Liễu Song Sĩ định kể cho Long Huyền nghe, năm đó Hưng Võ đế đối với vị La gia tam tiểu thư lưu luyến si mê thành cuồng thế nào, nhưng cuối cùng lại không nói nữa. Nay Hưng Võ đế chẳng bao giờ nói cười tùy tiện, sấm rền gió cuộn, là một người vô tình bậc nhất, lão sao có thể khiến Long Huyền tin rằng, phụ hoàng lạnh lùng hiện tại cùng phụ hoàng yêu say đắm một nữ tử ngày xưa là một? Long Huyền nhìn Liễu Song Sĩ chẳng có vẻ gì là đang đùa cả, nói: “Có lẽ là thủ đoạn của La Duy, y ở cạnh con sáu năm, con lại không hề nhận ra là y đang diễn trò.”
Liễu Song Sĩ nói: “Hôm trước La phủ xử tử vài hạ nhân, nói là trộm đồ của chủ. Nhưng đêm qua ta phái người xem xét thi thể, thì tất cả đều là người ta phái vào.”
“Trong đó có La Trung không ạ?” Long Huyền hỏi.
“Không có.” Liễu Song Sĩ đáp.
“Vậy thì tổn thất không lớn, quân cờ quan trọng vẫn còn tồn tại.” Long Huyền nói: “Tiện thể nhắn cho lão, mấy ngày này nên thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.”
“Được.” Liễu Song Sĩ đáp, sau đó nói: “Ngược lại, La Trung truyền ra tin tức, nói là Tả tướng bàn bạc với môn sinh, vụ án quặng Úc Châu mở rộng vượt quá suy đoán của ông ta. Điện hạ, ta nghĩ La Tri Thu chưa thể biết gì nhiều.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Long Huyền chưa bao giờ hoàn toàn tín nhiệm một người, nói với Liễu Song Sĩ: “Cữu cữu tốt nhất đừng để lửa cháy lan tới mình.”
“Đã biết.” Liễu Song Sĩ nói, ngược lại, lão tin đến bảy phần là La Tri Thu đã muốn bỏ cuộc, án quặng Úc Châu lão đã âm thầm an bài, lần này nước đã dâng cao không thấy đáy, La Tri Thu có lẽ đã hoài nghi từ lâu, nên mới tự mình vào cuộc. La Tri Thu có đệ tử ở Úc Châu, sao ông ta có thể chắc chắn người của mình không tham nhũng chứ?
Long Huyền lại hỏi: “Long Ngọc hiện đang ở nơi nào?”
Liễu Song Sĩ nói: “Chưa đi xa.”
“Thủ vệ bên người hắn là người ở đâu?”
Liễu Song Sĩ hơi cúi đầu, nói: “Có thị vệ Đông Cung, còn có năm người hộ vệ nữa, người ta phái đi thăm dò chưa từng gặp qua.”
“Là La Tri Thu an bài, hay phụ hoàng con an bài?” Long Huyền hỏi.
“Hẳn là Tả tướng an bài.” Liễu Song Sĩ nói: “Năm người đó có vẻ là người giang hồ.”
Long Huyền cười lạnh, nói: “La Tri Thu cũng qua lại với người trên giang hồ?”
Liễu Song Sĩ nói: “Chỉ là suy đoán của ta, nếu là bệ hạ phái người, cũng chỉ có thể là ám vệ, không đường đường chính chính cùng đi.”
“Lời này cũng có lý.” Long Huyền lạnh nhạt nói: “Hắn là thái tử, thế nào cũng phải bảo hộ thật chu toàn.”
Liễu Song Sĩ biết Long Huyền lại phát hỏa, đợi một lúc sau mới nói: “Điện hạ, chuyện La Duy… người muốn xử lý như thế nào?”
Long Huyền sửng sốt, nói: “La Duy có chuyện gì?”
“Y ở cạnh điện hạ mấy năm, người này còn có thể giữ sao?” Liễu Song Sĩ nhỏ giọng hỏi Long Huyền.
Long Huyền dường như kinh ngạc, hai mắt đột nhiên trợn to, “Y hiện tại được phụ hoàng cho theo bên người, lúc này động tới y, chẳng lẽ muốn bỏ mạng cùng La Duy sao?!”
“Điện hạ…” Liễu Song Sĩ không ngờ tới phản ứng này của Long Huyền, muốn trừ bỏ một kẻ như La Duy mà chẳng cần làm bẩn tay mình, việc này không phải bọn họ không làm được, “Nếu La Duy không thể giữ lại, vẫn nên nhanh chóng trừ khử thì hơn.”
“Cữu cữu không thể động tới y!” Vẻ âm trầm trên khuôn mặt Long Huyền có vẻ không hợp với tuổi tác, “Bây giờ chưa phải lúc, La Duy nay được thánh ân, phụ hoàng con sẽ không để bất cứ ai làm y thương tích, cữu cữu không thể mạo hiểm.”
“Nếu y biết chuyện gì đó rồi?” Liễu Song Sĩ hỏi.
“Cữu cữu cảm thấy La Duy lợi hại đến nhường nào?” Long Huyền nới với bác ruột mình: “Cữu cữu yên tâm, La Duy tuy ở cạnh con vài năm, nhưng chuyện của con, y chẳng hề biết một chút nào.”
Liễu Song Sĩ không nói gì nữa.
Trừ khử La Duy? Long Huyền nhìn về phía ngoài cửa sổ, hương xuân nồng đậm, Long Huyền đột nhiên nhớ dưới tán cây hoa đào hôm ấy, là La Duy khoác một thân cẩm phục trắng ngần, trong lòng không khỏi xót xa.
Liễu Song Sĩ nói: “Hôm trước La phủ xử tử vài hạ nhân, nói là trộm đồ của chủ. Nhưng đêm qua ta phái người xem xét thi thể, thì tất cả đều là người ta phái vào.”
“Trong đó có La Trung không ạ?” Long Huyền hỏi.
“Không có.” Liễu Song Sĩ đáp.
“Vậy thì tổn thất không lớn, quân cờ quan trọng vẫn còn tồn tại.” Long Huyền nói: “Tiện thể nhắn cho lão, mấy ngày này nên thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.”
“Được.” Liễu Song Sĩ đáp, sau đó nói: “Ngược lại, La Trung truyền ra tin tức, nói là Tả tướng bàn bạc với môn sinh, vụ án quặng Úc Châu mở rộng vượt quá suy đoán của ông ta. Điện hạ, ta nghĩ La Tri Thu chưa thể biết gì nhiều.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Long Huyền chưa bao giờ hoàn toàn tín nhiệm một người, nói với Liễu Song Sĩ: “Cữu cữu tốt nhất đừng để lửa cháy lan tới mình.”
“Đã biết.” Liễu Song Sĩ nói, ngược lại, lão tin đến bảy phần là La Tri Thu đã muốn bỏ cuộc, án quặng Úc Châu lão đã âm thầm an bài, lần này nước đã dâng cao không thấy đáy, La Tri Thu có lẽ đã hoài nghi từ lâu, nên mới tự mình vào cuộc. La Tri Thu có đệ tử ở Úc Châu, sao ông ta có thể chắc chắn người của mình không tham nhũng chứ?
Long Huyền lại hỏi: “Long Ngọc hiện đang ở nơi nào?”
Liễu Song Sĩ nói: “Chưa đi xa.”
“Thủ vệ bên người hắn là người ở đâu?”
Liễu Song Sĩ hơi cúi đầu, nói: “Có thị vệ Đông Cung, còn có năm người hộ vệ nữa, người ta phái đi thăm dò chưa từng gặp qua.”
“Là La Tri Thu an bài, hay phụ hoàng con an bài?” Long Huyền hỏi.
“Hẳn là Tả tướng an bài.” Liễu Song Sĩ nói: “Năm người đó có vẻ là người giang hồ.”
Long Huyền cười lạnh, nói: “La Tri Thu cũng qua lại với người trên giang hồ?”
Liễu Song Sĩ nói: “Chỉ là suy đoán của ta, nếu là bệ hạ phái người, cũng chỉ có thể là ám vệ, không đường đường chính chính cùng đi.”
“Lời này cũng có lý.” Long Huyền lạnh nhạt nói: “Hắn là thái tử, thế nào cũng phải bảo hộ thật chu toàn.”
Liễu Song Sĩ biết Long Huyền lại phát hỏa, đợi một lúc sau mới nói: “Điện hạ, chuyện La Duy… người muốn xử lý như thế nào?”
Long Huyền sửng sốt, nói: “La Duy có chuyện gì?”
“Y ở cạnh điện hạ mấy năm, người này còn có thể giữ sao?” Liễu Song Sĩ nhỏ giọng hỏi Long Huyền.
Long Huyền dường như kinh ngạc, hai mắt đột nhiên trợn to, “Y hiện tại được phụ hoàng cho theo bên người, lúc này động tới y, chẳng lẽ muốn bỏ mạng cùng La Duy sao?!”
“Điện hạ…” Liễu Song Sĩ không ngờ tới phản ứng này của Long Huyền, muốn trừ bỏ một kẻ như La Duy mà chẳng cần làm bẩn tay mình, việc này không phải bọn họ không làm được, “Nếu La Duy không thể giữ lại, vẫn nên nhanh chóng trừ khử thì hơn.”
“Cữu cữu không thể động tới y!” Vẻ âm trầm trên khuôn mặt Long Huyền có vẻ không hợp với tuổi tác, “Bây giờ chưa phải lúc, La Duy nay được thánh ân, phụ hoàng con sẽ không để bất cứ ai làm y thương tích, cữu cữu không thể mạo hiểm.”
“Nếu y biết chuyện gì đó rồi?” Liễu Song Sĩ hỏi.
“Cữu cữu cảm thấy La Duy lợi hại đến nhường nào?” Long Huyền nới với bác ruột mình: “Cữu cữu yên tâm, La Duy tuy ở cạnh con vài năm, nhưng chuyện của con, y chẳng hề biết một chút nào.”
Liễu Song Sĩ không nói gì nữa.
Trừ khử La Duy? Long Huyền nhìn về phía ngoài cửa sổ, hương xuân nồng đậm, Long Huyền đột nhiên nhớ dưới tán cây hoa đào hôm ấy, là La Duy khoác một thân cẩm phục trắng ngần, trong lòng không khỏi xót xa.
Danh sách chương