Chủ nhân Kỳ Lân sơn trang tên Lạc Thính Triều, thê thiếp thành đàn, sinh được năm người con.

Sáng sớm hôm nay, Lạc Thính Triều vừa từ phòng mỹ thiếp đi ra, tâm tình có một loại cảm giác sung sướng nói không thành lời, không phải bởi vì một đêm phong lưu khoái hoạt, mà là gã linh cảm hôm nay mình sẽ gặp chuyện tốt.

Sương giăng mờ mịt, còn có mưa phùn kéo dài, Lạc Thính Triều luôn luôn chán ghét những ngày mưa nhưng cũng biết đây là thời tiết đặc trưng của nơi này, nhìn sơn trang cây cảnh phồn hoa, cũng là một loại hưởng thụ.

“Trang chủ.” Quản gia vội vàng đi đến, trong tay còn bưng một hộp gỗ.

“Chuyện gì?” Lạc Thính Triều hỏi.

“Bên ngoài có một vị tiểu công tử, nói là muốn gặp trang chủ.” Quản gia bẩm báo.

Tượng Phật cười bằng bạch ngọc khiến Lạc Thính Triều lập tức thay đổi sắc mặt, “Vị công tử kia đâu?”

“Đang ở bên ngoài ạ.”

Lạc Thính Triều lập tức đi về phía cửa lớn, vừa đi vừa dặn dò quản gia: “Nhanh mở cửa chính.”

Lạc Thính Triều dùng khinh công chạy tới cửa chính sơn trang, xa xa liền thấy bảy người đứng ở cửa lớn. Một thiếu niên áo lam đang đứng ngắm hải đường.

“Công tử.” Thất Tử thấy có người đi ra, vội vàng gọi La Duy.

La Duy xoay người vào trong sơn trang nhìn lại.

Lạc Thính Triều vừa nhìn thấy La Duy, trong lòng liền tán thưởng, thiếu niên này còn chưa trưởng thành, vậy mà so với bông hải đường nở rộ đã xuân sắc khôn cùng. Lạc Thính Triều nam nữ không kị, cảm thấy như vậy, đôi chân như bị kiềm hãm, nhưng gã lập tức hiểu rằng người này không thể chơi đùa, nhanh chóng thu liễm.

“Lạc trang chủ?” La Duy tiến đến gần, mở miệng hỏi.

“Tại hạ Lạc Thính Triều.” Lạc Thính Triều cúi người hành lễ với La Duy.

La Duy thi lễ, nói: “Tại hạ La Duy.”

Lạc Thính Triều năm đó cố ý nịnh bợ La Tri Thu, chuyện về La phủ cũng hỏi thăm không ít, vừa nghe thiếu niên này tự xưng La Duy, liền biết đây là Tam công tử nhà tả tướng. Chỉ là Lạc Thính Triều vẫn nghe nói La tam công tử dáng người mập mạp, diện mạo bình thường, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy người thật, quả là tuyệt sắc. Gần đây Lạc Thính Triều cũng nghe được tin tức từ kinh sư, La tam công tử nay là môn sinh thiên tử, được hưởng thánh sủng. Người được Hoàng đế ân sủng, con trai thứ ba của tả tướng, Lạc Thính Triều cũng không dám đối đãi với La Duy như một đứa trẻ.

La Duy thấy người ra mở cửa chính, khoát tay áo, “Lạc trang chủ, ta không muốn để nhiều người biết ta tới nơi này, cho nên hết thảy giản lược đi.”

“Công tử, mời.” Lạc Thính Triều lập tức phất tay để người lui ra, tự mình dẫn La Duy cùng đoàn người bước vào Kỳ Lân sơn trang.

Kỳ Lân sơn trang ở thung lũng Vân Thúy, khí thế rộng rãi, đình đài lầu các giai tạo rầm rộ, cổ mộc thành lâm, kỳ hoa dị thảo khắp nơi tụ họp, nhưng không biết vì sao lại lộ ra vẻ âm lãnh.

“Trang chủ, nơi này thật đúng là thế ngoại đào viên.” La Duy nhìn Lạc Thính Triều khen ngợi.

Lạc Thính Triều liên thanh nói không dám nhận.

La Duy nhìn phòng khách mình đang đứng, “Nơi này có tiện nói chuyện không?” Y hỏi Lạc Thính Triều.

Lạc Thính Triều nói: “Công tử yên tâm, những lời công tử sẽ nói hôm nay, chỉ có công tử và tại hạ biết.”

La Duy không đáp, chỉ nở nụ cười.

Lạc Thính Triều vội vàng nói: “Công tử, ảnh vệ bên người tại hạ cũng đều đã đuổi đi.”

Lúc này, Long Thập tiến vào, nói với La Duy: “Công tử, bốn phía không có người.”

“Tốt.” La Duy nói.

Long Thập lập tức lui ra ngoài.

Lạc Thính Triều vừa mới thấy La Duy mang theo sáu người này, trừ một tên người hầu võ công yếu kém, năm tên còn lại đều là cao thủ, nhìn bộ pháp lui ra của Long Thập, đã biết người này khinh công cái thế.

La Duy nói: “Năm người kia đều là Long kỵ vệ bên cạnh hoàng đế.”

Lạc Thính Triều càng nhìn La Duy trông đợi, người được Long kỵ vệ bảo hộ, tất là người Hoàng đế coi trọng. Nói ra câu này cũng là dụng ý của La Duy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện