Đêm nay đột nhiên mưa rào, chạng vạng còn có ánh nắng, thế nhưng khi mặt trời lặn hẳn lại đổ mưa to.

Long Huyền thẳng tắp quỳ gối trước điện Phượng Nghi, không có cách nào che mưa chắn gió.

Không biết qua bao lâu, những hạt mưa trên đỉnh đầu đột nhiên tiêu thất, Long Huyền ngẩng đầu, lại thấy La Duy cầm ô đứng bên cạnh hắn, không khỏi sửng sốt.

La Duy vừa mới dùng bữa tối trong điện Phượng Nghi. Lúc này thái tử Long Ngọc không ở kinh sư, Hưng Võ đế triệu tam hoàng tử Long Hành, lục hoàng tử Long Hạo tới điện Phượng Nghi chăm sóc hoàng hậu, La Duy lại là cháu hoàng hậu, điện Phượng Nghi đêm nay như một bữa tiệc gia đình, vui vẻ thuận hòa.

“Ngươi không cần như thế.” Long Huyền nói với La Duy.

La Duy đáp: “Điện hạ gặp mưa, La Duy sao có thể ngồi yên trong phòng?”

Long Huyền nói: “Ngươi đã không còn là thư đồng của ta, cần gì phải giả bộ nữa.”

La Duy thở dài, “Xuân lạnh, mưa nhiều, điện hạ không lạnh sao? Điện hạ nghĩ La Duy là chó là lợn, nhưng La Duy vẫn muốn vì điện hạ che gió che mưa. Chẳng qua La Duy cũng hiểu rằng, nếu ngày nào đó La Duy phải trải qua mưa gió, điện hạ vẫn sẽ vô tâm…” La Duy nói, khoác một chiếc áo ấm cho Long Huyền.

Long Huyền nhìn về phía La Duy, ánh đèn mờ ảo, trong cơn mưa, chiếc dù trúc lọt thỏm giữa không gian rộng lớn, khuôn mặt La Duy như bị một bóng ma che khuất, mơ hồ không rõ. Long Huyền lúc này mới nhận ra La Duy đứng ngoài chiếc dù hứng mưa, vì hắn mà chống đỡ gió lạnh. Biết rằng kẻ này lại diễn trò, nhưng sâu trong lòng, Long Huyền vẫn thấy ấm áp. Hắn thật sự rất lạnh, thân lạnh tâm cũng lạnh, vừa lúc người này đến, ít nhất hắn không còn cô đơn.

“Điện hạ thứ cho ta thất lễ.” La Duy nói: “Bệ hạ không bắt ta quỳ.”

Long Huyền trả lời: “Ngươi không sai, quỳ cái gì?”

La Duy cũng không nghĩ nhiều, nhưng khiến một hoàng tử phải quỳ trong mưa, y lại ở trong phòng ấm áp hưởng thụ mỹ thực, chuyện trò vui vẻ, thần tử như thế rất không nên. Vì thế La Duy cầu xin Hưng Võ đế được ra che dù cho Long Huyền. Đứng ở trên bậc thang, nhìn xuống chỗ Long Huyền, trong nháy mắt, La Duy cảm thấy Long Huyền thật cô đơn, một mình thẳng tắp quỳ gối trong mưa gió, Hưng Võ đế đối xử với hắn chẳng chút lưu tình. Nhưng cũng trong nháy mắt ấy, trái tim La Duy trở nên lạnh băng, sao y lại vì một kẻ thù mà thở dài? Thắng làm vua thua làm giặc, ngày đó khi hắn lên ngôi, liệu hắn có từng đau xót cho y – kẻ vì hắn mà bị thương tổn? Hai người, một quỳ, một đứng, rốt cuộc chẳng nói lời nào.

Mãi cho đến sau nửa đêm, tổng quản thái giám Triệu Phúc của điện Trường Minh mới truyền lệnh Hưng Võ đế, Long Huyền có thể trở về.

“Lò sưởi tay.” La Duy đưa nó cho Long Huyền: “Điện hạ cẩn thận.”

Hai đầu gối Long Huyền đã sưng vù, có người đến đỡ, cũng không quay đầu lại.

“Công tử mau về điện Trường Minh nghỉ ngơi đi.” Triệu Phúc lại cười nhìn La Duy nói: “Bệ hạ đã lệnh cho nô tài chuẩn bị nước ấm, công tử tắm xong, rồi hãy ngủ một giấc.”

La Duy quay đầu nhìn điện Phượng Nghi.

“Bệ hạ hôm nay ngủ lại chỗ hoàng hậu nương nương.” Triệu Phúc lập tức nói.

La Duy cười gật gật đầu.

“Công tử, mời!” Triệu Phúc nghiêng người dẫn đường.

“Làm phiền công công.” La Duy nói lời cảm tạ.

Triệu Phúc cười đến híp mắt, La Duy đối với gã vẫn thực khách khí, khách khí tới nỗi gã thụ sủng nhược kinh. Nhưng Triệu Phúc lại không cảm thấy La Duy giả dối, người này khách khí vừa đủ, khiến thái giám như gã cảm thấy được tôn trọng. Thái giám tổng quản điện Trường Minh, người nào đối với gã cũng sợ hãi, chỉ là thực sự tôn trọng gã, có mấy người?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện