Ánh lửa nhảy lên sáng ngời, ngọn đèn được châm.

Hàn Đông Lâm đưa lưng về phía hắn, nhìn không thấy động tác gì, vai rộng thắt lưng hẹp, dáng người cao to, so với những người cùng tuổi thì thành thục hơn rất nhiều.

“Nghe nói ngươi làm thừa tín giáo úy,” Lạc Ngọc từ từ nói, chỉnh sửa quần áo, đĩnh đạc ngồi ở trên giường người ta, “Ta viết thư cho ngươi, ngươi sao lại không trả lời thư cho ta?”

Hắn mặc dù không đi Giang Nam, không đi Tái Bắc, nhưng hắn vẫn hướng quân doanh Tái Bắc viết thư, nửa năm một phong, nhưng chưa từng nhận được hồi âm.

Có lẽ Hàn Đông Lâm không nhận được, có lẽ hắn không muốn hồi âm trở lại.

Nhưng cái sau có vẻ có khả năng hơn, bởi vì thư của Lạc gia có người chuyên môn đưa đi, trong lòng Lạc Ngọc có vướng mắc, có loại cảm giác mặt nóng gián mông lạnh.

Hắn thực mâu thuẫn, trong lòng khó chịu, nhưng lại muốn gặp người, thấy rồi, lại buồn phiền đến hoảng sợ, có một cỗ hỏa vô danh ứ ở cổ họng.

Hàn Đông Lâm giống như đầu gỗ, rót chén nước lạnh, uống hết, thổi tắt đèn, lần mò lên giường ngủ, không có trả lời, ngay cả một chữ cũng không nói.

Cùng với dự đoán của Lạc Ngọc không giống nhau, hắn nghĩ Hàn Đông Lâm sẽ giải thích hai câu, cho dù là tìm cớ, nhưng mà đều không có.

Hắn cảm thấy không thể chịu nổi.

Trong bóng đêm, yên tĩnh đến đáng sợ, người đang ở loại thời điểm này sẽ đặc biệt mẫn cảm, Lạc Ngọc cũng như vậy, sau một lúc lâu xấu hổ, nên tự giác rời đi, đứng dậy, đang muốn đi, bỗng nhiên tay bị nắm, trời đất quay cuồng một cái, bị ngừi ngăn chặn.

Hơi thở Hàn Đông Lâm hỗn loạn, giống như con báo tức giận, gắt gao nắm chặt cổ tay hắn, đầu gần như chôn ở bên cổ trắng nõn thon dài của hắn.

Lạc Ngọc không hiểu hắn đột nhiên phát điên cái gì, quá tối, hắn nhìn không thấy đối phương, lại bỗng dưng hốt hoảng, cảm giác chỗ nào không đúng.

Cũng không đợi hắn nghĩ lại, một cảm giác mềm mại đột nhiên dừng ở trên môi mỏng của hắn, thật cẩn thận, cũng thử ngậm lấy môi cánh hoa của hắn, ôn nhu mà lưu luyến, giống như che chở trân bảo. Hắn kinh ngạc hơi hơi mở miệng, lại bị đối phương nhân cơ hội cậy ra hàm răng.

Hàn Đông Lâm bá đạo kìm chặt cằm hắn, đem hắn ngăn chặn, càng điên cuồng hơn, giống như là muốn ăn sạch hắn đến tận xương.

Hắn giật giật vòng eo, từ chối một chút, nhưng lập tức bị đối phương dùng một tay nắm giữ thắt lưng, không thể động đậy.

Hắn chỉ cảm thấy huyết khi dâng lên, tim bịch bịch đập kinh hoàng, lồng ngực có chút đau.

Nhưng Hàn Đông Lâm vẫn gặt gao đè nặng hắn như cũ, suồng xã dây dưa, tư thái bắt buộc khiến hắn không thể không đáp lại.

Không biết qua bao lâu, giữa mơ mơ màng màng, Hàn Đông Lâm rốt cuộc buông hắn ra, nhẹ nhàng nằm ở trên người hắn, giọng nói mang theo mỏi mệt, ý vị thâm trường kêu: “Lạc Quân Nghi….”

Một tiếng này bao gồm rất nhiều cảm xúc, lập tức làm cho Lạc Ngọc thất thần, trong lòng hắn lộp bộp một chút, trong lòng dân lên một cảm giác bất an hơn.

Sợi dây trong lòng kia, phịch một cái bị chặt đứt.

—…..

Từ sau đêm đó, Lạc Ngọc không dám đi tìm Hàn Đông Lâm, hắn trái lo phải nghĩ, vừa kinh vừa sợ, khiến cho vài ngày ngủ không yên, đợi hắn hiểu rõ rồi, lấy tinh thần quyết tâm của tráng sĩ chặt cổ tay lại đi phủ Hoài Tây Vương, thì Hàn Đông Lâm đã đi rồi.

Trong lòng hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là không dám đối mặt.

Ba tháng sau, Lạc Tây đi Võ Lăng hướng Đường Thành Nghĩa cầu thân, Đường Thành Nghĩa đối với hắn thật sự vừa lòng, hoàn toàn đồng ý, cuối tháng năm đầu tháng sáu, là ngày lành, Lạc Tây dùng kiệu tám người khiêng đến đón Đường Thương Nguyệt.

Ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, Lạc Tây lại nhận mệnh lệnh của cấp trên quay về Tái Bắc.

Lạc Ngọc muốn đi Hà Nguyên bàn chuyện, vừa lúc cùng đường với hắn, liền một đường đưa hắn tới Tái Bắc, sau đó chuyển tới Hà Nguyên.

Hắn đến chào hỏi lão thừa tướng tiền nhiệm.

Lão thừa tướng họ Trương, tên đầy đủ là Trương Thuấn Duệ, một lão đầu nhi rất có uy vọng. Một tháng trước Lạc Ngọc đã đưa bái thiếp cùng quà tặng, hiện tại chỉ một mình đi quý phủ.

Trương Thuấn Duệ biết hắn vì sao mà đến, nhìn thấu nhưng không nói ra, đã quy ẩn không tính toán ra khỏi núi, khách khách khí khí chiêu đãi, nói chuyện phiếm một chút, ngậm miệng không nói những chuyện khác.

Lạc Ngọc cũng không nổi giận, mắt thấy thời điểm không sai biệt lắm, nói lời cảm ơn với hắn, về dịch quán trước.

Dịch quán cách Trương phủ hai con phố, rách tung tóe, nếu không phải có bài tử, thật đúng là không dạm nhận đây là chỗ ngồi công gia.

Hắn đi vào, cũng không ai tiếp đãi, nhưng thật tình cờ lại gặp người ngày nhớ đêm mong.

Vẻ mặt chủ sự áy náy, hình như muốn giải thích cái gì, Hàn Đông Lâm không kiên nhẫn nhíu mày, môi mỏng hầu như sắp mím thành đường thẳng, thoạt nhìn rất không vui.

Hai người bọn họ đồng thời chú ý tới Lạc Ngọc, chủ sự cười tiếp đón: “Ngài là?”

Phòng trước tiên đã sắp xếp tốt, cần đưa ra ngọc điệp và văn thư, Lạc Ngọc đem đồ vật này nọ lấy ra đưa cho hắn: “Lạc Ngọc.” Dứt lời, hắn hướng Hàn Đông Lâm gật đầu, bảy tỏ chào hỏi.

Chủ sự vừa thấy liền biết hai bọn họ quen biết, cười càng sâu thêm, một bên lật sổ ghi chép một bên hỏi: “Hai vị quan nhân là người quen?”

Lạc Ngọc gật đầu, Hàn Đông Lâm không có lên tiếng.

“Tốt lắm bạn tốt lắm!” mặt mày chủ sự hớn hở, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Như vầy, gần đây Hà Nguyên có nhiều vị đại nhân đến làm việc, dịch quán đã không có nhiều phòng, tiểu quan nhân ngài nếu cùng Hàn giáo úy quen biết, vậy có thể cho Hàn giáo úy cùng phòng với ngài một đêm không? Nơi này của ta nhỏ, cũng không có cách nào khác, chỉ còn cách làm phiền ngài giúp một tay.”

Nói đến như vậy, Lạc Ngọc cũng không thể từ chối, hắn nhìn mắt Hàn Đông Lâm, thấy đối phương không có biểu tình gì, nghĩ cũng không phản đối, liền đáp ứng.

Sự tình đã được giải quyết, chủ sự vội dẫn hắn đi nhận phòng: “Hai vị quan nhân nghỉ ngơi trước, thức ăn cùng nước tắm lấp tức sẽ đưa lên, đi đường mệt nhọc, thu dọn xong suôi thì nên đi ngủ một giấc ngon.”

Tắm rửa, hai người một cái phòng, cho dù da mặt Lạc Ngọc có dày, cũng hiểu được có chút ngượng ngùng, huống chi còn không chắc Hàn Đông Lâm có nghĩ giống như hắn không…. Hắn ngượng ngùng nhìn Hàn Đông Lâm một chút, hắn muốn nói không cần nước tắm rửa, lấy một bồn nước ấm là được, nhưng lại nghĩ tới, nói không chừng Hàn Đông Lâm muốn tắm rửa đi, cũng không cố ngăn cản.

Tốc độ chủ sự nhanh chóng, trước đưa đồ ăn, thu bát xong xuôi lại lập tức bưng nước ấm.

“Thời điểm đổi nước ấm ngài xuống phía dưới kêu ta một tiếng là được.” Hắn nói, thức thời cúi người đi ra ngoài cửa.

Hai người một gian phòng, một cái cửa, còn có một thùng nước tắm đang bốc hơi, mặt Lạc Ngọc nhanh chóng nóng đến phát hoảng.

Hàn Đông Lâm vẫn trầm mặc, nhìn hắn không động, bản thân liền đi tẩy rửa trước.

Trong phòng ngay cả bình phong cũng không có, chỉ có một cái giá treo quần áo, hắn cởi từng kiện từng kiện quần áo, nửa người trên tinh tráng lộ ra, chỉ còn tiết khổ.

Lạc Ngọc xoay mặt qua, lại vừa thấy, dư quang thoáng nhìn thấy cái đùi thon dài, hình như còn có không nên nhìn, hắn vội xoay người, mở cửa sổ ra, giả vờ nhìn ra bên ngoài.

Đợi Hàn Đông Lâm tắm xong, thay hắn gọi nước ấm, tạm thời đi ra ngoài trước.

Lạc Ngọc liền nhanh chóng tắm rửa, trời lại đang nóng như vậy, tắm rửa lanh lẹ rất nhiều.

Chở làm xong tất cả, nằm ngủ trên một cái giường, hai người lại không nói gì.

Im lặng tồi tệ này, Hàn Đông Lâm cái loại đầu gỗ này, người này giống như một cái cưa gỉ, cưa nửa ngày không ngừng, còn cố sức, làm cho tâm người ta phiền toái, nhưng ngươi vẫn tiếp tục làm.

Ánh trăng tối nay như nước, ánh sáng từ ngoài cửa sổ tiến vào, hai người vai kề vai, chỉ cần lệch đầu một chút, là có thể nhìn thấy đối phương.

Lạc Ngọc cảm thấy gian nan, nghiêng người đưa lưng về phía người kia, trong đầu thật sự loạn, cũng không biết qua bao lâu, khi mơ mơ màng màng ngủ, phía sau đột nhiên ấm áp, một đôi tay vòng đến trên lưng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện