù Long tộc cho bọn chúng lực lượng cường đại.
Mà tất cả thứ đó đều phục vụ cho dục vọng mạnh mẽ muốn hoàn toàn chinh phục nơi này của chúng.
Trận giết chóc sau đó, Tác Phi nhìn mà hai mắt đỏ bừng.
Những sắc mặt ghê tởm đó khiến sự phẫn nộ của Tác Phi lên tới đỉnh điểm.
Mà khi hắc long chết trận, cậu bé dịu ngoan được cha mẹ sủng ái, anh chị yêu thương kia chết không toàn thây, Tác Phi thấy được Samuel hoàn toàn mất đi lý trí.
Danh sách chương