Tề Nhuận Vân nghe vậy, quay đầu lại nhìn người bên cạnh, chỉ thấy hắn mang đôi mắt nhợt nhạt ý cười ôn nhu nhìn mình, trong ánh mắt thật sự còn không nhận sai.

“Ta trước mười tuổi theo phụ thân học tập, làm sao thật sự có thể chế khuông”. Âm thanh quẫn bách lần thứ hai biến thành trầm tĩnh khàn khàn.

“Trước mười tuổi phụ thân là một lòng bồi dưỡng người thừa kế, sau mười tuổi ta tin chắc là người cũng chưa từng buông qua”. Tống Thanh Di nói vậy là vì đời trước hắn vô tình nhìn thấy chính thể trầm tĩnh buồn bực một mình ngồi ở sân hẻo lánh nặn con tò te, động tác lúc đó lưu loát thành thạo, nặn ra tiểu động vật lại trông rất sống động. Khi đó hắn chỉ cảm thấy chính quân không làm việc đàng hoàng, hiện tại ngẫm lại khi đó chính quân hắn làm sao có “chính nghiệp” để lo liệu, mà cái con tò te kia chính là tay nghề nặn khuông hắn được học từ phụ thân.

Có lẽ thật không ngờ Tống Thanh Di biết được chính mình lén bỏ thời gian ra luyện tập, một mạt kinh ngạc trong mặt Tề Nhuận Vân xẹt qua. Tề Nhuận Vân quả thực chưa từng buông những gì phụ thân đã dạy, tuy rằng đi vào Tống gia sau vẫn ở Tập Lễ Uyển, nhưng cũng không giống ngoại nhân tưởng tượng trong Tập Lễ Uyển không có việc gì. Tập Lễ Uyển Tống gia dạy chính là cách làm còn dâu trưởng Tống gia, không chỉ giống những tiểu thư Tống gia bình thường đọc sách biết chữ, cầm kỳ thư họa, pha trà phẩm trà đều có phu tử chuyển môn đến dạy, mà chuyện bếp núc, chuyện làm vợ sẽ do mẹ cùng tú nương dốc lòng chỉ dạy. Người Tống gia là danh gia về lưu ly, vì vậy Tề Nhuận Vân chuyên được giảng dạy về giám định và thưởng thức lưu ly. Bởi vậy có thể nói ở Tập Lễ Uyển 15 năm, theo chương trình học được sắp xếp đầy đến tối, mà những gì phụ thân giảng dạy, hắn chỉ có thể tranh thủ trước giờ ngọ và trước lúc đi ngủ là có thể luyện tập, lúc này mới không có quên kỹ thuật của Tề gia.

Bởi vậy hắn cũng không thật sự cho rằng chính mình không thể chế khuông, nhưng hắn thật sự khuyết thiếu kinh nghiệm của công tượng hán diêu.

“Ta tuy rằng không có buông xuống những kỹ thuật mà phụ thân đã dạy, nhưng quả thật cũng chưa thật sự làm ra một cái khuôn mẫu chân chính”.

Tống Thanh Di cười rộ lên, trong tươi cười có sự thưởng thức đối với lời nói tự tin về tài nghệ chính mình”. “Sợ cái gì, tướng công ta cũng chưa bao giờ đốt qua lưu ly, nói là thử tay nghề, tự nhiên là không có khả năng một lần là xong, người so với ta còn mạnh mẽ hơn, ít nhất là kỹ thuật đã được đào tạo từ mười năm, ta chính là mới bắt đầu”. Trong lời nói của Tống Thanh Di cũng không giả, hắn từng xem qua con tò te kia, tay nghề chính quân hắn cũng không thua kém gì những sư phụ già, bất quá tựa như chính hắn nói vậy, hắn dù sao cũng không thể tại Tập Lễ Uyển nặn khuông, thiếu chính là kinh nghiệm. Mà Tống Thanh Di kiếp trước đối với kỹ thuật làm đồ thủ công chỉ là nói ở trên miệng mà thôi.

Lần thứ hai nghe trong miệng Tống Thanh Di cái xưng hô kia, Tề Nhuận Vân đã không phản ứng giống như trước đây, Tề Nhuận Vân liền ứng thanh, nếu người  này nói hắn phải cùng đi đến chỗ diêu hán thử tay nghề, như vậy kinh nghiệm cũng có thể ở thời gian này bổ túc thêm. Bất quá nhớ hắn nói chính mình là người mới bắt đầu, Tề Nhuận Vân nhớ tới ngày trước hạ nhân đồn đại Tống đại thiếu gia không phải bình thường. Nghĩ tới chính mình ngày trước trong lòng ẩn ẩn lo lắng sợ hãi, hoặc là sai biệt như vậy với hắn mà nói là một sự may mắn.

Từ Tề phủ trở về Tống gia thì sắc trời đã tối, hai người phân biệt đi thỉnh an Tống lão gia và Tống lão phu nhân, sau đó trở về tiểu viện của mình dùng bữa.

“Ta cùng phụ thân nói qua, sau này sẽ đi chỗ diêu hán ở mấy ngày, Nam thúc tìm cho ta một người sư phó, đến lúc đó ta đi trước nhận thức, ngươi ngày mai hảo hảo nghỉ ngơi, hoặc là đi dạo chuẩn bị một chút rồi xuất môn, sau này cùng ta cùng đi”. Dùng xong cơm, Tống Thanh Di nhận khăn nóng từ tay nha hoàn một bên lau miệng một bên đối Tề Nhuận Vân nói.

Tề Nhuận Vân tiếp nhận khăn mà Tống Thanh Di đã lau xong cùng của chính mình đưa cho nha hoàn hầu một bên, sau đó phất tay cho các nàng lui xuống- bởi vì hai người là nam tử lập gia đình, Tống Thanh Di liền đem tì nữ hầu đêm ban đầu đổi thành gã sai vặt, chỉ cần các nàng hầu hạ những việc ban ngày, vào đêm thì các nàng có thể lui đi nghỉ ngơi, mà trong viện bọn họ trừ bỏ tiểu tư Lưu Quang, Linh Bảo và hai vị chủ tử, còn có thị vệ nguyên bản đi theo Tống Thanh Di có Li Trản, Hoa giác, Quản Bích ban đêm liền tự bọn họ cắt lượt canh gác.

“Hảo. Thường có thói quen gì khi ra ngoài không?” Đoan Cẩn hai chữ này Tề Nhuận Vân không có thói quen gọi, thương xuyên trong lúc nói chuyện không xưng hồ, cũng may Tống Thanh Di đã nghe quen.

“Ta có thói quen gì ngươi hỏi Hồng Tụ là được, trước kia chưa cưới đi thư viện đồ đạc của ta toàn là nàng chuẩn bị”. Bởi vì nha hoàn buổi tối đều  bị đuổi đi, Tề Nhuận Vân cũng rất tự nhiên tiếp nhân việc cởi áo thay Tống Thanh Di- lần đầu tiên Tề Nhuận Vân hầu hạ cởi áo Tống Thanh Di còn sửng sốt một chút, bất quá hắn khống giám nói gì vượt quá khuôn phép, bất quá mấy ngày nay  bọn họ ở chung, đã có thể xem nhau như bằng hữu người nhà bình thường mà tự tại.

Theo trong miệng Tống Thanh Di nghe được một cái tên xa lạ, Tề Nhuận Vân nâng mắt, thấy hắn chính là thuận miệng phân phó, mới phản ứng đây là đại nha hoàn hầu hạ bên người lúc trước, bất quá tên này… “ Hồng tụ thiêm hương, gia hảo nhã hứng”. Tuy rằng ý chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng nói ra Tề Nhuận Vân mới cảm thấy lời này nói ra thật không bình thường.

Chính là Tống Thanh Di cũng nâng nâng lông mi, “Phu nhân có thể tin tưởng ta, hồng tụ thiêm hương tên này vẫn là mẫu thân lấy cho, cũng không phải ý tứ của ta”. Tuy rằng lúc còn trẻ hắn cũng có nghĩ qua như vậy, nhưng từ khi gặp sư muội…

Tống Thanh Di nhíu mi, gặp sư muội, từng là cảm giác hạnh phúc nhất đời của hắn, đáng tiếc lại là đại nạn lớn nhất của hắn.

Tề Nhuận Vân mẫn cảm nhận thấy cảm xúc trong lòng Tống Thanh Di mãnh liệt có biến hóa, vừa lúc nương đang thu thập quần áo, lui ra phía sau từng bước. “Gia, không có ý tứ khác”.

Tống Thanh Di hoàn hồn nhận thấy Tề Nhuận Vân lui về phía sau, chọn mi, “phu nhân đây là ý tứ gì, cảm thấy tướng công ngươi là người nhỏ mọn như vậy? còn không chịu nổi một câu vui đùa của ngươi?” Tống Thanh Di cố ý cười ngả ngớn, còn đi câu cằm của Tề Nhuận Vân, một bộ công tử ăn chơi trác táng đùa giỡn công tử đàng hoàng.

Vốn đã trầm tĩnh lại Tề Nhuận Vân lại cảm thấy thái dương bắt đầu đau, nâng tay đánh hạ cái tay còn đang khều cằm mình, cũng không đáp lời trực tiếp chuyển qua bình phong trước giường đi ngủ.

“Phu nhân, chớ đi a!” Tống Thanh Di phát hiện trải qua một ngày chính quân hắn đã có thể thích ứng với cách gọi phu nhân và tự xưng tướng công này. Thật sự là đùa không tốt.

Mà lúc này chuyển đến sau bình phong Tề Nhuận Vân đối với trên giường chỉ có một cái chăn sững sờ-rõ ràng sau khi động phòng buổi tối nhóm tỳ nữ luôn chuẩn bị hai cái chăn mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện