Tống Thanh Di mị hí mắt, phất tay làm cho Quản Bích trước đi ra ngoài.

Ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Tề Nhuận Vân, cười rộ lên: “Muốn biết liền hỏi ta, ta tuyệt sẽ không giấu diếm ngươi”. Thẳng thắn thành khẩn là điều cơ bản khi yêu, Tống Thanh Di cho tới bây giờ chỉ hỏi tâm chính mình, nếu yêu liền tin tưởng. Huống chi hắn cùng Tề Nhuận Vân có nhiều gút mắc như vậy, hắn lại như thế nào không thương người này, không tin người này.

Tề Nhuận Vân nghe vậy ánh mắt hơi trốn tránh một chút, động tác uy thức ăn cho hồng quả tử cũng ngừng lại.

Mà Tống Thanh Di cũng đem ngụm cháo cuối cùng đút cho chính quân nhà mình- bởi vì nôn nghén, đây cũng là món ăn duy nhất Tề Nhuận Vân có thể ăn thay cơm- thu thập một chút đồ vật này nọ bỏ qua bên bàn, mới ngồi trở lại bên giường ôm lấy người cùng nhau dựa vào.

“Với ta mà nói, chỉ cần ngươi muốn biết, không có gì là không thể biết. Ta biết trong lòng ngươi có nghi hoặc, có lẽ ta không thể nói cho ngươi toàn bộ đáp án, ta cũng tuyệt đối không thể nói toàn bộ đáp án”. Lời này mặc dù có chut trúc trắc, nhưng là tiếng lòng của Tống Thanh Di. Hắn không thể giải thích thái độ đột biến ngoan tuyệt đối với La Hạnh Quyên, tỉ như tín nhiệm đối với Chu Đức Bảo, cùng tồn tại quen biết Chu Nghiệp Khải…. Nhưng đồng dạng hắn không muốn giấu diếm chuyện tình. Hắn chưa bao giờ che lấp, ở trước mặt Tề Nhuận Vân cũng không kiêng dè đàm luận đến những người này, không thể giải thích, thái độ cũng rất thản nhiên. Dù sao trừ chuyện sống lại quá mức không thể tin tưởng, hắn không thể nói ra khỏi miệng.

Hồng quả tử vốn bị động tác đùa giỡn của Tề Nhuận Vân mà nằm úp sấp ở trên giường, bộ dạng thoải mái híp mắt muốn ngủ. Kết quả Tề Nhuận Vân đột nhiên ngừng lại, vật nhỏ này liền ngẩng đầu nhìn hắn cùng Tống Thanh Di, động tác muốn chui lên trên, đỉnh vào trên tay Tề Nhuận Vân đặt trên chăn, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được loại di chuyển phập phồng này.

Tống Thanh Di hí mắt nhìn hành vi vật nhỏ tranh thủ tình cảm, nhất là lúc sau chính quân nhà mình đem hồng quả tử cẩn thận ôm vào trong lòng, ánh mắt càng thâm trầm hơn.

“Khất…. Nhân?” đại khái là lời nói của Tống Thanh Di có tác dụng, Tề Nhuận Vân lần đầu tiên biểu đạt nghi vấn của mình đối với chuyện này. Ở trong trí nhớ cùng ấn tượng của hắn, Tống Thanh Di chính là sinh ra trong một gia đình giàu có, lòng có chấp nhất làm thư sinh, vô luận là bộ dạng gì xuất hiện, tựa hồ tên khất cái cùng hắn không có liên hệ gì. Càng không nói đến tên khất cái tại sao lại đến truyền tin. Không thể phủ nhận sau khi quan hệ hai người trở nên thân mật, Tề Nhuận Vân càng ngày càng có lòng hiếu kỳ.

Tống Thanh Di cười khổ, hắn thật sự không biết phải giải thích như thế nào mình cùng Chu Đức Bảo quen biết. Bất quá cũng thành thật theo lời nói của chính mình, chỉ cần Tề Nhuận Vân hỏi, hắn liền giải thích: “Lúc trước ở ngỏ nhỏ Nam hạng cứu trở về hai khất cái, người tới báo tin chính là một trong hai người đó”.

Chuyện tình ngõ nhỏ Nam Hạng Tề Nhuận Vân lần đầu tiên nghe Tống Thanh Di nhắc tới, hắn có chút kinh ngạc. Cái địa phương kia tuy rằng hắn ít xuất môn nhưng cũng nghe hạ nhân trong phủ nói qua, đó là một địa phương ngư long hỗn tạp. Mím môi, Tề Nhuận Vân tưởng tượng không ra Tống Thanh Di một quý công tử cùng địa phương kia có quan hệ gì.

Cho dù Tề Nhuận Vân không thể hiện ra ngoài, Tống Thanh Di cũng biết chính mình cùng địa phương kia có liên hệ làm lòng người nghi hoặc, thở dài: “Ta từng nói qua lúc trước ta có nhiều ngày nằm mộng”. Đó là lấy cớ lúc trước sau khi cùng Tề Nhuận Vân thổ lộ tình cảm có cử chỉ điền rồ, bởi vì sống lại rất khó nói ra. “Trong mộng kia ta bất trung bất hiếu, kết cục cuối cùng tự nhiên không được tốt. Ta ở ngõ nhỏ Nam Hạng nhận thức được một đôi khất cái cùng một người, mộng kia rất chân thật, ta thử đi thử, kết quả tìm được ba người như vậy”.

Tống Thanh Di giải thích làm cho Tề Nhuận Vân ngẩn người, biểu tình này rất rõ ràng, Tống Thanh Di nhất thời kiềm chế không được nhéo má Tề Nhuận Vân một chút, làm cho hắn hồi thần trở về. “Ngươi….” Trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nói thế nào. Chuyện như vậy quá mức ly kỳ, người bình thường nghe được sẽ không tin tưởng. Nhưng là Tề Nhuận Vân không biết vì cái gì, nghe thấy phản ứng đầu tiên là hoàn toàn không hoài nghi. Hơn nữa nghĩ không ai lại dùng chuyện tình kỳ quái như vậy để qua loa mọi chuyện, bởi vì quá khó để khiến người khác tin tưởng.

Chuyện như vậy vốn là nên chôn sâu trong lòng, Tề Nhuận Vân thật không ngờ Tống Thanh Di có thể nói ra miệng.

Tống Thanh Di sờ sờ khóe miệng Tề Nhuận Vân hơi mở ra, một từ “Ngươi” sau đó không có âm thanh nói ra, bất quá lại làm cho Tống Thanh Di cảm thấy có chút đáng yêu, theo bản năng ở trên khóe miệng người ta hôn một cái, chỉ phải khắc chế nắm hồng quả tử, chuyển dời tằm mắt.

Cười cười, Tống Thanh Di tiếp tục nói: “Lúc trước kẻ trộm vào nháo diêu hán, tới chính là một khất cái khác, hắn vốn cùng việc này không quan hệ, bất quá bởi vì đi theo Chu Nghiệp Khải, mới có thể tham dự đến chuyện này”.

Lại một cái tên xa lạ, lực chú ý của Tề Nhuận Vân lại chuyển qua, nhiệt độ ở hai tai cuối cùng cũng lui. Tống Thanh Di vây lấy bàn tay hắn, thuận tay chọc chọc hồng quả tử trong tay hắn.

Đại khái là cảm thấy lãnh địa bị xâm nhập, vật nhỏ ở trong tay Tề Nhuận Vân dịu ngoan nhu thuận, một móng vuốt chụp tới trên tay Tống Thanh Di, móng vuốt có điểm sắc bén, bất quá dù sao cũng còn nhỏ, không thể làm bị thương người khác.

Nhưng thật ra Tề Nhuận Vân theo bản năng sờ sờ ngón tay bị chụp, sau đó mới ý thức được động tác chính mình.

Tống Thanh Di cũng không chọc phá, chính là tiện thể ngéo… bàn tay chính quân nhà mình một cái, “Còn nhớ thợ thủ công Tô gia ở lưu ly tượng tịch hay không?”.

Bị lời này làm chú ý, Tề Nhuận Vân không có rút tay về, ngược lại tùy Tống Thanh Di lộng ngón tay chính mình, trong lòng nhớ tới đúng là có nghe qua chuyện tình thợ thủ công Tô gia trong miệng hắn.

“Thợ thủ công kia chính là Chu Nghiệp Khải, hắn vốn là thợ thủ công Tô gia, cuối cùng lại bị hãm hại lẻ loi một mình bị đuổi ra khỏi Tô gia. Nội tình cụ thể ta không rõ lắm, bất quá lại biết được hắn có cừu oán với Tô đại thiếu”. Về việc Chu Nghiệp Khải cùng Tô đại thiếu trong lúc đó xảy ra việc gì, hắn cả đời trước đến bây giờ cũng chỉ biết đại khái, ước chừng là bởi vì thợ thủ công thủ hạ của đại thiếu gia ghen tị với tài nghệ của hắn, hãm hại hắn lúc sau được đại thiếu gia bao che, nếu không phải cuối cùng người đó bức người quá đáng, Chu Nghiệp Khải đối Tô gia cùng Tô gia đại thiếu cũng không kết được thù lớn đến vậy. Đời trước Tống Thanh Di ở ngõ nhỏ Nam Hạng nhìn thấy Chu Nghiệp Khải, tứ chi hắn đều có vết thương, nếu đời này Tống Thanh Di không có tới tìm hắn, Chu Nghiệp Khải cũng sẽ giống như đời trước không thể làm những việc có thể lực mà sống, lại càng không thể tiếp tục đốt chế lưu ly.

Lúc ban đầu quá mức không thể tưởng tượng, lúc này nghe Tống Thanh Di nói thợ thủ công kia là người của hắn Tề Nhuận Vân ngược lại không quá kinh ngạc, nhưng hắn chú ý tới vật nhỏ đang ngủ trong tay chính mình.

Thấy chính quân nhà mình đắp chăn cho hông quả tử, Tống Thanh Di trừu rút khóe miệng. Kia chính là con hồ ly, da lông như vậy còn sợ bị đông lạnh sao. “Tóm lại, sau khi ta dẫn người trở về trị thương, chúng ta trong lúc đó còn làm quan hệ hợp tác.”

Nói như vậy là có thể hiểu được, hai người cùng chung mối thù hợp tác lại với nhau, Tề Nhuận Vân lập tức hiểu được Tô gia lúc trước thả ra thanh thế lớn như vậy, cuối cùng bị Tống gia áp chế, trong đó tất nhiên có ảnh hưởng của Chu Nghiệp Khải.

“Lần trước nháo kẻ trộm chính là Tô gia tự mâu thuẫn, Tô Nính phỏng chừng là bị hai vị thiếu gia khác của Tô gia bức, thợ thủ công đắc dụng trên tay hắn chỉ có Chu Nghiệp Khải, bởi vậy vì bảo vệ hắn, hắn đành phải đem đồ đệ đi đưa vào đường chết, đồ đệ Chu Nghiệp Khải là một trong hai người khất cái kia, hiện tại tên là Chu Đức Bảo”.

“Chuyện của Chu Đức Bảo, ta đã nhờ phụ thân nương quan hệ với tri phủ đại nhân đem người đưa ra, làm cho hắn ẩn thân mặt khác giúp ta một chuyện, người khất cái này chắc là người Chu Đức Bảo nhận thức”. Trong thiên hạ cho dù giàu có, cũng không tránh được du côn khất cái, người như vậy không dẫn người để ý, lại dễ thám thính tin tức. Tống Thanh Di cảm thấy chiêu này của Chu Đức Bảo thật diệu.

Cùng Tề Nhuận Vân giải thích đại khái, Tống Thanh Di mắt bắt đầu nói đến tư liệu trong lời nhắn hôm nay: “ Ta thời điểm vừa mới tiếp quản gia nghiệp, có nhìn ra một chút vấn đề, giao cho phụ thân”. Kia kỳ thật không phải hắn nhìn ra vấn đề trên sổ sách, mà vì chuyện tiến cống đời trước, cuối cùng làm cho làm cho Tống gia gặp chuyện không may là bởi vì tư liệu của kiện lưu ly kia xảy ra vấn đề, mà tư liệu kia lại từ cửa hàng Huệ Châu. Cho nên sau khi hắn sống lại hắn liền quan tâm đến cửa hàng Huệ Châu, như vậy mới có thể phát hiện ra vấn đề. Bất quá hắn đem sổ sách kia giao cho phụ thân nhưng không nói đến chuyện tài liệu, dù sao giải thích không tốt, sẽ làm cho phụ thân chú ý một chút.

“Ta ngay từ đầu cũng không biết mưu đồ của người đó, chính là cảm thấy kỳ quái, cho nên cố ý cho người đi để ý hắn, lần trước Chu Đức Bảo đến cho ta biết một sự tình, ta liền đơn giản cho hắn đi quan sát Huệ Châu”. Tuy rằng Tống Thanh Di đã sớm biết Huệ Châu cùng Tô Nính có quan hệ, nhưng tay chân Tô Nính rất sạch sẽ, hắn không có chứng cớ, cũng không thể vô duyên vô cớ để cho phụ thân đi thăm dò bên kia được, nhưng thực ra Chu Đức Bảo đem tin tức đến cho hắn ẩn ẩn để lộ ra một ít dấu vết của Tô Nính, cho nên hắn mới khiến cho Chu Đức Bảo đi một chuyến này. Hắn cũng không nghĩ sẽ nhanh có tin tức trở về như vậy.

“Tài liệu kia, hắn chính là muốn Tống gia dùng khi tiến cống kiện lưu ly kia”. Chuyện lợi dụng phế phẩm lưu ly ở ngoại ô Cẩm thành bị phụ tử Tống Thanh Di gắt gao ngăn chận, không có ngoại nhân hoặc người cùng ngành nào biết được, này cũng khiến cho các cửa hàng Tống gia trên dưới đều nghĩ rằng đông gia đang tìm kiếm tài liệu để tiến cống, Huệ Châu bên kia sáng sớm đã truyền đến tin tức đã thu được tài liệu thượng đẳng. Đời trước cũng như vậy, tài liệu kia bởi vì ánh sáng sau khi đốt ra bất đồng với những đốt mầu trước kia, ánh sáng trong sáng màu sắc phong phú, bên trong còn có điểm tinh quang, rất là khiến người chú mục. Cũng bởi vậy mới khiến Tống lão gia chú ý, nghĩ những ánh sáng vô số lấp lánh kia là có quan hệ với khoáng thạch sau khi đốt dung nhập vào, sau khi lửa đốt lớn đồ vật này quả thật rất xinh đẹp, thế nhưng thứ này có độc tính rất nhỏ, ở trong đồ vật sẽ chậm rãi tiêu tán trong không khí, bị nó vây trong bốn phía lâu dài, sẽ cảm thấy không khỏe khó có thể tra ra, càng thêm không thể chữa khỏi. Đây là dị vật tiền triều, từ khi khai quốc không ít quan lại đã chịu bao đau khổ vì nó, cũng bởi vậy triều đình đối với nó cấm tiệt.

Kết quả chuyện tiến cống, Tống gia bị tố giác, hơn nữa vì Tô gia có mục đích, một đại nạn ngập đầu liền đổ lên Tống gia.

Lúc này đây, hắn không chỉ phải tránh đi, còn muốn người khởi xướng nhận hậu quả xấu.

Biểu tình Tống Thanh Di có chút không tốt, Tề Nhuận Vân rút một bàn tay từ trên người hồng quả tử, cầm lấy tay hắn.

Thu được ý an ủi từ chính quân nhà mình, Tống Thanh Di cười rộ lên: “Không có việc gì, ta chỉ là nghĩ người sau lưng tài liệu này tâm địa thật độc ác”. Đem chuyện tình tài liệu giải thích cho Tề Nhuận Vân nghe, suy nghĩ của Tống Thanh Di đã muốn nghĩ ra một phương án. Nếu Tô Ninh quả nhiên có chủ ý với tài liệu kia, như vậy Tô gia suy tàn cũng không thể vãn hồi, Tống Thanh Di tuyệt sẽ không dừng tay.

Sau ngày hôm đó, Tống Thanh Di liền mang theo Tề Nhuận Vân trở về Tống gia, Tống mẫu phân phó người đem nhà thủy tạ ở nội viện lớn nhất cho hai người ở lại, còn lên tiếng: thời tiết càng ngày càng nóng bức, lấy thân mình làm trọng, phải tĩnh dưỡng cho tốt, phũng dưỡng để ngày mai lại đến. Vì trưởng tôn của Tống gia, Tống lão phu nhân cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện