Edit : pthu

Hành Phương các:

“Quận chúa, Uy Viễn Hầu phủ hạ thiếp, mời người ba ngày sau tới tham gia.” Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái, mình cùng Uy Viễn Hầu phủ nửa sợi lông cũng không có quan hệ. Muốn mời mình đi làm cái gì.

“Phủ đệ Uy Viễn Hầu là nhà chồng của Phúc Linh công chúa, thiệp mời này là công chúa mời người.” Ôn Uyển nhìn cái thiếp mời đỏ thẫm rắc vàng kia, hàn quang vừa hiện. Khiến cho Hạ Ngữ cho là nhìn lầm rồi.

Ôn Uyển hai tay đang cầm chung trà, nhìn đóa đóa Bạch Mai phía trên thiệp. Phúc Linh công chúa này, đến tột cùng là muốn làm cái gì. Lần trước đã cự tuyệt rồi, lần này lại mời mình.

“Bảo Hạ Ảnh tới đây” Hạ Ảnh tới đây, Hạ Ngữ liền đi ra ngoài. Đứng bên ngoài, lệnh cho tất cả người chung quanh không được vào. Hạ Ảnh muốn làm gì việc gì đó, trong lòng nàng hiểu rõ ràng..

“Phúc Linh công chúa, là một người như thế nào?” Ôn Uyển cũng không có quên, năm đó Hoàng ma ma đã cùng nàng nói qua, mẹ công chúa sở dĩ gả cho Bình Hướng Hi có một nửa công lao của Phúc Linh công chúa. Nhưng quỷ dị chính là, trong trí nhớ lộn xộn của ma ma, có nhắc tới Phúc Linh công chúa ở trước lúc mẹ công chúa gả đi, còn cùng mẹ công chúa bảo trì qua lại mật thiết. Thường xuyên qua đây thăm mẹ công chúa. Hoàng ma ma đánh giá đối với Phúc Linh công chúa, là người tâm tư kín đáo, miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Cùng mẹ công chúa qua lại thân thiết, là chồn chúc tết gà, không hề có lòng tốt. Nhưng mẹ công chúa không nghe lời của Hoàng ma ma, vẫn coi nàng là khuê mật. Lần đó sau sự kiện mời cầu nạp thiếp này, ông ngoại hoàng đế không còn thân thiết với mẹ công chúa nữa. Mẹ công chúa cũng không chủ động đi tới hoàng cung cho nhận sai với hoàng đế ông ngoại. Ở giữa khẳng định không thiếu lực đẩy của nàng. Lúc ấy trong kinh thành chỉ có hai vị Công chúa, nếu là nương không được sủng ái, vậy nàng chính là người duy nhất.

“Phúc Linh công chúa, là người rất thông minh, là nữ nhân khôn khéo. Công chúa khi còn sống, có cùng nàng giao hảo.” Hạ Ảnh cũng không nói nhiều, để cho Ôn Uyển tự mình phán đoán.

“Vậy nàng có phải là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền hay không” Ôn Uyển thu liễm thần sắc.

“Vâng, nàng được nuôi ở dưới gối Hiền Phi. Cùng Triệu vương tình cảm như huynh muội ruột thịt cùng một mẹ, cùng quý phu nhân trong kinh thành cũng đều có giao hảo.” Lời nói của Hạ Ảnh, làm cho Ôn Uyển âm thầm tự đánh giá khúc mắc bên trong.

Ôn Uyển để cho nàng đi xuống, lẳng lặng ngồi ở trên ghế mỹ nhân.

Hạ Ảnh đứng ở bên ngoài, trong lòng thu lại sự xem thường ngày xưa.Trước đây Ôn Uyển là có lý không buông tha người, ngay cả mặt mũi của trưởng bối cũng không cho. Tỷ như đối với An thị thả ra lời nói độc ác, nhưng mà cho tới bây giờ còn không thấy nàng phân phó mình làm qua cái gì. Lúc đầu là một bộ dạng muốn báo thù rửa sạch hận, rồi lại không có hành động phân phó. Rất nhiều chuyện rõ ràng là có manh mối, có thể truy cứu đến cùng, giống như sự kiện trúng độc, giết hại công chúa, nhưng nàng lại bỏ dở giữa chừng. Hạ Ảnh biết Ôn Uyển thông minh, nhưng không đủ trầm ổn, còn thích nghe tin tức bát quái, tính tình trẻ con vô cùng. Nàng còn vì Vương gia đem một cái ám vệ nhất đẳng như nàng ột đứa con nít, mà không hiểu được, thậm chí có chút ủy khuất. Hiện tại mới biết được, mình thật là xem thường quận chúa. Chính nàng ấy tin tức gì cũng không nhận được, chỉ từ hai lần thiệp mời, liền có thể suy đoán Phúc Linh công chúa là ai, còn chỉ ra trọng tâm bữa tiệc lần này. Làm cho nàng thu hồi lại tất cả tâm tư vốn có. Quận chúa không phải là người vô hại không có đầu óc như ngoài mặt nhìn qua như vậy. Mà là một người có tâm tư thâm trầm, sờ không được đường đi cụ thể. Lại càng là người có chủ ý cùng tầm nhìn xa.

Quận chúa không phải là người bình thường, đây là cảm nhận chân thật nhất của Hạ Ảnh vào lúc này .

“Nhận thiệp, ba ngày sau, đúng giờ đi tham dự.” Ôn Uyển suy nghĩ thật lâu. Quyết định binh tới thì chặn, nước tới đất ngăn, lúc nào cũng trốn tránh cũng không phải là chuyện tốt. Cái nữ nhân này, khẳng định không phải là mặt hàng đơn giản, nói không chừng, còn Triệu vương cùng các trọng thần trong kinh thành là đầu mối tương giao.

Lão phu nhân biết Ôn Uyển được Uy Viễn Hầu hạ thiệp, liền để cho Ôn Uyển mang Thanh Chiếu, Thanh San đi. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, đáp ứng. Lão phu nhân vốn là ôm thái độ thử một lần, không nghĩ tới lần này Ôn Uyển đáp ứng. Nghĩ tới nếu đáp ứng rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ dẫn người đi.

Ba ngày sau, Uy Viễn Hầu phủ:

Xuất môn, Ôn Uyển không có thói quen cùng người khác ngồi chung một chiếc xe ngựa, Thanh Từ cùng Thanh Trâm chỉ đành phải ngồi xe ngựa phía sau. Ôn Uyển nhìn hai người trang phục gọn gàng xinh đẹp, nhưng không có phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Đi không tới một hồi lâu, thì xe ngựa dừng lại, Hạ Ảnh nói đến rồi. Ôn Uyển vén rèm xe lên nhìn một chút. Trước cửa hai con thạch thú một trống một mái uy phong lẫm lẫm, đứng trước cửa là hơn mười người ăn mặc hoa phục. Ngẩng đầu ưỡn ngực đứng vững, từ trên bậc thang đến trước cửa, sạch sẽ sẽ ngay cả chút tro bụi cũng không có.

Từ cửa hông tiến vào phủ, xuống xe ngựa, lên một chiếc xe tiểu du. Nhìn đồ vật bên trong mười phần dùng tất cả đều là gấm vóc, vật phẩm thêu thùa cũng là dùng đồ thêu của Lăng Tiên các nổi danh kinh thành. Ánh mắt Ôn Uyển lóe lóe, cũng là ghi nhớ không bỏ qua. Bảo người ta vén rèm lên.

“Quận chúa, nếu như xốc rèm sẽ làm cho người ta chê cười.” Hạ Ngữ bận rộn lên tiếng ngăn cản. Nếu như không hiểu lễ số, sẽ bị người ta chê cười nàng là bà nhà quê, chưa từng thấy qua cái gì cảnh đời. Hạ Ảnh thấy bộ dáng thần sắc Ôn Uyển bất động, thì đem mành xe vén lên, nhìn phía ngoài trồng cổ thụ cao chọc trời, Ôn Uyển thấy cũng được cũng rất có hứng thú.

Xe ngựa lộc cọc lộc cọc tiến về phía trước. Ôn Uyển nhìn thấy không phải là giả sơn, thì chính là cầu nhỏ nước chảy, đường nhỏ thông nhau tĩnh mịch. bố trí cũng thật là hoa lệ, đúng là tinh sảo phú quý.

“Quận chúa, mời xuống xe.” Ôn Uyển xuống xe, nhìn chung quanh một cá, đầu óc chỉ hiện lên một cái ý niệm trong đầu. Người thật nhiều. Ngay phía dưới bậc thang, gồm có chừng hai mươi người.

“Quận chúa, công chúa chúng ta đang chờ người tới.” Một người mặc quần áo gấm màu hồng nhạt, trên đầu cắm một cây trâm bảo thạch vàng ròng, nhìn thấy Ôn Uyển, liền gọi thân mật. Dường như Ôn Uyển cùng các nàng vô cùng quen biết.

Ôn Uyển nhìn nàng một cái, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì. Nha hoàn bên cạnh ở một bên hầu hạ, dẫn nàng vào chính sảnh. Còn chưa tới chính sảnh, liền nghe thấy bên trong tiếng cười truyền đến.

Tiếng cười kia thanh thúy ngọt ngào mềm mại, như nước tựa như ca, êm tai cực kỳ .

“Công chúa, Quý Quận chúa tới” tiếng nói kia vừa dứt, bên trong thoáng cái an tĩnh có lẽ liền nếu có cây kim rơi trên mặt đất cũng sẽ nghe thấy. Ôn Uyển vừa đi vào, đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn mình. Ôn Uyển nhìn lướt qua, thấy đại khái có bảy tám vị phu nhân.

Ôn Uyển hôm nay chải một búi tóc tròn trên đầu, búi tóc tròn dùng phượng vỹ lan làm bằng vàng ròng quấn quanh. Cài lên mấy cây trâm hoa hồ điệp, tóc còn dư ra kết tành hai bím, dùng tơ tằm màu xanh ngọc ghim lại. mặc bộ hoa bối tử màu xanh lục có hoa văn đám mây, trên tai rủ xuống đôi hoa tai xích ngân trân châu, trên cổ đeo khóa trường mệnh,có ký hiệu. Trên cổ tay đeo một đôi vòng bạc rỗng khắc hình mẫu đơn. Là một hài tử vô cùng khả ái.

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Ôn Uyển nhìn bốn phía, chớp động ánh mắt nhìn mọi người, mang trên mặt nụ cười vui mừng, chậm rãi hướng chính vị đi tới. Các vị phu nhân thấy âm thầm giật mình, đối mặt nhiều quý phu nhân như vậy, nàng vẫn có thể mang trên mặt nụ cười hoan hỉ, tuyệt không xấu hổ thẹn thùng. Quý Quận chúa từ nông thôn nhận trở về không tới nửa năm, vậy mà có toàn thân khí phái này.

*khí phái : khí thế, phong thái.

Ôn Uyển nhìn nữ nhân ngồi phía trên. Nữ nhân tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu. Một thân cung trang gấm đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn viền vàng. Chải đầu búi tóc mẫu đơn, chính giữa cắm trâm phượng tám cánh điểm bảo thạch xanh biếc, hai bên cài trâm có đan phượng đưa ra trong miệng nó ngậm tua cờ có gắn bốn viên minh châu . Một khuôn mặt trái xoan mỹ lệ. Trên gương mặt này , đầu lông mày giãn ra, vô cùng xinh đẹp. Toàn thân phát ra khí thế người bề trên. Lúc này đang thoáng ánh lên nụ cười ôn hòa từ ái.

Ôn Uyển nhìn trâm phượng tám cánh kia, chỉ thấy phượng hoàng ngẩng đầu ưỡn ngực, hai cánh căng ra ngoài ,vỗ cánh muốn bay, lông chim trả tầng tầng lớp lớp, lông đuôi thật dài hướng về phía trước tung bay. Hai móng đứng nghiêm trên tường vân. Mây hiện lên hình dạng như ý, hay thay đổi, tinh mỹ vô cùng.

*tinh mỹ : tinh xảo đẹp đẽ

Nhìn chạm trổ kia, Ôn Uyển xem thế là đủ rồi. Đoán chừng, cái kia ít nhất phải từ thợ thủ công kỹ thuật ba mươi năm trong nghề trở lên mới làm được. Tiêu phí mấy năm mới có thể điêu khắc ra được cây trâm xinh đẹp như vậy ra ngoài. Dĩ nhiên, có lẽ không phải là một người hoàn thành, là nhiều người hoàn thành.

Ôn Uyển rất nhanh thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú, cách Phúc Linh công chúa ba bước xa, hành lễ vãn bối cho nàng. Phúc Linh công chúa trong mắt lúc này có sắc thái vui mừng, thân thiết hòa ái nói tha thiết: “Đi lên phía trước, để cho dì nhìn một chút, để cho dì cẩn thận nhìn một chút .”

Ôn Uyển đi ra phía trước, Phúc Linh công chúa vương tay muốn đem nàng ôm vào trong ngực. Ôn Uyển không tự chủ lui về sau hai bước, hai tay Phúc Linh công chúa hụt hẫng, vẻ mặt có một ít lúng túng.

Ôn Uyển áy náy đứng ở đó, ra dấu mấy cái “Công chúa điện hạ, Quận chúa nói, nàng không thích người khác đụng nàng, kính xin Công chúa điện hạ tha lỗi.”

Mấy phu nhân bên cạnh lúc đầu nhìn Ôn Uyển có bộ dáng này, còn có chút kinh ngạc. Đây cũng quá thất lễ đi. Nhưng khi nghe được giải thích, thì chợt hiểu ra, nguyên lai là có tính thích sạch sẽ.

“Ngươi cái hài tử này, làm sao mặc đến trắng thuần như vậy.” Nói xong, thì rút ở trên đầu một bộ diêu cắm ở trên đầu Ôn Uyển. Ôn Uyển cảm giác được trên đầu nhiều hơn một món đồ vật có trọng lượng, thì dùng sức lay động , bộ diêu kia đang ở đó đung đưa, trong lúc va chạm phát ra thanh âm thanh thúy. Ôn Uyển cảm thấy đặc biệt chơi vui, lại lung lay nhiều mấy lần, lại lắc lư mấy lần, lắc lư được càng lợi hại hơn, cười cũng càng lộ ra xán lạn.

“Không nghĩ tới quận chúa hoạt bát dễ thương như vậy, làm cho người ta vừa nhìn liền thích . Tới, tới lão bà tử ở nơi này.” Một lão nhân gia đứng đầu, mặc trang nhã đơn giản, nhìn qua rất hòa khí, trong mắt tất cả đều là từ ái. Loại từ ái này là từ đáy lòng phát ra. Ôn Uyển nhìn Phúc Linh công chúa.

*hòa khí : hơi thở ôn hòa

Phúc Linh công chúa cười với Ôn Uyển giới thiệu: “Đây là phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư, Mễ phu nhân.”

Ôn Uyển tiến lên hành lễ vãn bối, lão nhân gia kia nhận lễ. Đem vòng tay phỉ thúy ngọc bích màu xanh trơn bóng giống như nước biếc trên cổ tay, đeo vào trên cổ tay Ôn Uyển. Kỳ lạ chính là vòng tay thế nhưng không có rớt xuống, Vừa đeo vào liền vừa, sau đó thu lại vừa tay.

“Đây là phu nhân Thế tử Uy Vũ Hầu.” Ôn Uyển nhìn chính là một người trên dưới ba mươi, lớn lên rất xinh đẹp. Nhìn ra được chính là người giỏi giang khôn khéo. Ôn Uyển chẳng qua là hơi chút ra hiệu. Cũng không có hành lễ vãn bối. Thấy người chung quanh đều âm thầm giật mình. Phu nhân Thế tử Uy Vũ Hầu trên mặt cũng là mang theo nụ cười, tán dương Ôn Uyển đoan trang hào phóng, ột cây trâm dương chi bạch ngọc. Cho Hạ Ngữ ở bên cạnh nhận lấy.

“Đây là Đan Hầu Hứa phu nhân.” Là một nữ nhân tướng mạo rất xinh đẹp. Ước chừng số tuổi chỉ có hai bảy hai tám. Ôn Uyển nhìn xem ra cùng An thị khuôn mặt có bốn phần giống nhau. Cũng nhớ được nhà mẹ của Đại phu nhân có quan hệ thân thiết cùng An thị kia. Ôn Uyển thấy sắc mặt nàng nhàn nhạt, vẫn còn duy trì mặt ngoài lễ nghi. Hứa An thị thấy Ôn Uyển thần sắc nhàn nhạt trong lòng có chút tức giận, bất quá trên mặt vẫn cười ha ha, tặng một cây trâm phỉ thúy. Để cho Hạ Ngữ nhận.

“Đây là Trấn Nam Hầu Từ phu nhân…” Một phu nhân khuôn mặt tròn, khuôn mặt kia cũng xem như dễ nhìn. Đoán chừng gia thế hùng hậu, bằng không, tại sao có thể làm phu nhân Hầu gia. Thoạt nhìn chính là người khôn khéo từng trải. Là đóa mẫu đơn bằng băng được nâng ở trong tay.

Ôn Uyển vô cùng may mắn, cũng vô cùng cảm tạ ông ngoại hoàng đế. Nếu không có phong hào kia, thì còn phải dập đầu nhiều, đâu có như hiện tại, chỉ có hành hai lễ liền ok. Còn có thể được một đống thứ đồ tốt.

Mà hai người Thanh San, nhận được đồ, không có tốt như Ôn Uyển. Những phu nhân này, công việc trong nhà cũng không cần quản lý sao? Thật sự làm cho người ta kì quái. Ngược lại vừa nghĩ lại thì thấy thoải mái, nàng quản nhiều như vậy làm cái gì.

“Công chúa, huyện chủ mang theo mấy vị cô nương đã tới.” Một nữ tử mặc cung trang đỏ đậm, lượn lờ mềm mại đi đến. Phúc Linh công chúa còn không có lên tiếng.

“Nương…..” Thiếu nữ mắt long lanh, như một trận gió nhào vào trong ngực Phúc Linh công chúa. Ôn Uyển nhìn nàng ta, da thịt trắng như tuyết, cũng là khuôn mặt trái xoan. Đầu mang trâm bích tỉ bảo thạch, cắm mấy đóa châu hoa bảo thạch vây quanh, trên cổ đeo một cái vòng bát bảo vàng ròng cùng chuỗi ngọc đá quý. Trên tai đeo hoa tai vàng ròng gắn phỉ thúy đá mắt mèo. Trên tay mang vòng tay vàng thất bảo. Đang mặc trang phục mùa xuân hoa mẫu đơn gấm Vân Nam, váy lục thủy nguyệt hoa, trên chân mang giày thêu sợi tơ vàng. Phía trên hài thêu tô vẽ hai con hồ điệp xinh đẹp. Ôn Uyển nhìn, điểm xuyết ánh mắt hồ điệp dĩ nhiên là lam bảo thạch. Thật là một nữ tử khả ái xinh đẹp lại phú quý. Phảng phất như Quan Âm Bồ Tát trước mặt hạ phàm như nhau.

“Vẫn còn giống như một con khỉ, tới đây, Hân Dĩnh, đây là muội muội của con Ôn Uyển.” Nữ tử kia vừa nghe, quay đầu lại nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng hướng về phía nàng cười. Hân Dĩnh vừa nhìn, vô cùng cao hứng đi ra phía trước, muốn cầm tay Ôn Uyển. Ôn Uyển một cách tự nhiên lui về sau một bước.

Hân Dĩnh chớp một đôi mắt to, trên mặt ủy khuất: “Ôn Uyển muội muội, muội không thích ta sao?”

“Hân Dĩnh, Ôn Uyển muội muội của con không thích người khác đụng vào nàng, không phải là không thích con.” Phúc Linh công chúa thấy bộ dạng ủy khuất của nữ nhi, thì có chút đau lòng.

“Có thật không? Tại sao có thể cổ quái như vậy. Thái y đã xem rồi sao?” Hân Dĩnh chớp động một đôi mắt to, ân cần hỏi. Ôn Uyển tức giận nhìn nàng một cái, cự tuyệt trả lời.

“Được rồi, tới đây, Ôn Uyển, giới thiệu cho cháu biết mấy cô nương. Sau này không có chuyện gì có thể cùng nhau chơi đùa. Đây là Ngũ tiểu thư Mễ gia…” Ôn Uyển đều thấy qua, mọi người đều biết nhau.

“Quận chúa, nghe nói viện kia của ngươi vô cùng xinh đẹp, lúc nào thì ta có thể đi thăm tham quan được.” Tiểu thư Hứa gia, bộ dạng trưởng thành, chải song loa kế, thiếu nữ cũng mang hai đóa hoa thạch lựu bằng lụa đỏ lớn nhỏ như móng tay, vô cùng thu hút

“Là Hà Hoa Viên mà thế tử phu nhân của Thần Tiễn Hầu trước kia ở sao? Khu vườn kia quả là xinh đẹp. Là năm đó Hiếu Thuần hoàng hậu của Anh Tông hoàng đế lúc trở về nhà mẹ đẻ đến thăm người thân, cố ý xây dựng nên để Hoàng Hậu nương nương dùng để nghỉ ngơi. Nghe nói năm đó nó chính điểu ngữ hoa hương, tiên cầm tẩu thú,đẹp không sao tả xiết, quả nhiên là một loại tiên cảnh nhân gian.” Phu nhân thế tử Uy Vũ Hầu nhớ lại.

“Đúng vậy a, vô cùng xinh đẹp, cùng tiên cảnh như nhau. Nhưng mà hôm nay khu vườn này chỉ một mình Ôn Uyển muội muội ở, chúng ta cũng khó tới xem được.” Thanh San đứng ở một bên, hơi có tiếc nuối nói.

“Lời này có ý nói gì?” Hứa phu nhân tiếp lời, kỳ quái hỏi.

“Ôn Uyển muội muội đóng cửa vườn, không có nàng ra lệnh, chúng ta cũng không vào được. Tỷ muội chúng ra trước kia thường xuyên đi vào bên trong thả diều, hiện tại không đi được rồi, khu vườn kia, thật sự rất đẹp, cũng rất lớn.” Thanh San hơi ủy khuất nói…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện