TSCPTĐK - Chương 115

Chương 115: Mộ Nhạc Sơn tới cửa

Mộ gia.

"Thiếu gia, ngài trở lại rồi?" Hạ nhân Mộ gia nhìn Mộ Hòe thất hồn lạc phách đi vào cửa, không khỏi có chút nghi hoặc.

Mộ Hòe trực tiếp đi vào đại sảnh tìm Mộ Nhạc Sơn.

"Phụ thân."

"Ngươi đi đâu vậy?" Mộ Nhạc Sơn rầu rĩ hỏi.

"Ta đi tìm Kỳ Thiếu Vinh."

Mộ Nhạc Sơn nhíu mày: "Đang yên đang lành, ngươi tìm hắn làm cái gì?"

"Ta muốn hỏi hắn vì sao lại nhằm vào Mộ gia, có phải hai bên có hiểu lầm gì hay không."

"Vậy ngươi có đáp án sao?"

"Phụ thân, hai viên mộc linh chi tâm trong thân thể ta đến tột cùng là từ đâu tới?" Mộ Hòe kích động lên hỏi.

"Đương nhiên là do trời sinh." Mí mắt Mộ Nhạc Sơn giựt giựt, quay mặt qua, không vui đáp.

Mộ Hòe nhìn chằm chằm Mộ Nhạc Sơn: "Phụ thân, đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn gạt ta?"

"Ngươi gặp được ai?" Mộ Nhạc Sơn trầm giọng hỏi.

Mộ Hòe nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sắc mặt xám trắng, "Phụ thân, một viên mộc linh chi tâm trong thân thể ta là của đường đệ Mộ Đình Hiên đúng không? Ngươi đào mộc linh chi tâm trong thân thể hắn ra, sau đó ấn vào trong thân thể ta."

Mộ Hòe kích động nói: "Ta nhớ khi còn nhỏ trong thân thể của ta chỉ có một viên mộc linh chi tâm, nhưng sau khi ta bệnh nặng một hồi, khi tỉnh lại phát hiện trong thân thể có thêm một viên nữa."

"Ngươi nhớ lầm." Mộ Nhạc Sơn xua tay phủ định.

"Phụ thân, tốt quá hoá hỏng, không phải đồ của ta, cuối cùng cũng không phải ta, có thêm một viên mộc linh chi tâm chỉ tạo thành trở ngại ta khi trưởng thành." Mộ Hòe cắn răng, "Ngươi làm như vậy là hại ta, cũng là hại đường đệ."

"Ngươi nghe ai nói những thứ lung tung rối loạn này, là Mộ Đình Hiên hay là Kỳ Thiếu Vinh, bọn họ đang dọa ngươi, mộc linh chi tâm là thứ tốt, rõ ràng ngươi mọc ra hai viên,

Mộ Đình Hiên một viên cũng không có, cho nên hắn mới ghen ghét ngươi." Mộ Nhạc Sơn lạnh lùng giải thích.

Mộ Hòe lắc đầu: "Không phải, là ta tự mình cảm giác được, sau khi tu vi tăng đến cấp bảy, ta đã cảm thấy mộc linh chi tâm trong thân thể cản trở ta."

"Từ trước tới giờ thăng cấp bảy cùng thăng cấp tám khác nhau rất nhiều, thăng cấp tám vốn dĩ khó khăn, ngươi có thể là bởi vậy cho nên sinh ra ảo giác."

"Không phải như thế, ta quả thật cảm giác được không giống trước kia, Kỳ Thiếu Vinh nói đúng, không phải đồ của ta, chung quy không phải của ta."

Mộ Nhạc Sơn tức giận nhìn Mộ Hòe: "Ngươi nghe tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh kia nói hươu nói vượn sao, hắn cùng Mộ Đình Hiên là một đám!"

Mộ Hòe nhìn Mộ Nhạc Sơn: "Cho nên Mộ Đình Hiên kia thật sự là đường đệ của ta đúng không? Là đường đệ năm đó đã chết đi?"

Mộ Nhạc Sơn mệt mỏi thầm nghĩ: Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, xuân phong thổi lại sinh. Năm đó người phụ trách xử lý Mộ Đình Hiên rõ ràng đã nói mọi chuyện đều giải quyết, tên hỗn đản đáng chết này, bỏ rơi nhiệm vụ, còn để lại tai hoạ ngầm lớn như vậy, không nghĩ tới Mộ Đình Hiên lại móc nối được với Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh này cũng thế, chuyện của Mộ Đình Hiên thì có quan hệ gì với hắn chứ, hắn cần phải xem vào việc của người khác vậy sao!

"Việc này không cần ngươi phải xen vào, đi xuống trước đi." Mộ Nhạc Sơn nói.

Mộ Hòe cười nhạo một tiếng, chỉ cảm thấy có một cỗ cảm giác mỏi mệt nói không nên lời chảy dọc suốt xương cốt, hắn là thiên chi kiêu tử của Mộ gia a, trời sinh có được hai viên mộc linh chi tâm, được trời cao ưu ái, là sủng nhi của trời. Mộ Hòe nhắm mắt lại, trời sinh cái gì chứ, căn bản đều là do tâm tính kế mà đến.

............

Kỳ Thiếu Vinh đi dạo trên đường, Trang Hạo bồi bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh.

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Trang Hạo hỏi.

"Ngươi nói đi? Ngươi nhìn thấy gì?"

"Cửa hàng a!"

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Hạo một cái: "Nông cạn."

"Vậy ngươi nhìn thấy cái gì?" Trang Hạo đã quen bị Kỳ Thiếu Vinh đả kích, bị mắng nông cạn cũng không có cảm giác gì.

"Thương cơ a! Phong Nguyên cố ý đầu tư cho cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành, tiến hành hợp tác cùng ta."

"Ngươi không định về Nguyên Quốc sao?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Như thế nào sẽ? Dù sao căn cơ của ta cũng ở Nguyên Quốc, bất quá, ta bằng mặt không bằng lòng, cô phụ kỳ vọng của quân thượng, có lẽ quân thượng sẽ không thoải mái về vụ này đâu, ta vẫn nên chờ hắn bình tĩnh lại rồi về đi."

Trang Hạo: "......"

"Ngươi cảm thấy khi nào quân thượng mới bình tĩnh lại?"

Trang Hạo bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Quân thượng biết ngươi vì một người Mộ gia mà không thể thành toàn đại nghiệm tranh giành thiên hạ của hắn, sợ là cả đời cũng không bình tĩnh nổi."

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu than thở: "Ta nói ngươi cũng quá xem nhẹ lòng dạ quân thượng rồi, có phải ngươi cũng hiểu được mình là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, cho nên mới nghĩ rằng người khác cũng như vậy không?"

Trang Hạo: "......"

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đi tới đi lui trên đường, một tiểu hài tử ngã về phía Kỳ Thiếu Vinh, sờ sờ giật lấy túi tiền của Kỳ Thiếu Vinh, sau đó lập tức chạy đi.

Kỳ Thiếu Vinh duỗi tay định bắt lại, người đã chạy xa.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn bóng dáng tiểu hài tử: "Tiểu hài tử kia trộm tiền của ta!" Kỳ Thiếu Vinh cau mày lại, thầm nghĩ: Tiểu hài tử của thế giới này cũng quá nghịch thiên, biết được mượn gió bẻ măng, có thể làm tổ tông của những hài tử đời trước.

"Mau đuổi theo đi! Đứng đó làm gì?" Kỳ Thiếu Vinh xoay người, không vui nhìn Trang Hạo.

"Tiểu hài tử kia có vấn đề." Trang Hạo nói.

Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Đừng nói có vấn đề hay không, ngươi mau đuổi theo đi, trong túi ta có rất nhiều tiền."

"Ta đuổi theo nó, ngươi theo sát ta." Trang Hạo dặn dò.

Kỳ Thiếu Vinh tức giận: "Được rồi, mau đuổi theo đi."

Trang Hạo nắm lấy tay Kỳ Thiếu Vinh, vận dụng ma pháp phong hệ, thân ảnh hai người bay nhanh về phía trước.

"Tiểu tặc này chạy nhanh thật!" Kỳ Thiếu Vinh cảm thán.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Tiểu tặc kia có vấn đề, tốc độ của nó quá nhanh!"

"Vô nghĩa, nếu không có vấn đề, sao hắn có thể trộm được đồ từ trên người của ta!"

"Hắn đã tới cấp bảy, đại khái còn có khế ước thú am hiểu chạy trốn, hẳn không đơn thuần chỉ là trộm tiền bình thường, xung quanh càng lúc càng nhỏ hẹp."

"Ngươi muốn nói cái gì?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi, "Chẳng lẽ ngươi muốn nói hắn đang dụ dẫn ta tới một nơi không người, sau đó làm thịt ta?"

Trang Hạo ôm Kỳ Thiếu Vinh hạ xuống mặt đất, Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Không đuổi theo sao?"

"Không cần đuổi theo, đối phương đã tới rồi."

"Mộ Nhạc Sơn!" Kỳ Thiếu Vinh nhìn người tới, trong mắt hiện lên vài phần ý cười.

"Mộ tiền bối, ngươi muốn gặp ta thì có thể nói thẳng, hà tất phải tìm người trộm đồ của ta như vậy!" Kỳ Thiếu Vinh hai tay chống lưng nói.

Mộ Nhạc Sơn trầm mặt nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu, Mộ gia ta cùng ngươi xưa vô oan, nay vô thù, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Nói đuổi tận giết tuyệt cũng quá mức rồi, ta chỉ là tìm người chèn ép sinh ý Mộ gia một chút mà thôi, cũng không tính là đại sự gì đi?"

Mộ Nhạc Sơn nghiến răng nghiến lợi nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu không biết chặt đứt tài lộ của người cũng coi như là giết phụ mẫu người đó sao?"

"A, cái này ta chưa từng nghe nói tới, lần đầu tiên nghe được, đúng là rất mới mẻ!"

"Kỳ thiếu, Mộ Đình Hiên có thể cho ngươi những gì, ta đều có thể cho ngươi như vậy!"

Mộ Nhạc Sơn hai tay chống lưng, cao cao tại thượng nói.

"Đình Hiên là người của ta, hắn chịu ủy khuất, ta đương nhiên phải thay hắn ra mặt, cái này không có quan hệ gì tới việc ngươi có thể cho ta được bao nhiêu huống chi, ta không cảm thấy Mộ gia có thể cho ta được cái gì." Kỳ Thiếu Vinh lạnh lùng đáp.

Mộ Nhạc Sơn trầm mặt xuống: "Xem ra là không thể đàm phán được."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy."

Mộ Nhạc Sơn không vui nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu, người như ngươi hà tất phải vì một kẻ mang điểm gở mà tự hủy tương lai chứ."

Sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh đen lại: "Ngươi nói ai là điểm gở chứ, ngươi mới là kẻ mang điểm gở!"

"Khi Mộ Đình Hiên sinh ra, tướng thuật sư đã nói cuộc đời hắn khắc phụ, khắc mẫu, khắc toàn tộc, Kỳ thiếu, vì tốt cho ngươi, ngươi vẫn nên cách xa hắn một chút thì hơn." Mộ Nhạc Sơn nói.

Kỳ Thiếu Vinh cười nhạo một tiếng: "Mộ tiền bối đúng là đại nhân vật, không thể tin được ngươi lại mê tín như vậy, mệnh của ta rất cứng, không sợ nhất là có người khác ta!"

Mộ Nhạc Sơn nghiến răng nghiến lợi hô lên: "Động thủ!"

Trang Hạo nhanh chóng kéo Kỳ Thiếu Vinh ra phía sau, đồng thời cũng vung tay lên, mấy chục quyển trục rời tay mà ra.

Ma pháp cấp bảy, cấp tám sôi nổi nổ tung.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn một màn này, thịt đau vô cùng, thầm nghĩ: Tên Trang Hạo ngu ngốc này, học hắn cái gì không học, chỉ biết học lãng phí, nhiều quyển trục như vậy, bao nhiêu tiền mới đủ chứ!

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi thật xa xỉ!"

"Không có." Trang Hạo thấy người tới, lần thứ hai lấy thêm mấy chục quyển trục ra khỏi nhẫn không gian.

Kỳ Thiếu Vinh run rẩy khóe miệng một chút, xa xỉ như vậy còn dám nói không có.

"Quyển trục này là ta tự mình vẽ, phí tổn rất thấp." Trang Hạo giải thích.

Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt, thầm nghĩ: Trang Hạo cư nhiên còn có năng lực vẽ quyển trục ma pháp, tiểu tử này đúng là rất có "tiền đồ" mà!

Mộ Nhạc Sơn vốn muốn ra oai phủ đầu với Kỳ Thiếu Vinh, kết quả lại bị Trang Hạo dùng một đống quyển trục đánh cho đen mặt.

Mộ Nhạc Sơn giận dữ gầm lên, huy bảo kiếm lục sắc về phía Kỳ Thiếu Vinh.

Trang Hạo đánh ra một đạo lôi quang cản lại.

Trang Hạo lao tới, khí thế cuồn cuộn giao chiến với Mộ Nhạc Sơn.

Kỳ Thiếu Vinh đứng một bên nhìn Mộ Nhạc Sơn cùng Trang Hạo quyết đấu.

Mộ Nhạc Sơn là ma pháp sư mộc hệ cấp chín, thực lực tương đương với Hồ Phong, Trang Hạo mới vào cấp tám, ỷ vào ma lực hùng hậu, đánh ngang sức ngang tài với Mộ Nhạc Sơn.

Trượng ma pháp của Trang Hạo vung lên, linh quang thất sắc dung hợp cùng một chỗ, súc thành một quả cầu ma pháp to lớn đáng về phía Mộ Nhạc Sơn, thời điểm chạm tới người Mộ Nhạc Sơn liền nổ tung, Mộ Nhạc Sơn dưới lực công kích bị ép cho lui về sau mấy bước.

Mái tóc Trang Hạo bị gió thổi loạn, quanh thân bao bọc bởi loại hơi thở không gì địch nổi.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, trong lòng suy nghĩ miên man: Đây mới là thực lực thật sự của Trang Hạo đi, thời điểm đại chiến trăm viện, hắn không dùng hết toàn lực, Trang Hạo hơn phân nửa cũng không.

Mộ Nhạc Sơn nhìn Trang Hạo: "Trang thiếu gia, người ta muốn tìm là Kỳ Thiếu Vinh, không có quan hệ gì với ngươi!"

"Ta đã đính hôn cùng Thiếu Vinh, ngươi muốn tìm hắn, sao lại không có quan hệ với ta?"

"Kỳ Thiếu Vinh có cái gì tốt? Nếu ngươi thích, thiếu niên, thiếu nữ Mộ gia ta tùy ngươi lựa chọn!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Lão già Mộ Nhạc Sơn này chết đến nơi rồi còn không quên làm mai cho Trang Hạo.

Trang Hạo không để ý tới Mộ Nhạc Sơn, thế công trên tay càng thêm sắc bén.

Trang Hạo thanh danh hiển hách, Mộ Nhạc Sơn cũng từng nghe nói về Trang Hạo, bất quá Mộ Nhạc Sơn nghe xong lại không để ở trong lòng, ở trong mắt Mộ Nhạc Sơn, Trang Hạo tuổi còn quá nhỏ, có lợi hại cũng không lợi hại được đến đâu, bây giờ chân chính đối mặt với Trang Hạo, Mộ Nhạc Sơn mới phát hiện Trang Hạo khó giải quyết.

Ma lực của Trang Hạo quá dư thừa, Mộ Nhạc Sơn đã chiến đấu kịch liệt cùng Trang Hạo một lúc lâu, ma lực của Trang Hạo lại không tiêu hao chút nào.

Thân thể Trang Hạo giống như một cái nam châm sắt, ma lực vừa tiêu hao liền nhanh chóng được bổ sung.

Mộ Nhạc Sơn theo trực giác cảm thấy hắn đã đụng phải một địch nhân không thể giết được rồi.

Trang Hạo cùng Mộ Nhạc Sơn giằng co, mấy người được Mộ Nhạc Sơn mang tới lại nhào về phía Kỳ Thiếu Vinh.

Mấy người Mộ Nhạc Sơn mang tới không khó giải quyết lắm, nhưng thẳng ở nhân số đông đảo, Kỳ Thiếu Vinh đối phó vẫn có chút khó khăn.

Một đống người đánh thành một đoàn, ma pháp đủ mọi màu sắc chớp tắt trong rừng cây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện