Tiểu thần đàn không tốt, khiến bệ hạ chê cười…” La Duy tỏ vẻ khờ dại.

“Trẫm lại thấy rất tốt!” Hưng Võ đế đầy vẻ sủng nịch, lại hỏi Cao Thừa Phong: “Cao khanh thấy như thế nào?”

Cao Thừa Phong vội vàng nói: “La tam công tử tuổi trẻ tài cao, tất nhiên trò giỏi hơn thầy.”

Hưng Võ đế nói: “Lời ấy không sai, nhưng La Duy làm đệ tử của ngươi cũng chỉ đến hôm nay, về sau La Duy không cần tới Thượng thư phòng làm thư đồng nữa.”

La Duy vừa nghe lời này, nghĩ nhất định là phụ thân đã tìm lý do nói với Hưng Võ đế, Hưng Võ đế mới miễn chức thư đồng cho y.

La Duy đã lầm, đây là ý định của chính Hưng Võ đế. Vừa nghĩ đến chuyện khuôn mặt La Duy rất giống La Tri Cẩm, Hưng Võ đế bất giác vui vẻ lại nóng lòng. Chuyện trong cung của ngài cùng La Tri Cẩm năm đó có không ít người biết, ngài lại nghĩ đến việc La Duy là do Tri Cẩm sinh ra, Hưng Võ đế tin rằng Thái Hậu cùng các nữ nhân trong hậu cung nhất định cũng sẽ đoán ra, để La Duy ở Thượng thư phòng, khó có thể bảo toàn La Duy trước những kẻ dụng tâm khôn lường.

Long Huyền lúc này lên tiếng: “Phụ hoàng muốn thay La Tướng tìm cho La Duy một lão sư sao? Những lão sư ở Thượng thư phòng đều là những lão sư tốt nhất thiên hạ, La Duy không cần phải đi ra ngoài.”

La Duy kỳ quái nhìn thoáng qua Long Huyền, người này vì muốn lợi dụng y mà ngay cả ý tứ của Hưng Võ đế cũng muốn bác bỏ? Hưng Võ đế cũng nhìn thoáng qua đứa con thứ, nói: “Ngươi còn sợ La Tướng sẽ làm điều bất lợi cho nhi tử của mình sao?”

Long Huyền nhìn về phía La Duy, La Duy thường ngày bám dính lấy hắn, hắn không tin La Duy chịu rời khỏi Thượng thư phòng, nhưng không ngờ rằng khi bất chợt bắt gặp ánh mắt đạm bạc của La Duy, trái tim hắn như bị đâm một nhát.

Hưng Võ đế nói với La Duy: “Về sau ngươi đến bên cạnh trẫm đi, ngươi là con trai tả tướng, hai ca ca đều theo quân ngũ, La gia tốt xấu gì cũng nên có một người theo chính trị chứ.”

Một lời của Đế vương khiến lòng người dậy sóng, chỉ bằng câu này của Hưng Võ đế, La Duy từ nay về sau chính là môn sinh thiên tử, theo ý tứ trong lời nói của Hoàng đế, La Duy sau này có lẽ sẽ kế thừa chức vị tả tướng.

“Tiểu thần đa tạ long ân!” La Duy sửng sốt một hồi, rồi vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Nghe La Duy tự xưng tiểu thần, Hưng Võ đế lại cảm thấy khổ sở, rõ ràng là phụ tử, lại chỉ có thể đối xử như quân thần. Hưng Võ đế vội vàng nâng La Duy dậy, “Thân thể ngươi vừa khỏe lại, không cần làm mấy nghi lễ xã giao này, đi cùng trẫm thôi.”

“Lão sư!” La Duy khom người hành lễ với Cao Thừa Phong, “Học trò cáo lui.”

Hưng Võ đế thấy La Duy lễ độ thì thực vừa lòng, ngài từng nghe nói La Duy cuồng vọng tự đại, nhưng xem ra đó chỉ là lời đồn vô căn cứ.

Long Huyền trơ mắt nhìn Hưng Võ đế nắm tay La Duy bước ra khỏi Thượng thư phòng, trong lòng không biết là tư vị gì. La Duy hoàn toàn thay đổi, còn phụ hoàng cũng lộ ra một khuôn mặt dịu dàng, những thứ quen thuộc đều dường như thay đổi.

Long Huyền không thể không thừa nhận, vừa rồi hắn cũng say mê tiếng đàn của La Duy, nếu La Duy sớm để hắn nghe được tiếng đàn này, Long Huyền tin mình nhất định sẽ đối với La Duy tốt hơn một chút. Hiện tại bản thân hoàn toàn không biết La Duy suy nghĩ cái gì, không, Long Huyền bị chính ý niệm đột ngột hiện ra trong đầu đe dọa, có lẽ hắn chưa từng biết La Duy suy nghĩ cái gì.

Cao Thừa Phong nhìn Long Huyền, ông tưởng rằng nếu La Duy rời khỏi thư phòng, Long Huyền hẳn là người vui mừng nhất, thường ngày ông tháy La Duy bám dính Long Huyền cũng cảm thấy phiền lòng, chứ đừng nói là người trong cuộc như Long Huyền. Thế nhưng giờ phút này Long Huyền lại đầy vẻ âm trầm, nhìn không ra một chút mừng rỡ nào, điều này càng khiến cho Cao Thừa Phong khó hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện