TSCPTĐK - Chương 148

Chương 148: Tri âm của Bích Lưu Vân

Bích Lưu Vân vừa đưa mắt liền thấy được thân ảnh của Hải Lăng.

Bích Lưu Vân nâng tay lên, nhiệt tình lắc lắc với Hải Lăng: "Hải Lăng thiếu chủ, ngươi cũng tới bờ biển chơi a!"

Hải Lăng nâng bước chân, đi về phía mấy người, "Vừa rồi hình như ta nghe được tiếng ca của Bích cầm sư."

Bích Lưu Vân xấu hổ cười cười: "Ta hát không tốt lắm, để Hải Lăng thiếu chủ chê cười rồi."

Hải Lăng lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không có, ngươi hát rất tốt, rất êm tai, dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt! Ta rất thích."

Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt, thầm nghĩ: Tiểu tử Hải Lăng này đang châm chọc sao? Xem người không thể xem bề ngoài a! Trên đời này quả nhiên củ cải rau xanh gì cũng có tình yêu, khẩu vị của vị thiếu chủ này, thật là...... độc đáo.

Trang Hạo dùng khuỷu tay chọc chọc Kỳ Thiếu Vinh, đè thấp thanh âm hỏi: "Vị thiếu chủ này có phải có chứng thích chịu ngược không?"

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Hắn cũng đang suy nghĩ vấn đề này a!

Bích Lưu Vân tràn đầy vui sướng chớp chớp mắt: "Phải vậy không? Ngươi thật sự cảm thấy ta ca hát rất tốt?"

"Đương nhiên, ta chưa bao giờ nói dối. Không biết có thể mạo muội mời Bích cầm sư hát lại một lần nữa không?" Hải Lăng chân thành đáp.

Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn Hải Lăng.

Kỳ Thiếu Vinh không khỏi thầm nghĩ: Hải Lăng có thù oán với cá của vùng biển này đi, hắn vất vả lắm mới ngăn chặn được ý niệm tiếp tục tàn sát cá ở đây của Lưu Vân, Hải

Lăng thì lại...... không có chút tâm đồng tình nào với cá ở đây hết, mệt tiểu tử này còn là người hải tộc.

Bích Lưu Vân cười cười: "Được! Ngươi muốn nghe cái gì?"

"Đêm giữa hè."

Bích Lưu Vân nghiêng đầu, trong mắt ánh lên vài phần hoài niệm, "Là đầu lão ca a!"

Hải Lăng gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi biết không?"

"Đương nhiên!"

Trang Hạo chớp chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta nhìn ra rồi, vị thiếu chủ hải tộc này là muốn "làm thân" với Bích cầm sư, vậy nên mới tìm gãi đúng chỗ ngứa, bất quá, nói đi cũng phải nói lại, vì muốn tiếp cận với Bích cầm sư, cư nhiên nguyện ý nghe Bích cầm sư ca hát, tiểu tử này cũng coi như là bỏ được vốn gốc."

Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày: "Ta nghĩ chúng ta vẫn nên cách xa một ít thì tốt hơn."

Trang Hạo gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy."

Bích Lưu Vân cất lên giọng ca quỷ thét sói gào, Hải Lăng tươi cười đầy mặt đứng ở một bên chỉ huy dàn nhạc cho Bích Lưu Vân, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo thối lui sang một bên quan sát động tĩnh.

"Xem bộ dáng của Hải Lăng thiếu chủ hình như thật sự rất thích nghe Lưu Vân ca hát, chẳng lẽ khẩu vị của hải tộc đều như vậy?" Kỳ Thiếu Vinh kinh ngạc cảm thán tự hỏi.

"Không phải vậy đi." Trang Hạo vặn vẹo sắc mặt nói.

............

Kỳ Hằng mang theo một rổ hào từ xa đi tới.

"Lưu Vân còn chưa hát xong sao?" Kỳ Hằng vì không muốn bị giọng ca của Bích Lưu Vân tra tấn, cho nên liền lấy cớ đi nhặt hào, đến tận bây giờ mới trở về.

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không phải, Lưu Vân tìm được tri âm, trong chốc lát sợ là không kết thúc được."

Kỳ Hằng nhìn Hải Lăng tươi cười đầy mặt đứng xa xa, nhăn mày lại: "Là Hải Lăng thiếu chủ, nhìn dáng vẻ này xem ra vị thiếu chủ kia thật sự rất thích tiếng ca của Lưu Vân!

Chẳng lẽ thẩm mĩ của hải tộc không giống nhân tộc chúng ta? Nhưng nếu thật sự không giống thì tại sao lại có nhiều cá chết như vậy?"

"Cứ để Lưu Vân tiếp tục hát như vậy cá ở khu vực này sẽ chết hết, không bao lâu nữa lại có mùi."

Trang Hạo cau mày, trong lòng dâng lên vài phần khác thường.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không thích hợp lắm."

"Hình như tiếng ca của Bích cầm sư không đơn giản."

Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Đương nhiên không đơn giản, cái này còn cần ngươi nói sao!" Người có thể ca hát đến khó nghe như vậy, thật sự cũng không phải một việc dễ dàng!

"Ta không nói cái này, tiếng ca của Bích thật sự mang lực sát thương, đám cá trong biển kia hình như là bị tiếng ca của Bích cầm sư định trụ, sau đó lại bị tiếng ca kia giết chết, Bích cầm sư hẳn là không cố ý, ngay cả bản thân hắn cũng không biết tiếng ca của mình lại có uy lực như vậy."

"Nghe nói, tiếng ca của nhân ngư tuyệt đẹp động lòng người, nhưng nếu nhân ngư động sát khí, tiếng ca của bọn họ cũng có thể biến thành vũ khí vô hình, thật sự giống như tình cảnh của Bích cầm sư."

"Uy lực tiếng ca của Bích cầm sư hẳn là không chỉ có như vậy, nếu hắn khai phá toàn bộ uy lực của tiếng ca, sau này có thể dùng nó để giết kẻ địch."

"Nghe nói nhân ngư tộc từng có một vị cường giả, thời điểm giao chiến có thể hát một khúc ca giết chết mấy vạn quân địch."

"Có phải Bích cầm sư có quan hệ gì đó với nhân ngư tộc không?" Trang Hạo hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh cau mày: "Hẳn là không có quan hệ gì đi, Lưu Vân chính là vịt lên cạn, một con vịt lên cạn có thể có quan hệ gì với nhân ngư tộc chứ!" Bất quá...... Lưu Vân lại hiểu biết rất nhiều về bí tân của nhân ngư tộc.

Trang Hạo cau mày, thầm nghĩ: Thật sự không có quan hệ gì sao?

Hiểu biết của Bích Lưu Vân về hải tộc không tầm thường, hơn nữa, sau khi tới phiến hải vực này, tên kia tuy rằng mặt ngoài bình thản, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ mang bộ dáng tâm sự nặng nề, tựa hồ là đang ẩn tàng bí mật gì đó.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, nghiêm túc dặn dò: "Thời điểm Lưu Vân muốn nói tự nhiên sẽ nói, nếu hắn không muốn, chúng ta cũng đừng hỏi."

Trang Hạo cười cười: "Ta biết." Kỳ Thiếu Vinh cũng sớm nhận thấy được Bích Lưu Vân không quá thích hợp, chẳng qua......

Kỳ Hằng hít sâu một hơi, đứng lên nói: "Ta đi khuyên Lưu Vân không hát nữa."

Kỳ Hằng đi tới bên người Bích Lưu Vân cùng Hải Lăng: "Hai vị, đến thời gian cơm trưa rồi, không bằng ngừng nghỉ một chút, chúng ta cá nướng trước đi."

Bích Lưu Vân tràn đầy tiếc nuối thu tiếng hát lại.

Hải Lăng đầy mặt tươi cười nhìn Bích Lưu Vân: "Hôm nay thật may mắn có thể được nghe Bích cầm sư ca hát, ta rất cao hứng, hy vọng sau này còn có cơ hội.

Bích Lưu Vân gật đầu: "Khó khăn lắm mới có một người thích nghe ta hát, nếu Hải Lăng thiếu chủ còn muốn, tùy thời đều có thể đến tìm ta."

"Được!" Hải Lăng hạnh phúc đáp.

Bích Lưu Vân giết chết quá nhiều cá, đám Kỳ Thiếu Vinh lại ít ỏi mấy người, chỉ có thể chọn mấy con cá lên nướng.

"Thật tiếc nuối! Hải Lăng nói còn có việc, không tiện ở lại ăn cá."

Kỳ Thiếu Vinh lắc lắc cá nướng trên tay, bĩu môi nói: "Có lẽ là tên kia nghe hát lâu quá rồi, không cần ăn nữa."

Bích Lưu Vân không vui nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi có ý gì?"

Kỳ Thiếu Vinh cười gượng một tiếng: "Ý ta là tên kia nghe hát đến no rồi, không cần ăn cơm nữa."

Bích Lưu Vân khẽ hừ một tiếng: "Tuy rằng mấy người các ngươi không biết thưởng thức tiếng hát của ta, nhưng trên đời này vẫn còn có người biết nhìn hàng."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

............

Ảnh vệ đi theo phía sau Hải Lăng, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lên tiếng hỏi: "Thiếu chủ, ngài cùng vị Bích cầm sư kia rất vui vẻ a!"

"Cũng tạm được." Hải Lăng cười nói.

"Thiếu chủ, vừa rồi ngài nghe Bích cầm sư ca hát, ngài cảm thấy tiếng ca của Bích cầm sư rất êm tai sao?" Ảnh vệ thật cẩn thận hỏi.

Hải Lăng lắc đầu: "Không dễ nghe, rất khó nghe."

Ảnh vệ sửng sốt một chút, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã cho rằng yêu thích của thiếu chủ nhà mình độc đáo, thích kiểu có khẩu vị nặng như vậy. "Nếu thiếu chủ đã cảm thấy khó nghe, sao còn ở lại nghe lâu như vậy."

"Tuy rằng rất khó nghe, nhưng mà......" Khó nghe đến nỗi làm người ta phải hoài niệm!

Ảnh vệ hồ nghi nhìn Hải Lăng: "Nhưng mà?"

"Nhưng mà ta từng được nghe tiếng ca còn khó nghe hơn, vậy nên như này là khá tốt."

Ảnh vệ: "......"

............

Long cung dưới đáy biển.

"Phụ hoàng, ngài tìm ta?" Hải Lăng chắp tay hỏi.

Hải Long Vương cau mày nhìn Hải Lăng, "Đã kêu ngươi từ sớm, sao hiện tại mới đến?"

"Trên đường gặp chút việc, vậy nên trì hoãn một hồi. Không nói cái này, phụ hoàng, ngài tìm ta là có chuyện gì sao?"

"Hải Vương Châu xuất hiện." Hải Long Vương nói.

Hải Lăng trừng lớn mắt: "Nhân Ngư tộc tìm được Hải Vương Châu?"

Hải Long Vương lắc đầu, "Không có, chẳng qua Hải Vương Bàn đột nhiên có dị động, ngươi biết đấy, Hải Vương Bàn nguyên bản là nơi dùng để đặt Hải Vương Châu, giữa hai bên có liên hệ đặc thù."

Hải Lăng gật đầu: "Vậy phụ hoàng, vị trí đại khái hiện tại của Hải Vương Châu là ở đâu?"

"Ở lãnh địa nhân tộc, nó chỉ xuất hiện chớp mắt một cái, sau đó lại không thấy đâu."

Hải Lăng sửng sốt một chút, bất động thanh sắc nói: "Ta biết, ta sẽ tận lực."

Hải Lăng cúi đầu, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ngày đó cảm giác của hắn thật sự không sai, Hải Vương Châu thật sự xuất hiện.

Hải Long Vương cười cười nhìn Hải Lăng: "Hải Vương Châu là chí bảo của hải long tộc chúng ta, nhất định phải tìm trở về, nếu ngươi không muốn cưới tiểu công chúa của nhân ngư tộc, tốt nhất là phải tìm được đồ trước bọn họ."

Hải Lăng đột nhiên ngẩng đầu, nặng nề đáp: "Ta nbiết."

"Ta biết, biết cái gì? Nhìn dáng vẻ này của ngươi xem ra thật sự không thích tiểu công chúa của nhân ngư tộc a!"

Hải Lăng cúi đầu, không nói gì.

............

Kỳ Thiếu Vinh ngáp dài, đi vào phòng, một cỗ dự cảm bất thường đột nhiên nảy lên trong lòng, Kỳ Thiếu Vinh lập tức lùi lại vài bước.

Một tia điện quang từ trong chân không bổ về phía Kỳ Thiếu Vinh.

Trang Hạo xông tới đẩy Kỳ Thiếu Vinh ra khỏi chỗ.

Một bóng người màu đen lướt qua Trang Hạo, đánh về phía Kỳ Thiếu Vinh, "Giao Hải Vương Châu ra đây!"

Kỳ Thiếu Vinh cuống quít lui về phía sau, thầm nghĩ: Hải Vương Châu, hắn không có thứ này a! Tiểu tử này tìm lầm người rồi đi?

Trang Hạo cùng bóng người màu đen giao chiến, động tác của người kia cực nhanh, vừa lơ đãng liền biến mất không thấy bóng dáng.

Kỳ Thiếu Vinh cảm thấy pháp thuật bóng người màu đen dùng có chút giống nhẫn thuật.

Một tiếng đàn từ không trung vang lên, dưới công kích của sóng âm, sát thủ ẩn trong chỗ tối bị buộc phải nhảy ra.

Bóng người vừa xuất hiện, Trang Hạo liền đánh một chiêu qua, hải tộc kia liền bị đánh rạp trên mặt đất.

Trang Hạo ném thêm mấy quyển trục về phía sát thủ hải tộc, tên kia liền chết đến không thể chết thêm được nữa.

Bích Lưu Vân đi tới, kiểm tra thi thể dưới mặt đất một chút: "Là người ám ảnh lươn điện tộc, am hiểu ám sát."

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn thi thể: "Hình như hắn muốn tìm Hải Vương Châu từ chỗ ta, tìm ta có ích lợi gì chứ? Ta không có a!"

Bích Lưu Vân nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Thiếu gia, ngươi đi theo ta một chút, ta có mấy lời muốn nói với ngươi." Bích Lưu Vân dừng một chút, lại nói: "Trang đại thiếu, Kỳ Hằng, các ngươi cũng tới đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện