Tô Trăn cũng nhìn thấy hắn, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, giơ tay nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn là bước vào.
Nghe nói phim mới của y là một bộ phim tình cảm đô thị, nhân vật y đảm nhận là một doanh nhân tinh anh bị lợi ích che mờ mắt, lợi dụng công ty của chính mình thành nơi rửa tiền đen, chính thức rơi vào vực sâu. Tạo hình của y hiện giờ rất hợp với nhân vật đó.
Dung Phi không tự chủ mà nép người vào trong góc, mà Tô Trăn lại đứng ngay giữa thang máy.
"Chào... Anh khỏe không..." Dung Phi thấp thỏm cố gắng phá vỡ sự im lặng này, nói xong lại thấy ảo não, nhìn thấy Tô Trăn mà hắn cũng chỉ nghĩ được câu "khỏe không" với y.
"Ừ." Tô Trăn đáp lại một tiếng, sau đó triệt để coi hắn là không khí.
Dung Phi há mồm thở dốc, hắn muốn giải thích, hắn cần phải giải thích mọi chuyện, hắn không muốn bị Tô Trăn hiểu lầm!
Chính là câu chữ ra đến đành nghẹn trở vào, Dung Phi không thể thoát ra bất cứ thanh âm nào, hắn cảm thấy sự vụng về của bản thân thật đáng buồn.
"Cái kia... Tô Trăn..."
Tô Trăn vẫn đứng đó, không hề dao động một chút.
"Tôi ngày đó không uống rượu cùng trợ đạo..."
Tô Trăn không có phản ứng.
Dung Phi rốt cuộc không biết đem lời giải thích của mình nói ra thế nào. Hắn có ăn chơi đàng điếm hay không Tô Trăn không hề quan tâm.
Nhưng nếu là diễn viên đóng thế Dung Phi trước kia thì sao? Nếu thế thì Tô Trăn có nghe lời giải thích của hắn không? Có thể hay không y sẽ vỗ vai hắn cười nói. "Không sao cả, tôi tin anh."
Dung Phi bi ai mà ghen tị với bản thân trước đó.
Ngay lúc này, thang máy chấn động, hai người cùng đỡ lấy vách tường, thẳng đến khi thang máy dừng lại.
Một giây sau, mọi thứ rơi vào hắc ám.
Hai ba giây tiếp theo, Dung Phi ý thức được thang máy có trục trặc, bọn họ đã bị mắc kẹt.
"Tô Trăn? Anh ở đâu?" Dung Phi theo bản năng kéo người bên cạnh, lại bị đối phương tránh xa.
Hắn không ngại, duỗi tay móc điện thoại ra, nhấn nút gọi số khẩn cấp, gọi người ở phòng an ninh tới.
Dung Phi nhìn về phía Tô Trăn, ánh đèn leo lắt từ điện thoại rọi sáng vào đối phương. Hắn thấy Tô Trăn gắt gao dựa vào tường, hai tay ôm lấy chính mình. Dung Phi không thấy rõ vẻ mặt của y, nhưng trực giác cho hắn biết y có chút không thích hợp.
"Tô Trăn... Anh không sao chứ?" Dung Phi muốn chạm vào bả vai Tô Trăn, thanh âm lạnh lùng của y lại ghim hắn tại chỗ cũ.
"Đừng chạm vào tôi."
"Được rồi, tôi không chạm vào anh, nhưng có thể nói tôi biết anh bị làm sao vậy?"
"Tôi không sao." Tô Trăn dùng câu ngắn gọn nhất có thể để trả lời Dung Phi.
"Chính là anh nhìn không thoải mái."
"Cậu không thể im mồm lại được sao?" Thanh âm của y lãnh như trong hầm băng. Dung Phi không nề hà mà ngậm miệng lại, cùng Tô Trăn song song dựa vào tường. Hắn bỗng nhiên suy đoán, có phải Tô Trăn mắc chứng sợ bị giam cầm trong không gian kín hay không? Không đúng a, người có bệnh tâm lý này thường không muốn vào thang máy nữa, còn Tô Trăn không có vấn đề gì với việc ấy a.
Lúc này, bảo an đã tìm đến, bọn họ vang giọng dò hỏi tình huống của Dung Phi.
"Người bên trong có bị gì không? Có những ai bị nhốt bên trong?"
"Có tôi Dung Phi, và cả Tô Trăn!"
"Thang máy gặp trục trặc, mong hai người có thể giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ tận lực sửa chữa sự cố này."
"Được! Cảm ơn các anh!"
Dung Phi lúc này mới phát giác, Tô Trăn thế nhưng một câu cũng không đáp lại. Thích ứng được với bóng tối, rất nhiều thứ hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, bao gồm thân thể căng chặt của Tô Trăn, y sợ hãi cái gì đây?
"Anh... Từng bị nhốt trong thang máy sao?" Dung Phi nhỏ giọng hỏi.
Tô Trăn không trả lời.
"Hay anh sợ bóng tối?" Dung Phi buồn cười hỏi, hắn đương nhiên không nghĩ Tô Trăn khá giống với một tiểu hài tử, cư nhiên sợ bóng tối như vậy.
Tô Trăn như cũ không phản ứng, nhưng Dung Phi có cảm giác mình đoán đúng rồi.
"Tôi hồi nhỏ cực kì sợ bóng tối, bởi vì khi tắt đèn, ngoài cửa sổ có bóng cây hiện hữu, giống như là nanh vuốt ma quỷ vậy. Tôi phải dùng chắn che kín hai mắt để không phải thấy những cái bóng đó. Còn anh thì sao? Hay là anh cũng mở đèn ngủ?"
"Câm miệng."
"Khi còn nhỏ tôi hay chơi trốn tìm cùng bạn, có lần tôi cũng trốn trong ngăn tủ. Tôi cứ chờ mãi, vẫn luôn chờ có người tìm được tôi. Cứ chờ, thế là tôi ngủ mất. Nhưng không nghĩ tới bạn tôi quên luôn cả tìm tôi, đến khi tỉnh lại xung quanh tôi là một màu đen tối. Vào cái khoảnh khắc ấy, tôi còn tưởng bản thân lạc đến nơi nào, cái nỗi sợ hãi ấy đến giờ tôi vẫn nhớ rõ."
"Tôi không muốn nghe cậu nói."
"Tôi dùng sức đẩy ngăn tủ, nhưng nó đã bị khóa lại. Tôi liều mạng đập cửa, mong có người phát hiện tôi đang ở bên trong. Nhưng chẳng còn ai ở đó, khi đó đang là Tết, mấy đứa nhỏ đều đi chơi pháo hoa, ngoài phòng thì người lớn tụ nhau chơi mạt chược. Tiếng pháo hoàn toàn át đi tiếng kêu cứu của tôi, tôi chỉ có một mình."
Tô Trăn hít một hơi, cúi gằm xuống, mặc kệ Dung Phi tiếp tục lảm nhảm.
"Tôi thực sự sợ hãi, vì thế để không thấy sợ tôi liền nghĩ về những thứ khác. Tôi tưởng tượng bản thân đang cùng những đứa nhỏ khác bắn pháo bông, tôi nghĩ đến bánh mật hồi trưa mới ăn, tôi nghĩ đến vẻ mặt của ba mẹ lo lắng vì không tìm được tôi, tôi liền không thấy sợ nữa." Dung Phi nghiêng đầu nhìn Tô Trăn. "Anh không có chuyện vui vẻ gì để nghĩ đến sao?"
"Không có."
"Nhỡ thang máy phải một hai tiếng mới sửa xong, anh định ở đây suy nghĩ về những thứ khiến anh sợ hãi hay sao?" Dung Phi duỗi tay về phía Tô Trăn, đối phương lần hai tránh xa bàn tay của hắn.
"Vui sướng cùng sợ hãi đều song song tồn tại, chúng ta không thể thay đổi được điều đó. Nhưng là, chúng ta có thể chọn để nghĩ về những điều vui sướng hơn là đắm mình trong những thứ khiến ta sợ hãi." Dung Phi dựa về phía Tô Trăn, bả vai song song.
"Vậy những thứ làm cậu vui sướng là gì? Say rượu? Đua xe? Tán gái? Hay vẫn là muốn bao dưỡng tôi?"
Dung Phi lờ đi giọng điệu trào phúng ấy, ngữ khí bình tĩnh như cũ."Khi còn đi học, tôi cùng bạn bè đi dã ngoại ở ngoại thành. Người thì hát, người thì gõ nhịp chơi trống, cặp sách toàn là bánh kẹo và đồ ăn vặt. Ánh mặt trời từ cửa sổ xe chiếu vào, từng mảnh từng mảnh, ở trên đỉnh đầu là bóng cây xanh biếc đan chéo vào nhau, giống như cổng vòm vậy. Gió trời lùa vào làm váy của cô giáo tốc lên. Tôi thầm mến cô bé ngồi ngay ghế trước, lưng cô ấy lộ ra trước mắt tôi, tôi thực sự muốn gọi cô ấy..."
Trong bóng đêm, trừ thanh âm của Dung Phi còn có tiếng hít thở của Tô Trăn, bờ lưng cứng còng của y dần thả lỏng.
"Đợi đến khi xe dừng lại, chúng tôi đều chạy xuống. Chúng tôi ngồi ở trên bãi cỏ xanh ăn cơm cùng nhau. Mận đỏ ăn rất ngon, bỏ vào trong miệng liền nếm được vị chua ngọt lan từ đầu lưỡi xuống cổ họng."
Hai tay Tô Trăn không còn ôm chặt bản thân nữa, thay vào đó dần dần rũ xuống.
"Trong suối có rất nhiều nòng nọc. Bọn tôi dùng chai nước khoáng vói bọn chúng vào bên trong bắt lại." Dung Phi huých bả vai Tô Trăn. "Tôi rất thích thú. Anh xem, vui sướng không chỉ có uống rượu, đua xe, tán gái với bao dưỡng anh."
Tô Trăn cười nhạo một tiếng.
Nhưng vào lúc này, đỉnh đầu lộ ra một tia sáng, Dung Phi theo bản năng che khuất mắt mình.
Cửa thang máy mở ra, nhân viên sửa chữa cùng bảo an thăm dò tiến vào. "Hai người không có việc gì là tốt rồi!"
Dung Phi vừa mới thích ứng với ánh sáng, Tô Trăn liền đi ra ngoài.
"Hắc! Tô Trăn! Anh không sao chứ?" Dung Phi theo ngay cạnh y, nhưng đối phương cứ thẳng tiến về phía trước.
Dung Phi đang định từ bỏ, đối phương liền xoay người, một phen túm chặt cổ áo hắn, đem hắn đẩy lên tường. "Tô Trăn?"
Tô Trăn trên môi xuất hiện nụ cười, cánh tay y chống ngay bên đầu hắn. "Như thế nào? Muốn tôi cảm ơn cậu về lời nói dối kia sao?"
"Lời nói dối?"
Tô Trăn nhướn mày. "Dung đại thiếu, nhà của cậu hình như không có ai thích chơi mạt chược cả. Trò chơi của người dân thường sao có thể lọt vào mắt của Dung gia chứ?"
"A..."
"Dung bá bá đưa cậu vào trường tư nhân học, làm gì có chuyện học sinh cùng nhau ngồi cùng xe đi dã ngoại, chỉ có xe tư nhân thôi."
Dung Phi sững sờ tại chỗ, hắn đem trải nghiệm của chính mình kể cho Tô Trăn mà quên mất bản thân mình hiện tại là ai, lọt vào tai Tô Trăn chỉ là những lời nói dối.
Tô Trăn kéo gần khoảng cách với phía Dung Phi làm hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng, hơi thở của y phả trên mặt hắn.
"Bất quá tôi phải cảm ơn Dung thiếu, người như cậu thế nhưng lại vì người khác mà nói dối. Tôi sẽ không bao giờ bị cậu bao dưỡng. Bất quá, một ngày nào đó cậu đem tài sản Dung gia tiêu xài hết, tôi không ngại bao nuôi cậu đâu." Nói xong, Tô Trăn buông Dung Phi ra, xoay người mà đi.
Áp lực biến mất, Dung Phi rốt cuộc mới hô hấp bình thường được.
Bóng dáng của Tô Trăn cứ như một đám mây không thể với tới.
Dung Phi muốn được y công nhận, con đường còn dài lắm.
Nửa tháng sau, phần diễn của Tống Hàng Năm và Trần Thiển Phong thời niên thiếu đã hoàn tất, cuối cùng cũng đến lượt Dung Phi diễn. Dung Phi khẩn trương đi vào phim trường, cảnh diễn đầu tiên của hắn hôm nay là khi hắn đang chiên trứng trong bếp liền nhận được điện thoại từ Tống Hàng Năm, bất ngờ đến độ trứng chiên rơi xuống đất.
Phương Đại Đồng có chút lo lắng. "Cái kia Dung thiếu... Ngài có biết chiên trứng không?"
Dung thiếu là một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đừng nói đến chiên trứng, ngay cả nước sôi hắn cũng chưa từng đun qua đi.
Dung Phi buồn cười nói. "Yên tâm, tôi chiên trứng vị không tồi, quay xong sẽ làm cho cậu ăn."
Phương Đại Đồng cười ha hả. Vệ Tử Hành đi tới, lúc mà Dung Phi đi quan sát phim trường anh đều không đi theo. Nhưng bây giờ đến lượt Dung Phi diễn, Lâm Cẩm Ngâm yêu cầu anh đi theo để trông chừng hắn.
"Dung thiếu, mấy ngày nay ngài không có gây chuyện thị phi gì, tôi thực sự vui mừng. Hôm nay ngài chính thức bắt đầu diễn xuất, tôi hi vọng ngài có thể tiếp tục giữ kỉ lục này."
Dung Phi cười cười. Hắn hôm nay mặc một chiếc áo thun đơn sắc, dưới chân là đôi dép lào, cái đầu vàng chóe trước đây của hắn cũng phải nhuộm đen lại theo yêu cầu của Lý đạo, chuyên viên trang điểm trước đó chỉ trang điểm nhẹ cho hắn, tạo ra một thiếu niên nhà bên thanh thuần đúng chuẩn.
Lý đạo nhìn Dung Phi qua màn hình máy quay mà gật đầu, đối với tạo hình của hắn rất hài lòng. Nhiều người lo lắn về kĩ năng diễn của Dung Phi, nếu như Lý đạo không hài lòng có hay không sẽ nổi cáu với hắn.
"Cái kia... Lý đạo... Dung thiếu rất ít khi đóng phim, ngài lát nữa khoan dung với ngài ấy một tí..." Trợ đạo nhỏ giọng khuyên nhủ Lý đạo.
"Tôi đối xử với tất cả diễn viên đều bình đẳng."
Dung Phi chuẩn bị xong, hướng đạo diễn gật đầu.
Hít thật sâu một hơi, ngón tay Dung Phi không nhịn được mà run rẩy. Đây là bộ phim đầu tiên của hắn, không phải thế thân của bất cứ ai, hắn hiện tại là nam chính... Không đúng, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ miên man, hắn bây giờ không phải Dung thiếu hay Dung Phi, hắn là Trần Thiển Phong!
Dung Phi bày ra bộ dáng vui vẻ thoải mái, mở bếp lửa lên, thuận tay đảo chảo để dầu lan đều, với tay lấy quả trứng gõ lên thành cháo, thả lòng đỏ trứng lên chảo nóng dầu, tiếng chiên xèo xèo vang lên kích thích. Động tác làm đến nhuần nhuyễn kia khiến mọi người ngây dại. Dung thiếu vậy mà biết chiên trứng!
Lúc này trứng sắp chín, Dung Phi liền nhìn về phía đạo diễn. Theo lí là lúc này hắn nên nhận được điện thoại của Tống Hàng Năm, nguyên lai trợ đạo xem đến ngây người mà quên mất gọi điện thoại cho Dung Phi.
"Gọi đi!" Lý đạo liếc nhìn trợ đạo. "Chúng ta đang quay phim chứ không phải chương trình ẩm thực."
Lúc này, Thẩm Ngạn đã đứng ở cửa hóng drama.
"Anh không ở phim trường của chúng ta mà muốn chạy qua phim trường khác sao?" Thanh âm của Tô Trăn truyền đến từ sau lưng anh, nhưng anh mãi mới đáp lại y.
"Tôi nói cho anh nghe, tôi nghĩ vị Dung thiếu này là hàng giả!" Thẩm Ngạn trừng mắt nhìn Dung Phi. "Anh nhìn xem, Dung thiếu kia mấy ngày này không uống rượu không đua xe không tán gái! Hại tôi cá cược với Vệ Tử Hành bị thua một ngàn tệ!"
"Đi thôi!" Tô Trăn không cho là đúng.
"Từ từ, để tôi nhìn thêm chút nữa. Anh biết không, Dung thiếu thế mà biết chiên trứng đó! Thật là vất vả cho Vệ Tử Hành, cả kĩ năng này anh ta đều dự tính tới."
Bởi vì vừa nãy trợ đạo quên gọi điện, Dung Phi đành phải chiên trứng lại.
Đợi điện thoại vang lên, Dung Phi duỗi tay cầm điện thoại áp lên tai, đáp một tiếng "Alo--"
Theo lí thì, khi hắn nghe điện thoại sẽ nghe thấy giọng Tống Hàng Năm, Dung Phi kinh ngạc làm rơi trứng trong chảo, đáng tiếc động tác của hắn không được tự nhiên.
Đạo diễn không thể không kêu. "Cắ--"
"Dung Phi! Cậu mau diễn lại cảm xúc ấy cho thật chính xác! Cậu nhận được điện thoại của Tống Hàng Năm, là mối tình đầu hai năm chưa gặp! Cả hai năm đó cậu đều nhớ tới cô ấy! Cái cảm xúc này là nội tâm đang bình tĩnh bất ngờ như sóng triều nổi dậy, cậu như vậy là chưa hiểu rõ tâm lí nhân vật!" Trần đạo la lớn, ông là người duy nhất trong phim trường gọi thẳng tên của Dung Phi.
Thẩm Ngạn cười, có vài phần sung sướng khi người gặp họa, theo thói quen huých huých Tô Trăn. "Xem đi, Dung thiếu nào có kinh nghiệm yêu đương chân chính a. Cái nội tâm bị nổi sóng kia, Lý đạo yêu cầu cao quá!"
Dung Phi lần thứ hai diễn lại, trứng sắp rơi khỏi chảo liền bị Lý đạo la lên. "Quá làm ra vẻ! Lần nữa!"
Lần thứ ba, đến lần thứ tư hắn vẫn không hoàn thành tốt. Xét về tính tình của hắn trước kia, không ai dám biểu lộ sự mất kiên nhẫn với hắn, nhưng Dung thiếu tâm cao khí ngạo trước đây thế mà cũng không bực bội bỏ chạy, là chuyện hiếm ngàn năm khó gặp.
"Lần cuối cùng! Lần này cậu không làm được nữa thì mười năm hẵng quay lại đây!"
"Phụt..." Thẩm Ngạn che miệng. "Chỉ sợ đến lúc đó Dung thiếu vẫn không thể tìm được cảm giác. Tôi thấy tội Vệ Tử Hành quá!"
T/g: Ghét thằng cha này vl!
Tô Trăn nhíu mày, nhìn về phía Dung Phi đang không biết làm sao.
"Đang bình tĩnh mà nội tâm nổi sóng..." Dung Phi hít sâu một hơi, hắn biết biểu hiện vẻ bình tĩnh là như thế nào, ở trong giới giải trí với tư cách là diễn viên đóng thế thì bình tĩnh là một trong những yếu tố hàng đầu, nhưng mà nội tâm nổi sóng... Dung Phi không biết, hắn thực sự không biết...
Chỉ có thể căng não suy nghĩ thật lâu.
Dung Phi thành thạo chiên trứng lần nữa, điện thoại trong quần lại rung lên, hắn đưa điện thoại áp lên tai. "Alo---"
Hơi nâng mắt lên, hắn liền đối diện với tầm mắt Tô Trăn.
Bả vai run rẩy mội cái, trái tim như trướng lên, Dung Phi hít sâu một hơi.
Là Tô Trăn?
Y như thế nào lại ở chỗ này? Sao lại đến nhìn mình diễn? Y không phải chán ghét mình sao?
Nghe nói phim mới của y là một bộ phim tình cảm đô thị, nhân vật y đảm nhận là một doanh nhân tinh anh bị lợi ích che mờ mắt, lợi dụng công ty của chính mình thành nơi rửa tiền đen, chính thức rơi vào vực sâu. Tạo hình của y hiện giờ rất hợp với nhân vật đó.
Dung Phi không tự chủ mà nép người vào trong góc, mà Tô Trăn lại đứng ngay giữa thang máy.
"Chào... Anh khỏe không..." Dung Phi thấp thỏm cố gắng phá vỡ sự im lặng này, nói xong lại thấy ảo não, nhìn thấy Tô Trăn mà hắn cũng chỉ nghĩ được câu "khỏe không" với y.
"Ừ." Tô Trăn đáp lại một tiếng, sau đó triệt để coi hắn là không khí.
Dung Phi há mồm thở dốc, hắn muốn giải thích, hắn cần phải giải thích mọi chuyện, hắn không muốn bị Tô Trăn hiểu lầm!
Chính là câu chữ ra đến đành nghẹn trở vào, Dung Phi không thể thoát ra bất cứ thanh âm nào, hắn cảm thấy sự vụng về của bản thân thật đáng buồn.
"Cái kia... Tô Trăn..."
Tô Trăn vẫn đứng đó, không hề dao động một chút.
"Tôi ngày đó không uống rượu cùng trợ đạo..."
Tô Trăn không có phản ứng.
Dung Phi rốt cuộc không biết đem lời giải thích của mình nói ra thế nào. Hắn có ăn chơi đàng điếm hay không Tô Trăn không hề quan tâm.
Nhưng nếu là diễn viên đóng thế Dung Phi trước kia thì sao? Nếu thế thì Tô Trăn có nghe lời giải thích của hắn không? Có thể hay không y sẽ vỗ vai hắn cười nói. "Không sao cả, tôi tin anh."
Dung Phi bi ai mà ghen tị với bản thân trước đó.
Ngay lúc này, thang máy chấn động, hai người cùng đỡ lấy vách tường, thẳng đến khi thang máy dừng lại.
Một giây sau, mọi thứ rơi vào hắc ám.
Hai ba giây tiếp theo, Dung Phi ý thức được thang máy có trục trặc, bọn họ đã bị mắc kẹt.
"Tô Trăn? Anh ở đâu?" Dung Phi theo bản năng kéo người bên cạnh, lại bị đối phương tránh xa.
Hắn không ngại, duỗi tay móc điện thoại ra, nhấn nút gọi số khẩn cấp, gọi người ở phòng an ninh tới.
Dung Phi nhìn về phía Tô Trăn, ánh đèn leo lắt từ điện thoại rọi sáng vào đối phương. Hắn thấy Tô Trăn gắt gao dựa vào tường, hai tay ôm lấy chính mình. Dung Phi không thấy rõ vẻ mặt của y, nhưng trực giác cho hắn biết y có chút không thích hợp.
"Tô Trăn... Anh không sao chứ?" Dung Phi muốn chạm vào bả vai Tô Trăn, thanh âm lạnh lùng của y lại ghim hắn tại chỗ cũ.
"Đừng chạm vào tôi."
"Được rồi, tôi không chạm vào anh, nhưng có thể nói tôi biết anh bị làm sao vậy?"
"Tôi không sao." Tô Trăn dùng câu ngắn gọn nhất có thể để trả lời Dung Phi.
"Chính là anh nhìn không thoải mái."
"Cậu không thể im mồm lại được sao?" Thanh âm của y lãnh như trong hầm băng. Dung Phi không nề hà mà ngậm miệng lại, cùng Tô Trăn song song dựa vào tường. Hắn bỗng nhiên suy đoán, có phải Tô Trăn mắc chứng sợ bị giam cầm trong không gian kín hay không? Không đúng a, người có bệnh tâm lý này thường không muốn vào thang máy nữa, còn Tô Trăn không có vấn đề gì với việc ấy a.
Lúc này, bảo an đã tìm đến, bọn họ vang giọng dò hỏi tình huống của Dung Phi.
"Người bên trong có bị gì không? Có những ai bị nhốt bên trong?"
"Có tôi Dung Phi, và cả Tô Trăn!"
"Thang máy gặp trục trặc, mong hai người có thể giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ tận lực sửa chữa sự cố này."
"Được! Cảm ơn các anh!"
Dung Phi lúc này mới phát giác, Tô Trăn thế nhưng một câu cũng không đáp lại. Thích ứng được với bóng tối, rất nhiều thứ hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, bao gồm thân thể căng chặt của Tô Trăn, y sợ hãi cái gì đây?
"Anh... Từng bị nhốt trong thang máy sao?" Dung Phi nhỏ giọng hỏi.
Tô Trăn không trả lời.
"Hay anh sợ bóng tối?" Dung Phi buồn cười hỏi, hắn đương nhiên không nghĩ Tô Trăn khá giống với một tiểu hài tử, cư nhiên sợ bóng tối như vậy.
Tô Trăn như cũ không phản ứng, nhưng Dung Phi có cảm giác mình đoán đúng rồi.
"Tôi hồi nhỏ cực kì sợ bóng tối, bởi vì khi tắt đèn, ngoài cửa sổ có bóng cây hiện hữu, giống như là nanh vuốt ma quỷ vậy. Tôi phải dùng chắn che kín hai mắt để không phải thấy những cái bóng đó. Còn anh thì sao? Hay là anh cũng mở đèn ngủ?"
"Câm miệng."
"Khi còn nhỏ tôi hay chơi trốn tìm cùng bạn, có lần tôi cũng trốn trong ngăn tủ. Tôi cứ chờ mãi, vẫn luôn chờ có người tìm được tôi. Cứ chờ, thế là tôi ngủ mất. Nhưng không nghĩ tới bạn tôi quên luôn cả tìm tôi, đến khi tỉnh lại xung quanh tôi là một màu đen tối. Vào cái khoảnh khắc ấy, tôi còn tưởng bản thân lạc đến nơi nào, cái nỗi sợ hãi ấy đến giờ tôi vẫn nhớ rõ."
"Tôi không muốn nghe cậu nói."
"Tôi dùng sức đẩy ngăn tủ, nhưng nó đã bị khóa lại. Tôi liều mạng đập cửa, mong có người phát hiện tôi đang ở bên trong. Nhưng chẳng còn ai ở đó, khi đó đang là Tết, mấy đứa nhỏ đều đi chơi pháo hoa, ngoài phòng thì người lớn tụ nhau chơi mạt chược. Tiếng pháo hoàn toàn át đi tiếng kêu cứu của tôi, tôi chỉ có một mình."
Tô Trăn hít một hơi, cúi gằm xuống, mặc kệ Dung Phi tiếp tục lảm nhảm.
"Tôi thực sự sợ hãi, vì thế để không thấy sợ tôi liền nghĩ về những thứ khác. Tôi tưởng tượng bản thân đang cùng những đứa nhỏ khác bắn pháo bông, tôi nghĩ đến bánh mật hồi trưa mới ăn, tôi nghĩ đến vẻ mặt của ba mẹ lo lắng vì không tìm được tôi, tôi liền không thấy sợ nữa." Dung Phi nghiêng đầu nhìn Tô Trăn. "Anh không có chuyện vui vẻ gì để nghĩ đến sao?"
"Không có."
"Nhỡ thang máy phải một hai tiếng mới sửa xong, anh định ở đây suy nghĩ về những thứ khiến anh sợ hãi hay sao?" Dung Phi duỗi tay về phía Tô Trăn, đối phương lần hai tránh xa bàn tay của hắn.
"Vui sướng cùng sợ hãi đều song song tồn tại, chúng ta không thể thay đổi được điều đó. Nhưng là, chúng ta có thể chọn để nghĩ về những điều vui sướng hơn là đắm mình trong những thứ khiến ta sợ hãi." Dung Phi dựa về phía Tô Trăn, bả vai song song.
"Vậy những thứ làm cậu vui sướng là gì? Say rượu? Đua xe? Tán gái? Hay vẫn là muốn bao dưỡng tôi?"
Dung Phi lờ đi giọng điệu trào phúng ấy, ngữ khí bình tĩnh như cũ."Khi còn đi học, tôi cùng bạn bè đi dã ngoại ở ngoại thành. Người thì hát, người thì gõ nhịp chơi trống, cặp sách toàn là bánh kẹo và đồ ăn vặt. Ánh mặt trời từ cửa sổ xe chiếu vào, từng mảnh từng mảnh, ở trên đỉnh đầu là bóng cây xanh biếc đan chéo vào nhau, giống như cổng vòm vậy. Gió trời lùa vào làm váy của cô giáo tốc lên. Tôi thầm mến cô bé ngồi ngay ghế trước, lưng cô ấy lộ ra trước mắt tôi, tôi thực sự muốn gọi cô ấy..."
Trong bóng đêm, trừ thanh âm của Dung Phi còn có tiếng hít thở của Tô Trăn, bờ lưng cứng còng của y dần thả lỏng.
"Đợi đến khi xe dừng lại, chúng tôi đều chạy xuống. Chúng tôi ngồi ở trên bãi cỏ xanh ăn cơm cùng nhau. Mận đỏ ăn rất ngon, bỏ vào trong miệng liền nếm được vị chua ngọt lan từ đầu lưỡi xuống cổ họng."
Hai tay Tô Trăn không còn ôm chặt bản thân nữa, thay vào đó dần dần rũ xuống.
"Trong suối có rất nhiều nòng nọc. Bọn tôi dùng chai nước khoáng vói bọn chúng vào bên trong bắt lại." Dung Phi huých bả vai Tô Trăn. "Tôi rất thích thú. Anh xem, vui sướng không chỉ có uống rượu, đua xe, tán gái với bao dưỡng anh."
Tô Trăn cười nhạo một tiếng.
Nhưng vào lúc này, đỉnh đầu lộ ra một tia sáng, Dung Phi theo bản năng che khuất mắt mình.
Cửa thang máy mở ra, nhân viên sửa chữa cùng bảo an thăm dò tiến vào. "Hai người không có việc gì là tốt rồi!"
Dung Phi vừa mới thích ứng với ánh sáng, Tô Trăn liền đi ra ngoài.
"Hắc! Tô Trăn! Anh không sao chứ?" Dung Phi theo ngay cạnh y, nhưng đối phương cứ thẳng tiến về phía trước.
Dung Phi đang định từ bỏ, đối phương liền xoay người, một phen túm chặt cổ áo hắn, đem hắn đẩy lên tường. "Tô Trăn?"
Tô Trăn trên môi xuất hiện nụ cười, cánh tay y chống ngay bên đầu hắn. "Như thế nào? Muốn tôi cảm ơn cậu về lời nói dối kia sao?"
"Lời nói dối?"
Tô Trăn nhướn mày. "Dung đại thiếu, nhà của cậu hình như không có ai thích chơi mạt chược cả. Trò chơi của người dân thường sao có thể lọt vào mắt của Dung gia chứ?"
"A..."
"Dung bá bá đưa cậu vào trường tư nhân học, làm gì có chuyện học sinh cùng nhau ngồi cùng xe đi dã ngoại, chỉ có xe tư nhân thôi."
Dung Phi sững sờ tại chỗ, hắn đem trải nghiệm của chính mình kể cho Tô Trăn mà quên mất bản thân mình hiện tại là ai, lọt vào tai Tô Trăn chỉ là những lời nói dối.
Tô Trăn kéo gần khoảng cách với phía Dung Phi làm hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng, hơi thở của y phả trên mặt hắn.
"Bất quá tôi phải cảm ơn Dung thiếu, người như cậu thế nhưng lại vì người khác mà nói dối. Tôi sẽ không bao giờ bị cậu bao dưỡng. Bất quá, một ngày nào đó cậu đem tài sản Dung gia tiêu xài hết, tôi không ngại bao nuôi cậu đâu." Nói xong, Tô Trăn buông Dung Phi ra, xoay người mà đi.
Áp lực biến mất, Dung Phi rốt cuộc mới hô hấp bình thường được.
Bóng dáng của Tô Trăn cứ như một đám mây không thể với tới.
Dung Phi muốn được y công nhận, con đường còn dài lắm.
Nửa tháng sau, phần diễn của Tống Hàng Năm và Trần Thiển Phong thời niên thiếu đã hoàn tất, cuối cùng cũng đến lượt Dung Phi diễn. Dung Phi khẩn trương đi vào phim trường, cảnh diễn đầu tiên của hắn hôm nay là khi hắn đang chiên trứng trong bếp liền nhận được điện thoại từ Tống Hàng Năm, bất ngờ đến độ trứng chiên rơi xuống đất.
Phương Đại Đồng có chút lo lắng. "Cái kia Dung thiếu... Ngài có biết chiên trứng không?"
Dung thiếu là một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đừng nói đến chiên trứng, ngay cả nước sôi hắn cũng chưa từng đun qua đi.
Dung Phi buồn cười nói. "Yên tâm, tôi chiên trứng vị không tồi, quay xong sẽ làm cho cậu ăn."
Phương Đại Đồng cười ha hả. Vệ Tử Hành đi tới, lúc mà Dung Phi đi quan sát phim trường anh đều không đi theo. Nhưng bây giờ đến lượt Dung Phi diễn, Lâm Cẩm Ngâm yêu cầu anh đi theo để trông chừng hắn.
"Dung thiếu, mấy ngày nay ngài không có gây chuyện thị phi gì, tôi thực sự vui mừng. Hôm nay ngài chính thức bắt đầu diễn xuất, tôi hi vọng ngài có thể tiếp tục giữ kỉ lục này."
Dung Phi cười cười. Hắn hôm nay mặc một chiếc áo thun đơn sắc, dưới chân là đôi dép lào, cái đầu vàng chóe trước đây của hắn cũng phải nhuộm đen lại theo yêu cầu của Lý đạo, chuyên viên trang điểm trước đó chỉ trang điểm nhẹ cho hắn, tạo ra một thiếu niên nhà bên thanh thuần đúng chuẩn.
Lý đạo nhìn Dung Phi qua màn hình máy quay mà gật đầu, đối với tạo hình của hắn rất hài lòng. Nhiều người lo lắn về kĩ năng diễn của Dung Phi, nếu như Lý đạo không hài lòng có hay không sẽ nổi cáu với hắn.
"Cái kia... Lý đạo... Dung thiếu rất ít khi đóng phim, ngài lát nữa khoan dung với ngài ấy một tí..." Trợ đạo nhỏ giọng khuyên nhủ Lý đạo.
"Tôi đối xử với tất cả diễn viên đều bình đẳng."
Dung Phi chuẩn bị xong, hướng đạo diễn gật đầu.
Hít thật sâu một hơi, ngón tay Dung Phi không nhịn được mà run rẩy. Đây là bộ phim đầu tiên của hắn, không phải thế thân của bất cứ ai, hắn hiện tại là nam chính... Không đúng, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ miên man, hắn bây giờ không phải Dung thiếu hay Dung Phi, hắn là Trần Thiển Phong!
Dung Phi bày ra bộ dáng vui vẻ thoải mái, mở bếp lửa lên, thuận tay đảo chảo để dầu lan đều, với tay lấy quả trứng gõ lên thành cháo, thả lòng đỏ trứng lên chảo nóng dầu, tiếng chiên xèo xèo vang lên kích thích. Động tác làm đến nhuần nhuyễn kia khiến mọi người ngây dại. Dung thiếu vậy mà biết chiên trứng!
Lúc này trứng sắp chín, Dung Phi liền nhìn về phía đạo diễn. Theo lí là lúc này hắn nên nhận được điện thoại của Tống Hàng Năm, nguyên lai trợ đạo xem đến ngây người mà quên mất gọi điện thoại cho Dung Phi.
"Gọi đi!" Lý đạo liếc nhìn trợ đạo. "Chúng ta đang quay phim chứ không phải chương trình ẩm thực."
Lúc này, Thẩm Ngạn đã đứng ở cửa hóng drama.
"Anh không ở phim trường của chúng ta mà muốn chạy qua phim trường khác sao?" Thanh âm của Tô Trăn truyền đến từ sau lưng anh, nhưng anh mãi mới đáp lại y.
"Tôi nói cho anh nghe, tôi nghĩ vị Dung thiếu này là hàng giả!" Thẩm Ngạn trừng mắt nhìn Dung Phi. "Anh nhìn xem, Dung thiếu kia mấy ngày này không uống rượu không đua xe không tán gái! Hại tôi cá cược với Vệ Tử Hành bị thua một ngàn tệ!"
"Đi thôi!" Tô Trăn không cho là đúng.
"Từ từ, để tôi nhìn thêm chút nữa. Anh biết không, Dung thiếu thế mà biết chiên trứng đó! Thật là vất vả cho Vệ Tử Hành, cả kĩ năng này anh ta đều dự tính tới."
Bởi vì vừa nãy trợ đạo quên gọi điện, Dung Phi đành phải chiên trứng lại.
Đợi điện thoại vang lên, Dung Phi duỗi tay cầm điện thoại áp lên tai, đáp một tiếng "Alo--"
Theo lí thì, khi hắn nghe điện thoại sẽ nghe thấy giọng Tống Hàng Năm, Dung Phi kinh ngạc làm rơi trứng trong chảo, đáng tiếc động tác của hắn không được tự nhiên.
Đạo diễn không thể không kêu. "Cắ--"
"Dung Phi! Cậu mau diễn lại cảm xúc ấy cho thật chính xác! Cậu nhận được điện thoại của Tống Hàng Năm, là mối tình đầu hai năm chưa gặp! Cả hai năm đó cậu đều nhớ tới cô ấy! Cái cảm xúc này là nội tâm đang bình tĩnh bất ngờ như sóng triều nổi dậy, cậu như vậy là chưa hiểu rõ tâm lí nhân vật!" Trần đạo la lớn, ông là người duy nhất trong phim trường gọi thẳng tên của Dung Phi.
Thẩm Ngạn cười, có vài phần sung sướng khi người gặp họa, theo thói quen huých huých Tô Trăn. "Xem đi, Dung thiếu nào có kinh nghiệm yêu đương chân chính a. Cái nội tâm bị nổi sóng kia, Lý đạo yêu cầu cao quá!"
Dung Phi lần thứ hai diễn lại, trứng sắp rơi khỏi chảo liền bị Lý đạo la lên. "Quá làm ra vẻ! Lần nữa!"
Lần thứ ba, đến lần thứ tư hắn vẫn không hoàn thành tốt. Xét về tính tình của hắn trước kia, không ai dám biểu lộ sự mất kiên nhẫn với hắn, nhưng Dung thiếu tâm cao khí ngạo trước đây thế mà cũng không bực bội bỏ chạy, là chuyện hiếm ngàn năm khó gặp.
"Lần cuối cùng! Lần này cậu không làm được nữa thì mười năm hẵng quay lại đây!"
"Phụt..." Thẩm Ngạn che miệng. "Chỉ sợ đến lúc đó Dung thiếu vẫn không thể tìm được cảm giác. Tôi thấy tội Vệ Tử Hành quá!"
T/g: Ghét thằng cha này vl!
Tô Trăn nhíu mày, nhìn về phía Dung Phi đang không biết làm sao.
"Đang bình tĩnh mà nội tâm nổi sóng..." Dung Phi hít sâu một hơi, hắn biết biểu hiện vẻ bình tĩnh là như thế nào, ở trong giới giải trí với tư cách là diễn viên đóng thế thì bình tĩnh là một trong những yếu tố hàng đầu, nhưng mà nội tâm nổi sóng... Dung Phi không biết, hắn thực sự không biết...
Chỉ có thể căng não suy nghĩ thật lâu.
Dung Phi thành thạo chiên trứng lần nữa, điện thoại trong quần lại rung lên, hắn đưa điện thoại áp lên tai. "Alo---"
Hơi nâng mắt lên, hắn liền đối diện với tầm mắt Tô Trăn.
Bả vai run rẩy mội cái, trái tim như trướng lên, Dung Phi hít sâu một hơi.
Là Tô Trăn?
Y như thế nào lại ở chỗ này? Sao lại đến nhìn mình diễn? Y không phải chán ghét mình sao?
Danh sách chương