Lần thọ yến này làm cực kỳ long trọng, thượng hào (thượng lưu) trong kinh thành đều đi. Đến chúc thọ tân khách chỉ cần có thể gặp Ôn Uyển sau khi ra ngoài phần nhiều đều cảm khái. Người ta nói thất thập cổ lai hi, nhưng những lời này dùng trên người quận chúa Tôn Quý có vẻ không thỏa đáng. Người bảy mươi tuổi khí sắc vẫn tốt như vậy. Nhìn bộ dáng kia, sống thêm mười năm, tám năm nữa là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sau khi về, Tô Hàng nhắc đến chuyện này với phụ tá. Tin rằng ai đến cũng nói người Bạch gia thịnh vượng. Quận chúa Ôn Uyển chỉ sinh hai con trai nhưng Bạch Minh Duệ có bảy con trai, Bạch Minh Cẩn cũng có bốn đứa. Mười một tôn tử hiện tại phân nửa đã thành thân. Ai cũng có thể sinh, có thể sinh nhiều. Hiện tại không tính ở bên ngoài, chỉ ở kinh thành đã có mười mấy tôn tử.
Mạc Liêu cũng than thở Bạch gia hưng vượng, nhưng lại nói về Bạch gia với giọng đau buồn: “Quận chúa Tôn Quý còn sống, tất nhiên không ai có thể lay động Bạch gia. Nhưng quận chúa Tôn Quý cũng có ngày già đi. Bạch gia hiện tại quá mức phú quý, trăng có khi tròn khi khuyết, nước đầy sẽ tràn.” Thần Vũ hầu có thể đánh trận không sai, nhưng trong kinh thành tranh đấu gay gắt, sợ là ứng đối không được. Văn Thành hầu cũng thành công nhưng tâm tư của Văn Thành hầu đều đặt ở soạn sách có vẻ không để tâm đến chuyện tranh đấu gay gắt trong kinh thành. Về phần đời kế tiếp, còn quá non nớt. Bạch gia hôm nay thân ở vị trí quá mức nhạy cảm, địa vị cao tột cùng nhưng không ai có thể chèo lái, địa vị này khó mà giữ được.
Tô Hàng khẽ cười: “Cái này không cần ngươi lo. Nên lo là bọn họ, tin rằng bọn họ sớm đã có tính toán trước. Nhưng ta quả thực bội phục quận chúa, tuy quy định gia quy có chút bất cận nhân tình, nhưng lại là căn bản khiến gia đình hưng thịnh, không ai có thể làm được.”
Ôn Uyển không chỉ quy định con cháu trước hai chín tuổi không được nạp thiếp, hơn nữa còn có nhiều gia quy khác. Ví như phải qua khoa cử mới được nhập sĩ. Điểm ấy có thể lý giải, gia quy này khiến con cháu đời sau phải nỗ lực tiến tới, đừng nghĩ đến việc được hưởng bóng râm. Khiến người ta khó hiểu chính là trong gia quy có một quy định trừ đích trưởng tử được kế thừa tước vị, con nối dòng khác sau khi thành thân phải rời phủ trong vòng ba năm. Gia quy này khi đó khiến người khác không hiểu nổi.
Phụ mẫu còn không phân gia, đây là quy củ bất thành văn. Liên quan đến đạo hiếu nhưng thực tế đại hộ cho rằng sống cùng một chỗ chẳng khác nào buộc mọi người trên một sợi dây, ở riêng chẳng khác nào phân tán. Nhưng Ôn Uyển đưa điều này vào gia quy đã phá vỡ lệ cũ. Nếu là người khác kiểu gì cũng bị oanh tạc. Nhưng với vị đang đứng ở trên mây này không ai dám nói gì.
Thành thân liền ở riêng, cũng chẳng khác gì mười sáu tuổi phải chính thức chống đỡ môn hộ, thê tử cưới về mười sáu tuổi phải xử lý nội vụ. Cái này kỳ thực là rèn luyện người.
Cuối cùng, gia quy này bắt đầu chấp hành từ đời thứ hai Văn Thành hầu và Thần Vũ hầu. Hai người thành thân đều ở phủ mình, thành thân xong đều ở phủ riêng. Không ở cùng cha mẹ. Chỉ là khi đó tình huống đặc thù, không cố ý. Đến đời thứ ba của Bạch gia, con nối dòng thành thân trong vòng ba năm dưới sự cường thế của Ôn Uyển đều rời phủ, ra ngoài sinh sống.
Gia quy hiện tại của Bạch gia cơ bản đều do quận chúa Ôn Uyển đặt ra. Quận chúa Ôn Uyển dành cho người vi phạm gia quy những hình phạt nghiêm khắc nhất. Ba năm trước xuất hiện một việc, một tôn tử của quận chúa sau khi cưới vợ gặp được chân ái. Muốn sống muốn chết nạp nữ nhân kia làm thiếp thất kết quả quận chúa Ôn Uyển gặp tôn tử, sau đó nói chuyện với tôn tử, trực tiếp xóa tên hắn khỏi gia phả Bạch gia, hơn nữa còn đuổi ra khỏi kinh thành. Về sau không ai gặp hắn nữa.
Sau sự kiện này, phần lớn những nhà có con gái ở kinh thành càng muốn gả nữ nhi mình làm con dâu Bạch gia. Có gia quy như vậy có thể cho con gái sự đảm bảo lớn nhất. Hơn nữa mọi người đều thấy rõ, nữ nhân gả vào Bạch gia ai cũng sống rất thoải mái (hậu trạch chỉ có một nữ chủ nhân, nếu còn không thoải mái sẽ bị chà đạp).
Gia quy Bạch gia vô cùng nghiêm khắc, từng từ từng chữ đều yêu cầu nghiêm khắc. Ngoại nhân nhìn vào gia quy này đều kinh tâm đảm chiến, lại càng không nói đến người thực hiện. Nhưng cũng vì sự nghiêm khắc này, con trai Bạch gia ai ai cũng có tài. Cũng vì thế, nữ nhân hậu cung nhìn cũng động tâm, có vị phi tử còn muốn cưới nam nhân Bạch gia làm phò mã.
Đáng tiếc quận chúa nhận được tin liền không đồng ý. Cùng ngày liền viết thêm một gia quy: Nam nhân Bạch gia không cưới công chúa, nữ không lấy chồng hoàng thất.
Có gia quy như vậy khiến nữ nhân hậu cung vô cùng buồn bực. Cái này coi như đoạn tuyệt con đường gả nữ nhi của bọn họ cho Bạch gia, cơ hội nhi tử muốn cưới con gái Bạch gia làm vợ. Muốn mượn lực đồng nghĩa với vọng tưởng.
Phụ tá nghe xong lời ngược lại nói: “Mấy con nối dòng của Thần Vũ hầu trừ thế tử ở hải khẩu, ba người con khác ở hải khẩu đều xuất hải. Hơn nữa còn không trở lại, điểm ấy có chút kỳ quái.” Vì Ôn Uyển ở kinh thành, cho nên quy định tướng lĩnh ở bên ngoài không thể đưa gia quyến đến, với người Bạch gia mà nói chỉ là vô dụng.
Cổ đại không thể so với hiện đại, tin tức linh thông. Tuy mười mấy năm đã qua nhưng Minh Duệ chọn đảo nhỏ cách kinh thành quá xa, Minh Duệ che dấu tin tức rất tốt. Ngay cả Tô Hàng cũng mơ hồ biết một chút tin tức, bọn họ cho rằng chỉ là Bạch gia muốn chuẩn bị đường lui chân chính cho mình không ngờ Minh Duệ muốn lập một vương quốc cho riêng mình.
Tô Hàng cười lắc đầu nói: “Thân ở vị trí này, vì mình tìm một đường lui cũng là điều bình thường.” Tô Hàng không đặt quá nhiều tâm tư lên người Bạch gia. Mặc kệ Bạch gia làm quyền thế ngập trời thế nào, cũng không có khả năng mưu phản. Đương nhiên cho dù thực sự mưu phản cũng không sợ. Hoàng đế là minh quân, cũng không phải người ngu ngốc. Mưu phản nếu dễ dàng thành công như vậy đã sớm đổi triều đại rồi.
Bây giờ tất cả tâm tư của Tô Hàng đều đặt ở triều chính. Hoàng đế là một minh quân, cũng là một hoàng đế rất cần cù. Tuy không so được với tiên đế nhưng cũng khó có được. Hoàng đế cần cù, làm thần tử, việc đặc biệt nên làm là trợ giúp người, có thể không cần vất vả nữa.
Tô Hàng sau vì tuổi tác lớn, thối lui khỏi vị trị tể tướng. Sau khi lui, cũng chỉ có một chuyện cuối cùng muốn làm. Đó chính là bồi dưỡng tử tôn thật tốt. Gia tộc thư hương môn đệ, chuyện quan trọng nhất là con cháu đời sau phải không chịu thua kém.
Trước hắn cũng rất chú ý bồi dưỡng con nối dòng. Đặt tiền đồ của gia tộc lên người một đứa bé là biện pháp rất ngu xuẩn. Cho nên muốn bồi dưỡng thì phải bồi dưỡng vài đứa. Bằng không một ngày nào đó xảy ra sai lầm, chẳng khác nào là tai nạn của gia tộc.
Lịch sử luôn tái diễn. Đích tôn mà ông rất xem trọng, cũng vì một nữ nhân mà không tiếc quyết liệt với phụ mẫu, thậm chí vì nữ nhân này mà quay lưng ruồng bỏ gia tộc mình.
Năm đó Tô gia hắn là vì con nối dòng khác không có ai xuất chúng cho nên thái gia gia mới mong muốn ký thác trên người hắn, nên mới muốn tôi luyện hắn, không bỏ mặc hắn. Nhưng bây giờ, đứa cháu này mặc dù được hắn coi trọng nhưng không phải duy nhất. Hơn nữa thằng bé cũng không có vận may như vậy, có thể vượt qua nhiều thử thách. Cho nên hắn xóa tên đứa cháu này khỏi Tô gia. Mục đích cảnh cáo những tử tôn khác, muốn ruồng bỏ gia tộc thì phải trả giá thật lớn.
Tô Hàng hiện đang chuyên tâm làm hai việc. Một là dạy dỗ thật tốt những tôn nhi có tư chất tốt, trọng chấn gia tộc, hai là sửa chữa, định ra gia quy, hắn phát hiện gia quy thực sự rất quan trọng.
Tô Hàng trải qua nhiều năm nỗ lực, rất vui vẻ đưa ra thành quả. Chỉ là tuổi tác càng ngày càng lớn, hắn cảm giác thân thể càng ngày càng không được, thường có những bệnh vặt.
Ngày hôm đó Tô Hàng đang tản bộ trong sân nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập: “Thái gia, quận chúa Ôn Uyển bệnh qua đời. Nói là sáng sớm hôm nay liền mất.”
Tô Hàng rất bất ngờ. Mặc dù nói quận chúa Ôn Uyển năm nay đã 85, đã rất thọ rồi, mất cũng là hỉ tang. Vấn đề là trước cũng không nghe nói quận chúa Ôn Uyển bị bệnh nặng gì, vẫn luôn rất khỏe. Nhưng thật ra lão hầu gia bình thường sinh bệnh, bệnh nặng hai hồi. Đều cho rằng không cứu được, nhưng cuối cùng đều chịu đựng được: “Có phải truyền sai rồi không?” Người mất chắc là lão hầu gia, mà không phải quận chúa Ôn Uyển a! Hạ nhân vội nói: “Thuộc hạ cũng đã xác nhận lại. Tin tức không sai, là quận chúa Ôn Uyển bệnh qua đời. Đến hoàng thượng cũng bị kinh động.”
Tin tức này tới quá đột ngột. Ừ, phải nói quận chúa qua đời quá đột ngột: “Biết rồi. Cho người chuẩn bị tấng nghi (tang lễ).”
Tuổi hắn cũng lớn, chuyện như vậy cũng không phiền đến hắn. Chỉ là chuyện lần này hắn tự mình đi để tỏ vẻ tôn trọng.
Được tôn tử đỡ lên xe ngựa. Nhìn phố xá bên ngoài ồn ào, hắn rơi vào trầm tư. Tôn nhi thấp giọng nói: “Tổ phụ, quận chúa Ôn Uyển qua đời. Bạch gia coi như mất đi sự che chở lớn nhất. Tổ phụ, ông xem Bạch gia có phải có một trận chấn động không?”
Tô Hàng cười: “Bạch gia tạm thời không việc gì.” Trước đây hắn cũng từng nghĩ đến khi quận chúa Ôn Uyển mất, Bạch gia mất đi sự che chở của quận chúa Ôn Uyển có thể đưa tới tai ương ngập đầu. Nhưng ý nghĩ này đã tiêu tán từ mười lăm năm trước khi Thần Vũ hầu Bạch Minh Duệ hồi kinh chấp chưởng Bạch gia.
Sau khi Thần Vũ hầu chấp chưởng Bạch gia, qua một vài sự kiện người trong kinh thành đều biết Bạch Minh Duệ không chỉ biết chiến tranh, mưu tính cũng không thua kém quận chúa Ôn Uyển chút nào. Thần Vũ hầu tiếp nhận vị trí của quận chúa Ôn Uyển, chống đỡ Bạch gia, trở thành tân nhậm chưởng quản của Bạch gia.
Hắn đi phủ Thần Vũ hầu, toàn phủ là một mảnh khóc than, đâu đâu cũng là tiếng khóc. Hắn không thấy Thần Vũ hầu và Văn Thành hầu, hạ nhân nói một người đang bồi hoàng đế, một đang ở bên giường lão hầu gia. Sau khi quận chúa bệnh qua đời, lão hầu gia nhận được tin thì té xỉu. Bây giờ còn chưa tỉnh.
Hoàng đế nhận được tin cũng không tin đây là sự thật. Hôm qua còn rất tốt, nhưng sáng nay đã không còn! Chờ đến lúc nhìn thấy người nằm lẳng lặng trên giường, mới tin tưởng tin tức mình nhận được không sai. Lập tức bi thống vạn phần: “Cô sao lại ra đi rồi?” Ra đi quá đột ngột.
Vành mắt Minh Duệ cũng hồng hồng. Mẹ qua đời quá đột ngột, đến một câu trước khi lâm chung cũng không nói. Đến nỗi hắn và Minh Cẩn đến giờ vẫn không thể tiếp nhận được sự thật này.
Đáng tiếc hắn bi thống còn chưa đủ. người bên ngoài đã thất kinh nói: “Hầu gia, nhị lão gia nói Hầu gia mau qua đó, nói lão hầu gia sắp không trụ được.”
Sáng sớm Bạch Thế Niên nhận được tin Ôn Uyển qua đời, lập tức ngất đi. Bây giờ mới tỉnh lại nhưng thái y nói đây là hồi quang phản chiếu.
Bạch Thế Niên nhìn hai con trai, rất vui mừng. Cả đời này ông được công thành danh toại, phu thê ân ái, nhi tử hiếu thuận lại có tiền đồ, tử tôn đều có tiền đồ, gia tộc càng ngày càng thịnh vượng. Tùy thời nhắm mắt đều không thấy tiếc nuối. Chỉ là trước đó có tín niệm phải đi, sau đó chống đỡ vì thê tử, bây giờ thê tử đã mất, ông cũng không có vướng bận gì.
Minh Duệ còn tốt, có thể khắc chế chính mình, chỉ là trong mắt mang theo hơi nước. Minh Cẩn thì ôm Bạch Thế Niên khóc: “Cha, cha phải chống đỡ! Cha, cha không thể có việc gì!” Mới không lâu trước đó mẹ mất, hắn không muốn bây giờ đến cha cũng đi.
Bạch Thế Niên cười nói: “Các con hiện tại đều có tiền đồ, cha rất vui, cũng không còn gì lo lắng. Chỉ một câu thôi, để cha và mẹ con hợp táng.”
Minh Duệ nhìn cha đã không còn ý chí cầu sinh, nước mắt ào ào rơi nhưng so với Minh Cẩn vẫn tốt hơn một chút, nói với Bạch Thế Niên: “Cha yên tâm, con sẽ để cha mẹ hợp táng.”
Bạch Thế Niên nhìn Minh Cẩn khóc không thành tiếng, nở nụ cười: “Cha hiện tại muốn đi tìm mẹ các con, cũng không thể để mẹ con chờ quá lâu. Các con phải thật tốt, thật tốt.” Nói xong thì rũ tay xuống, từ từ nhắm mắt lại.
Minh Cẩn kêu tê tâm liệt phế: “Cha, mẹ……” Trong vòng một ngày mất đi song thân, Minh Cẩn không chịu nổi đả kích này, lập tức ngất đi.
Trong phòng lại luống cuống tay chân một trận. May mà thái y ở đó, thái y nói Minh Cẩn bi thương quá độ mới ngất đi. Bấm vào tử mệnh một cái, Minh Cẩn liền tỉnh lại.
Minh Cẩn tỉnh lại, mờ mịt một hồi, nghĩ cha mẹ đã mất lập tức ôm Minh Duệ khóc: “Ca, cha mẹ đã mất. Sau này chúng ta liền thành hài tử mồ côi rồi. Ca, cha mẹ không còn, chúng ta đều thành hài tử mồ côi.”
Minh Cẩn nói khiến người trong phòng đều có một đám quạ đen bay ngang đầu. Người ta còn nhỏ mới nói là trẻ mồ côi, trở thành cô nhi không nơi nương tựa. Hắn đến cháu cố cũng có mấy đứa rồi vậy mà còn nói mình là hài tử không cha không mẹ.
Minh Duệ cũng an ủi Minh Cẩn: “Mẹ tuy rằng ra đi đột ngột, nhưng mẹ không chịu tội gì. Đệ cũng biết mẹ sợ uống thuốc nhất, mẹ không phải chịu tội này chúng ta nên vui vẻ.” Mẹ tuy ra đi đột ngột nhưng đúng là không phải chịu tội nửa phần. Đây cũng là ông trời ưu ái! Về phần cha, mẹ mất, cha cũng mất đi động lực chống đỡ để cha sống tiếp.
Minh Cẩn khóc như một đưa bé: “Nhưng cha, cha…….”
Minh Duệ vỗ vai Minh Cẩn: “Đệ không nghe cha nói cha muốn đi tìm mẹ sao. Cha thương mẹ như vậy, sao bỏ mặc mẹ một mình ở bên kia được? Đừng khóc, chuyện cần chúng ta làm bây giờ là xử lý hậu sự cho cha mẹ thỏa đáng.” Năm đó một nhà bốn người bọn hắn thật ra có ba người lớn, một đứa bé. Cũng vì vậy cưng chiều khiến Minh Cẩn đến giờ vẫn còn một phần tâm tính trẻ con. Nhưng cha mẹ không còn, thì còn có hắn ở đây!
Minh Cẩn nhìn Minh Duệ trong mắt đều là nước mắt, còn an ủi mình, rốt cuộc tự giác lau nước mắt: “Được.” Lại nói, phụ mẫu đều lớn tuổi vậy rồi, cũng đã sớm chuẩn bị. Chỉ là nội tâm hắn còn mong ngày này tới càng chậm càng tốt. Nhưng chung quy ngày này cũng phải tới, tới thì phải đối mặt. Cũng không thể cứ bi thống, cái gì cũng để ca ca gánh chịu.
Tô Hàng còn chưa rời phủ quận chúa, chợt nghe tin lão hầu gia cũng qua đời. Hắn hơi thở dài, phu thê hai người ân ân ái ái nhiều năm như vậy. Hôm nay quận chúa Ôn Uyển mất, bị đả kích nhiều nhất vẫn là lão Thần Vũ hầu. Ngẫm lại lão Thần Vũ hầu năm nay đã chín mươi tư tuổi, không chịu nổi cũng là bình thường.
Sau Tô Hàng nghe di ngôn của lão hầu gia là được hợp táng với quận chúa Ôn Uyển, lẩm bẩm nói: “Sinh đồng khâm, tử đồng huyệt (sống chung chăn, chết chung mộ), sinh tử tương hứa, không rời không bỏ!”