Lúc đến Giang Lâm thấp thỏm không yên, lúc về lại thở phào nhẹ nhõm. Trên xe ngựa, Giang Lâm nhìn cảnh sắc tiêu điều bên ngoài, nhưng lại cảm thấy đặc biệt thuận mắt.

Giang Lâm vừa buông lỏng tâm tư, lại bắt đầu lo lắng Ôn Uyển còn khúc mắc với chuyện lúc trước, sẽ có thành kiến đối với Mẫn Gia. Mẫn Gia là quận chúa không sai, nếu vào nhà bình thường tất nhiên sẽ được coi như bồ tát mà đối đãi. Nhưng đối mặt với Ôn Uyển thì cái gì cũng không phải rồi.

Mai nhi đón lấy ấm lô nhỏ trên tay Bình nhi, vừa cười vừa nói: “ Ôn Uyển không phải người như thế. Nàng đã mở miệng đáp ứng, thì sẽ không để chuyện trước kia ở trong lòng. Ngươi yên tâm đi, Ôn Uyển sẽ là mẹ chồng tốt đấy.” Cuộc sống của Ôn Uyển thuận lợi, lại là một người cực kỳ thông suốt, nàng chắc chắn sẽ không làm khó con dâu.

Quen biết Ôn Uyển nhiều năm như vậy, Ôn Uyển là loại người gì nàng rất hiểu. Lại nói cảm giác của Mai nhi chỉ là một phần, nàng ấy là một người vô cùng đơn giản, nhưng lại có thể tới được vị trí cao như ngày hôm nay. Hơn mười năm trước, điều này là việc các nàng muốn mà cũng không dám làm. Thế nhưng để một Ôn Uyển liều lĩnh làm việc đó đến ngày hôm nay.

Giang Lâm cũng chỉ lấy tư cách là người mẹ bình thường mà lo lắng cho nữ nhi của mìnhg. Nói ra, đơn giản là hy vọng Mai nhi có thể cho nàng một viên thuốc an thần. Liền không nhắc đến chủ đề này nữa, vừa cười vừa nói: “Nhìn quận chúa Ôn Uyển, ta thấy rất xấu hổ. Nữ tử hai mươi bảy tuổi mà thoạt nhìn như cô nương mười bảy mười tám tuổi vậy. Mai nhi, ngươi nói xem nàng ấy bảo dưỡng thế nào vậy?”. Mặc dù nói đến tuổi này của các nàng, dùng dung mạo lấy lòng trượng phu là chuyện không thực tế. Nhưng nhìn Ôn Uyển như vậy, trong lòng Giang Lâm dâng lên một trận hâm mộ. Giống như Ôn Uyển được ông trời đặc biệt chiếu cố, nhi tử hiếu thuận, trượng phu toàn tâm toàn ý, sự nghiệp bản thân thành công, ngay cả già yếu đều không có.

Mai nhi thường xuyên nghe Ôn Uyển nói một vài cách bảo dưỡng tâm đắc, trong đó quan trọng nhất chính là thoải mái, buông lỏng tinh thần: “Ôn Uyển tâm tình rộng rãi, mọi chuyện đều suy tính, còn biết bảo dưỡng. Lại thêm Hầu gia nâng niu như bảo vật trên tay, nhìn không thấy già cũng là chuyện rất bình thường. Cái này là sự khác biệt giữa nữ nhân mọi sự thuận lợi như ý, với nữ nhân có cuộc sống không thuận lợi.”

Nếu Ôn Uyển nghe thấy lời này nhất định sẽ muốn nôn. Bạch Thế Niên tám năm không ở bên cạnh nàng, ở đâu nâng niu như bảo vật trên tay chứ? Tám năm kia nàng sống như thủ tiết thờ chồng, những điều này đều là nói dối.

Chuyện này cũng chỉ ba người biết rõ. Ôn Uyển còn dặn hai huynh đệ bọn hắn không được nói cho cha chúng biết. Nếu không đoán chừng sẽ ầm ĩ một trận.

Sự thật chứng minh, điều Ôn Uyển băn khoăn không phải thừa. Ngày đó Bạch Thế Niên trở về, sắc mặt dường như tối sầm lại. Có thể thấy tâm tình hắn không tốt. Những ngày này, mỗi ngày Bạch Thế Niên đều đi sớm về trễ, ở bên trong Hầu phủ bận rộn xoay quanh. Lại nói tiếp, Ôn Uyển thật đúng là không hợp với cái chức chủ mẫu. Ngoại trừ ngày đầu tiên bận rộn, những ngày sau chỉ xuất hiện tượng trưng một chút, những lúc khác đều chẳng thấy người đâu.

Bạch Thế Niên cũng muốn Ôn Uyển giúp sức một chút, nhưng Ôn Uyển tỏ ra rất phiền chán những thứ này, Bạch Thế Niên cũng không có biện pháp. Hắn không có cách nào trách chứ Ôn Uyển. Ôn Uyển từ nhỏ đã ít ra ngoài xã giao, hiện tại muốn nàng cả ngày đối mặt với những phu nhân kia, có thể ba ngày đã không tệ rồi. Về phần họ hàng thân thích trong nhà, hắn mời đại tẩu đến đón tiếp.

Ôn Uyển thấy sắc mặt Bạch Thế Niên tối sầm, bộ dạng như chớ tiến lại gần, Minh Duệ và Minh Cẩn đều tránh hắn rất xa.

Ôn Uyển đi đến giúp hắn cởi bỏ áo khoác ngoài, vừa giải thích vừa cười nói: “Có phải chàng nghe lời đồn đại bên ngoài rồi tức giận không?” Áo cởi xong bèn đưa cho nha hoàn. Nàng phất tay lên, tất cả đều lui xuống. Minh Duệ và Minh Cẩn cũng được Hạ Dao dẫn đi rồi.

Bạch Thế Niên đối với việc Ôn Uyển biết rõ chuyện này mà không bất ngờ, lập tức thở phì phì: “Cũng không biết là ai nói ra hay sao?”

Ôn Uyển cười bưng trà cho Bạch Thế Niên: “Trước hãy uống ngụm trà cho hạ hỏa. Nói trở lại đều là ta không phải.” Bạch Thế Niên tức giận là trong dự liệu của Ôn Uyển.

Bạch Thế Niên uống cạn một ngụm: “ Cái này là có người cố ý ngầm tính toán, liên quan gì đến nàng?” Chuyện này rõ ràng là nhằm vào vợ chồng bọn hắn. Chỉ không biết những người này có mục đích gì.

Ôn Uyển đi đến sau lưng Bạch Thế Niên, hai tay đặt trên vai hắn nhẹ nhàng xoa bóp: “Tính toán thì tính toán. Nhiều năm như vậy, ngày nào cũng không nằm trong tính toán, nhưng để chàng gánh thanh danh như vậy, trong lòng ta thấy xấu hổ.”

Bạch Thế Niên kéo tay Ôn Uyển, ôm nàng vào trong ngực: “ Chuyện này không liên quan đến nàng. Nàng cũng vì cái nhà này, vì hai đứa bé thôi.”

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên tức giận không lớn như nàng nghĩ, liền lập tức đem dự định của mình nói ra: “ Kỳ thật hai vợ chồng chúng ta, cũng quá mức chói mắt rồi. Phải có một người trầm lặng xuống. Mặc dù ta muốn bản thân trầm lặng xuống, nhưng mà …” Ôn Uyển lắc đầu không nói tiếp nữa. Nhưng ý trong lời nói của nàng rất rõ ràng. Người trầm lặng xuống phải là Bạch Thế Niên.

Ôn Uyển đối với hoàng đế mà nói còn có chỗ hữu dụng, nên không thể nào là Ôn Uyển. Điểm này Bạch Thế Niên hiểu rất rõ: “Ta đã từ bỏ tất cả chức vụ, cũng không định tiếp nhận bất kỳ chức vụ nào nữa rồi.” Vợ chồng hắn phải có ít nhất một người hy sinh, nếu không gia đình khó mà yên ổn được. Bạch Thế Niên cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Đây là tự bản thân hắn đồng ý với Ôn Uyển nên không có gì bất mãn.

Ôn Uyển ôm cổ Bạch Thế Niên, nhẹ nhàng nói: “ Chàng hãy nghe ta nói, chuyện này từ phía sau nhìn lại cũng là một chuyện tốt. Chàng ở trong quân có uy vọng cao như vậy, cho dù chàng quy ẩn, những nguời thân tín vẫn còn. Nếu cùng Trương gia và Bảo gia kết làm thông gia, các người liền kết thành một đoàn. Cậu hoàng đế nhất định không muốn chứng kiến, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ta phản đối.”

Bạch Thế Niên nhìn qua Ôn Uyển, hắn biết rõ Ôn Uyển còn có lời muốn nói tiếp.

Ôn Uyển tất nhiên cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu Minh Duệ không tòng quân thì cũng thôi đi, thế nhưng Minh Duệ có chí hướng muốn làm đại nguyên soái. Cho dù quy ẩn mười năm tám năm cũng không tiêu trừ được ảnh hưởng. Nhưng Minh Duệ, tối đa năm năm nữa nó sẽ bắt đầu rồi.” Minh Duệ thân thể tố chất, người bình thường căn bản không bằng. Nếu Ôn Uyển đoán không sai, đứa bé này qua ba hay năm năm nữa sẽ nói, muốn đi ra bên ngoài rèn luyện. Cũng đúng lúc, năm năm sau hoàng đế muốn lập hải quân.

Bạch Thế Niên kinh ngạc nhìn Ôn Uyển: “Tối đa năm năm nữa sẽ bắt đầu, Ôn Uyển đây là ý gì?” Chẳng lẽ Ôn Uyển đối với tương lai của Minh Duệ đã có chủ định.

Ôn Uyển gật đầu nói ra tính toán của mình, đương nhiên Ôn Uyển chưa nói hoàng đế quyết định để Minh Duệ thành lập hải quân, chỉ là nói nàng quyết định để Minh Duệ hướng phượng diện này phát triển. Ý của Ôn Uyển, vì nhi tử, người làm cha như hắn phải nhượng bộ, phải đem tất cả hào quang đều ẩn xuống. Nếu không ánh hào quang của phụ thân đối với nhi tử mà nói là một trở ngại.

Ôn Uyển ôn nhu nói: “ Chuyện lần này là một cơ hội, vì hài tử và một nhà yên ổn của chúng ta, chàng đành phải chịu chút ủy khuất.” Chuyện này căn bản là không thể nào giải thích. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước Bạch Thế Niên có nói qua như vậy với bọn họ. Nói như vậy, huynh đệ bằng hữu lúc đó chỉ vui đùa, nguyện ý thì là thực, không muốn đây cũng là lời nói đùa, dù sao lại không có thư chứng thực, ai cũng không thể truy cứu. nhưng lần này lời đồn đại lại khí thế mãnh liệt như vậy.

Làm cha mẹ, nhất định sẽ vì hài tử mà nhượng bộ. Huống chi Bạch Thế Niên đã quyết định thoái lui, càng sẽ không cản đường nhi tử. Chỉ là nghĩ đến ngọn nguồn nguyên nhân xảy ra của chuyện này, Bạch Thế Niên cười khổ: “ Ngày đó có ý định kết thông gia, lại không ngờ biến thành tình trạng như hôm nay.” Huynh đệ biến thành như vậy trong lòng Bạch Thế Niên không dễ chịu.

Ôn Uyển cười khẽ: ‘ Nếu bọn họ thật sự coi chàng là huynh đệ sinh tử, tối đa sẽ đem lỗi đổ lên người ta, không liên quan đến chàng. Lại nói, mọi chuyện cũng không hỏng bét như chàng tưởng tượng, chỉ là để chàng bị người ta bàn ra tán vào một phen thôi.” Trước kia Ôn Uyển định làm chuyện xấu, nhưng nhờ có việc này, thanh danh của Bạch Thế Niên quả thực có chút giảm bớt đi nhiều.

Vừa phong tước liền gặp phải chuyện như vậy, trong lòng Ôn Uyển cũng có chút băn khoăn: “ Đều là ta, nếu không tại ta, chàng cũng không bị người tính toán.”

Bạch Thế Niên cười nhẹ: “ Còn luôn nói ta ngốc, ta và nàng là vợ chồng một thể thống nhất, nói khách khí như vậy làm gì? Những việc đã xảy ra, chúng ta phải biết rõ. Rốt cục là ai ở sau lưng dở trò quỷ này?” Người bình thường sẽ không ở thời điểm này gây thêm phiền phức cho bọn hắn.

Ôn Uyển lắc đầu: “ Không biết.” kỳ thực Ôn Uyển cũng có suy đoán đại khái, đơn giản là mấy người kia ở sau trợ giúp rồi.

Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương nhận được tin tức rất là giật mình, chuyện này bọn hắn đã sớm phủ nhận, sao bây giờ lại có tin tức lan truyền như vậy a? Trương phu nhân thiếu chút tức giận đến ngất đi. Nữ nhi tốt của nàng, bị người ta bàn ra tán vào như vậy, sau này làm thế nào gả đây? Đợi được kết quả, nói là Chu phu nhân nói ra, ngày đó nàng liền ầm ĩ cùng Trương Nghĩa một trận, không chấp nhận Chu phu nhân đi vào cửa Trương gia nữa.

Trương Nghĩa kẹt giữa hai đầu rất khó xử, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất đính hôn cho nữ nhi. So sánh ra Bảo Bảo Cương còn tốt hơn một chút, thê tử hắn nói nữ nhi còn nhỏ, qua vài năm nữa những chuyện này cũng tan, chậm rãi tìm là đươc rồi, vội vã quá, hài tử lại còn nhỏ, đến lúc đó hài tử nhà mình rất dễ bị thiệt. Đối với những chuyện xảy ra này, Bảo Bảo Cương ngược lại nghe lời phu nhân của hắn nói. Lần yến hội này, thân phận vợ hắn lúng túng không nên đi, hắn cũng nghe theo nàng. Quả nhiên không đi là đúng, thị phi quá nhiều.

Chuyện này Ôn Uyển hoàn toàn áp dụng thái độ hờ hững. Năm đó Bạch Thế Niên cũng không mở miệng giải thích, tin đồn lan truyền mấy ngày, Trương Nghĩa cùng Bảo Bảo Cương ở bên trong tận lực phủ nhận, liền biến mất rất nhanh.

Ý định của Ôn Uyển vốn là sau tháng giêng sẽ xử lý chính vụ, đáng tiếc hoàng đế tìm nàng, muốn nàng đem tiền đưa ra. Hoàng đế cũng gánh không được nữa rồi, quốc khố bị loạn trống rỗng rồi.

Ôn Uyển không có cách nào khác, chỉ có thể làm việc sớm. Điều này lại làm cho Minh Cẩn mất hứng, bởi vì Ôn Uyển lại không có làm được chuyện đã hứa với hắn.

Ôn Uyển cười tủm tỉm trấn an nhi tử bảo bối: “ Đợi mẹ hết bề bộn công việc liền mang con cùng ca ca đi Ôn Tuyền thôn trang, đến lúc đó mẹ làm bánh ngọt cho con ăn, con xem có được hay không?” Khụ, nàng cũng không muốn đâu, nhưng hoàng đế đòi tiền nàng có thể làm thế nào đây? Cũng không thể nói muốn bao nhiêu cho bao nhiêu. Dù sao cũng phải đem số sách đưa ra, sau đó lại chia tiền.

Ôn Uyển cũng không phải trong tháng giêng liền phải tiếp nhận việc làm ăn, cái này là do ba đại trưởng quỹ rất trung tâm, mọi chuyện đều giải quyết thích đáng, nàng tiếp nhận cũng nhanh chóng.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển vất vả cả buối sáng cũng không kểu khổ một tiếng. Lúc trước xử lý việc triều chính, Ôn Uyển luôn kêu khổ thấu trời. Cho nên nói, quận chúa trời sinh làm thương nhân.

Minh Cẩn thấy Ôn Uyển bên trên bề bộn chuyện làm ăn, hắn cũng muốn đi học bình thường, không muốn lại theo Bạch Thế Niên ra ngoài gặp khách nhân, nhưng là Bạch Thế Niên đương nhiên lại cự tuyệt.

Minh Cẩn tìm Ôn Uyển trợ giúp.

Ôn Uyển cười khẽ: “ Đấy cũng không phải chủ ý của mẹ, lời cha con nói, mẹ cũng không phản bác được. Nếu các con có thể tự mình thuyết phục cha, đấy mới là bản lãnh của các con.”

Từ lúc Bạch Thế Niên trở về, Minh Duệ và Minh Cẩn liền theo hắn. Sau khi phong tước, càng là ngày ngày theo hắn ra ngoài. Tộc nhân của Bạch gia sa sút rất nhiều, tất nhiên là muốn cùng Bạch Thế Niên duy trì quan hệ tốt, đồng thời cũng lôi kéo quan hệ tốt với hai đứa Minh Cẩn và Minh Duệ, tương lai sau này cũng có chỗ dựa. Nếu hài tử bình thường có khả năng không cảm thấy, nhưng Minh Duệ rất chán ghét kiểu nịnh bợ như vậy, chính mình không có tài cán gì, nghĩ muốn mượn gió chiếm lợi. Minh Cẩn càng chán ghét hơn, tuy Minh Cẩn không có kế thừa tính không nhẫn nại xã giao của Ôn Uyển, nhưng tiểu tử này ánh mắt rất cao, muốn kết giao cũng phải kết giao cỡ Linh Đông và Kỳ Triết. Nhưng lại không thể nói với cha là không thích ở cùng bọn họ. Nhất định sẽ bị cha răn dạy.

Minh Cẩn mệt mỏi đi ra ngoài rồi. Không Lâu sau Minh Duệ cũng tới tìm Ôn Uyển: “ Mẹ, con cũng không muốn đi Hầu phủ, mấy ngày trước là không có biện pháp, hiện tại bên kia không có việc gì, đi theo chỉ là lãng phí thời gian của hai huynh đệ chúng con.”

Ôn Uyển sớm biết hai huynh đệ bọn hắn không có kiên nhẫn xã giao cùng người của Bạch gia. Nhưng tính cách của Minh Cẩn không chịu nổi thì thôi, bây giờ đến cả Minh Duệ cũng không chịu nổi. Xem ra thật sự không cần phải ra ngoài xã giao nữa.

Buổi tối Ôn Uyển nói chuyện này cùng Bạch Thế Niên: “ Hài tử học tập là việc đại sự, xã giao cùng người khác cũng không phải ngày một ngày hai liền học được, hơn nữa năng lực giao tiếp của Minh Duệ cũng không tệ lắm, không nên tiếp tực lãng phí thời gian của các con.” Minh Cẩn có nhiều cái chưa hoàn thiện, nhưng Minh Duệ lại không có vấn đề gì, Minh Duệ đã nói không muốn tốn thời gian, vậy đương nhiên thuận theo ý hắn đi.

Bạch Thế Niên suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, trưởng nhi tử thực sự không cần hắn bận tâm nhiều: “Cũng được, chờ ta giải quyết hết chuyện trong tay, ta sẽ tự mình dạy nó.” Bạch Thế Niên chuẩn bị đem khả năng của bản thân truyền hết cho nhi tử bảo bối. Nhi tử có thế lĩnh hội bao nhiêu, tương lai có thể tiến bao xa, là do bản lĩnh của nhi tử rồi. Cha mẹ nên làm chính là những thứ này.

Minh Duệ và Minh Cẩn rốt cuốc thoát khỏi những sự việc đáng ghét này, có thể an tâm học tập. Minh Duệ cảm thấy tốt hơn chút ít, còn Minh Cẩn lại cảm thấy như được giải phóng.

Cùng lúc đó, tại Ôn Tuyền thôn trang, Tô Tướng nhận được thư phương xa gửi. Thấy trong thư Tô Hàng đã có chút hối hận, mặt lộ vẻ trì hoãn. Rốt cục đã hối hận, hối hận là tốt rồi.

Lúc này Tô Hàng, chính là làm tổ bên trong sợi bông vải cũ nát, tuy là như vậy, nhưng vẫn không ấm áp. Đi theo Lão ăn mày chen chúc cùng một chỗ có thể giúp nhau sưởi ấm.

Tô Hàng nhìn bông tuyết rơi bên ngoài, nghĩ đến thời điểm này năm trước, hắn đang ở nhà, trong phòng ấm áp, làm gì lạnh lẽo như thế này. Nhưng bây giờ, không chỉ thân thể lạnh, tim cũng lạnh. Đây chính là cái giá lớn mà hắn phải trả khi phản bội gia tộc, vì Tiết Minh Ngưng, đáng giá ư?

Tuy ngoài miệng Tô Hàng vẫn một mực không chịu tin tưởng Tiết Minh Ngưng là nữ nhân như vậy, nhưng trải qua sự việc lần trước, niềm tin của Tô Hàng đã dao động. Hơn nữa Lão ăn mày vô tình mỉa mai, hiện tại Tô Hàng đã bắt đầu hối hận. Hậu quả của hối hận là gặp ác mộng.

Lão ăn mày thấy có thể bắt đầu khuyên Tô Hàng: “ Mẫu thân ngươi vẫn còn đúng không? Ta nghe thấy ngươi ở trong mơ xin lỗi bọn họ rồi.”

Tô Hàng nghĩ đến phụ thân nghiêm khắc mẫu thân hiền từ, lúc trước hắn không cảm nhận thấy, nhưng hiện tại luôn nhớ thấy mẫu thân nước mắt ràn rụa, ánh mắt nồng đượm thất vọng của phụ thân. Là hắn, là hắn ích kỉ, vì một nữ nhân, buông bỏ gia tộc, buông bỏ thân nhân, ngay cha mẹ cũng không cần. Đây là báo ứng ông trời cho hắn.

Lão ăn mày thấy thế, cũng không gấp gáp khuyên hắn tranh thủ thời gian đi về nhà: “ Nếu như ngươi đã hối hận còn có thể quay về nhà tìm mẫu thân ngươi. Đáng thương tấm lòng cha mẹ, chắc hẳn mẫu thân ngươi ngày ngày mong nhớ ngươi đến rơi lệ. Ta chính là nhớ mấy hài tử của ta đến muốn khóc đây.”

Lão ăn mày không có khóc, là Tô Hàng khóc. Hắn đã hối hận, hắn thật sự hối hận. Thế nhưng hắn không thể trở về. Câu nói kia của lão thái gia vẫn vang bên tai hắn, đi rồi thì đừng hối hận. Trên đời này không có đường hối hận có thể đi. Chọn con đường này, chết cũng không thể trở về.

Lão ăn mày thấy Tô Hàng nói chết cũng không thể trở về, đáy mắt có một tia tán đồng, bất kể vô liêm sỉ thế nào, rốt cuộc khi chính thức thanh tỉnh, lại còn có thể kiên trì với điểm mấu chốt của mình, tuy nhiên điểm mấu chốt ấy làm Lão ăn mày cảm thấy rất nhàm chán.

Hôm đó Bạch Thế Niên về tương đối sớm, hắn biết rõ Ôn Uyển đang bận, cũng không cho người đi gọi Ôn Uyển. Mãi cho đến bữa tối, đợi các nhi tử trở về rồi, lại phải đợi thê tử, hắn chính là đợi không nổi. Cho nên đi đến tiền viện, đến cửa sân liền bị ngăn lại.

Thị vệ không có khả năng không biết Bạch Thế Niên: “ Hầu gia xin chờ một chút, thuộc hạ cho người đi thông báo một tiếng.” Không có mệnh lệnh, bọn hắn chắc chắn sẽ không thể để cho Bạch Thế Niên đi vào, nhưng có thể phái người thông báo. Bạch Thế Niên có thể vào hay không, là do quận chúa rồi.

Ôn Uyển nghe tin Bạch Thế Niên ở bên ngoài đợi nàng, vì do quá tập trung cả thời gian cũng quên. Nhanh chóng đi ra ngoài, thấy Bạch Thế Niên chờ ở bên ngoài cửa ra vào, vừa cười vừa nói: “ Chàng đợi lâu không?” Trượng phu tới đón thê tử, là chuyện đương nhiên mà.

Bạch Thế Niên cười lắc đầu: “Mới đến, nhưng nàng bận rộn đến mấy cũng phải dùng cơm, ăn cơm xong lại tiếp tục bận rộn.” Bạch Thế Niên với tư cách là nguyên soái ở biên thành, năm trước trong quân tốn bao nhiêu, hắn đại khái cũng có đo đếm. Lại thêm chuyện của hải khẩu, Ôn Uyển cũng nói với hắn rồi, quốc khố triều đình đã hết tiền, phải đợi số tiền kia sử dụng. Hắn đương nhiên cũng không có gì oán trách. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Chớ đừng nói chi là bận rộn một đoạn thời gian. Hắn chỉ hy vọng Ôn Uyển có thể sớm chút hết bận rộn.

Ôn Uyển kéo tay Bạch Thế Niên, đầu tựa vào vai hắn: “ Được, chúng ta trở về cùng dùng bữa.” Ở hoàng cung không dám làm động tác thân mật, nhưng không có nghĩa là không dám làm trong nhà mình.

Hạ Ảnh và Thu Hàn theo bên người nàng.

Hạ Ảnh tập mãi thành thói quen rồi, trước kia thời điểm ở thôn trang, đừng nói là kéo cánh tay, Ôn Uyển còn muốn Bạch Thế Niên cõng trên lưng. So sánh với khi đó, hiện tại đỡ hơn rồi. Thu Hàn là người mới đến không bao lâu, lại trẻ tuổi như vậy, lúc ấy mặt cũng có chút đỏ. Về phần thị vệ nha, trên mặt một tia biểu lộ cũng không có, giống như đều tạm thời mù rồi.

Minh Duệ thấy cha mẹ cùng tới liền vội vàng dẫn Minh Cẩn đi qua: “ Mẹ.”

Ôn Uyển cởi bỏ áo khoác ngoài, cười ngồi xuống cùng phu quân và nhi tử dùng cơm, ăn cơm xong Ôn Uyển quay lại tiền viện bận rộn tiếp.

Bạch Thế Niên cũng không phải không có việc gì để làm, buổi tối Minh Duệ đang luyện công, Minh Duệ từ ba tuổi đã luyện công , năm ngày như một không gián đoạn một ngày, căn cơ đều rất vững chắc. Điểm này Bạch Thế niên quan sát đã nhìn rõ. Từ lúc sáu tuổi, Minh Duệ đã bắt đầu tu luyện công phu nội gia, đến bây giờ đã nhập môn rồi.

Bạch Thế Niên nhìn nhi tử cao hơn các hài tử cùng tuổi khác một cái đầu đột nhiên hỏi: “ Minh Duệ, con định khi nào đi quân doanh?” Chí hướng của nhi tử, hắn rất thưởng thức. Nhưng phải đi đến bước kia, không phải chỉ có võ công cao cường là được, mà phải có đầy đủ kinh nghiệm.

Minh Duệ trầm tư một thoáng: “ Cha, con định ba năm sau đi quân doanh, nhưng con lo lắng mẹ sẽ không đồng ý.” Mẹ có thể đồng ý cho hắn tòng quân, lại không biết có đồng ý cho hắn ba năm sau đi không? Nhưng mà muốn làm đại tướng quân, phải ở trong quân doanh đạt được rèn luyện chỉnh tề. Từng bước một đi lên con đường này, mới có thể đạt được vị trí cao kia.

Bạch Thế Niên vừa cười vừa nói: “ Không cần lo lắng chỗ của mẹ con, bên này có cha rồi” Ba năm sau Minh Duệ khẳng định có thể tòng quân. Có điều kiện này thì phải cố tận dụng. Về phần chỗ Ôn Uyển, không vấn đề.

Ôn Uyển đang xử lý công việc, thì có người bên ngoài vào. Ôn Uyển thấy sắc mặt Hạ Dao có chút tối tăm, liền kì quái mà hỏi thăm: “ Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Có rất ít chuyện khiến Hạ Dao do dự.

Hạ Dao thở phào một câu: “Quận chúa, Bình Hướng Hi bệnh nặng, có khả năng không qua khỏi, muốn gặp quận chúa một lần.”

Ôn Uyển “ Ừ” một tiếng, Bình Hướng Hi với Ôn Uyển sớm là người lạ rồi. Ôn Uyển giật mình không phải là Binh Hướng Hi như thế nào, mà là vì Hạ Dao đột nhiên nói lời như vậy: “ Làm sao vậy? Tại sao đột nhiên nói chuyện này?”

Trong mắt Ôn Uyển lộ ra vẻ phiền chán, lại không để trong lòng , mà tiếp tục xử lý sự vụ. Nào biết đâu, buổi tối Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển nói ra chuyện này.

Ý của Bạch Thế Niên là thiên hạ không ai không nhìn cha mẹ, mặc kệ lúc trước Bình Hướng Hi đã làm chuyện gì, nhưng trên người Ôn Uyển vẫn là chảy huyết thống của Bình Hướng Hi.

Ôn Uyển biết rõ quan điểm của Bạch Thế Niên cùng nàng khác nhau, trong suy nghĩ của nàng căn bản chưa từng coi Bình Hướng Hi là cha. Nhưng trong con mắt của Bạch Thế Niên, Bình Hướng Hi chính là phụ thân của nàng. Ở thời đại này, cha mẹ có thể dùng gậy đánh chết con gái mà không cần chịu trách nhiệm pháp luật. Trái lại nếu nữ nhi có một điểm không vừa mắt, cũng sẽ bị người nói là bất hiếu, không chỉ không ngẩng đầu trước mặt người khác được, hơn nữa còn ảnh hưởng đến tương lai. Bạch Thế Niên chính là được tiếp nhận nền giáo dục phong kiến chính thống, trông cậy vào nói lý với hắn, chi bằng không nói còn hơn.

Ôn Uyển trầm mặc cả buổi mới lên tiếng: “Lão công, ta không muốn đi gặp ông ta, ta tự hỏi đối với ông ấy đã hết tình hết nghĩa rồi.”

Bạch Thế Niên thở nhẹ một hơi: “ Ôn Uyển, ta biết rõ ý nàng, nhưng bây giờ ông ấy sắp không qua khỏi rồi, ông ấy chỉ muốn trước khi chết gặp nàng một lần, nếu có thể hay là đi gặp”

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, sắc mặt có chút hờ hững: “Chết thì có sao? Chết, có thể làm tiêu tán nỗi đau ông ta đã từng đem lại cho ta. Ta có thể để cho ông ấy an hưởng tuổi già, đã là nhượng bộ nhất rồi. Những thứ khác, ông ta nghĩ cũng đừng nghĩ đi. Chuyện này chàng không cần nói nữa.” Nói xong liền đi vào trong phòng ngủ.

Ôn Uyển chỉ cần nhớ tới Hoàng ma ma vô tội, trong lòng lại đau nhức. Lão nhân gia yêu thương nàng như vậy, nếu thời gian có thể quay lại, nàng thật không muốn Hoàng ma ma đi tìm người nhà Bình gia.

Bạch Thế Niên ôm nàng từ phía sau: “Được rồi, không muốn thì không đi nữa, nàng đừng suy nghĩ nữa. Là ta không phải, lẽ ra ta không nên nói với nàng chuyện này.”

Ôn Uyển chẳng qua là khổ sở chuyện của Hoàng ma ma chết sớm thôi. Đối với Bình Hướng Hi như thế nào, cho dù hiện tại “chết rồi” thì đã thế nào, nàng cũng không có nửa xu quan hệ với ông ta.

Buổi sáng Ôn Uyển thức dậy, thời điểm đi tiền viện xử lý sự vụ, nhớ tới lời của Bạch Thế Niên hôm qua, tâm trạng có chút bực bội. Ngay cả việc Bạch Thế Niên cũng làm thuyết khách sợ là bên ngoài đã có lời đồn rồi. Ôn Uyển sợ những điều này bất lợi đối với nhi tử của nàng.

Ôn Uyển rất chi là bực bội, liền ra khỏi phòng, nhìn thấy trước mặt một mảnh trắng tinh, hơi tuyết mỏng trải trên phòng ốc, cây trong sân cũng được bao phủ một tầng tuyết trắng xóa, cây tùng ở góc viện cũng treo đầy bông tuyết, cành cây phát ra ánh sáng bạc lóng lánh.

Ôn Uyển nhìn cảnh sắc đẹp như vậy, đột nhiên nói: “Ta đột nhiên muốn thưởng trà, bảo bọn họ chuẩn bị đồ uống trà, chúng ta đi rừng mai pha trà.”

Thu Hàn nhìn Ôn Uyển nhỏ giọng nói: “ Quận chúa còn có việc phải xử lí đó” Thu Hàn trong lòng im lặng. Còn nói có một đống chuyện làm không hết, đã làm không hết, thì phải gấp rút làm việc, lại còn đột nhiên muốn pha trà.

Thu Hàn không biết, trùng hợp đúng lúc, là mấy ngày nay mỗi ngày Ôn Uyển phải đóng cửa thư giãn một chút. Vừa rồi bị chuyện của Bình Hướng Hi làm bực bội, nhìn cảnh đẹp như vậy, tất nhiên là muốn thư giãn một chút. Chuyện này, nghĩ đến cũng không phải tốt.

Ôn Uyển suy nghĩ chút rồi nói: “ Dẫn bọn Minh Duệ và Minh Cẩn đến đây, ừ, Phương tiên sinh cũng mời đến.”

Hạ Ảnh trực tiếp phân phó Thu Hàn đi mời người. Lần cuối Quận chúa pha trà, hình như là việc lúc chưa thành thân rồi. Khó được lúc quận chúa có cái phong nhã này, cũng nên để cho hai hài tử tham gia náo nhiệt. Hạ Ảnh không Thu Hàn nghĩ nhiều giống như vậy. Sớm một ngày muộn một ngày cũng không khác gì nhau.

Ôn Uyển gật đầu.

Thời điểm đồ uống trà được đem lên Minh Duệ và Minh Cẩn cũng tới. Hai người nghe nói mẹ muốn pha trà thì rất kinh ngạc. Từ khi còn nhỏ tới giờ, bọn hắn chỉ thấy qua mẹ pha trà hai ba lần thôi đấy. Hiện tại mẹ bọn hắn mỗi ngày đều bận rộn công việc, ăn cơm đều phải để cha đi tìm, bây giờ lại có thời gian rảnh rỗi pha trà.

Phương tiên sinh nghe thấy quận chúa tại rừng mai pha trà, ngược lại cảm thấy quận chúa chính thức phong nhã rồi. Nghe được có người tới mời hắn, đương nhiên cam tâm tình nguyện đến tham gia. Chuyện phong nhã bậc này, hắn rất vui vẻ. Theo người mời đi đến.

Nha hoàn đem hoa mai trên tuyết nhặt xong đưa đến. Ôn Uyển đã rất lâu không làm việc này rồi, lần trước pha trà đã là hai năm trước rồi. Lâu như vậy không động vào, kĩ thuật pha trà không tránh khỏi có chút thụt lùi.

Minh Cẩn uống một ngụm liền nhíu mày, vốn muốn mở miệng đánh giá lại bị Minh Duệ nghiêm khắc liếc qua, lập tức cái gì cũng không nói.

Minh Duệ mặt không đổi sắc khen tay nghề pha trà của Ôn Uyển tốt, mặc dù Ôn Uyển biết tay nghề pha trà của mình đã thụt lùi rất nhiều, nhưng vẫn rất thoải mái. Nhi tử nguyện ý nể tình là tốt rồi.

Phương tiên sinh so sánh đúng trọng tâm, ừm, quận chúa pha trà không thể tính là tuyệt đỉnh, nhưng so sánh ra, trà hắn từng được uống đều không bằng đấy.

Phương tiên sinh đối với động tác của hai hài tử cũng để trong lòng. Kỳ thật nội tâm rất xúc động. Đại công tử là một nhi tử vô cùng hiếu thuận a! Tiểu công tử không phải không hiếu thuận, mà là tính tình có chút nóng vội. Phương tiên sinh có ý để cho Minh Cẩn làm truyền nhân kế thừa y bát của hắn, tính tình như vậy có thể không thành. Nửa năm trước đó là không có biện pháp, Phương tiên sinh cũng có thể hiểu được. Nhưng hiện tại mọi thứ đều đã định rồi, Phương tiên sinh với Minh Cẩn sẽ bắt đầu dạy dỗ nghiêm khắc. Minh Cẩn không dám phàn nàn cùng Ôn Uyển và Bạch Thế Niên, phàn nàn cũng không tác dụng. Mẹ hắn tối đa là đau lòng một thoáng, nhưng cũng không nhúng tay vào việc tiên sinh quản giáo, cha nói không chừng còn vui mừng thêm nữa. Minh Cẩn cũng chỉ dám phàn nàn với Minh Duệ.

Minh Duệ trực tiếp nói với Minh Cẩn muốn khảo thí trạng nguyên lang, người ta là gian khổ học tập mấy chục năm, nếu Minh Cẩn không kiên trì, hay là thôi đừng học, cùng hắn tòng quân được rồi. Lúc đó Minh Cẩn không lên tiếng. Minh Cẩn không biết, ánh mắt hắn như vậy, lại để cho cái nhìn về hắn của Phương tiên sinh lại tăng thêm.

Phương tiên sinh nhìn bộ dáng của Minh Cẩn nói: “Tính tình nóng vội như trò, đang có trà ngon, trò lại không tĩnh tâm thưởng thức trà.” Phương tiên sinh chỉ thiếu chút nữa nói hắn không công chà đạp thứ tốt rồi. Pha trà cũng là nghệ thuật tu tâm dưỡng tính, xem ra sau này ngoài học tập, còn phải để cho Minh Cẩn tu tâm dưỡng tính. Cả ngày đều như vậy làm sao có thể được.

Cũng bởi vì Phương tiên sinh có suy nghĩ này, về sau yêu cầu với Minh Cẩn lại thêm một bậc thang, khiến cho Minh Cẩn đến kêu khổ cũng không có thời gian. Bên trên có lão cha, phía sau có tiên sinh, ở đâu còn thời gian tố khổ.

Ôn Uyển vừa uống trà vừa cùng Phương tiên sinh nói chuyện phiếm. Trò chuyện trò chuyện đương nhiên nói đến chữ hiếu. Ôn Uyển mờ mịt hỏi, nếu nàng kiên trì không đi gặp Bình Hướng Hi, sẽ như thế nào?

Phương tiên sinh so với Bạch Thế Niên còn truyền thống hơn. Hiếu chính là việc đại sự đệ nhất thiên hạ. Hắn tất nhiên cũng hy vọng Ôn Uyển có thể đi: “Quận chúa, hiện tại đương nhiên không có ai dám nói quận chúa, nhưng mười năm, hai mươi năm sau, thậm chí ba mươi năm sau này? Quận chúa đã muốn tiểu công tử đi con đường khoa cử, không thể để lại một điểm yếu như vậy cho người ta bắt được.” sợ là tương lai có người công kích Ôn Uyển bất hiếu, nhi tử của nàng cũng không tránh khỏi liên lụy. Khoa cử cùng Huân quý khác nhau, đối với thanh danh thực tế rất coi trọng.

Phương tiên sinh thấy Ôn Uyển cau mày vừa cười vừa nói: “ Chỉ là muốn gặp mặt quận chúa một lần, cũng không phải muốn ở chỗ quận chúa chiếm lợi gì. Quận chúa còn canh cánh trong lòng, sợ là trong nội tâm còn chưa buông xuống.” Nếu là buông, vì thanh danh gặp mặt một lần cũng đâu có sao.

Ôn Uyển hiểu ra: “ Tiên sinh cao minh, là ta rơi vào mê chướng.” Chuyện này cũng như sự việc Bạch Thế Niên năm xưa. Vì nhi tử, cho dù không vui cũng phải đi.

Ôn Uyển hỏi thoáng qua Hạ Dao, nghe được Bình Hướng Hi tuy bệnh nặng, nhưng nhất thời chưa thể chết được. Cũng liền buông xuống. Đợi Bình Hướng Hi chết rồi hãy đi gặp, hiện tại coi như xong.

Trùng hợp là Bạch Thế Niên có việc hồi phủ. Lúc trở lại nghe thấy người bên dưới nói Ôn Uyển ở rừng mai thưởng tuyết pha trà, lúc ấy hắn rất là kinh ngạc. Ôn Uyển mấy ngày nay loay hoay tới khuya mới về, lúc về còn kêu mệt nhọc với hắn.

Một trận phàn nàn của Ôn Uyển, dù sao ý chính là mệt nhọc rất dễ dàng làm nàng nhanh già. Lời này luôn làm Bạch Thế Niên dở khóc dở cười, cũng làm cho Bạch Thế Niên biết rõ, Ôn Uyển vì cái gì có thể bảo tồn dung nhan như hiện tại. Trong mắt Ôn Uyển, dung nhan xinh đẹp còn hơn hết thảy, kể cả phu quân như hắn.

Bạch Thế Niên trông thấy Ôn Uyển phía xa xa. Ôn Uyển hôm nay mặc một bộ quần áo gấm đỏ thắm khoác áo da hồ ly, vành nón to bên trên đặc biệt gắn những sợi lông tơ màu trắng. Ôn Uyển núp trong áo khoác, nhìn bộ dáng cực kỳ đáng yêu( Ôn Uyển đổ mồ hôi ròng ròng: Nữ nhân đã ba mươi, còn có thể đáng yêu.)

Phương tiên sinh tinh mắt thấy Bạch THế Niên đi tới, liền từ trên ghế đứng lên cười nói: “Hầu gia đã tới. Hôm nay khó có lúc quận chúa có nhã hứng, lão hủ cũng thơm lây theo rồi.”

Bạch Thế Niên thì không có ánh mắt như vậy, thấy nhi tử theo bên người còn có một đống nha hoàn bà tử. Chẳng qua đối với việc Ôn Uyển không mời hắn đi cùng, trong lòng có chút khó chịu.

Ôn Uyển cười giải thích: “Vừa rồi xử lý công việc có chút bực bội, nên đi ra ngoài một chút, bản thân ta cũng ít đến nơi này. Hôm nay chỉ đột nhiên tới, thấy cảnh sắc đẹp như vậy ta bỗng nhiên muốn pha trà uống. Đã nhiều năm không động đến, kỹ thuật có chút thụt lùi rồi.” Từ khi kết hôn về sau, vội vàng sinh con, dạy dỗ hài tử, làm kinh doanh, ở đâu có thời gian làm chuyện phong nhã như vậy. Cũng chỉ có lúc ở thôn trang, tranh thủ lúc rảnh rỗi mà thôi. Cho nên nói nữ nhân mà kết hôn sinh con, thì thời gian đều không phải của mình rồi, toàn bộ dành cho hài tử với phu quân( Công tác cũng bị Ôn Uyển không để ý)

Trong nội tâm Bạch Thế Niên hiện lên một trận áy náy. Bạch Thế Niên biết rõ, Ôn Uyển là người rất biết hưởng thụ. Cũng bởi vì mình và hài tử làm cho nàng không có thời gian rảnh.

Bạch Thế Niên nhìn thấy mặt Ôn Uyển đỏ bừng, cái trán đều đổ mồ hổi, lấy khăn cho Ôn Uyển lau mồ hôi: “ Muốn uống trà, nàng bảo người dưới nấu là được, sao phải để bản thân trực tiếp làm?”

Ôn Uyển cười bưng một ly trà cho Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên ở đâu có tâm trạng thưởng trà, một ngụm liền đem trà uống cạn sạch.

Phương tiên sinh nhìn hành vi ân ái của vợ chồng nhà này, không coi ai ra gì, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Cái này cùng uống trà hoàn toàn không phải là một khái niệm được không? Lại thấy Bạch Thế Niên một ngụm nuốt hết, trong nội tâm lầm bầm, người thô kệch rốt cục là người thô kệch a!

Mắt Minh Duệ rất độc, vừa thấy thần sắc của Phương tiên sinh, liền biết ông ấy khinh bỉ cha mình rồi. Cha hắn cũng do thói quen trong quân doanh, những điều này đoán chừng đã sớm quên rồi. Ừm, những điều này có lẽ cha chưa học qua ( Minh Duệ quên rồi, hắn cũng không có thời gian học.)

Bạch Thế Niên đúng như Minh Duệ đoán, trước kia căn bản không có thú vui tao nhã như vậy. Nhìn cái chén trà nho nhỏ kia, lông mày đều nhăn lên. Thói quen trong quân doanh ăn thịt uống rượu đều là chén lớn, ly trà loại nhỏ này một ngụm cũng không đủ giải khát.

Phương tiên sinh rất có ánh mắt giả vờ như còn nhiều việc phải xử lí, lập tức đi khỏi chỗ này. Hầu gia không ở đây, ông còn rất nhiều chuyện muốn trò chuyện cùng quận chúa. Nhưng Hầu gia ở đây, cảm giác đó thực sự không tốt.

Biểu hiện của phương tiên sinh là bệnh chung của văn nhân. Văn nhân đều xem thường người hành quân đánh giặc, họ cho rằng võ tướng đều là mãng phu. Biểu hiện của Bạch Thế Niên cũng hoàn toàn chứng minh hắn là một mãng phu. Cái này cũng may mắn là ông ấy ở tại phủ quận chúa, khí tức văn nhân đậm đạc, chứ bảo ông ta ở phủ Hầu gia, đoán chừng Phương Tiên sinh sẽ không đồng ý.

Bản thân mình bị khinh bỉ, Bạch Thế Niên làm sao có thể không biết. Chỉ là hắn không so đo cùng Phương tiên sinh.Cha mẹ hài tử bình thường, đối với tiên sinh đều rất là nhượng bộ hữu lễ.

Ôn Uyển trà nghệ không được tốt lắm, nhưng người một nhà ở cùng nhau rất vui vẻ. Không có người ngoài ở đây, Bạch Thế Niên một ngụm uống trà cũng không ai nói gì.

Dùng hết đồ ăn, Bạch Thế Niên đi ra ngoài.

Mẫu tử ba người có thói quen ngủ trưa, Bạch Thế Niên không có thói quen này. Bên trong Hầu phủ còn một đống chuyện phải xử lý. Ôn Uyển híp mắt chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe tiếng bước chân. Ngẩng đầu nhìn liền thấy Minh Duệ đã đi tới.

Ôn Uyển có chút kinh ngạc hỏi: “ Minh Duệ, có chuyện gì vậy?” Nếu Minh Duệ và Minh Cẩn tới cùng một lúc, Ôn Uyến sẽ không kinh ngạc như vậy. Có thể để Minh Duệ một mình tới, vậy thì nhất định có việc rồi.

Minh Duệ nhìn qua Ôn Uyển, hỏi: “ Mẹ, cha đã phong hầu rồi, vậy thì cũng rất nhanh sẽ phong thế tử đúng không?” Minh Duệ tới hỏi đúng là chuyện này.

Ôn Uyển gật đầu: “ Đoán chừng hai ngày nữa thánh chỉ sẽ tới.” Minh Duệ hiện tại đã chín tuổi, muốn sắc phong thế tử cũng không thành vấn đề. Cái này phải xem nhà người ta, có nhà hài tử vừa sinh ra liền sắc phong thế tử, có nhiều nhà lại đợi đến tuổi nhược quán(20t). Nhưng hoàng đế đã có ý, sợ là mấy ngày nữa thánh chỉ sẽ đến.

Minh Duệ do dự một chút rồi nói: “ Mẹ, con không muốn làm thế tử, con muốn bằng chính năng lực của mình xây dựng sự nghiệp. Mẹ, hãy để cho Minh Cẩn làm thế tử”

Ôn Uyển có chút kì quái: “ Tại sao con lại có ý nghĩ này?” Không nói Ôn Uyển không có ý nghĩ này. Chỉ nói đơn giản thì trưởng tử kế thừa tước vị, đây là tổ chế, người bình thường sẽ không suy nghĩ đến chuyện có con trai trưởng, lại lấy con trai thứ thừa kế tước vị. Trừ khi là trưởng tử có vẫn đề bị cha mẹ bỏ qua rồi. Người như vậy sẽ không có tiền đồ. Cho nên, đề nghị của Minh Duệ ngàn vạn lần không thể thực hiện được. Nhưng Ôn Uyển không muốn cùng Minh Duệ giải thích diều này, chỉ muốn hỏi hắn tại sao có ý nghĩ này.

Minh Duệ do dự một chút rồi nói ra: “ Mẹ, con cảm thấy Minh Cẩn phù hợp với tước vị này. Công danh của con, con tự có thể kiếm.” Minh Duệ muốn Minh Cẩn cả đời được vinh hoa phú quí, còn về bản thân hắn, hắn có lòng tin có thể xây dựng sự nghiệp.

Ôn Uyển vỗ vai Minh Duệ, trước kia nàng còn tưởng nhi tử này rất thông minh, nhưng bây giờ mới biết được, đứa trẻ này cũng có thời điểm làm chuyện điên rồ. Nhưng rất nhanh Ôn Uyển khôi phục tỉnh táo. Minh Duệ không có khả năng không biết buông tha tước vị thế tử đối với hắn có ý nghĩa thế nào. Ý nghĩa là trong mắt mọi người hắn bị cha mẹ bỏ qua. Minh Duệ biết rõ, nhưng vì cái gì lại muốn làm như vậy? Có đôi khi Ôn Uyển thật sự muốn biết, trước kia Minh Duệ đã trải qua những chuyện gì, khiến cho hắn luôn làm những chuyện vượt qua lí trí. Khụ, đáng tiếc đây là một cái tử huyệt, đụng không được.

Ôn Uyển thở dài trong lòng, dạy bảo đứa con này, nàng thật sự là đau đầu. Trong nội tâm có vô số ý niệm bất đắc dĩ, nhưng bên ngoài lại cười.

Ôn Uyển kéo Minh Duệ đến bên cạnh mình: “ Hài tử ngốc này, con cho rằng mẹ không biết con muốn tặng tước vị cho đệ đệ à, nhưng con đã hỏi qua, Minh Cẩn có nguyện ý muốn tước vị này hay không? Nếu nó muốn, con hãy kín đáo đưa cho nó, ngược lại nếu không muốn, thậm chí nó có thể cho rằng con coi thường nó. Vậy con làm như vậy, đã lãng phí một phen tâm huyết, lại ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ. Con chẳng phải có lòng tốt nhưng lại làm chuyện không tốt à?”

Minh Duệ khẽ giật mình, hắn không có nghĩ đến vấn đề này: “ Được mẹ, con nói chuyện này với đệ đệ. Nếu đệ đệ nguyện ý thì mẹ không thể phản đối.”

Ôn uyển không có hứa: “ Về sau nhớ kĩ, chuyện có liên quan đến Minh Cẩn, con đều phải cùng hắn thương lượng tốt, không thể vì con là ca ca, cho nên không hỏi ý Minh Cẩn mà đã tự tiện chủ trương. Như vậy huynh đệ gắn bó khăng khít cũng có ngày trở thành người dưng.” Mặc kệ Minh Cẩn có nguyện ý hay không, ý nghĩ này của Minh Duệ nhất định không thành. Nhưng mà Ôn Uyển tạm thời không có nói điều này với Minh Duệ. Đợi Minh Duệ nói với Minh Cẩn xong, Ôn Uyển lại đem chuyện này nói chuyện với Minh Duệ.

Minh Duệ trịnh trọng gật đầu: “ Con nhớ kỹ rồi mẹ.” Cẩn thận nghĩ lại, hôm nay hắn làm chuyện như vậy, quả thực có chút không thỏa đáng. Về sau phải chú ý không được dùng ý nghĩ chủ quan của chính mình, đi áp đặt hành vi của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện