Nữ Oa năm đó ở tinh hệ Hà Việt, liền có thể dựa vào nguồn năng lượng tinh thần khổng lồ mình tích lũy được, kéo dài cảm tri tới mỗi ngóc ngách tinh hệ. Mà trong quá trình Tần Dực ly khai tinh hạm, đi tìm Phỉ Vô Thuật, ông đã một lần nữa lợi dụng năng lực này của mình.

Thông qua xem lại ký ức của Phỉ Vô Thuật, ông sớm đã biết mấy người Lallot và Mạc Sinh. Tinh thần lực khổng lồ bao phủ tinh cầu thủ đô, giống như lúc trước đối thoại với Phỉ Vô Thuật ở tinh hệ Hà Việt, ông tìm được đám người Lallot và Ngô Khởi cũng đang tới sở thẩm lý tìm Phỉ Vô Thuật, tiến vào thế giới tinh thần của họ, thông báo cho họ tới đây hội họp.

Còn về làm sao để mấy người Lallot tin tưởng ông… Nữ Oa biểu thị, giữa mấy người anh em này, có không ít bí mật nhỏ không muốn người ngoài biết, đủ để tin tưởng nhau.

Mà hiện nay, Nữ Oa đã thông qua ký ức của Lallot Mạc Sinh, lại lần nữa thông báo cho nhân viên đóng giữ trên tinh cầu thủ đô của ba gia tộc lớn, chẳng hạn đồng chí Hướng Bắc của vận tải tinh tế Ngưu Ngưu.

Nữ Oa đơn giản kể lại tất cả chuyện ông làm trong thế giới tinh thần của Phỉ Vô Thuật, cuối cùng nghiêm túc nói: “Xin yên tâm, tôi sẽ mang mọi người bình an rời khỏi đây.”

Phỉ Vô Thuật bật cười: “Thật là, học gì không học, học bộ dạng nghiêm chỉnh của Tiểu Dực Dực.” Y ngừng một chút, mới thở phào đáp trả vào thế giới tinh thần, “Nhưng, vẫn phải cảm ơn, thiên… ặc, Nữ Oa__ tôi nói này, cái tên này là của nữ thì phải?”

Nữ Oa: “Đối với tôi mà nói, không có phân biệt giới tính.”

Phỉ Vô Thuật nhún vai, nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt có chút lay động__ lải nhải với Nữ Oa mấy câu, cuối cùng vẫn phải đối mặt rồi, hối lỗi gì chứ… y cười gượng, chột dạ bày ra vẻ mặt nghiêm túc để dời đề tài: “Tiểu Dực Dực, anh có thể cùng Nữ Oa thử xem có thể liên lạc với ông già nhà tôi không?”

Mẹ nó chuyện này, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu đi!

Ánh mắt đầy thực chất của Tần Dực lạnh lẽo đảo qua gương mặt vã mồ hôi của Phỉ Vô Thuật, con mắt đen kịt tựa hồ đã hiểu rõ mấy tâm tư nhỏ của y, hơi nghiêng mắt, liếc nhìn đám đông nhà giam đứng xa xa nôn nóng khẩn trương không dám tiếp cận, hắn không tỏ vẻ gì gật đầu: “Tôi ở phòng điều khiển đợi cậu.”

Phỉ Vô Thuật liếc nhìn sườn mặt lãnh lệ cao quý của hắn, thật sự không nhịn được, lại nhanh chóng hôn một cái, cường ngạnh ấn một dấu vết ẩm ướt lên sườn mặt tuyết trắng đó, y cong mắt: “Lát nữa tôi sẽ tới.”

Nhìn Tần Dực quay người rời đi, Phỉ Vô Thuật mới thu hồi ánh mắt, sau đó thoáng cái đã bị đám người chen tới trước mặt dọa giật nảy.

Lúc này Lallot và Ngô Khởi đã rời khỏi tinh hạm, đi tiếp ứng mấy người Mạc Hoa. Mà sau khi Tần Dực ly khai, Mạc Sinh cũng cùng tới phòng điều khiển, người còn lại ở đây, đều là mấy bạn tù trong ba tháng của Phỉ Vô Thuật.

Trước đó vì có mặt Tần Dực, họ chỉ có thể quan sát từ xa. Mà hiện tại Tần Dực vừa đi, nguyên đám nam nam nữ nữ đã bị lòng hiếu kỳ giết chết liền chen tới, mồm năm miệng mười hỏi han chuyện về Tần Dực.

Hết cách, cảm giác tồn tại của Tần đại thiếu thật sự quá mạnh, không ai có thể khắc chế lòng hiếu kỳ và hướng về với người cường đại, huống chi bản thân Tần Dực hoàn toàn không hợp với liên bang, bất luận trang phục hay thực lực tuyệt đối thần bí quái dị, đều là lợi khí tuyệt diệu câu lên lòng tò mò của người ta, ngay cả giám ngục trưởng Vưu Thụy luôn lạnh mặt cũng lặng lẽ chui vào đám người, đợi Phỉ Vô Thuật tuồn tin.

Phỉ Vô Thuật bị vây ở giữa, nhíu mày nghiêm túc nói: “Đã là lúc nào rồi? Các người còn quan tâm những thứ này?”

Ngữ khí nghiêm trang của y khiến một đám người góp vui đồng loạt sửng sốt, lúc này mọi người vì được bảo vệ quá kỹ, căn bản không cảm nhận được sợ hãi tuyệt vọng khi tộc trùng xâm lấn mới dần hồi tưởng lại__ trong mắt họ, côn trùng bị Phỉ Vô Thuật và Tần Dực nhẹ nhàng đập chết, hiện nay đã trở thành ác mộng của dân chúng bình thường trên tinh cầu thủ đô…

Tộc trùng đã tới.

Chậm chạp nghĩ lại câu chuyện trong quá khứ, lần đầu tiên tộc trùng xuất hiện trước mặt nhân loại, liền tàn nhẫn xâm chiếm gia viên nhân loại. Vì bảo tồn mầm móng sinh mạng cuối cùng, nhân loại không thể không từ bỏ hành tinh mẹ, rời xa cố thổ, bắt đầu di dời vào vũ trụ mênh mông chưa biết.

Bọn họ cuối cùng cũng tỉnh ra với toàn thân lạnh lẽo, tỉnh ra bọn họ đang phải đối mặt với kẻ địch thế nào, tỉnh ra tinh cầu thủ đô đang phải đối diện với kẻ địch thế nào__ đây là kẻ địch từng bức nhân loại gần như phải diệt tuyệt, bức nhân loại không còn đường lui, cuối cùng bắt đầu di dân dài dằng dặc!

“Từ tình báo nhận được, lối vào mà côn trùng xâm nhập chỉ tồn tại gần tinh cầu thủ đô.” Nữ Oa tổng kết tình báo mới nhất trong đầu Phỉ Vô Thuật, mà sau khi Phỉ Vô Thuật hơi quy kết lại, nói cho đám phạm nhân thiên tài đủ để chấn động liên bang này, “Nhưng nếu con số côn trùng tiếp tục gia tăng, mấy tinh cầu gần tinh cầu thủ đô đồng dạng sẽ bị tộc trùng xâm lấn, tôi cần sự giúp đỡ của mọi người.”

“Chúng tôi có thể làm những gì?” Nasaldi là ông lão lớn tuổi nhất trong nhà giam, có uy tín của trưởng giả, mà đồng thời cũng là thiên tài lừa đảo tài chính, ông có đầu óc nhìn xa trông rộng, ông đứng ra, mơ hồ đại diện cho tất cả phạm nhân ở tầng một.

“Đầu tiên, tinh cầu thủ đô tới nay, còn có rất nhiều người sống sót. Nếu làm như không thấy, họ sẽ vĩnh viễn ngủ luôn từ đây.” Phỉ Vô Thuật không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông, mà để Nữ Oa chiếu bản đồ tinh tế tinh cầu thủ đô trong hành lang, “Nhưng tinh hạm hiện có ở tinh cầu thủ đô, không đủ để đưa số dân chúng này an toàn rời đi, tinh cầu thủ đô cần hỏa tốc điều động tinh hạm ngoại viện.”

Tất cả mọi người đều an tĩnh nghe lời phát ngôn của y, vì thế giọng nói mạnh mẽ hữu lực trở nên vô cùng rõ ràng vang vọng trong hành lang dài hẹp, có sức mạnh trấn định an ổn lòng người lạ kỳ: “Đồng thời, như vừa rồi đã nói, mấy tinh cầu gần tinh cầu thủ đô bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải tộc trùng, dân trên đó cũng nên nhanh chóng di tản tránh nạn.”

Y chỉ lên bản đồ ảo mà Nữ oa chiếu ra: “Điều động tinh hạm ngoại viện, thông báo dân chúng tránh nạn, đây vốn nên là chuyện của chính phủ liên bang. Nhưng, thông tin trên tinh cầu thủ đô đã chìm vào sụp đổ, chuyện tổ chức cứu viện và tránh nạn, vẫn đừng nên quá trông mong vào chính phủ tinh cầu thủ đô là hơn.”

“Nhưng, tôi có biện pháp, không thông qua thông tin lưới mạng để liên lạc với tinh cầu xung quanh.” Trong vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, Phỉ Vô Thuật trầm giọng nói: “Nhưng làm sao để khiến tầng quản lý trên tinh cầu tin tưởng chúng ta, nếu muốn dân chúng thuận theo rời khỏi gia viên, tránh nạn thật xa, đây là một vấn đề.”… Yêu cầu tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi gia viên họ sinh ra lớn lên, cho dù chính phủ liên bang ra mặt, cũng không cách nào làm được hoàn mỹ, cho dù gửi cảnh tượng như địa ngục ở tinh cầu thủ đô qua, nhiều lắm cũng chỉ khiến người ta bán tín bán nghi__ nhân loại, luôn là sinh vật chỉ có khi tự mình trải nghiệm, mới sẽ hối hận.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản tính này của một vài người khiến người thống hận lại thương hại.

“Muốn làm được những điều này, cần mọi người giúp đỡ.” Phỉ Vô Thuật thành khẩn nói.

Nếu có thể, khiến sinh mạng vô tội mất đi giảm bớt bao nhiêu thì giảm bớt bấy nhiêu. Y không thể làm được anh hùng cứu thế gì, chỉ là nếu năng lực có thể làm được, tại sao không làm? Phía sau mỗi tính mạng đều là một gia đình, một vòng bạn bè, một thế giới nhỏ tràn đầy tiếng cười và nước mắt, vì thế mỗi một sinh mạng mất đi, đều sẽ khiến thế giới nhỏ này cận kệ sụp đổ, như vậy quá tàn nhẫn, khiến người ta không cách nào phất tay bàng quan.

Nếu năng lực có thể làm được, thì tận sức mà làm.

Suy nghĩ của Phỉ Vô Thuật, hoàn toàn truyền đạt cho tất cả mọi người tại đó.

Người dù có tội ác chồng chất thế nào cũng sẽ có thế giới nhỏ ấm áp đáng cất giữ, huống chi là mấy người chưa mất hẳn tính người ở tầng một.

“Chúng tôi có thể làm gì?” Mao Diễn nhịn không được mở miệng nói, hắn chỉ biết ở phòng thí nghiệm giao thiệp với lý luận sinh hóa, chuyện này hắn lại có thể giúp được cái gì? “Chuyện anh có thể làm được rất nhiều.” Phỉ Vô Thuật cười, “Nghe nói, anh cất giấu vũ khí độc tố thần kinh đủ để cuốn sạch cả tinh cầu ở mấy chục tinh cầu hành chính?”

Mao Diễn gật đầu, chính vì như thế, hắn mới bị nhốt vào tầng một.

“Vậy thì, anh có thể truyền tới các tinh cầu xung quanh một video thế này.” Phỉ Vô Thuật nhẹ nhàng nói, “Tuyên cáo với chính phủ, tuyên cáo với dân chúng, trên tinh cầu của họ bị anh chôn giấu vũ khí nào, hơn nữa trong… ừm, cho ba ngày đi, ba ngày sau, triệt để khởi động vũ khí, đến lúc đó sinh vật sống trên cả tinh cầu sẽ không thể nào tránh khỏi.”

“Trên mấy tinh cầu này tôi cài đặt…” Mao Diễn im lặng cổ quái, sau đó phản ứng lại, trợn mắt há mỏ, “Cậu muốn tôi hư trương thanh thế hù dọa bọn họ?”

“Ít nhất có thể tạo chút tác dụng, không phải sao?” Phỉ Vô Thuật phủi tay, tỏ vẻ y chính là ý đó đấy. Đối với dân chúng ở tinh cầu xung quanh, trước mắt còn chưa thể tưởng tượng được côn trùng, nhưng loại vũ khí sinh hóa cận kề cuộc sống này, bất cứ lúc nào cũng có thể là thanh gươm Damocles chém xuống, đủ để họ nảy sinh sợ hãi.

“Dịu dàng thuyết phục du thuyết dân chúng tránh nạn là tuyệt đối không thông.” Y khẳng định, “Cho nên chúng ta cần phải có một vài thủ đoạn không theo lẽ thường. Tôi nghĩ các vị ở đây, đối với thủ đoạn không theo lẽ thường sẽ càng quen thuộc hơn thủ đoạn theo lẽ thường nhỉ?”

“Còn về điều động tinh hạm ngoại viện…” Phỉ Vô Thuật nhìn sang Kiều đại tiểu thư, “Thế giới ngầm sẽ bắt đầu hành động, mà phía quân đội… Kiều đại tiểu thư, tôi nhớ, tài nguyên trong tay cô, đủ để giả truyền mệnh lệnh tiến hành điều động tinh hạm?”

“Không được bao lâu sẽ bị nhìn thấu đấy.” Kiều đại tiểu thư cười, “Như vậy cũng không vấn đề sao?”

“Ừm, không vấn đề.” Phỉ Vô Thuật nhớ tới thảm trạng của tinh cầu thủ đô nhìn thấy vừa rồi, nhẹ nói, “Chỉ cần quân đội có một chiếc tinh hạm tới nơi này nhìn thấy hiện trường, cho dù lệnh điều động bị nhìn thấu, cũng không còn quan hệ.”

“Không cần phiền phức như thế.” Nữ Oa chen lời vào đầu Phỉ Vô Thuật, “Hiện tại đi phòng điều khiển đi, có người muốn gặp cậu.”

Phỉ Vô Thuật hồ nghi: “Ai muốn gặp tôi?” Tiểu Dực Dực không phải tính cách như vậy đi?

Nữ Oa yên lặng một chút, thẳng tắp nói: “Hastings Fernan.”

“Anh ta cũng đang ở đây?”

“Không, tôi liên lạc với chiến hạm của họ.” Nữ Oa bổ sung, “Họ đang ở tiền tuyến cản trở tộc trùng.”

Phỉ Vô Thuật sửng sốt, sau đó thở ra một hơi dài: “Vậy ở đây giao cho ông.”

Y nhìn sang mọi người: “Chuyện còn lại, có người sẽ hiệp trợ mọi người hoàn thành. Ừm, ông ta tên Nữ Oa, các người có thể tín nhiệm ông ta.” Lời y vừa dứt, trên mặt mọi người hiện lên một thoáng chấn động, nghĩ chắc là Nữ Oa đã lên tiếng trong thế giới tinh thần của họ.

“Chúng tôi hiểu rồi.” Lalo nhẹ giọng đáp, bên cạnh cô là Adolf đứng rất quy củ, cảnh tượng trùng phùng của hai chị em này Phỉ Vô Thuật không thể nhìn thấy, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn đến không thể tin nổi của Adolf, Phỉ Vô Thuật vẫn bất giác bật cười: “Vậy chuyện này, xin nhờ mọi người.”

Theo chỉ dẫn của âm thanh trong đầu, mọi người vượt qua Phỉ Vô Thuật, đi vào đại sảnh. Tiếp theo mới là thời gian đầu óc bùng nổ tư duy mở rộng.

Adolf đi ngang qua Phỉ Vô Thuật hung tợn đấm một cái lên vai Phỉ Vô Thuật, hạ giọng nói: “Anh em, cám ơn!” Cảm kích khó thể biểu đạt, vậy thì không cần biểu đạt nữa, hắn tin, Phỉ Vô Thuật hiểu.

“Ừ, không cần cảm ơn.” Phỉ Vô Thuật cong môi, nhẹ đáp.

Đúng, y hiểu. Cho nên không cần nói quá rõ ràng.

Bước nhanh vào phòng điều khiển, mỗi một bước đặt xuống, trong đầu lại nhanh chóng lướt qua đủ loại vướng mắc với Hastings. Kiếp trước ngưỡng mộ và hướng tới, nhìn thấy bóng dáng mơ ước của mình trên người Hastings, sau khi trọng sinh vẫn là tán thưởng khen ngợi người này không hề giảm, nghĩ tới cuối cùng có thể cùng hắn cạnh tranh một trận tôi truy anh đuổi dưới vũ đài liên bang, sau đó là hoài nghi, cho đến cuối cùng hoàn toàn đối địch…

Hastings này ảnh hưởng đến kiếp trước và hiện tại của y, có lẽ nên nói, với thân phận một đối thủ một kẻ địch, Hastings đã chiếm lĩnh một đoạn rất lớn trong sinh mạng y, hướng đi nhân sinh của y, cũng vì người này mà đã xoay chuyển mấy lần.

Nếu giả tưởng một thế giới không có gia tộc Fernan, không có Hastings này, Phỉ Vô Thuật cảm thấy, có lẽ y sẽ có một đứa em trai ngoan ngoãn xinh đẹp, vẫn là một tên cuồng em trai hết thuốc chữa, sẽ từng bước đề cao bản thân, thuận lợi tốt nghiệp học viện thủ đô, cuối cùng kế thừa Phỉ gia, có lẽ vào một ngày nào đó sẽ cùng một cô gái nào đấy thành lập gia đình, sau đó già đi chết đi trong năm tháng trôi qua__ hoặc có lẽ lúc còn sống gặp phải côn trùng xâm lấn, y thống lĩnh Phỉ gia tiến tới chiến đấu__

Tóm lại, sẽ không có trọng sinh, sẽ không còn biết đối diện tinh vực hỗn loạn còn có một Hà Việt, cũng sẽ không gặp gỡ người đàn ông cường đại kinh tài tuyệt diễm của tinh hệ Hà Việt đó.

Rốt cuộc là quỹ tích sinh mạng nào mới là tốt nhất với y? Hastings này, đã trực tiếp thay y chọn.

Khi mở cửa phòng điều khiển, Phỉ Vô Thuật vừa nhìn một cái là thấy màn hình trước phòng điều khiển, Hastings mặc quân phục thẳng tắp vô hỉ vô bỉ xuất hiện bên trên.

Y bước vào phòng điều khiển, gương mặt anh tuấn trở nên mơ hồ trong ánh đèn sáng trắng, y bước tới màn hình, đứng bên cạnh Tần Dực, ngẩng đầu nhìn người bên trong: “Nghe nói, anh muốn gặp tôi?”

Con mắt màu xám của Hastings nhìn y chăm chú: “Tôi sẽ giao quyền hạn điều động chiến hạm quân sự gần đây cho cậu.”

Phỉ Vô Thuật không xen lời, y biết Hastings còn chưa nói xong.

“Quân đội trú đóng của tinh cầu thủ đô đã tới nơi, tinh hạm Song Tử sẽ liên hợp với họ cản trở tộc trùng hai mươi bốn tiếng, bảo đảm tinh hạm qua lại an toàn tuyệt đối.” Hastings không phải muốn nói chuyện với ai, hắn chỉ tới thông báo cho Phỉ Vô Thuật một vài chuyện, “Trong thời gian này, xin hãy đưa dân chúng tinh cầu thủ đô đi.”

“Cuối cùng.” Hastings đứng thẳng tắp nhẹ nghiêng người tới trước, ngữ điệu không chút nhấp nhô nói rõ từng chữ, “Tới tinh hệ Hà Việt, xin chi viện của Hà Việt.”

Hắn dùng ngữ khí đạm nhạt khẳng định: “Đối diện tộc trùng, liên bang đơn độc chiến đấu, chắc chắn không có phần thắng.”

“Chiến tranh với tộc trùng, cần sức mạnh của Hà Việt.” Hastings vẫn luôn kiên trì quan điểm này, có lẽ nên nói, sau khi gia tộc Fernan mấy trăm năm trước phát hiện bóng dáng côn trùng, liền đã dự tính được… mà từ rất lâu về trước, sau khi người Hà Việt từ bỏ liên bang, sau trận chiến tranh của niên đại hỗn độn, mọi người đã ý thức được__ chỉ có khi thống nhất khoa học và sức mạnh tự nhiên, nhân loại mới có thể đối kháng với côn trùng.

Nhưng đạo lý này, nhân loại mấy ngàn năm trước hiểu ra quá muộn. Khi hiểu ra, rãnh trời ngăn cách không thể vượt qua – tinh vực hỗn loạn – đã hình thành.

“Tôi?” Phỉ Vô Thuật chỉ nhướng mày, là một thành viên của liên bang, trước không khói đến hận cũ ngàn năm trước, chỉ nói đến hận mới đoạt xác, hắn làm sao có mặt mũi đi nói liên bang cần chi viện?

“Tộc trùng diệt liên bang rồi, tiếp theo chính là Hà Việt. Không có liên bang, Hà Viên cũng không cách nào sống một mình.” Hastings vô hỉ vô bi nói, con mắt như hạt châu thủy tinh không có hơi người chuyển sang Tần Dực, “Hơn nữa, có anh ta ở đây. Kết minh giữa liên bang và Hà Việt, cậu là chọn lựa tốt nhất của liên bang.”

Đối với cách nói môi hở răng lạnh không thể sống một mình, Phỉ Vô Thuật không cách nào phản bác.

Mà Tần Dực cũng sẽ không phản bác.

Hắn nhìn Hastings trong màn hình, ở Hà Việt, người này là một trong những người bạn ít ỏi của hắn, là người duy nhất có thể theo kịp đường suy nghĩ của hắn trong phương diện điều phối, nhưng cũng là gia tộc của người này, đưa ra máy dẫn tinh thần, gián tiếp dẫn đến những người vô tội của Hà Việt bị người liên bang đoạt xác.

Nhưng lúc này, hắn cũng bắt buộc phải thừa nhận, lời Hastings, là chính xác.

Côn trùng tiêu diệt liên bang xong mục tiêu tiếp theo, nhất định là Hà Việt. Cho dù giữa liên bang và Hà Việt có rãnh trời như tinh vực hỗn loạn ngăn cách, sự xâm lấn của côn trùng sớm muộn cũng sẽ phát sinh ở Hà Việt.

Chỉ có khi kết hợp sức mạnh của liên bang và Hà Việt, mới có thể ngang vai ngang vế với tộc trùng, không rơi xuống hạ phong.

Cho nên hắn nghiêm túc cẩn thận mở miệng: “Hà Việt sẽ kết minh với liên bang.”… Nhưng liên bang nhất định phải trả giá cho sai lầm mình đã phạm, mà đó là vấn đề khi song phương bàn bạc.

Con mắt màu xám của Hastings nhìn sang Phỉ Vô Thuật: “Ninh Thanh Lưu nói với tôi, tôi nên xin lỗi cậu, như vậy cậu mới sẽ không còn oán thán, mới sẽ tận tâm hoàn thành chuyện tôi thỉnh cầu.”

Biểu cảm của hắn không chút biến động, gương mặt tuyệt mỹ cứ như băng tuyết điêu khắc nên, lạnh tới không có một chút vị người, thẳng tắp nói như con rối bị người giật dây: “Xin lỗi.”

Phỉ Vô Thuật sửng sốt.

Y chưa từng nghĩ sẽ nghe được hai chữ này từ miệng Hastings… Hastings, đã bị vô tình đoạt đi tất cả hỉ nộ ai lạc, như vậy chắc cũng sẽ hoàn toàn không hiểu được xin lỗi là tâm tình như thế nào phải không?

“Vậy chuyện còn lại, nhờ cậu rồi.” Người đàn ông quân trang thẳng tắp cong lưng trên màn hình, mái tóc trắng buộc lại rũ trên vai.

Ngữ khí của hắn vẫn lạnh lẽo phẳng lì, làm người ta không thể cảm nhận được sự chân thành và thành ý của hắn. Nhưng Phỉ Vô Thuật hiểu, người này rất nghiêm túc.

“Chuyện cong lưng này, cũng là Ninh Thanh Lưu nói anh nên làm như thế sao?” Phỉ Vô Thuật chợt cười, “Những gì anh nói, tôi đều sẽ làm.”… Vì y cũng là một thành viên của liên bang, vì những chuyện này dính dáng đến tính mạng của vô số dân liên bang. Cho nên không cần Hastings mở miệng, y cũng sẽ làm.

Sau khi nhận được lời hứa của Phỉ Vô Thuật, màn hình trong phòng điều khiển tối đi. Nữ Oa nói: “Cậu ta ngắt liên lạc. Bên phía họ… tình huống chiến đấu tựa hồ rất kịch liệt.”

Phỉ Vô Thuật híp mắt, thầm thì: “Tiểu Dực Dực, tôi đột nhiên không hận anh ta nữa, tại sao vậy? Là vì hiện nay đã có lập trường tương đồng sao?”

Y không đợi Tần Dực trả lời, liền nhẹ giọng nói tiếp: “Không. Có lẽ vì, một người sắp lao đi chịu chết, khiến người ta hoàn toàn không thể hận. Người chết rồi, yêu cũng thế hận cũng thế, đều sẽ bị mang đi cùng tử vong…”

Ngón tay mát lạnh của Tần Dực chạm lên tóc y, như một loại an ủi: “Ừm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện