Phủ Trấn Quốc Công, thân là thế tử phu nhân Mộng Tuyền phải xử lý việc nhà. Tinh thần có chút không tốt. Xoa xoa huyệt thái dương. Nha hoàn bên người mang một ly trà đến.
Mông Tuyền nhận cốc trà xong lại tiếp tục xử lý sự vụ. Lúc này bên ngoài có một nha hoàn đi tới nói: “Thế tử phu nhân, cữu lão gia tới.”
Mộng Tuyền nghe người bên ngoài nói cữu lão gia tới vội đứng lên. Đệ đệ Đồng Phúc lần này ra ngoài công tác nửa năm. Nàng nhận được tin đệ đệ lần này công tác không yên. Hôm nay bình an trở về cũng khiến trái tim luông lơ lửng của nàng bình ổn lại.
Bình Đồng Phúc tiến vào chỉ thấy trong mắt tỷ tỷ có nước, liền tiến phía trước nói: “Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy? Đệ rất tốt, tỷ khóc cái gì?”
Mộng Tuyền lau nước mắt: “Không khóc, tỷ vui vẻ thôi! Trông trời trông đất cuối cùng cũng trông được đệ về. Về gặp mẹ chưa? Nửa năm nay mẹ rất nhớ đệ.”
Bình Đồng Phúc gật đầu: “Đã gặp mẹ. Mẹ rất tốt, tỷ không cần lo lắng. Nhưng thật ra nhị tỷ đừng quá vất vả.” Quản phủ Quốc Công lớn như vậy rất mệt mỏi.
Mộng Tuyền cười lắc đầu: “Đây là việc tỷ nên làm, hạ nhân cũng có người giúp đỡ, tỷ không sao. Nhưng thật ra đệ đó, lần này đi ra ngoài nửa năm mà vừa gầy vừa đen.”
Bình Đồng Phúc chưa nói lần này đi công tác nguy hiểm vạn phần, cười tránh nặng tìm nhẹ nói những tin đồn thú vị dọc đường đi. Nói một khắc đồng hồ thì thế tử gia đến.
Bình Đồng Phúc đối với vị tỷ phu này, nói thế nào nhỉ? Nể mặt tỷ phu, khách khí. Trừ lần đó ra, những chuyện khác thì không có. Cho nên khi nói chuyện đều là những lời khách sáo.
Bình Đồng Phúc dùng bữa rồi về.
Mộng Tuyền đỏ mắt tiễn Bình Đồng Phúc, quay đầu nhìn trượng phu: “Khiến thế tử gia chê cười rồi.” Lần này đệ đệ bình an trở về, nàng nhất thời khó kìm lòng nổi.
Thế tử gia La Đại Hổ lập tức cười không nói gì. Đối với cậu em vợ này hắn ngược lại cố tình kết giao nhưng rõ ràng là tiểu cữu cũng không muốn gặp hắn. Kỳ thực La Đại Hổ cũng không biết tiểu cữu hiện tại tại sao lại không muốn gặp hắn? Nhớ rõ trước đây ở chung vẫn rất tốt, khi thành thân với thê tử cũng còn rất hiền hòa. Nhưng thời gian càng lâu, đối với hắn càng bớt thân thiết, khách khí có thừa. Ban đầu hắn cố ý đi tìm hiểu rõ nguyên nhân, để bồi đắp tình cảm.
Lại nói tiểu cữu này của hắn cũng là một nhân tài. Tiến sĩ hai bảng, khoa cử nhập sĩ nhưng thân thủ cũng không tệ, thuộc về loại có thể văn cũng có thể võ, là người văn võ song toàn. Sau khi nhập sĩ, tiền đồ rất quang minh nhưng không biết vì sao lại đầu hạ dưới trướng Linh Đông. Chọn đội quá sớm.
Cũng vì vậy cha bảo hắn cách tiểu cữu xa một chút. Cha nói tiểu cữu dã tâm rất lớn. Thắng liền một bước lên trời, nếu thất bại chỉ sợ liên lụy đến vợ con. Hắn nghe cha nói vậy, tình cảm với tiểu cữu càng ngày càng xa lạ, gặp mặt nói chưa được mấy câu.
Mộng Tuyền không biết thế tử đang nghĩ gì chỉ ôn nhu nói đến một chuyện trong phủ. Đương nhiên là một ít chuyện không tiện nhúng tay.
Hổ ca nhi nghe xong phần lớn là gật đầu: “Chuyện này nàng làm rất đúng. Có chút nước đục chúng ta không thể dính vào.” Lại nói hắn rất hài lòng về thê tử. Quản gia rất tốt, trong trong ngoài ngoài đều xử lý thỏa đáng, giao tiếp đối ngoại cũng được, nội trạch chưa bao giờ khiến hắn phân tâm.
Mộng Tuyền nghe lời này cười khéo léo: “Dạ.” Đây chính là phận sự của nàng.
Vợ chồng hai người đang nói chuyện liền nghe bên ngoài có người nói: “Thế tử gia, thế tử phu nhân, Hoa di nương khó chịu, muốn mời đại phu.”
Hổ ca nhi nhìn Mộng Tuyền.
Mộng Tuyền cười nói: “Thế tử gia đi thăm di nương trước đi. Thiếp cho người cầm thẻ bài đi mời thái y xem bệnh cho Hoa di nương.”
Hổ ca nhi gật đầu một cái liền ra ngoài.
Thất Thất – nha hoàn bên người Mộng Tuyền hận hận nói: “Phu nhân thật tốt tính, để tiện nhân này tùy ý lộng hành.” Có đôi khi nàng thực nghĩ thế tử phu nhan quá thiện lương.
Mộng Tuyền cười: “Nàng muốn chơi thì cứ để nàng ta chơi thôi!” Thái phu nhân và phu nhân Quốc Công đều là người cực kỳ quy củ, sẽ không vì ngươi có địa vị đặc thù mà đối xử đặc biệt.
Thất Thất dậm chân một cái, nhìn phu nhân nhà mình mà gấp muốn chết đi được.
Mộng Tuyền phất tay nói: “Ngươi đi xuống trước đi!” Nha đầu này là lão phu nhân cho, rất nhiều lời không thể cho nàng ta biết.
Mộng Tuyền nghĩ đến ma ma đã về dưỡng lão, bên người nàng thiếu một cánh tay. Nàng thở dài não nề một tiếng. Vốn một nhà hòa thuận vui vẻ nhưng đệ đệ lại có dã tâm, lần này không nói với nàng nhưng nàng lại rất rõ, đệ đệ lần này ra ngoài công tác mạo hiểm vạn phần. Cầu phú quý trong nguy hiểm, muốn vinh hoa phú quý phải trả giá thật lớn. Nàng chỉ có một đệ đệ như vậy nàng thật hi vọng Phúc ca nhi không gặp chuyện gì.
Tử Y – thiếp thân nha hoàn của Mộng Tuyền bưng một ly trà đến: “Phu nhân, Hoa di nương càng nháo càng tốt. Đến lúc đó để thái phu nhân biết nàng ta làm sao còn nói gì được.” cứ nghe năm đó Quốc Công gia vì chỉ có ba con trai trưởng cũng vì thái phu nhân không thích thứ xuất. Toàn bộ di nương tác loạn đều bị thái phu nhân bán hết. Hiện tại cũng vì thái phu nhân ở trong miếu lâu mặc kệ chuyện trong phủ, hơn nữa tính tình thế tử phu nhân lại tốt, nữ nhân kia ỷ có Quốc Công phu nhân làm chỗ dựa mới không biết sống chết vượt quyền như vậy.
Mộng Tuyền không nói gì, không tới ba tháng Hoa di nương liền sinh non, người hạ thuốc là người nàng phái đi hầu hạ Hoa di nương. Bởi vì chuyện này thế tử gia giận dữ, nhận định là nàng làm ra, còn nói nàng không thể dung chứa người khác.
Nàng lập tức đi chính viện, quỳ gối trước mặt mẹ chồng: “Mẫu thân, thế tử gia vì nha hoàn con đưa làm chuyện này mà khẳng định là con làm hỏng thai của Hoa di nương. Con dâu không làm chuyện như vậy, mong mẫu thân tra rõ sự tình.” Hoa di nương tự cao vì là cháu gái nhà mẹ đẻ của mẹ chồng, cho nên công khai nháo chuyện. Nhưng không biết phủ Quốc Công có quy củ của phủ Quốc Công, cho rằng dùng một đứa bé là có thể hạ thế tử phu nhân là nàng, cũng quá ngây thơ rồi.
Mai Nhi nhìn Mộng Tuyền quỳ dưới đất, thở dài: “Chuyện này ta sẽ cho người tra rõ. Chỉ cần không phải con làm ta sẽ trả lại sự trong sạch cho con.” Lại nói nàng cũng một bụng tức. Năm đó Mộng Tuyền gả qua quan hệ với nàng cũng rất hòa hợp nhưng cháu gái nhà mẹ đẻ không chịu thua kém, vậy mà câu được Hổ ca nhi, hai người còn tư tương thụ thụ. Chuyện liên quan đến mặt mũi nhà mẹ đẻ nàng có không muốn cũng chỉ có thể nạp nàng ta vào phủ.
Nàng cũng biết làm vậy là gây ngột ngạt cho con dâu. Vì nàng ta là cháu gái, thân phận so với những người khác quý trọng hơn, còn bởi vì nàng khiến con dâu quản thúc cũng bó tay bó chân. Nếu vừa vào cửa đã an phận thủ thường thì cũng thôi đằng này vừa vào cửa đã ầm ĩ mỗi ngày. Nàng phủi tay mặc kệ, nhưng cũng không thể không quản. Không ngờ lần này lại ầm ĩ đến sảy thai.
Nếu nói là Mộng Tuyền bỏ thuốc, Mai Nhi không tin. Con trai thứ xuất đã có ba đứa, không thể không dung một đứa.
Mộng Tuyền nghe phu nhân Quốc Công gọi thế tử qua, sau đó phái người hung hăng khiển trách Hoa di nương đang nằm trên giường bệnh một trận, cấm túc Hoa di nương, ba tháng không được rời khỏi viện.
Tử Y có chút bất bình. Lão phu nhân quá thiên vị Hoa di nương, dám vu oan giá họa hại thế tử phu nhân, một người chính thất, nặng thì đánh chết, nhẹ thì đưa đến thôn trang. Cũng không ngờ chỉ cấm túc ba tháng. Đây là thiên vị.
Mộng Tuyền nghe xong khẽ cười, kết quả này nàng đã sớm dự liệu. Trước đây mỗi lần ầm ĩ kết quả đều là tiếng sấm to mưa nhỏ. Mẹ chồng nói mặc kệ Hoa di nương, để nàng túy ý xử lý nhưng cuối cùng vẫn nhúng tay. Bằng không Hoa di nương đâu thể như bây giờ, đến nàng cũng dám tính toán.
Tử Y thấy thần sắc phu nhân nhà mình cũng có chút khó chịu: “Phu nhân, khổ cho người.” Cô nương nhà mình gả cao, nhà mẹ đẻ lại không nương tựa được. Ở nhà chồng chịu ủy khuất đau khổ cũng không thể tố.
Mộng Tuyền cười: “Mỗi người đều có một quyển kinh khó đọc. Ta đã rất tốt rồi.” Những người khác trong Bình gia bây giờ còn đang sống trong xóm nghèo đây! Mà nàng hiện tại sống trong cuộc sống vinh hoa phú quý cẩm y ngọc thực.
Mộng Tuyền nghĩ đến người Bình gia, lập tức không nhịn được nghĩ đến cô cô mình. Năm đó vì Bình gia vu cổ nguyền rủa cô cô khiến hoàng đế giận dữ, Bình gia bị xét nhà đoạt tước. Một phòng nhà nàng vì có bà nội công chúa nên không bị dính vào. Cuối cùng tỷ muội ba người các nàng cũng được cô cô đối tốt, đều gả cho người trong sạch, Phúc ca nhi cũng cưới danh môn khuê nữ.
Bình Đồng Phúc từng nói với nàng, cả nhà họ thiếu cô cô rất nhiều, nhiều đến nỗi cả đời cũng không trả hết. Những cái này nàng đều biết, nàng gả vào phủ Quốc Công, nhà mẹ đẻ thế cô nhưng trong phủ Quốc Công cũng không có người coi khinh nàng. Không chỉ vì đồ cưới của nàng dày mà càng bởi vì có cô cô làm chỗ dựa cho nàng. Cũng vì vận khí nàng vô cùng tốt, gả vào phủ Quốc Công một năm liền sinh trưởng tử, năm thứ ba sinh con thứ. Mặc dù lúc sinh con thái y nói thân thể bị tổn thương, sau này sợ rằng khó sinh nhưng nàng đã có hai con trai, đã đứng vững gót chân ở phủ Quốc Công.
Mẹ chồng nhân từ, vợ chồng ân ái, dưỡng dục hai con trai. Nàng nghĩ cuộc đời đã rất hạnh phúc. Chỉ là nàng nằm mơ cũng không ngờ trượng phu và cháu gái của mẹ chồng tạo thành việc cẩu thả. Hơn nữa mẹ chồng và trượng phu cũng không hỏi nàng một câu đã nạp nữ nhân kia vào phủ. Thậm chí còn muốn danh phận trắc thất vào cửa. Chuyện này đã làm lòng nàng bị tổn thương.
Tử Y thấy phu nhân nhà mình buồn bực không nói lời nào, khóe mắt ê ẩm. Cô nương lúc ở nhà mẹ đẻ, nói một không hai. Đâu như bây giờ, mọi chuyện đều bị cản tay. Tính tình cũng thay đổi nhiều.
Mộng Tuyền cho rằng chuyện này đã xong không ngờ còn chưa! Thế tử gia đi tìm lão phu nhân, nói Hoa di nương sảy thai bị ủy khuất hơn nữa trước đây hắn đã đáp ứng cho Hoa di nương danh phận trắc thất, hiện tại muốn nhân chuyện này nâng Hoa di nương lên làm trắc thất.
Thái độ lão phu nhân làm sao Mộng Tuyền không biết, nhưng nếu không truyền ra ngoài là đã cự tuyệt nói vậy còn đang do dự. Tử Y nước mắt lã chã nói: “Phu nhân, nếu Hoa di nương thành trắc thất ngược lại càng không chèn ép được nàng ta.”
Mộng Tuyền cười khẩy nói: “Trước đây Hoa di nương muốn vị trí trắc thất đi, đáng tiếc cha chồng không đồng ý. Hiện tại làm ra chuyện như vậy còn muốn làm trắc thất, nằm mơ.” Nhà này chủ chân chính của phủ Quốc Công là cha chồng, không phải là mẹ chồng.
Trước đây chuyện Hoa di nương mẹ chồng nghiêng về phía mẹ đẻ nhà mình, thái độ cha chồng rất rõ ràng, thiếp thì có thể, nhưng muốn làm trắc thất, hai chữ thôi, nằm mơ. Cũng vì vậy tiểu La thị chỉ có thể dùng thân phận di nương vào cửa. Nếu không như vậy, nàng càng khó có thể chèn ép được.
Nói ra thì nàng đều dựa vào cô cô hết. Cô cô không chỉ là tỷ muội khuê phòng của mẹ chồng mà còn là bạn thân của cha chồng. Vì hai tầng quan hệ này nàng mới có thể thuận lợi gả vào phủ Quốc Công. Bằng không với tình huống nhà nàng khi đó nhất định là muốn từ hôn.
Hoa di nương cũng cũng bởi vì nhà mẹ đẻ nàng thế yếu, cho rằng nhà nàng ta tốt hơn nhà nàng. Luôn muốn đạp nàng thượng vị. Nếu không phải mẹ chồng là cô ả ta, có quốc công phu nhân che chở. Ả ta đâu còn có thể để tùy ý như vậy, sớm đã trừ đi rồi. Càng không cần nói đến chuyện bây giờ thiết kế hãm hại nàng.
Chuyện nội trạch Quốc Công gia không quản vì vậy nàng dùng kế để Quốc Công gia biết chuyện này. Quốc Công gia cho người gọi thế tử đến. Quốc Công gia và thế tử nói gì nàng không biết nhưng Hoa di nương bị đưa đi từ đường. Mãi cho đến ba tháng sau mới được trượng phu đón về.
Sau khi về từ từ đường, Hoa di nương rất an phận. Nhưng Hoa di nương an phận, khiến nàng đề cao cảnh giác. Nữ nhân này từ từ đường về càng ngày càng âm trầm.
Ngày hôm đó nàng đang xử lý công việc, bên ngoài một quản sự vào nói: “Thế tử phu nhân, đại cô nương từ hải khẩu đưa quà đến.” Nói xong dâng danh sách lên.
Mộng Tuyền nhìn danh sách thật dài, cười cho quản sự lui xuống. Nói đến đại cô tử cũng là người có vận số tốt. Gả qua một hai tháng liền theo trượng phu đi hải khẩu. Trên không có mẹ chồng quản, trượng phu không nạp thiếp, sau lại sinh một tiểu tử béo mập. Sau đó cách mỗi năm lại có thêm một tiểu tử béo tròn. Từ khi cưới đến giờ mỗi khi năm hết tết đến lại đưa lễ về. Người phủ Quốc công nói đại cô nương thật có phúc khí.
Tử Y ở bên cạnh tất nhiên cũng nói đại cô nương thật có phúc khí. Đã sinh được ba tiểu tử mập mạp rồi, hơn nữa đại cô gia cũng không nạp thiếp, ngày ngày trôi qua thật tự tại.
Mộng Tuyền mỉm cười: “Đúng vậy, thật có phúc khí. Không chỉ đại cô nương có phúc khí, cả quận chúa phủ Thuần vương cũng có phúc khí.” Đại cô nương không nói, dù sao cũng theo trượng phu đi hải khẩu, cách xa kinh thành. Quận chúa phủ Thuần vương mới thực sự là người có phúc khí. Cha mẹ chồng không ở chung một chỗ. Tự mình làm chủ gia đình, phu thê ân ân ái ái, là ao ước của người ngoài.
Tử Y nhịn không được nói: “Cũng là Quận chúa rộng lượng, làm con dâu người thật có phúc khí.” Nghe nói là quận chúa không muốn ở cùng với con dâu, nói là sợ phát sinh xung đột, ảnh hưởng đến tâm tình. Nhưng lại không cho nạp thiếp. Có mẹ chồng như vậy sao lại không thành phúc khí của con dâu chứ.
Mộng Tuyền cười khẽ: “Cô cô luôn thiện tâm rộng lượng.” Giống như cô cô đối với cả nhà nàng đều chiếu cố rất nhiều nhưng lại không cần các nàng ghi nhớ.
Tử Y cũng không nói gì.
Một nha hoàn hoảng hốt chạy vào nói: “Phu nhân, phu nhân, không xong rồi. Đại công tử, đại công tử không xong rồi.”
Nàng nghe xong thì muốn ngất. Mộng Tuyền biết tiểu Hoa thị không an phận. Nhưng không ngờ tiểu Hoa thị lại lớn mật như vậy, đánh chủ ý lên con nàng. Nỗ lực kiên trì chạy đến thăm nhi tử, thấy toàn thân con trai đều là máu.
Vừa hỏi liền biết nhi tử bị ngã từ trên núi xuống, ngã bất tỉnh nhân sự. Cũng may ông trời phù hộ, nhi tử tuy bị gãy chân nhưng thái y nói dưỡng ba, năm tháng liền khỏi. Sẽ không để lại bệnh căn gì, càng không thành tàn tật.
Nàng cầm chứng cứ chứng minh là tiểu Hoa thị hãm hại Thành ca nhi đưa ra nhưng thế tử gia lại không tin. Còn nói nàng vu hãm. Nói nàng không nhìn được Hoa di nương sống tốt, thế tử gia điều tra ra chỉ là ngoài ý muốn.
Mẹ chồng cũng nhúng tay tra xét nhưng tra được hại Thành ca nhi là một di nương khác. Không phải tiểu Hoa thị. Di nương này lợi dụng mâu thuẫn giữa nàng và tiểu Hoa thị, muốn trừ Thành ca nhi.
Nàng nghe mà lòng cực kỳ phẫn hận. Di nương kia không sinh được con trai, đến một nữ nhi cũng không có làm sao lại hại Thành ca nhi. Chỉ là mẹ chồng định chuyện này rồi, nàng không phản bác được.
Nàng nhìn nhi tử trên người đều là vết thương, không chỉ là con trai nàng mà còn là con của trượng phu, cháu ruột của mẹ chồng vì sao nhất định phải che chở cho nữ nhân này? Vì sao còn nhất định phải giữ Hoa di nương như con bọ cạp độc này ở nhà? Giữ một nữ nhân như vậy ở trong phủ, sợ không chỉ Thành ca nhi mà Thiều ca nhi cũng gặp nguy hiểm. Không được, nàng nhất định phải trừ nữ nhân này. Đáng tiếc nàng chưa nghĩ ra cách gì trừ tiểu Hoa thị thì đã ngã bệnh.
Phúc ca nhi đến phủ Quốc Công, tới thăm Mộng Tuyền. Thấy sắc mặt Mộng Tuyền cực kỳ không tốt. Sắc mặt liền âm trầm. Lần trước hắn gặp, tuy sắc mặt nhị tỷ có chút uể oải nhưng không như bây giờ, sợ là trong phủ Quốc Công có chuyện gì đó không tốt.
Phúc ca nhi cho người tìm nha hoàn hồi môn của Mộng Tuyền, hỏi rõ chuyện này. Sắc mặt Phúc ca nhi đen kịt, một di nương, một di nương của phủ Quốc Công thật đúng là có thể diện.
Thê tử của Phúc ca nhi, Hạ thị ôn nhu trấn an: “Lão gia, chuyện này chúng ta không thể nhúng tay. Nếu chúng ta nhúng tay, nhị tỷ ở phủ Quốc Công càng thêm chật vật.” Bọn nàng dù sao cũng là ngoại nhân, nếu tùy tiện nhúng tay vào việc của phủ Quốc Công, nhất định sẽ khiến Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân bất mãn.
Phúc ca nhi cau mày, nếu hắn không vì lo lắng chuyện này sớm đã đánh cho La Đại Hổ một trận. Đâu còn ở đây hao tâm tốn sức.
Ba vị tỷ tỷ Phúc ca nhi và Mộng Tuyền có tình cảm tốt nhất. Mẹ mình là một người tính tình nhu nhược, không thể dựa vào, đại tỷ tuy tính không giống mẹ nhưng từ nhỏ đã nghĩ đến chuyện của mình nhiều hơn, tính tam tỷ thì như mẹ quá yếu đuối. Chỉ có nhị tỷ, lúc nào cũng quan tâm hắn, còn dạy hắn rất nhiều chuyện.
Ba vị tỷ tỷ chỉ có nhị tỷ gả cao. Đại tỷ và tam tỷ tuy không nói nhưng trong lòng vẫn có chút không vui. Nhưng theo hắn thấy kỳ thực nhị tỷ gả là không tốt nhất. Nam nhân phủ Quốc Công ai cũng là sắc phôi. Từ Quốc Công gia cho đến tiểu gia, hậu viện của ai cũng oanh oanh yến yến. Bình gia hắn đã suy tàn, gả cao chỉ nhận hết khi dễ. Nhị tỷ có là người mạnh mẽ hơn nữa, dù đứng vững gót chân ở phủ Quốc Công nhưng cả người lại không hoạt bát như trước khi gả, nét mặt vĩnh viễn là bộ dáng tươi cười đoan trang. Nhìn lần nào hắn khổ sở lần đó.
Hạ thị nghĩ một lúc rồi nói: “Phu quân, cô cô và Quốc Công phu nhân là bạn khuê mật. Nếu để cô cô nói nhất định hữu dụng hơn chúng ta.” Bất kể thế nào, vợ chồng nàng cũng không tiện nhúng tay nhưng nếu cô cô nhúng tay vậy lại không có vấn đề.
Phúc ca nhi lắc đầu: “Không nói không gặp được cô cô, dù có gặp cũng không tiện nói mấy chuyện này với cô cô.”
Hạ thị khẽ cười nói: “Phu quân, nhị tỷ gả có cô cô đảm bảo, trước đây nhị tỷ xuất giá cô cô cũng cho đồ cưới phong phú. Bởi vậy có thể nói rõ cô cô rất thích nhị tỷ. Hiện tại biết nhị tỷ bị ủy khuất lớn như vậy về tình về lý cô cô đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Phúc ca nhi nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, lập tức gật đầu. Chuyện này nên tìm một người trung gian hòa giải. Người đầu tiên Phúc ca nhi nghĩ tới là Minh Cẩn. Mấy năm nay Phúc ca nhi vẫn luôn kiên trì mỗi tháng hai ngày ở phủ quận chúa học võ. Tuy không như Linh Đông, Kỳ Triết ở cùng chỗ với huynh đệ Minh Duệ thời gian dài như vậy nhưng tốt xấu gì cũng quen mặt. Sau Minh Cẩn theo văn, quan hệ giữa hắn và Minh Cẩn cũng từ từ tốt hơn. Hiện tại là bạn cực kỳ thận thiết.
Hạ thị đưa ra ý kiến phản đối: “Phu quân, chuyện này theo ta thấy tốt nhất là mời phu nhân Văn Thành hầu nói với cô cô. Quá mức tận lực trái lại không tốt.” Ai cũng biết quận chúa Ôn Uyển không quản chuyện, nếu cố ý chạy tới nói chuyện này để phủ Quốc Công biết cũng không sợ, sợ là sợ cô cô nghe xong sẽ phản cảm.
Phúc ca nhi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hạ thị sau khi tiễn Phúc ca nhi thì nằm lệch trên tháp nghỉ một chút. Nha hoàn bên người bưng trà sâm lên: “Trước đây còn tưởng nhị cô nãi nãi có một mẹ chồng tốt. Không ngờ Quốc Công phu nhân hiện tại lại làm khó nhị cô nãi nãi như vậy.”
Hạ thị uống trà sâm xong, đặt xuống nói: “Trước đây tốt là cũng nể mặt cô cô. Hiện tại đó là cháu gái nhà mẹ đẻ, là người đều sẽ thiên vị. Ta nghe nói nữ nhân này từ nhỏ đã được nuôi bên người Hoa lão thái thái, còn là Quốc Công phu nhân nhìn lớn lên, từ nhỏ được yêu thích vô cùng. Cho nên nhị cô nãi nãi chịu mệt cũng chỉ có thể đặt trong lòng, con dâu trông coi hậu viện. Chỉ có chút bất công. Chẳng qua là nhị cô nãi nãi gả quá chênh lệch, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng xa lạ. Không công tiện nghi cho tiểu Hoa thị này.
Nha hoàn nói: “Cô nương coi như đã tận tâm với nhị cô nãi nãi.” Nếu thật để quận chúa nói cho vị nhị cô nãi nãi này, nhị cô nãi nãi ở phủ Quốc Công cũng sống tốt hơn.
Hạ thị cười khẽ: “Nhị cô nãi nãi sống khá giả, phu quân cũng sẽ sống khá giả.” Nói đến trượng phu, nét mặt Hạ thì hiện lên vẻ tươi cười.
Phúc ca nhi đối với thê tử Hạ thị vô cùng tốt, hai người hiện tại dưỡng dục hai trai một gái. Mặc dù nói Phúc ca nhi cũng có hai thiếp thất nhưng đều là Hạ thị cất nhắc, là lúc Hạ thị không thể hầu hạ. Phúc ca nhi là một người hiểu quy củ, chuyện ái thiếp diệt thê căn bản là không tồn tại. Vì thế, hai thiếp thất trước mặt Hạ thị vô cùng thành thành thật thật, không dám lộ gì. Hạ thị sống cũng cực kỳ thư thái.
Phủ Quốc Công nhận được thiếp mời của phủ Hạo Thân vương, Hạo thân vương đại thọ sáu mươi. Nàng bây giờ đại biểu cho phủ Quốc Công đi xã giao, tất nhiên là nàng đi.
Khiến nàng ngoài ý muốn là cô cô cũng đi phủ Hạo thân vương. Mấy năm nay cô cô vẫn luôn đóng cửa không ra. Mặc dù có phu nhân Văn Thành hầu xuất môn xã giao nhưng tính ra chỉ đến phủ Văn Thành hầu. Cửa phủ quận chúa nghiêm mật, người bình thường không vào được.
Mông Tuyền nhớ kỹ lúc nhỏ mỗi tháng đều đến phủ quận chúa vài lần. Nhưng sau đó, phụ thân và cô cô xa lạ cũng ít khi qua phủ quận chúa. Sau khi Bình gia gặp chuyện không may thì không đến phủ quận chúa nữa. Chỉ là khiến ba tỷ muội các nàng không ngờ chính là lúc đại tỷ tỷ xuất giá có người được phái từ phủ quận chúa đến thêm trang cho đại tỷ. Nàng cũng không ngoại lệ, muội muội cũng có. Cũng vì hành động này của cô cô khiến nàng rất nhanh đứng vững gót chân ở trong phủ. Chỉ là nhiều năm như vậy nàng chưa từng gặp cô cô.
Không ngờ lần này thọ yến Hạo thân vương cô cô lại tới. Nàng không gặp cô cô nhưng lại gặp phu nhân Văn Thành hầu, cũng chính là quận chúa phủ Thuần vương. Quận chúa phủ Thuần vương, đừng nói ở kinh thành, trên đời này cũng khó có được mĩ nhân như vậy. Người người đều nói Văn Thành hầu diễm phúc không cạn, nhưng không biết là quận chúa cũng thật có phúc khí.
Ôn Uyển luôn không thích xã giao, tuổi tác cao càng không thích. Hiện có con dâu, có chuyện gì đều là con dâu thu xếp. Ôn Uyển chân chính vung tay không quản. Chẳng qua lần này là đại thọ sáu mươi của Hạo thân vương, người luôn đóng cửa không ra, Ôn Uyển cũng phải đi chúc thọ. Lúc về nghe con dâu Mẫn Gia nhắc đến Mộng Tuyền, nói Mộng Tuyền sống không dễ dàng.
Từ khi Bình gia gặp chuyện không may Ôn Uyển cũng không gọi mấy người Mộng Tuyền qua. Nhưng Ôn Uyển chiếu cố bốn tỷ đệ họ vẫn là điều rõ như ban ngày. Mọi người đều biết Ôn Uyển không thích tranh cãi ầm ĩ, cho nên không cho rằng đó là xa lạ.
Ôn Uyển không ngờ Mộng Tuyền ở phủ Quốc Công lại gian nan như thế. Bị một tiểu thiếp dồn đến góc tường. Điều này là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Ôn Uyển có điểm hoài nghi tính thật giả. Ôn Uyển biết Mai Nhi không phải người hồ đồ như vậy.
Hiện tại trừ quan tâm chuyện làm ăn, những thời gian khác Ôn Uyển đều dồn tinh lực đặt ở trượng phu và nhi tử, còn có tôn tử nữa. Việc không lớn thì không hỏi đến. Cho nên chuyện này Ôn Uyển cũng không hỏi người dưới, không tiện cho ra ý kiến.
Mẫn Gia thấy mẹ chồng không nhận lời mình đáy lòng có chút thất vọng. Chuyện này là trượng phu bảo nàng nói. Nàng cũng biết là biểu ca Bình Đồng Phúc nhờ trượng phu. Mặt khác Mẫn Gia cũng cho rằng Quốc Công phu nhân có điểm quá mức. Mẹ chồng mình đối xử với đại tẩu tốt như vậy bà ấy lại đối xử với biểu tỷ như thế, thực quá đáng. Mẫn Gia không thấy vừa mắt, cho nên lần này cố ý làm như vô ý nói với mẹ chồng. Chỉ là không ngờ mẹ chồng lại không phản ứng.
Ôn Uyển về phủ, hỏi Thu Hàn chuyện gì xảy ra. Nửa ngày sau liền biết rõ mọi chuyện. Mẫn Gia nói vẫn chỉ góc của tảng băng, chuyện rất nhiều. Sau khi Ôn Uyển nghe lông mày đều nhăn lại. Mai Nhi cũng quá hồ đồ rồi, lại còn khiến hậu viện nhi tử thêm loạn.
Mộng Tuyền không ngờ là sau yến hội không lâu mẹ chồng lại nói cho nàng cùng đến phủ quận chúa một chuyến. Nàng rất giật mình, đang yên đang lành sao lại để nàng đi phủ quận chúa.
Đến phủ quận chúa, phủ quận chúa vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, không thay đổi chút nào. Đến chính viện, cây lựu kia vẫn lá xanh tươi tốt.
Nàng theo nha hoàn đi vào. Đến ngoài cửa, nàng đột nhiên có điểm không dám tiến vào. Cái gọi là cận hương tình khiếp sợ, chắc là như thế này! Nàng nhìn cô cô ngồi trên thượng vị, cô cô vẫn như trước, vẫn mĩ lệ như nàng tưởng tượng vậy. Năm tháng dường như dừng lại trên người cô cô. Nhìn gương mặt mỉm cười của cô cô, khẩn trương dưới đáy lòng nàng cũng vơi đi. Cô cô vẫn thân thiết như trong trí nhớ, nàng tiến lên trước gọi một tiếng: “Cô cô.”
Ôn Uyển thấy sắc mặt Mộng Tuyền không tốt, lại nghĩ đến những chuyện Mộng Tuyền trải qua ở phủ Quốc Công lập tức nhíu mày: “Sao khí sắc lại kém vậy? Có phải thân thể khó chịu không? Thân thể khó chịu thì hôm khác qua là được.” Nghe là một chuyện, nhìn thấy lại là chuyện khác. Nhìn bộ dáng của đứa bé này Ôn Uyển có chút không đành lòng.
Mộng Tuyền vội nói: “Không sao, hôm qua ngủ không ngon. Để cô cô lo lắng là Mộng Tuyền không đúng.” Nàng không ngờ cô cô mở miệng lại nói câu như vậy. Tâm trạng liền chua xót.
Ôn Uyển vẫy tay: “Ngồi xuống đi! Con đừng nghĩ tuổi trẻ mà không dưỡng thân cho tốt. Hiện tại không dưỡng tốt già rồi phải chịu tội đấy. Cô và mẹ chồng con đều là người từng trải, con không tin thì hỏi mẹ chồng con xem đạo lý này có đúng không…………..”
Mai Nhi cười nói: “Lời này rất đúng.”
Đánh người không đánh mặt, nói người không vạch yếu điểm. Ôn Uyển không có gì nói với Mai Nhi cũng không thể nói trước mặt Mộng Tuyền. Gọi Thu Ngũ đến: “Ngươi xem cho Mộng Tuyền đi, giúp nàng điều dưỡng một chút. Tuổi trẻ cũng không thể để thân thể quá mệt.”
Thu Ngũ hiểu ý, dẫn Mộng Tuyền xuống dưới.
Mộng Tuyền không biết cô cô nói gì với mẹ chồng. Lúc về sắc mặt mẹ chồng ngưng trọng. Nàng cũng không dám nói thêm cái gì.
Trở về chính viện, Tử Y khẽ nói: “Quận chúa hẳn đã nói gì đó với lão phu nhân rồi!” Nhìn bộ dáng kia của lão phu nhân trăm phần là quận chúa đã nói chuyện với lão phu nhân. Như vậy là tốt rồi, quận chúa nói tin rằng lão phu nhân sẽ phải xem xét.
Mộng Tuyền lắc đầu: “Không đâu, cô cô không nhúng tay vào việc của phủ Quốc Công.” Tối đa cũng chỉ uyển chuyển nói hai câu.
Mai Nhi về viện, có chút phiền não. Bình Nhi đi tới nói: “Phu nhân, có phải quận chúa nói gì không? Việc của phủ Quốc Công chẳng lẽ quận chúa còn muốn nhúng tay vào.” Xem ra hẳn là vì chuyện của thế tử phu nhân. Không phải là Bình Nhi khoe khoang, phu nhân nhà mình đối xử với con dâu cực tốt. Cũng không làm khó dễ gì. Chuyện Hoa di nương lão phu nhân cũng không muốn, chỉ là có chút chuyện bất đắc dĩ.
Mai Nhi cười khổ: “Với tính tình của Ôn Uyển ngươi cho rằng nàng muốn nhúng tay vào chuyện của phủ Quốc Công sao?” Ôn Uyển chỉ nói một vài chuyện lý thú giữa nàng và Di Huyên, còn có Mẫn Gia. Sau đó là chuyện của mấy đứa bé, nói gia hòa vạn sự hưng. Ôn Uyển không hề nhắc đến chuyện của Mộng Tuyền.
Nàng biết ẩn ý của Ôn Uyển. Nàng ấy đối với con dâu mình như là con gái ruột cũng mong muốn nàng có thể đối xử với Mộng Tuyền như thế. Dù ngoài mặt Ôn Uyển có không quan tâm Mộng Tuyền thế nào thì cuối cùng vẫn là cháu gái của nàng, là đứa bé nàng nhìn từ nhỏ, nên không hy vọng con bé phải chịu ủy khuất gì.
Mai Nhi nặng nề thở dài. Nàng cũng không ngờ lại nháo tới tình trạng ngày hôm nay. Cô cháu gái này từ nhỏ đã được nuôi bên mẹ, được mẹ yêu thích. Tuy đã làm sai nhưng mỗi lần đi thăm mẹ, mẹ đều nói nàng tha thứ nhiều hơn một chút. Khiến người ngoài nhìn vào đều nghĩ nàng ngược đãi con dâu, là một mẹ chồng ác độc.
BÌnh Nhi nghĩ một chút rồi nói: “Phu nhân, kỳ thực có chuyện lúc đầu ta chưa nói sợ phu nhân khó xử.”
Mai Nhi có chút nghi hoặc. Lúc nghe Bình Nhi nói Mai Nhi kinh ngạc. Sau khi điều tra lại chuyện này, kết quả khiến nàng hoàn toàn thất vọng. Nàng vốn cho là Mộng Tuyền mượn chuyện vu oan giá họa, muốn trừ cháu gái không ngờ thực sự là nó ra tay. Nếu vào cửa mà an phận thủ thường, nàng tin rằng Mộng Tuyền cũng có thể chứa chấp. Bây giờ đến cháu ruột của nàng cũng dám hạ thủ, còn cái gì mà nó không thể làm. Xem ra đều là nàng sai, bao dung khiến tâm tư của nó càng lúc càng lớn.
Mộng Tuyền nghe Hoa di nương bị đưa đến thôn trang ở nông thôn tĩnh dưỡng thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng rất nhanh đã hiểu được, sợ rằng cô cô thực sự nói gì đó với mẹ chồng. Nếu không mẹ chồng sao lại đưa cháu gái mình đến thôn trang. Tuy không biết ba, năm tháng nữa trong phủ lại rước thêm mấy người vào nhưng ít ra tạm thời sẽ thanh tĩnh.
Hoa di nương bị đưa đi lại có thêm di nương mới vào. Chỉ là di nương mới không phải cháu gái lão phu nhân, cũng không phải bà con của thế tử gia nàng có thể nắm trong tay.
Nàng cũng không muốn độc sủng, đàn ông trong phủ Quốc Công đều ba vợ bốn nàng hầu, chỉ cần đảm bảo địa vị của mình, đảm bảo vị trí đích trưởng tử của Thành ca nhi là được. Những cái khác nàng không nghĩ nhiều.
Nghe Tử Y nói Văn Thành hầu dẫn một nữ nhân về, nàng chỉ khẽ lắc đầu. Nam nhân đều là mèo thèm mỡ, muốn một nam nhân chỉ thủ một nữ nhân thì vô cùng khó khăn.
Tử Y cảm thán nói: “Còn tưởng Văn Thành hầu có thể giống lão hầu gia! Không ngờ lại như vậy.” Lão hầu gia là người đàn ông tốt nhất Đại Tề, trên đời này nữ nhân đều muốn gả cho nam nhân như lão hầu gia.
Mộng Tuyền nghe xong mỉm cười: “Một người có thể cự tuyệt mỹ nhân thì phải xem trả giá có đủ không.” Thế nhân đều nói Thần Vũ hầu si tình, chuyên nhất. Nàng cũng tin rằng Thần Vũ hầu rất yêu cô cô nàng nhưng nếu vì phần yêu mến này mà Thần Vũ hầu thủ thân như ngọc tám năm ở biên thành, hiển nhiên phân lượng thiếu. Nàng càng tin rằng Thần Vũ hầu biết nếu ngài ấy làm chuyện gì có lỗi với cô cô, với sự bưu hãn của cô cô sợ rằng sẽ muốn hòa ly, đến lúc đó nhi tử cũng không phải của mình. Nhưng hắn chịu đựng không chỉ công thành danh toại, hơn nữa gia đình hòa thuận, phụ tử thân mật. Nếu Thần Vũ hầu không chịu được, Bạch gia cũng không trở thành vọng tộc đệ nhất Đại Tề.
Đương nhiên, cho dù có những nguyên nhân này tồn tại là một người nam nhân ở bên ngoài tám năm có đủ nghị lực và kiên trì chịu đựng thì Thần Vũ hầu đáng được kính phục.
Mỗi ngày Mộng Tuyền đều nghe bên ngoài truyền đến tin bát quái. Văn Thành hầu mang về một nữ nhân, an trí ở phủ Văn Thành hầu. Sau hơn hai tháng tất cả mọi người đều nghị luận nữ nhân này rồi sẽ làm sao. Kết quả mang thai không được bao lâu thì sảy thai, thậm chí ngay cả đại quận chúa cũng không tốt. Cho tới lúc quận chúa và lão hầu gia cũng nháo lên.
Mộng Tuyền nghe xong thì bật cười: “Những người này thật đủ ngốc. Là một di nương có thể khiến cô cô và dượng gây nhau. Bọn họ cũng quá để mắt nữ nhân này.” Nếu cô cô cố tình, câu đầu tiên đã có thể đưa nữ nhân này vào chỗ chết. Cô cô và dượng gây nhau khẳng định không có khả năng vì một chuyện nhỏ như thế, nhất định là có những chuyện khác.
Tử y cũng hiểu phu nhân nhà mình nói đúng.
Không lâu sau nữ nhân này liền bị đưa đi, còn tự Văn Thành hầu đưa đi. Không lâu sau quận chúa và hầu gia hòa hảo như ban đầu, tất cả đều khôi phục tự nhiên. Trọng tâm bát quái ở kinh thành vốn đến đây là chấm dứt.
Kết quả không lâu sau, phủ quận chúa truyền ra tin tức quận chúa nói sau này đàn ông ở hai phủ Văn Thành hầu và Thần Vũ hầu trước hai mươi chín tuổi không được nạp thiếp. Quận chúa đã viết điều này vào gia quy. Ai vi phạm sẽ bị xóa tên trong gia tộc.
Tin tức này lập tức khiến kinh thành sôi trào. Nhà nào yêu thương con gái đều liếc nhìn mấy tôn tử của Ôn Uyển. Chỉ tiếc quận chúa nói hài tử phải sau mười lăm tuổi mới có thể thành thân.
Tử Y rất cảm thán: “Quận chúa thật là có thể…. sau này cô nương nào gả vào Thần Vũ hầu và Văn Thành hầu đều có phúc phận.” Tuy không nói vĩnh viễn không nạp thiếp nhưng sau hai mươi chín tuổi mới có thể nạp thiếp chờ tiểu thiếp vào nhi tử đã trưởng thành, mình cũng phải làm bà nội rồi thì sợ gì tiểu thiếp, thứ xuất.
Mộng Tuyền cũng nghĩ gia quy này rất tốt. Tin tức này khiến nhị đệ muội nổi lên tâm tư. Cô cô có nói quan hệ trong vòng ba đời thì không thể kết hôn nhị đệ không muốn kết thân với Thần Vũ hầu nhưng có thể kết thân với Văn Thành hầu, nàng quyết không nhận lời đi nói giúp mấy lời này. Nàng chỉ dùng câu nói kia của cô cô, hài tử phải đầy mười lăm tuổi mới có thể thành thân làm lý do cự tuyệt.
Chuyện nhà cô cô không do nàng quan tâm, nàng cũng không có thời gian quan tâm cái này. Hiện nàng lo lắng chính là đệ đệ Phúc ca nhi. Nàng biết rõ Phúc ca nhi muốn gì. Phúc ca nhi muốn đi cùng Linh Đông điện hạ, nếu Linh Đông điện hạ thành công, đệ ấy được công phò vua, có thể lấy về tước vị của tổ tiên.
Tước vị Bình quốc công là thế tập võng thế, tuy tạm thời bị đoạt nhưng chỉ cần thời cơ chín muồi vẫn có thể lấy về. Phúc ca nhi nếu thật được công phò vua, tước vị mười phần mười có thể lấy về. Chỉ là nếu muốn có được phần công lao này đâu dễ dàng như vậy. Con đường này quá gian khổ. Thậm chí có thể tùy thời đều nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là đệ đệ đã quyết định, nàng không ngăn cản được.
Con đường này rất gian nan, không nói Phúc ca nhi vài lần trải qua nguy hiểm dù Linh Đông điện hạ cũng vài lần thiếu chút nữa mất mạng. Khiến nàng kinh tâm đảm chiến chính là Trường Tôn điện hạ lại hạ độc thủ với Linh Đông điện hạ. Thiếu chút nữa khiến Linh Đông điện hạ chết trên tay hắn.
Tử Y không hiểu hỏi: “Phu nhân, quận chúa là lão sư của Linh Đông điện hạ. Vì sao quận chúa không giúp Linh Đông điện hạ một chút.” Nếu quận chúa có thể đứng ra ủng hộ Linh Đông điện hạ, trong triều đình tất nhiên sẽ không tranh đoạt kịch liệt như vậy.
Mộng Tuyền lắc đầu: “Linh Đông điện hạ là cháu trai của cô cô, không phải nhi tử.” Nếu là nhi tử của cô cô, vậy dĩ nhiên là ủng hộ Linh Đông điện hạ thượng vị. Nhưng chỉ là cháu trai, cũng không có khả năng dốc hết toàn lực giúp đỡ thượng vị. Với công huân của cô cô, mặc kệ ai thượng vị cuối cùng cũng phải kính người. Mà không bị cuốn vào vòng đoạt vị, nhận hậu hoạn vô cùng.
Tử Y gật đầu một cái biểu thị đã biết.
Cuộc sống có khó khăn hơn cũng phải cố mà sống. Nàng nghe nói đại tỷ và tỷ phu vào kinh thì rất vui. Năm đó tỷ phu ở Hàn Lâm viện ba năm, mấy năm nay vẫn ra ngoài làm việc. Còn là lần đầu về.
Tỷ muội chia lìa nhiều năm như vậy vốn nên có vô số lời muốn nói nhưng đại tỷ sắc mặt chán nản nói: “Mộng Tuyền, ta dâng thiếp muốn cầu kiến cô cô nhưng không gặp được.” Trượng phu vào kinh, vì muốn có việc tốt hơn. Nhưng Đông gia bên này không làm gì được. Nàng vốn định đi con đường nhờ cô cô nhưng lại bị bế tắc.
Mộng Tuyền sửng sốt, ngược lại cười nói: “Cô cô ở nhà suốt, trừ mấy người Văn Thành hầu những người khác đều không gặp.”
Đại tỷ nói với nàng rất nhiều, đều là nhờ nàng giúp một chút. Vợ chồng đại tỷ không ở kinh thành đã lâu, hiện chưa quen thuộc với kinh thành. Nàng là phu nhân thế tử của phủ Quốc Công, giao tiếp rộng. Mong rằng nàng có thể giúp một phen.
Mộng Tuyền nghe xong cười khổ. Nàng không hiểu chuyện quan trường, nhưng nhìn đại tỷ phu làm ở ngoài nhiều năm như vậy mà chức quan vẫn không cao bằng đệ đệ liền biết là có vấn đề. Vì chuyện này nàng còn cố ý hỏi Phúc ca nhi.
Phúc ca nhi cũng nói với nàng đại tỷ phu đọc sách không tệ nhưng không thông tục vật. Chính tích làm quan không vượt trội, khảo hạch là người miễn cưỡng đạt một lương. Tính tình không có không câu nệ, lại có ngạo khí của người đọc sách. Mấy năm nay thượng vị đều là lãng phí.
Mộng Tuyền nghe đại tỷ nói muốn ở lại kinh thành, nàng cũng không trực tiếp đáp lời. Quan chức kinh thành đều là một cây củ cải một cái hố, ngược lại không phải mưu cầu không được, chỉ là chuyện này nàng phải hỏi Phúc ca nhi đã. Mộng Tuyền gọi đệ đệ Phúc ca nhi tới, nói với hắn chuyện này.
Phúc ca nhi lắc đầu: “Nhị tỷ, chuyện này tỷ không cần lo. Tính đại tỷ phu không thích hợp ở kinh thành, nếu không, khẳng định sẽ bị cuốn vào vòng nước xoáy.” Hiện tại tranh trữ (tranh giành ngôi vị thái tử) càng lợi hại, vẫn là ở bên ngoài an toàn hơn.
Đại tỷ không biết khổ tâm của Phúc ca nhi, chỉ là vì nàng và Phúc ca nhi không tận tâm vì đại tỷ cuối cùng lúc đi còn không gặp nàng.
Nàng chỉ biết cười khổ.
Phúc ca nhi sau khi biết cũng lạnh lùng cười: “Nhị tỷ đừng vì đại tỷ mà khó chịu, không đáng. Đại tỷ từ nhỏ chính là phải nghĩ cho mình nhiều, chỉ muốn chúng ta xuất lực giúp đỡ, mấy năm nay đại tỷ làm gì cho chúng ta? Thân là trưởng ty đâu có một chút giác ngộ làm trưởng tỷ.” Trong ấn tượng của Phúc ca nhi, Mộng Lan không vì nhà mình làm gì. Sau khi thành thân liền một lòng vì nhà chồng. Điều này không có gì đáng trách nhưng xuất giá ba năm số ngày trở về có thể đếm trên đầu ngón tay. Cũng vì đồ cưới của nhị tỷ dày mà ghen tỵ một hồi. Không nghĩ đến chuyện nhị tỷ phải gả vào cao môn, cuộc sống rất gian nan cần đồ cưới giữ thể diện, nói mẹ chia đồ cưới không đều. Khi đó hắn đã lạnh tâm với đại tỷ.
Mộng Tuyền nghe xong thầm thở dài. Đồ cưới quả thực không đều, đồ cưới của nàng nhiều gấp đôi đại tỷ. Nhưng đều này không phải do mẹ tạo thành mà do cô cô không đối đãi bình đẳng. Cũng vì nguyên nhân này trong lòng đại tỷ vẫn luôn khó chịu. Nhưng chuyện này không thể trách cô cô, cô cô cũng là vì cho nàng thể diện. Dù sao phu nhân thế tử phủ Quốc Công, một trăm hai tám gánh đồ cưới cũng không coi là nhiều. Nàng cũng dựa vào đồ cưới phong phú và mặt mũi của cô cô mới thông thuận trong phủ Quốc Công. Nếu không, còn không biết cuộc sống sẽ thế nào.
Phúc ca nhi nghe Mộng Tuyền nói đồ cưới không đều, hừ lạnh một tiếng: “Đồ cưới vì sao không đều đại tỷ không phải không biết. Nhưng đại tỷ còn vì chuyện này canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy. Tam tỷ cũng có đồ cưới giống đại tỷ mà nửa câu cũng không nói. Chỉ cảm giác mình ủy khuất.” Nàng lại dám oán giận cô cô bất công nếu không vì cô cô, nàng còn không biết sẽ thế nào.
Mộng Tuyền cũng biết cái gai này đã đâm xuống sợ là cả đời không thể tiêu trừ. Nhưng cũng may tiểu muội không bất mãn gì về việc này. Vẫn rất thân mật với nàng.
Hôn sự của Mộng Nam là Mộng Tuyền thúc đẩy. Lúc đó nhà nàng bị vây trong hoàn cảnh rất lúng túng, cho nên hôn sự của Mộng Nam có chút khó. Sau Mộng Tuyền chọn nhà này, dòng dõi nhà trai không cao nhưng gia phong tốt. Hơn nữa nam nhân này bản tính phúc hậu, lại cầu tiến. Khi Mộng Nam gả qua muội phu cũng chỉ có công danh tú tài. Sau lại thi trúng cử nhân, dù không đỗ tiến sĩ. Muội phu này cũng không có tâm tư làm quan, liền ở nhà làm một lão quân ông. Lại nói trong ba tỷ muội kỳ thực Mộng Nam là sống thoải mái nhất.