TSCPTĐK - Chương 134

Chương 134: Trở lại hoàng đô

Không ngoài dự đoán của Trang Hạo, đợt sát thủ thứ hai rất nhanh liền đến.

Trang Khiêm nguyên bản còn lo lắng sẽ không ứng phó được, nhưng Trang Hạo cùng Dịch Phàm ở đây, hắn lại có cảm giác người tới không đủ giết.

Khoảng thời gian trước Trang Hạo bị áp chế đến tàn nhẫn, vậy nên bây giờ liền vội vã phát tiết tâm trạng, còn Dịch Phàm là cô chẩm nan miên (ngủ trằn trọc một mình), tâm tình không tốt chút nào.

"Vì sao người yếu ớt như vậy cũng dám tới tìm chúng ta gây chuyện chứ?" Trang Khiêm nhịn không được thắc mắc.

"Hẳn là tin tức ca ngươi bị phong ấn thực lực truyền ra, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng có khả năng nhặt được tiện nghi, danh tiếng của ca ngươi lớn như vậy, nếu giết được hắn, chắc chắn sẽ nổi tiếng trong một đêm, dương danh thiên cổ!" Kỳ Thiếu Vinh chống cằm nói.

Trang Khiêm nghiến chặt răng: "Kỳ tứ thiếu, sao ngươi lại nói vậy? Sao có thể là dương danh thiên cổ được, là tiếng xấu để lại muôn đời!"

Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý cười cười: "Không phải đều giống nhau sao?"

Trang Khiêm tức giận trợn trắng mắt: "Sao có thể giống nhau được?"

Kỳ Thiếu Vinh cong mắt nhìn Trang Khiêm, vẫy vẫy tay: "Được rồi, cũng không phải đại sự gì, ngươi không cần để bụng như vậy."

"Ta nghĩ tin tức về đại ca bị bại lộ rất có thể là từ Phong Cùng bên Thương Minh kia truyền ra!" Trang Khiêm vuốt cằm, trầm ngâm nói.

"Từ đâu ra cũng như nhau, dù sao đại ca ngươi cũng đã khôi phục thực lực, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.".

Trang Khiêm gật đầu: "Đúng vậy! Có đại ca ở đây, Kỳ tứ thiếu hoàn toàn không cần lo lắng."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Từ biểu hiện của đại ca ngươi trong khoảng thời gian trước mà xem, nói không cần lo lắng vẫn còn quá sớm."

Trang Khiêm nghĩ đến mấy lời của Vân Hổ, xấu hổ cười cười: "Cái đó là tình huống đặc thù, không tính đến, dù sao hiện tại đại ca cũng đã khôi phục."

"Tuy rằng nói là như vậy, nhưng khoảng thời gian trước biểu hiện của đại ca ngươi thật sự là rất...... buồn cười a!" Kỳ Thiếu Vinh ha ha cười lên.

Trang Khiêm: "......"

Vân Hổ vốn còn đang tìm cơ hội cho bản thân phát huy thực lực, bất quá, hắn phát hiện việc duy nhất cần làm là quét tước chiến trường, đoạt chiến lợi phẩm về.

Vân Hổ nhìn về phía Dịch Phàm cùng Trang Hạo, trong mắt là hâm mộ nồng đậm.

Vân Hổ chưa bao giờ biết thì ra xuyên qua rừng rậm Mây Mù lại là chuyện đơn giản như vậy.

Trên đường, Trang Hạo thuần phục thêm hai con yêu thú cấp sáu cùng một con cấp bảy, có yêu thú mở đường, dọc đường đi có thể nói là xuôi gió xuôi nước.

Độc trùng trong rừng rậm Mây Mù cũng không đáng để lo, có Dịch Phàm điều phối dược tề, độc trùng đều bị đuổi đi hết, có mấy con ngoan cố không chịu liền biến thành thức ăn trong bụng yêu thú của Diệp Phàm.

............

Quang minh Độc Giác thú chạy trong rừng, giáp trụ trên người đã được thay đổi, huyễn lệ hơn trước kia rất nhiều,tinh thạch đủ mọi màu sắc dưới ánh nắng dưới phát ra quang mang chói mắt.

Trang Khiêm cau mày nhìn Độc Giác thú chạy tới chạy lui: "Kỳ tứ thiếu, ngươi nuôi Độc Giác thú thật béo!"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Cũng thường thôi, một tháng không thể ra thông khí, Tiểu Hoa đã gầy đi khá nhiều."

Trang Khiêm nhìn thân mình béo mập đôn đôn của Độc Giác thú, trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ: Kỳ Thiếu Vinh hoàn toàn coi Độc Giác thú thành heo mà dưỡng, trên người Độc Giác thú này nhiều mỡ như vậy, cũng không biết còn có thể bay lên hay không?

Hai mắt Vân Hổ tỏa sáng nhìn châu bảo gắn khắp người Độc Giác thú.

Kỳ Hằng đẩy Vân Hổ một cái: "A Hổ lão đại, ngươi làm sao vậy? Muốn nếm thử thịt quang minh Độc Giác thú?"

Vân Hổ lắc đầu: "Không có, không có, tuyệt đối không có!"

Vân Hổ thầm nghĩ: Hắn không có hứng thú với thịt quang minh Độc Giác thú, chẳng qua, giáp trụ trên người Độc Giác thú thật sự là quá có đẳng cấp! Nếu hắn cũng có một thân giáp trụ như này, vậy cả đời liền không cần lo ăn mặc, kỳ thật, hắn cũng không cần một bộ giáp trụ hoàn chỉnh, chỉ cần hai viên tinh hạch trên bộ giáp trụ này là được rồi.

Cảm nhận được tầm mắt của Vân Hổ, quang minh Độc Giác thú xoay người, vọt về phía Vân Hổ.

Vân Hổ nhìn thấy quang minh Độc Giác thú chạy như điên về phía hắn, đại kinh thất sắc nhảy lên cây.

Quang minh Độc Giác thú đâm đầu vào cây, thân cây thô tráng lập tức cắt thành hai đoạn, Vân Hổ ngã từ trên cành cây xuống.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng ngã chổng vó của Vân Hổ, hì hì cười thu hồi quang minh Độc Giác thú lại.

............

Vân Hổ khập khiễng đi tới một bên, ngồi xuống.

Kỳ Thiếu Vinh đi qua nhìn Vân Hổ: "A Hổ, ngươi còn khỏe không?"

Vân Hổ xấu hổ gãi gãi đầu: "Cũng vẫn tốt, hình như Tiểu Hoa không thích ta lắm?"

Kỳ Thiếu Vinh sờ sờ đầu quang minh Độc Giác thú: "Sao có thể? Nó rất thích ngươi, vậy nên mới muốn cùng ngươi chơi."

"Hình như vừa rồi nó muốn giết ta?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không có, ngươi suy nghĩ nhiều."

"Nhưng vừa rồi hình như nó thật sự muốn đâm chết ta." Khớp hàm Vân Hổ run lên, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Không có, nó chỉ là thấy ngươi lớn lên béo mập, cảm thấy ngươi rất có tính co dãn, vậy nên muốn lót mông ngồi thử."

Vân Hổ cuống quít lui ra phía sau hai bước: "Ta lớn lên...... kỳ thật cũng không béo lắm."

Trang Hạo đi tới vỗ vỗ bả vai Vân Hổ: "Ngươi không cần khiêm tốn như vậy, trong tất cả những người ở đây, ngươi lớn lên béo nhất."

Vân Hổ: "......" Kỳ Thiếu Vinh này thật quá hung!

............

Đám người Kỳ Thiếu Vinh dùng thời gian hai tháng mới thoát ra khỏi rừng rậm Mây Mù, tiến vào địa giới Nguyên Quốc.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn cảnh tượng ngoài xe ngựa: "Khi nào chúng ta đến được hoàng đô?"

"Hẳn là nhanh thôi."

Vân Hổ đi theo bên người Trang Khiêm, tò mò hỏi: "Trang nhị thiếu gia, hộ vệ Trang gia các ngươi ăn cái gì vậy?"

Trang Khiêm nhìn Vân Hổ một cái: "Yên tâm, không để ngươi đói."

Vân Hổ có chút xấu hổ chà xát tay: "Ta đương nhiên không lo lắng cái này, ta nghe nói hộ về đại gia tộc còn ăn tốt hơn thiếu gia nhà có tiền."

Trang Khiêm thở dài một hơi, vung tay bắt lấy cổ áo Vân Hổ: "Vào hoàng đô, chuyện của ca ta ngươi không được để lộ một chữ nào, nếu ngươi dám ra ngoài nói bậy, ta liền cắt ngươi thành thịt vụn, biết chưa?"

Vân Hổ vội gật đầu: "Biết, biết, ta tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện ta bắt ca ngươi làm tiểu đệ, cũng sẽ không nói bậy ra bên ngoài.

Trang Khiêm hung tợn nhìn chằm chằm Vân Hổ một hồi lâu: "Ngươi cẩn thận một chút cho ta!"

"Ta biết, ta biết." Vân Hổ nhìn sắc mặt vặn vẹo của Trang Khiêm, thầm nghĩ: Sao hắn lại cảm thấy Trang Khiêm làm lão bản khá tốt chứ?

............

Trang Hạo vừa tiến vào hoàng đô, đội hộ vệ của Trang gia đã nhận được tin tức, sôi nổi chạy ra cổng hoàng đô nghênh đón.

"Bái kiến Trang đại thiếu, bái kiến Kỳ tứ thiếu."

Vân Hổ nhìn một chúng hộ vệ hành lễ, nhịn không được mở to hai mắt, "Ca ngươi đúng là rất được hoan nghênh!"

Trang Khiêm chống eo, ngẩng đầu, ngạo nghễ nói: "Đại ca là người thừa kế Trang gia, thực lực bản thân cũng đến cấp tám, nếu không phải vì đại ca còn trẻ tuổi, hắn đã có thể được phong Hầu Tước, nhận lấy đất phong."

Vân Hổ nhìn về phía Trang Hạo: "Thực lực của đại ca ngươi thật lợi hại! Bất quá, lợi hại hơn là hắn cư nhiên có thể lừa lão bản mở hắc điếm kia tới tay!"

Trang Khiêm thở dài một hơi: "......" Đại ca cùng Kỳ Thiếu Vinh còn đang trong giai đoạn ma hợp, Kỳ Thiếu Vinh có thể trở thành đại tẩu nhà hắn hay không còn chưa nói trước được đâu.

"Có rất nhiều người tới tìm ca ngươi a!" Vân Hổ nói.

Trang Khiêm gật đầu: "Đó là đương nhiên."

"Ca ta chính là người thừa kế tương lai, người muốn tìm người nhiều một chút cũng là bình thường."

"Sau khi trở lại Trang gia hắn sẽ rất bận đi?" Vân Hổ hỏi.

"Đương nhiên."

"Hắn bận như vậy, không phải sẽ quên mất chuyện sẽ tìm đạo sư cho ta chứ?"

Trang Khiêm cười nói: "Yên tâm đi, đại ca đã an bài tốt, là một đạo sư phi thường ưu tú, dưới sự dạy dỗ của hắn, ngươi nhất định sẽ mau chóng tiến bộ."

Vân Hổ tràn đầy hưng phấn trừng lớn mắt: "Thật vậy sao?"

Trang Khiêm gật đầu: "Đúng vậy!" Trang Khiêm thầm nghĩ:Tiểu tử Vân Hổ này thật ngu ngốc, cũng không biết có bị đánh chết không!

............

"Trang Hạo, Kỳ tứ thiếu, các ngươi trở lại rồi!" Đường Thiên Anh đầy mặt tươi cười tiến đến chào hỏi.

Đường Thiên Anh đánh giá Kỳ Thiếu Vinh một vòng: "Nhiều ngày không gặp, Kỳ tứ thiếu càng thêm phong hoa tuyệt đại!"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Đúng vậy! Ta càng ngày càng soái, Trang Hạo càng ngày càng xấu."

Đường Thiên Anh: "......"

"Kỳ tứ thiếu thật ghê gớm, bao nhiêu y sư tới cũng bó tay không có biện pháp gì với bệnh tình của Phong Nguyên, ngươi vừa ra tay, Phong Nguyên liền khỏi hẳn."

Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Không dám, không dám."

"Ta chuẩn bị khánh công yến ở Hoàng Thiên Cư, đón gió cho mấy vị."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Tứ hoàng tử quá khách khí."

Hai mắt Vân Hổ sáng lấp lánh, "Trang đại thiếu gia thật có mặt mũi, hoàng tử mời hắn ăn cơm, ta có thể đi theo cọ một chút không?"

Kỳ Hằng nhìn Vân Hổ một cái, không nói gì.

............

Kỳ Thiếu Như đứng trong đám người nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo theo Đường Thiên Anh rời đi, không khỏi nhăn chặt mày.

"Mặt mũi Kỳ Thiếu Vinh thật lớn! Hắn trở về, tứ hoàng tử còn tự mình đi nghênh đón hắn."

Kỳ Thiếu Phúc nhún vai: "Mặt mũi tứ đệ vẫn luôn rất lớn."

Kỳ Thiếu Như híp mắt lại: "Hắn cứu được Phong Nguyên, cơ hội trân quý như vậy lại dùng để ra mặt cho một hạ nhân, tứ ca li kinh phản đạo (ngang ngạnh; bướng bỉnh; phản đạo; bất trị; chống đối; phản loạn; trái nguyên tắc; đại nghịch bất đạo; bội bạc), tứ hoàng tử còn khách khí với hắn!"

Kỳ Thiếu Phúc cười cười: "Dù sao Phong Nguyên cũng là được tứ đệ cứu, tứ đệ yêu cầu Phong Nguyên làm cái gì cũng đều là tự do của hắn."

Kỳ Thiếu Như khẽ hừ một tiếng: "Tam ca, ngươi đúng là bảo hộ hắn hết mình a!"

"Tứ đệ cùng Trang Hạo ra ngoài một chuyến, hình như tình cảm tốt hơn rất nhiều." Kỳ Thiếu Phúc nói.

Kỳ Thiếu Như nhìn Trang Hạo dán đến bên tai Kỳ Thiếu Vinh nói chuyện, Kỳ Thiếu Vinh không có trốn tránh, quang minh Độc Giác thú béo đến sắp không nhìn thấy bắp chân đánh chuyển xung quanh hai người, bực bội không thôi.

............

Phủ nhị hoàng tử.

"Nhị hoàng tử, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo trở về, tứ hoàng tử đi nghênh đón bọn họ."

"Trước kia ta đúng là xem thường hắn rồi!" Đường Thiên Phong nắm chặt nắm tay, trước đây hắn cùng Đường Thiên Anh cạnh tranh, hắn vẫn luôn là người chiếm thế thượng phong, nhưng hiện giờ Kỳ Thiếu Vinh ngoi đầu, quan hệ của Đường Thiên Anh cùng Kỳ Thiếu Vinh lại không tồi, sau này hươu chết về tay ai đúng là không nói trước được.

"Nhị hoàng tử, ngài đừng nóng vội, tương lai còn dài."

Đường Thiên Phong thở dài một hơi, nếu sớm biết Dịch Phàm là người của Kỳ Thiếu Vinh, năm đó hắn nhất định sẽ không để Mộ Tuyết Lam gả cho Dịch Phàm. "Tuy nói là như thế, nhưng gần đây Kỳ Thiếu Vinh càng ngày càng có tiền đồ."

"Thế lực của Kỳ Thiếu Vinh phát triển quá nhanh, có lẽ quân thượng sẽ kiêng kị, tứ hoàng tử giao hảo cùng Kỳ Thiếu Vinh là phúc hay là họa vẫn rất khó nói."

Đường Thiên Phong híp mắt lại: "Nói không sai!"

Thực lực bản thân của những người bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh rất lợi hại, hơn nữa, bọn họ còn trẻ, tiềm lực vô hạn, nếu trong những người này có hai kẻ tiến vào cấp chín, phụ hoàng khẳng định sẽ không yên tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện