Nhưng cho đến tận hôm nay, anh ấy vẫn còn nhớ tới chuyện này.

Thì ra bản thân mình đã từng khiến cho anh ấy thống khổ đến như vậy sao? Trong chớp mắt, Dung Phi đột nhiên hiểu được thái độ của Tô Trăn đối với bản thân mình ngày hôm nay.

Bởi vì anh ấy sợ hãi, sợ rằng Dung Phi hôm nay sẽ đột ngột biến mất khỏi tầm mắt anh ấy như Dung Phi trước đây đã từng.

“Cậu ấy đối với anh mà nói vẫn còn quan trọng sao?” Dung Phi không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng.

“Đúng vậy, rất quan trọng.”Tô Trăn không hề chần chờ trả lời.

“Vì cái gì?” Dung Phi hỏi, “Bởi vì cậu ấy là diễn viên đóng thế của anh? Vẫn là bởi vì cậu ấy đã chết?”

“Anh không biết.” Tô Trăn quay mặt đi chỗ khác.

Dung Phi nâng tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào vai của Tô Trăn, “Yên tâm, chuyện như vậy sẽ không xảy ra trên người em đâu, em đảm bảo.”

Tô Trăn khẽ cười một tiếng, quay đầu lại, mặc dù vẻ u sầu trong mắt còn chưa tiêu tán hết, nhưng khóe môi lại hiện lên một nụ cười: “Em không phải muốn đi tắm sao?”

“Vâng!” Dung Phi kéo cao áo thun của mình, “Hôm nay nắng gắt quá, làm cả người em đổ mồ hôi đầm đìa!”

“Đi đi, đừng trách anh không nhắc, vòi nước ở đây rất cổ điển.” Tô Trăn đẩy nhẹ một chút vào lưng Dung Phi.

Thấy Tô Trăn không còn u ám như lúc trước, Dung Phi cũng bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cậu đóng cửa phòng tắm, đồng thời thò nửa cái đầu ra, “Anh mới như thế! Đừng có lén nhìn em!”

Ai muốn lặp lại chuyện bất lương trước kia của Tô Trăn trong bệnh viện?

Tô Trăn quay mặt qua chỗ khác cười một tiếng, Dung Phi đóng cửa lại.

Dung Phi định mở vòi nước để lấy nước, nhưng không ngờ khi mở vòi nước kia ra, nháy mắt dòng nước như súng phun nước bắn ra, không chỉ làm ướt mặt cậu mà còn làm ướt cả quần áo để thay chưa kịp đặt lên giá.

Cậu đứng ngẩn người ở đó, cho đến khi dòng nước chảy trở lại bình thường, Dung Phi mới giơ tay lên nhìn bộ quần áo của mình, rồi bất lực mở cửa bước ra ngoài, ướt sũng người.

Tô Trăn ngồi ở trên giường, nhìn bộ dạng này của cậu, nở nụ cười lớn.

“Sao anh không nói cho em biết rốt cuộc ‘cổ điển’ là cái gì?” Dung Phi nói với giọng điệu âm hiểm.

“Cổ điển” Đương nhiên là phải tự mình trải nghiệm’!” Tô Trăn đưa tay vuốt ve đuôi tóc ướt của Dung Phi, “Không sao đâu, em chỉ cần thay bộ quần áo khác rồi đi vào tắm là được.”

Dung Phi gật đầu, Tô Trăn nhận lấy bộ quần áo ướt từ tay cậu, bước ra ban công và treo từng món một lên giá phơi.

Chiếc điện thoại của Dung Phi đặt trên đầu giường lóe sáng, Tô Trăn tiện tay cầm lên xem, hóa ra là tin nhắn của An Khải Văn, khẽ hơi cau mày, Tô Trăn không ấn mở tin nhắn ra, mà ném điện thoại trở lại chiếc bàn đầu giường.

Khi Dung Phi tắm xong bước ra, nhìn thấy chiếc áo sơ mi, quần dài và quần lót của mình đang bay phấp phới trên ban công, cậu cười khẽ hai tiếng.

Tô Trăn cười nói: “May mắn thay, em không còn mặc quần lót màu sắc sặc sỡ nữa.”

“……” Dung Phi bỗng chốc lúng túng.

“Thực ra em vẫn thích quần lót sặc sỡ và tứ giác kẻ sọc hơn phải không?” Tô Trăn tiến đến trước mặt cậu, nghiêng người hỏi.

“Ê! Có thể đừng bàn luận vấn đề quần lót nữa được không?!” Dung Phi đi đến mép giường lau tóc.

“Vừa rồi điện thoại của em rung lên, chắc là có tin nhắn gửi đến đấy.” Tô Trăn nâng cằm lên, chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường.

“Ôi!” Dung Phi duỗi dài cánh tay, móc lấy điện thoại, mở ra xem, sau đó trả lời tin nhắn.

“Ai vậy?”Tô Trăn hỏi.

“An Khải Văn gửi tới! Bây giờ anh ta đang trình diễn thời trang ở Hồng Kông, mệt muốn chết, hỏi em xem phim đóng thế nào rồi.” Dung Phi trả lời.

Có vẻ như em và An Khải Văn khá thân thiết. Lúc đầu, anh không biết ai đã nói với anh rằng An Khải Văn kiêu ngạo lại tự cao.

“Được rồi, anh ta có vốn để tự hào và kiêu ngạo.” Dung Phi hít một hơi.

Ánh mắt của Tô Trăn hơi tối sầm lại, còn Dung Phi vẫn giữ vẻ vui mừng hớn hở, tay bấm điện thoại.

Buổi tối, trợ lý đạo diễn tổ chức tiệc nướng ngoài trời trước cửa nhà nghỉ, Phương Đại Đồng hào hứng gõ cửa phòng của Dung Phi.

“Dung Phi! Dung Phi! Ra đây nướng thịt BBQ đi!”

Lời vừa dứt thì tiếng trợ lý đạo diễn vang lên: “Phương Đại Đồng, cậu lớn tiếng thế làm sao để Dung Thiếu nghỉ ngơi! Mùi thịt nướng quá nồng, Dung thiếu không thích đâu!”

Phương Đại Đồng lập tức phản bác: “Cái gì mà Dung thiếu không thích chứ! Dung thiếu thích ăn đồ nướng BBQ và bia lắm!”

Tô Trăn cười nhìn Dung Phi, “Có vẻ như Phương Đại Đồng biết rất rõ sở thích và hứng thú của em nha!”

Có muốn đi cùng hay không?

“Em đi rồi, mình anh ở trong phòng sẽ không có ý nghĩa gì?”

Vì thế, Dung Phi và Tô Trăn cùng nhau xuống lầu, thu hút không ít ánh nhìn tò mò.

Chuyên viên trang điểm chị Trần cười nói: “Thật sự không thể tưởng tượng được hình ảnh Thiên vương ăn đồ nướng đâu!”

Đạo diễn Trần Tư Nhạc nhắc nhở: “Bia đừng uống quá nhiều, mai còn phải khai máy.”

Ai mà biết được, đa số tại phim trường là đàn ông, chẳng mấy ai biết nướng thịt ngon. Nướng ra thì hoặc là chưa chín, hoặc là cháy đen. Mọi người vừa lắc đầu vừa uống bia để giải khát.

Dung Phi nhìn vào lò nướng BBQ, buồn bã nói: “Bắp nướng của tôi! Mực nướng của tôi! Xúc xích nướng của tôi!”

Không ngờ Tô Trăn lại xắn tay áo lên, nói với mấy người đang vật lộn trước lò nướng: “ Thôi, vẫn là để tôi làm vậy.”

“Tô thiên vương?” Mọi người đều ngây người.

Tô Trăn cười nói: “Thiên vương cũng không phải là chỉ biết đóng phim, Dung thiếu đang gào khóc, chờ được cho ăn, các cậu không muốn tiếp tục bị bếp than nướng cháy đúng không?”

“Được rồi! Đổi cho anh!” Phương Đại Đồng lau mồ hôi trên mặt, một vệt đen khiến người ta không nhịn được cười.

Tô Trăn nhàn nhã đi đến chỗ Phương Đại Đồng. Ngay cả khi đang nướng BBQ, động tác của anh ấy giống như một đầu bếp trong nhà hàng Michelin, điêu luyện và tao nhã.

Dung Phi gác cằm lên lon bia, nhìn về phía Tô Trăn, không tự giác mà thốt lên: “Tô Trăn quả thật hoàn hảo!”

Chị Trần cười khúc khích ngồi bên cạnh cậu, “Ngoài ngoại hình hạng nhất, diễn xuất hạng nhất, tính cách hạng nhất, còn gì nữa?”

“Đương nhiên còn có, kỹ năng nấu ăn tuyệt vời. Beefsteak và spaghetti anh ấy làm ngon tuyệt! ” Dung Phi nuốt nước bọt, cậu đã đói rồi.

“Cái gì? Dung thiếu! Cậu còn ăn beefsteak và spaghetti do Tô Trăn nấu nữa à?” Chị Trần trợn tròn mắt. Không cần bàn cãi, chị Trần là một con người nghiện công việc, nhưng trong cuộc sống lại chẳng biết gì đến bếp núc, đừng mong chờ chị ấy có tài nấu nướng gì cả.

Bọn họ vừa mới nói chuyện được một lúc thì Tô Trăn đã đặt bắp ngô nướng lên đĩa của Dung Phi và Chị Trần.

“Oa——” Mắt của Dung Phi mở to, ngô nướng chín vàng giòn, phía bên trên còn phủ một lớp sốt tương ớt mỏng.

Dung Phi há miệng cắn xuống, phát ra một tiếng soàn soạt khi lấy lõi ngô ra, chị Trần lập tức bật cười. Trên môi Dung Phi dính đầy tương ớt.

Tô Trăn cũng cười, đưa khăn giấy cho Dung Phi, “Anh đem cánh gà và mực nướng thêm nữa nhé.”

Nhờ vào hồng phúc của Dung Phi, mọi người đều được nếm thử Tô Trăn nướng đồ ăn.

Buổi tối, Dung Phi bụng tròn vo tròn nằm dài trên giường, “Làm sao đây… Không muốn đi tắm chút nào cả… Nhưng mà cả người toàn mùi thịt nướng…”

Tô Trăn ngồi ở một bên dùng ngón tay chọc vào bụng cậu, Dung Phi lập tức cong người cười nói: “Đừng trêu chọc em, trong chốc lát e sẽ nôn ra!”

“Không muốn tắm thì thôi, dù sao anh cũng toàn mùi thịt nướng, sẽ không ghét bỏ em đâu.”

“Ừm…” Dung Phi nghiêng người, “Tô Trăn, em có chút căng thẳng.”

Căng thẳng cái gì? Chưa nghe nói ăn nhiều gây lo lắng nha? “Tô Trăn nằm xuống cạnh cậu.

“Ngày mai em sẽ đóng vai đối thủ với anh. Lần đầu tiên Mạc Tiểu Bắc gặp Lâm Mặc Phong…” Dung Phi thở ra một hơi, “Dù đã tưởng tượng cảnh đó một nghìn lần, nhưng khi thực sự đến thời điểm diễn, em vẫn thấy rất hồi hộp.”

“Cứ để mọi chuyện tự nhiên thôi, Dung Phi.” Tô Trăn cười, ôm bờ vai cậu. “Thực ra diễn xuất chưa bao giờ là việc của một người, một diễn viên ngoài việc thể hiện nguyên mẫu nhân vật, điều quan trọng là phải phản ứng với diễn xuất của các diễn viên khác. Giống như phân cảnh ngày mai, không chỉ mình em diễn, mà còn có anh.”

Dung Phi chớp chớp mắt, “Em hiểu ý của anh rồi, anh muốn nói khả năng diễn xuất của anh rất cao, có thể dẫn dắt em diễn tốt vai Mạc Tiểu Bắc!”

“Đây là suy nghĩ của anh sao?” Tô Trăn cười nhạt, xoa đầu Dung Phi.

Hai người cứ thế nằm nói chuyện, bàn luận về sự tin tưởng kỳ lạ và mối quan hệ giữa Mạc Tiểu Bắc và Lâm Mặc Phong. Nói một hồi, Dung Phi ngáp dài rồi ngủ thiếp đi, phát ra tiếng ngáy đều đều.

Tay của Tô Trăn từ từ vòng qua gáy Dung Phi, kéo cậu lại gần, rồi kéo chăn lên che phủ cho cả hai.

Anh nhìn lên trần nhà và thở dài, trong đó có vài phần bất lực.

Anh phải nói gì để cho em hiểu? Và khi em hiểu, em có sẽ hoảng sợ mà chạy trốn?

Nghiêng đầu sang một bên, Tô Trăn dịu dàng hôn lên trán của Dung Phi. Hơi thở của người kia nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt anh. Giữ nguyên tư thế nghiêng người, đầu lưỡi của Tô Trăn chạm lên môi trên của Dung Phi, từ từ phác họa lên, khơi gợi môi anh, tiến thẳng vào bên trong nhanh chóng.

Dung Phi phát ra tiếng rên rỉ khẽ, nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi của đối phương. Lúc đó, ánh mắt của Tô Trăn hoàn toàn tối sầm lại, anh đột ngột lật người đè lên Dung Phi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của cậu, giữa mày nhíu lại thành những nếp nhăn sâu.

Tô Trăn cứng đờ người, ngón tay siết chặt vào chăn.

Một lúc sau, anh mới hít một hơi thật sâu, nghiêng người nằm bên cạnh Dung Phi, mãi không ngủ được.

7 giờ sáng ngày hôm sau, chuông báo thức reo lên, Dung Phi mở mắt, đưa tay định với lấy điện thoại, mới nhận ra mình vẫn nằm trên cánh tay của Tô Trăn, tim bỗng nhiên như lỡ một nhịp. Nửa khuôn mặt của Tô Trăn chìm trong gối, chỉ nhìn thấy hàng mi dày và sống mũi cao của anh. Dung Phi ngồi dậy, Tô Trăn cũng từ từ mở mắt.

Đã đến giờ dậy rồi à?

“A… ừm…” Dung Phi ngượng ngùng kéo khóe môi, “Xin lỗi, tư thế ngủ của em không tốt, cả đêm đè lên cánh tay của anh… có phải rất khó chịu hay không?”

“Không sao.” Tô Trăn vươn vai, trên mặt vẫn còn chút buồn ngủ, nét mặt ấy chắc chắn rất ít người trên đời này được thấy.

“Vậy em đi tắm đây… Chăn đệm toàn mùi nướng thịt rồi!”

Kết quả là, khi vào phòng tắm, Dung Phi lại quên mất điểm đặc biệt của cái vòi nước kia, và một lần nữa bị ướt sũng.

“Tô Trăn…… Tô Trăn… Anh có thể giúp em lấy một bộ quần áo khô trong vali được không?”

Tô Trăn nhoẻn miệng cười, “Đã biết.”

Mở cửa phòng tắm, Dung Phi dựa vào cửa chỉ đưa một tay ra, Tô Trăn ấn quần áo vào tay cậu.

“Đều là đàn ông cả, em còn sợ anh nhìn sao? Hơn nữa cũng chẳng phải chưa từng thấy.” Tô Trăn cố ý làm động tác đẩy cửa.

Bị anh làm ồn như vậy, Dung Phi cũng cố ý làm loạn, ướt át cố tình dụi vào người anh, Tô Trăn vốn định đưa tay giữ cậu lại, nhưng lại vô tình ấn vào eo cậu, mà cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy vết sẹo kia đóng vảy.

“Chưa bong vảy à?” Giọng của Tô Trăn trở nên trầm tĩnh, ẩn chứa một chút xót xa.

Ừm… đôi khi còn cảm thấy ngứa nữa.

“Đừng có gãi vào đó. Bằng không sẽ lưu lại vết sẹo như tàn thuốc thì làm sao bây giờ?”

“A?” Dung Phi giương mắt tưởng tượng hình dáng vết sẹo kia, “Có vấn đề gì nếu nó giống như bị một điếu thuốc lá châm vào?”

“Nếu mọi người hiểu lầm rằng tôi đã dùng tàn thuốc để châm em thì sao?” Tô Trăn nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“…” Dung Phi nửa mở miệng, một lúc lâu mới hiểu được logic của Tô Trăn, “Là anh bị thuốc lá châm, cả nhà anh bị thuốc lá châm!”

Em kích động cái gì thế, anh đâu có nói anh muốn chơi S với em đâu…

Dung Phi xoay người lại, một tay bịt miệng Tô Trăn, ai ngờ Tô Trăn lại hạ thấp mắt nhìn về phía một nơi nào đó của Dung Phi, lúc này Dung Phi  đột ngột buông tay, che lấy phần dưới của bản thân mình.

Anh nhìn gì cái thế! Xem của bản thân anh đi!

Tô Trăn bật cười, cố ý dùng giọng điệu bông đùa nói: “Thật không ngờ, chỗ đó của em phát triển tốt ghê!”

Dung Phi cố ý lại mở vòi nước, lập tức xối nước vào mặt và người Tô Trăn. Mái tóc ướt dính vào trán, nước nhỏ giọt tí tách, Tô Trăn cười nhẹ, lúc đó trông càng thêm quyến rũ. Dung Phi lại càng thêm căm phẫn, sao lại thế? Tại sao? Dựa vào cái gì, Anh ấy làm gì cái gì cũng muốn lấy mạng người khác.

“Được rồi được rồi! Không trêu em nữa! Em tắm trước đi, rồi anh tắm sau!” Tô Trăn vội vàng đi ra ngoài, nhường lại không gian phòng tắm cho Dung Phi.

Khi Dung Phi tắm xong bước ra, cậu nhìn thấy Tô Trăn đã thu gom hết quần áo anh ấy phơi từ hôm qua vào giường, thay vào đó là chăn anh ấy ngủ đêm qua được phơi ra ngoài. Như vậy mùi thịt nướng BBQ sẽ bay đi nhanh hơn.

Mà Tô Trăn thấy Dung Phi đi ra, quay đầu cười, ánh nắng ban mai rơi trên hàng lông mày, mái tóc của anh, Dung Phi đột nhiên rất muốn thời gian dừng lại ở đây.

“Ê, em ngẩn người ra cái gì đấy?” Tô Trăn đi đến, búng nhẹ vào mũi Dung Phi.

“Tô Trăn…” Dung Phi mở một nụ cười tinh quái, vươn tay ôm eo anh, “Anh thật sự là một người vợ tuyệt vời!”

Tô Trăn ở bên cạnh Dung Phi, từng bước đẩy Dung Phi về phía giường, Dung Phi cực kỳ phối hợp từng bước lùi lại một bước, giả vờ sợ hãi: “Tô Thiên Vương … anh muốn làm cái gì…”

Dung Phi vốn tưởng rằng Tô Trăn sẽ cười phá lên, ai ngờ anh bất thình lình đột ngột đem cậu đè xuống trên giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện