Cây trâm bị gãy này bản sắc hẳn là thu hoàng, ánh thanh, lục, vàng nhạt, hắc ngũ sắc, sắc thái giới hạn rõ ràng, màu sắc lưu vân, trong suốt, có thể tính là thượng phẩm thủ công năm màu. Duy nhất đáng tiếc chính là cây trâm này bị gãy, nó cũng chỉ là một tì vết của thành phẩm, đương nhiên này cũng là điểm đặc biệt của nó.

Cây trâm này là một cây trâm như ý, đầu trâm là hình thức cuốn vân, mà ngay tại giữa đài hoa mai được chấm một viên màu đỏ bằng hạt gạo.

Như vậy thì vừa đúng, giống như là bình thường vẽ mắt rồng, Tống Thanh Di có chút thở dài quan sát một lát, này có thể làm thành đồ thủ công sáu màu, đáng tiếc.

Đồ thủ công năm màu có thể đốt thành sáu màu không phải là không có xuất hiện qua, đa số trong phối phương đều có nguyên liệu thích hợp, hơn nữa cũng đủ lô ôn, màu sắc của đồ thủ công liền vượt ra khỏi ý định ban đầu của thợ thủ công.

“ Các tiểu kiện khác cùng một lò với cây trâm này đâu?” Tống Thanh Di vuốt ve cây trâm trong tay, nhớ tới chính mình ngoại trừ cái bát thủ công cùng hợp tác thì chưa bao giờ tặng cái gì cho Tề Nhuận Vân, cây trâm này mài một chút thực ra có thể làm thành một miếng ngọc bội như ý, so với chén lưu ly bảy màu trấn gia của Tống gia tuy rằng không bằng, nhưng cũng có thể lưu lại làm gia truyền.

“Thiếu gia, những tiểu kiện khác cùng một lò so ra rất hảo, sắc thái đều rõ ràng hoa mỹ, phần lớn cũng giống như cây trâm này bị vỡ vụn, bất quá không có xuất hiện màu sắc như cây trâm như ý này”. Như vậy một kiện này đều là thiên công tạo hóa, thiếu gia đốt lô là muốn thí nghiệm việc tế lô, mỗi khi đốt chế đều là thuận tiện sở vi, lúc này lại đốt ra một kiện thượng phẩm như vậy, tuy rằng tổn hại, nhưng hai học đồ phụ trách vẫn là cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhìn ánh mắt tỏa sáng của người trước mắt nhìn cây trâm lưu ly bị gãy trong tay mình, Tống Thanh Di buồn cười phất tay: “Được rồi, đừng nhìn, chỉ cần các người làm tốt thí nghiệm đấu lô cùng bản ghi chép, có thể chuẩn xác khống chế lô hỏa thuần thanh, về sau thượng phẩm như vậy tự nhiên không thể thiếu”.

Vừa lòng với một chuyến thu hoạch này, Tống Thanh Di thu hảo cây trâm rồi nhắc nhở hạ nhân chuẩn bị trái cây thật tốt rồi quay trở về chỗ La Hạnh Quyên.

Lúc này La Hạnh Quyên ngồi dưới một tàng cây cách diêu hán một khoảng cách, ước chừng là nhiệt, vẫn là không ngừng phe phẩy tay áo quạt gió. Nhìn thấy Tống Thanh Di trở về nhãn tinh sáng lên: “Sư huynh nhĩ hảo chậm!”.

“Sơn đạo có điểm khoảng cách, thợ thủ công bên này là ăn dã quả, toan sáp không thể cho vào miệng, ta sợ ngươi ăn không quen, cho nên tốn chút thời gian cho người đi tìm trái cây”. Tống Thanh Di hảo tính tình chậm rãi giải thích, đưa túi trong tay qua.

La Hạnh Quyên cười xinh đẹp, cũng không khách khí nhận lấy, mở ra quả nhiên là trái lê trên núi có chút hiếm thấy, đã được rửa sạch sẽ, căng tròn mọng nước. “Cảm ơn sư huynh. Sư huynh sao không ăn?” trái lê không có cắt ra từng khối, ăn cả trái nước chảy ra đầy tay, có chút bất nhã, bên này lại không có gì để rửa, La Hạnh Quyên có chút không vui, bất quá làm một cô nương ngẫu nhiên kiêu căng bản chất lương thiện cũng không nên có nhiều yêu cầu như vậy, nàng cũng đành tiếp nhận, sau đó xoay lưng tiếp tục ăn.

Mà thừa lúc La Hạnh Quyên xoay người, ánh mắt Tống Thanh Di liếc mắt thấy Lưu Quang vừa tránh đi, chỉ thấy hắn nhìn chính mình chỉ chỉ hướng thợ thủ công, gật gật đầu.

Tống Thanh Di ngầm hiểu, quả nhiên là đi tìm hiểu sao? Vậy chờ người phía sau người nọ ăn không tiêu tin tức này.

Đứng ở phía sau La Hạnh Quyên, khóe miệng Tống Thanh Di toát lên một tia lãnh ý.

ÆÆÆ

Thời điểm Tống Thanh Di đưa La Hạnh Quyên trở về cũng một đường xóc nảy, một ngày này gây sức ép khiến sư muội hắn diễn cũng lười làm, xem nàng miễn cưỡng cùng chính mình nói lời từ biệt, liền khẩn cấp trở về khách viện nghỉ ngơi, Tống Thanh Di nhìn theo trong mặt hiện lên một tia châm biếm.

Mà lúc Tống Thanh Di trực tiếp trở về sần, cũng không quay về nhà giữa, theo đường nhỏ tới tiểu viện chính quân nhà mình tạm cư ngụ, mới đi vào liền nhìn thấy hoa viên đã được tu sửa lại và một chiếc ghế, bên trên trải thảm nhung mỏng, mà chính quân nhà mình đang nghiêng đầu ngủ ở bên trên, sách trên tay siêu siêu vẹo vẹo che ở trên bụng.

Cửa phòng phía sau, Linh Bảo đang ôm một cái chăn mỏng đi ra, hiển nhiên là tính toán đắp lên cho Tề Nhuận Vân.

Tống Thanh Di chọn mi, tiếp nhận cái chăn đắp hảo cho người ta, mới khiến cho Linh Bảo cùng hắn đi qua một bên.

“Thiểu quân hôm nay khi nào thì dậy?” tối hôm qua hắn thấy Tề Nhuận Vân có chút mệt mỏi, cũng không đi làm ầm ĩ hắn, để cho hắn hảo hảo ngủ một giấc. Sáng sớm hắn xuất môn, chính quân nhà mình đều còn chưa dậy. Như thế nào chính mình vội một ngày đã trở lại, bộ dáng Lâm Vũ thế nào vẫn là ngủ không đủ no.

“Thiếu gia, chủ tử hôm nay cuối giờ mẹo mới dậy, tiểu nhân thấy chủ nhân thức dậy vẻ mặt còn uể oải, sợ là mệt muốn chết rồi”. Linh Bảo một bên nói một bên nhìn khiển trách đại thiếu gia. Chủ tử mệt thành như vậy đích xác là đại thiếu gia không biết tiết chế.

Tống Thanh Di cảm thấy oan ức muốn chết, ý tứ trong ánh mắt Linh Bảo hắn làm sao lại nhìn không ra, nhưng là tối hôm qua cái gì cũng chưa làm, lại bị làm là quá dũng mãnh…, Tống Thanh Di tự giác có điểm nghẹn khuất.

Bất quá Tề Nhuận Vân đây là làm sao vậy, Tống Thanh Di nhíu mi nhìn người đang ngủ cũng khó dấu mệt nhọc: “Thiểu quân hôm nay có xuất môn không?” lúc trước nghĩ viện này thấp lãnh không thích hợp để trụ, nghĩ muốn giúp Tề Nhuận Vân tìm cái sân khác, kết quả liền vội sự tình nên quên mất. Giống như vậy nếu ngủ ở trong viện khác thì hoàn hảo, nhưng nơi này sợ là rất lạnh.

“Không đâu, vốn chủ tử có hẹn với người, bất quá hôm nay có chút mệt mỏi nên mới kêu Tư Niên khiến cho người ta trở về”. Linh Bảo vẫn thường đi theo bên người chủ tử nhà mình, tự nhiên là biết ước định ngày ấy của thiểu quân cùng lão bản cửa hàng khắc chương.

Hẹn nhân? Tống Thanh Di sửng sốt một chút, hắn nhớ rõ…. Đời trước Tề Nhuận Vân một bằng hữu cũng không có. Bất quá đời trước hắn cũng không có ra khỏi Tống gia một bước, lúc này đây chính mình ngay từ đầu liền cho hắn xuất nhập tự do, có thể nhận thức bằng hữu cũng là tự nhiên. Tính cách Tề Nhuận Vân trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn như không tốt tiếp cận, kỳ thật người nọ thực thích kết giao bằng hữu, trầm mặc lại tin cậy, còn thật sự trung thành. Tuy rằng trong lòng biết đối với Tề Nhuận Vân sợ tịch mịch phi thường tốt, bất quá nghĩ đến sau này trong lòng chính quân lại có thêm người phân tán lực chú ý, trong lòng khó tránh khỏi một chút mất hứng.

Nhu liễu nhu ngực, Tống Thanh Di cảm thấy chính mình gần đây càng ngày càng kỳ quái. Lắc đầu, một lần nữa đem lực chú ý lên thân thể chính quân nhà mình.

“ Ngày mai cùng Hồng Tụ nói một chút, làm cho các nàng cho người thu thập Thu Lâm Uyển, bên này thấp lãnh, trụ lâu không tốt cho dưỡng sinh, nếu thiểu quân muốn trở về Trừng Mặc Hiên cũng được, còn nếu không thì đi thu dọn địa phương khác cho thiểu quân nghỉ ngơi, theo ý tứ của thiểu quân mà làm”. Chuyện tình La Hạnh Quyên còn chưa xong, vô luận ở đâu đều tùy Tề Nhuận Vân, dù sao đối Tống Thanh Di mà nói, hắn đều có thể đi theo, không khác biệt. Về phần Thu Lâm Uyển, đó là địa phương khi còn bé hắn trụ, bởi vì sau trưởng thành phải thành thân cha mẹ sợ Thụ Lâm Uyển quá nhỏ nên mới chuyển tới Trừng Mặc Hiên, hiện nay Thu Lâm Uyển vừa lúc để đó không dùng, vị trí lại gần Trừng Mặc Hiên, nhưng thật ra có thể trực tiếp thu thập đến dùng.

Nói xong nghĩ nghĩ, Tống Thanh Di lại bồi thêm một câu: “Ngày mai ngươi đi thỉnh thầy thuốc lại đây nhìn xem cho thiểu quân, hay là thân thể không thoải mái mới mệt như vậy”. Đời trước Tề Nhuận Vân gặp chuyện không may là lúc sắp lâm bồn, thủ vệ bên người rất ít, bị La Hạnh Quyên hạ dược liền rong huyết mà chết, mà đời này từ khi La Hạnh Quyên tiến vào hắn liền đem người bên người chỉnh đốn một phen, trong ngoài Trừng Mặc Hiện sẽ không phải là địa phương mà người mới tiến vào như La Hạnh Quyên có thể nhúng tay vào.

Bất quá bộ dạng Tề Nhuận Vân không thích hợp làm cho Tống Thanh Di có chút lo lắng.

Thời điểm Tề Nhuận Vân tỉnh lại là gần đến bữa tối, bởi vì sắc trời gần tối, Tống Thanh Di lo lắng đêm sẽ rất lạnh, đã nghĩ đem người quay trở về nội thất, kết quả tay vừa chạm đến người đã khiến người tỉnh lại.

“Ân? Ta đang ngủ?” mới vừa tỉnh lại Tề Nhuận Vân vẫn còn có chút mơ hồ, thẳng đến cảm giác ánh mắt không đúng mới tỉnh táo lại. Hắn buổi chiếu nằm ở trong viện đọc sách ngày vẫn còn đang sáng, lúc này thái dương đã nhanh xuống núi.

“Ta ngủ từ giữa trưa?” lên tiếng chính hắn đều có chút giật mình, dù sao hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người thèm ngủ.

Gặp người tỉnh lại, Tống Thanh Di đang đưa tay ra, thuận thế nâng người mới tỉnh dậy lên, nghe thấy Tề Nhuận Vân tự nói, buồn cười lại lo lắng: “ Ngươi hai ngày này đều như vậy? Ta khiến Linh Bảo ngày mai tìm thầy thuốc lại đây xem cho ngươi”.

“Không ngại, có thể mới vừa từ diêu hán trở về lập tức thoải mái không thích ứng kịp đi”. Ở diêu hán mặc dù hắn là chủ tử không cần làm việc thô lậu, nhưng là hắn đi học tập tay nghề niết khuông, vô luận niết khuông vẫn là văn khắc kỳ thật đều là chuyện tình hảo tổn thể lực cùng tinh lực, liên tiếp ở diêu hán gần một tháng, hao phí tinh lực vô số, vừa trở về được thả lỏng mỏi mệt tự nhiên sẽ đánh úp lại. Loại chuyện này hắn trước kia cũng có qua, bởi vậy Tề Nhuận Vân cũng không lo lắng.

Nghe xong giải thích của Tề Nhuận Vân, Tống Thanh Di yên tâm một ít, bất quá vẫn là nghĩ ngày mai tìm thầy thuốc nhìn xem, khai mấy gói thuốc dưỡng sinh cũng tốt.

Có quyết định,Tống Thanh Di liền đem việc này để qua một bên, liền nói chuyện tình ở chỗ đốt diêu hôm nay. Chuyện tình của La Hạnh Quyên hắn cũng không muốn Tề Nhuận Vân tham dự vào, nên cũng chỉ mơ hồ nói qua, trọng điểm nói ra đương nhiên chính là lô trâm như ý mới đốt ra lò kia.

“Nửa thanh trâm kia ta lưu lại cho công tượng, đến lúc đó sửa chữa một chút làm thành một miếng ngọc bội thủ công, khiến Hồng Tụ các nàng làm một guồng cuống chỉ cho ngươi thưởng thức”. Bàn bát tiên ở phòng ngoài Linh Bảo, Tư Niên đã muốn dọn xong cơm canh, Tống Thanh Di lôi kéo chính quân nhà mình ngồi xuống.

“Thời điểm thành thân mẫu thân có cho một ít trang sức, ta là một nam tử cũng không dùng được nhiều như vậy,  Đoan Cẩn lưu trữ cấp chính mình dùng đi”. Lưu ly sáu màu chính là phẩm chất tiến bộ, theo lưu truyền của dân gian giống như là lông phượng và sừng lân, có thể thấy được quý trọng của nó.

“Mẫu thân đưa cho ngươi là đồ thành thân, đây là ta đưa cho ngươi, ngươi thu là được”. Tống Thanh Di huy phất tay, hắn như thế nào không hiểu ý tứ của Tề Nhuận Vân, lưu ly sáu màu tuy rằng quý trọng, nhưng trong lòng hắn nhìn trúng là kiện đồ thủ công thượng phẩm đầu tiên xuất xứ từ đốt lô súc vật, với hắn mà nói có loại ý nghĩa khác, tựa như bát lưu ly kia giống nhau, vật như vậy hắn theo bản năng muốn đưa cho Tề Nhuận Vân.

Tề Nhuận Vân nghe vậy nhấp hé miệng, nhìn thoáng qua Tống Thanh Di, không có nói gì nữa.

Chính là trong lòng lại nghĩ đến, ngày mai rảnh nên đem hắc thanh điền kia hảo hảo tạo hình một chút, nghe bọn Hồng Tụ nói Tượng tịch qua đi không lâu là đến sinh nhật Tống Thanh Di rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện