Mỗi lần luyện tập, đều là một lần tự giày vò. Trong thời gian này, Tần Dực luôn ở trong biển tinh thần tu luyện Tung Hải quyết, chỉ sau khi Phỉ Vô Thuật xác định thích ứng một cấp trọng lực nào đó, gọi hắn ra, hắn mới ngừng tu luyện, chỉ cho Phỉ Vô Thuật con đường an toàn đến khu vực trọng lực khác.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Tần Dực cũng có thể cảm giác được huấn luyện kiểu tự ngược của Phỉ Vô Thuật.

Nhìn thân thể mình bị giày vò cứ như một con búp bê vải rách nát, bất kể là tứ chi sưng to như giò heo, hoặc là vết thương xanh tím rỉ máu tạo ra sau khi thoát lực ngã xuống, tất cả những cái này đều không phù hợp thẩm mỹ quan tỉ mỉ của đại thiếu, nhưng lạ là hắn vẫn giữ trầm mặc, trừ chỉ đường ra, nguyên thời gian này toàn bộ giao cho Phỉ Vô Thuật.

Tên ngốc này có lý do để nỗ lực, đại thiếu nghĩ, còn về cái khác… tạm thời ghi lại.

Phỉ Vô Thuật vẫn luôn đợi Tần Dực ghét bỏ lần nữa, chẳng hạn y đã mười một ngày không tắm, chẳng hạn y đã khiến bộ đồ hoàn hảo trở nên rách nát dơ bẩn, chẳng hạn mái tóc dài được đại thiếu chải thẳng chỉnh tề mượt mà hiện tại đã loạn thành tổ quạ, chẳng hạn làn da tuyết trắng của đại thiếu bị y khiến cho chỗ này rách da chỗ kia xanh tím, nhìn qua thật tìm không ra một chỗ da nào hoàn hảo.

Y không có chỗ nào để soi gương, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, bộ dạng y hiện tại, chẳng khác gì thằng lang thang vừa bị quần ẩu.

Y đợi Tần Dực ra lệnh y đi chỉnh lý bản thân, sau đó chuẩn bị soái khí phản kháng một lần, vứt qua một câu cự tuyệt cứng cỏi lãnh khốc, khiến Tần Dực nghẹn họng á khẩu, sau đó tiếp tục vùi vào huấn luyện như địa ngục. Y tìm vui trong khổ ảo tưởng cảnh này một lần rồi một lần, nhưng chưa thể chân chính thực thi một lần.

Xem ra toàn thân tâm đại thiếu đã chìm vào tu luyện, không dành cho y một chút chú ý nào. Phỉ Vô Thuật có một chút tiếc nuối khó hiểu, sau đó lại vùi vào luyện tập không ngơi nghỉ.

Còn về hoài niệm cảm giác bị người ghét bỏ? Đó là ảo giác do mệt nhọc quá độ tạo ra đúng không? Ha, ha ha…

Qua tối nay, y cũng nên đăng xuất rồi. Sắp phải tới tinh cầu thủ đô, còn có vài ngày không thể lại chơi trò chơi tiếp, đợi sau khi khóa học bắt đầu, thời gian chơi trò chơi cũng không thể tùy ý như bây giờ. Vì thế mới đặc biệt trân trọng những ngày này, chỉ muốn chia một phút thành hai phút sử dụng.

Hiện nay, y đứng ở khu vực trọng lực gấp ba mươi lần, huấn luyện khống chế cơ thịt quá trăm ngàn lần, cuối cùng thân thể đã quen với trạng thái uốn khúc không tự nhiên. Phỉ Vô Thuật hít sâu một hơi, gập cánh tay lại theo kỹ xảo Tần Dực truyền thụ, sau đó, nhanh chóng___ xuất quyền!

Gần như không nhìn thấy bóng tay, bên tai truyền tới tiếng không khí nổ rất lớn, sau đó Phỉ Vô Thuật kinh ngạc nhìn thấy, một nhúm không khí tựa như ngọn lửa làm không khí gấp khúc bay thẳng ra xa, phải sau hai mươi mét mới biến mất tăm.

Chỉ dựa vào tốc độ nhúm không khí bay ra và tiếng nổ ù tai, y tuyệt đối tin tưởng lực sát thương sẽ không thấp hơn súng bao nhiêu.

Đột nhiên cảm thấy, những ngày thống khổ đến mức tia thần kinh nhẫn nại cuối cùng cũng sắp sụp đổ, rất đáng.

Phỉ Vô Thuật dùng mặt Tần Dực cười ngốc, nếu không phải cảm giác nóng rực truyền tới từ nắm tay cho y biết không tiện tiếp tục ra tay, chỉ sợ y còn muốn đấm ra một quyền.

Kỹ năng giác đấu uy lực có thể so với súng đạn, cũng chỉ có tinh hệ Hà Việt mới có thể sáng tạo ra.

Phỉ Vô Thuật gần như có thể tượng tượng ra, nếu tinh hệ Hà Việt thật sự tồn tại trong hiện thực, hơn nữa còn khai chiến với liên bang, vậy nhất định là một cảnh tượng hùng tráng một đám người vung quyền đối chọi một đống cơ giáp bằng thiết.

Má ơi kỹ năng giác đấu này quá nghịch thiên! Tiềm lực của con người có cần yêu nghiệt thế không?!

Cảm khái của Phỉ Vô Thuật tạm thời không nhắc, mười một ngày trước, mấy người Viên Mãnh phát hiện tung tích y, lúc này đang ủ trong căn nhà đá cách y không xa, buồn bực muốn thổ huyết.

Ông lớn tiếng gào với một người đàn ông khô gầy: “Bộ tình báo mấy người nuôi uổng cơm sao! Tần đại thiếu gia có khi nào không thích sạch sẽ như vậy, chuyện lớn thế này các người cư nhiên không tra ra được! Hả!”

Viên Mãnh hiện tại rất buồn bực, rất nội thương, rất nóng nảy.

Xét thấy thực lực cường đại của Tần Dực, Viên Mãnh cũng không nắm chắc toàn phần có thể đánh ngất người trùm bao tải trói về, thế là ông nghĩ ra biện pháp ôm cây đợi thỏ.

Ông căn cứ lộ tuyến di động của máy định vị, thuê hết mấy căn nhà nhỏ gần đó, đổi sang người của mình. Dự định chờ ngày Tần đại thiếu kết thúc rèn luyện, vào nhà nghỉ ngơi sẽ bỏ thuốc động thủ. Trời thấy mà thương, ngay cả thuốc cấm thâu thiên hoán nhật ông cũng tìm tới mấy bình, đó là cái giá trên trời đấy!

Nhưng Tần Dực hoàn toàn khác thường, ăn ngủ đều ở bên ngoài, mỗi ngày nghỉ ngơi tại chỗ ba tiếng, sau đó là rèn luyện không ngừng nghỉ. Ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng lia tới mấy nhà nhỏ bên đường, khiến ông chú nào đó khổ sở chờ đợi trong nhà nhỏ trông ngóng Tần Dực chui đầu vào lưới hết sức buồn bực nóng nảy.

Chỗ dơ như vậy ngài có thể trực tiếp ngồi xuống ư! Ngài không tắm sao đại thiếu! Ngài không thay đồ sao đại thiếu! Mấy trái cây dại đó ngài không rửa đã ăn sao! Ngài nướng thịt khét đến vậy làm sao ăn nổi thế! Viên Mãnh cực kỳ hoài nghi Tần Dực đã bị đổi vỏ.

Hình tượng Tần Dực trong mắt các nhân vật cấp cao của những bộ lạc lớn trong tinh hệ Hà Việt, vĩnh viễn là tóc tai quần áo chỉnh chu, hành vi cử chỉ ưu nhã đúng mức, ngay cả biểu cảm cũng nhạt đến gần như không có, nghiêm cẩn mà lãnh tĩnh, sạch sẽ sáng trong như sông băng ở vùng cực lạnh, cao cao tại thượng, xa cách khó gần, không dính chút bụi trần.

Mà hiện tại, vị con cháu đích tôn cao quý lại cường đại, một mình lăn lê bò lết ở vùng hoang dã, nhà nhỏ ven đường cũng không bước chân vào, trời biết gió bụi mười một ngày nay vùi dập đã bẩn thành dạng nào, vị đại thiếu kiêu ngạo chưa từng ủy khuất bản thân lại cực kỳ quý trọng hình tượng sao có thể không vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi một đêm chứ?!

Trong tay Viên Mãnh cầm ảnh Tần Dực mà thủ hạ lén chụp được, thật lòng không muốn tin tưởng cái tên quần áo lam lũ rối bù bẩn thỉu bên trong là Tần đại thiếu thanh tao tuấn mỹ không nhiễm bụi trần.

Má ơi cái này chênh lệch quá lớn rồi đi!!! Hàng này không phải giả chứ?!!

Không biết bản thân đã vô hạn tiếp cận chân tướng, Viên Mãnh nội thương dữ dội, ông nghĩ nếu ông chuyển bức ảnh này cho đại tiểu thư, không biết đại tiểu thư còn mê luyến Tần đại thiếu này nữa không? Hình tượng sụp đổ hết được chưa!

Nhưng đã theo dõi Tần Dực không chỉ nửa năm, trong nửa năm Tần Dực đều hoạt động dưới mí mắt Viên Mãnh, ông rất rõ cái người này chính là Tần Dực, ông chỉ có thể nghĩ thế này, có lẽ mấy năm không gặp, Tần đại thiếu đã hơi thay đổi một chút thói quen, chẳng hạn không còn vạch lá tìm sâu xem trọng cách ăn mặc của mình? Má nó! Cái này là một chút thói quen sao! Hoàn toàn thay đổi sang người khác được chưa!

Hơn nữa mấy ngày trước Tần đại thiếu vẫn còn rất bình thường được không!

Ông chú Viên Mãnh rối rắm nhìn trời thở dài, Tần đại thiếu ngài rốt cuộc bị kích thích gì? Nơi này có căn nhà ấm áp đó, có nước tắm nóng ấm này, có thức ăn thơm ngon, và cả giường lớn mềm mại nữa, sao ngài không vào hả? Giày vò bản thân thành bộ dạng thảm hại như thế, ông cũng bắt đầu uất ức đau lòng cho đại thiếu rồi, mỹ nhân trước kia chỉ có thể nhìn xa không thể khinh nhờn, hiện tại, chậc chậc…

Cho nên đại thiếu, vào nhà đi, mau vào đi mà…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện