Hôm sau, trên đường quay về kinh.
Đội ngũ xuất phát từ thành Mẫn Châu, từ giờ thìn canh ba tới buổi trưa, khó khăn lắm mới đi được một nửa đường, nhóm người lại dừng lại để chuẩn bị ở động Lưu Huyền, giờ mùi lại đi.
Triệu Thiên Hằng ở trong nhuyễn kiệu không ngốc được, càng làm ầm ĩ, muốn cưỡi ngựa, Đổng quý phi không thể ngăn cản hắn được, bị ầm ĩ đến đau đầu, vì thế cho phép hắn, để cho Tử Thiệu mang theo, Từ Thiệu là người đứng đầu hộ vệ trận săn bắt mùa xuân lần này.
Nhưng Triệu Thiên Hằng như cũ không thuận theo, đẩy Từ Thiệu ra, chạy đến phía sau đám người, ôm chặt Lạc Ngọc không buông, phải cùng Lạc Ngọc cưỡi ngựa, Đổng quý phi không còn cách nào, liền lệnh Từ Thiệu bảo vệ.
Giờ mùi vừa đến, đại đội tiếp tục lên đường.
Triệu Thiên Hằng nhu thuận im lặng, tùy ý Lạc Ngọc ôm lấy, hắn có chút sợ Từ Thiệu, có thể là cảm thấy tướng mạo Từ Thiệu hung ác. Từ Thiệu hiểu tâm tư của tiểu oa nhi này, ghìm dây cương thật nhanh, chuyển tới sau ngựa Lạc Ngọc. Triệu Thiên Hằng lúc này mới thả lỏng tâm tư, hắn kéo lấy vạt áo Lạc Ngọc, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được hỏi: “Mẫu phi nói ta không thể tùy ý ra cung, ngươi có thể thường xuyên đến nhìn ta không?”
Không tự xưng bản cung, trong giọng nói còn chứa cẩn thận cùng chờ đợi.
Lạc Ngọc tuy là người của phủ thừa tướng, nhưng chưa được truyền triệu, cũng không thể vào cung, sao có thể đơn giản như vậy, nhưng hắn không muốn làm trái ý tâm ý của tiểu oa nhi, dỗ nói: “Nếu vào cung, nhất định sẽ đến Di Hòa cung.”
Triệu Thiên Hằng liền vui vẻ ra mặt, tâm tình tốt.
Lạc Ngọc thương tiếc xoa xoa đầu hắn.
Tới khi bầu trời tối đen thì đội ngụ nhập kinh, những đại thần nòng cốt theo Văn Tuyên đế vào kinh phục mệnh, còn những người còn lại thì quay về nhà.
Đi một ngày đường, Lạc Ngọc cũng thực mệt mỏi, cùng mấy người quen nói chuyện một lúc, sau đó liền cưỡi ngựa hồi phủ, đi tới phố Hoa Cẩm, lại thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu xanh, nhưng người này hình như thật bối rối, đảo mắt liền biến mất ở trong đám người.
Lạc Ngọc hiểu được, cũng không đuổi theo. Rời nhà liên tiếp bảy tám ngày, lão phu nhân cùng Lí Thanh Thu đều thực nhớ hắn, đêm đó, người một nhà tề tụ, hòa thuận vui vẻ.
Cho đến đầu tháng sáu, ngày qua đều thật bình an.
Trong lúc này, Hàn phu nhân bị bệnh nặng một lần, Lạc cùng cùng các học sinh trong thư viện, đều đi phủ Hoài Tây Vương thăm hỏi an ủi. Đương nhiên, lần này khiến cho Hoài Tây Vương không vui, dù sao, để cho con của vong huynh ở trong một căn tiểu viện rách nát, bị phát hiện, người ta sẽ đâm vào cột sống hắn.
Cho nên mẫu tử Hàn Đông Lâm, trước khi bọn họ dò hỏi, đã được chuyển tới Lạc Ngọc các ở phía đông tốt nhất vương phủ.
Ngày đọc sách luôn thanh nhàn, Lạc Ngọc lại làm lão bản phía sau màn Thượng Cổ Đường, thỉnh thoảng cũng sẽ đi chợ đêm chọn hàng hóa, chợ đêm nước sâu, nhưng lại có đủ bảo bối, chính là cần phải chậm rãi đào. Hắn ít khi thất thủ, lần trước mới mua được Ôn Khanh thực tích của Ôn đại sư, hai ngày này lại được tranh cổ “Khô mộc trúc thạch đồ”.
Hắn đem Ôn Khanh thực tích tặng cho Từ Thiệu, dùng để đền đáp, về phần “Khô mộc trúc thạch đồ”, thì bài trí ở trong Thượng Cố Đường, cũng để cho chưởng quầy thả ra tin tức, để mở màn cho thanh danh của Thượng Cổ Đường, để quăng dây câu cá.
Quả không sai, không tới hai ngày, Tạ Thao Mẫn nghe được tin tức, đến đây tìm bức tranh.
Chưởng quầy theo mệnh lệnh của Lạc Ngọc, tất cung tất kính dẫn hắn đi xem bức tranh, lại giới thiệu một lần, họa sĩ, lại lịch, ý cảnh, chờ khi nào Tạ Thao Mẫn đề cập muốn mua, liền uyển chuyền nói lời từ chối… để trưng không bán! Tạ Thao Mẫn là ai? Làm ở phủ Liêu Giang, thích tranh như mạng, vì một bộ tranh tốt, thà rằng đập nồi bán sắt, giống như những thư sinh, cho dù là có sấm vang chớp giật, không đủ cơm ăn, cũng muốn buộc chặt lưng quần mua hai quyển sách.
Muốn có bức tranh như thế nào, hắn luôn luôn sẽ đến Thượng Cổ Đường, ra giá một lần so với một lần cao hơn, đối với cái này, thái độ của chưởng quầy rất là kiên quyết, ngươi đã đến rồi, cung cấp trà ngon, nhưng là không bán.
Giằng co như vậy hơn nửa tháng, Tạ Thao Mẫn trăm cay nghìn đắng dùng mọi phương pháp nói với chưởng quầy, đại khái chính là muốn lấy đồ vật đổi bức tranh, vật này, chính là nghiên mực bạch ngọc được khắc hình rồng nhả ngọc của Lâm Xuyên, mà nghiên mực bạch ngọc rồng nhả ngọc, đang nằm trong tay tiểu thiếu gia Lạc Ngọc của phủ thừa tướng.
Tạ Thao Mẫn lại thường xuyên đến phủ thừa tướng bái phỏng, hắn tay không đến, rất thoải mái, không biết còn tưởng rằng hắn đến làm chính sự.
Đối với vị đại biểu cho cương trực công chính ở trên quan trường này, Lạc Thừa Nam từ khi hắn bước vào phủ đệ, chiêu đãi hết mình, nhưng hắn ngoài uống trà cùng ăn cơm, cũng không nó chuyện gì, liền cứ ngồi như vậy.
Mắt thấy trời đã sắp tối, Lạc Thừa Nam không kiềm chế được, hỏi hắn đến tốt cùng là có việc gì.
Tạ Thao Mẫn chỉnh chỉnh quần áo, chậm rãi uống hết chén trà, lại thong thả quanh quẩn vài vòng, rốt cục đi và vấn đề chính…. Là tìm tiểu nhi tử của ngươi.
Nụ cười trên mặt Lạc Thừa Nam xuýt nữa thì giữ không được, tối nay Lạc Ngọc ở mã tràng, không về phủ.
Ta Thao Mẫn ngừng một chút, da mặt dày có thể so với tường thành, vậy hắn ngày mai lại đến.
Ngày thứ hai, hắn nắm chặt thời gian tới chơi, lúc này thông minh, hỏi trước Lạc Ngọc đã hồi phủ chưa, biết được người đang ở Bắc viện, không uống trà không ăn cơm, đi thẳng đến Bắc viện.
Lạc Ngọc đương nhiên biết hắn đến đây vì chuyện gì, nhưng không chọc thủng, nhẫn nại tính tình nghe hắn nói chuyện trời nam đất bắc. Tạ Thao Mẫn nói đến miệng khô lưỡi khô, đánh giá thời gian không còn sớm, uyển chuyển giải thích ý đồ đến, nguyện ý mua cũng nguyện ý dùng đồ vật này nọ đổi.
Lúc này Lạc Ngọc nói chuyện tốt lắm, cho thấy có thể đổi, sau đó dẫn hắn đi thư phòng.
Tiến vào thư phòng, chân Tạ Thao Mẫn giống như là dính ở trên mặt đất, mắt nhìn không ngừng, trên vách tường thư phòng, treo đến mười bức tranh cổ, đều là vô giá trị, còn không tính những thứ chất đống ở trên giá kia.
« Không biết đại nhân muốn dùng gì đổi ? » Lạc Ngọc hỏi, lấy ra một hộp gỗ khắc hoa, mở ra, bên trong rõ ràng để nghiên mực bạch ngọc rồng nhả ngọc.
Tạ Thao Mẫn hoàn hồn, khẽ cắn môi, có chút đau lòng nói : « Nghe nói tiểu thiếu gia thích thư pháp của Lan lão, không biết « trọng xuân vịnh ngâm » dùng để đổi, có được hay không ? »
Lão cáo già này rõ ràng có mang theo sách tới, lúc trước ước gì có thể trao đổi ngay, nhưng lại nhìn thấy những bức tranh cổ ở trong phòng, tìm cơ hội lần sau lại đến.
Trong lòng Lạc Ngọc biết rõ ràng, cười nói : « Vậy ngày mai Quân Nghi đi học xong sẽ nhanh chóng trở về phủ. »
Tạ Thao Mẫn thật là vừa lòng, đôi mắt trông mong nhìn những bức tranh cổ này, nhưng lại ngại mặt mũi, không dám ở lâu, lại đến giờ ăn cơm rồi, nói hai câu cám ơn, vội vàng cáo từ.
Lạc Ngọc còn muốn giữ hắn lại uống trà ăn cơm, thật là không dám lưu lại, đành phải tiễn người ra cửa.
Trở lại Bắc viện, Lạc Thừa Nam tóm hắn lại hỏi, Lạc Ngọc tránh nặng tìm nhẹ giải thích nguyên do, Lạc Thừa Nam cũng không có khả nghi, còn dặn dò hắn chuyện bài vở.
Dựa vào tranh cổ, Lạc Ngọc cùng Tạ Thao Mẫn tiếp xúc nhiều hơn, hắn xử sự khéo léo hào phóng, thường lấy tranh đổi vật, chú ý mặt mũi cùng nhu cầu của Tạ Thao Mẫn, có thể nói là làm việc rất chăm chỉ.
Lâu ngày, quan hệ này cũng dần quen thuộc, Tạ Thao Mẫn thường xuyên mời hắn đến phủ nhà mình phẩm trà thưởng tranh, rất có xu thế phát triển thành bạn lâu năm.
Đội ngũ xuất phát từ thành Mẫn Châu, từ giờ thìn canh ba tới buổi trưa, khó khăn lắm mới đi được một nửa đường, nhóm người lại dừng lại để chuẩn bị ở động Lưu Huyền, giờ mùi lại đi.
Triệu Thiên Hằng ở trong nhuyễn kiệu không ngốc được, càng làm ầm ĩ, muốn cưỡi ngựa, Đổng quý phi không thể ngăn cản hắn được, bị ầm ĩ đến đau đầu, vì thế cho phép hắn, để cho Tử Thiệu mang theo, Từ Thiệu là người đứng đầu hộ vệ trận săn bắt mùa xuân lần này.
Nhưng Triệu Thiên Hằng như cũ không thuận theo, đẩy Từ Thiệu ra, chạy đến phía sau đám người, ôm chặt Lạc Ngọc không buông, phải cùng Lạc Ngọc cưỡi ngựa, Đổng quý phi không còn cách nào, liền lệnh Từ Thiệu bảo vệ.
Giờ mùi vừa đến, đại đội tiếp tục lên đường.
Triệu Thiên Hằng nhu thuận im lặng, tùy ý Lạc Ngọc ôm lấy, hắn có chút sợ Từ Thiệu, có thể là cảm thấy tướng mạo Từ Thiệu hung ác. Từ Thiệu hiểu tâm tư của tiểu oa nhi này, ghìm dây cương thật nhanh, chuyển tới sau ngựa Lạc Ngọc. Triệu Thiên Hằng lúc này mới thả lỏng tâm tư, hắn kéo lấy vạt áo Lạc Ngọc, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được hỏi: “Mẫu phi nói ta không thể tùy ý ra cung, ngươi có thể thường xuyên đến nhìn ta không?”
Không tự xưng bản cung, trong giọng nói còn chứa cẩn thận cùng chờ đợi.
Lạc Ngọc tuy là người của phủ thừa tướng, nhưng chưa được truyền triệu, cũng không thể vào cung, sao có thể đơn giản như vậy, nhưng hắn không muốn làm trái ý tâm ý của tiểu oa nhi, dỗ nói: “Nếu vào cung, nhất định sẽ đến Di Hòa cung.”
Triệu Thiên Hằng liền vui vẻ ra mặt, tâm tình tốt.
Lạc Ngọc thương tiếc xoa xoa đầu hắn.
Tới khi bầu trời tối đen thì đội ngụ nhập kinh, những đại thần nòng cốt theo Văn Tuyên đế vào kinh phục mệnh, còn những người còn lại thì quay về nhà.
Đi một ngày đường, Lạc Ngọc cũng thực mệt mỏi, cùng mấy người quen nói chuyện một lúc, sau đó liền cưỡi ngựa hồi phủ, đi tới phố Hoa Cẩm, lại thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu xanh, nhưng người này hình như thật bối rối, đảo mắt liền biến mất ở trong đám người.
Lạc Ngọc hiểu được, cũng không đuổi theo. Rời nhà liên tiếp bảy tám ngày, lão phu nhân cùng Lí Thanh Thu đều thực nhớ hắn, đêm đó, người một nhà tề tụ, hòa thuận vui vẻ.
Cho đến đầu tháng sáu, ngày qua đều thật bình an.
Trong lúc này, Hàn phu nhân bị bệnh nặng một lần, Lạc cùng cùng các học sinh trong thư viện, đều đi phủ Hoài Tây Vương thăm hỏi an ủi. Đương nhiên, lần này khiến cho Hoài Tây Vương không vui, dù sao, để cho con của vong huynh ở trong một căn tiểu viện rách nát, bị phát hiện, người ta sẽ đâm vào cột sống hắn.
Cho nên mẫu tử Hàn Đông Lâm, trước khi bọn họ dò hỏi, đã được chuyển tới Lạc Ngọc các ở phía đông tốt nhất vương phủ.
Ngày đọc sách luôn thanh nhàn, Lạc Ngọc lại làm lão bản phía sau màn Thượng Cổ Đường, thỉnh thoảng cũng sẽ đi chợ đêm chọn hàng hóa, chợ đêm nước sâu, nhưng lại có đủ bảo bối, chính là cần phải chậm rãi đào. Hắn ít khi thất thủ, lần trước mới mua được Ôn Khanh thực tích của Ôn đại sư, hai ngày này lại được tranh cổ “Khô mộc trúc thạch đồ”.
Hắn đem Ôn Khanh thực tích tặng cho Từ Thiệu, dùng để đền đáp, về phần “Khô mộc trúc thạch đồ”, thì bài trí ở trong Thượng Cố Đường, cũng để cho chưởng quầy thả ra tin tức, để mở màn cho thanh danh của Thượng Cổ Đường, để quăng dây câu cá.
Quả không sai, không tới hai ngày, Tạ Thao Mẫn nghe được tin tức, đến đây tìm bức tranh.
Chưởng quầy theo mệnh lệnh của Lạc Ngọc, tất cung tất kính dẫn hắn đi xem bức tranh, lại giới thiệu một lần, họa sĩ, lại lịch, ý cảnh, chờ khi nào Tạ Thao Mẫn đề cập muốn mua, liền uyển chuyền nói lời từ chối… để trưng không bán! Tạ Thao Mẫn là ai? Làm ở phủ Liêu Giang, thích tranh như mạng, vì một bộ tranh tốt, thà rằng đập nồi bán sắt, giống như những thư sinh, cho dù là có sấm vang chớp giật, không đủ cơm ăn, cũng muốn buộc chặt lưng quần mua hai quyển sách.
Muốn có bức tranh như thế nào, hắn luôn luôn sẽ đến Thượng Cổ Đường, ra giá một lần so với một lần cao hơn, đối với cái này, thái độ của chưởng quầy rất là kiên quyết, ngươi đã đến rồi, cung cấp trà ngon, nhưng là không bán.
Giằng co như vậy hơn nửa tháng, Tạ Thao Mẫn trăm cay nghìn đắng dùng mọi phương pháp nói với chưởng quầy, đại khái chính là muốn lấy đồ vật đổi bức tranh, vật này, chính là nghiên mực bạch ngọc được khắc hình rồng nhả ngọc của Lâm Xuyên, mà nghiên mực bạch ngọc rồng nhả ngọc, đang nằm trong tay tiểu thiếu gia Lạc Ngọc của phủ thừa tướng.
Tạ Thao Mẫn lại thường xuyên đến phủ thừa tướng bái phỏng, hắn tay không đến, rất thoải mái, không biết còn tưởng rằng hắn đến làm chính sự.
Đối với vị đại biểu cho cương trực công chính ở trên quan trường này, Lạc Thừa Nam từ khi hắn bước vào phủ đệ, chiêu đãi hết mình, nhưng hắn ngoài uống trà cùng ăn cơm, cũng không nó chuyện gì, liền cứ ngồi như vậy.
Mắt thấy trời đã sắp tối, Lạc Thừa Nam không kiềm chế được, hỏi hắn đến tốt cùng là có việc gì.
Tạ Thao Mẫn chỉnh chỉnh quần áo, chậm rãi uống hết chén trà, lại thong thả quanh quẩn vài vòng, rốt cục đi và vấn đề chính…. Là tìm tiểu nhi tử của ngươi.
Nụ cười trên mặt Lạc Thừa Nam xuýt nữa thì giữ không được, tối nay Lạc Ngọc ở mã tràng, không về phủ.
Ta Thao Mẫn ngừng một chút, da mặt dày có thể so với tường thành, vậy hắn ngày mai lại đến.
Ngày thứ hai, hắn nắm chặt thời gian tới chơi, lúc này thông minh, hỏi trước Lạc Ngọc đã hồi phủ chưa, biết được người đang ở Bắc viện, không uống trà không ăn cơm, đi thẳng đến Bắc viện.
Lạc Ngọc đương nhiên biết hắn đến đây vì chuyện gì, nhưng không chọc thủng, nhẫn nại tính tình nghe hắn nói chuyện trời nam đất bắc. Tạ Thao Mẫn nói đến miệng khô lưỡi khô, đánh giá thời gian không còn sớm, uyển chuyển giải thích ý đồ đến, nguyện ý mua cũng nguyện ý dùng đồ vật này nọ đổi.
Lúc này Lạc Ngọc nói chuyện tốt lắm, cho thấy có thể đổi, sau đó dẫn hắn đi thư phòng.
Tiến vào thư phòng, chân Tạ Thao Mẫn giống như là dính ở trên mặt đất, mắt nhìn không ngừng, trên vách tường thư phòng, treo đến mười bức tranh cổ, đều là vô giá trị, còn không tính những thứ chất đống ở trên giá kia.
« Không biết đại nhân muốn dùng gì đổi ? » Lạc Ngọc hỏi, lấy ra một hộp gỗ khắc hoa, mở ra, bên trong rõ ràng để nghiên mực bạch ngọc rồng nhả ngọc.
Tạ Thao Mẫn hoàn hồn, khẽ cắn môi, có chút đau lòng nói : « Nghe nói tiểu thiếu gia thích thư pháp của Lan lão, không biết « trọng xuân vịnh ngâm » dùng để đổi, có được hay không ? »
Lão cáo già này rõ ràng có mang theo sách tới, lúc trước ước gì có thể trao đổi ngay, nhưng lại nhìn thấy những bức tranh cổ ở trong phòng, tìm cơ hội lần sau lại đến.
Trong lòng Lạc Ngọc biết rõ ràng, cười nói : « Vậy ngày mai Quân Nghi đi học xong sẽ nhanh chóng trở về phủ. »
Tạ Thao Mẫn thật là vừa lòng, đôi mắt trông mong nhìn những bức tranh cổ này, nhưng lại ngại mặt mũi, không dám ở lâu, lại đến giờ ăn cơm rồi, nói hai câu cám ơn, vội vàng cáo từ.
Lạc Ngọc còn muốn giữ hắn lại uống trà ăn cơm, thật là không dám lưu lại, đành phải tiễn người ra cửa.
Trở lại Bắc viện, Lạc Thừa Nam tóm hắn lại hỏi, Lạc Ngọc tránh nặng tìm nhẹ giải thích nguyên do, Lạc Thừa Nam cũng không có khả nghi, còn dặn dò hắn chuyện bài vở.
Dựa vào tranh cổ, Lạc Ngọc cùng Tạ Thao Mẫn tiếp xúc nhiều hơn, hắn xử sự khéo léo hào phóng, thường lấy tranh đổi vật, chú ý mặt mũi cùng nhu cầu của Tạ Thao Mẫn, có thể nói là làm việc rất chăm chỉ.
Lâu ngày, quan hệ này cũng dần quen thuộc, Tạ Thao Mẫn thường xuyên mời hắn đến phủ nhà mình phẩm trà thưởng tranh, rất có xu thế phát triển thành bạn lâu năm.
Danh sách chương