Đêm nay La Tri Thu kiểm tra học vấn của La Duy, ông muốn một lần nữa hiểu rõ nhi tử mình đã nuôi mười ba năm này, từ giờ trở đi, La Tri Thu nghĩ, vẫn chưa muộn. Kiểm tra xong, La Tri Thu kinh hỉ phát hiện, La Duy viết một tay thư pháp tinh tế lại không hề mất đi vẻ phiêu dật, tấu đàn một khúc, vang lên nhạc thanh vô cùng êm tai, vài nét bút họa ra một đóa thủy tiên thần thái vẹn toàn, văn chương tuy rằng còn chưa thật giỏi, nhưng những thi từ ca phú của tổ tiên truyền lại đời sau, y đều có thể nhớ rõ một chữ không sai.
“Phụ thân, con không phải kẻ ngốc.” La Duy một lần nữa khẳng định với La Tri Thu.
La Tri Thu nhìn La Duy, đứa trẻ này đâu chỉ là không ngốc, nó rõ ràng là một Trạng Nguyên đa tài! Hừng đông, Phó Hoa đến thư phòng tìm hai phụ tử đã không ngủ một đêm.
“Mẫu thân.” La Duy nhìn thấy Phó Hoa liền cung kính hành lễ.
Phó Hoa nhìn La Duy gật gật đầu, lúc này khi bà nhìn La Duy thì thần sắc hòa hoãn không ít, xem ra đêm qua La Tắc đã không tiếc lời nói tốt cho La Duy trước mặt bà. “Đi dùng cơm đi.” Bà nói với La Duy: “Ngồi với phụ thân cả một đêm, không mệt mỏi sao?”
“Hài nhi không mệt ạ.” La Duy vội vàng nói.
“Ngươi đi đi.” La Tri Thu để La Duy đi dùng điểm tâm.
Phó Hoa nhìn bóng dáng La Duy, nói với La Tri Thu: “Đêm qua những lời Tắc nhi nói, thiếp cơ hồ vẫn chưa tin.”
La Tri Thu nói: “Duy nhi hiện tại đối với nàng chẳng phải rất cung kính hay sao?”
Phó Hoa nói: “Thiếp quen nhìn bộ dáng tùy tiện làm bậy của nó, bây giờ trở thành cái dạng này, đúng là không quen.”
La Tri Thu không hề nói cái gì, ông biết thê tử thành kiến La Duy ở điểm nào. Tuy rằng chưa từng biểu hiện ra, nhưng Phó Hoa vẫn cảm giác La Duy là nghiệt chủng lai lịch không rõ ràng, sự thật La Tri Thu không thể nói với Phó Hoa, ông cũng chỉ có thể kỳ vọng, bằng biểu hiện, trí tuệ và tâm cơ của La Duy lúc này, y có thể tự mình xử lý tốt quan hệ với Phó Hoa.
La Duy ở nhà dùng điểm tâm, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn phải đến Thượng thư phòng tiếp tục kiếp sống thư đồng của hoàng tử.
Khi La Duy xuất hiện trước cửa Thượng thư phòng, tiếng người ầm ĩ đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người đều hướng đến La Duy.
“Điện hạ.” La Duy không để ý những ánh mắt ấy, chỉ hành lễ với Long Huyền sau khi vào cửa.
“Ngươi đến rồi.” Long Huyền vẻ mặt thản nhiên, lúc này hắn còn chưa biết sự tình phát sinh trong La phủ đêm qua.
La Duy nhìn về phía chỗ mình hay ngồi, bên tay trái Long Huyền lúc này là một thiếu niên áo xanh, chỉ nhìn y từ đầu đến chân. La Duy nhận ra người này, hắn là Tạ Ngữ, tả tướng tương lai của Đại Chu, là hiền tướng người người ca tụng. La Duy bắt gặp Tạ Ngữ nhìn mình, liền cười chắp tay thi lễ với Tạ Ngữ.
Tạ Ngữ lúc này chỉ là công tử nhà quan tứ phẩm, là người gia thế kém nhất trong thư phòng, nếu không phải hắn văn tài xuất chúng, cũng không thể vào thư phòng đọc sách. Tạ Ngữ thấy La Duy chắp tay hành lễ với mình, kinh ngạc, vội vàng đứng dậy hoàn lễ.
La Duy nhấc chân bước tới một chỗ không người gần cửa sổ, ngồi xuống. Nơi này là vị trí xa Long Huyền nhất, lấy nguyên tắc “gần Long Huyền nhất là tốt nhất” ở Thượng thư phòng mà nói, nơi này luôn luôn không có ai ngồi, cũng chẳng có ai muốn ngồi. La Duy kiếp trước sau khi khỏi bệnh, đi vào Thượng thư phòng thấy Tạ Ngữ chiếm chỗ ngồi của mình, lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp tát người này vài cái, đem Tạ Ngữ chưa hiểu chuyện gì đánh cho miệng phun máu tươi, từ đó ở Thượng thư phòng, Tạ Ngữ chính là đối tượng để La Duy bắt nạt.
Sau này khi La gia hủy diệt, La Duy mới từ miệng Long Huyền mà biết, hắn cố ý sắp xếp cho Tạ Ngữ ngồi vào chỗ của y, hắn biết La Duy kiêu ngạo sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tạ Ngữ, nhất định sẽ nghĩ cách bắt nạt, Long Huyền sau đó trấn an Tạ Ngữ, nói với Tạ Ngữ rằng, La thị uy thế lớn, hắn là hoàng tử hậu phi sinh ra, cũng không thể chạm vào La Duy, chỉ có thể nhẫn nhịn. Tạ Ngữ vốn rất ngưỡng mộ hiền tướng nổi danh La Tri Thu, trải qua trận này, trở thành kẻ địch với La phủ, gia nhập làm môn hạ của Long Huyền, trở thành mưu thần đắc lực nhất của Long Huyền về sau. Kiếp này cho dù thế nào La Duy cũng sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa.
Ánh mắt sắc như đao của Long Huyền hướng lại đây, La Duy cũng không kém, mở sách ra bắn lại một ánh nhìn.
“Phụ thân, con không phải kẻ ngốc.” La Duy một lần nữa khẳng định với La Tri Thu.
La Tri Thu nhìn La Duy, đứa trẻ này đâu chỉ là không ngốc, nó rõ ràng là một Trạng Nguyên đa tài! Hừng đông, Phó Hoa đến thư phòng tìm hai phụ tử đã không ngủ một đêm.
“Mẫu thân.” La Duy nhìn thấy Phó Hoa liền cung kính hành lễ.
Phó Hoa nhìn La Duy gật gật đầu, lúc này khi bà nhìn La Duy thì thần sắc hòa hoãn không ít, xem ra đêm qua La Tắc đã không tiếc lời nói tốt cho La Duy trước mặt bà. “Đi dùng cơm đi.” Bà nói với La Duy: “Ngồi với phụ thân cả một đêm, không mệt mỏi sao?”
“Hài nhi không mệt ạ.” La Duy vội vàng nói.
“Ngươi đi đi.” La Tri Thu để La Duy đi dùng điểm tâm.
Phó Hoa nhìn bóng dáng La Duy, nói với La Tri Thu: “Đêm qua những lời Tắc nhi nói, thiếp cơ hồ vẫn chưa tin.”
La Tri Thu nói: “Duy nhi hiện tại đối với nàng chẳng phải rất cung kính hay sao?”
Phó Hoa nói: “Thiếp quen nhìn bộ dáng tùy tiện làm bậy của nó, bây giờ trở thành cái dạng này, đúng là không quen.”
La Tri Thu không hề nói cái gì, ông biết thê tử thành kiến La Duy ở điểm nào. Tuy rằng chưa từng biểu hiện ra, nhưng Phó Hoa vẫn cảm giác La Duy là nghiệt chủng lai lịch không rõ ràng, sự thật La Tri Thu không thể nói với Phó Hoa, ông cũng chỉ có thể kỳ vọng, bằng biểu hiện, trí tuệ và tâm cơ của La Duy lúc này, y có thể tự mình xử lý tốt quan hệ với Phó Hoa.
La Duy ở nhà dùng điểm tâm, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn phải đến Thượng thư phòng tiếp tục kiếp sống thư đồng của hoàng tử.
Khi La Duy xuất hiện trước cửa Thượng thư phòng, tiếng người ầm ĩ đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người đều hướng đến La Duy.
“Điện hạ.” La Duy không để ý những ánh mắt ấy, chỉ hành lễ với Long Huyền sau khi vào cửa.
“Ngươi đến rồi.” Long Huyền vẻ mặt thản nhiên, lúc này hắn còn chưa biết sự tình phát sinh trong La phủ đêm qua.
La Duy nhìn về phía chỗ mình hay ngồi, bên tay trái Long Huyền lúc này là một thiếu niên áo xanh, chỉ nhìn y từ đầu đến chân. La Duy nhận ra người này, hắn là Tạ Ngữ, tả tướng tương lai của Đại Chu, là hiền tướng người người ca tụng. La Duy bắt gặp Tạ Ngữ nhìn mình, liền cười chắp tay thi lễ với Tạ Ngữ.
Tạ Ngữ lúc này chỉ là công tử nhà quan tứ phẩm, là người gia thế kém nhất trong thư phòng, nếu không phải hắn văn tài xuất chúng, cũng không thể vào thư phòng đọc sách. Tạ Ngữ thấy La Duy chắp tay hành lễ với mình, kinh ngạc, vội vàng đứng dậy hoàn lễ.
La Duy nhấc chân bước tới một chỗ không người gần cửa sổ, ngồi xuống. Nơi này là vị trí xa Long Huyền nhất, lấy nguyên tắc “gần Long Huyền nhất là tốt nhất” ở Thượng thư phòng mà nói, nơi này luôn luôn không có ai ngồi, cũng chẳng có ai muốn ngồi. La Duy kiếp trước sau khi khỏi bệnh, đi vào Thượng thư phòng thấy Tạ Ngữ chiếm chỗ ngồi của mình, lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp tát người này vài cái, đem Tạ Ngữ chưa hiểu chuyện gì đánh cho miệng phun máu tươi, từ đó ở Thượng thư phòng, Tạ Ngữ chính là đối tượng để La Duy bắt nạt.
Sau này khi La gia hủy diệt, La Duy mới từ miệng Long Huyền mà biết, hắn cố ý sắp xếp cho Tạ Ngữ ngồi vào chỗ của y, hắn biết La Duy kiêu ngạo sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tạ Ngữ, nhất định sẽ nghĩ cách bắt nạt, Long Huyền sau đó trấn an Tạ Ngữ, nói với Tạ Ngữ rằng, La thị uy thế lớn, hắn là hoàng tử hậu phi sinh ra, cũng không thể chạm vào La Duy, chỉ có thể nhẫn nhịn. Tạ Ngữ vốn rất ngưỡng mộ hiền tướng nổi danh La Tri Thu, trải qua trận này, trở thành kẻ địch với La phủ, gia nhập làm môn hạ của Long Huyền, trở thành mưu thần đắc lực nhất của Long Huyền về sau. Kiếp này cho dù thế nào La Duy cũng sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa.
Ánh mắt sắc như đao của Long Huyền hướng lại đây, La Duy cũng không kém, mở sách ra bắn lại một ánh nhìn.
Danh sách chương