La Duy về nhà, sau khi tới chào mẫu thân Phó Hoa, không trở về nơi ở của mình mà lại đến thẳng thư phòng ngồi nửa ngày.

Kiếp trước, La Duy không chịu học hành, nhưng sau khi trầm luân kiếp nam xướng, ngược lại học đủ cầm kỳ thi họa, thậm chí còn luyện thành một tay thi từ xuất chúng. Nói đến mới thấy nực cười, mà cũng có điểm chẳng hề nực cười, nam xướng dùng thân thể thỏa mãn khách nhân, cũng phải tranh thủ lấy lòng họ. Khi đó La Duy vô cùng chăm chỉ, bởi vì y phải sống, cho nên càng phải lấy lòng khách nhân, hi vọng có thể làm bọn họ vui vẻ, để nhận tra tấn ít hơn. Người khác gian khổ học tập là vì cầu công danh lợi lộc, nhưng y là cầu mạng sống, động lực khác nhau, nhu cầu càng bức thiết, dụng tâm càng khắc khổ.

“Công tử.” Tiểu Tiểu đi vào thư phòng, hiện tại nó đã chẳng thèm sợ La Duy, La Duy từ sau khi bị thương tỉnh lại chưa cùng lớn tiếng với nó “Ngài dùng cơm chứ?” Tiểu Tiểu đứng trước bàn hỏi La Duy, thuận tiện nhìn thoáng qua cuốn sách trong tay La Duy, là một quyển [Trì thế luận].

La Duy buông quyển sách, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối đen “Ừ.” Y nói với Tiểu Tiểu: “Ăn cơm đi.”

Tiểu Tiểu chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau cùng Thất Tử hai mang hai cái thực hạp đến, mặt bàn trong chớp mắt đã đầy ắp đồ ăn.

Đại công tử La gia cả năm bôn ba bên ngoài, đến nay vẫn chưa lập gia đình, La Tri Thu và La Tắc công vụ bận rộn, không biết khi nào hồi phủ, chỉ còn lại La Duy người người căm ghét, cho nên La phủ bình thường đều chỉ có hai người Hứa Nguyệt Diệu và Phó Hoa dùng cơm, những người còn lại trong gia đình sẽ ăn vào lúc khác.

La Duy nhìn một đầy bàn đồ ăn, nói với Tiểu Tiểu và Thất Tử: “Lần sau đừng mang nhiều như vậy, một mình ta ăn không hết.”

“Vâng.” Tiểu Tiểu và Thất Tử nhìn nhau, nghi vấn trong lòng càng ngày càng tích tụ, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể vâng lời.

“Cha ta và nhị ca đã về chưa?” La Duy vừa ăn vừa hỏi.

Thất Tử nói: “Nhị công tử đã về từ lâu, còn tướng gia vừa mới hồi phủ ạ.”

“Các ngươi ăn chưa?” La Duy chỉ lấy chút rau dưa ăn, thịt cá từng là thứ y thích ăn nhất, nhưng kiếp trước từng bị ép tự tay xẻo thịt mình, tự tay nướng, rồi tự nuốt vào bụng, từ đó y nhìn thấy thịt liền cảm thấy ghê tởm.

Tiểu Tiểu nói: “Đã ăn ạ.”

La Duy không biết nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm.

Tiểu Tiểu lại nói: “Công tử, hôm nay cá hấp không ngon sao?” Mấy ngày qua, La Duy không hề ăn một chút thịt cá, khiến Tiểu Tiểu chẳng thể nào nghĩ thông, sau khi bị bệnh, khẩu vị con người ta sẽ thay đổi ư? “Hiện tại ta không muốn ăn thịt cá.” La Duy đã ăn xong, buông bát đũa nói với Tiểu Tiểu: “Kêu phòng bếp tạm thời không cần làm, lúc nào muốn ăn ta sẽ nói.”

Tiểu Tiểu gật đầu.

La Duy ăn xong, đi vài vòng trong sân xem như tản bộ, tính toán thời gian nhị ca La Tắc dùng xong cơm chiều, mới đi tìm La Tắc.

La Tắc dùng xong cơm chiều, đang ăn hoa quả, thấy La Duy liền vô cùng sửng sốt, La Duy chưa từng bước vào chỗ hắn ở nửa bước, không phải tiểu tử này không dám, mà là không muốn.

“Nhị ca.” La Duy gọi La Tắc một tiếng, lại nhìn Hứa Nguyệt Diệu bên cạnh đang muốn đi không được mà ở cũng không xong: “Nhị tẩu.”

Hứa Nguyệt Diệu ngạc nhiên đến nỗi không nhận ra La Duy, chân tay luống cuống, từ ngày nàng được gả về đây, tam công tử La Duy chưa bao giờ gọi nàng một tiếng nhị tẩu.

La Duy làm như không nhìn thấy Hứa Nguyệt Diệu tay chân thừa thãi, nói với La Tắc: “Bây giờ nhị ca có rảnh không? Có thể theo đệ đến một chỗ này?”

La Tắc nói: “Ngươi muốn ra khỏi phủ?”

“Không phải ạ.” La Duy nói: “Muốn cùng Nhị ca đi xem một thứ.”

La Tắc không biết La Duy này lại muốn làm cái quỷ gì, lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng La Duy đã cố ý chạy tới gọi hắn, cho nên La Tắc vẫn đi cùng La Duy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện