Lúc này trên quan đạo, một con khoái mã chạy tới Nhược Thành, người ngồi trên ngựa đúng là Ám Lạc.

Hắn đã đi hơn hai ngày, như vậy thì thư tín hẳn đã tới tay Phong Hàn rồi. Lần này chỉ có một mình hắn đến Nhược thành trước, chỉ mong có thể tìm được người kia.

Phong Hàn và Mặc Khanh Vân cũng ở biệt viện một đêm rồi trở về vương phủ. Ở biệt viện đúng là quá mức đơn sơ, lúc trước Phong Hàn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng giờ có Mặc Khanh Vân rồi, hắn không muốn Mặc Khanh Vân chịu một chút ủy khuất nào, chỉ có thể mang người về nhà.

Sau khi hồi phủ, Mặc Khanh Vân ngoại trừ việc sắp xếp chỗ ở cho Ám Lạc, cũng cho người sửa sang lại biệt viện theo lời dặn dò của Phong Hàn. Mặc Khanh Vân nghĩ đến mùa đông có thể đến ngâm suối nước nóng, nên gọi Nguyên Thanh sắp xếp người đi sửa sang theo vị trí và yêu cầu chỉnh sửa y đã chuẩn bị.


Ba ngày sau, Ám Lạc phong trần mệt mỏi tới Nhược thành, quen cửa quen nẻo đi vào Vương phủ.

Vừa lúc này không có Phong Hàn ở nhà, Mặc Khanh Vân ra mặt tiếp đón: "Ám Lạc công tử một đường vất vả".

Ám Lạc cười lắc đầu với Mặc Khanh Vân: "Không nghĩ lại nhanh quấy rầy trong phủ như vậy, đúng là ngại ngùng".

"Ám Lạc sao lại nói như vậy. những lời khách sáo thế này không cần phải nói. Bằng không tôi còn phải cảm ơn anh về chuyện phái người đến Nhược thành, là giúp đỡ cho mẫu phi rất lớn".

Ám Lạc nghe vậy cười cười: "Vâng, vậy không nói nữa".

"Đi thôi, tôi đưa anh đến viện phía Nam, vẫn là chỗ lần trước, lần này đã cho người sắp xếp xong rồi, mong Ám Lạc có thể ở lại thoải mái chút".

Mặc Khanh Vân đứng dậy dẫn Ám Lạc về viện phía Nam, dọc theo đường đi, Mặc Khanh Vân hỏi chút chuyện trên đường, Ám Lạc cũng nói vài điều thú vị, phần lớn đề là chuyện công việc.


Viện phía Nam quả nhiên đã được sắp xếp lại theo như lời Mặc Khanh Vân nói, nhìn qua thấy tốn không ít tâm tư, Ám Lạc quét mắt nhìn: "Thật ra không cần lo lắng cho tôi, người trong giang hồ không chú ý nhiều như vậy, thế đã rất tốt rồi".

Mặc Khanh Vân cười cười: "Ám Lạc không cần lo lắng, đây cũng là điều hợp quy tắc trong phủ, không phải cố ý làm, chỉ cần anh ở thoải mái là được".

Ám Lạc im lặng một hồi, hắn biết Mặc Khanh Vân nói những lời này là không muốn hắn nghĩ nhiều, nhưng có thể thấy được người ta đúng là có lòng, "đa tạ".

Mặc Khanh Vân bất đắc dĩ trong lòng, y biết cho dù mình nói thế nào thì Ám Lạc cũng sẽ nói lời cảm tạ nên cũng không giải thích, sắp xếp cho Ám Lạc nghỉ ngơi rửa mặt trước rồi cùng nhau dùng bữa.

Ám Lạc cũng biết tính Mặc Khanh Vân chu đáo, lần trước ở trong Vương phủ cũng là được chiêu đãi như vậy, ngay cả việc nhỏ cũng được Mặc Khanh Vân nghĩ đến, đúng là làm người ta cảm kích sự chu đáo của y từ tận đáy lòng.


Lúc Phong Hàn trở về, Ám Lạc đã dùng bữa xong đi nghỉ ngơi. Ám Lạc đến lần này cũng là ở nhờ, nếu Mặc Khanh Vân đã nói không cần cùng Phong Hàn đón tiếp thì hắn cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.

Mặc Khanh Vân thấy Phong Hàn lúc này mới trở về thì hỏi: "Vương gia, có việc gì sao, hôm nay sao về trễ như vậy?"

"Không có việc gì, em không cần lo lắng, chỉ là ở Binh bộ chậm trễ một chút".

Mặc Khanh Vân nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, chuyện Binh bộ y không hiểu, cũng không muốn dò xét mấy chuyện này, chỉ cần Phong Hàn không có việc gì là được.

"Vương gia, hôm nay Ám Lạc công tử vừa tới, em có chút không tiện mở miệng hỏi, để vài hôm nữa xem sao".

Phong Hàn gật đầu: "Em quyết định là được".

"Vâng, Vương gia dùng bữa trước đi, đừng để đói, cũng may em có để lại thức ăn cho Vương gia".
Phong Hàn thấy Mặc Khanh Vân vừa nói chuyện vừa cởϊ áσ choàng cho hắn, ở gian ngoài các nha hoàn cũng bê thức ăn lên, đợi Phong Hàn thay trang phục thoải mái rồi ra ngoài dùng bữa.

Ngày thứ hai, Mặc Khanh Vân cố tình đến viện phía Nam xem, quả nhiên Ám Lạc đã rời phủ. Mặc Khanh Vân gọi hạ nhân đã sắp xếp cho Ám Lạc đến hỏi thời gian hôm trước hắn trở về, rồi trở về viện của mình.

Ám Lạc quả nhiên không mở miệng nhờ bọn họ hỗ trợ, nhịn một ngày, Mặc Khanh Vân cuối cùng cũng không thể ngồi yên.

Tính thời gian vừa lúc, Mặc Khanh Vân đến viện phía Nam. Ám Lạc đã trở lại. Lần trước lúc Ám Lạc ở đây, Mặc Khanh Vân cũng ngẫu nhiên sẽ đến hỏi thăm về chuyện chiêu đãi linh tình, lần này Ám Lạc cũng nghĩ vậy, kết quả Mặc Khanh Vân lại vẫy lui các hạ nhân.

"Vương phi có việc gì muốn nói sao?"
Mặc Khanh Vân cười, châm trà cho Ám Lạc: "Ám Lạc quên mất, đã nói gọi tên tôi là được".

Ám Lạc dừng một chút mới nhớ lần trước trước khi đi đã nói chuyện này liền bật cười: "Ha ha ha, là trí nhớ của tôi kém, không biết Khanh Vân có chuyện gì muốn nói".

"Đã là bạn bè tôi cũng không che giấu. Chỉ muốn hỏi xem anh rốt cuộc đến Nhược thành làm gì, xem có giúp đỡ gì được cho anh không".

Ám Lạc bị Mặc Khanh Vân chọc cười: "Hóa ra là vậy".

"Không biết có thể nói không".

Ám Lạc im lặng nhìn chén trà một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Khanh Vân, "Cũng không có gì không thể nói, chỉ là tôi đến Nhược thành để tìm một người".

"Tìm người?" Mặc Khanh Vân không nghĩ tới vì chuyện này, lại nghĩ lúc mình tìm tộc nhân khắp nơi cũng vậy.

"Không biết chúng tôi có thể hỗ trợ không?". Mặc Khanh Vân mở miệng do dự, tìm người là một chuyện rất phiền toái, nếu có chút định hướng còn dễ nói, nếu không có manh mối nào thì thật sự rất khó tìm.
Ám Lạc thở dài, "Người này chắc là ở Nhược thành, chỉ là không muốn gặp tôi thôi, mỗi lần có manh mối, đến nơi đều bắt hụt".

Mặc Khanh Vân có chút kỳ quái, nếu đã xác định vậy thì chắc là không khó. Nếu không muốn gặp thì sao lại không đổi người đi tìm, "Vậy....."

# Hết chương 47
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện