Lời La Duy cứng rắn truyền xuống, dưới thành trống trận như tiếng sấm, quân Bắc Yến tấn công thành.
Vệ Lam tiến lên đem la Duy giữ sau lưng: “Công tử, hay là xuống thành trước đi.”
“Không.” La Duy cười với các tướng quân: “Hết thảy đều nhờ vào các vị.”
Chiến trường giết chóc, thi cốt khắp nơi, máu chảy thành sông.
La Duy im lặng đứng một bên. Đời này y đã cải biến rất nhiều chuyện, cho nên cho dù có chết tại thành Nghiệp Già, y cũng không có gì tiếc nuối.
“Công tử!” Vệ Lam ngăn trước mặt La Duy, sợ tên lạc dưới thành bay tới làm La Duy bị thương.
“Thực xin lỗi…” La Duy lại nói.
Vệ Lam sững sờ, xoay người nhìn La Duy.
La Duy nhìn Vệ Lam nói: “Là ta liên lụy ngươi.”
Vệ Lam nhìn La Duy không chớp mắt một hồi lâu, sau đó mới nói: “Công tử, không sao đâu!”
La Duy nói: “Ta hy vọng ngươi vô sự là tốt rồi.”
Vệ Lam giơ tay chém xuống, một mũi tên cắt thành hai đoạn rơi xuống dưới chân hai người: “Vệ Lam mạng tiện, công tử yên tâm, Vệ Lam dù có phải liều mạng, cũng muốn bảo vệ công tử chu toàn.”
“Mạng người sao có thể phân biệt sang hèn?” La Duy ở sau lưng Vệ Lam cười khẽ: “Hai chúng ta chết cùng một chỗ cũng tốt, như vậy trên đường tới hoàng tuyền sẽ không tịch mịch.”
Gió tuyết ngày càng cuồng loạn, khiến người ta cơ hồ không mở nổi mắt.
Thế nhưng trái tim Vệ Lam lại vô cùng ấm áp, có người kia đi cùng, đường tới hoàng tuyền nhất định không tịch mịch.
La Duy nhìn Vệ Lam chắn trước mặt mình, trong lòng như mang nợ, nếu như cửa ải này bọn họ không thể vượt qua, chẳng phải là y đã hại Vệ Lam sao? Quân Bắc Yến tấn công thành một đêm, đến khi sắc trời sáng rõ mới thu binh.
“Công tử.” Vệ Lam thay quần áo đã bị máu người nhuộm đỏ, chạy tới trước mặt La Duy: “Ngài có bị thương không?”
La Duy lắc đầu: “Còn ngươi? Có bị thương không?” Người này luôn để ý tới y.
“Không.” Vệ Lam đứng cách La Duy thêm một chút, sợ mùi máu tanh trên người mình khiến La Duy không thoải mái.
“Không phải bị thương chứ?” La Duy thấy trên chân trái Vệ Lam có một vết thương: “Có đau không?” La Duy lập tức đưa tay đỡ Vệ Lam.
“Công tử, người ta rất bẩn.” Vệ Lam tránh né: “Ta tự tìm đại phu băng bó là được rồi.”
“Công tử!” Lúc này những tướng quân không bị thương nặng, còn có thể nhúc nhích đều tập trung lại.
“Chư vị, ta La Vân Khởi, một kẻ thư sinh, đối với việc thủ thành không hề tinh thông.” – La Duy nói với mọi người – “Kính xin chư vị huynh trưởng hao tổn tâm lực, tiểu đệ xin dập đầu tạ ơn.” La Duy nói rồi hành lễ với mọi người.
Chúng tướng đều trốn tránh, tránh cái hành lễ của La Duy, lễ của vị môn sinh thiên tử này, bọn họ không nhận nổi.
“Tam công tử yên tâm.” Tướng lĩnh thân tín của La Khải – Hứa Xuyên – nói với La Duy: “Chúng ta còn sống một ngày, nhất định phải bảo vệ thành Nghiệp Già bình an!”
“Được!” La Duy vân đạm phong khinh nói: “Chúng ta ở dưới thành, có việc gì cứ sai người đến gọi ta.”
“Tam công tử cứ trở về nghỉ tạm.” Hứa Xuyên nói: “Nơi này đã có chúng ta trấn thủ rồi.”
“Gió tuyết quá lớn…” La Duy nói: “Chư vị huynh trưởng, không thể sóng vai giết địch đã là chuyện ăn năn, ta sao có thể ngồi không?”
Chúng tướng không nhiều lời nữa, chỉ là đều thi lễ với La Duy, tam công tử này tuy còn trẻ tuổi, nhưng rất có phong thái, coi như là vì đại soái La Khải, bọn họ cũng muốn La Duy được bình an.
Bên cạnh đống lửa dưới tường thành, La Duy chuyên tâm giúp Vệ Lam băng bó miệng vết thương.
“Công tử cũng học qua y thuật?” Vệ Lam hỏi.
La Duy cười khổ: “Có xem qua sách vở.” Đời trước, nếu như không biết tự chữa thương cho mình, sao y có thể sống qua nổi mười năm?
Vệ Lam thấy khóe miệng La Duy có vết máu, thích thú lấy tay lau đi, ngón tay đụng phải bờ môi La Duy, mới giật mình, vội vàng bỏ tay ra, ngượng ngùng nhìn La Duy.
Nhưng La Duy chỉ cười, nghiêng đầu dựa vào vai Vệ Lam, nói: “Lam, hôm nay lạnh quá.”
Vệ Lam dùng áo choàng da thú bọc lấy bản thân cùng La Duy: “Như vậy có ấm hơn chút nào không?”
“Ừ.”
Trong gió tuyết, hai người cùng nhau gắn bó, nghe tiếng trái tim người kia đập, chậm rãi thiếp đi.
Vệ Lam tiến lên đem la Duy giữ sau lưng: “Công tử, hay là xuống thành trước đi.”
“Không.” La Duy cười với các tướng quân: “Hết thảy đều nhờ vào các vị.”
Chiến trường giết chóc, thi cốt khắp nơi, máu chảy thành sông.
La Duy im lặng đứng một bên. Đời này y đã cải biến rất nhiều chuyện, cho nên cho dù có chết tại thành Nghiệp Già, y cũng không có gì tiếc nuối.
“Công tử!” Vệ Lam ngăn trước mặt La Duy, sợ tên lạc dưới thành bay tới làm La Duy bị thương.
“Thực xin lỗi…” La Duy lại nói.
Vệ Lam sững sờ, xoay người nhìn La Duy.
La Duy nhìn Vệ Lam nói: “Là ta liên lụy ngươi.”
Vệ Lam nhìn La Duy không chớp mắt một hồi lâu, sau đó mới nói: “Công tử, không sao đâu!”
La Duy nói: “Ta hy vọng ngươi vô sự là tốt rồi.”
Vệ Lam giơ tay chém xuống, một mũi tên cắt thành hai đoạn rơi xuống dưới chân hai người: “Vệ Lam mạng tiện, công tử yên tâm, Vệ Lam dù có phải liều mạng, cũng muốn bảo vệ công tử chu toàn.”
“Mạng người sao có thể phân biệt sang hèn?” La Duy ở sau lưng Vệ Lam cười khẽ: “Hai chúng ta chết cùng một chỗ cũng tốt, như vậy trên đường tới hoàng tuyền sẽ không tịch mịch.”
Gió tuyết ngày càng cuồng loạn, khiến người ta cơ hồ không mở nổi mắt.
Thế nhưng trái tim Vệ Lam lại vô cùng ấm áp, có người kia đi cùng, đường tới hoàng tuyền nhất định không tịch mịch.
La Duy nhìn Vệ Lam chắn trước mặt mình, trong lòng như mang nợ, nếu như cửa ải này bọn họ không thể vượt qua, chẳng phải là y đã hại Vệ Lam sao? Quân Bắc Yến tấn công thành một đêm, đến khi sắc trời sáng rõ mới thu binh.
“Công tử.” Vệ Lam thay quần áo đã bị máu người nhuộm đỏ, chạy tới trước mặt La Duy: “Ngài có bị thương không?”
La Duy lắc đầu: “Còn ngươi? Có bị thương không?” Người này luôn để ý tới y.
“Không.” Vệ Lam đứng cách La Duy thêm một chút, sợ mùi máu tanh trên người mình khiến La Duy không thoải mái.
“Không phải bị thương chứ?” La Duy thấy trên chân trái Vệ Lam có một vết thương: “Có đau không?” La Duy lập tức đưa tay đỡ Vệ Lam.
“Công tử, người ta rất bẩn.” Vệ Lam tránh né: “Ta tự tìm đại phu băng bó là được rồi.”
“Công tử!” Lúc này những tướng quân không bị thương nặng, còn có thể nhúc nhích đều tập trung lại.
“Chư vị, ta La Vân Khởi, một kẻ thư sinh, đối với việc thủ thành không hề tinh thông.” – La Duy nói với mọi người – “Kính xin chư vị huynh trưởng hao tổn tâm lực, tiểu đệ xin dập đầu tạ ơn.” La Duy nói rồi hành lễ với mọi người.
Chúng tướng đều trốn tránh, tránh cái hành lễ của La Duy, lễ của vị môn sinh thiên tử này, bọn họ không nhận nổi.
“Tam công tử yên tâm.” Tướng lĩnh thân tín của La Khải – Hứa Xuyên – nói với La Duy: “Chúng ta còn sống một ngày, nhất định phải bảo vệ thành Nghiệp Già bình an!”
“Được!” La Duy vân đạm phong khinh nói: “Chúng ta ở dưới thành, có việc gì cứ sai người đến gọi ta.”
“Tam công tử cứ trở về nghỉ tạm.” Hứa Xuyên nói: “Nơi này đã có chúng ta trấn thủ rồi.”
“Gió tuyết quá lớn…” La Duy nói: “Chư vị huynh trưởng, không thể sóng vai giết địch đã là chuyện ăn năn, ta sao có thể ngồi không?”
Chúng tướng không nhiều lời nữa, chỉ là đều thi lễ với La Duy, tam công tử này tuy còn trẻ tuổi, nhưng rất có phong thái, coi như là vì đại soái La Khải, bọn họ cũng muốn La Duy được bình an.
Bên cạnh đống lửa dưới tường thành, La Duy chuyên tâm giúp Vệ Lam băng bó miệng vết thương.
“Công tử cũng học qua y thuật?” Vệ Lam hỏi.
La Duy cười khổ: “Có xem qua sách vở.” Đời trước, nếu như không biết tự chữa thương cho mình, sao y có thể sống qua nổi mười năm?
Vệ Lam thấy khóe miệng La Duy có vết máu, thích thú lấy tay lau đi, ngón tay đụng phải bờ môi La Duy, mới giật mình, vội vàng bỏ tay ra, ngượng ngùng nhìn La Duy.
Nhưng La Duy chỉ cười, nghiêng đầu dựa vào vai Vệ Lam, nói: “Lam, hôm nay lạnh quá.”
Vệ Lam dùng áo choàng da thú bọc lấy bản thân cùng La Duy: “Như vậy có ấm hơn chút nào không?”
“Ừ.”
Trong gió tuyết, hai người cùng nhau gắn bó, nghe tiếng trái tim người kia đập, chậm rãi thiếp đi.
Danh sách chương