Gió xuân từ quan ngoại thổi vào trong kinh, tân niên vừa qua, vạn nhà vui mừng.

Ngoài trời sáng trưng, trên đường Trường An người đến người đi đều đều, rất là náo nhiệt, cuối đường Bình An là quán rượu lâu năm, mở cửa chưa tới một canh giờ, rượu hôm nay bán cũng không sai biệt lắm. Lão bản Khúc Tam kêu hai gã tiểu nhị tới, dặn dò bọn họ đem quầy rượu chuyển đến trên xe, tự mình đi Lạc gia tặng rượu.

Xe ngựa từ đường Bình An đi ra, chạy nhanh qua bốn con đường, đi qua đại viện Diểm Tỉnh, lại rẽ qua hai con đường, đi vào cuối phố Hoa Cẩm. Trước mắt chính là Lạc phủ, đèn đỏ treo cao, cửa lớn rộng mở, tượng đá uy vũ trấn ở hai bên trái phải, trong viện có cây tùng cùng cây sồi xanh.

Vây quanh Lạc phủ nửa vòng, xe ngựa dừng ở cửa sau, thị vệ tuần tra đi tới đặt ra nghi vấn một phen, kiểm trong xong đâu đó, cửa sau đóng chặt mới mở ra. Không lâu sau, quản sự phòng bếp mang theo vài tên gia đinh đi ra, quản sự cùng Khúc Tam rất quen, hai người nói chuyện vài câu, gia đinh tiếp nhận xe ngựa, đem rượu đưa đến phòng bếp.

Đường trong Lạc phủ rất là rộng lớn, xe ngựa vững vàng xuyên qua một mảnh rừng trúc cùng một khu trồng cây cảnh, rốt cục tới phòng bếp, bọn gia đinh nhanh nhẹn chuyển rượu vào.

Quản gia đang ở phòng bếp dặn dò công việc, ngày thứ hai đại niên, Lạc gia mở tiệc chiêu đãi người trong tộc, Lạc lão phu nhân từ trước đến nay chú trọng việc này, nên không được sai lầm.

“Lập tức đưa đồ ăn sáng tới tiền thính đi, tay chân nhanh nhẹn chút, đừng làm rớt, nước trà và điểm tâm phải chuẩn bị tốt, đồ ăn sáng bày biện xong thì mang lên.”

Nói xong, chuyển hướng quản sự bên người tiếp tục nói: “Lão phu nhân cùng đại nhân đã đi chào hỏi khách trước, ta đi đốt hồng pháo, nhân tiện tiếp các biểu thiếu gia, ngươi đi thúc giục hai vị thiếu gia, đừng khiến cho mọi người chờ.”

“Vâng” quản sự đáp, “Đại thiếu gia mới vừa đi tiền thính, tiểu nhân lập tức đi Bắc viện nhìn xem.”

Bắc viện.

Nhị thiếu gia Lạc gia, Bắc viện là chỗ ở của nhị thiếu gia Lạc gia. Hiện nay Lạc gia giống như mặt trời ban trưa, Lạc lão gia chính là tể tướng đương triều, Lạc đại thiếu gia mặc dù mới hai mươi tuổi, nhưng đã là ngự tiền đái đao thị vệ, mấy người ruột thịt cùng thân thích cũng giữ vị trí trong triều, chỉ có Lạc tiểu thiếu gia thật sự không giống người thường, trời sanh tính tình ngang bướng, khó có thể dạy dỗ, cả ngày gây chuyện thị phi còn không tính, lại là một chủ nhân làm người khác đau đầu.

Cửa Bắc viện còn đang đóng chặt, quản sự gõ gõ cửa.

Không bao lâu, cạch một tiếng, cửa mở, người đến là một thiếu niên thanh tú, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngày thường mày rậm mắt to, ôn hòa dễ thân.

“Lý thúc.” Thiếu niên cười tủm tỉm gọi.

“A Lương, tiểu thiếu gia đâu?” quản sự hỏi.

“Trong phòng, đang định đi tiền thính.” A Lương nói.

Quản sự gật đầu: “Vậy được, mau chút đi qua, mọi người đã đến đông đủ, đều đang chờ.”

———……..

Trong phòng, Lạc Ngọc ngây người nhìn chính mình trong gương đồng, khuôn mặt này mặc dù non nớt, lại vô cùng tươi sáng, không giống tái nhợt không có sinh khí của bị bệnh lâu ngày, mắt phượng mi dài, ngũ quan sâu sắc, có thể thấy được mang máng bộ dáng sau này. Hắn dùng lực xoa xoa huyệt thái dương, tư vị say rượu rất là khổ sở, yếu hầu khô khốc, đầu thình thịch đau, đêm qua vẫn mơ mơ màng màng, hắn cuối cùng phản ứng lại, chính mình sống lại, về tới tuổi mười bốn năm ấy.

Khi ốm đau trên giường, hắn đã nghĩ chết được là tốt, chết được là giải thoát rồi, nhưng hôm nay sống lại, trong lòng lại có vài phần cảm nhận khác.

Hiện tại, tất cả còn chưa xảy ra đâu….

Đời trước, người Lạc gia bị người tính kế nhanh chóng suy tàn, người chết người bị biếm, không ai có kết cục tốt, hắn cùng A Lương cùng nhau sống tạm rất nhiều năm, cho tới khi chết mới hiểu được nguyên do trong chuyện này, nhưng khi đó, hắn, cha, đại ca….. Lạc gia từ trên xuống dưới cũng không hiểu được, uổng phí hắn còn chuẩn bị đồ cưới cho người khác.

Năm đó, mùa đông năm thứ ba mươi sáu ở Tuyên Trì, người Hồ xâm phạm biên giới, Lạc đại thiếu gia phụng thánh mệnh lãnh mười vạn tinh binh đi Bắc Phạt, vốn tưởng rằng trận này sẽ chiến thắng, trên đường Bắc tiến lại bị mai phục, mười vạn đại quân hầu như đều bị tiêu diệt ở hẻm núi Hà Nguyên, người sống sót rất ít ỏi, mà người Hồ thừa dịp này mà tiến công, Tái Bắc không có lực lượng duy trì, liên tiếp thất thủ, trận chiến ấy mặc dù kết cục là thắng lợi, nhưng có thể nói là thảm thiết.

Sau chiến tranh đại lý tự, cẩm y vệ liên hợp tra rõ chuyện ở hẻm núi Hà Nguyên, nhưng lại phát hiện do Lạc đại thiếu gia không để ý khuyên can mạnh mẽ hạ lệnh đi đường vòng, hoàng đế giận dữ, nghiêm trị Lạc gia, Lạc lão gia liên tục bị cách chức, thực quyền trong tay liên tiếp bị đoạt, cuối cùng trên đường đi qua Đồng Thuận phủ nhiễm bệnh mà bỏ mình, mà Lạc phu nhân, trước tang tử sau tang chồng, hậm hực không vui, khúc mắc khó tiêu, không quá hai năm cũng đi theo.

Lạc gia từ đó bại không dậy nổi.

Cây đổ bầy khỉ tan, tường ngã mọi người chối từ, mỗi người đều cảm thấy bất an, các nhà trong kinh đều bỏ qua quan hệ với Lạc gia, sợ bị liên lụy. Cho đến khi tân đế kế vị, đại xá thiên hạ, Lạc gia còn sót lại một mình Lạc Ngọc mang tội mới từ Võ Lăng trở lại kinh đô.

Chuyện khe vực Hà Nguyên, Lạc gia vẫn bị triểu đình giám sát quản chế, sau khi khôi phục tự do, Lạc Ngọc đi đến Hà Nguyên một chuyến, nghĩ muốn điều tra một chút chuyện Hà Nguyên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn cho dù nghĩ như thế nào cũng không hiểu, có đường lớn không đi, đại ca hắn vì sao lại chọn đi qua khe sâu nguy hiểm? đi theo khe sâu qua chỉ mất nửa ngày, nhưng Hà Nguyên lại gần kế vùng biên cương hiển yếu, mà chiến sự còn chưa tới thời điểm gấp rút, vì sao phải mạo hiểm lớn như vậy? Hắn điều tra hai ba năm, cũng tra được mấy chỗ manh mối, nhưng tất cả đều bị gián đoạn.

Chuyện Hà Nguyên thực sự là như thế nào, khẳng định là không giống như vẻ bề ngoài, chính là, tất cả là do ai thao túng? Ai có năng lực lớn như vậy dùng an nguy của biên cương, mười vạn đại quân cùng Lạc gia làm vật hy sinh?

Vài năm ngắn ngủi ở kiếp trước, với Lạc Ngọc mà nói, giống như là qua mấy đời, lúc này đây, hắn quyết không thể trơ mắt nhìn Lạc gia giẫm lên vết xe đổ!

Nghĩ như vậy, Lạc Ngọc nhăn mặt mày, đem trí nhớ kiếp trước sắp xếp tỉnh táo lại.

Nay năm là năm thứ hai mươi mốt Tuyên Trì, một năm này coi như thái bình, chuyện lớn duy nhất chính là ngày mười lăm tháng tám sắc phong thái tử, nhưng qua hai năm nữa sẽ không như thế nữa, Chương, Vân hai nhà liên tiếp rơi đài, thái tử mất đi phụ tá đắc lực, dần dần bị đuổi về thế yếu, nhị hoàng tử vùng dậy, Lục hoàng tử hậu sinh khả úy, trải qua vài năm âm thầm đánh giá, dần dần hình thánh thế ba chân.

Tranh giành hoàng quyền nguy cơ tứ phía, cuối cùng ngũ hoàng tử thắng lợi mà chấm dứt, nghĩ đến, Lạc gia suy tàn không phải là không có liên quan, Lạc gia từ trước tới nay luôn ủng hộ thái tử, môi hở răng lạnh. Kỳ thật cũng coi như không hơn môi hở răng lạnh, dù sao, sau khi Lạc gia gặp chuyện không may, thái tử mà bọn họ trung tâm đi theo chính là không chút do dự đem quân cờ Lạc gia này vứt bỏ.

Vì tránh cho bi kịch kiếp trước xảy ra, đầu tiên Lạc gia phải bứt ra khỏi sự tranh đấu của ngôi vị hoàng đế, thế nhưng để làm được điểm nảy thật sự rất khó, Lạc gia có thể có địa vị như ngày hôm nay, cùng đảng thái tử liên quan chặt chẽ, quan hệ lợi ích trong đó rất là phức tạp.

Nếu muốn là người cười cuối cùng, chuyện cần làm còn rất nhiều….

“Thiếu gia.” A Lương vào nhà, thấy Lạc Ngọc xuất thần, liền kêu một tiếng.

Lạc Ngọc hoàn hồn, thuận tay rót một chén trà uống, trí nhớ kiếp trước phần lớn không rõ, có cái mơ hồ có cái ấn tượng, cũng may làm chuyện gì cũng có A Lương nhắc nhở, thật không phải đề cao A Lương, là do hắn được nuông chiều nên hư hỏng, trong đầu chỉ có ăn uống hưởng lạc, nếu không có người giảm sát, chỉ sợ đã phóng túng lên làm ông trời.

“Khi nào?” hắn hỏi, uống một ngụm trà lạnh, nháy mắt có tinh thần.

“giờ thìn,” A Lương trả lời, tới gần xoa đầu cho Lạc Ngọc, “Ngài tối hôm qua cũng không có khẩu vị gì, hiện tại đi tiền thính uống chút cháo đi.”

Lạc Ngọc ừ, đứng dậy đi tiền thính.

Rất nhiều năm không thấy bọn họ, một khắc kia khi bước vào cửa, hắn bỗng nhiên do dự một lát, giống như đang nằm mơ, rất không giống sự thật, đi vào sẽ tỉnh lại.

“Lại đây, tới chỗ này ngồi.” Lão phu nhân nhìn thấy hắn, hòa ái gọi.

“Tổ mẫu,” Lạc Ngọc quy củ kêu lên, lại chuyển hướng đến những người khác, “Cha, nương, ca.”

Lạc Thừa Nam đối với hắn mùng một đại niên còn ở bên ngoài lêu lổng có chút không vừa lòng, ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, đặt bát cháo thật mạnh, hạ nhân chung quanh sợ tới mức nhảy dựng ở trong lòng.

Lạc phu nhân Lí Thanh Thu tập mãi đã thành thói quen, ôn nhu đón hắn ngồi xuống, lão phu nhân từ trước tới nay cưng chiều tôn tử, đem Lạc Ngọc kéo đến bên cạnh mình, cũng gắp cho hắn một đũa đồ ăn, còn trách cứ một câu: “Hắn cũng không gây rắc rối, không phải chỉ là trở về chậm chút thôi sao, ngươi bày vẻ mặt không vui cho ai xem.”

Lạc Tây thấy vẻ mặt Lạc Thừa Nam càng ngày càng lạnh, mau chóng giải hòa nói: “Nghe nói tiểu Ngọc vào Ứng Thiên thư viện, bên trong như thế nào? Chương trình học này có được không?”

Lạc Tây thân là ngự tiền đới đao thị vệ, đi theo hoàng đế bôn ba, hai năm này rất ít ở nhà, cho nên đối với tình huống của Lạc Ngọc có biết một phần.

Ứng Thiên thư viện là học phủ cao nhất cả nước, vào bên trong tương đương với bước một chân vào quan trường, tiền đồ không lo, đương nhiên, cánh cửa của thư viện cũng rất là cao.

Lạc Ngọc tươi cười, văn không được võ không phải, chỉ dựa vào bản thân cả đời chưa chắc đã thi vào được, hắn chính là cá nhân liên quan, là Lạc Thừa Nam dựa vào quan hệ đưa vào. Đương nhiên, đi vào do quan hệ cũng không thể đi rõ ràng được, trực tiếp đưa hắn vào Ứng Thiên thư viện đám đồ cổ kia khẳng định sẽ cắn mãi không tha, hắn là lấy danh nghĩa thư đồng của thế tử Hoài Tây Vương mà tiến vào.

“Vâng, còn được.” Lạc Ngọc hàm hồ nói, ca hắn không nói chính hắn còn quên chính mình còn đang đọc sách, nói xong, hắn gắp cho Lạc Thừa Nam một viên thạch anh, “Cha, xin ngài bớt giận, là con không đúng, lần sau không dám.”

Bậc thang đưa tới vừa đúng lúc, vẻ mặt Lục Thừa Nam dịu xuống một ít.

“Trước đó vài ngày con có được một bức tranh chữ của Nghiêm Sùng đại sư, ăn cơm xong con sẽ đưa đến thư phòng cho người.”

Lạc Thừa Nam rất thích cất giữ tranh chữ, hơn nữa rất thích Nghiêm Sùng, chiêu này vừa ra trong lòng Lạc Thừa nam liền vui mừng, thập phần hưởng thụ, nháy mắt tức giận cũng không còn, che lại mừng thầm, Lạc Thừa Nam xụ mặt nói: “Đừng cả ngày cùng hồ bằng cẩu hữu lêu lổng, tháng ba mùa xuân đi săn, chuẩn bị tốt một chút.”

“Hiểu được.”

Chuyện tháng ba, sớm.

Lạc gia chính là thế gia quyền quý ở kinh đô, ba đời đều là quan to trong triều, đệ tử Lạc gia mỗi người đều siêu phàm, nhưng tới thế hệ của Lạc Ngọc, tổ tiên không hiển linh, cố tình lại sinh ra hắn một quả dưa chuột xiêu vẹo trong một bầy táo, từ nhỏ đến lớn, gây không ít chuyện cho Lạc Thừa Nam, hôm nay ngổ nghịch phu tử, ngày mai đánh nhau sinh sự, thanh lâu tửu quán, chỗ nào náo nhiệt là có hắn, thiếu gia quần là  áo lụa tiểu chuẩn.

Nhưng cũng may hắn còn có chút đúng mực, đến này cũng không trêu chọc họa lớn gì, tiểu đánh tiểu nháo, cũng liền tùy hắn đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện