Thời điểm xây dựng Huệ Hương lâu khối vách tường đó là do một lão công tượng mang tới, cụ thể như thế nào thì chưởng quầy cũng không biết, chỉ biết ông chủ lúc còn sống đột nhiên muốn xây một phòng xép, sau đó là chưởng quầy đi tìm một lão công tượng.
Về phần lão công tượng kia, Tống Thanh Di cho người đi dò la, cuối cùng cũng có tin tức.
“Bất quá, những công tượng như vậy kỹ thuật đều là bí mật gia truyền, không nhất định sẽ nói cho chúng ta” Tống Thanh Di một bên giúp Tề Nhuận Vân lên xe một bên nói nói.
Hôm nay là đi gặp công tượng kia để hỏi phương pháp, Tề Nhuận Vân ở nhà ba tháng, Tống Thanh Di thấy hắn cả ngày buồn ở nhà đã hơn một tháng, liền tính toán mang người ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện tìm lão công tượng kia.
Tống Thanh Di biết chính quân nhà mình đối với loại thạch kia có hứng thú, bới vậy hắn có hứng trí với lão công tượng kia Tống Thanh Di cũng không ngoài ý muốn.
Tề Nhuận Vân nghe vậy gật gật đầu, hắn tuy rằng đối với khối thạch kia có hứng thú, nhưng cũng không muốn lấy thế ép người, lần này đi qua chỉ muốn hỏi một chút, nhìn xem mà thôi.
Phải người đi hỏi thăm về báo lão công tượng kia ngụ ở trong thôn không xa Cẩm thành, tổ tông đều làm nghê khai thác đá.
Khoảng cách không xa không gần, xe ngựa đi qua chỉ mất một nén nhang. Nhưng là bởi vì Tề Nhuận Vân ở trên xe, Tống Thanh Di khiến cho phu xe thả chậm tốc độ, cũng bất quá đi hết hai chén trà nhỏ.
Thôn bởi vì gần Cẩm thành, người trong thôn điều kiện nhìn cũng không kém, lão công tượng ở tại cuối thôn, có một tôn tử ở cùng ông.
Tiểu nhị mà chưởng quầy Huệ Hương lâu cấp cho Tống Thanh Di dẫn đường cũng lớn lên ở trong thôn, bởi vậy dọc theo đường đi bọn họ nghe không ít chuyện về tổ tôn hai người, Tống Thanh Di đơn giản đem màn xe nhấc lên, ôm lấy Tề Nhuận Vân cùng tiểu nhị câu được câu không trò chuyện.
Tiểu nhị nói lão công tượng họ Chu, là người ở bên ngoài đến trong thôn, bất quá từ đời tổ tiên đến nay cũng xem như là người ở trong thôn, người trong thôn đều quen gọi hắn là Chu lão đa. Chu lão đa mất vợ khi còn trẻ, chỉ có một đứa con, thật vất vả nuôi lớn đến khi cưới vợ thì lại qua đời, hai vợ chồng đều gặp tại nạn ở quặng mỏ, liền còn lại một lão một nhỏ sống nương tựa lẫn nhau.
“Chu lão đa cùng con của lão giống nhau làm việc ở quặng mỏ, thành thân sau khi sinh hài tử liền đem theo thê tử vào phụ giúp, chu lão đa liền lui về chăm sóc tôn tử. Nghĩ đến lần đó ở quặng mỏ gặp chuyện không may, người của vài gia đình ở trong thôn cũng gặp chuyện không may, hai vợ chồng liền cùng đi, chu oa tử lúc đó mới hai tuổi”. Tiểu nhị nói đến việc này cũng thổn thức, bởi vì năm đó chuyện tai nạn quặng mỏ, có mấy nhà trong thôn đều gặp chuyện không may, ấn tượng khắc sâu.
Tai nạn quặng mỏ trong miệng tiểu nhị, Tống Thanh Di cũng có nghe nói, lúc đó là năm nào, khi đó hắn vừa đi thư viện không lâu, cho dù bọn hắn là thư sinh không để ý chuyện bên ngoài nhưng mọi người đang bàn tán chuyện đó.
Tề Nhuận Vân nghe tiểu nhị nói, cũng khe khẽ thở dài.
Rất nhanh đã tới nhà Chu lão đa, ngày thường rất ít có xe ngựa phú quý như vậy đi vào thôn, bởi vậy Tống Thanh Di một đường đi vào thôn khiến không ít thôn dân vây xem.
Bị tiểu nhị kêu Chu oa tử thiếu niên nghe động tĩnh từ trong nhà đi ra, bàn tay chùi vào ống quần, hiển nhiên là đang bận rộn.
“Oa tử, ta dẫn theo quý nhân tới tìm ông nội ngươi, lão đa có ở nhà hay không?” tiểu nhị là người trong thôn Chu oa tử tự nhiên là quen thuộc.
“Lý ca, ông nội lên núi rồi”. Thôn này là Lý gia thôn, trừ bỏ Chu lão đa là người bên ngoài cơ bản trong thôn toàn là họ Lý. Bởi vậy Chu oa tử liền xưng hô tiểu nhị là Lý ca.
Chu oa tử đại danh kêu Chu Nam, tên này nghe nói là bởi vì nương hắn khi sinh hắn đang ở cửa thôn trồng lúa, không chịu nhiều sức ép liền đem Chu Nam sinh ra, đơn giản liền lấy cái tên này. Chu Nam đem cửa sân mở ra, có chút tò mò nhìn Tống Thanh Di.
Đới với thiếu niên choai choai cười cười, Tống Thanh Di mới nhảy xuống xe, trở lại đỡ chính quân nhà mình xuống xe. Tề Nhuận Vân nhưng thật ra thì thấy không sao, hành động cũng không phải không tiện, bất quá Tống Thanh Di trước nay khẩn trương khác thường hắn đã sớm thành thói quen.
Theo Tống Thanh Di hỗ trợ, Tề Nhuận Vân chậm rì rì xuống xe. Hôm nay hắn mặc một kiện trường bào thanh nhã, không đeo đai lưng, quần áo rộng liền che khuất bụng còn chưa rõ ràng, thân hình thon dài nhìn không ra khác thường.
Cũng bởi vậy Chu Nam thấy động tác của Tống Thanh Di phi thường ân cần cũng có chút nghi hoặc, Lý ca nói là quý nhân tìm đến, Tống Thanh Di xuống xe hắn thấy người này giơ tay nhấc chân lộ vẻ khí độ, còn tưởng chính là vị này. Kết quả người này trở về cẩn thận ân cần đỡ một người khác xuống xe.
Chẳng lẽ người sau mới là quý nhân, vậy vị bên người quý nhân, có vẻ là hạ nhân đắc lực đi? Thiếu niên dù sao cũng mới lớn, kiến thức không đủ, não bổ có điểm đại.
May mà tiểu nhị trước khi thiếu niên lung tung xưng hô liền lên tiếng: “ Hai vị này là tới tìm ông nội ngươi, đại thiếu gia Tống gia cùng Thiếu quân”.
Tống gia ở Cẩm thành là một nhà đại phú. Người Lý gia thôn chủ yếu là khai thác quặng đá, tự nhiên là biết thu khoáng thạch của bọn họ là Tống gia. Nhất thời những người quây xem đều nghị luận.
Chu Nam không nghĩ người đến lại là người Tống gia, nhất thời có chút chân tay luống cuống.
“Các ngươi làm gì!” ngay tại lúc này một âm thanh già nua ở phía sau truyền đến. Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân còn chưa có quay đầu đã nghe thấy Chu Nam kêu lên.
“Ông nội!” Chu Nam vừa kêu lên, hai người Tống Thanh Di mới biết được đây là Chu lão đa đã trở lại.
Chu lão đa vừa vào thôn đã nghe người trong thôn nói có quý nhân đến nhà hắn, chạy nhanh về nhà vừa về đã thấy một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, hai người trẻ tuổi đứng ở trước mặt tôn tử, mà bộ dạng tôn tử đỏ mặt không biết ứng đối như thế nào, lập tức quýnh lên kêu lên.
Nghe người ở trong thôn giải thích ý đồ của Tống Thanh Di tìm đến, Chu lão đa mới trầm tĩnh lại, có chút ngượng ngùng đối với bọn người Tống Thanh Di vấn an, sau đó đem tôn tử hướng trong phòng: “Đi nấu một chút nước, cấp bọn Tống thiếu gia một chút nước ngọt. Tống thiếu gia không chê thì tiến vào trong nói chuyện đi”. Nước ngọt chính là bỏ thêm đường vào nước, này là ở trong thôn chính là dùng để chiêu đãi khách quý.
