Chuyến đi du lịch Nhật Bản bị ngâm nước, Hướng Thanh Vân cảm thất hổ thẹn trong lòng, liền đề nghị với Diệp Giai Văn thừa dịp Hướng Hiểu Long vẫn chưa khai giảng, một nhà ba người đi Giang Nam chơi hai ngày, chi tiêu cũng ít hơn. Diệp Giai Văn lại cảm thấy rất khó chịu, cậu cho rằng chuyến đi ‘’bồi thường’’ như vậy thật chẳng ra làm sao, lúc này cậu đã quên rằng mục đích ban đầu của việc ra nước ngoài du lịch cốt là để một nhà ba người có cơ hội cùng nhau đi chơi vui vẻ. Kỳ thật Diệp Giai Văn cũng không phải là một người trọng vật chất, cậu cũng không phải là người lấy tiền bạc ra cân đong đo đếm tình cảm, nhưng là bây giờ chuyến đi du lịch Nhật Bản hơn hai mươi nghìn tệ phút chốc biến thành chuyến du xuân hai ba trăm tệ, chính cái cảm giác chênh lệch này làm cậu không sao chịu nổi.
Bởi vì tháng bảy tháng tám không đi đâu xa nhà, mà trường Diệp Giai Văn lại đang nghỉ hè, cho nên cậu liền ở lì trong nhà làm mấy cái luận văn linh tinh kiếm thêm chút thu nhập. Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không thể tĩnh tâm lại được.
Đầu tiên là hôm nay có một bạn học cũ gọi điện thoại cho cậu, lần này là bạn học cũ thật, nói rằng mười mấy năm không gặp mặt rồi, muốn tổ chức họp lớp ở thành phố H, mời Diệp Giai Văn tới tham gia. Họp lớp của người trưởng thành chính là như thế này, người nào sống tốt hoặc tự nhận mình sống rất tốt lại càng tích cực, toàn bộ bạn học tụ tập lại chủ yếu chính là để phân so với nhau, mà người sống không tốt, thì dù như thế nào cũng không muốn lộ diện. Diệp Giai Văn tự nhận mình là thuộc về nhóm sống không hề tốt kia, hơn nữa quả thật là sau khi tốt nghiệp cậu cùng những bạn cũ này cũng không có liên lạc gì, cho nên cũng không muốn đi; Còn có một phần là, những bạn học này không một ai biết chuyện giữa Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân, nếu như đi họp lớp, bị bọn họ hỏi đến tình trạng gia đình, cũng thật không biết phải làm sao.
Vì thế Diệp Giai Văn đành tìm lý do từ chối. Cậu nói:“Thật xin lỗi a, tôi hiện giờ đang ở thành phố S, công việc cũng rất bận rộn, không đi được, nếu không các bạn cứ gặp nhau đi, sau đó gửi ảnh cho tôi là được.”
Bạn học kia liền nói:“thành phố S cách thành phố H rất gần a, ngồi xe cũng chỉ mất 2 tiếng, Trương Hổ ở tận thành phố B còn nói nhất định sẽ ngồi máy bay đi đó! đến đi, mọi người đã mười mấy năm không gặp mặt rồi, chúng tôi tổ chức vào cuối tuần, cậu có thể đi về trong ngày luôn, rất tiện mà.”
Diệp Giai Văn lại tìm một đống lý do từ chối, đối phương cũng hiểu rằng cậu không có hứng thú, cũng không cưỡng cầu chi nữa, trước khi cúp điện thoại còn nói đùa một câu:“Cậu bây giờ đang làm ở đâu mà bận như vậy a? tôi tự mình mở công ty cũng không bận như thế đâu.”
Diệp Giai Văn nghe ra được— nga, tự mở công ty, kiếm được nhiều tiền đi. Cậu cười cười, cũng không đáp lại mình bây giờ đang làm công việc gì, lại làm bộ rất ngạc nhiên khen tặng bạn học vài câu, khen hắn thật là có bản lĩnh, người ở đầu bên kia điện thoại thật ra cũng không muốn gọi điện thoại chỉ để hỏi bạn học cũ hiện nay đang làm gì, chỉ ra vẻ khiêm tốn khách sáo nói vài câu, liền cúp điện thoại.
Diệp Giai Văn tắt điện thoại sau cũng không làm tiếp bài luận văn kia nữa, mà chỉ ngây người ra đó nhìn chằm chằm máy vi tính. Người bạn học vừa gọi điện cho cậu kia, lúc học đại học phẩm chất thật không ra làm sao, cả ngày chỉ biết làm loạn, đánh nhau, còn từng làm một người nữ sinh lớn bụng, tên súc sinh này lại không nhận là mình làm, nữ sinh kia bị đuổi học, hắn lại an an lành lành lấy được bằng tốt nghiệp. Chuyện xấu như vậy, lúc liên hoan chia tay hắn còn lấy ra khoe, kết quả thiếu chút nữa là bị đánh. Đến một kẻ ti tiện như vậy, bây giờ cũng thành kẻ trưởng giả, có thể thấy được thế giới này bất công như thế nào.
Lúc này điện thoại trong phòng lại reng, Diệp Giai Văn tiếp điện thoại, hóa ra là Hướng Thanh Vân gọi.
Hướng Thanh Vân cũng nhận được điện thoại rủ đi họp lớp, nhưng là lúc đó hắn phải đi công tác, cho nên hắn cũng cự tuyệt. Hắn hỏi Diệp Giai Văn, Diệp Giai Văn nói không đi, hắn cũng không nói thêm cái gì nữa. Hắn gọi điện thoại cho cậu vốn không phải vì chuyện này, mà là còn có chuyện khác — cha mẹ hắn nói nhân dịp nghỉ hè này mang theo ba đứa cháu lên thành phố lớn chơi một tuần, trong thời gian này sẽ ở lại nhà của họ.
Diệp Giai Văn nghe xong sửng sốt một lúc:“Cha mẹ anh cùng đến? còn có ba đứa cháu? những người khác thì sao?”
Hướng Thanh Vân nói:“ không có ai nữa.”
Diệp Giai Văn chỉ biết thở dài, nói chờ anh trở về rồi nói chuyện sau.
Buổi tối lúc Hướng Thanh Vân tan tầm về nhà, nói với Diệp Giai Văn, hôm nay mẹ hắn có gọi điện thoại đến, nói tuần sau sẽ mang cháu trai cháu gái lên đây, thật ra cũng chỉ là thông báo cho hắn một tiếng, để cho hắn chuẩn bị. Diệp Giai Văn thật ra rất không thích họ hàng thân thích của Hướng Thanh Vân ở nông thôn tới ở nhờ, nhưng hầu như mười mấy năm nay năm nào cũng có tình huống như vậy, có cái gì bà con xa bên ngoại lên tìm việc làm không có chỗ ở liền ở lại nhà của bọn họ hai ba tháng, còn có cái gì cháu trai lên thành phố chơi bắt bọn họ chiêu đãi, dù sao thượng vàng hạ cám đã tới cũng không ít, quan niệm của nông dân cùng người trong thành phố không giống nhau, một là quan niệm gia đình lớn, một là quan niệm gia đình nhỏ, chỉ điểm này thôi cũng có thể phát sinh đủ loại mâu thuẫn. Gặp phải phải người tốt tính đã may, gặp phải người không biết điều, ăn cơm nhà bọn họ dùng đồ nhà bọn họ, đem nhà bọn họ biến thành bãi chiến trường, lúc đi còn rất tự nhiên lấy đi mấy trăm đồng tiền trong ngăn kéo nhà bọn họ, làm Diệp Giai Văn tức đến mấy ngày không ăn được cơm.
Nhưng mà lần này đến là cha mẹ Hướng Thanh Vân, Diệp Giai Văn cho dù không vui vẻ cũng phải tiếp đãi.
Một tuần sau, hai ông bà dẫn theo ba đứa cháu đến đây. Hướng gia bốn người con chỉ có tiểu muội Hướng Hải Quyên sinh là con gái, còn đâu đều là con trai, thêm cả Hướng Hiểu Long cộng lại là bốn, lần lượt là Hướng Lập, Hướng Hiểu Long, Trương Hiểu Lôi và Lý Hủy, Hướng Lập và Hướng Hiểu Long là anh em bên nội, mà Hướng Hiểu Long và Trương Hiểu Lôi trên danh nghĩa là anh em bên ngoại, nhưng thật ra là anh em ruột, trong lòng bọn nhỏ cũng biết, nhưng bởi vì từ nhỏ đã tách ra, cho nên cũng chỉ là tình cảm anh em họ hàng thôi.
Buổi tối Hướng Hiểu Long nhường giường của mình cho cha Hướng mẹ Hướng ngủ, bốn anh em liền trải chiếu ngủ ngoài phòng khách, Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn vẫn ngủ trong phòng của bọn họ.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã ngủ say, Hướng Thanh Vân muốn cùng Diệp Giai Văn ‘’thân thiết’’ một chút, liền đem cửa phòng đóng lại, hai người trốn trong chăn ‘’thân thiết’’. Chính lúc Diệp Giai Văn đang ‘’hưng phấn’’, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cha Hướng lớn giọng la hét đi vào:“Thanh Vân, mầy mở điều hòa cho tao với mẹ mày kiểu gì vậy, thổi đến nỗi xương cốt cả người đều đau, mày tắt đi cho tao!”
Hướng Thanh Vân cùng Diệp Giai Văn bị dọa, giống như bị điện giật tách ra, Diệp Giai Văn nhanh chóng xoay lưng về phía ngược lại giả vờ ngủ, Hướng Thanh Vân xấu hổ ngồi dậy, kéo chăn che chắn cho tiểu huynh đệ còn đang dâng trào của mình, ấp úng nói:“A? điều hòa rất lạnh sao? Cha chờ, chờ một chút, con đi chỉnh lại.”
Cha Hướng xem ra cũng đoán ra được chút gì đó, tức giận mắng một câu “Súc sinh không biết liêm sỉ” rồi xoay người đi ra ngoài, làm Hướng Thanh Vân xấu hổ đến mức mặt một trận trắng một trận đỏ. Diệp Giai Văn tuy rằng không nghe thấy, nhưng cũng đoán được, trong lòng vừa thẹn lại vừa tủi thân, liền hung tợn đạp cho Hướng Thanh Vân một cước.
Cha mẹ Hướng cùng mấy đứa trẻ con ở lại, nhà cửa như thay hình đổi dạng. Mấy đứa trẻ con thì không sao, dù sao cũng ở trong thị trấn, thói quen giữ vệ sinh trong thành thị với nhà bọn trẻ cũng không khác lắm; Nhưng hai ông bà vẫn luôn ở nông thôn, thỉnh thoảng vào thị trấn đưa đồ cho con trai con gái ở vài ngày rồi lại về nông thôn, cho nên vẫn giữ cái bộ dạng ở nông thôn kia.
Bình thường ở nhà đều là Hướng Thanh Vân mua đồ ăn nấu cơm rửa chén, mà Diệp Giai Văn ưa quét tước dọn vệ sinh, đồ đạc trong nhà đều do cậu dùng khăn khô lau sạch sẽ, quần áo bình thường đều là lúc tắm rửa tranh thủ giặt sạch, các loại áo khoác to thì để vào máy giặt cùng nhau. Nhưng bây giờ hai ông bà lên chơi, Diệp Gai Văn liền hoàn toàn đổi sang cách làm công nghiệp; Hơn nữa cha mẹ Hướng vào nhà chưa bao giờ đổi giày, bởi vì ở nông thôn nuôi gà nuôi chó đều có thể tùy tiện ‘’phi’’ vào nhà, bọn họ không chú ý nhiều tiểu tiết như vậy, đi giầy bẩn tới tới lui lui, nơi nơi đều là dấu chân đen sì; cha Hướng còn thích hút thuốc, ở ngay trong phòng hút, hút đến một phòng chướng khí mù mịt…… Còn có cứ sáng sớm liền ở giữa phòng khách nói chuyện ‘’siêu’’ lớn tiếng, bởi vì không quen dùng bồn cầu tự hoại cho nên WC xong chưa bao giờ xả nước, vỏ hạt dưa ăn xong liền phun hết ra sàn nhà … cứ nói mãi mà vẫn không sửa được, Diệp Giai Văn đều nhẫn nhịn, buổi tối mỗi ngày đều thu dọn nhà cửa sạch sẽ mới đi ngủ.
Còn có một việc quan trọng, trước mặt hai ông bà, Hướng Hiểu Long phải sửa miệng gọi Hướng Thanh Vân là ba, gọi Diệp Giai Văn là chú Diệp, bằng không hai ông bà sẽ tức giận, mắng bọn hắn té tát. Hai ông bà hiểu rõ con trai cả với Diệp Giai Văn là không thể tách ra, nhưng trong lòng họ vẫn không ủng hộ, làm gì cũng được, nói là lừa mình dối người cũng tốt, nói là để an ủi tâm lý cũng tốt, nói tóm lại, bọn họ cho Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn không ít phiền toái.
Bởi vì Diệp Giai Văn được nghỉ không cần đi làm, mỗi ngày Hướng Thanh Vân đều đi mượn một chiếc xe bánh mỳ để cậu dẫn một nhà già trẻ đi ra ngoài tham quan du lãm, kết quả bị cha Hướng hoài nghi cậu không đi làm dựa dẫm vào con trai mình, Diệp Giai Văn giải thích ông còn chưa tin, mẹ Hướng còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói cái gì một người đàn ông có chân có tay nếu cứ hết ăn rồi lại nằm còn có “Phương diện nào đó” giống phụ nữ khẳng định là đầu óc có vấn đề, làm cho Diệp Giai Văn tức đến thiếu chút nữa đem hai người bọn họ bỏ mặc bên bờ sông Hoàng Phố một mình lái xe về, cuối cũng vẫn là nhẫn nhịn nuốt cục tức vào bụng.
Cuối tuần Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn dẫn bọn họ đi xem tháp truyền hình Minh Châu, bởi vì sắp đến giữa trưa, mẹ Hướng nói đã đói bụng rồi, bảo bọn họ đi tìm một khách sạn ăn cơm. Vốn là Diệp Giai Văn đã tìm được một nhà hàng chuyên món cay Tứ Xuyên, đặt chỗ trên mạng, cũng rất tiện, nhưng mà lái xe đi cũng phải mất 45 phút mới tới nơi. Lúc này Lý Hủy nói nó xem trên tivi thấy trên tháp truyền hình Minh Châu có một nhà hàng xoay tròn, nghe nói đó là nơi cao nhất thành phố S, có thể nhìn thấy hết toàn bộ thành phố, cha Hướng ngay lập tức quay sang nói với Hướng Thanh Vân chúng ta đi lên trên ăn đi, để cho mấy đứa nhỏ hưởng thụ một chút.
Diệp Giai Văn trừng mắt với Hướng Thanh Vân, Hướng Thanh Vân cũng thực khó xử, vẫn là Hướng Hiểu Long mở miệng nói:“ông nội, nơi đó ăn cơm rất đắt.”
Cha Hướng hỏi nó:’’Hết bao nhiêu tiền?”
Hướng Hiểu Long nói:“Chúng ta nhiều người như vậy ăn một bữa, thế nào cũng mất hơn một nghìn tệ.”
“Cái gì, một bữa cơm hết hơn một nghìn tệ?! đồ trong đó là cho chủ tịch nước ăn chắc?!” cha Hướng hoảng hốt, sau đó cũng tỉnh táo lại ngẫm nghĩ, lại cảm thấy quan niệm tiền bạc của người trong thành phố với mình cũng không giống nhau. Ông chỉ vào đồng hồ trên cổ tay Diệp Giai Văn hỏi Hướng Thanh Vân:“Hôm qua mầy nói với tao cái đồng hồ kia là bao nhiêu tiền? hơn ba nghìn tệ đúng không?”
Diệp Giai Văn sửng sốt, Hướng Thanh Vân có chút xấu hổ gật gật đầu. Hóa ra là đêm qua cha Hướng nhìn thấy đồng hồ của Diệp Giai Văn đặt trong ngăn tủ, thấy cũng đẹp, liền cầm lấy đi nói với Hướng Thanh Vân để cho hắn mua thêm hai chiếc cho cháu nội với cháu ngoại. Chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật Hướng Thanh Vân tặng Diệp Giai Văn năm kia, hắn liền nói thật với cha Hướng, nói chiếc đồng hồ này rất đắt, phải hơn ba nghìn tệ, nếu muốn giống như đúc thì không được, nếu không thì để hắn đi mua hai cái loại khác tặng cho cháu. Cha Hướng nghe hắn nói giá xong bị dọa một trận, chỉ có một cái đồng hồ mất hơn ba nghìn tệ, cũng bằng hai ba tiền sinh hoạt phí mà Hướng Thanh Vân đưa cho bọn họ! hắn suy nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng thấy tức, vốn là hắn còn thấy con trai mình thực hiếu thuận, không những mỗi tháng đưa cho mình nhiều tiền như vậy, còn giúp đỡ em trai em gái, hóa ra tiền nó cho mình chỉ tính là mưa bụi, một cái đồng hồ trên tay thằng kia còn mất mấy nghìn tệ!
Lúc này trương hiểu lôi cũng hiểu được không khí không đúng, duệ duệ hướng phụ tay áo:“Ngoại công bà ngoại, tính, chúng ta đổi một nhà ăn đi.”
Cha Hướng nhìn chằm chằm con trai lớn của mình:“Chính mầy nói, chúng mầy người ở trong thành phố tiêu tiền bọn tao không hiểu, con cái em trai em gái ngươi mười mấy năm mới có một chuyến đi thành phố S chơi, dùng một nửa tiền mà mày mua đồng hồ cho hắn dẫn bọn nhỏ đi ăn cho biết, mày cảm thấy có đáng hay không.” Cha Hướng tuy rằng cảm thấy tiêu số tiền này cũng không đáng, nhưng là ngẫm lại con trai dùng tiền tiêu phí trên người thằng đàn ông kia, còn không bằng cho cháu trai cháu gái ông ăn một bữa. Đương nhiên là lúc này, ông đã quên rằng con trai mình là “kẻ bất tài thích đàn ông” (nguyên tác: 喜欢男人的烂货), chuyện này cho dù qua mười mấy năm nữa ông cũng không có cách nào thuyết phục bản thân thừa nhận.
Diệp Giai Văn nghe thấy ông chuyển đầu mũi giáo hướng về phía mình đã tức đến không chịu được. Ông tưởng tiền là một mình Thanh Vân chi ra chắc, đừng nói mua chiếc đồng hồ hơn ba nghìn tệ, cho dù là mua ba mươi nghìn tệ, thì cũng là tiền của ‘’chúng ta’’, con trai con gái ông bà mấy năm nay lấy của chúng tôi mấy chục nghìn tệ sao không nói? ông nuôi là con trai hay là máy rút tiền vậy? Hướng Thanh Vân bài cố nặn ra một nụ cười khó coi, nói:“Vậy đi lên trên ăn đi, dù sao hiếm mới có dịp đi chơi, con với Giai Văn cũng chưa tới đây bao giờ, chúng ta đi thử xem sao.”
Cha Hướng thế này mới cảm thấy mỹ mãn, để cho cháu trai cháu gái dẫn đường đi lên nhà hàng xoay tròn.
Hướng Thanh Vân ở phía sau kéo kéo tay Diệp Giai Văn, tội nghiệp nhìn cậu:“Bảo bảo, bọn họ hiếm khi mới lên chơi được một lần, hai ngày nữa là về rồi.”
Diệp Giai Văn vừa thấy hắn nói như vậy, lại mềm lòng, chỉ có thể tức giận nói:“Được, đi ăn đi, đi ra ngoài chơi thì đừng để mất hứng.”
Nhà hàng xoay tròn thu phí 280 tệ một người, đồ uống tính phí riêng, một ly cà phê bình thường cũng đã mấy chục tệ. Nhà hàng này phục vụ cơm Tây, mấy đứa trẻ con thì không có vấn đề gì, nhưng hai ông bà thì lại không có cách nào ăn được mấy loại đồ ăn có hương vị ‘’kì quái’’ này, mang một đống đồ ăn về bàn, ăn được mấy miếng liền nuốt không trôi nữa, đành phải gọi đồ uống uống cho đầy bụng. Bọn họ lấy nhiều đồ ăn về lại không ăn, ăn buffet mà không ăn hết sẽ bị phạt tiền, Hướng Thanh Vân đành phải ăn nốt chỗ đồ ăn thừa của bọn họ, cuối cùng chống đỡ không nổi thiếu chút nữa là nôn ra. Lúc phục vụ đưa hóa đơn tính tiền lại, tám người ăn hết hơn hai nghìn sáu trăm tệ, Diệp Giai Văn chỉ cười lạnh một tiếng, khoanh tay không nói lời nào.
Sau đó Diệp Giai Văn chiến tranh lạnh vài ngày với Hướng Thanh Vân, nhà cửa cũng không dọn dẹp, mấy vị thân thích này không dễ dàng gì nói muốn về, cuối cùng vẫn là Hướng Thanh Vân bỏ tiền mua vé tàu hỏa cho bọn họ, lại mất thếm mấy trăm tệ nữa. Về đến nhà, Diệp Giai Văn giận dỗi lột hết ga giường, bọc đệm so fa mà bọn họ đã dùng ra gói hết lại rồi vứt ra ngoài, Hướng Thanh Vân biết trong lòng cậu không vui, cố ý xin nghỉ phép hai ngày ở nhà quét tước vệ sinh, ôm đồm hết mọi việc trong nhà, còn ân cần làm rất nhiều đồ ăn mà cậu thích để cho cậu vui vẻ.
Ngày thứ ba sau khi những người đó đi, buổi tối Hướng Thanh Vân lại mua rất nhiều đồ ăn về, Diệp Giai Văn nhìn thấy liền thở dài, đi ra đỡ lấy đồ trong tay hắn:“Về sau đừng mua nhiều đồ ăn như vậy, Hiểu Long ngày mai đi Hải Nam chơi, chỉ có chúng ta ăn, nấu hai món chay là được, dưỡng dạ dày.”
Hướng Thanh Vân thật vui vẻ từ sau lưng ôm lấy cậu, có chút hưng phấn lại có chút ngốc nghếch hỏi cậu:“Bảo bảo, em không giận anh nữa?”
Diệp Giai Văn cười đến thê lương:“Giận anh thì được gì? cứ như vậy đi, có thể sống với anh một ngày thì sống một ngày, sống không nổi nữa thì chúng ta liền giải tán.”
Hướng Thanh Vân gắt gao ôm lấy cậu không buông tay, khổ sở nói:“Giai Văn, về sau đừng nói như vậy nữa, anh không thể không có em.”
Diệp Giai Văn để mặc hắn ôm, một lúc lâu sau mới vỗ nhẹ bàn tay đang ôm bên hông mình của hắn, thở dài,“Được, trước đi làm cơm chiều đã.”
Ban đêm Diệp Giai Văn ngồi ở bàn làm việc tính toán, tính hết số tiền một tuần nay đã dùng để chiêu đãi thân thích của Hướng Thanh Vân. Các loại vé vào cửa, tiền ăn cơm ở ngoài, phí đi lại, tiền cho bọn họ mua vật lưu niệm, tiền mua vé tàu hỏa … các loại cộng dồn lại, tổng cộng hết hơn sáu nghìn năm trăm tệ, vừa bằng phí đi du lịch Nhật Bản cho một người. Lại trừ đi ba nghìn tệ cho Hướng Hiểu Long đi Hải Nam chơi, toàn bộ tiền gửi ngân hàng của bọn họ chỉ còn lại có hơn hai mươi nghìn tệ, đợi Hướng Hiểu Long khai giảng lại phải nộp học phí hai ba nghìn tệ, hai ngày trước công ty điện thoại đến nói khu này sắp sửa đường dây thành cáp quang học, sau này đến phí internet cũng tăng…… Đã đồng ý đưa con trai đi du lịch Nhật Bản, sang năm thật sự có thể tích góp đủ tiền sao?
Diệp Giai Văn đột nhiên cảm thấy chóng mặt, đầu lúc đau lúc choáng. Gần đây rất hay bị đau đầu chóng mặt như vậy, làm cho cậu cảm thấy có gì đó không hợp lí, hình như không chỉ đơn giản là biểu hiện tụt huyết áp. Hơn nữa ban đầu chỉ là choáng váng đầu óc, hiện tại càng ngày bệnh trạng phổ biến là đau đầu, hơn nữa lần sau so với lần trước càng đau hơn. Cậu gục đầu lên trên bàn nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được bên tai có tiếng kêu vội vàng:“Bảo bảo, Giai Văn, Diệp Giai Văn em không sao chứ?!”
Diệp Giai Văn hoang mang ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt trong chốc lát, rốt cục thấy rõ khuôn mặt nôn nóng của Hướng Thanh Vân.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hướng Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra:“Vừa rồi anh gọi em mãi em cũng không tỉnh, anh còn tưởng em hôn mê mất rồi.”
Diệp Giai Văn dụi dụi mắt, mệt mỏi nói:“Chúng ta ngủ đi.”
Hướng Thanh Vân làm ấm giường cho cậu, hai người song song nằm xuống trong chốc lát, Diệp Giai Văn phát hiện người ở sau lưng bắt đầu ‘’giở trò’’. Từ sau khi bọn họ bị cha Hướng phát hiện, tới nay đã nhiều ngày như vậy tuy rằng cùng nằm trên một chiếc giường, bọn họ đến sờ cũng không dám sờ một cái, cũng đã một tuần qua đi.
Diệp Giai Văn tuy rằng còn có chút giận Hướng Thanh Vân, nhưng là bị hắn thuần thục sờ soạng một lúc cũng có chút động tình, kết quả vẫn là ỡm ờ theo hắn lăn đến lăn đi.
Qua vài mấy phút, động tác của Hướng Thanh Vân ngừng lại, thoáng nhìn xuống phía dưới, muốn nói lại thôi:“Bảo bảo, em… cái kia…… hình như……”
Diệp Giai Văn cau mày, cũng có chút hoang mang:“Thử lại đi.”
Lại qua vài phút nữa, Hướng Thanh Vân lại ngừng lại, ánh mắt nhìn hẳn xuống. Diệp Giai Văn chỉ là trầm mặc. Một lát sau, cậu đẩy ra Hướng Thanh Vân ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, buồn bực nói:“Ngủ đi, hai ngày nữa nói sau.”
Nhưng mà, ngày mai…… ngày kia……
Rốt cục, Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân ý thức được không thể lảng tránh vấn đề này được nữa: Có lẽ là do một lần kia bị chấn kinh quá mức, Diệp Giai Văn bị bệnh liệt dương.
Bởi vì tháng bảy tháng tám không đi đâu xa nhà, mà trường Diệp Giai Văn lại đang nghỉ hè, cho nên cậu liền ở lì trong nhà làm mấy cái luận văn linh tinh kiếm thêm chút thu nhập. Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không thể tĩnh tâm lại được.
Đầu tiên là hôm nay có một bạn học cũ gọi điện thoại cho cậu, lần này là bạn học cũ thật, nói rằng mười mấy năm không gặp mặt rồi, muốn tổ chức họp lớp ở thành phố H, mời Diệp Giai Văn tới tham gia. Họp lớp của người trưởng thành chính là như thế này, người nào sống tốt hoặc tự nhận mình sống rất tốt lại càng tích cực, toàn bộ bạn học tụ tập lại chủ yếu chính là để phân so với nhau, mà người sống không tốt, thì dù như thế nào cũng không muốn lộ diện. Diệp Giai Văn tự nhận mình là thuộc về nhóm sống không hề tốt kia, hơn nữa quả thật là sau khi tốt nghiệp cậu cùng những bạn cũ này cũng không có liên lạc gì, cho nên cũng không muốn đi; Còn có một phần là, những bạn học này không một ai biết chuyện giữa Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân, nếu như đi họp lớp, bị bọn họ hỏi đến tình trạng gia đình, cũng thật không biết phải làm sao.
Vì thế Diệp Giai Văn đành tìm lý do từ chối. Cậu nói:“Thật xin lỗi a, tôi hiện giờ đang ở thành phố S, công việc cũng rất bận rộn, không đi được, nếu không các bạn cứ gặp nhau đi, sau đó gửi ảnh cho tôi là được.”
Bạn học kia liền nói:“thành phố S cách thành phố H rất gần a, ngồi xe cũng chỉ mất 2 tiếng, Trương Hổ ở tận thành phố B còn nói nhất định sẽ ngồi máy bay đi đó! đến đi, mọi người đã mười mấy năm không gặp mặt rồi, chúng tôi tổ chức vào cuối tuần, cậu có thể đi về trong ngày luôn, rất tiện mà.”
Diệp Giai Văn lại tìm một đống lý do từ chối, đối phương cũng hiểu rằng cậu không có hứng thú, cũng không cưỡng cầu chi nữa, trước khi cúp điện thoại còn nói đùa một câu:“Cậu bây giờ đang làm ở đâu mà bận như vậy a? tôi tự mình mở công ty cũng không bận như thế đâu.”
Diệp Giai Văn nghe ra được— nga, tự mở công ty, kiếm được nhiều tiền đi. Cậu cười cười, cũng không đáp lại mình bây giờ đang làm công việc gì, lại làm bộ rất ngạc nhiên khen tặng bạn học vài câu, khen hắn thật là có bản lĩnh, người ở đầu bên kia điện thoại thật ra cũng không muốn gọi điện thoại chỉ để hỏi bạn học cũ hiện nay đang làm gì, chỉ ra vẻ khiêm tốn khách sáo nói vài câu, liền cúp điện thoại.
Diệp Giai Văn tắt điện thoại sau cũng không làm tiếp bài luận văn kia nữa, mà chỉ ngây người ra đó nhìn chằm chằm máy vi tính. Người bạn học vừa gọi điện cho cậu kia, lúc học đại học phẩm chất thật không ra làm sao, cả ngày chỉ biết làm loạn, đánh nhau, còn từng làm một người nữ sinh lớn bụng, tên súc sinh này lại không nhận là mình làm, nữ sinh kia bị đuổi học, hắn lại an an lành lành lấy được bằng tốt nghiệp. Chuyện xấu như vậy, lúc liên hoan chia tay hắn còn lấy ra khoe, kết quả thiếu chút nữa là bị đánh. Đến một kẻ ti tiện như vậy, bây giờ cũng thành kẻ trưởng giả, có thể thấy được thế giới này bất công như thế nào.
Lúc này điện thoại trong phòng lại reng, Diệp Giai Văn tiếp điện thoại, hóa ra là Hướng Thanh Vân gọi.
Hướng Thanh Vân cũng nhận được điện thoại rủ đi họp lớp, nhưng là lúc đó hắn phải đi công tác, cho nên hắn cũng cự tuyệt. Hắn hỏi Diệp Giai Văn, Diệp Giai Văn nói không đi, hắn cũng không nói thêm cái gì nữa. Hắn gọi điện thoại cho cậu vốn không phải vì chuyện này, mà là còn có chuyện khác — cha mẹ hắn nói nhân dịp nghỉ hè này mang theo ba đứa cháu lên thành phố lớn chơi một tuần, trong thời gian này sẽ ở lại nhà của họ.
Diệp Giai Văn nghe xong sửng sốt một lúc:“Cha mẹ anh cùng đến? còn có ba đứa cháu? những người khác thì sao?”
Hướng Thanh Vân nói:“ không có ai nữa.”
Diệp Giai Văn chỉ biết thở dài, nói chờ anh trở về rồi nói chuyện sau.
Buổi tối lúc Hướng Thanh Vân tan tầm về nhà, nói với Diệp Giai Văn, hôm nay mẹ hắn có gọi điện thoại đến, nói tuần sau sẽ mang cháu trai cháu gái lên đây, thật ra cũng chỉ là thông báo cho hắn một tiếng, để cho hắn chuẩn bị. Diệp Giai Văn thật ra rất không thích họ hàng thân thích của Hướng Thanh Vân ở nông thôn tới ở nhờ, nhưng hầu như mười mấy năm nay năm nào cũng có tình huống như vậy, có cái gì bà con xa bên ngoại lên tìm việc làm không có chỗ ở liền ở lại nhà của bọn họ hai ba tháng, còn có cái gì cháu trai lên thành phố chơi bắt bọn họ chiêu đãi, dù sao thượng vàng hạ cám đã tới cũng không ít, quan niệm của nông dân cùng người trong thành phố không giống nhau, một là quan niệm gia đình lớn, một là quan niệm gia đình nhỏ, chỉ điểm này thôi cũng có thể phát sinh đủ loại mâu thuẫn. Gặp phải phải người tốt tính đã may, gặp phải người không biết điều, ăn cơm nhà bọn họ dùng đồ nhà bọn họ, đem nhà bọn họ biến thành bãi chiến trường, lúc đi còn rất tự nhiên lấy đi mấy trăm đồng tiền trong ngăn kéo nhà bọn họ, làm Diệp Giai Văn tức đến mấy ngày không ăn được cơm.
Nhưng mà lần này đến là cha mẹ Hướng Thanh Vân, Diệp Giai Văn cho dù không vui vẻ cũng phải tiếp đãi.
Một tuần sau, hai ông bà dẫn theo ba đứa cháu đến đây. Hướng gia bốn người con chỉ có tiểu muội Hướng Hải Quyên sinh là con gái, còn đâu đều là con trai, thêm cả Hướng Hiểu Long cộng lại là bốn, lần lượt là Hướng Lập, Hướng Hiểu Long, Trương Hiểu Lôi và Lý Hủy, Hướng Lập và Hướng Hiểu Long là anh em bên nội, mà Hướng Hiểu Long và Trương Hiểu Lôi trên danh nghĩa là anh em bên ngoại, nhưng thật ra là anh em ruột, trong lòng bọn nhỏ cũng biết, nhưng bởi vì từ nhỏ đã tách ra, cho nên cũng chỉ là tình cảm anh em họ hàng thôi.
Buổi tối Hướng Hiểu Long nhường giường của mình cho cha Hướng mẹ Hướng ngủ, bốn anh em liền trải chiếu ngủ ngoài phòng khách, Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn vẫn ngủ trong phòng của bọn họ.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã ngủ say, Hướng Thanh Vân muốn cùng Diệp Giai Văn ‘’thân thiết’’ một chút, liền đem cửa phòng đóng lại, hai người trốn trong chăn ‘’thân thiết’’. Chính lúc Diệp Giai Văn đang ‘’hưng phấn’’, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cha Hướng lớn giọng la hét đi vào:“Thanh Vân, mầy mở điều hòa cho tao với mẹ mày kiểu gì vậy, thổi đến nỗi xương cốt cả người đều đau, mày tắt đi cho tao!”
Hướng Thanh Vân cùng Diệp Giai Văn bị dọa, giống như bị điện giật tách ra, Diệp Giai Văn nhanh chóng xoay lưng về phía ngược lại giả vờ ngủ, Hướng Thanh Vân xấu hổ ngồi dậy, kéo chăn che chắn cho tiểu huynh đệ còn đang dâng trào của mình, ấp úng nói:“A? điều hòa rất lạnh sao? Cha chờ, chờ một chút, con đi chỉnh lại.”
Cha Hướng xem ra cũng đoán ra được chút gì đó, tức giận mắng một câu “Súc sinh không biết liêm sỉ” rồi xoay người đi ra ngoài, làm Hướng Thanh Vân xấu hổ đến mức mặt một trận trắng một trận đỏ. Diệp Giai Văn tuy rằng không nghe thấy, nhưng cũng đoán được, trong lòng vừa thẹn lại vừa tủi thân, liền hung tợn đạp cho Hướng Thanh Vân một cước.
Cha mẹ Hướng cùng mấy đứa trẻ con ở lại, nhà cửa như thay hình đổi dạng. Mấy đứa trẻ con thì không sao, dù sao cũng ở trong thị trấn, thói quen giữ vệ sinh trong thành thị với nhà bọn trẻ cũng không khác lắm; Nhưng hai ông bà vẫn luôn ở nông thôn, thỉnh thoảng vào thị trấn đưa đồ cho con trai con gái ở vài ngày rồi lại về nông thôn, cho nên vẫn giữ cái bộ dạng ở nông thôn kia.
Bình thường ở nhà đều là Hướng Thanh Vân mua đồ ăn nấu cơm rửa chén, mà Diệp Giai Văn ưa quét tước dọn vệ sinh, đồ đạc trong nhà đều do cậu dùng khăn khô lau sạch sẽ, quần áo bình thường đều là lúc tắm rửa tranh thủ giặt sạch, các loại áo khoác to thì để vào máy giặt cùng nhau. Nhưng bây giờ hai ông bà lên chơi, Diệp Gai Văn liền hoàn toàn đổi sang cách làm công nghiệp; Hơn nữa cha mẹ Hướng vào nhà chưa bao giờ đổi giày, bởi vì ở nông thôn nuôi gà nuôi chó đều có thể tùy tiện ‘’phi’’ vào nhà, bọn họ không chú ý nhiều tiểu tiết như vậy, đi giầy bẩn tới tới lui lui, nơi nơi đều là dấu chân đen sì; cha Hướng còn thích hút thuốc, ở ngay trong phòng hút, hút đến một phòng chướng khí mù mịt…… Còn có cứ sáng sớm liền ở giữa phòng khách nói chuyện ‘’siêu’’ lớn tiếng, bởi vì không quen dùng bồn cầu tự hoại cho nên WC xong chưa bao giờ xả nước, vỏ hạt dưa ăn xong liền phun hết ra sàn nhà … cứ nói mãi mà vẫn không sửa được, Diệp Giai Văn đều nhẫn nhịn, buổi tối mỗi ngày đều thu dọn nhà cửa sạch sẽ mới đi ngủ.
Còn có một việc quan trọng, trước mặt hai ông bà, Hướng Hiểu Long phải sửa miệng gọi Hướng Thanh Vân là ba, gọi Diệp Giai Văn là chú Diệp, bằng không hai ông bà sẽ tức giận, mắng bọn hắn té tát. Hai ông bà hiểu rõ con trai cả với Diệp Giai Văn là không thể tách ra, nhưng trong lòng họ vẫn không ủng hộ, làm gì cũng được, nói là lừa mình dối người cũng tốt, nói là để an ủi tâm lý cũng tốt, nói tóm lại, bọn họ cho Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn không ít phiền toái.
Bởi vì Diệp Giai Văn được nghỉ không cần đi làm, mỗi ngày Hướng Thanh Vân đều đi mượn một chiếc xe bánh mỳ để cậu dẫn một nhà già trẻ đi ra ngoài tham quan du lãm, kết quả bị cha Hướng hoài nghi cậu không đi làm dựa dẫm vào con trai mình, Diệp Giai Văn giải thích ông còn chưa tin, mẹ Hướng còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói cái gì một người đàn ông có chân có tay nếu cứ hết ăn rồi lại nằm còn có “Phương diện nào đó” giống phụ nữ khẳng định là đầu óc có vấn đề, làm cho Diệp Giai Văn tức đến thiếu chút nữa đem hai người bọn họ bỏ mặc bên bờ sông Hoàng Phố một mình lái xe về, cuối cũng vẫn là nhẫn nhịn nuốt cục tức vào bụng.
Cuối tuần Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn dẫn bọn họ đi xem tháp truyền hình Minh Châu, bởi vì sắp đến giữa trưa, mẹ Hướng nói đã đói bụng rồi, bảo bọn họ đi tìm một khách sạn ăn cơm. Vốn là Diệp Giai Văn đã tìm được một nhà hàng chuyên món cay Tứ Xuyên, đặt chỗ trên mạng, cũng rất tiện, nhưng mà lái xe đi cũng phải mất 45 phút mới tới nơi. Lúc này Lý Hủy nói nó xem trên tivi thấy trên tháp truyền hình Minh Châu có một nhà hàng xoay tròn, nghe nói đó là nơi cao nhất thành phố S, có thể nhìn thấy hết toàn bộ thành phố, cha Hướng ngay lập tức quay sang nói với Hướng Thanh Vân chúng ta đi lên trên ăn đi, để cho mấy đứa nhỏ hưởng thụ một chút.
Diệp Giai Văn trừng mắt với Hướng Thanh Vân, Hướng Thanh Vân cũng thực khó xử, vẫn là Hướng Hiểu Long mở miệng nói:“ông nội, nơi đó ăn cơm rất đắt.”
Cha Hướng hỏi nó:’’Hết bao nhiêu tiền?”
Hướng Hiểu Long nói:“Chúng ta nhiều người như vậy ăn một bữa, thế nào cũng mất hơn một nghìn tệ.”
“Cái gì, một bữa cơm hết hơn một nghìn tệ?! đồ trong đó là cho chủ tịch nước ăn chắc?!” cha Hướng hoảng hốt, sau đó cũng tỉnh táo lại ngẫm nghĩ, lại cảm thấy quan niệm tiền bạc của người trong thành phố với mình cũng không giống nhau. Ông chỉ vào đồng hồ trên cổ tay Diệp Giai Văn hỏi Hướng Thanh Vân:“Hôm qua mầy nói với tao cái đồng hồ kia là bao nhiêu tiền? hơn ba nghìn tệ đúng không?”
Diệp Giai Văn sửng sốt, Hướng Thanh Vân có chút xấu hổ gật gật đầu. Hóa ra là đêm qua cha Hướng nhìn thấy đồng hồ của Diệp Giai Văn đặt trong ngăn tủ, thấy cũng đẹp, liền cầm lấy đi nói với Hướng Thanh Vân để cho hắn mua thêm hai chiếc cho cháu nội với cháu ngoại. Chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật Hướng Thanh Vân tặng Diệp Giai Văn năm kia, hắn liền nói thật với cha Hướng, nói chiếc đồng hồ này rất đắt, phải hơn ba nghìn tệ, nếu muốn giống như đúc thì không được, nếu không thì để hắn đi mua hai cái loại khác tặng cho cháu. Cha Hướng nghe hắn nói giá xong bị dọa một trận, chỉ có một cái đồng hồ mất hơn ba nghìn tệ, cũng bằng hai ba tiền sinh hoạt phí mà Hướng Thanh Vân đưa cho bọn họ! hắn suy nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng thấy tức, vốn là hắn còn thấy con trai mình thực hiếu thuận, không những mỗi tháng đưa cho mình nhiều tiền như vậy, còn giúp đỡ em trai em gái, hóa ra tiền nó cho mình chỉ tính là mưa bụi, một cái đồng hồ trên tay thằng kia còn mất mấy nghìn tệ!
Lúc này trương hiểu lôi cũng hiểu được không khí không đúng, duệ duệ hướng phụ tay áo:“Ngoại công bà ngoại, tính, chúng ta đổi một nhà ăn đi.”
Cha Hướng nhìn chằm chằm con trai lớn của mình:“Chính mầy nói, chúng mầy người ở trong thành phố tiêu tiền bọn tao không hiểu, con cái em trai em gái ngươi mười mấy năm mới có một chuyến đi thành phố S chơi, dùng một nửa tiền mà mày mua đồng hồ cho hắn dẫn bọn nhỏ đi ăn cho biết, mày cảm thấy có đáng hay không.” Cha Hướng tuy rằng cảm thấy tiêu số tiền này cũng không đáng, nhưng là ngẫm lại con trai dùng tiền tiêu phí trên người thằng đàn ông kia, còn không bằng cho cháu trai cháu gái ông ăn một bữa. Đương nhiên là lúc này, ông đã quên rằng con trai mình là “kẻ bất tài thích đàn ông” (nguyên tác: 喜欢男人的烂货), chuyện này cho dù qua mười mấy năm nữa ông cũng không có cách nào thuyết phục bản thân thừa nhận.
Diệp Giai Văn nghe thấy ông chuyển đầu mũi giáo hướng về phía mình đã tức đến không chịu được. Ông tưởng tiền là một mình Thanh Vân chi ra chắc, đừng nói mua chiếc đồng hồ hơn ba nghìn tệ, cho dù là mua ba mươi nghìn tệ, thì cũng là tiền của ‘’chúng ta’’, con trai con gái ông bà mấy năm nay lấy của chúng tôi mấy chục nghìn tệ sao không nói? ông nuôi là con trai hay là máy rút tiền vậy? Hướng Thanh Vân bài cố nặn ra một nụ cười khó coi, nói:“Vậy đi lên trên ăn đi, dù sao hiếm mới có dịp đi chơi, con với Giai Văn cũng chưa tới đây bao giờ, chúng ta đi thử xem sao.”
Cha Hướng thế này mới cảm thấy mỹ mãn, để cho cháu trai cháu gái dẫn đường đi lên nhà hàng xoay tròn.
Hướng Thanh Vân ở phía sau kéo kéo tay Diệp Giai Văn, tội nghiệp nhìn cậu:“Bảo bảo, bọn họ hiếm khi mới lên chơi được một lần, hai ngày nữa là về rồi.”
Diệp Giai Văn vừa thấy hắn nói như vậy, lại mềm lòng, chỉ có thể tức giận nói:“Được, đi ăn đi, đi ra ngoài chơi thì đừng để mất hứng.”
Nhà hàng xoay tròn thu phí 280 tệ một người, đồ uống tính phí riêng, một ly cà phê bình thường cũng đã mấy chục tệ. Nhà hàng này phục vụ cơm Tây, mấy đứa trẻ con thì không có vấn đề gì, nhưng hai ông bà thì lại không có cách nào ăn được mấy loại đồ ăn có hương vị ‘’kì quái’’ này, mang một đống đồ ăn về bàn, ăn được mấy miếng liền nuốt không trôi nữa, đành phải gọi đồ uống uống cho đầy bụng. Bọn họ lấy nhiều đồ ăn về lại không ăn, ăn buffet mà không ăn hết sẽ bị phạt tiền, Hướng Thanh Vân đành phải ăn nốt chỗ đồ ăn thừa của bọn họ, cuối cùng chống đỡ không nổi thiếu chút nữa là nôn ra. Lúc phục vụ đưa hóa đơn tính tiền lại, tám người ăn hết hơn hai nghìn sáu trăm tệ, Diệp Giai Văn chỉ cười lạnh một tiếng, khoanh tay không nói lời nào.
Sau đó Diệp Giai Văn chiến tranh lạnh vài ngày với Hướng Thanh Vân, nhà cửa cũng không dọn dẹp, mấy vị thân thích này không dễ dàng gì nói muốn về, cuối cùng vẫn là Hướng Thanh Vân bỏ tiền mua vé tàu hỏa cho bọn họ, lại mất thếm mấy trăm tệ nữa. Về đến nhà, Diệp Giai Văn giận dỗi lột hết ga giường, bọc đệm so fa mà bọn họ đã dùng ra gói hết lại rồi vứt ra ngoài, Hướng Thanh Vân biết trong lòng cậu không vui, cố ý xin nghỉ phép hai ngày ở nhà quét tước vệ sinh, ôm đồm hết mọi việc trong nhà, còn ân cần làm rất nhiều đồ ăn mà cậu thích để cho cậu vui vẻ.
Ngày thứ ba sau khi những người đó đi, buổi tối Hướng Thanh Vân lại mua rất nhiều đồ ăn về, Diệp Giai Văn nhìn thấy liền thở dài, đi ra đỡ lấy đồ trong tay hắn:“Về sau đừng mua nhiều đồ ăn như vậy, Hiểu Long ngày mai đi Hải Nam chơi, chỉ có chúng ta ăn, nấu hai món chay là được, dưỡng dạ dày.”
Hướng Thanh Vân thật vui vẻ từ sau lưng ôm lấy cậu, có chút hưng phấn lại có chút ngốc nghếch hỏi cậu:“Bảo bảo, em không giận anh nữa?”
Diệp Giai Văn cười đến thê lương:“Giận anh thì được gì? cứ như vậy đi, có thể sống với anh một ngày thì sống một ngày, sống không nổi nữa thì chúng ta liền giải tán.”
Hướng Thanh Vân gắt gao ôm lấy cậu không buông tay, khổ sở nói:“Giai Văn, về sau đừng nói như vậy nữa, anh không thể không có em.”
Diệp Giai Văn để mặc hắn ôm, một lúc lâu sau mới vỗ nhẹ bàn tay đang ôm bên hông mình của hắn, thở dài,“Được, trước đi làm cơm chiều đã.”
Ban đêm Diệp Giai Văn ngồi ở bàn làm việc tính toán, tính hết số tiền một tuần nay đã dùng để chiêu đãi thân thích của Hướng Thanh Vân. Các loại vé vào cửa, tiền ăn cơm ở ngoài, phí đi lại, tiền cho bọn họ mua vật lưu niệm, tiền mua vé tàu hỏa … các loại cộng dồn lại, tổng cộng hết hơn sáu nghìn năm trăm tệ, vừa bằng phí đi du lịch Nhật Bản cho một người. Lại trừ đi ba nghìn tệ cho Hướng Hiểu Long đi Hải Nam chơi, toàn bộ tiền gửi ngân hàng của bọn họ chỉ còn lại có hơn hai mươi nghìn tệ, đợi Hướng Hiểu Long khai giảng lại phải nộp học phí hai ba nghìn tệ, hai ngày trước công ty điện thoại đến nói khu này sắp sửa đường dây thành cáp quang học, sau này đến phí internet cũng tăng…… Đã đồng ý đưa con trai đi du lịch Nhật Bản, sang năm thật sự có thể tích góp đủ tiền sao?
Diệp Giai Văn đột nhiên cảm thấy chóng mặt, đầu lúc đau lúc choáng. Gần đây rất hay bị đau đầu chóng mặt như vậy, làm cho cậu cảm thấy có gì đó không hợp lí, hình như không chỉ đơn giản là biểu hiện tụt huyết áp. Hơn nữa ban đầu chỉ là choáng váng đầu óc, hiện tại càng ngày bệnh trạng phổ biến là đau đầu, hơn nữa lần sau so với lần trước càng đau hơn. Cậu gục đầu lên trên bàn nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được bên tai có tiếng kêu vội vàng:“Bảo bảo, Giai Văn, Diệp Giai Văn em không sao chứ?!”
Diệp Giai Văn hoang mang ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt trong chốc lát, rốt cục thấy rõ khuôn mặt nôn nóng của Hướng Thanh Vân.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hướng Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra:“Vừa rồi anh gọi em mãi em cũng không tỉnh, anh còn tưởng em hôn mê mất rồi.”
Diệp Giai Văn dụi dụi mắt, mệt mỏi nói:“Chúng ta ngủ đi.”
Hướng Thanh Vân làm ấm giường cho cậu, hai người song song nằm xuống trong chốc lát, Diệp Giai Văn phát hiện người ở sau lưng bắt đầu ‘’giở trò’’. Từ sau khi bọn họ bị cha Hướng phát hiện, tới nay đã nhiều ngày như vậy tuy rằng cùng nằm trên một chiếc giường, bọn họ đến sờ cũng không dám sờ một cái, cũng đã một tuần qua đi.
Diệp Giai Văn tuy rằng còn có chút giận Hướng Thanh Vân, nhưng là bị hắn thuần thục sờ soạng một lúc cũng có chút động tình, kết quả vẫn là ỡm ờ theo hắn lăn đến lăn đi.
Qua vài mấy phút, động tác của Hướng Thanh Vân ngừng lại, thoáng nhìn xuống phía dưới, muốn nói lại thôi:“Bảo bảo, em… cái kia…… hình như……”
Diệp Giai Văn cau mày, cũng có chút hoang mang:“Thử lại đi.”
Lại qua vài phút nữa, Hướng Thanh Vân lại ngừng lại, ánh mắt nhìn hẳn xuống. Diệp Giai Văn chỉ là trầm mặc. Một lát sau, cậu đẩy ra Hướng Thanh Vân ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, buồn bực nói:“Ngủ đi, hai ngày nữa nói sau.”
Nhưng mà, ngày mai…… ngày kia……
Rốt cục, Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân ý thức được không thể lảng tránh vấn đề này được nữa: Có lẽ là do một lần kia bị chấn kinh quá mức, Diệp Giai Văn bị bệnh liệt dương.
Danh sách chương