Vì ở thư phòng phụ thân trì hoãn, nên thời điểm trở về sân có chậm một chút. Khi Tống Thanh Di tiến vào sân, tì nữ nội viện nhấc mành, người hầu đưa khăn cho hắn lau tay.

Tiến đến bên cạnh bàn nhỏ,Tề Nhuận Vân đang cầm cầm quyển sách cũng đứng lên.

“Như thế nào không dùng trước, ta bị trì hoãn ở chỗ phụ thân, lần sau không cần chờ ta dùng cơm đâu”. Vốn là ở thư phòng phụ thân trì hoãn một chút, hơn nữa đi tới chính viện cũng mất một lúc, lúc này giờ cơm cũng qua non nửa canh giờ.Tống Thanh Di lo lắng chính quân nhà mình bị đói.

Hắn nhớ rõ ràng Tề Nhuận Vân nằm trên mặt đất dưới thân một mảnh màu đỏ, cho dù bụng cực lớn, trên người lại gầy yếu đáng sợ. Cho nên sau khi hắn trở về vẫn luôn chú ý thân thể chính quân nhà mình, cố gắng dưỡng hắn ăn uống, chỉ sợ hắn lại giống như đời trước.

Tề Nhuận Vân lắc đầu, trong tay tiếp nhận bát mà tỳ nữ đưa lên, gắp mấy món đồ ăn bổ vào trong chén, mới tiếp lời “Cũng không đói, vừa lúc ăn không hết”. Còn thuận tay chỉ sách đặt bên cạnh mình.

Đã nhiều ngày hai người cùng ăn cơm với nhau cũng có chút thành quả, Tề Nhuận Vân đã không còn gọi “Gia” với thái độ cung kính nữa, hai người cũng có thể nhàn thoại một ít việc nhà, bất quá bình thường đều là Tống Thanh Di nói, Tề Nhuận Vân ngẫu nhiên sẽ đáp lại hai câu, như vậy đã làm cho hắn thấy vui mừng rồi.

“Không vội, cùng nhau ăn đi”. Tống Thanh Di ngồi vào vị trí, một bên theo tay Tề Nhuận Vân liếc mắt quyển sách kia một cái một bên tiếp nhận canh Tề Nhuận Vân đã múc hảo, nâng tay kéo Tề Nhuận Vân ngồi xuống bên cạnh mình.

Sau đó mới để ý thấy Tề Nhuận Vân đang xem quyển “lưu ly tạp ký” mà hôm qua hắn mang về phòng, là một quyển sách giới thiệu về lưu ly và các điển cố lịch sử liên quan.

“Thấy như thế nào?”.

“Thú vị” Tề Nhuận Vân hơi hơi sửng sốt một chút,mới trả lời.

Tống Thanh Di có chút kinh ngạc, bất quá nhớ lại đời trước chính quân xuất thân từ một gia tộc có liên quan đến lưu ly, chính là không giống Tống gia là buôn bán lưu ly, Tề gia tựa hồ chuyền về một kỹ thuật nào đó. Nghĩ đến đây, Tống Thanh Di hé miệng, “Thư phòng còn có không ít sách liên quan mà phụ thân đưa tới, nếu ngươi thấy hứng thú, có thể chính mình qua tìm”. Nếu không trở thành chính quân của hắn,Tề Nhuận Vân cũng nên kế thừa gia nghiệp đi. Tống Thanh Di vừa mới vui mừng vì cách thức ở chung của hai người đã có tiến triền thì tâm trạng nhanh chóng lại trùng xuống.

Mà vốn thật sự ăn cơm thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho hắn, ngẫu nhiên sẽ đáp lại hắn một hai câu Tề Nhuận Vân lại nghe câu nói này xong ngước lên nhìn hắn, trong ánh mắt mang rõ kinh ngạc cùng nghi hoặc.

“Không được, dù sao cũng là thư phòng của gia”. Tề Nhuận Vân mấy ngày gần đây rất ít gọi hắn là gia, mà câu này khác hẳn với kính xưng bình thường, mặc dù hắn làm như vậy là để Tống Thanh Di biết hắn cẩn thủ bổn phận, nhưng vẫn làm cho trong lòng người ta thấy trống rỗng.

Bởi vì Tống Thanh Di đột nhiên nhớ tới đời trước hắn cùng với nữ nhân kia gặp Tề Nhuận Vân ở thư phòng đang tìm sách giải buồn, liền thuận miệng trào phúng qua: “ Thư phòng của gia, sao ngươi có thể tùy tiện đi vào!” hai câu nói ra trong tình cảnh không đồng dạng như vậy, làm cho người ta xấu hổ vạn phần. Mà hắn giờ phút này nhớ lại, về sau chính quân của hắn đã im lặng, lại càng không muốn ra khỏi phòng.

Ngẫm lại những lời này thật vô liêm sỉ, chính quân hắn là thân nam nhi, lại bị kìm ở phía sau viện, mỗi ngày không có việc gì làm, ngay cả tới thư phòng của hắn tìm sách cũng bị đùa cợt trở về, khó trách đời trước hắn nằm trong vũng máu, chết không nhắm mắt mà mi gian còn tràn đầy buồn bực.

Cắn môi dưới một chút, Tống Thanh Di khắc chế tâm trạng chính mình, không thể nói rõ hối hận hay là đau đớn, chính là cảm thấy chính mình khi đó thật không ra gì, Tề Nhuận Vân cho dù là chính quân không được hắn coi trọng, nhưng dù sao cũng là người vô tội.

