TSCPTĐK - Chương 123
Chương 123: Thương Minh phân tranh
Hoa Cẩm Nguyệt nhìn bóng dáng Phong Lập rời đi, tim đập đập mạnh không ngừng, nàng cư nhiên ý đồ đào góc tường của Kỳ Thiếu Vinh, nghe nói Kỳ Thiếu Vinh này rất biến thái a!
Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp mắt tiến đến trước mặt Hoa Cẩm Nguyệt: "Tiểu thư, nơi này còn phong cảnh gì khác không?"
Nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh thò đầu tới, Hoa Cẩm Nguyệt đột nhiên bị hoảng sợ.
"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Giống như là bị kinh ngạc, bị ta dọa sợ rồi sao?" Kỳ Thiếu Vinh hài hước hỏi.
Hoa Cẩm Nguyệt lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Không có!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn biểu tình khẩu thị tâm phi của Hoa Cẩm Nguyệt, âm thầm buồn cười, là gan của nha đầu chết tiệt này đúng là nhỏ! Chút là gan như vậy mà cũng dám đào góc tường của hắn.
"Ta vừa mới hỏi tiểu thư a, nơi này còn có phong cảnh gì khác không?"
Hoa Cẩm Nguyệt gian nan gật đầu: "Có!"
"Tiểu thư, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có phải cảm thấy ta rất đẹp không!"
Hoa Cẩm Nguyệt xấu hổ đáp: "Đúng vậy."
Kỳ Thiếu Vinh thuận thuận tóc: "Tiểu thư, có phải ngươi phát hiện ta soái hơn Trang Hạo, cho nên di tình biệt luyến, yêu ta?"
Hoa Cẩm Nguyệt đối mặt với đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của Kỳ Thiếu Vinh, đầu óc phát ngốc, ma xui quỷ khiến gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo: "......"
Trang Hạo ôm lấy Kỳ Thiếu Vinh, nhìn Hoa Cẩm Nguyệt: "Hôm nay làm phiền tiểu thư rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi trước, hẹn gặp lại!"
Hoa Cẩm Nguyệt vội vàng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Trang Hạo rời đi.
Trên đường trở về, Kỳ Thiếu Vinh đắc ý ôm hai tay: "Mị lực của ta lớn hơn ngươi a! Tuy rằng có mấy người ở ánh mắt đầu tiên bị bề ngoài của ngươi lừa gạt, nhưng sau khi ở chung một thời gian sẽ phát hiện ta là người có nội hàm, di tình biệt luyến."
"Nha đầu kia quá yếu, nhất định không thông qua khảo nghiệm của ta." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Trang Hạo này thật là...... đáng chết. Trước đó Trang Hạo nói nếu hắn coi trọng người khác, người kia sẽ phải thông qua khảo nghiệm của Trang Hạo, tiểu tử này không phải nghiêm túc đó chứ?
"Nơi này là cửa hàng của Mộ gia, cũng đóng cửa rồi!" Hôm nay đi dạo một đường, số lượng của hàng của Mộ gia đã đóng cửa cũng lên tới mấy chục.
Dịch Phàm hai tay chống lưng: "Động tác của Thương Minh nhanh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, không bao lâu nữa, Mộ gia đại khái sẽ bị phá thành mảnh nhỏ."
Dịch Phàm thầm nghĩ:Nghe nói không ít chi nhánh của Mộ gia đã thoát ly chủ gia, loạn trong giặc ngoài, hiện tại Mộ Nhạc Sơn hẳn là đã lòng nóng như lửa đốt.
Mộ Đình Hiên nhắm mắt lại, cho tới nay, hủy diệt Mộ gia chính là mộng tưởng của hắn, chỉ là thời điểm chân chính làm được, hắn lại không có được khoái cảm gì.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên: "Ta có chút việc, đi tìm Phong Nguyên tiền bối nói chuyện, các ngươi về trước đi. "
Trang Hạo cũng lập tức lên tiếng: "Ta cũng có chút việc, đi tìm Phong Nguyên tiền bối nói chuyện, các ngươi về trước đi."
Trang Hạo đuổi theo Kỳ Thiếu Vinh: "Ta đi cùng ngươi."
Dịch Phàm nhìn bóng dáng Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh, kéo tay Mộ Đình Hiên lại: "Chúng ta về trước."
Thẩm Nguyên đi theo phía sau Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên, nhìn bóng dáng Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh vội vã rời đi, một loại ý niệm vô cùng kiên định dâng lên trong lòng Thẩm Nguyên, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm về một thân mật, nếu không, cuộc đời của hắn không khác gì một bi kịch.
............
Phong phủ.
"Đại trưởng lão, sở dĩ Thương Minh chúng ta có thể đứng sừng sững trên các quốc gia lâu như vậy là bởi vì chúng ta không nhúng tay vào giao đấu các nơi, các thế lực lớn không cảnh giác về chúng ta, hiện giờ vì Kỳ Thiếu Vinh, đại trưởng lão công nhiên điều động
Thương Minh đối phó với Mộ gia, chỉ sợ là không quá thỏa đáng." Phong Cùng lên tiếng.
Phong Nguyên ngữ khí bất thiện nói: "Nhị trưởng lão, Kỳ Thiếu Vinh chính là người đã cứu tính mạng ta, hắn chỉ đề ra một yêu cầu nhỏ như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta bỏ mặc sao?"
"Ý của ta cũng không phải là đẩy đi không để ý tới, chỉ là ta cảm thấy đại trưởng lão có thể bồi thường trên những mặt khác."
" Phong Nguyên ta đã nói là làm, chuyện ta đã đáp ứng, ta nhất định phải làm được, nếu trước đó ta đã hứa hẹn chỉ cần có người cứu được ta, ta liền đáp ứng một điều kiện của đối phương, chẳng lẽ Phong Cùng ngươi hy vọng ta nói chuyện không giữ lời sao? Ngươi nói sau này ta phải nhìn mặt người khác như thế nào?"
"Ta đương nhiên không phải muốn đại trưởng lão ngài nói không giữ lời, ta chỉ cảm thấy Thương Minh chúng ta nhúng tay vào sự vụ của Mộ gia là không quá thỏa đáng, chuyện này có lẽ có thể dĩ hòa vi quý."
"Phong Cùng, ngươi thu bao nhiêu chỗ tốt từ Mộ gia mà lại thay Mộ gia nói chuyện nhiều như vậy?"
"Đại trưởng lão, ta chỉ là muốn việc nào ra việc đó mà thôi."
"Mộ gia vốn dĩ đã có vấn đề, Thương Minh chúng ta cũng chỉ là quạt gió thêm củi một phen, sự vụ của Thương Minh nhiều như vậy, Phong Cùng ngươi không cần chỉ nhìn chăm chú vào một chuyện nhỏ."
.....
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo được đưa vào trong viện chờ Phong Nguyên, tinh thần lực của hai người đều vô cùng lợi hại, Phong Nguyên cùng Phong Cùng tranh chấp, một chữ cũng không thiếu, rơi hết vào trong tai hai người.
Phong Cùng cùng Phong Nguyên tranh chấp một hồi lâu, không có kết quả gì, Phong Cùng đen mặt đi ra.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Phong Cùng, nhàn nhạt gật đầu với đối phương một cái.
Phong Cùng lạnh mặt nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Hai vị, đại trưởng lão cho mời."
Kỳ Thiếu Vinh đi vào đại sảnh, Phong Nguyên trầm mặt ngồi trong đại sảnh.
Kỳ Thiếu Vinh ngượng ngùng nhìn Phong Nguyên: "Phong tiền bối, có phải yêu cầu của ta mang lại phiền toái cho ngài rồi không?"
Phong Nguyên cười cười với Kỳ Thiếu Vinh: "Không có, Kỳ thiếu không cần suy nghĩ quá nhiều, yêu cầu của ngươi không quá phận, chẳng qua, đại khái là ta còn sống khiến cho người nào đó thất vọng, cho nên mượn đề tài gây chuyện mà thôi."
Một cỗ sát khí từ trên người Phong Nguyên phiếm ra, Kỳ Thiếu Vinh đột nhiên giật mình, thế lực lớn như Thương Minh, tranh đấu bên trong không ít không được, hắn cứu Phong Nguyên, tuy rằng Phong Nguyên cảm kích hắn, nhưng các bè phái khác trong Thương Minh......
"Kỳ thiếu không cần lo lắng, chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ta chắc chắn sẽ làm được." Phong Nguyên nói.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ta đương nhiên tin tưởng nhân phẩm Phong tiền bối, Phong tiền bối, không bằng chúng ta tới trao đổi sinh ý cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành một chút."
Phong Nguyên gật đầu: "Được! Không thể không nói, đồ trang điểm của Kỳ thiếu thật sự rất được hoan nghênh, mấy cửa hàng của Lê Quốc vừa mới khai trương không bao lâu, sản phẩm đã bị cướp mua sạch, ta thấy chúng ta có thể mở rộng sinh ý."
"Hôm nay ta có đi xem sinh ý các cửa hàng, quả thật không tồi!"
............
Kỳ Thiếu Vinh cùng Phong Nguyên hàn huyên một hồi liền rời đi.
Trang Hạo đi bên người Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm đâu."
"Không có gì, ta chỉ là có chút lo lắng."
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Lo lắng cái gì?"
"Ngươi cứu Phong Nguyên, hình như Phong Cùng kia rất có thành kiến với ngươi, sau khi Phong Nguyên khôi phục lại, bên trong Thương Minh tựa hồ có động tác lớn."
"Động tác lớn?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy, Phong Nguyên vốn dĩ bệnh tình nguy kịch, mấy người bên Phong Cùng đã có động tác lớn, hiện giờ Phong Nguyên khôi phục lại, mấy người bên Phong Nguyên lại ngẩng đầu."
Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày lại: "Không phải đông phong áp tây phong thì chính là tây phong áp đông phong!" Thực lực của Phong Nguyên cùng Phong Cùng đều không tồi, hắn không phải sẽ bị kẹp thành pháo hôi ở bên trong chứ?
Trang Hạo ôm hai tay: "Từ tình hình hiện tại mà nói, người chiếm thượng phong là Phong Nguyên, ngươi không cần quá lo lắng."
"Hy vọng là vậy."
............
"Các ngươi trở lại rồi! Trao đổi cùng Phong Nguyên thế nào?" Thẩm Nguyên đón Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo vào cửa hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Rất không tồi, sau này chúng ta có thể tăng mạnh hợp tác trên sinh ý đồ trang điểm."
"Quân thượng gửi thư tới, chúng ta đã ở lại Lê Quốc một thời gian, quân thượng nói chúng ta mau chóng trở về."
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu: "Quân thượng muốn chúng ta trở về, chẳng lẽ hắn không giận ta nữa sao?"
"Quân thượng không phải người mang thù như vậy."
"Ngươi xác định?" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy nghi hoặc hỏi lại.
Thẩm Nguyên xấu hổ cười cười: "Thực tế Phong Nguyên cũng rất cho quân thượng mặt mũi, dù sao ngươi cũng là người quân thượng giới thiệu tới, Phong Nguyên thiếu quân thượng một ân tình, cho nên hắn bán giá thấp một phần tài nguyên chiến tranh cho quân thượng."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Thì ra là thế." Hắn đã nói mà, lão cáo già quân thượng kia sao có thể hào phóng như vậy.
"Kỳ tứ thiếu, ngươi định khi nào trở về?" Thẩm Nguyên hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Đợi thêm một thời gian nữa đi."
Thẩm Nguyên buồn bực nói: "Vì sao phải đợi thêm một thời gian nữa?"
Kỳ Thiếu Vinh chống eo: "Bởi vì Phong Nguyên tiền bối nói hắn sáng lập một vườn linh dược ở Lê Quốc, chuyên môn gieo trồng linh dược dùng để chế tác đồ trang điểm, hy vọng ta đi xem một chút......:
Thẩm Nguyên nhụt chí xuống: "Như vậy sao!"
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn Thẩm Nguyên: "Ngươi làm gì mà vội vã trở về như vậy? Dù sao ngươi cũng không có thân mật ở nhà chờ."
Thẩm Nguyên: "......" Tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này đúng là khinh thường người quá đáng!
"Chẳng lẽ ngươi có người để nhớ? Cái này thì càng không cần sốt ruột, dù sao người ta cũng chướng mắt ngươi, nhớ cũng uổng phí sức lực.".
Thẩm Nguyên: "......"
......
"A Phàm, ngươi ra rồi, Đình Hiên đâu?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Ngủ."
"Ngủ sớm vậy?"
"Gần đây hắn có nhiều tâm sự, có thể đi ngủ sớm một chút cũng là chuyện tốt."
"Hôm nay Mộ Hòe tìm Đình Hiên nói cái gì vậy?"
"Hắn nói có thể trả lại mộc linh chi tâm cho Đình Hiên."
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Tên vương bát đản Mộ Nhạc Sơn kia là cặn bã, nhân phẩm Mộ Hòe lại khá không tồi!"
"Mộ Hòe còn lộ ra một chuyện, Mộ Hành Chi âm thầm hỗ trợ cản những người Mộ gia tới tìm Đình Hiên lại."
Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt, bỗng nhiên cười cười: "Nhìn dáng vẻ này xem ra Mộ Hành Chi cũng không có ngu trung đến không có thuốc chữa!"
Chương 123: Thương Minh phân tranh
Hoa Cẩm Nguyệt nhìn bóng dáng Phong Lập rời đi, tim đập đập mạnh không ngừng, nàng cư nhiên ý đồ đào góc tường của Kỳ Thiếu Vinh, nghe nói Kỳ Thiếu Vinh này rất biến thái a!
Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp mắt tiến đến trước mặt Hoa Cẩm Nguyệt: "Tiểu thư, nơi này còn phong cảnh gì khác không?"
Nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh thò đầu tới, Hoa Cẩm Nguyệt đột nhiên bị hoảng sợ.
"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Giống như là bị kinh ngạc, bị ta dọa sợ rồi sao?" Kỳ Thiếu Vinh hài hước hỏi.
Hoa Cẩm Nguyệt lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Không có!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn biểu tình khẩu thị tâm phi của Hoa Cẩm Nguyệt, âm thầm buồn cười, là gan của nha đầu chết tiệt này đúng là nhỏ! Chút là gan như vậy mà cũng dám đào góc tường của hắn.
"Ta vừa mới hỏi tiểu thư a, nơi này còn có phong cảnh gì khác không?"
Hoa Cẩm Nguyệt gian nan gật đầu: "Có!"
"Tiểu thư, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có phải cảm thấy ta rất đẹp không!"
Hoa Cẩm Nguyệt xấu hổ đáp: "Đúng vậy."
Kỳ Thiếu Vinh thuận thuận tóc: "Tiểu thư, có phải ngươi phát hiện ta soái hơn Trang Hạo, cho nên di tình biệt luyến, yêu ta?"
Hoa Cẩm Nguyệt đối mặt với đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của Kỳ Thiếu Vinh, đầu óc phát ngốc, ma xui quỷ khiến gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo: "......"
Trang Hạo ôm lấy Kỳ Thiếu Vinh, nhìn Hoa Cẩm Nguyệt: "Hôm nay làm phiền tiểu thư rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi trước, hẹn gặp lại!"
Hoa Cẩm Nguyệt vội vàng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Trang Hạo rời đi.
Trên đường trở về, Kỳ Thiếu Vinh đắc ý ôm hai tay: "Mị lực của ta lớn hơn ngươi a! Tuy rằng có mấy người ở ánh mắt đầu tiên bị bề ngoài của ngươi lừa gạt, nhưng sau khi ở chung một thời gian sẽ phát hiện ta là người có nội hàm, di tình biệt luyến."
"Nha đầu kia quá yếu, nhất định không thông qua khảo nghiệm của ta." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Trang Hạo này thật là...... đáng chết. Trước đó Trang Hạo nói nếu hắn coi trọng người khác, người kia sẽ phải thông qua khảo nghiệm của Trang Hạo, tiểu tử này không phải nghiêm túc đó chứ?
"Nơi này là cửa hàng của Mộ gia, cũng đóng cửa rồi!" Hôm nay đi dạo một đường, số lượng của hàng của Mộ gia đã đóng cửa cũng lên tới mấy chục.
Dịch Phàm hai tay chống lưng: "Động tác của Thương Minh nhanh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, không bao lâu nữa, Mộ gia đại khái sẽ bị phá thành mảnh nhỏ."
Dịch Phàm thầm nghĩ:Nghe nói không ít chi nhánh của Mộ gia đã thoát ly chủ gia, loạn trong giặc ngoài, hiện tại Mộ Nhạc Sơn hẳn là đã lòng nóng như lửa đốt.
Mộ Đình Hiên nhắm mắt lại, cho tới nay, hủy diệt Mộ gia chính là mộng tưởng của hắn, chỉ là thời điểm chân chính làm được, hắn lại không có được khoái cảm gì.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên: "Ta có chút việc, đi tìm Phong Nguyên tiền bối nói chuyện, các ngươi về trước đi. "
Trang Hạo cũng lập tức lên tiếng: "Ta cũng có chút việc, đi tìm Phong Nguyên tiền bối nói chuyện, các ngươi về trước đi."
Trang Hạo đuổi theo Kỳ Thiếu Vinh: "Ta đi cùng ngươi."
Dịch Phàm nhìn bóng dáng Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh, kéo tay Mộ Đình Hiên lại: "Chúng ta về trước."
Thẩm Nguyên đi theo phía sau Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên, nhìn bóng dáng Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh vội vã rời đi, một loại ý niệm vô cùng kiên định dâng lên trong lòng Thẩm Nguyên, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm về một thân mật, nếu không, cuộc đời của hắn không khác gì một bi kịch.
............
Phong phủ.
"Đại trưởng lão, sở dĩ Thương Minh chúng ta có thể đứng sừng sững trên các quốc gia lâu như vậy là bởi vì chúng ta không nhúng tay vào giao đấu các nơi, các thế lực lớn không cảnh giác về chúng ta, hiện giờ vì Kỳ Thiếu Vinh, đại trưởng lão công nhiên điều động
Thương Minh đối phó với Mộ gia, chỉ sợ là không quá thỏa đáng." Phong Cùng lên tiếng.
Phong Nguyên ngữ khí bất thiện nói: "Nhị trưởng lão, Kỳ Thiếu Vinh chính là người đã cứu tính mạng ta, hắn chỉ đề ra một yêu cầu nhỏ như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta bỏ mặc sao?"
"Ý của ta cũng không phải là đẩy đi không để ý tới, chỉ là ta cảm thấy đại trưởng lão có thể bồi thường trên những mặt khác."
" Phong Nguyên ta đã nói là làm, chuyện ta đã đáp ứng, ta nhất định phải làm được, nếu trước đó ta đã hứa hẹn chỉ cần có người cứu được ta, ta liền đáp ứng một điều kiện của đối phương, chẳng lẽ Phong Cùng ngươi hy vọng ta nói chuyện không giữ lời sao? Ngươi nói sau này ta phải nhìn mặt người khác như thế nào?"
"Ta đương nhiên không phải muốn đại trưởng lão ngài nói không giữ lời, ta chỉ cảm thấy Thương Minh chúng ta nhúng tay vào sự vụ của Mộ gia là không quá thỏa đáng, chuyện này có lẽ có thể dĩ hòa vi quý."
"Phong Cùng, ngươi thu bao nhiêu chỗ tốt từ Mộ gia mà lại thay Mộ gia nói chuyện nhiều như vậy?"
"Đại trưởng lão, ta chỉ là muốn việc nào ra việc đó mà thôi."
"Mộ gia vốn dĩ đã có vấn đề, Thương Minh chúng ta cũng chỉ là quạt gió thêm củi một phen, sự vụ của Thương Minh nhiều như vậy, Phong Cùng ngươi không cần chỉ nhìn chăm chú vào một chuyện nhỏ."
.....
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo được đưa vào trong viện chờ Phong Nguyên, tinh thần lực của hai người đều vô cùng lợi hại, Phong Nguyên cùng Phong Cùng tranh chấp, một chữ cũng không thiếu, rơi hết vào trong tai hai người.
Phong Cùng cùng Phong Nguyên tranh chấp một hồi lâu, không có kết quả gì, Phong Cùng đen mặt đi ra.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Phong Cùng, nhàn nhạt gật đầu với đối phương một cái.
Phong Cùng lạnh mặt nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Hai vị, đại trưởng lão cho mời."
Kỳ Thiếu Vinh đi vào đại sảnh, Phong Nguyên trầm mặt ngồi trong đại sảnh.
Kỳ Thiếu Vinh ngượng ngùng nhìn Phong Nguyên: "Phong tiền bối, có phải yêu cầu của ta mang lại phiền toái cho ngài rồi không?"
Phong Nguyên cười cười với Kỳ Thiếu Vinh: "Không có, Kỳ thiếu không cần suy nghĩ quá nhiều, yêu cầu của ngươi không quá phận, chẳng qua, đại khái là ta còn sống khiến cho người nào đó thất vọng, cho nên mượn đề tài gây chuyện mà thôi."
Một cỗ sát khí từ trên người Phong Nguyên phiếm ra, Kỳ Thiếu Vinh đột nhiên giật mình, thế lực lớn như Thương Minh, tranh đấu bên trong không ít không được, hắn cứu Phong Nguyên, tuy rằng Phong Nguyên cảm kích hắn, nhưng các bè phái khác trong Thương Minh......
"Kỳ thiếu không cần lo lắng, chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ta chắc chắn sẽ làm được." Phong Nguyên nói.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ta đương nhiên tin tưởng nhân phẩm Phong tiền bối, Phong tiền bối, không bằng chúng ta tới trao đổi sinh ý cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành một chút."
Phong Nguyên gật đầu: "Được! Không thể không nói, đồ trang điểm của Kỳ thiếu thật sự rất được hoan nghênh, mấy cửa hàng của Lê Quốc vừa mới khai trương không bao lâu, sản phẩm đã bị cướp mua sạch, ta thấy chúng ta có thể mở rộng sinh ý."
"Hôm nay ta có đi xem sinh ý các cửa hàng, quả thật không tồi!"
............
Kỳ Thiếu Vinh cùng Phong Nguyên hàn huyên một hồi liền rời đi.
Trang Hạo đi bên người Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm đâu."
"Không có gì, ta chỉ là có chút lo lắng."
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Lo lắng cái gì?"
"Ngươi cứu Phong Nguyên, hình như Phong Cùng kia rất có thành kiến với ngươi, sau khi Phong Nguyên khôi phục lại, bên trong Thương Minh tựa hồ có động tác lớn."
"Động tác lớn?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy, Phong Nguyên vốn dĩ bệnh tình nguy kịch, mấy người bên Phong Cùng đã có động tác lớn, hiện giờ Phong Nguyên khôi phục lại, mấy người bên Phong Nguyên lại ngẩng đầu."
Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày lại: "Không phải đông phong áp tây phong thì chính là tây phong áp đông phong!" Thực lực của Phong Nguyên cùng Phong Cùng đều không tồi, hắn không phải sẽ bị kẹp thành pháo hôi ở bên trong chứ?
Trang Hạo ôm hai tay: "Từ tình hình hiện tại mà nói, người chiếm thượng phong là Phong Nguyên, ngươi không cần quá lo lắng."
"Hy vọng là vậy."
............
"Các ngươi trở lại rồi! Trao đổi cùng Phong Nguyên thế nào?" Thẩm Nguyên đón Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo vào cửa hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Rất không tồi, sau này chúng ta có thể tăng mạnh hợp tác trên sinh ý đồ trang điểm."
"Quân thượng gửi thư tới, chúng ta đã ở lại Lê Quốc một thời gian, quân thượng nói chúng ta mau chóng trở về."
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu: "Quân thượng muốn chúng ta trở về, chẳng lẽ hắn không giận ta nữa sao?"
"Quân thượng không phải người mang thù như vậy."
"Ngươi xác định?" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy nghi hoặc hỏi lại.
Thẩm Nguyên xấu hổ cười cười: "Thực tế Phong Nguyên cũng rất cho quân thượng mặt mũi, dù sao ngươi cũng là người quân thượng giới thiệu tới, Phong Nguyên thiếu quân thượng một ân tình, cho nên hắn bán giá thấp một phần tài nguyên chiến tranh cho quân thượng."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Thì ra là thế." Hắn đã nói mà, lão cáo già quân thượng kia sao có thể hào phóng như vậy.
"Kỳ tứ thiếu, ngươi định khi nào trở về?" Thẩm Nguyên hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Đợi thêm một thời gian nữa đi."
Thẩm Nguyên buồn bực nói: "Vì sao phải đợi thêm một thời gian nữa?"
Kỳ Thiếu Vinh chống eo: "Bởi vì Phong Nguyên tiền bối nói hắn sáng lập một vườn linh dược ở Lê Quốc, chuyên môn gieo trồng linh dược dùng để chế tác đồ trang điểm, hy vọng ta đi xem một chút......:
Thẩm Nguyên nhụt chí xuống: "Như vậy sao!"
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn Thẩm Nguyên: "Ngươi làm gì mà vội vã trở về như vậy? Dù sao ngươi cũng không có thân mật ở nhà chờ."
Thẩm Nguyên: "......" Tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này đúng là khinh thường người quá đáng!
"Chẳng lẽ ngươi có người để nhớ? Cái này thì càng không cần sốt ruột, dù sao người ta cũng chướng mắt ngươi, nhớ cũng uổng phí sức lực.".
Thẩm Nguyên: "......"
......
"A Phàm, ngươi ra rồi, Đình Hiên đâu?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Ngủ."
"Ngủ sớm vậy?"
"Gần đây hắn có nhiều tâm sự, có thể đi ngủ sớm một chút cũng là chuyện tốt."
"Hôm nay Mộ Hòe tìm Đình Hiên nói cái gì vậy?"
"Hắn nói có thể trả lại mộc linh chi tâm cho Đình Hiên."
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Tên vương bát đản Mộ Nhạc Sơn kia là cặn bã, nhân phẩm Mộ Hòe lại khá không tồi!"
"Mộ Hòe còn lộ ra một chuyện, Mộ Hành Chi âm thầm hỗ trợ cản những người Mộ gia tới tìm Đình Hiên lại."
Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt, bỗng nhiên cười cười: "Nhìn dáng vẻ này xem ra Mộ Hành Chi cũng không có ngu trung đến không có thuốc chữa!"
Danh sách chương