Thấy Chu lão đa đem người mời vào trong nhà, tiểu nhị rất có ánh mắt liền cáo lui, người vây xem cũng không tiện xem tiếp liền tản đi, còn sót lại một ít tiểu bằng hữu ở trong thồn ở lại vây xem xe ngựa.
Về phần Tống Thanh Di được mời vào có chút kinh ngạc, hắn trên đường đi tới cứ nghĩ là sẽ không dễ dàng gì hỏi được, nhiều nhất mua được một khối thành phẩm. Dù sao cũng là tay nghề độc môn tùy tiện đi thỉnh giáo, đối phương không giận cũng là tốt lắm rồi. Cho nên hắn vừa nãy đem Tề Nhuận Vân kéo ra phía sau mới cho tiểu nhị nói ý đồ của bọn họ tới đây, lại không nghĩ Chu lão đa lại không những không tức giận, ngược lại còn mời bọn họ đi vào, bộ dáng có ý muốn nói chuyện.
Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân liếc nhau, cùng Chu lão đa khách khí ngồi xuống cạnh bàn.
Chu lão đa thật ra không có đi vòng vèo, vào nội thất, mang ra một tảng đá oánh bạch, mà lúc này Chu Nam cũng mang hai chén nước ngọt đưa tới trên bàn.
“Đây chính là lão nhân ta tự mình đẽo gọt, đưa cho nhóm thiếu gia cũng có thể, nhưng ta có một điều kiện” thời điểm Chu lão đa nói nhìn thoáng qua tôn tử của mình.
Điều này Tống Thanh Di cũng đã đoán trước được, hắn trầm ngâm một chút, ý bảo lão đa nói trước.
“Lão nhân không muốn tôn tử ăn cơm tổ tiên, muốn thiếu gia cấp cho tôn tử một nghề kiếm cơm. Xuất xứ của tảng đá này liền toàn bộ nói cho thiếu gia” tổ tiên Chu lão đa chính là khai thác đá, làm nghề mới biết nghề như thế nào, người ăn chén cơm này mới biết nó nguy hiểm ở chỗ nào, phụ thân Chu lão đa cùng đứa con đều vong ở trên núi, Chu gia chỉ còn một mình Chu Nam là độc đinh, vốn Chu lão cha muốn cho tôn tử làm nghê nông qua cả đời. Nhưng hiện tại người Tống gia tìm đến mình vì một vật liệu đá, hiển nhiên đối với vật liệu đá này rất coi trọng ( Chu lão đa hiển nhiên là không nghĩ tới, Tống Thanh Di tìm đến kỳ thật là vì muốn làm cho chính quân nhà mình cao hứng). Như vậy tôn tử chính mình có thể trở thành học đồ của một thợ thủ công. Ai mà không biết lưu ly của Tống gia rất nổi tiếng, thợ thủ công của Tống gia cũng đồng dạng được khen ngợi. Nếu có thể học làm lưu ly, cuộc sống sau nay hiển nhiên sẽ tốt hơn so với làm ruộng.
Tống Thanh Di không nghĩ đến Chu lão đa sẽ có yêu cầu như vậy. Nhìn lão nhân trạm trạm ánh mắt, Tống Thanh Di nở nụ cười một chút, cảm giác tay chính mình bị nắm một chút, tại khi cái tay còn chưa dời đi liền trở tay nắm lại, cẩn thận bóp nhẹ một chút. Trong lòng hắn biết chính quân nhà mình đây là đang lo lắng hắn vì một tảng đá mà đáp ứng chuyện tình. “Ta có thể đáp ứng lão đa chuyện này, nhưng học nghệ có được hay không cuối cùng phải xem chính hắn, Chu Nam cũng coi như là đã có thể ra ngoài làm việc, nhưng khẳng định ngay từ bây giờ thì còn hơi quá sớm”. Hắn ở diêu hán một thời gian, Tống Thanh Di tự nhiên biết được các học đồ vất vả như thế nào, bởi vậy mới nói trước. Hắn tiến cử người thì có thể, đường sau này thì phải dựa vào hắn tự đi”.
“Đây là tự nhiên, oa tử Chu gia cũng không phải là người thích nhàn hạ, có thể học được hay không không dựa vào một câu của thiếu gia, mà phại dựa vào hắn có cần lao hay không”. Chu lão đa rõ ràng nói, sau đó để tảng đá ở trước mặt Tống Thanh Di.
Tống Thanh Di đem tảng đá để ở trước mặt Tề Nhuận Vân, thuận tiện buống tay ra. Quả nhiên liền cảm thấy chính quân nhà mình nhanh chóng rút tay về cầm lấy tảng đá, tò mò giơ xem, tảng đá này so với tảng ở Huệ Hương lâu dày hơn, cũng không thông thấu, tính chất cũng khỏe mạnh, tựa hồ trừ bỏ màu sắc hoàn toàn không giống.
Chu lão đa thật ra không nghĩ tới Tống Thanh Di đem tảng đá để qua một bên, bộ dáng không hứng thú, cảm thấy có chút không yên. Kết quả vị nam nhân bên cạnh giới thiệu là Thiếu quân lại hứng thú xem xét. Còn tưởng rằng vị Tống thiếu gia muốn thưởng thức tảng đá này, cảm thấy có chút xấu hổ với những lời vừa mới nói, có chút hương vị áp chế.
“Tảng đá này, lão nhân trong thời điểm khai thác vô ý phát hiện, sau đó đem đi xử lý mới có khối ở Huệ Hương lâu, đây là nguyên thạch”. Bất quá song phương đã muốn đạt thành hiệp nghị, Chu lão đa vẫn là thành thật giải thích, hơn nữa những lời giải thích sau Chu lão đa càng thêm tận tâm.
Nguyên lai tảng đá xuất phát từ mã nha thạch, mã nha thạch chất giòn nhiều màu, màu cơ bản chỉ có trắng và trắng trong suốt, góc cạnh đã được mài nhẵn, không giống như mã nha thạch có thể tách ra từng khối. Chu lão đa gọi loại này là bạch tinh thạch, bạch tinh thạch sau khi đốt cháy lại càng thông thấu, xử lý qua có thể khảm lên vách tường giống khối ở Huệ Hương lâu.
Về phần công dụng Chu lão đa có điểm cân nhắc, bởi vậy nói đến đây hắn cũng không tiếp tục.
Tống Thanh Di có chút sợ hãi than, nghĩ tảng đá này thật giống đốt chế lưu ly bạch ngọc, bất quá lưu ly bạch ngọc tuy rằng thông thấu, tính chất dù sao cũng do rất nhiều vật liệu đá đốt chế mà thành, hiệu quả là cách âm mà không phải giống như bạch tinh dẫn âm.
Tề Nhuận Vân một bên có chút đăm chiêu vuốt ve bạch tinh trong tay, “Lão đa có biết tình trạng khi bạch tinh bị đốt cháy không?”.
Chu lão cha tựa hộ bị câu hỏi của Tề Nhuận Vân làm cho kinh ngạc gật gật đầu: “Thiểu quân cũng là một người hiểu biết về vật liệu đá, thời điểm bạch tinh bị đốt hình như bị mềm hóa, bếp lò lão nhân dùng độ ấm không đủ, nhưng lão nhân có kinh nghiệm nhiều năm khai thác đá, nó giống như mã nha thạch bình thường, nếu nhiệt độ bếp lò đủ nó cũng sẽ hóa nước”. Những loại đá khác bình thường mang đi đốt sẽ bị nứt ra, đây là trạng huống người bình thường đều biết, nhưng cũng có rất nhiều loại đá sau khi mang đi thiêu không như vậy, tựa giống như ma nha thạch dùng để đốt chế lưu ly. Bởi vậy Chu lão đa vừa nghe liền biết Tề Nhuận Vân không hổ là thiếu quân của Tống gia.
Ngược lại thiếu gia Tống gia không nghĩ tới vấn đề này, Tống Thanh Di nhìn thấy chính quân hai mắt tỏa sáng trong lòng liền buồn cười. Chính quân nhà mình đã không được đụng đến những thứ này hơn một tháng xem như là sắp bị nghẹn đến phát hư rồi.
Bởi vì có thai, hơn nữa Tống Thanh Di lại khẩn trương, Tề Nhuận Vân trước ba tháng đều ngoan ngoãn ở Trừng Mặc Hiên, trừ bỏ thời điểm vẽ bản phác họa của lưu ly sư tử cho Tống Thanh Di, những thời điểm khác đa số là ngắm hoa, đọc sách, xem sổ sách.
Bởi vậy lần này tìm đến bạch tinh cũng là để Tề Nhuận Vân được phóng thích, vốn hắn có hứng thú với những vật liệu bằng đá, giờ phút này đối với bạch tinh, trong lòng rất nhanh hiện lên rất nhiều ý tưởng, Tề Nhuận Vân càng thêm yêu thích không buông tay.
Về phần lão công tượng kia, Tống Thanh Di cho người đi dò la, cuối cùng cũng có tin tức.
“Bất quá, những công tượng như vậy kỹ thuật đều là bí mật gia truyền, không nhất định sẽ nói cho chúng ta” Tống Thanh Di một bên giúp Tề Nhuận Vân lên xe một bên nói nói.
Hôm nay là đi gặp công tượng kia để hỏi phương pháp, Tề Nhuận Vân ở nhà ba tháng, Tống Thanh Di thấy hắn cả ngày buồn ở nhà đã hơn một tháng, liền tính toán mang người ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện tìm lão công tượng kia.
Tống Thanh Di biết chính quân nhà mình đối với loại thạch kia có hứng thú, bới vậy hắn có hứng trí với lão công tượng kia Tống Thanh Di cũng không ngoài ý muốn.
Tề Nhuận Vân nghe vậy gật gật đầu, hắn tuy rằng đối với khối thạch kia có hứng thú, nhưng cũng không muốn lấy thế ép người, lần này đi qua chỉ muốn hỏi một chút, nhìn xem mà thôi.
Phải người đi hỏi thăm về báo lão công tượng kia ngụ ở trong thôn không xa Cẩm thành, tổ tông đều làm nghê khai thác đá.
Khoảng cách không xa không gần, xe ngựa đi qua chỉ mất một nén nhang. Nhưng là bởi vì Tề Nhuận Vân ở trên xe, Tống Thanh Di khiến cho phu xe thả chậm tốc độ, cũng bất quá đi hết hai chén trà nhỏ.
Thôn bởi vì gần Cẩm thành, người trong thôn điều kiện nhìn cũng không kém, lão công tượng ở tại cuối thôn, có một tôn tử ở cùng ông.
Tiểu nhị mà chưởng quầy Huệ Hương lâu cấp cho Tống Thanh Di dẫn đường cũng lớn lên ở trong thôn, bởi vậy dọc theo đường đi bọn họ nghe không ít chuyện về tổ tôn hai người, Tống Thanh Di đơn giản đem màn xe nhấc lên, ôm lấy Tề Nhuận Vân cùng tiểu nhị câu được câu không trò chuyện.
Tiểu nhị nói lão công tượng họ Chu, là người ở bên ngoài đến trong thôn, bất quá từ đời tổ tiên đến nay cũng xem như là người ở trong thôn, người trong thôn đều quen gọi hắn là Chu lão đa. Chu lão đa mất vợ khi còn trẻ, chỉ có một đứa con, thật vất vả nuôi lớn đến khi cưới vợ thì lại qua đời, hai vợ chồng đều gặp tại nạn ở quặng mỏ, liền còn lại một lão một nhỏ sống nương tựa lẫn nhau.
“Chu lão đa cùng con của lão giống nhau làm việc ở quặng mỏ, thành thân sau khi sinh hài tử liền đem theo thê tử vào phụ giúp, chu lão đa liền lui về chăm sóc tôn tử. Nghĩ đến lần đó ở quặng mỏ gặp chuyện không may, người của vài gia đình ở trong thôn cũng gặp chuyện không may, hai vợ chồng liền cùng đi, chu oa tử lúc đó mới hai tuổi”. Tiểu nhị nói đến việc này cũng thổn thức, bởi vì năm đó chuyện tai nạn quặng mỏ, có mấy nhà trong thôn đều gặp chuyện không may, ấn tượng khắc sâu.
Tai nạn quặng mỏ trong miệng tiểu nhị, Tống Thanh Di cũng có nghe nói, lúc đó là năm nào, khi đó hắn vừa đi thư viện không lâu, cho dù bọn hắn là thư sinh không để ý chuyện bên ngoài nhưng mọi người đang bàn tán chuyện đó.
Tề Nhuận Vân nghe tiểu nhị nói, cũng khe khẽ thở dài.
Rất nhanh đã tới nhà Chu lão đa, ngày thường rất ít có xe ngựa phú quý như vậy đi vào thôn, bởi vậy Tống Thanh Di một đường đi vào thôn khiến không ít thôn dân vây xem.
Bị tiểu nhị kêu Chu oa tử thiếu niên nghe động tĩnh từ trong nhà đi ra, bàn tay chùi vào ống quần, hiển nhiên là đang bận rộn.
“Oa tử, ta dẫn theo quý nhân tới tìm ông nội ngươi, lão đa có ở nhà hay không?” tiểu nhị là người trong thôn Chu oa tử tự nhiên là quen thuộc.
“Lý ca, ông nội lên núi rồi”. Thôn này là Lý gia thôn, trừ bỏ Chu lão đa là người bên ngoài cơ bản trong thôn toàn là họ Lý. Bởi vậy Chu oa tử liền xưng hô tiểu nhị là Lý ca.
Chu oa tử đại danh kêu Chu Nam, tên này nghe nói là bởi vì nương hắn khi sinh hắn đang ở cửa thôn trồng lúa, không chịu nhiều sức ép liền đem Chu Nam sinh ra, đơn giản liền lấy cái tên này. Chu Nam đem cửa sân mở ra, có chút tò mò nhìn Tống Thanh Di.
Đới với thiếu niên choai choai cười cười, Tống Thanh Di mới nhảy xuống xe, trở lại đỡ chính quân nhà mình xuống xe. Tề Nhuận Vân nhưng thật ra thì thấy không sao, hành động cũng không phải không tiện, bất quá Tống Thanh Di trước nay khẩn trương khác thường hắn đã sớm thành thói quen.
Theo Tống Thanh Di hỗ trợ, Tề Nhuận Vân chậm rì rì xuống xe. Hôm nay hắn mặc một kiện trường bào thanh nhã, không đeo đai lưng, quần áo rộng liền che khuất bụng còn chưa rõ ràng, thân hình thon dài nhìn không ra khác thường.
Cũng bởi vậy Chu Nam thấy động tác của Tống Thanh Di phi thường ân cần cũng có chút nghi hoặc, Lý ca nói là quý nhân tìm đến, Tống Thanh Di xuống xe hắn thấy người này giơ tay nhấc chân lộ vẻ khí độ, còn tưởng chính là vị này. Kết quả người này trở về cẩn thận ân cần đỡ một người khác xuống xe.
Chẳng lẽ người sau mới là quý nhân, vậy vị bên người quý nhân, có vẻ là hạ nhân đắc lực đi? Thiếu niên dù sao cũng mới lớn, kiến thức không đủ, não bổ có điểm đại.
May mà tiểu nhị trước khi thiếu niên lung tung xưng hô liền lên tiếng: “ Hai vị này là tới tìm ông nội ngươi, đại thiếu gia Tống gia cùng Thiếu quân”.
Tống gia ở Cẩm thành là một nhà đại phú. Người Lý gia thôn chủ yếu là khai thác quặng đá, tự nhiên là biết thu khoáng thạch của bọn họ là Tống gia. Nhất thời những người quây xem đều nghị luận.
Chu Nam không nghĩ người đến lại là người Tống gia, nhất thời có chút chân tay luống cuống.
“Các ngươi làm gì!” ngay tại lúc này một âm thanh già nua ở phía sau truyền đến. Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân còn chưa có quay đầu đã nghe thấy Chu Nam kêu lên.
“Ông nội!” Chu Nam vừa kêu lên, hai người Tống Thanh Di mới biết được đây là Chu lão đa đã trở lại.
Chu lão đa vừa vào thôn đã nghe người trong thôn nói có quý nhân đến nhà hắn, chạy nhanh về nhà vừa về đã thấy một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, hai người trẻ tuổi đứng ở trước mặt tôn tử, mà bộ dạng tôn tử đỏ mặt không biết ứng đối như thế nào, lập tức quýnh lên kêu lên.
Nghe người ở trong thôn giải thích ý đồ của Tống Thanh Di tìm đến, Chu lão đa mới trầm tĩnh lại, có chút ngượng ngùng đối với bọn người Tống Thanh Di vấn an, sau đó đem tôn tử hướng trong phòng: “Đi nấu một chút nước, cấp bọn Tống thiếu gia một chút nước ngọt. Tống thiếu gia không chê thì tiến vào trong nói chuyện đi”. Nước ngọt chính là bỏ thêm đường vào nước, này là ở trong thôn chính là dùng để chiêu đãi khách quý.
Thấy Chu lão đa đem người mời vào trong nhà, tiểu nhị rất có ánh mắt liền cáo lui, người vây xem cũng không tiện xem tiếp liền tản đi, còn sót lại một ít tiểu bằng hữu ở trong thồn ở lại vây xem xe ngựa.
Về phần Tống Thanh Di được mời vào có chút kinh ngạc, hắn trên đường đi tới cứ nghĩ là sẽ không dễ dàng gì hỏi được, nhiều nhất mua được một khối thành phẩm. Dù sao cũng là tay nghề độc môn tùy tiện đi thỉnh giáo, đối phương không giận cũng là tốt lắm rồi. Cho nên hắn vừa nãy đem Tề Nhuận Vân kéo ra phía sau mới cho tiểu nhị nói ý đồ của bọn họ tới đây, lại không nghĩ Chu lão đa lại không những không tức giận, ngược lại còn mời bọn họ đi vào, bộ dáng có ý muốn nói chuyện.
Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân liếc nhau, cùng Chu lão đa khách khí ngồi xuống cạnh bàn.
Chu lão đa thật ra không có đi vòng vèo, vào nội thất, mang ra một tảng đá oánh bạch, mà lúc này Chu Nam cũng mang hai chén nước ngọt đưa tới trên bàn.
“Đây chính là lão nhân ta tự mình đẽo gọt, đưa cho nhóm thiếu gia cũng có thể, nhưng ta có một điều kiện” thời điểm Chu lão đa nói nhìn thoáng qua tôn tử của mình.
Điều này Tống Thanh Di cũng đã đoán trước được, hắn trầm ngâm một chút, ý bảo lão đa nói trước.
“Lão nhân không muốn tôn tử ăn cơm tổ tiên, muốn thiếu gia cấp cho tôn tử một nghề kiếm cơm. Xuất xứ của tảng đá này liền toàn bộ nói cho thiếu gia” tổ tiên Chu lão đa chính là khai thác đá, làm nghề mới biết nghề như thế nào, người ăn chén cơm này mới biết nó nguy hiểm ở chỗ nào, phụ thân Chu lão đa cùng đứa con đều vong ở trên núi, Chu gia chỉ còn một mình Chu Nam là độc đinh, vốn Chu lão cha muốn cho tôn tử làm nghê nông qua cả đời. Nhưng hiện tại người Tống gia tìm đến mình vì một vật liệu đá, hiển nhiên đối với vật liệu đá này rất coi trọng ( Chu lão đa hiển nhiên là không nghĩ tới, Tống Thanh Di tìm đến kỳ thật là vì muốn làm cho chính quân nhà mình cao hứng). Như vậy tôn tử chính mình có thể trở thành học đồ của một thợ thủ công. Ai mà không biết lưu ly của Tống gia rất nổi tiếng, thợ thủ công của Tống gia cũng đồng dạng được khen ngợi. Nếu có thể học làm lưu ly, cuộc sống sau nay hiển nhiên sẽ tốt hơn so với làm ruộng.
Tống Thanh Di không nghĩ đến Chu lão đa sẽ có yêu cầu như vậy. Nhìn lão nhân trạm trạm ánh mắt, Tống Thanh Di nở nụ cười một chút, cảm giác tay chính mình bị nắm một chút, tại khi cái tay còn chưa dời đi liền trở tay nắm lại, cẩn thận bóp nhẹ một chút. Trong lòng hắn biết chính quân nhà mình đây là đang lo lắng hắn vì một tảng đá mà đáp ứng chuyện tình. “Ta có thể đáp ứng lão đa chuyện này, nhưng học nghệ có được hay không cuối cùng phải xem chính hắn, Chu Nam cũng coi như là đã có thể ra ngoài làm việc, nhưng khẳng định ngay từ bây giờ thì còn hơi quá sớm”. Hắn ở diêu hán một thời gian, Tống Thanh Di tự nhiên biết được các học đồ vất vả như thế nào, bởi vậy mới nói trước. Hắn tiến cử người thì có thể, đường sau này thì phải dựa vào hắn tự đi”.
“Đây là tự nhiên, oa tử Chu gia cũng không phải là người thích nhàn hạ, có thể học được hay không không dựa vào một câu của thiếu gia, mà phại dựa vào hắn có cần lao hay không”. Chu lão đa rõ ràng nói, sau đó để tảng đá ở trước mặt Tống Thanh Di.
Tống Thanh Di đem tảng đá để ở trước mặt Tề Nhuận Vân, thuận tiện buống tay ra. Quả nhiên liền cảm thấy chính quân nhà mình nhanh chóng rút tay về cầm lấy tảng đá, tò mò giơ xem, tảng đá này so với tảng ở Huệ Hương lâu dày hơn, cũng không thông thấu, tính chất cũng khỏe mạnh, tựa hồ trừ bỏ màu sắc hoàn toàn không giống.
Chu lão đa thật ra không nghĩ tới Tống Thanh Di đem tảng đá để qua một bên, bộ dáng không hứng thú, cảm thấy có chút không yên. Kết quả vị nam nhân bên cạnh giới thiệu là Thiếu quân lại hứng thú xem xét. Còn tưởng rằng vị Tống thiếu gia muốn thưởng thức tảng đá này, cảm thấy có chút xấu hổ với những lời vừa mới nói, có chút hương vị áp chế.
“Tảng đá này, lão nhân trong thời điểm khai thác vô ý phát hiện, sau đó đem đi xử lý mới có khối ở Huệ Hương lâu, đây là nguyên thạch”. Bất quá song phương đã muốn đạt thành hiệp nghị, Chu lão đa vẫn là thành thật giải thích, hơn nữa những lời giải thích sau Chu lão đa càng thêm tận tâm.
Nguyên lai tảng đá xuất phát từ mã nha thạch, mã nha thạch chất giòn nhiều màu, màu cơ bản chỉ có trắng và trắng trong suốt, góc cạnh đã được mài nhẵn, không giống như mã nha thạch có thể tách ra từng khối. Chu lão đa gọi loại này là bạch tinh thạch, bạch tinh thạch sau khi đốt cháy lại càng thông thấu, xử lý qua có thể khảm lên vách tường giống khối ở Huệ Hương lâu.
Về phần công dụng Chu lão đa có điểm cân nhắc, bởi vậy nói đến đây hắn cũng không tiếp tục.
Tống Thanh Di có chút sợ hãi than, nghĩ tảng đá này thật giống đốt chế lưu ly bạch ngọc, bất quá lưu ly bạch ngọc tuy rằng thông thấu, tính chất dù sao cũng do rất nhiều vật liệu đá đốt chế mà thành, hiệu quả là cách âm mà không phải giống như bạch tinh dẫn âm.
Tề Nhuận Vân một bên có chút đăm chiêu vuốt ve bạch tinh trong tay, “Lão đa có biết tình trạng khi bạch tinh bị đốt cháy không?”.
Chu lão cha tựa hộ bị câu hỏi của Tề Nhuận Vân làm cho kinh ngạc gật gật đầu: “Thiểu quân cũng là một người hiểu biết về vật liệu đá, thời điểm bạch tinh bị đốt hình như bị mềm hóa, bếp lò lão nhân dùng độ ấm không đủ, nhưng lão nhân có kinh nghiệm nhiều năm khai thác đá, nó giống như mã nha thạch bình thường, nếu nhiệt độ bếp lò đủ nó cũng sẽ hóa nước”. Những loại đá khác bình thường mang đi đốt sẽ bị nứt ra, đây là trạng huống người bình thường đều biết, nhưng cũng có rất nhiều loại đá sau khi mang đi thiêu không như vậy, tựa giống như ma nha thạch dùng để đốt chế lưu ly. Bởi vậy Chu lão đa vừa nghe liền biết Tề Nhuận Vân không hổ là thiếu quân của Tống gia.
Ngược lại thiếu gia Tống gia không nghĩ tới vấn đề này, Tống Thanh Di nhìn thấy chính quân hai mắt tỏa sáng trong lòng liền buồn cười. Chính quân nhà mình đã không được đụng đến những thứ này hơn một tháng xem như là sắp bị nghẹn đến phát hư rồi.
Bởi vì có thai, hơn nữa Tống Thanh Di lại khẩn trương, Tề Nhuận Vân trước ba tháng đều ngoan ngoãn ở Trừng Mặc Hiên, trừ bỏ thời điểm vẽ bản phác họa của lưu ly sư tử cho Tống Thanh Di, những thời điểm khác đa số là ngắm hoa, đọc sách, xem sổ sách.
Bởi vậy lần này tìm đến bạch tinh cũng là để Tề Nhuận Vân được phóng thích, vốn hắn có hứng thú với những vật liệu bằng đá, giờ phút này đối với bạch tinh, trong lòng rất nhanh hiện lên rất nhiều ý tưởng, Tề Nhuận Vân càng thêm yêu thích không buông tay.
Danh sách chương