Nhân buổi chiều Tống Thanh Di không nghĩ làm ầm ĩ Tề Nhuận Vân nghỉ trưa, hơn nữa sợ trên đường quá nóng, đợi cho hai người khởi hành hồi Cẩm thành đã muốn chạng vạng.
Dọc theo đường trở về, Tống Thanh Di cảm giác không khí giữa hai người đã khác hoàn toàn so với lúc đến. Đại khái là nói ra tâm ý, Tề Nhuận Vân nhìn hắn thân cận hơn rất nhiều, nhưng hắn biết trong lòng chính mình có tâm sự. Có lẽ hắn ích kỷ, nhưng trước khi phát hiện chính mình yêu Tề Nhuận Vân, đối với lỗi lầm kiếp trước, hắn thủy chung là ôm tâm tư áy này cùng bù đắp, nghĩ sau này cùng hắn làm bạn cả đời, bảo vệ hắn ở bên người mình khiến hắn sống vui vẻ khoái hoạt, không còn áp lức vô vọng mỗi ngày giống như kiếp trước. Nhưng chân chính yêu thương mới biết được ý tưởng chính mình lúc trước đối với nội tâm chính mình là một loại chuộc tội, nếu đời này sống lại sớm hơn một chút, thả cho người này được tự do mới là điều hắn muốn đi? Như vậy hắn có thể sống cuộc sống của chính mình, có lẽ có thể học tốt tay nghề gia truyền kế thừa gia nghiệp, sau đó trở thành cộng sự với hắn, thành người hợp tác làm ăn với mình? Hoặc là giống tâm nguyện lúc trước của chính mình, học tập khảo khoa cử, công thành doanh toại, sau đó cưới vợ sinh con? Nghĩ đến đây người này cùng với mình sẽ không còn quan hệ, trong lòng Tống Thanh Di liền đau xót.
Chính là sống lại sớm hơn, có thể sớm từ đâu? Từ khi Tống gia xem bát tự của Tề Nhuận Vân cùng với hắn hợp nhau, hay là từ mười lăm năm trước, hoặc là từ lúc còn trong tã lót, mới có thể khiến cho Tề Nhuận Vân cách xa chính mình không bị ảnh hưởng.
Nhéo nhéo nắm tay, trong lòng Tống Thanh Di nặng nề.
Tề Nhuận Vân bên cạnh dựa vào vách xe ngựa nhìn Tống Thanh Di sắc mặt ủ dột không biết là đang suy nghĩ cái gì, trong lòng kỳ quái lại có chút nặng trịch, tựa hồ sau khi hai người thổ lộ với nhau xong, hắn mới biến thành như vậy….
Một đường không nói trở lại Tống phủ, Tống Thanh Di tuy rằng trong lòng có suy nghĩ, nhưng vẫn là nhớ rõ phân phó người làm cơm chiều nhiều một chút… hắn nhớ rõ Linh Bảo nói buổi chiều Tề Nhuận Vân ăn uống không được tốt.
Đợi đến khi hai người tắm rửa hết một người bụi đất, dùng cơm xong Tống Thanh Di mới đi gặp phụ thân- hắn trước thông báo hành trình một ngày với cha mẹ, cũng đáp lời miễn đi thỉnh an, bất quá nghĩ đến lúc trước trong mắt phụ thân hiện lên ánh sáng, vẫn là quyết định đi một chuyến.
Tống lão gia đêm nay không có đi phòng của thê thiếp, ngược lại khoác ngoại bào đơn giản ngồi ở trên tiểu tháp trong thư phòng nghỉ ngơi, tùy ý cầm một quyển sách, nhìn bộ dáng giống như chuẩn bị nghỉ ngơi mà chính mình lại đến quấy rầy.
Mà Nam thúc thì ngay bên cạnh đang pha trà niệp hương cho hắn, trong phòng thật yên tĩnh, làm cho Tống Thanh Di vừa mới tiến vào cảm thấy không quen.
“Phụ thân”. Không biết có phải chính mình lỗi giác hay không, Tống Thanh Di cảm thấy không khí trong phòng do mình tiến vào mà bị quấy rầy.
Cho tới bây giờ phụ thân trong ấn tượng của Tống Thanh Di là cao lớn uy nghiêm, đây là lần đầu tiến thấy bộ dáng thả lỏng của phụ thân, cho dù kiếp trước chính mình trải qua nhiều chuyện phức tạp, tới bây giờ Tống Thanh Di thấy biến không sợ hãi nhưng cũng có chút không quen.
Mà Tống lão gia hiển nhiên không nhận thấy đứa con không tự nhiên, nhận lấy nước chè Nam thúc pha nhấp một ngụm: “Không phải nói trở về trễ nên không đến thỉnh an sao”.
“Hồi phụ thân, hôm nay đến diêu hán một chuyến có một chút thu hoạch, nên con nghĩ cùng phụ thân cao hứng một chút”. Tuy rằng vẫn chưa có thành phẩm, nhưng có Trịnh lão đầu dày dặn kinh nghiệm ở đó, hắn ở trước khi chính mình rời đi có nói ý tưởng của Tề thiếu quân có khả thi, chính là hình dáng thành phẩm sau khi thử nghiệm hoàn thành nếu không đẹp thì có thể điều chỉnh. Về phần ý tưởng chính mình, Trịnh lão đầu thực ra không thể cam đoan, chỉ có thể nói phải thử mới biết được.
Nghe được lời nói của Tống Thanh Di, trong mắt Tống lão gia hiện lên một tia vừa lòng. “Hảo, việc này có thể thành là chuyện tốt. Nếu suy nghĩ của ngươi có thể thực hiện được, như vậy “kỳ lân đáp mây bay” có thể đem ra sử dụng”. Tống Thanh Di lấy cớ nói chuyện tiến cống lúc trước nghe lén La Hạnh Quyên cùng Tô Nính nói với nhau, báo cho phụ thân, thuận tiện cũng nói một ít chuyện Tô Nính ra tay với Tống gia. Tống phụ ở trên thao trường lưu ly hơn nửa đời người, nhân mạch cùng tin tức Tống Thanh Di không thể biết hết, nói cho hắn so với chính mình một người lén bố trí còn có lợi hơn. Quả nhiên, phụ thân rất nhanh xác nhận chuyện tiến cống là thật, hơn nữa liền đem những chuyện cần bố trí tiếp nhận qua.
Mà lúc trước chuyện tình dùng “kỳ lân đáp mây bay” tham gia tượng tịch bị che đậy, cũng không có truyền tin, hơn nữa bởi vì kiện lưu ly này có tì vết, nó tuy răng có tư cách tham gia nhưng màu sắc không đủ, bất quá lại là kiện lưu ly sáu màu năm nay của Tống gia mang ngụ ý cát tường, bởi vậy nếu ý tưởng của Tống Thanh Di thành công, như vậy tì vết có thể tu chỉnh, như vậy kiện lưu ly này có thể làm lóa mắt những gia tộc khác.
Trong lòng Tống Thanh Di vui vẻ, đời trước “kỳ lân đáp mây bay” đúng là được mang đi tham gia tượng tịch nhưng do Tô Nính thông qua La Hạnh Quyên mà biết được chuyện này, cuối cùng thông qua một thợ thủ công bị thu mua tiết lộ nói có vài chỗ tì vết, khiến cho năm đó lời đồn nói Tống gia tham gia tượng tịch không nghiêm chỉnh, hơn nữa Tống gia bởi vì bận rộn chuyện nạp thiếp nên không kịp phản ứng, cuối cùng do lời đồn đại mà Tống gia vụt mất vị trí đứng đầu tượng tịch- nếu thật sự là thực lực không bằng người khác, Tống Thanh Di cũng không nói gì, nhưng lúc ấy Tô gia cũng không giống như kiếp này nhảy ra một tượng sư, tác phẩm tham gia tượng tịch cũng không bằng “kỳ lân đáp mây bay” có tì vết của Tống gia, kết quả do Tô gia truyền ra tin đồn, khiến cho thanh danh của Tống gia bị hủy, mới mất đi vị trí tượng tịch.
Mà đời này Tống Thanh Di đã bố trí trước, thợ thủ công bị thu mua kia sớm đã bị để mắt, lúc tượng tịch Tống gia cũng bố trí chuẩn bị xong, lúc này mới có chuyện dùng “lưu ly sư tử” thay thế “kỳ lân đáp mây bay” hoàn toàn quét đi vọng tưởng của Tô gia.
Đương nhiên đời này có thể dùng “kỳ lân đáp mây bay” tiến cống sẽ làm cho Tô gia càng mất mặt, đây cũng là nguyên nhân Tống Thanh Di kiên trì tu sửa “kỳ lân đáp mây bay” như vậy.
Bên này Tống Thanh Di đáp ứng lời nói của Tống lão gia xong, bên kia Tống lão gia liền đem chén trả để xuống: “Lúc trước ngươi đem sư muội ngươi đuổi về trong nhà, có để người chú ý hay không?” ánh mắt Tống lão gia quăng tới, giống như là khảo giáo con trai trưởng nhà mình.
Tống Thanh Di thấy phụ thân nhắc tới La Hạnh Quyên hơi hơi ngây người một chút. Hơn tháng trước vì an bài cho an toàn của Tề Nhuận Vân cùng đứa trẻ trong bụng, hắn dùng kế đuổi đi La Hạnh Quyên, tại lúc nàng về nhà dùng con dâu trưởng lừa La phụ La mẫu đem người nhanh chóng gả đi- lấy lý dó đương nhiên là tin La Hạnh Quyên bỏ trốn truyền ra ngoài, lúc đó nàng lại một mình về nhà, tự nhiên là La gia sợ nàng bị mang tiếng bỏ trốn, mà con dâu trưởng La gia lại châm ngòi, việc này thực hiện cũng thật thuận lợi- lần này La Hạnh Quyên về nhà sẽ không có khả năng trở lại, đây cũng chính là nguyên nhân Tống Thanh Di được thanh tịnh hơn một tháng. Nếu trong lòng nữ nhân kia tâm tâm niệm niệm nhập Tống gia để trợ giúp Tô gia, mà đời trước bởi vậy mà nàng được Tô Nính sủng ái, vậy đời này hắn liền đem nhưng thứ này hủy diệt hết. Hắn thật muốn nhìn xem Tô Nính có còn muốn một nữ tử không còn giá trị lợi dụng nữa hay không, càng muốn nhìn không có Tống gia làm bàn đạp, La Hạnh Quyên ở trước mặt Tô Nính có còn được sủng ái hay không! Về phần sau này, bởi vì bận rộn, hắn liền không có chú ý tới.
Bất quá nếu phụ thân đã nhắc tới, vậy là La gia đã xảy ra chuyện.
“Con dạo này không có chú ý tới, phụ thân phát hiện ra gì a?”.
Tống lão gia gõ gõ cái bàn, giáo huấn nói: “Làm việc đầu voi đuôi chuột, ngươi nếu biết sư muội ngươi cùng lão tam Tô gia có dính líu, như thế nào liền nghĩ đuổi nữ nhân kia đi liền yên tâm”. Nếu chỉ là việc nữ nhân dây dưa, Tống Thanh Di làm tất nhiên là nhất lao vĩnh dật. Nữ nhân như vậy sẽ không được nạp vào Tống gia, Tống Thanh Di lúc trước tuy rằng mê luyến nữ tử này,nhưng hắn đọc nhiều thi thư nên hiểu rõ một chuyện, việc nhỏ có thể không câu nệ tiểu tiết, đại sự tự nhiên sẽ không vì một nữ nhân mà làm thiêu thân- đương nhiên Tống lão gia biết Tống Thanh Di làm người biết liêm sỉ, sẽ không nghĩ như vậy.
Nghe thấy phụ thân nhắc tới Tô Nính, ánh mắt Tống Thanh Di nhíu lại, chẳng lẽ người này thật yêu La Hạnh Quyên? Đáy lòng cười nhạo một tiếng, hắn còn nhớ rõ ở Huệ Hương Lâu Tô Nính nghi ngờ La Hạnh Quyên truyền tin tức giả liền tát nàng ta một cái, như vậy cũng là chân ái? Thấy Tống Thanh Di nghe hiểu ý tứ mình, Tống lã gia hừ một tiếng: “ Tô Nính kia hôm qua phái người đi La gia, cùng sư muội ngươi có tiếp xúc”. Tống lão gia tung hoành kinh thương nhiều năm, tự nhiên biết đạo lý đối địch phải cẩn thận, bởi vậy từ chỗ Tống Thanh Di biết được Tô tam thiếu đối với Tống gia không có hảo ý, tuy rằng đối với thủ đoạn của tiểu bối không để trong lòng, nhưng cũng phái người đi nhìn chằm chằm Tô tam thiếu, chị sợ con trai lần đầu tiếp xúc với việc này bị bại lộ.
Quả nhiên nhìn ra được việc như vậy.
Tống Thanh Di gật đầu, “Đa tạ phụ thân nhắc nhở, con đã biết làm như thế nào”. Tô Nính quả thực còn chưa hết hy vọng. Bất quá tìm La Hạnh Quyên thì được chuyện gì, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng chính mình mê luyến nàng đến nguyện ý tiếp nhận một nữ tử đã kết hôn hai lần sao, hắn cũng không phải Tô tam thiếu, ăn tùy ý như vậy!.
Đi ra chính viện phụ thân, Tống Thanh Di trở về sân chính mình, ở cửa do dự một hồi lâu, vẫn là vào phòng.
Vô luận như thế nào, Lâm Vũ đã hoài đứa nhỏ của chính mình. Hắn từ khi sống lại đã cam đoan qua, ở kiếp này, tối trọng yếu vẫn là cha mẹ thê nhi, hơn nữa đối với đứa con này, hắn mang theo tiếc nuối của đời trước, quá trình nửa điểm cũng không muốn sai.
Tề Nhuận Vân đã muốn ngủ, vì vậy nỗi lòng không bình tĩnh của Tống Thanh Di không có ai để ý tới, bình thường Tề Nhuận Vân nằm ngủ mặt sẽ hướng lên trên, thỉnh thoảng sẽ quay mặt ra bên ngoài nhưng hôm nay lại quay mặt vào trong, đưa lưng về phía Tống Thanh Di mà ngủ.
Nằm xuống sau, Tống Thanh Di đưa tay phủ lên bụng chính quân nhà mình, đang định nhắm mắt, lại đột nhiên cảm thấy xúc cảm trên tay khác thường, tựa hồ cùng hôm qua không giống nhau?
Tống Thanh Di dừng một chút, cuối cùng là kiềm chế không được xoay người ngồi dậy, bàn tay cẩn thận vuốt ve sờ sờ, giống như…hở ra một ít?
Áp chế không được vui sướng ở trong lòng, Tống Thanh Di cúi đầu xem xét một chút, không quan tâm là đèn đã sớm tắt, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ ngay cả hình dáng cũng mơ hồ không rõ. Chỉ đành phải lấy tay mô tả hình dáng, không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng như thế nào.
Giờ khắc nghe Tề Nhuận Vân mang thai sau đó có cảm giác mơ hồ lúc này đã không còn, thật là đứa nhỏ của hắn, đứa nhỏ sau này sẽ đên thế giới này đã trở lại. Mím môi Tống Thanh Di áp chế ý tưởng đi cầm đèn. Ở trong bóng tối Tống Thanh Di cứ ngồi lặng người như vậy, giống như khóc giống như cười, tộng tác trên tay mềm mại chậm rãi di động. Thẳng đến hồi lâu, địa phương bị hắn vỗ về nóng lên, mới bình ổn tâm tình, một lần nữa nằm xuống.
Hắn nghĩ chính mình sẽ không ngủ được, lại không nghĩ rằng một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng im lặng một lúc lâu, Tề Nhuận Vân mặt hướng vách tường ngủ say mới giật giật ngón tay, đem cái tay đặt trên bụng mình để trở về, yên lặng một hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, lúc sau lần thứ hai không có động tĩnh…
Dọc theo đường trở về, Tống Thanh Di cảm giác không khí giữa hai người đã khác hoàn toàn so với lúc đến. Đại khái là nói ra tâm ý, Tề Nhuận Vân nhìn hắn thân cận hơn rất nhiều, nhưng hắn biết trong lòng chính mình có tâm sự. Có lẽ hắn ích kỷ, nhưng trước khi phát hiện chính mình yêu Tề Nhuận Vân, đối với lỗi lầm kiếp trước, hắn thủy chung là ôm tâm tư áy này cùng bù đắp, nghĩ sau này cùng hắn làm bạn cả đời, bảo vệ hắn ở bên người mình khiến hắn sống vui vẻ khoái hoạt, không còn áp lức vô vọng mỗi ngày giống như kiếp trước. Nhưng chân chính yêu thương mới biết được ý tưởng chính mình lúc trước đối với nội tâm chính mình là một loại chuộc tội, nếu đời này sống lại sớm hơn một chút, thả cho người này được tự do mới là điều hắn muốn đi? Như vậy hắn có thể sống cuộc sống của chính mình, có lẽ có thể học tốt tay nghề gia truyền kế thừa gia nghiệp, sau đó trở thành cộng sự với hắn, thành người hợp tác làm ăn với mình? Hoặc là giống tâm nguyện lúc trước của chính mình, học tập khảo khoa cử, công thành doanh toại, sau đó cưới vợ sinh con? Nghĩ đến đây người này cùng với mình sẽ không còn quan hệ, trong lòng Tống Thanh Di liền đau xót.
Chính là sống lại sớm hơn, có thể sớm từ đâu? Từ khi Tống gia xem bát tự của Tề Nhuận Vân cùng với hắn hợp nhau, hay là từ mười lăm năm trước, hoặc là từ lúc còn trong tã lót, mới có thể khiến cho Tề Nhuận Vân cách xa chính mình không bị ảnh hưởng.
Nhéo nhéo nắm tay, trong lòng Tống Thanh Di nặng nề.
Tề Nhuận Vân bên cạnh dựa vào vách xe ngựa nhìn Tống Thanh Di sắc mặt ủ dột không biết là đang suy nghĩ cái gì, trong lòng kỳ quái lại có chút nặng trịch, tựa hồ sau khi hai người thổ lộ với nhau xong, hắn mới biến thành như vậy….
Một đường không nói trở lại Tống phủ, Tống Thanh Di tuy rằng trong lòng có suy nghĩ, nhưng vẫn là nhớ rõ phân phó người làm cơm chiều nhiều một chút… hắn nhớ rõ Linh Bảo nói buổi chiều Tề Nhuận Vân ăn uống không được tốt.
Đợi đến khi hai người tắm rửa hết một người bụi đất, dùng cơm xong Tống Thanh Di mới đi gặp phụ thân- hắn trước thông báo hành trình một ngày với cha mẹ, cũng đáp lời miễn đi thỉnh an, bất quá nghĩ đến lúc trước trong mắt phụ thân hiện lên ánh sáng, vẫn là quyết định đi một chuyến.
Tống lão gia đêm nay không có đi phòng của thê thiếp, ngược lại khoác ngoại bào đơn giản ngồi ở trên tiểu tháp trong thư phòng nghỉ ngơi, tùy ý cầm một quyển sách, nhìn bộ dáng giống như chuẩn bị nghỉ ngơi mà chính mình lại đến quấy rầy.
Mà Nam thúc thì ngay bên cạnh đang pha trà niệp hương cho hắn, trong phòng thật yên tĩnh, làm cho Tống Thanh Di vừa mới tiến vào cảm thấy không quen.
“Phụ thân”. Không biết có phải chính mình lỗi giác hay không, Tống Thanh Di cảm thấy không khí trong phòng do mình tiến vào mà bị quấy rầy.
Cho tới bây giờ phụ thân trong ấn tượng của Tống Thanh Di là cao lớn uy nghiêm, đây là lần đầu tiến thấy bộ dáng thả lỏng của phụ thân, cho dù kiếp trước chính mình trải qua nhiều chuyện phức tạp, tới bây giờ Tống Thanh Di thấy biến không sợ hãi nhưng cũng có chút không quen.
Mà Tống lão gia hiển nhiên không nhận thấy đứa con không tự nhiên, nhận lấy nước chè Nam thúc pha nhấp một ngụm: “Không phải nói trở về trễ nên không đến thỉnh an sao”.
“Hồi phụ thân, hôm nay đến diêu hán một chuyến có một chút thu hoạch, nên con nghĩ cùng phụ thân cao hứng một chút”. Tuy rằng vẫn chưa có thành phẩm, nhưng có Trịnh lão đầu dày dặn kinh nghiệm ở đó, hắn ở trước khi chính mình rời đi có nói ý tưởng của Tề thiếu quân có khả thi, chính là hình dáng thành phẩm sau khi thử nghiệm hoàn thành nếu không đẹp thì có thể điều chỉnh. Về phần ý tưởng chính mình, Trịnh lão đầu thực ra không thể cam đoan, chỉ có thể nói phải thử mới biết được.
Nghe được lời nói của Tống Thanh Di, trong mắt Tống lão gia hiện lên một tia vừa lòng. “Hảo, việc này có thể thành là chuyện tốt. Nếu suy nghĩ của ngươi có thể thực hiện được, như vậy “kỳ lân đáp mây bay” có thể đem ra sử dụng”. Tống Thanh Di lấy cớ nói chuyện tiến cống lúc trước nghe lén La Hạnh Quyên cùng Tô Nính nói với nhau, báo cho phụ thân, thuận tiện cũng nói một ít chuyện Tô Nính ra tay với Tống gia. Tống phụ ở trên thao trường lưu ly hơn nửa đời người, nhân mạch cùng tin tức Tống Thanh Di không thể biết hết, nói cho hắn so với chính mình một người lén bố trí còn có lợi hơn. Quả nhiên, phụ thân rất nhanh xác nhận chuyện tiến cống là thật, hơn nữa liền đem những chuyện cần bố trí tiếp nhận qua.
Mà lúc trước chuyện tình dùng “kỳ lân đáp mây bay” tham gia tượng tịch bị che đậy, cũng không có truyền tin, hơn nữa bởi vì kiện lưu ly này có tì vết, nó tuy răng có tư cách tham gia nhưng màu sắc không đủ, bất quá lại là kiện lưu ly sáu màu năm nay của Tống gia mang ngụ ý cát tường, bởi vậy nếu ý tưởng của Tống Thanh Di thành công, như vậy tì vết có thể tu chỉnh, như vậy kiện lưu ly này có thể làm lóa mắt những gia tộc khác.
Trong lòng Tống Thanh Di vui vẻ, đời trước “kỳ lân đáp mây bay” đúng là được mang đi tham gia tượng tịch nhưng do Tô Nính thông qua La Hạnh Quyên mà biết được chuyện này, cuối cùng thông qua một thợ thủ công bị thu mua tiết lộ nói có vài chỗ tì vết, khiến cho năm đó lời đồn nói Tống gia tham gia tượng tịch không nghiêm chỉnh, hơn nữa Tống gia bởi vì bận rộn chuyện nạp thiếp nên không kịp phản ứng, cuối cùng do lời đồn đại mà Tống gia vụt mất vị trí đứng đầu tượng tịch- nếu thật sự là thực lực không bằng người khác, Tống Thanh Di cũng không nói gì, nhưng lúc ấy Tô gia cũng không giống như kiếp này nhảy ra một tượng sư, tác phẩm tham gia tượng tịch cũng không bằng “kỳ lân đáp mây bay” có tì vết của Tống gia, kết quả do Tô gia truyền ra tin đồn, khiến cho thanh danh của Tống gia bị hủy, mới mất đi vị trí tượng tịch.
Mà đời này Tống Thanh Di đã bố trí trước, thợ thủ công bị thu mua kia sớm đã bị để mắt, lúc tượng tịch Tống gia cũng bố trí chuẩn bị xong, lúc này mới có chuyện dùng “lưu ly sư tử” thay thế “kỳ lân đáp mây bay” hoàn toàn quét đi vọng tưởng của Tô gia.
Đương nhiên đời này có thể dùng “kỳ lân đáp mây bay” tiến cống sẽ làm cho Tô gia càng mất mặt, đây cũng là nguyên nhân Tống Thanh Di kiên trì tu sửa “kỳ lân đáp mây bay” như vậy.
Bên này Tống Thanh Di đáp ứng lời nói của Tống lão gia xong, bên kia Tống lão gia liền đem chén trả để xuống: “Lúc trước ngươi đem sư muội ngươi đuổi về trong nhà, có để người chú ý hay không?” ánh mắt Tống lão gia quăng tới, giống như là khảo giáo con trai trưởng nhà mình.
Tống Thanh Di thấy phụ thân nhắc tới La Hạnh Quyên hơi hơi ngây người một chút. Hơn tháng trước vì an bài cho an toàn của Tề Nhuận Vân cùng đứa trẻ trong bụng, hắn dùng kế đuổi đi La Hạnh Quyên, tại lúc nàng về nhà dùng con dâu trưởng lừa La phụ La mẫu đem người nhanh chóng gả đi- lấy lý dó đương nhiên là tin La Hạnh Quyên bỏ trốn truyền ra ngoài, lúc đó nàng lại một mình về nhà, tự nhiên là La gia sợ nàng bị mang tiếng bỏ trốn, mà con dâu trưởng La gia lại châm ngòi, việc này thực hiện cũng thật thuận lợi- lần này La Hạnh Quyên về nhà sẽ không có khả năng trở lại, đây cũng chính là nguyên nhân Tống Thanh Di được thanh tịnh hơn một tháng. Nếu trong lòng nữ nhân kia tâm tâm niệm niệm nhập Tống gia để trợ giúp Tô gia, mà đời trước bởi vậy mà nàng được Tô Nính sủng ái, vậy đời này hắn liền đem nhưng thứ này hủy diệt hết. Hắn thật muốn nhìn xem Tô Nính có còn muốn một nữ tử không còn giá trị lợi dụng nữa hay không, càng muốn nhìn không có Tống gia làm bàn đạp, La Hạnh Quyên ở trước mặt Tô Nính có còn được sủng ái hay không! Về phần sau này, bởi vì bận rộn, hắn liền không có chú ý tới.
Bất quá nếu phụ thân đã nhắc tới, vậy là La gia đã xảy ra chuyện.
“Con dạo này không có chú ý tới, phụ thân phát hiện ra gì a?”.
Tống lão gia gõ gõ cái bàn, giáo huấn nói: “Làm việc đầu voi đuôi chuột, ngươi nếu biết sư muội ngươi cùng lão tam Tô gia có dính líu, như thế nào liền nghĩ đuổi nữ nhân kia đi liền yên tâm”. Nếu chỉ là việc nữ nhân dây dưa, Tống Thanh Di làm tất nhiên là nhất lao vĩnh dật. Nữ nhân như vậy sẽ không được nạp vào Tống gia, Tống Thanh Di lúc trước tuy rằng mê luyến nữ tử này,nhưng hắn đọc nhiều thi thư nên hiểu rõ một chuyện, việc nhỏ có thể không câu nệ tiểu tiết, đại sự tự nhiên sẽ không vì một nữ nhân mà làm thiêu thân- đương nhiên Tống lão gia biết Tống Thanh Di làm người biết liêm sỉ, sẽ không nghĩ như vậy.
Nghe thấy phụ thân nhắc tới Tô Nính, ánh mắt Tống Thanh Di nhíu lại, chẳng lẽ người này thật yêu La Hạnh Quyên? Đáy lòng cười nhạo một tiếng, hắn còn nhớ rõ ở Huệ Hương Lâu Tô Nính nghi ngờ La Hạnh Quyên truyền tin tức giả liền tát nàng ta một cái, như vậy cũng là chân ái? Thấy Tống Thanh Di nghe hiểu ý tứ mình, Tống lã gia hừ một tiếng: “ Tô Nính kia hôm qua phái người đi La gia, cùng sư muội ngươi có tiếp xúc”. Tống lão gia tung hoành kinh thương nhiều năm, tự nhiên biết đạo lý đối địch phải cẩn thận, bởi vậy từ chỗ Tống Thanh Di biết được Tô tam thiếu đối với Tống gia không có hảo ý, tuy rằng đối với thủ đoạn của tiểu bối không để trong lòng, nhưng cũng phái người đi nhìn chằm chằm Tô tam thiếu, chị sợ con trai lần đầu tiếp xúc với việc này bị bại lộ.
Quả nhiên nhìn ra được việc như vậy.
Tống Thanh Di gật đầu, “Đa tạ phụ thân nhắc nhở, con đã biết làm như thế nào”. Tô Nính quả thực còn chưa hết hy vọng. Bất quá tìm La Hạnh Quyên thì được chuyện gì, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng chính mình mê luyến nàng đến nguyện ý tiếp nhận một nữ tử đã kết hôn hai lần sao, hắn cũng không phải Tô tam thiếu, ăn tùy ý như vậy!.
Đi ra chính viện phụ thân, Tống Thanh Di trở về sân chính mình, ở cửa do dự một hồi lâu, vẫn là vào phòng.
Vô luận như thế nào, Lâm Vũ đã hoài đứa nhỏ của chính mình. Hắn từ khi sống lại đã cam đoan qua, ở kiếp này, tối trọng yếu vẫn là cha mẹ thê nhi, hơn nữa đối với đứa con này, hắn mang theo tiếc nuối của đời trước, quá trình nửa điểm cũng không muốn sai.
Tề Nhuận Vân đã muốn ngủ, vì vậy nỗi lòng không bình tĩnh của Tống Thanh Di không có ai để ý tới, bình thường Tề Nhuận Vân nằm ngủ mặt sẽ hướng lên trên, thỉnh thoảng sẽ quay mặt ra bên ngoài nhưng hôm nay lại quay mặt vào trong, đưa lưng về phía Tống Thanh Di mà ngủ.
Nằm xuống sau, Tống Thanh Di đưa tay phủ lên bụng chính quân nhà mình, đang định nhắm mắt, lại đột nhiên cảm thấy xúc cảm trên tay khác thường, tựa hồ cùng hôm qua không giống nhau?
Tống Thanh Di dừng một chút, cuối cùng là kiềm chế không được xoay người ngồi dậy, bàn tay cẩn thận vuốt ve sờ sờ, giống như…hở ra một ít?
Áp chế không được vui sướng ở trong lòng, Tống Thanh Di cúi đầu xem xét một chút, không quan tâm là đèn đã sớm tắt, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ ngay cả hình dáng cũng mơ hồ không rõ. Chỉ đành phải lấy tay mô tả hình dáng, không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng như thế nào.
Giờ khắc nghe Tề Nhuận Vân mang thai sau đó có cảm giác mơ hồ lúc này đã không còn, thật là đứa nhỏ của hắn, đứa nhỏ sau này sẽ đên thế giới này đã trở lại. Mím môi Tống Thanh Di áp chế ý tưởng đi cầm đèn. Ở trong bóng tối Tống Thanh Di cứ ngồi lặng người như vậy, giống như khóc giống như cười, tộng tác trên tay mềm mại chậm rãi di động. Thẳng đến hồi lâu, địa phương bị hắn vỗ về nóng lên, mới bình ổn tâm tình, một lần nữa nằm xuống.
Hắn nghĩ chính mình sẽ không ngủ được, lại không nghĩ rằng một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng im lặng một lúc lâu, Tề Nhuận Vân mặt hướng vách tường ngủ say mới giật giật ngón tay, đem cái tay đặt trên bụng mình để trở về, yên lặng một hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, lúc sau lần thứ hai không có động tĩnh…
Danh sách chương