Tống Thanh Di nhanh chóng che mũi, phía sau đi theo mấy hạ nhân cũng chịu không nổi phải che mũi.

Lưu Quang nhanh chóng nói: “Thiếu gia, ngài đến bên này làm gì, có việc ngài cứ phân phó chúng ta, nơi này thực sự không sạch sẽ, ngài đừng đi vào?”.

Tống Thanh Di lắc đầu, bảo mấy người Lưu Quang ở bên ngoài chờ, chính mình một mình đi vào trong.

Mấy người Lưu Quang thực sự lo lắng thiếu gia nhà mình một mình đi vào địa phương loạn như vậy, nhưng mà thiếu gia đã không cho theo cùng, đành phải thủ ở bên ngoài ngõ nhỏ lo lắng đi qua đi lại.

Ước chừng hơn nửa canh giờ, Lưu Quang đều muốn dẫn người đi vào tìm, chỉ thấy thiếu gia nhà mình giúp đỡ một người nam nhân nhìn không sạch sẽ đi ra từ ngõ nhỏ, phía sau theo hai người khất cái.

Lưu Quang tuy rằng khiếp sợ, nhưng là gã sai vặt đi theo bên người thiếu gia tự nhiên biết cái gì nên nói cái gì không.

“Thiếu gia, đây là?”.

“Đi gọi xe ngựa lại đây, đến khách điếm Quản Bích thuê một phòng, sau đó đi tìm thầy thuốc. Li Trản đi tìm người môi giới hỏi xem làm sao để thuê phòng, phải là địa phương thanh tĩnh ít người, không cần quá lớn”. Tống Thanh Di thật không ngờ khi hắn tìm đến Chu Nghiệp Khải, người này thế nhưng lại suy yếu như vậy, không thể làm việc, so với người bình thường cũng không sai biệt lắm, còn bởi vì trên đùi có một vết thương không được chữa trị, nếu cứ để như vậy sẽ bị thối rữa. Bất quá cho dù như vậy hắn cũng không lo lắng, dù sao đời trước lúc mình đến người này mặc dù cũng suy yếu, nhưng là vẫn sống thật lâu. Chính là khi mình đến thì tình huống lại không ngờ như vậy, cũng không có chuẩn bị xe ngựa, chỉ phải vội vàng sai nhóm sai vặt đi làm.

Chờ khi Hoa giác đưa xe ngựa tới, đã đưa ba người từ ngõ nhỏ đi khách điếm, thầy thuốc nhanh chóng khai dược, chuẩn bị chổ ở cho ba người, Tống Thanh Di trở về nhà thì đèn đuốc đã sáng rực rỡ.

Nhìn sắc trời, Tống Thanh Di nhíu mi, hắn không có nghĩ tới là đã lâu như vậy, sáng sớm ra ngoài thì chính quân nhà mình còn chưa có dậy, vốn nghĩ có thể trở về vào giờ cơm trưa, kết quả đem người dàn xếp hảo, phân phó một chút chuyện thì đã là giờ này, cũng không biết người nọ thân thể có hay không không khỏe.

Đã trở về Tống phủ, thấy phụ thân mẫu thân, trở về sân thấy dưới ánh đèn Tề Nhuận Vân mặc một kiện trung y bên ngoài khoác áo khoác tú văn thiển thủy, tóc rối tung, mắt buông xuống nhìn quyển sách trên tay. Tóc có chút ướt, hẳn là vừa mới tắm rửa qua.

Trên bàn bày thiện, hai bộ bát đũa nhìn sơ qua là thấy vẫn chưa đụng qua.

“Ta về trễ, ngươi có thể dùng trước”. Hắn cảm thấy có chút áy náy vì để cho người này chờ mình. Tống Thanh Di bước nhanh vào cửa, để nha hoàn hầu hạ rửa tay lau mặt, mới ngồi xuống.

“Đồ ăn có chút nguội, đi hâm nóng một chút? Ta dù sao cũng không đói, vừa mới tắm xong, ngươi trở về cũng vừa tốt” thấy Tống Thanh Di tiến vào, Tề Nhuận Vân buông sách, sờ sờ cái bát nói.

“Không có gì, trời cũng không lạnh”. Tuy rằng nói như vậy, Tống Thanh Di vẫn chọn mấy món có mỡ lợn, đưa cho nhóm tỳ nữ đi nha bếp hâm lại một chút, mỡ lợn đông lại thực sự sẽ ảnh hưởng đến món ăn, vị cũng không hảo- Tống Thanh Di đã sớm phát hiện chính mình đời trước cuối đời ấm no không hảo, một lần nữa sống lại ấm no chi dục lại để ý rất nhiều.

“Đồ vật này nọ đều thu thập tốt, ngày mai giờ nào xuất phát?” Làm cho tỳ nữ đem cơm đã hâm nóng dọn lên, Tề Nhuận Vân nhận lấy rồi đưa cho Tống Thanh Di, sau đó chính mình mới nhận thêm một chén. Hắn hiện tại đã có thói quen cùng Tống Thanh Di cùng nhau dùng bữa, một bên nói một chút chuyện nhà.

“Ân, không sai biệt lắm thì giờ mẹo đi, không cần đi quá sớm. Công tượng sáng sớm cần phải chuẩn bị nhiều chuyện, chúng ta buổi chiều hãy tới, vừa lúc bọn họ rảnh rỗi, có thể trước mang theo chúng ta làm quen một chút”. Diêu hán Tống gia không nhỏ giống như Tề gia, chính là long diêu đã có đến ba cái, mà dọc theo triền núi đã có đến mười cái lò đốt lớn. Trong thành thật là không có chổ nào lớn để đặt cái xưởng như vậy, mà ngoài thành đất nhiều, bởi vậy mà Tống gia và chỗ diêu hán có chút xa. Ở ngoại thành Tống gia có nhiều ngọn nói nhỏ, nên diêu hán Tống gia liền xây dựa theo triền núi, từ Tống gia đi xe ngựa cũng ít nhất một canh giờ.

“Buổi sáng xuất môn tương đối sớm, nếu người ta chưa dậy sẽ không thể gọi, nghỉ ngơi quan trọng mà”. Dùng xong cơm, không thể trực tiếp nghỉ ngơi, tuy rằng thời gian không còn sớm, bất quá Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân đi xem tiểu thư phòng vừa mới sắp xếp.

Tiểu thư phòng vốn là một gian sương phòng, bởi vậy địa phương không nhỏ, có gian trong gian ngoài, gian ngoài sắp xếp án thư, bên cạnh đặt giá sách cùng bác cổ, giá sách đã để một ít sách, đa số là lần về Tề gia đem về, bác cổ nhưng thật ra đã bày đấy thứ, trừ vỏ vài món vật trang trí thủ công một màu, còn rất nhiều con tò te nhiều màu, không cần nghĩ cũng biết là xuất từ tay chính quân nhà mình. Trước cửa sổ sau án thử còn để một bình hoa cúc cùng hoa hồng, ở giữa cái bàn còn bày một bàn cờ. Nhìn một vòng, những cái khác cũng thế, nhưng thật ra là cái bác cổ này, Tống Thanh Di thật có hứng trí với nó.

Tiểu thư phòng là thời điểm sau khi đi thăm cha mẹ Tề Nhuận Vân, Tống Thanh Di yêu cầu nha hoàn thu thập, vật trang trí cùng sách thật ra là hôm nay Tề Nhuận Vân chính mình sửa sang lại mang lên, thấy Tống Thanh Di nhìn bác cổ chăm chú, nghĩ chính mình tùy tiện nặn gì đó, trong mắt hiện lên tia xấu hổ.  Bởi vậy không có để ý Tống Thanh Di đặt vấn đề, lập tức sửng sốt một chút, chờ phản ứng lại ý tứ câu hỏi, nhất thời xấu hổ đầy mặt, có chút không biết trả lời như thế nào.

Nhìn chính quân nhà minh quay mặt đi, Tống Thanh Di không tiếng động nở nụ cười, sợ hắn thẹn quá thành giận, họ nhẹ một tiếng, bèn hỏi: “ Những cái này là do ngươi nặn đi? Ta hiện tai cảm thấy tìm ngươi nặn khuông là chính xác, chính là ta phải cố gắng miễn cho không xứng với kỹ thuật của ngươi”.

Thấy Tống Thanh Di không hề trêu ghẹo mình, Tề Nhuận Vân mới quay đầu lại, “Dù sao thì cũng chính mình tự sờ soạng mười năm, không có nặn khuông chân chính, này chỉ là mấy con tò te mà thôi”.

Nghe thấy lời nói của Tề Nhuận Vân, Tống Thanh Di nhếch lông mi một chút, không nói gì. Hắn từ đời trước đã hiểu ra người này tính cách bướng bỉnh, còn phân biệt đúng sai. Nếu không như thế nào sẽ vì gia tộc mà hi sinh hôn nhân chính mình, như thế nào chỉ vì danh nghĩa vợ chồng mà mang thai còn đến lúc chết vẫn ôm bài vị mà đi. Bởi vậy đối với câu trả lời của hắn cũng không ngoài ý muốn, lúc trước không có chân chính đốt ra một món đồ thủ công nào, hắn là sẽ không cảm thấy được tay nghề mình khổ luyện có cái gì hơn người.

Đêm nay nghỉ ngơi, đối với trên giường chỉ có một cái chăn Tề Nhuận Vân dừng một chút, sau đó như thường nằm xuống nghỉ ngơi, nếu không phải Tống Thanh Di phát hiện động tác người này cứng ngắc, phỏng chừng nghĩ hắn đã đối với hai người thân mật đã thích ứng tốt rồi.

Bất quá, Tề Nhuận Vân như vậy Tống Thanh Di cảm thấy đùa mới vui vẻ, cũng không giống như đời trước tuổi còn trẻ mà một mảnh tĩnh mịch, càng làm cho hắn cảm thấy trọng sinh một lần khiến cho hắn có thể thây đổi rất nhiều chuyện này nọ.

***

Ngày thứ hai, đúng như Tống Thanh Di dự tính thời điểm bọn họ tới là đã quá ngọ, bửa trưa trong nhà chuẩn bị chỉ có lương khô cùng điểm tâm, mà công tượng chỗ diêu hán cũng đã dùng xong cơm trưa, công tượng Nam thúc an bài đã ở cửa diêu hán chờ bọn hắn.

Đó là một nam tử trung niên hàm hậu, người bên cạnh gọi hắn là Trịnh lão đầu, người có chút ngăm đen, bộ dáng cười cũng không khiến Tống Thanh Di tưởng tượng là thợ thủ công lành nghề, hơn nữa nói chuyện cũng là tiến lùi có chừng mực ngẫu nhiên liền cười hai tiếng thô lỗ, là người làm cho người ta rất khó có ác cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện