Ánh nắng tươi sáng, chim ca bướm lượn, ong mật bay giữa bụi hoa muôn hồng nghìn tía, phong cảnh như này, chính là thời điểm tốt nhất để ngắm cảnh.
Ôn Uyển lững thững đi tới tiểu đình nằm giữa lưng chừng núi, nhìn một mảnh xanh tươi rậm rạp, còn có một ít hoa nở rộ đủ màu sắc, trên mặt không ngăn được nụ cười.
Hạ Dao biết, Ôn Uyển đặc biệt thích ở trong vườn đi dạo. Thật ra thì trừ lúc trời đông giá rét, lúc khác trong vườn đều là cảnh đẹp như họa. Vẫn là tiên hoàng tinh mắt, biết Quận chúa thích ngắm mĩ cảnh, dứt khoát đem hậu hoa viên này ban cho Quận chúa. Nhìn một cái, cũng hơn mười năm còn không có nhìn đủ mĩ cảnh này.
Người phía dưới đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi thứ. Phía ngoài cũng có nha hoàn vào hồi bẩm: “Quận chúa, quốc công phu nhân và thế tử phi Thuần Vương tới.”
Ôn Uyển cười lên.
Mai nhi và Giang Lâm đã dẫn theo hai nữ nhi tới đây. Đây cũng là theo yêu cầu của Ôn Uyển, coi như là tụ tập riêng tư.
Hôm nay Di Huyên mặc một thân váy áo màu hồng phấn, trang sức trên người cũng đơn giản. Mẫn gia lại mặc một thân váy áo xanh biếc, trang sức cũng đơn giản. Đây là vì Ôn Uyển luôn luôn thích đơn giản, cho nên Mai nhi và Giang Lâm cũng để cho nữ nhi của mình ăn mặc đơn giản.
Hai tiểu cô nương thấy Ôn Uyển tự nhiên hào phóng, cũng không vì Ôn Uyển là mẹ chồng tương lai của các nàng mà biểu hiện ra câu thúc. Điểm này khiến cho Ôn Uyển rất thích.
Ôn Uyển nhìn hai tiểu cô nương càng ngày càng xinh đẹp, ôm hai đứa bé cười nói: “Làm sao lại ăn mặc mộc mạc như vậy. Tiểu cô nương, hẳn là ăn mặc thật xinh xinh đẹp đẹp mới phải.” Mai nhi và Giang Lâm đúng là đã suy nghĩ nhiều rồi, bản thân Ôn Uyển thích đơn giản, nhưng cũng rất thích nhìn tiểu cô nương ăn vận thật xinh đẹp, nhìn rất thư thái.
Mai nhi cười nói: “Ta đã nghe ngươi nói sau này nếu có nữ nhi, sẽ ngày ngày để nàng ăn mặc thật xinh đẹp, không khác gì tiểu tiên nữ.”
Ôn Uyển gật đầu thở dài nói: “Đúng vậy. Ta vẫn luôn mơ tưởng đến nữ nhi. Ban đầu thái y chẩn đoán bệnh nói là sinh đôi, liền đặc biệt mơ tưởng đến long phượng thai. Kết quả lại sinh hai tiểu tử. Cũng là các ngươi tốt, có nhi có nữ.” Điểm này thật khiến cho Ôn Uyển tiếc nuối. Mặc dù nói sau này nhi tử có nữ nhi. Nhưng nữ nhi và tôn nữ (cháu gái) là hai khái niệm không giống nhau đâu đấy.
Mai nhi cười mắng: “Ngươi nên biết đủ đi. Ngươi không biết quốc công gia nhà ta hâm mộ ngươi có hai nhi tử như vậy cỡ nào đâu. Cũng may sau này Minh Duệ làm con rể hắn, coi như là cho hắn một chút an ủi. Bây giờ ngươi vẫn còn ở nơi này oán trách.” Lời Mai nhi nói không có sai, mỗi lần La Thủ Huân nhìn thấy nhi tử làm chuyện không hài lòng, không như ý, luôn lẩm bẩm, vì sao Minh Duệ và Minh Cẩn lại không phải là con của hắn? Tùy tiện một lần liền được hai. Lời này luôn khiến cho Mai nhi vừa buồn cười vừa tức giận.
Giang Lâm ở bên cạnh cũng cười hợp với tình hình.
Ôn Uyển đầy mặt nở nụ cười: “Nào có tốt như La Thủ Huân nói vậy. Hai hài tử này luôn khiến cho ta phiền lòng đấy.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng bậc làm cha làm mẹ có ai mà không thích người khác khen ngợi con của mình. Huống chi, hai nhi tử của nàng thật xứng đáng được khen ngợi.
Mai nhi nghe xong trợn mắt nhìn Ôn Uyển một cái: “Người nào không biết hai đứa bé, đặc biệt là Minh Duệ, hiểu chuyện lại hiếu thuận, chưa từng khiến ngươi nhọc lòng. Ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, ngươi nhìn Hổ ca nhi và Báo ca nhi nhà ta. . . . . . Ta lười nói với ngươi. Ngươi lại còn khoe khoang.” Mai nhi vạn phần phỉ nhổ giải thích của Ôn Uyển. Minh Duệ nổi danh là biết điều hiểu chuyện, còn dám nói là phiền lòng.
Ôn Uyển cũng là ra vẻ mặt bất đắc dĩ! Đúng rồi, dậy một Minh Duệ so với dạy hai Minh Cẩn còn nhọc lòng hơn đấy! Lời này Ôn Uyển chỉ có thể chôn dấu dưới đáy lòng, lại không có cách nào nói với người khác, ngay cả Bạch Thế Niên cũng không thể nói. Thế nhưng Ôn Uyển cũng vui mừng, từ chuyện lần trước, hình như Minh Duệ đã thật sự buông bỏ. Hiện tại xem ra đã sáng sủa hơn trước kia không ít, thỉnh thoảng còn có thể biểu lộ ra một ít tính tình trẻ con. Ôn Uyển không biết là thời điểm Hạ Dao và Hạ Ảnh ở sau lưng nói chuyện, cho rằng Bạch Thế Niên trở lại, có cha mẹ thương yêu mới có thể khiến cho Minh Duệ thả lỏng. Cho nên mới nói, hài tử nếu có cha mẹ cùng nhau dạy, mới có thể khỏe mạnh trưởng thành .
Mai nhi nhìn thoáng qua Giang Lâm, thấy Giang Lâm mỉm cười, lúc này mới mở miệng nói: “Ôn Uyển, thế tử gia trở lại. Ta nghe quốc công gia nói, họa nghệ của thế tử gia lại tiến cao thêm một bước.”
Đối với tin tức này, Ôn Uyển thật đúng là không biết. Nhưng nghe được họa nghệ của Yến Kỳ Hiên tiến bộ, đương nhiên vui mừng, lập tức cười nói: “Vậy thì tốt. Nếu hắn vẫn tiếp tục nghiên cứu, tương lai nhất định có thể trở thành một đời đại sư đấy. Thế tử phi, phải chúc mừng ngươi rồi.”
Giang Lâm khẽ cười nói: “Trước khi ta tới đây, thế tử gia muốn ta thay hắn nói một tiếng cảm tạ. Cảm tạ Quận chúa nói lời hay trước mặt hoàng thượng.” Một đệ tử tôn thất có tước vị không thể rời đi kinh thành, đặc biệt là người như Yến Kỳ Hiên lại càng không có khả năng. Bản thân Yến Kỳ Hiên cũng tự biết, đây là có Ôn Uyển ở chính giữa xuất lực.
Ôn Uyển nở nụ cười chân thành: “Nếu muốn tạ ơn thì nên lấy ra thành ý. Cũng không thể nói một chút trên miệng là xong. Những lễ vật khác ta không cần, bảo hắn chọn lựa mấy tác phẩm hắn cho là tốt nhất mang đến cho ta là được.” Nói lời khách sáo không có ý nghĩa. Đã nhiều năm như vậy, Ôn Uyển tin tưởng, Yến Kỳ Hiên cũng đã sớm buông xuống. Mặc dù không thể trở thành vợ chồng, nhưng cũng có thể trở thành bằng hữu .
Giang Lâm thấy sắc mặt Ôn Uyển như thường, cười đáp: “Được, chờ ta trở về sẽ đem lời này của Quận chúa chuyển cáo cho thế tử gia.” Giang Lâm thật sự không ăn giấm, bởi vì không cần thiết phải ghen. Bất kể thế tử có thực đã buông xuống hay không, nhưng Giang Lâm có thể khẳng định Ôn Uyển đã sớm buông xuống. Nếu không, cũng không thể nào toàn thân đều tràn ngập mùi vị của hạnh phúc như vậy, nhìn vào sẽ làm cho người ta hâm mộ.
Nói đến Yến Kỳ Hiên, tất nhiên cũng nói đến Tào Tụng, Mai nhi cười nói: “Lần này Tào Tụng cũng theo chân Yến Kỳ Hiên đồng thời trở về .”
Ôn Uyển cười nhạt, không có đón lời này. Tào Tụng, đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, nếu không ai nói tới, Ôn Uyển cũng quên mất còn có một người như thế đấy.
Mai nhi thấy Ôn Uyển không có hứng thú, cũng không nói tiếp. Đại công chúa một mực ở trong biệt viện, không tham dự vào chuyện hỗn loạn. Cũng coi như may mắn trong bất hạnh, chẳng qua vợ chồng hai người chưa xé rách mặt mà thôi, nhưng đã sớm trở thành người dưng.
Mai nhi và Giang Lâm tới lúc sắc trời đã tương đối trễ. Ba nữ nhân ở chung một chỗ, đương nhiên nói cũng đặc biệt nhiều, thật giống như một cái nháy mắt đã đến giờ dùng cơm trưa.
Đến chính viện, Minh Duệ và Minh Cẩn đã chờ ở đây. Ôn Uyển vốn có ý chuẩn bị cho Bạch Thế Niên nhìn hai tiểu cô nương một cái. Nhưng buổi sáng bởi vì Hầu phủ có chút việc, Bạch Thế Niên đã đi qua, đến bây giờ cũng chưa có trở lại.
Minh Duệ và Minh Cẩn hành lễ với Giang Lâm và Mai nhi xong, liền đứng ở một bên.
Mai nhi là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích. Giang Lâm đối với Minh Cẩn cũng rất hài lòng, hiện tại Minh Cẩn so với lần nhìn thấy trước đây đã trầm ổn hơn không ít.
Minh Cẩn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mẫn gia. Đối với tướng mạo của Mẫn gia, đương nhiên là Minh Cẩn vạn phần thích, thật là một tiểu muội muội xinh đẹp.
Minh Duệ đối với Di Huyên lại là làm như không thấy, giống như Di Huyên là không khí vậy. Điểm này khiến cho Mai Nhi âm thầm quan sát không nhịn được mà than thở dưới đáy lòng, Minh Duệ đối với nữ nhi nhà mình cũng quá lãnh đạm rồi.
Cổ đại nam nữ bất đồng, Ôn Uyển cười nói: “Cũng không có nhiều kiêng kỵ như vậy, chúng ta cùng nhau dùng bữa thôi!” Mặc dù lễ nghi quy củ rất nhiều, nhưng Minh Duệ và Minh Cẩn vẫn là hài tử, cộng thêm lại có một tầng quan hệ kia, tự nhiên cũng không ngại. Nếu Bạch Thế Niên ở chỗ này, thì không thể cùng bàn rồi.
Thời điểm dùng bữa, Minh Duệ vẫn là mắt nhìn thẳng. Minh Cẩn bởi vì … nửa năm này được Bạch Thế Niên nghiêm khắc dạy bảo, cũng không dám càn rỡ, trừ hai mắt nhìn muội muội xinh đẹp nhiều một chút, cũng không dám nói gì.
Ăn cơm ở đây chính là ăn không nói ngủ không nói, khách nhân tới lại càng không thể nói chuyện. Bữa cơm này, dùng được đặc biệt an tĩnh.
Dùng xong thiện, Ôn Uyển cười nói với Minh Duệ: “Huynh đệ các con dẫn Di Huyên và Mẫn gia đi trong viện một chút để tiêu thực.” Cái gọi là đi một chút, phía ngoài mặt trời lớn như vậy đương nhiên không thể đi. Ôn Uyển đây là muốn cho bọn hắn có cơ hội nói chuyện.
Mai nhi và Giang Lâm cũng không phản đối. Ôn Uyển nói ở trong viện, cũng chính là cái đại viện này, cũng không thể có chuyện gì. Mặc dù phía ngoài quy củ nghiêm khắc, nhưng cũng đều biết linh hoạt.
Ôn Uyển chờ hài tử đi rồi mới cười nói: “Đừng nói ta không biết quy củ. Để cho hài tử quen thuộc cũng tốt. Quen thuộc rồi sau này sẽ trao đổi nhiều hơn, sau này mới tốt.” Sau này, tất nhiên là nói sau khi thành hôn. Tình cảm thanh mai trúc mã, vẫn rất bền vững. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương không ghét, mà yêu thích lẫn nhau.
Mai nhi cười nói: “Nếu bọn ta không đáp ứng, mới vừa rồi đã mở miệng cự tuyệt.” Nàng đang rầu rỉ Minh Duệ đối với Di Huyên quá lạnh nhạt, hiện tại tạo cơ hội cho bọn hắn nói chuyện đương nhiên là tốt, cũng nhìn một chút xem Minh Duệ rốt cuộc là có thái độ gì.
Ôn Uyển cùng Mai nhi và Giang Lâm nói chuyện, đã thấy Thu Hàn đi lên nói: “Quận chúa, Hầu gia trở lại.”
Ôn Uyển nghe vậy hỏi vội: “Bây giờ trở về, sợ là chưa ăn trưa rồi. Bảo bọn họ đi chuẩn bị đồ ăn trưa đi.” Nói xong, cùng Mai nhi và Giang Lâm nói hai câu thì ra khỏi phòng.
Ôn Uyển thấy trán Bạch Thế Niên đổ mồ hôi hột, lấy khăn lau mồ hôi cho hắn nói: “Chuyện đã xong rồi?” Ôn Uyển cho rằng chuyện đã xong xuôi.
Bạch Thế Niên cũng lắc đầu: “Không có. Lát nữa còn phải đi tiếp.”
Ôn Uyển nhìn mặt trời thật to phía ngoài, oán giận nói: “Chàng cùng thật là, mặt trời lớn như vậy, chưa xong việc cũng đừng có trở lại. Chờ xử lý xong chuyện rồi trở về cũng không muộn.” Mặt trời lớn như vậy, đi trở về cũng mất một canh giờ, nóng đến chết rồi.
Bạch Thế Niên cười nói: “Không phải nàng nói cho ta nhìn con dâu tương lai sao? Ta đã đáp ứng nàng, không thể nuốt lời .” Thật ra thì Ôn Uyển suy nghĩ nhiều rồi. Mặt trời biên thành còn gay gắt hơn mặt trời ở nơi này rất nhiều. Rồi lại nói nam nhân phơi nắng thì đâu có chuyện gì. Hắn cũng không phải là Ôn Uyển, sợ phơi nhiều, rám đen, không đẹp.
Ôn Uyển cười khẽ: “Đợi lát nữa để chàng nhìn.”
Thời điểm Di Huyên và Mẫn gia tới đây làm lễ ra mắt với Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên vừa liếc mắt một cái cũng biết ai là ai rồi. Thật sự là đứa nhỏ Mẫn gia này quá xinh đẹp.
Sau khi hài tử đi xuống, Bạch Thế Niên cảm thán: “Lớn lên quả thật tốt.” Tuổi nhỏ đã là một mỹ nhân bại hoại, sau này lớn lên, tuyệt đối là một đại mỹ nhân. Quy củ học được không tồi, tự nhiên mà hào phóng. Ừ, nhìn cũng không giống loại không đáng tin như Yến Kỳ Hiên.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Cái này còn có thể giả bộ sao? Tiện nghi cho Minh Cẩn nhà chúng ta.” Hài tử xinh đẹp như vậy, lại là họ Yến. Nếu không phải nhà bọn họ định ra, sợ là phải gả vào hoàng thất.
Bạch Thế Niên quét Ôn Uyển một cái: “Người nào tiện nghi người nào còn không biết được đâu” Nếu không phải Ôn Uyển đáp ứng, hắn còn không nguyện ý. Rất xinh đẹp thì thế nào, trên đời này cô nương xinh đẹp còn nhiều mà, cũng không phải chỉ có một người như vậy.
Ôn Uyển thấy thế nói: “Còn ghen tị?” Nhớ năm đó đạp đổ bình dấm chua, thế mà vẫn nhớ thương đến bây giờ.
Bạch Thế Niên cười ha hả không ngừng: “Là hắn đem khuê nữ gả tới đây. Cũng không phải là ta đem khuê nữ gả đi. Ta việc gì phải ghen. Nếu là khuê nữ của ta, thì ta đây kiên quyết phản đối.” Gả đến một gia đình không đáng tin như vậy, hắn mới không muốn.
Ôn Uyển đối với cái này loại vấn đề mang tính giả thiết này thì không đáp lời.
Lúc này La Thủ Huân và Yến Kỳ Hiên, Tào Tụng ở cùng một chỗ uống rượu! La Thủ Huân nhìn Yến Kỳ Hiên toàn thân tản mát ra phong độ của người trí thức, phảng phất như nho sinh tao nhã, rất là cảm thán. Nhớ năm đó Yến Kỳ Hiên là một người ngu ngốc, không nghĩ tới bây giờ có thể trở thành họa sĩ có chút danh tiếng như vậy. Còn có, Tào Tụng cũng đã trở thành họa sĩ, hai người hiện tại cũng đang hướng về cái danh đại họa sĩ đương triều mà tiến về phía trước.
Chẳng qua, dựa theo lời nói của La Thủ Huân, đi khắp nơi như vậy, rốt cuộc cũng là ăn gió nằm sương, rất cực khổ. Cho nên lời nói lúc này cũng có ý khuyên giải. Dù sao cũng là người sắp thành ông nội rồi, nơi nào còn có thể ngày ngày đi ra ngoài chứ? Người bình thường cho rằng một thế tử Vương Phủ, ở bên ngoài ăn gió nằm sương chịu gian khổ không phải là chuyện tốt gì. Nhưng Yến Kỳ Hiên lại rất vui vẻ làm chuyện này, trong lúc đi dạo nơi sơn thủy, xem giang sơn Đại Tề phong cảnh như họa, hắn mới cảm thấy, mình không có phí công đi tới thế gian này một lần.
Tào Tụng cũng như thế, có thể gửi gắm tình cảm vào nơi sơn thủy, từng bước tiến lại gần giấc mộng của mình, đối với hắn mà nói, cũng không coi là tiếc nuối. Về phần những chuyện ngổn ngang khác, hoàn toàn có thể không để ý tới.
Một chén lại một chén, uống đến cuối cùng, Yến Kỳ Hiên uống cao hứng, miệng phun ra chân tướng: “Năm đó Ôn Uyển nói mơ ước lớn nhất của nàng, chính là nhìn hết mĩ cảnh trong thiên hạ, ăn hết món ngon trong thiên hạ. Ôn Uyển không thể tự mình làm, ta thay nàng đi làm. Đại Tề thật có rất nhiều cảnh đẹp, có lẽ ta phải dùng thời gian cả đời mới có thể nhìn xong.”
La Thủ Huân nghe, không lên tiếng nữa.
Tào Tụng nghe cười nói: “Đừng nghe hắn say rượu hồ ngôn loạn ngữ. Là chính bản thân hắn thích, nếu chính hắn không thích, cho dù đây có là mơ ước của Quận chúa Ôn Uyển, hắn cũng không kiên trì tiếp được.”
La Thủ Huân cẩn thận hỏi: “Lần này ngươi trở về, không đi tới nhìn đại công chúa một chút sao?” Nói đến chuyện này Tào Tụng cũng coi như may mắn. Ít nhất vợ chồng chia lìa, hoàng đế cũng không lên tiếng, nếu lúc ấy hoàng đế lên tiếng nói hắn không đối tốt với Đại công chúa, hắn cũng sẽ không được thoải mái như vậy.
Tào Tụng lắc đầu: “Tùy nàng đi thôi!” Đại công chúa nuôi trai lơ gì đó, những chuyện này hắn cũng đã nghe nói. Nếu là lúc còn trẻ, khẳng định trong lòng không thoải mái. Hiện tại, hắn đã sớm nhìn phai nhạt.
La Thủ Huân nhìn Tào Tụng càng ngày càng lạnh nhạt, trong lòng không biết mùi vị gì. Tào Tụng càng ngày càng giống phong thái của Tống Lạc Dương. Mà Yến Kỳ Hiên cũng càng nhích tới gần hướng này, không biết là tốt hay là xấu.
Tào Tụng thật giống như biết suy nghĩ của La Thủ Huân: “Có đôi khi danh lợi, danh tiếng, cũng đem người trói buộc, giãy dụa đến không thoát ra được. Hiện tại ta sống rất an nhàn tự tại. Ngươi không cần cảm thấy khổ sở.” Ngừng tạm một chút rồi nói: “Thật ra thì ta rất hâm mộ Quận chúa Ôn Uyển, ta không hâm mộ nàng có được địa vị cao, mà là hâm mộ nàng còn nhỏ có thể nhận được Tống Lạc Dương làm thầy. Tâm tình của nàng, chúng ta không thể so sánh được.”
La Thủ Huân cũng gật đầu. Rất nhiều thứ trên người Ôn Uyển là học được từ Tống Lạc Dương. Có thể nói, Ôn Uyển có hôm nay, cũng không thiếu công lao của Tống Lạc Dương.
Sau khi Ôn Uyển tiễn đám người Mai nhi và Mẫn gia rời đi, Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa, Mẫn gia kế thừa tất cả ưu điểm của Yến Kỳ Hiên và Giang Lâm. Hôm nay nhìn Minh Cẩn cũng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mẫn gia ” Bạch Thế Niên nhìn coi như cũng vừa lòng.
Hạ Dao cũng cười một tiếng: “Tiểu tử này, thật đáng lo a!”
Ôn Uyển cười lắc đầu. Chuyện này cũng không có biện pháp, tận lực sưả vậy!
La Thủ Huân về đến nhà, nói đến chuyện này cùng Mai nhi: “Ta không nghĩ tới, Yến Kỳ Hiên lại vì hoàn thành mơ ước của Ôn Uyển mà phiêu đãng khắp nơi.” La Thủ Huân rất cảm khái. Hắn cho rằng chuyện này đã sớm qua rồi.
Mai nhi nhìn vẻ mặt cảm động của La Thủ Huân không khỏi buồn cười nói: “Có lẽ bắt đầu là có ý nghĩ này. Nhưng thực sự muốn đi, cũng phải chính hắn thích. Rồi lại nói, chàng có cái gì mà cảm khái. Chẳng lẽ chuyện Ôn Uyển làm cho Yến Kỳ Hiên còn thiếu sao? Muốn ta nói, may là Ôn Uyển không gả cho Yến Kỳ Hiên, nếu không Ôn Uyển cũng không có được hạnh phúc như hiện tại.” Coi như là Yến Kỳ Hiên của hiện tại, cũng không biết quan tâm đến người thân cận. So sánh với Thần Vũ hầu, căn bản là không thể sánh bằng rồi.
La Thủ Huân ngậm miệng, đem so Yến Kỳ Hiên với Bạch Thế Niên, quả thật là không cách nào sánh bằng.
Mai nhi cũng nói đến chuyện ngày hôm nay. Sau khi nói xong lo lắng nói: “Minh Duệ tốt thì có tốt, chính là tính tình có chút lạnh nhạt. Nếu cứ như vậy thì sau này phải làm thế nào?”
La Thủ Huân cho rằng Mai nhi hoàn toàn là quan tâm vớ vẩn: “Nàng thật là không có chuyện gì nghĩ lung tung. Lúc này hài tử mới chín tuổi biết cái gì? Chính là Minh Cẩn, đó cũng là hài tử thích nhìn tiểu cô nương xinh đẹp. Hai người từ nhỏ quen biết, Ôn Uyển lại để cho bọn họ chung đụng qua, hắn không bài xích chính là tỏ vẻ đón nhận.” Suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân không giống nhau. La Thủ Huân cho rằng Minh Duệ có thể cùng Di huyên mở miệng nói chuyện, khi biết đó là vị hôn thê của mình còn có thể có thái độ tốt như vậy, chính là đồng ý.
Mai nhi vẫn có chút lo lắng, người làm mẹ đương nhiên hi vọng nữ nhi tốt, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn đem chuyện này nuốt trở lại. Bất kể quan hệ giữa nàng và Ôn Uyển thân thiết cỡ nào, Minh Duệ là nhi tử của Ôn Uyển, làm mẹ khẳng định sẽ nghiêng về phía nhi tử. Hiện tại đã nói ra yêu cầu như vậy, vạn nhất khiến Ôn Uyển cho rằng Di Huyên có bất mãn đối với Minh Duệ sẽ không tốt.
Một mặt khác, Giang Lâm cũng lo lắng Minh Cẩn. Minh Cẩn nhiệt tình đối với nữ nhi là chuyện tốt, nhưng cũng quá nhiệt tình rồi. Sau này ít để cho bọn họ tiếp xúc đi thôi. Ừ, vẫn là ít mang nữ nhi đi phủ Quận chúa, tránh cho gây ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy cũng không tốt.
Nếu Ôn Uyển biết ý nghĩ của hai vị mẫu thân này, nhất định sẽ cảm khái, người làm mẹ a, luôn luôn sẽ có điều phiền lòng!
Không đến hai ngày sau, hoàng đế cho người đưa tới ba hài tử, đều đã trải qua tuyển chọn tinh tế, nghe nói tư chất nhất lưu, bản thân đều có ưu thế của riêng mình.
Ôn Uyển khảo hạch xong, đều rất tốt, nhưng không một ai trong số đó thỏa mãn được tất cả yêu cầu của Ôn Uyển, nên nói với người dẫn tới: “Không được.” Giỏi đánh bàn tính, tính nhẩm nhanh, những điều này cũng không có ích lợi gì. Người được tiếp nhận, nhất định phải có tài năng thương nghiệp, còn cần có ánh mắt biết nhìn đại cục. Ừ, những thứ này cũng là thứ yếu, có thể dạy dỗ. Người Ôn Uyển muốn chính là một người sinh ra là để buôn bán. Nhưng người tài giỏi như thế, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Người đến có chút thất vọng, nhưng vẫn dẫn ba hài tử trở về. Nhưng rất nhanh, Thu Hàn đi tới nói: “Quận chúa, có chút vấn đề. Trong đó có một hài tử biết Đại thiếu gia.”
Ôn Uyển thả chén trà trên tay xuống: “Sao, biết Minh Duệ? Có chuyện trùng hợp như thế sao? Dẫn tới hỏi một chút, để xem là chuyện gì xảy ra?”
Thực ra cũng rất trùng hợp, chính là năm ngoái khi Minh Duệ đi hải khẩu gặp được, sau hài tử kia nhìn thấy Minh Duệ thì kêu lên. Ôn Uyển cười, lại không nói chuyện.
Minh Duệ cũng nói: “Mẹ, người này không tệ. Nếu có thể thì con hi vọng mẹ có thể giữ hắn lại.”
Ôn Uyển phất tay để cho tất cả mọi người lui xuống, chờ đến khi chỉ còn lại hai người, Ôn Uyển đem thân phận của hài tử nói: “Hắn không thừa kế được y bát của mẹ.” Đứa bé này rất thông tuệ, nhưng chỉ có thông tuệ thì chưa đủ.
Minh Duệ lắc đầu: “Mẹ, ý của con là muốn người đưa hắn cho con.” Minh Duệ nhìn thiếu niên tên gọi Trầm Vô Từ này, cho rằng có thể đặt ở bên cạnh bồi dưỡng. Bồi dưỡng tốt rồi, cũng có thể trở thành một cánh tay đắc lực. Minh Duệ tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Ôn Uyển cười nói: “Con có lòng tin đối với hắn như vậy sao?”
Minh Duệ gật đầu.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Như vậy đi, mẹ đi nói một chút với ông cậu hoàng đế. Nếu ông cậu đồng ý, vậy thì đưa hắn đến cho con. Nếu không đồng ý thì thôi, con muốn nhân tài thế nào, mẹ đều chiêu mộ cho con.”
Một chuyện nhỏ như vậy, hoàng đế đương nhiên là đồng ý: “Tiểu tử này thật có ánh mắt, liếc thấy là một nhân tài, đã sớm biết gom lại rồi.”
Trong lòng Ôn Uyển gõ một tiếng phách: “Cái gì mà nhân tài hay không nhân tài? Trầm Vô Từ này thông tuệ thì có thông tuệ, nhưng thông minh lộ ra ngoài. Người chân chính thông tuệ, phải hiểu được khiêm tốn mới là vương đạo.” Ôn Uyển vẫn luôn thờ phụng khiêm tốn là vương đạo.
Hoàng đế cười nói: “Cháu cho rằng người nào cũng như cháu sao? Cháu xem có thể nhìn lại một lần, chọn ra một người không?”
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Cậu hoàng đế, theo cháu thấy, người nên chú ý đến con nối dòng trong nhà những phú thương kia, bọn họ từ nhỏ tai nghe mắt thấy, cũng sớm biết thế nào là làm ăn. Cho nên xác suất có thể chọn lựa ra người thích hợp càng lớn hơn…”
Hoàng đế suy nghĩ một chút gật đầu: “Được.”
Lúc trở về, Ôn Uyển nói chuyện này cùng Bạch Thế Niên: “Cũng không biết Minh Duệ coi trọng tiểu tử này chỗ nào.” Nghĩ tới hoàng đế nói đến chiêu mộ nhân tài, Ôn Uyển lại hối hận đã mở miệng. Xem ra, sau này vẫn nên để cho Minh Duệ kiềm chế hơn, đừng để cho cậu hoàng đế nhìn tới thằng bé.
Bạch Thế Niên nói: “Đứa nhỏ này ta cũng thấy qua, quả thật không tệ, điều giáo tốt lắm, sau này có thể làm phụ tá đắc lực. Có thêm ân cứu mạng, tương lai có thể trung thành đối với Minh Duệ.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Lần này là do ta sơ sót. Sau này không thể theo ý thằng bé nữa. Nhân tài cũng không phải chỉ có một, thiếu một người này cũng không ít. Lần này đã như vậy, sau này trăm triệu lần không được.”
Bạch Thế Niên không biết vì sao Ôn Uyển phải kiêng kỵ như vậy, không phải chỉ là một hài tử thôi sao, cần gì phải khẩn trương thế? Bạch Thế Niên cho rằng Ôn Uyển thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Ôn Uyển cũng không biết nên giải thích thế nào cho Bạch Thế Niên. Minh Duệ đứa nhỏ này quá xuất sắc, lại có dã tâm, nếu sinh ra trong gia tộc nhỏ, đương nhiên không có chuyện gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại sinh ra trong nhà bọn họ.
Làm hoàng đế điều kiêng kỵ lớn nhất chính là hạ thần có dã tâm quá lớn, sau này không thể thần phục. Nếu đúng là như vậy, Ôn Uyển rất lo lắng. Loại lo lắng này không phải là không có căn cứ. Nếu nói không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Xem ra, còn phải để Minh Duệ thu liễm một hai. Khụ, nhi tử quá xuất sắc, cũng là một phiền não lớn.