Lại chia đôi chap... again... TT_TT
Thực sự là muốn edit một lèo cho xong lắm nhưng chương về sau này càng ngày càng dài, tui thì lại bận quá TT_TT
Hết tuần này thôi là hết bận rồi, có thể chuyên chú edit hơn rồi, mọi người cố chờ nhé (;_;)
Editor: Min
Chương 28: Triệu Lâm Thực Nghiệp (1)
Nơi mà Sở Thiên Dật nói là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp được gọi là "Tùng Lan Thành", khi Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng đến, ngoài Trình Thích và Tả Tư Khải, cùng Sở Thiên Dật với Cao Văn Lượng, còn có một người nữa tên là Hạng Quân đang ở đó.
Duy nhất Hạng Quân là Lâm Ngọc Đồng chưa gặp qua bao giờ, nhưng nếu có thể xuất hiện ở đây, hiển nhiên là có quan hệ rất tốt với Triển Dực Phi. Triển Dực Phi rất trịnh trọng giới thiệu với Lâm Ngọc Đồng: "Tiểu Đồng, đây là Hạng Quân, anh ấy hơn anh hai tuổi, bởi vì phần lớn thời gian đều ở nước ngoài cho nên em vẫn chưa từng gặp qua." Dứt lời chỉ về phía Lâm Ngọc Đồng, nói với Hạng Quân, "Đây là vợ tôi, Lâm Ngọc Đồng."
Lâm Ngọc Đồng nói, "Hạng ca, xin chào, anh cứ gọi em là Lâm Tử là được."
Hạng Quân là một kẻ mặt than, hơn nữa vóc dáng cũng rất cao, có thể là cao hơn một mét chín. Anh ta cũng kiệm lời, gật gật đầu với Lâm Ngọc Đồng coi như là chào hỏi.
Cao Văn Lượng nói: "Hắn ta là người như vậy đó, sau một thời gian là cậu sẽ hiểu thôi."
Thật ra Lâm Ngọc Đồng cũng không để ý, chỉ là phát hiện khi Cao Văn Lượng nói lời này trong ánh mắt mang theo một loại tình cảm giống như muốn che chở khó mà phát hiện ra được.
Sở Thiên Dật vỗ vỗ tay: "Được rồi, đừng có đứng hết như thế, mau ngồi xuống đi. Mặc dù hôm nay không phải sinh nhật của Triển Dực Phi, nhưng tôi thấy là khẳng định vẫn có chuyện để chúc mừng." Hắn cố ý chỉ Lâm Ngọc Đồng rồi liếc nhìn một cái, "Tiểu Lâm Tử, hôm nay mọi người ở đây đều là người nhà, cậu cũng không cần câu nệ như vậy, nếu muốn nằm nghỉ thì cứ nằm nghỉ đi, không cần khách khí."
Lâm Ngọc Đồng nghe xong thì cũng không khách khí nữa, trực tiếp ngả người ra sofa dựa vào Triển Dực Phi. Dù sao, thực sự cậu cũng cảm thấy không thoải mái lắm, đoan chính cái rắm? Không phải là khó chịu thì bản thân cậu chịu hay sao!? Chén rượu của Triển Dực Phi bị nghiêng, khó có được một lần trừng mắt liếc Sở Thiên Dật, "Cậu đang cố gắng khoe khoang kinh nghiệm của mình phong phú đến mức nào sao?"
Sở Thiên Dật cười nói: "Không phải là tôi có kinh nghiệm phong phú, xem này kịch liệt như vậy..."
Mấy người cười nhìn về phía cổ của Lâm Ngọc Đồng, bên trên quả thật có không ít dấu vết mờ ám.
Khi đi ra ngoài Lâm Ngọc Đồng cũng không thực sự chú ý, quan trọng là lúc ấy ngay cả thay quần áo mà cậu còn miễn cưỡng, đừng nói là soi gương. Nếu không phải bởi vì hôm nay muốn gặp mọi người đều là những bạn bè thân thiết của Triển Dực Phi, cậu chắc chắn sẽ không ra ngoài. Nhưng đây đều là những người đáng tin cậy bên cạnh Triển Dực Phi, cho nên cậu nhất định muốn gặp, thứ nhất việc này sẽ giúp mọi người xác nhận mối quan hệ của cậu và Triển Dực Phi, thứ hai cậu cũng muốn hiểu rõ được vòng tròn luẩn quẩn của Triển Dực Phi. Dựa vào những điều cậu quan sát gần đây, từ chuyện công ty vận tải đường thủy Vinh Thành sau đó được giao cho Triển Dực Ninh, dường như nội bộ của tập đoàn Triển Dương cũng xuất hiện một chút thay đổi cực kì nhỏ, còn có việc Triển Dực Ninh tuyên bố đính hôn cùng Diệp Hàn Anh, cho nên phía bên Triển Dực Phi chắc chắn sẽ có một số hành động để ứng phó, cậu đương nhiên muốn góp thêm náo nhiệt.
Hiện tại chỉ cần là chuyện liên quan đến Triển Dực Phi, cậu đều tò mò, muốn biết.
Đúng lúc này Sở Thiên Dật rót một chén rượu đưa tới, "Lâm Tử, tới đây đi, cậu nói xem cậu khiến huynh đệ của tôi thương thầm cậu nhiều năm như vậy, hiện giờ thật vật vả hắn mới lừa được cậu về phe chúng tôi, thế có phải nên uống một chén hay không?"
Lâm Ngọc Đồng nhận chén, không nói hai lời, nâng chén liền uống cạn, đem chén rỗng đặt trên bàn.
Cao Văn Lượng cũng theo sau, rót ra một ly, chỉ nói: "Hoan nghênh."
Lâm Ngọc Đồng lại một ly thấy đáy.
Triển Dực Phi nói: "Ngày mai em ấy còn phải đi học, như vậy là được rồi."
Tả Tư Khải nghe được thì dứt khoát lắc đầu, "Dực Phi ơi là Dực Phi, cậu có vợ liền quên huynh đệ, tôi biết cậu là người như vậy mà, nên cậu xem, tôi còn chưa rót rượu."
Trình Thích bật cười, "Tôi đây cũng chưa rót."
Lâm Ngọc Đồng ngồi thẳng lưng nói: "Được rồi, Tả ca Trình ca, các anh như vậy không phải là đang mắng em sao. Em có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm với mọi người chính là duyên số trời định." Các một đời mà gặp nhau, nếu đây không phải gọi là duyên số thì cậu cũng không biết cái gì mới được gọi là duyên số, "Cho nên hôm nay mọi người rót nhiều rót ít gì em cũng đều uống. Dù sao em có uống nhiều thì Dực Phi anh ấy cũng không thể bỏ em lại ở đây được, thật đó."
Tả Tư Khải và Trình Thích mỗi người rót một ly, Hạng Quân rót một chén sau cùng, Lâm Ngọc Đồng thấy cũng không nhiều, liền uống hết toàn bộ, sau đó ngả trên sofa ăn linh tinh.
Không biết vì sao Triển Dực Phi chỉ yên lặng cười cười. Lâm Ngọc Đồng hồ nghi quay đầu lại, liền nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, sau đó Sở Thiên Dật không khách khí mà kéo kéo ông tay áo cậu, "Này này này, anh nói này sao tiểu tử cậu lại không hiểu chuyện thế chứ? Mấy người lớn đây đều chủ động rót rượu cho cậu rồi, cậu uống xong là liền dẹp luôn đó hả? Cậu cũng phải nể mặt ông xã cậu mà kính rượu mấy người huynh đệ này chứ?"
Tả Tử Khải gật gật đầu: "Có nên phạt hay không?"
Hạng Quân mặt vẫn không chút biến hóa mà nói: "Tôi vẫn đang chờ rượu đây, có phạt cũng phải kính rượu xong đã."
Lâm Ngọc Đồng vì thế mà mau lẹ rót rượu, cậu không phải rót một ly để kính rượu tất cả mọi người, mà là kính mỗi người một ly, vì thế mà uống vào không ít.
Cao Văn Lượng nói: "Xong, mọi người mau lên đi chứ, tôi sắp chờ không được rồi, lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội phạt người nào đó, mau mau. Trình ca, anh nhiều chủ kiến nhất, nên phạt cái gì?"
Trình Thích cười nói: "Lâm Tử lần đầu tiên tụ họp với chúng ta, đừng làm cậu ấy khó xử. Nếu không thì như vậy đi, để Dực Phi chống đẩy 500 cái phía bên trên cậu ấy, khi nào làm xong thì tính tiếp."
Lâm Ngọc Đồng: "Không phải chứ? 500 cái?"
Triển Dực Phi cũng không từ chối, thản nhiên xắn tay áo sơ-mi lên.
Tả Tư Khải chỉ vào một mảnh đất trống, "Đến đây, ở chỗ này đi, hai người có thể vừa làm vừa nói chuyện phiếm với bọn anh, chỉ cần làm xong là được."
Sở Thiên Dật kêu phục vụ tới, nói với đối phương lấy một cái đệm sạch sẽ đến, đối phương cũng rất nhanh mượn được một tấm đệm mới đủ lớn, cũng không biết lấy ở đâu ra.
Triển Dực Phi đứng dậy kéo Lâm Ngọc Đồng đến chỗ đất trống, Lâm Ngọc Đồng nằm lên bên trên đệm, Triển Dực Phi liền nằm sấp phía trên cậu.
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy được trên mặt mình một trận nóng rực, tư thế này thật sự rất khó để cậu không nghĩ đến đêm điên cuồng hôm trước. Ánh mắt nóng bỏng của Triển Dực Phi khi ra vào trong cơ thể cậu, tiếng thở dốc nặng nề cùng cơ bắp căng chặt......
Mẹ nó, quả nhiên uống rượu nhiều sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung mà!
Lâm Ngọc Đồng lấy lại bình tĩnh, thấy Triển Dực Phi bắt đầu làm động tác chống đẩy, cậu cũng không thể hỗ trợ được gì, chỉ có thể giống như cây kem thẳng tắp nằm dưới thân Triển Dực Phi.
Triển Dực Phi làm hết sức thành thạo, nhưng không biết có phải là cố ý hay không, anh thỉnh thoảng lại ép cơ thể xuống đặc biệt thấp, môi thường dừng ở ngay trên môi Lâm Ngọc Đồng, khiến Lâm Ngọc Đồng càng ngày càng cảm thấy nhiệt độ trong phòng này thực sự rất cao!
Tả Tư Khải ở phía đối diện Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng, thấy thế cười nói: "Này cái người kia, bảo cậu chống đẩy chứ không phải bảo cậu nhân cơ hội mà bôi trơn với tiểu Lâm Tử đâu nhé."
Triển Dực Phi nghe xong chẳng những không thu liễm, ngược lại càng ép sát xuống hơn, mà mỗi lần anh ép sát xuống là một lần hôn Lâm Ngọc Đồng, hôn đến độ Lâm Ngọc Đồng không chịu nổi nữa phải trừng anh: "Này! Anh giữ lại đó đi rồi về nhà làm!"
Triển Dực Phi nói: "Không được, là tự bọn họ muốn tìm kích thích đấy chứ, anh còn khách khí để làm gì?"
Lâm Ngọc Đồng chỉ đơn giản là nằm im phía dưới, mấu chốt là Triển Dực Phi ở trên người cậu như vậy, cậu có thể cảm nhận được cơ thể của Triển Dực Phi đang thay đổi, cũng cảm nhận được cơ thể chính mình thay đổi.
Trình Thích thoạt nhìn thì vô hại nhưng thực ra là kẻ xấu xa bốc lên toàn khói xanh (*)
(*) nguyên văn là 家伙简直是坏得冒青烟 thì cụm từ 祖坟冒青烟 mình tìm hiểu trên mạng thì còn có nghĩa là chỉ những người thích chọc phá, châm biếm.
(TBC)
Thực sự là muốn edit một lèo cho xong lắm nhưng chương về sau này càng ngày càng dài, tui thì lại bận quá TT_TT
Hết tuần này thôi là hết bận rồi, có thể chuyên chú edit hơn rồi, mọi người cố chờ nhé (;_;)
Editor: Min
Chương 28: Triệu Lâm Thực Nghiệp (1)
Nơi mà Sở Thiên Dật nói là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp được gọi là "Tùng Lan Thành", khi Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng đến, ngoài Trình Thích và Tả Tư Khải, cùng Sở Thiên Dật với Cao Văn Lượng, còn có một người nữa tên là Hạng Quân đang ở đó.
Duy nhất Hạng Quân là Lâm Ngọc Đồng chưa gặp qua bao giờ, nhưng nếu có thể xuất hiện ở đây, hiển nhiên là có quan hệ rất tốt với Triển Dực Phi. Triển Dực Phi rất trịnh trọng giới thiệu với Lâm Ngọc Đồng: "Tiểu Đồng, đây là Hạng Quân, anh ấy hơn anh hai tuổi, bởi vì phần lớn thời gian đều ở nước ngoài cho nên em vẫn chưa từng gặp qua." Dứt lời chỉ về phía Lâm Ngọc Đồng, nói với Hạng Quân, "Đây là vợ tôi, Lâm Ngọc Đồng."
Lâm Ngọc Đồng nói, "Hạng ca, xin chào, anh cứ gọi em là Lâm Tử là được."
Hạng Quân là một kẻ mặt than, hơn nữa vóc dáng cũng rất cao, có thể là cao hơn một mét chín. Anh ta cũng kiệm lời, gật gật đầu với Lâm Ngọc Đồng coi như là chào hỏi.
Cao Văn Lượng nói: "Hắn ta là người như vậy đó, sau một thời gian là cậu sẽ hiểu thôi."
Thật ra Lâm Ngọc Đồng cũng không để ý, chỉ là phát hiện khi Cao Văn Lượng nói lời này trong ánh mắt mang theo một loại tình cảm giống như muốn che chở khó mà phát hiện ra được.
Sở Thiên Dật vỗ vỗ tay: "Được rồi, đừng có đứng hết như thế, mau ngồi xuống đi. Mặc dù hôm nay không phải sinh nhật của Triển Dực Phi, nhưng tôi thấy là khẳng định vẫn có chuyện để chúc mừng." Hắn cố ý chỉ Lâm Ngọc Đồng rồi liếc nhìn một cái, "Tiểu Lâm Tử, hôm nay mọi người ở đây đều là người nhà, cậu cũng không cần câu nệ như vậy, nếu muốn nằm nghỉ thì cứ nằm nghỉ đi, không cần khách khí."
Lâm Ngọc Đồng nghe xong thì cũng không khách khí nữa, trực tiếp ngả người ra sofa dựa vào Triển Dực Phi. Dù sao, thực sự cậu cũng cảm thấy không thoải mái lắm, đoan chính cái rắm? Không phải là khó chịu thì bản thân cậu chịu hay sao!? Chén rượu của Triển Dực Phi bị nghiêng, khó có được một lần trừng mắt liếc Sở Thiên Dật, "Cậu đang cố gắng khoe khoang kinh nghiệm của mình phong phú đến mức nào sao?"
Sở Thiên Dật cười nói: "Không phải là tôi có kinh nghiệm phong phú, xem này kịch liệt như vậy..."
Mấy người cười nhìn về phía cổ của Lâm Ngọc Đồng, bên trên quả thật có không ít dấu vết mờ ám.
Khi đi ra ngoài Lâm Ngọc Đồng cũng không thực sự chú ý, quan trọng là lúc ấy ngay cả thay quần áo mà cậu còn miễn cưỡng, đừng nói là soi gương. Nếu không phải bởi vì hôm nay muốn gặp mọi người đều là những bạn bè thân thiết của Triển Dực Phi, cậu chắc chắn sẽ không ra ngoài. Nhưng đây đều là những người đáng tin cậy bên cạnh Triển Dực Phi, cho nên cậu nhất định muốn gặp, thứ nhất việc này sẽ giúp mọi người xác nhận mối quan hệ của cậu và Triển Dực Phi, thứ hai cậu cũng muốn hiểu rõ được vòng tròn luẩn quẩn của Triển Dực Phi. Dựa vào những điều cậu quan sát gần đây, từ chuyện công ty vận tải đường thủy Vinh Thành sau đó được giao cho Triển Dực Ninh, dường như nội bộ của tập đoàn Triển Dương cũng xuất hiện một chút thay đổi cực kì nhỏ, còn có việc Triển Dực Ninh tuyên bố đính hôn cùng Diệp Hàn Anh, cho nên phía bên Triển Dực Phi chắc chắn sẽ có một số hành động để ứng phó, cậu đương nhiên muốn góp thêm náo nhiệt.
Hiện tại chỉ cần là chuyện liên quan đến Triển Dực Phi, cậu đều tò mò, muốn biết.
Đúng lúc này Sở Thiên Dật rót một chén rượu đưa tới, "Lâm Tử, tới đây đi, cậu nói xem cậu khiến huynh đệ của tôi thương thầm cậu nhiều năm như vậy, hiện giờ thật vật vả hắn mới lừa được cậu về phe chúng tôi, thế có phải nên uống một chén hay không?"
Lâm Ngọc Đồng nhận chén, không nói hai lời, nâng chén liền uống cạn, đem chén rỗng đặt trên bàn.
Cao Văn Lượng cũng theo sau, rót ra một ly, chỉ nói: "Hoan nghênh."
Lâm Ngọc Đồng lại một ly thấy đáy.
Triển Dực Phi nói: "Ngày mai em ấy còn phải đi học, như vậy là được rồi."
Tả Tư Khải nghe được thì dứt khoát lắc đầu, "Dực Phi ơi là Dực Phi, cậu có vợ liền quên huynh đệ, tôi biết cậu là người như vậy mà, nên cậu xem, tôi còn chưa rót rượu."
Trình Thích bật cười, "Tôi đây cũng chưa rót."
Lâm Ngọc Đồng ngồi thẳng lưng nói: "Được rồi, Tả ca Trình ca, các anh như vậy không phải là đang mắng em sao. Em có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm với mọi người chính là duyên số trời định." Các một đời mà gặp nhau, nếu đây không phải gọi là duyên số thì cậu cũng không biết cái gì mới được gọi là duyên số, "Cho nên hôm nay mọi người rót nhiều rót ít gì em cũng đều uống. Dù sao em có uống nhiều thì Dực Phi anh ấy cũng không thể bỏ em lại ở đây được, thật đó."
Tả Tư Khải và Trình Thích mỗi người rót một ly, Hạng Quân rót một chén sau cùng, Lâm Ngọc Đồng thấy cũng không nhiều, liền uống hết toàn bộ, sau đó ngả trên sofa ăn linh tinh.
Không biết vì sao Triển Dực Phi chỉ yên lặng cười cười. Lâm Ngọc Đồng hồ nghi quay đầu lại, liền nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, sau đó Sở Thiên Dật không khách khí mà kéo kéo ông tay áo cậu, "Này này này, anh nói này sao tiểu tử cậu lại không hiểu chuyện thế chứ? Mấy người lớn đây đều chủ động rót rượu cho cậu rồi, cậu uống xong là liền dẹp luôn đó hả? Cậu cũng phải nể mặt ông xã cậu mà kính rượu mấy người huynh đệ này chứ?"
Tả Tử Khải gật gật đầu: "Có nên phạt hay không?"
Hạng Quân mặt vẫn không chút biến hóa mà nói: "Tôi vẫn đang chờ rượu đây, có phạt cũng phải kính rượu xong đã."
Lâm Ngọc Đồng vì thế mà mau lẹ rót rượu, cậu không phải rót một ly để kính rượu tất cả mọi người, mà là kính mỗi người một ly, vì thế mà uống vào không ít.
Cao Văn Lượng nói: "Xong, mọi người mau lên đi chứ, tôi sắp chờ không được rồi, lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội phạt người nào đó, mau mau. Trình ca, anh nhiều chủ kiến nhất, nên phạt cái gì?"
Trình Thích cười nói: "Lâm Tử lần đầu tiên tụ họp với chúng ta, đừng làm cậu ấy khó xử. Nếu không thì như vậy đi, để Dực Phi chống đẩy 500 cái phía bên trên cậu ấy, khi nào làm xong thì tính tiếp."
Lâm Ngọc Đồng: "Không phải chứ? 500 cái?"
Triển Dực Phi cũng không từ chối, thản nhiên xắn tay áo sơ-mi lên.
Tả Tư Khải chỉ vào một mảnh đất trống, "Đến đây, ở chỗ này đi, hai người có thể vừa làm vừa nói chuyện phiếm với bọn anh, chỉ cần làm xong là được."
Sở Thiên Dật kêu phục vụ tới, nói với đối phương lấy một cái đệm sạch sẽ đến, đối phương cũng rất nhanh mượn được một tấm đệm mới đủ lớn, cũng không biết lấy ở đâu ra.
Triển Dực Phi đứng dậy kéo Lâm Ngọc Đồng đến chỗ đất trống, Lâm Ngọc Đồng nằm lên bên trên đệm, Triển Dực Phi liền nằm sấp phía trên cậu.
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy được trên mặt mình một trận nóng rực, tư thế này thật sự rất khó để cậu không nghĩ đến đêm điên cuồng hôm trước. Ánh mắt nóng bỏng của Triển Dực Phi khi ra vào trong cơ thể cậu, tiếng thở dốc nặng nề cùng cơ bắp căng chặt......
Mẹ nó, quả nhiên uống rượu nhiều sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung mà!
Lâm Ngọc Đồng lấy lại bình tĩnh, thấy Triển Dực Phi bắt đầu làm động tác chống đẩy, cậu cũng không thể hỗ trợ được gì, chỉ có thể giống như cây kem thẳng tắp nằm dưới thân Triển Dực Phi.
Triển Dực Phi làm hết sức thành thạo, nhưng không biết có phải là cố ý hay không, anh thỉnh thoảng lại ép cơ thể xuống đặc biệt thấp, môi thường dừng ở ngay trên môi Lâm Ngọc Đồng, khiến Lâm Ngọc Đồng càng ngày càng cảm thấy nhiệt độ trong phòng này thực sự rất cao!
Tả Tư Khải ở phía đối diện Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng, thấy thế cười nói: "Này cái người kia, bảo cậu chống đẩy chứ không phải bảo cậu nhân cơ hội mà bôi trơn với tiểu Lâm Tử đâu nhé."
Triển Dực Phi nghe xong chẳng những không thu liễm, ngược lại càng ép sát xuống hơn, mà mỗi lần anh ép sát xuống là một lần hôn Lâm Ngọc Đồng, hôn đến độ Lâm Ngọc Đồng không chịu nổi nữa phải trừng anh: "Này! Anh giữ lại đó đi rồi về nhà làm!"
Triển Dực Phi nói: "Không được, là tự bọn họ muốn tìm kích thích đấy chứ, anh còn khách khí để làm gì?"
Lâm Ngọc Đồng chỉ đơn giản là nằm im phía dưới, mấu chốt là Triển Dực Phi ở trên người cậu như vậy, cậu có thể cảm nhận được cơ thể của Triển Dực Phi đang thay đổi, cũng cảm nhận được cơ thể chính mình thay đổi.
Trình Thích thoạt nhìn thì vô hại nhưng thực ra là kẻ xấu xa bốc lên toàn khói xanh (*)
(*) nguyên văn là 家伙简直是坏得冒青烟 thì cụm từ 祖坟冒青烟 mình tìm hiểu trên mạng thì còn có nghĩa là chỉ những người thích chọc phá, châm biếm.
(TBC)
Danh sách chương