Để che giấu cho cảm xúc của chính mình, Tống Thanh Di gắp một đũa măng xào dầu vừng vào chén Tề Nhuận Vân, hắn vẫn nhớ chính quân nhà mình ăn rất nhạt, thích ăn đồ chay. “Ngươi cũng ăn nhiều một chút, tay có chút gầy”.

Nói xong mới cảm thấy không ổn,ngẩng đầu,quả nhiên thấy Tề Nhuận Vân đỏ mặt,giơ một đôi đũa đang không biết gắp cái gì.

Liếm liếm môi,Tống Thanh Di cảm thấy có chút khô miệng. Hắn kì thực không có ý muốn đùa giỡn chính quân nhà mình, bất quá là xem phản ứng, quả nhiên là nghĩ tới đêm đó, hắn nắm eo gầy yếu của người dưới thân nhẹ giọng đùa giỡn đi.

Theo bản năng thanh thanh cuống họng,Tống Thanh Di chuyển đề tài, nhớ tới những lời phụ thân nói ở thư phòng.

“Qua mấy ngày nữa ta phải đến lò nung, nên sẽ không trở về ăn cơm trưa. Ngươi có cái gì muốn ta mang cho ngươi không?”nói tới đây Tống Thanh Di đột nhiên nhớ tới, “Ngô,để ta cho người tuyển cho ngươi một người sai vặt, như vậy ra ngoài cũng tiện một chút. Một người cả ngày ở nhà đọc sách cũng chán, ngày mai ta không mang theo Lưu Quang, ngươi xuất môn liền gọi hắn, chờ hai ngày sau, ta chọn vài người cho ngươi tuyển”. Nam thê cùng nam thiếp bất đồng,chính quân nam tử chỉ cần phu quân đồng ý, tuyển một gã sai vặt là có thể ra phủ đi lại, nam thiếp thì không được, đó là người hoàn toàn ở hậu viện.

Đã nói xong, cũng không có người đáp lại, Tống Thanh Di đang ăn canh ngẩng đầu lên liền thấy một màn làm cho hắn kinh ngạc.

Chỉ thấy Tề Nhuận Vân run tay làm đổ bát canh, khiến canh văng ra khắp người.

Hầu gái bên người nhanh chóng thu thập gọn gàng,Tống Thanh Di cũng nhanh chóng đem người kéo lên, “Đây là làm sao vậy, sao không cẩn thận như vậy, có bị phỏng không”. Canh kia vừa mới nấu xong vẫn còn rất nóng.

“Gia cấp cho ta một gã sai vặt?” người này hoàn toàn không thèm để ý sự kiện ngoài ý muốn xảy ra trên người mình, chính là lập tức xiết chặt cánh tay Tống Thanh Di đang đỡ hắn, nghĩ muốn xác nhận lại một lần nữa.

Tống Thanh Di thấy thần sắc hắn không đúng,nhanh chóng vẫy lui tỳ nữ đang dọn dẹp, nhanh chóng nhìn chính quân nhà mình. “Làm sao vậy? là muốn tuyển cho người một gã sai vặt, là không muốn ngươi cả ngày ở sau viện, thân thể phụ thân còn kiện khang, mẫu thân cũng có chuyện để ý, trong viện của ta chỉ có hai chủ tử cũng không có chuyện gì để ngươi phải để ý, cả ngày nhàm chán, đi ra ngoài nhiều một chút cũng có thể”. Tống Thanh Di nói chậm rãi, nhìn thấy trong mắt Tề Nhuận Vân có kinh hỉ,trong lòng một mảnh toan sáp. Đây là chuyện hắn đã sớm quyết định, một đời này hắn phải quay về với chính đạo, phải hảo hảo kinh doanh tốt cuộc sống chính mình, kế tiếp Tề Nhuận Vân chính là người nửa đời sau tối thân cận nhất với hắn, vô luận là vì kiếp trước áy náy, hay là kỳ vọng đời này, hắn đều muốn người này vui vẻ một chút.

Chính thê hắn cho tới bây giờ, cho hắn cảm giác lạnh lùng thanh thanh, im lặng lạnh nhạt, Tống Thanh Di trừ bỏ một màn thảm thiết đỏ rực trong trí nhớ thì chưa hề thấy hắn biến sắc mặt, nhưng hiện tại người này lại ở trước mặt hắn thất thố, thậm chí còn mang theo một tia hoảng hốt.

Hắn có thể hiểu được biểu hiện của Tề Nhuận Vân, đều là thân nam nhi, cố tình lại bị nhốt ở hậu viện, được phu quân thương tiếc mới có thể tự do đi xung quanh, mà hắn đời trước lại càng không nghĩ đến vấn đề này, tùy ý hắn phí thời gian ở sau viện, cuối cùng chỉ vì một nữ tử âm hiểm mà bị hại chết.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, Tống Thanh Di há miệng thở dốc lại không biết nói gì,cuối cùng chính là cúi đầu nói “ ta kêu bọn hạ nhân sửa sang lại sương phòng bên phải làm thư phòng cho ngươi, ngươi có rảnh thì đi thư phòng chọn một ít sách, hoặc là tự ra cửa tìm sách mà ngươi thấy hứng thú”.

Nghĩ đến đời trước quan hệ hai người lãnh đãm mà vẫn đi thư phòng tìm sách, vậy là người này cũng rất thích sách đi, “Tạ ơn gia ân điển”. Tựa hồ cảm thấy những lời này quá mức lãnh đạm, mím môi,còn nói thêm một câu “cám ơn gia”.

Tống Thanh Di cười rộ lên: “Bảo ta Đoan Cẩn đi”.

Tề Nhuận Vân chậm rãi lại trinh trọng gật đầu: “Đoan Cẩn”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện