Đến phòng điều khiển, thông qua màn sáng lớn, có thể nhìn thấy vũ trụ đen kịt sâu hoắm, ở đây không nhìn thấy hằng tinh, gần đó trống rỗng ngay cả thiên thạch cỡ nhỏ cũng không thấy. Trừ tinh hạm yên tĩnh tiến tới, xung quanh tối tăm cực kỳ, tĩnh lặng cực kỳ, tĩnh đến mức cả không gian như ngưng đọng lại, mang tới cho người ta ảo giác như tinh hạm đang chìm vào trong đó, không thể cử động.
Người phi hành trong vũ trụ cực dễ sinh ra cảm giác cô độc, đại khái chính là vì vũ trụ quá lớn quá tối quá yên tĩnh, trong hoàn cảnh tối tăm cô tĩnh như vậy, tồn tại của một người là quá nhỏ bé, nhỏ đến mức bản thân cũng dễ bỏ sót sự tồn tại của chính mình, nhỏ đến mức ngay cả mình cũng bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của mình.
Vũ trụ tối tăm lạnh lẽo như thế lại chân thật như thế, thật sự là trò chơi sao? Mẹ ơi thật sự quá yêu nghiệt!
Không tiếp tục chú ý vũ trụ rộng lớn vô biên này nữa, Phỉ Vô Thuật nghiêng mặt đi, nhìn thấy một gương mặt trắng tuyết trên vách tường kim loại lạnh lẽo cạnh cửa sổ tinh hạm, nhìn rất lâu, liền cảm thấy mày mắt này càng thêm đẹp, đường nét đó đậm thêm chút hay nhạt đi chút đều không được, chỉ như bây giờ, mới vừa vặn thích đáng.
Duỗi tay chọt chọt mặt tường cứng rắn, y cong môi cười, khóe môi mang theo vị thổ phỉ nhè nhẹ, sau đó lắc đầu: “Quả nhiên, diễn thế nào cũng không giống Tiểu Dực Dực.”
Tần đại thiếu gia quá gian trá, cảm giác một mình đợi trong tinh hạm quá tồi tệ, hắn chạy đi tu luyện, vậy mình có thể làm gì? Phỉ Vô Thuật cực kỳ nhàm chán chui vào phòng điều khiển nghiên cứu hệ thống vũ khí của tinh hạm, dùng ánh mắt của tên buôn vũ khí tương lai đánh giá hết một loạt vũ khí ở đây, sau đó nghênh ngang ngồi bệt xuống đất__ Sợ cái gì? Cái tên có sở thích thuyết giáo lại không ở đây ╮(╯▽╰)╭.
“Phỉ Vô Thuật.” Âm thanh bình thản nhẹ nhàng của Tần Dực vang lên như u linh chui ra từ mặt đất.
“!” Theo phản xạ đứng bật dậy, sao mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới? Tên này chắc không phải thời thời khắc khắc theo dõi y chứ? Chỉ chờ túm được sơ hở của y? Phỉ Vô Thuật vừa rủa thầm, vừa đi về phòng ngủ, vô cùng tự giác, “Tôi đi tắm.”
“Đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Hả? Thật hiếm có.” Phỉ Vô Thuật híp mắt, tên đàn ông mắc bệnh sạch sẽ cố chấp không ngờ còn có chuyện quan trọng hơn đi tắm sao? “Chuyện gì? Nói đi, tôi nghe nè.”
Tần Dực trầm mặc một lát, mới nhẹ nói: “… Tối qua quên mất, tinh hạm không đủ nguyên liệu, có thể chúng ta sẽ phải trôi nổi trong vũ trụ một thời gian chờ cứu viện.”
“Cái gì?!” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, sau đó hung tợn mài răng, “Chuyện quan trọng như vậy, anh lại quên cho được?”
“Nếu may mắn, có tinh hạm đi ngang nhận được tín hiệu cứu viện, chi viện cho chúng ta một chút năng lượng. Nếu xui xẻo, không chừng trước khi cứu viện đến đã đụng phải thiên thạch. Bây giờ cậu có thể chọn đăng xuất, dù sao cảm giác lúc chết có lẽ chẳng tốt đẹp gì.” Ngữ khí của Tần Dực khiến người ta hoàn toàn không nghe ra được hắn đang nói đến đại sự sống chết.
“Vậy anh thì sao?” Phỉ Vô Thuật ngẩn người, bực bội cào tóc, đi qua đi lại, “Gần đây không có tinh cầu có thể đặt chân sao?”
“Không.” Giọng Tần Dực vẫn bình tĩnh như trước, “Tỷ lệ đụng phải thiên thạch ở tinh vực này cực nhỏ, cậu có thể yên tâm.”
“Hiện tại người nguy hiểm nhất là anh được không! Anh muốn tôi yên tâm cái gì?” Phỉ Vô Thuật trợn mắt, gầm với Tần Dực, “Mẹ nó anh biểu hiện chút lo lắng ra cho ông được không hả!”
“…”
Tần đại thiếu anh không phải luôn nghiêm cẩn cẩn thận thận trọng sao? Sao tới thời khắc quan trọng lại dễ rơi mắc xích như vậy?! Công trình hình tượng thật không đáng tin!
Bực bội nện bước lung tung trong phòng điều khiển một lúc, Phỉ Vô Thuật vặn người nhào lên bệ điều khiển, ngón tay nhanh chóng lướt qua từng hàng nút thao tác, ánh mắt hung ác: “Hiện tại ông muốn dừng tinh hạm lại, giữ chút năng lượng tránh thiên thạch! Tần Dực anh nghe tôi hỏi đây, hạm đạo này chắc thường có người đi qua chứ hả?!” Y không tin, đợi không được người cứu viện!
“…”
“Tần Dực?!” Phỉ Vô Thuật nhíu mày thúc giục.
“… Kỳ thật.” Tần Dực yếu ớt nói, “Tôi đang đùa.”
“Đùa?” Phỉ Vô Thuật giống như không hiểu, nhẹ giọng lặp lại.
“… Ừ.”
“Năng lượng không thiếu?”
“Không.” Tần Dực từ đầu đến cuối, ngữ khí không hề thay đổi.
Động tác của Phỉ Vô Thuật cứng lại tại chỗ, đủ loại cảm xúc trào lên, kinh ngạc thả lỏng vui sướng phẫn nộ, nhất thời cả y cũng không biết phải có biểu cảm gì mới tốt, hồi lâu sau mới trực tiếp ngồi xuống đất, không tin nổi suy đoán: “Chắc không phải lúc trước tôi chế giễu anh không biết đùa, anh ghi hận tới bây giờ chứ?”
“Không phải ghi hận.” Tần Dực nhẹ nói, “Chỉ là muốn cảnh cáo cậu, chuyện đơn giản như đùa, tôi vẫn biết.”
Mẹ nó cái này vẫn là đùa sao! Nguy cơ sống chết là thứ có thể lấy ra đùa sao? Đầu Tần Dực anh rốt cuộc chứa gì vậy!
“-_-#!” Phỉ Vô Thuật hít sâu một tiếng, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tần Dực đồ khốn nhỏ mọn! Ông có nói thêm vạn lần cũng vậy, mẹ nó anh chính là không biết đùa! Nếu không phải anh ở trong đầu, ông nhất định lôi anh ra đánh một trận!”
“Cái tên lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc thì cứ nghiêm túc luôn cho ông, đùa hoàn toàn không thích hợp với anh biết chưa!” Phỉ Vô Thuật che mặt rên rỉ, “Ông sẽ tin là thật!”
“…” Tần Dực an tĩnh nghe, không nhắc nhở Phỉ Vô Thuật, tư thế hiện tại của y bất nhã cỡ nào, quần áo y hiện tại cũng đã bẩn một miếng lớn.
Tên này, vừa rồi sao không đăng xuất? Tần Dực nghĩ, đối với Phỉ Vô Thuật mà nói, nơi này chỉ là một trò chơi thôi mà? Nóng ruột nhào lên bệ điều khiển như thế, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú như thế, khí thế lẫm liệt thoáng đó không giống tên ngu ngốc bình thường.
Hắn trầm mặc một chút, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, sau đó bình tĩnh mở miệng, nghiêm túc và bảo đảm: “Sau này tôi không đùa nữa.”
Phỉ Vô Thuật thở ra một hơi: “Lời này không phải đùa chứ?”
“Không phải.”
“Được rồi, tôi tin.” Phỉ Vô Thuật lười biếng đứng lên, hồi phục lại từng nút trên bệ điều khiển, “Tiểu Dực Dực anh chính là tên khốn đáng ghét! Trừ tôi còn ai có thể chịu đựng anh? Khó trách bạn bè anh ít đến đáng thương.”
“…”
“Aizzz~ thật ra đó là lần đầu tiên anh đùa trong đời đúng chứ?”
“…”
“Được rồi, tôi đi tắm thay đồ, nếu không anh lại lải nhải nữa.” Phỉ Vô Thuật chậm rãi lướt về phòng ngủ, “Kiêu ngạo tự luyến nhỏ mọn còn cố chấp cổ hủ, sao tôi lại đoạt xác tên phiền phức như anh. Nể tình tôi khoan dung cho anh như thế, về sau đối xử với tôi tốt chút biết chưa?”
Tần Dực nhẹ nói: “Ừ.”
“Ế ế? Không phải đùa chứ!”
“Không phải.”
“Phải nhớ kỹ lời mình đã nói đó!”
“Ừ… còn nữa, cậu nên đi tắm đi.”
“Vừa rồi còn nói sẽ đối xử tốt với tôi một chút đó đồ khốn!”
Người phi hành trong vũ trụ cực dễ sinh ra cảm giác cô độc, đại khái chính là vì vũ trụ quá lớn quá tối quá yên tĩnh, trong hoàn cảnh tối tăm cô tĩnh như vậy, tồn tại của một người là quá nhỏ bé, nhỏ đến mức bản thân cũng dễ bỏ sót sự tồn tại của chính mình, nhỏ đến mức ngay cả mình cũng bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của mình.
Vũ trụ tối tăm lạnh lẽo như thế lại chân thật như thế, thật sự là trò chơi sao? Mẹ ơi thật sự quá yêu nghiệt!
Không tiếp tục chú ý vũ trụ rộng lớn vô biên này nữa, Phỉ Vô Thuật nghiêng mặt đi, nhìn thấy một gương mặt trắng tuyết trên vách tường kim loại lạnh lẽo cạnh cửa sổ tinh hạm, nhìn rất lâu, liền cảm thấy mày mắt này càng thêm đẹp, đường nét đó đậm thêm chút hay nhạt đi chút đều không được, chỉ như bây giờ, mới vừa vặn thích đáng.
Duỗi tay chọt chọt mặt tường cứng rắn, y cong môi cười, khóe môi mang theo vị thổ phỉ nhè nhẹ, sau đó lắc đầu: “Quả nhiên, diễn thế nào cũng không giống Tiểu Dực Dực.”
Tần đại thiếu gia quá gian trá, cảm giác một mình đợi trong tinh hạm quá tồi tệ, hắn chạy đi tu luyện, vậy mình có thể làm gì? Phỉ Vô Thuật cực kỳ nhàm chán chui vào phòng điều khiển nghiên cứu hệ thống vũ khí của tinh hạm, dùng ánh mắt của tên buôn vũ khí tương lai đánh giá hết một loạt vũ khí ở đây, sau đó nghênh ngang ngồi bệt xuống đất__ Sợ cái gì? Cái tên có sở thích thuyết giáo lại không ở đây ╮(╯▽╰)╭.
“Phỉ Vô Thuật.” Âm thanh bình thản nhẹ nhàng của Tần Dực vang lên như u linh chui ra từ mặt đất.
“!” Theo phản xạ đứng bật dậy, sao mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới? Tên này chắc không phải thời thời khắc khắc theo dõi y chứ? Chỉ chờ túm được sơ hở của y? Phỉ Vô Thuật vừa rủa thầm, vừa đi về phòng ngủ, vô cùng tự giác, “Tôi đi tắm.”
“Đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Hả? Thật hiếm có.” Phỉ Vô Thuật híp mắt, tên đàn ông mắc bệnh sạch sẽ cố chấp không ngờ còn có chuyện quan trọng hơn đi tắm sao? “Chuyện gì? Nói đi, tôi nghe nè.”
Tần Dực trầm mặc một lát, mới nhẹ nói: “… Tối qua quên mất, tinh hạm không đủ nguyên liệu, có thể chúng ta sẽ phải trôi nổi trong vũ trụ một thời gian chờ cứu viện.”
“Cái gì?!” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, sau đó hung tợn mài răng, “Chuyện quan trọng như vậy, anh lại quên cho được?”
“Nếu may mắn, có tinh hạm đi ngang nhận được tín hiệu cứu viện, chi viện cho chúng ta một chút năng lượng. Nếu xui xẻo, không chừng trước khi cứu viện đến đã đụng phải thiên thạch. Bây giờ cậu có thể chọn đăng xuất, dù sao cảm giác lúc chết có lẽ chẳng tốt đẹp gì.” Ngữ khí của Tần Dực khiến người ta hoàn toàn không nghe ra được hắn đang nói đến đại sự sống chết.
“Vậy anh thì sao?” Phỉ Vô Thuật ngẩn người, bực bội cào tóc, đi qua đi lại, “Gần đây không có tinh cầu có thể đặt chân sao?”
“Không.” Giọng Tần Dực vẫn bình tĩnh như trước, “Tỷ lệ đụng phải thiên thạch ở tinh vực này cực nhỏ, cậu có thể yên tâm.”
“Hiện tại người nguy hiểm nhất là anh được không! Anh muốn tôi yên tâm cái gì?” Phỉ Vô Thuật trợn mắt, gầm với Tần Dực, “Mẹ nó anh biểu hiện chút lo lắng ra cho ông được không hả!”
“…”
Tần đại thiếu anh không phải luôn nghiêm cẩn cẩn thận thận trọng sao? Sao tới thời khắc quan trọng lại dễ rơi mắc xích như vậy?! Công trình hình tượng thật không đáng tin!
Bực bội nện bước lung tung trong phòng điều khiển một lúc, Phỉ Vô Thuật vặn người nhào lên bệ điều khiển, ngón tay nhanh chóng lướt qua từng hàng nút thao tác, ánh mắt hung ác: “Hiện tại ông muốn dừng tinh hạm lại, giữ chút năng lượng tránh thiên thạch! Tần Dực anh nghe tôi hỏi đây, hạm đạo này chắc thường có người đi qua chứ hả?!” Y không tin, đợi không được người cứu viện!
“…”
“Tần Dực?!” Phỉ Vô Thuật nhíu mày thúc giục.
“… Kỳ thật.” Tần Dực yếu ớt nói, “Tôi đang đùa.”
“Đùa?” Phỉ Vô Thuật giống như không hiểu, nhẹ giọng lặp lại.
“… Ừ.”
“Năng lượng không thiếu?”
“Không.” Tần Dực từ đầu đến cuối, ngữ khí không hề thay đổi.
Động tác của Phỉ Vô Thuật cứng lại tại chỗ, đủ loại cảm xúc trào lên, kinh ngạc thả lỏng vui sướng phẫn nộ, nhất thời cả y cũng không biết phải có biểu cảm gì mới tốt, hồi lâu sau mới trực tiếp ngồi xuống đất, không tin nổi suy đoán: “Chắc không phải lúc trước tôi chế giễu anh không biết đùa, anh ghi hận tới bây giờ chứ?”
“Không phải ghi hận.” Tần Dực nhẹ nói, “Chỉ là muốn cảnh cáo cậu, chuyện đơn giản như đùa, tôi vẫn biết.”
Mẹ nó cái này vẫn là đùa sao! Nguy cơ sống chết là thứ có thể lấy ra đùa sao? Đầu Tần Dực anh rốt cuộc chứa gì vậy!
“-_-#!” Phỉ Vô Thuật hít sâu một tiếng, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tần Dực đồ khốn nhỏ mọn! Ông có nói thêm vạn lần cũng vậy, mẹ nó anh chính là không biết đùa! Nếu không phải anh ở trong đầu, ông nhất định lôi anh ra đánh một trận!”
“Cái tên lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc thì cứ nghiêm túc luôn cho ông, đùa hoàn toàn không thích hợp với anh biết chưa!” Phỉ Vô Thuật che mặt rên rỉ, “Ông sẽ tin là thật!”
“…” Tần Dực an tĩnh nghe, không nhắc nhở Phỉ Vô Thuật, tư thế hiện tại của y bất nhã cỡ nào, quần áo y hiện tại cũng đã bẩn một miếng lớn.
Tên này, vừa rồi sao không đăng xuất? Tần Dực nghĩ, đối với Phỉ Vô Thuật mà nói, nơi này chỉ là một trò chơi thôi mà? Nóng ruột nhào lên bệ điều khiển như thế, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú như thế, khí thế lẫm liệt thoáng đó không giống tên ngu ngốc bình thường.
Hắn trầm mặc một chút, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, sau đó bình tĩnh mở miệng, nghiêm túc và bảo đảm: “Sau này tôi không đùa nữa.”
Phỉ Vô Thuật thở ra một hơi: “Lời này không phải đùa chứ?”
“Không phải.”
“Được rồi, tôi tin.” Phỉ Vô Thuật lười biếng đứng lên, hồi phục lại từng nút trên bệ điều khiển, “Tiểu Dực Dực anh chính là tên khốn đáng ghét! Trừ tôi còn ai có thể chịu đựng anh? Khó trách bạn bè anh ít đến đáng thương.”
“…”
“Aizzz~ thật ra đó là lần đầu tiên anh đùa trong đời đúng chứ?”
“…”
“Được rồi, tôi đi tắm thay đồ, nếu không anh lại lải nhải nữa.” Phỉ Vô Thuật chậm rãi lướt về phòng ngủ, “Kiêu ngạo tự luyến nhỏ mọn còn cố chấp cổ hủ, sao tôi lại đoạt xác tên phiền phức như anh. Nể tình tôi khoan dung cho anh như thế, về sau đối xử với tôi tốt chút biết chưa?”
Tần Dực nhẹ nói: “Ừ.”
“Ế ế? Không phải đùa chứ!”
“Không phải.”
“Phải nhớ kỹ lời mình đã nói đó!”
“Ừ… còn nữa, cậu nên đi tắm đi.”
“Vừa rồi còn nói sẽ đối xử tốt với tôi một chút đó đồ khốn!”
Danh sách chương