“Công tử có chuyện gì cứ nói thẳng.” Triệu Phúc đợi lâu không thấy La Duy lên tiếng, nghĩ La Duy có chuyện khó xử muốn giao cho mình, liền nói với La Duy: “Nếu nô tài có thể làm được, thì nhất định sẽ vì công tử mà làm tất cả.”

Khóe miệng La Duy cong lên, mỉm cười, từ trong người lấy ra một miếng ngọc xanh biếc, đưa cho Triệu Phúc: “Ta đang vì một chuyện mà phát sầu. Công công, đây là thứ ta mua được trên đường hồi kinh lần này, muốn đưa cho công công, chỉ là không biết công công có thích hay không.”

Triệu Phúc cười tươi như hoa: “Công tử ngài thật đúng là, aiiii!” Gã đưa hai tay tiếp nhận miếng ngọc: “Thứ công tử coi trọng, nô tài sao có thể không thích?” Triệu Phúc thích ngọc, miếng ngọc La Duy đưa gã là thượng phẩm, giá trị xa xỉ, Triệu Phúc liên thanh nói lời cảm tạ La Duy.

La Duy cười nói vài câu với Triệu Phúc, cuối cùng cũng bảo Triệu Phúc lộ ra chuyện thánh chỉ. Đứa nhỏ Trịnh thị hôm qua đã được La Duy suốt đêm đưa vào cung, hôm nay theo mấy lời bâng quơ của Triệu Phúc, La Duy biết đứa nhỏ kia đã bị Hưng Võ đế hạ lệnh tịnh thân (thiến =.=). Trong lòng La Duy không hề dễ chịu, y không biết có phải vì chuyện này mà tâm tình mình bị ảnh hưởng, không muốn xuống tay lấy đi tính mạng ba mẹ con Trữ Phi hay không.

Triệu Phúc cười bỏ đi.

La Duy thừa dịp Hưng Võ đế còn nghỉ trưa, ra khỏi cung đến quân doanh Đô Úy tìm nhị ca La Tắc, xin La Tắc phái cao thủ tới Danh Kiếm sơn trang, hộ tống mẫu tử ba người kia vào kinh.

La Tắc không hiểu tâm tư La Duy, nói: “Sao ngươi lại muốn giúp gia đình tiểu tử họ Trữ kia?”

La Duy nói: “Nhị ca thấy Trữ Phi kia như thế nào?”

La Tắc nghĩ ngợi, rồi nói: “Là một kẻ khó thuần phục.”

La Duy cười nói: “Nhị ca, đệ chỉ muốn nhìn xem, xem có thể thu phục kẻ này hay không.”

“Đi!” La Tắc vung tay lên: “Theo lời ngươi, ta lập tức phái người.”

Nếu không giết, tất nhiên phải nghĩ cách bảo vệ mẫu tử họ bình an, La Duy thầm nghĩ, y đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu Long Huyền vẫn biết việc này, mẫu tử ba người kia vẫn mất mạng trước khi vào kinh, thì đó không phải lỗi của La Duy y.

“Ngươi khi nào thì đi gặp Trữ Phi?” La Tắc hỏi.

“Chờ khi người nhà y vào được kinh, rồi nói sau.” La Duy hưng trí nhìn quân doanh của La Tắc.

“Thấy được không?” La Tắc bắt gặp La Duy nhìn quanh bốn phía, liền hỏi.

“Thì ra quân doanh trông như thế này.” La Duy cười nói, đem lòng tràn đầy chua xót giấu dưới dáng vẻ khờ dại tò mò.

Triệu thị huynh đệ mang theo một đội kỵ binh vào đại doanh, Triệu nhị công tử Quân Nghị phi ngựa đến trước mặt La Duy mới dừng lại.

La Tắc che trước mặt La Duy, mắng Triệu Quân Nghị: “Ngươi điên chưa đủ sao?”

Triệu Quân Nghị nhảy xuống ngựa, đẩy La Tắc bên cạnh ra, nói với La Duy: “Tiểu Duy, nhị ca ngươi cứ như con gà mái già, sau này ngươi cùng Triệu ca luyện võ đi, để thân thể nhỏ bé này trở nên khỏe mạnh.”

La Tắc bật cười: “Tiểu Duy muốn luyện võ ta không thể dạy nó sao, việc gì phải phiền đến ngươi?”

Triệu Quân Nghị nhân tiện nói: “Ngươi để Tiểu Duy tự mình chọn, xem nó chọn ai.”

La Duy chạy tới bên Triệu đại công tử, nói: “Vậy đệ sẽ theo học Triệu đại ca.”

Triệu Quân Bác cười ha ha, khoác vai La Duy nói: “Tiểu Duy thật tinh mắt!”

La Tắc cùng Triệu Quân Nghị đều sửng sốt, sau đó đồng loạt giơ nắm đấm trước mặt La Duy: “Tiểu tử này, trong mắt ngươi còn có hai huynh đệ chúng ta không?”

Triệu Quân Bác nói với La Duy: “Tiểu Duy, bọn họ từ khi nào trở thành hai huynh đệ vậy?”

La Duy cười định nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại, là trưởng tử Liễu Ngộ Sinh của hữu tướng Liễu Song Sĩ, mang theo mấy chục binh lính dưới trướng đi tới quân doanh Đô Úy của La Tắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện