Editor: Tứ Phương Team

Quả nhiên Thiệu Kiến Quốc khẽ giật mình, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của cô vợ trẻ như thế, xem ra là thật sự tức giận. Anh không biết đầu đuôi câu chuyện nhưng trong lòng vẫn nghiêng về cô vợ trẻ của mình, sau đó mở miệng nói với Tống Tiểu Hoa: “Cô đi đi.”

Tống Tiểu Hoa lại kêu một tiếng: “Em rể…”

Thiệu Kiến Quốc nói: “Tôi không muốn vì cô mà khiến cho gia đình bất hòa.”

Không ngờ Thiệu Kiến Quốc cự tuyệt rất đúng lý, cho nên Tống Tiểu Hoa bèn khóc lóc rời đi. Đợi cô ta vừa đi liền đem cửa lớn đóng lại, trừng mắt liếc nhìn Thiệu Kiến Quốc: “Ai bảo anh mở cửa.”

“Dì, là con mở cửa.” Đình Đình và Tiểu Đường từ trong phòng đi ra, Đình Đình cúi đầu nhận lỗi.

Lòng lập tức mềm nhũn, lên tiếng: “Được rồi, dì biết. Không trách Đình Đình, muốn trách thì trách kẻ thù quá mức giảo hoạt.”

“Con đã nói với em gái là không được mở cửa, lần trước cô ta còn mang theo người muốn đánh dì nữa!” Tiểu Đường có chút tức giận nói.

Mà Thiệu Kiến Quốc nghe xong câu này thì ngay lập tức nhìn về phía Hứa Hân, lại có người to gan bắt nạt cô thế nhưng anh trở về lâu như vậy mà không nghe cô nhắc đến? Trước tiên, Hứa Hân đưa Đình Đình và Tiểu Đường đi đọc sách rồi sau đó mới lôi kéo Thiệu Kiến Quốc vào nhà, đem chuyện trước đây nói ra: “Con người của em mặc dù tùy hứng, không nói đạo lý nhưng được cái ngay thẳng. Tống Tiểu Hoa kia suốt ngày mang bộ dáng tiểu bạch hoa, làm cho tất cả bộ đội nhìn thấy em giống như có thù. Hôm nay cô ta đi tiếp tế theo lái xe Ngô từ trong huyện, hai người ngồi ở bên trong, muốn em một mình ngồi phía sau chịu đông lạnh. Em đứng ở đó đến nỗi chân đều bị tê cóng, cô ta rõ ràng nhìn thấy lại không cho em vào trong xe. Người phụ nữ như vậy anh tốt nhất nên cách xa một chút, cẩn thận sẽ bị tính kế.” Nói một hơi, sau đó thấy Thiệu Kiến Quốc nghe đến choáng váng.

Cô vợ trẻ nói một hơi thật dài, từ khi bọn họ kết hôn đến bây giờ anh chưa từng nghe thấy cô nói chuyện với mình nhiều như vậy. Trên khuôn mặt còn đầy biểu cảm phong phú, anh cảm thấy mình nhìn vẫn chưa đủ. Chỉ là trong lòng đã tức giận, vừa nghĩ tới có người bắt nạt còn đánh cô vợ trẻ của mình. Tuy nói là cha mẹ ruột gì đó nhưng thù này nhất định phải báo.

Đến tận bây giờ Hứa Hân cũng mới nhớ từ lúc kết hôn với anh đến nay cô chưa từng nói quá nhiều với anh, bình thường lườm anh một cái liền vào nhà. Thôi được rồi, cái đó là kiếp trước thôi. Lúc này đang quyết định phải thay đổi mình, có một số việc đã chệch hướng so với quỹ đạo của kiếp trước.

“Anh nhìn em chằm chằm vậy làm gì, không tin lời em nói sao?” Giọng điệu trong nháy mắt trở nên ủy khuất, Thiệu Kiến Quốc lập tức nói: “Ừm, không phải, anh tin.”

Nhìn thấy bộ dáng bứt rứt của anh, Hứa Hân lại cảm thấy đáng yêu vô cùng, không khỏi phì cười một tiếng.

“Được rồi, nói với anh cũng vô ích thôi.” Bất luận như thế nào, Thiệu Kiến Quốc anh đều sẽ bảo vệ gia đình mình vô điều kiện.

“Anh…” sẽ giúp em báo thù.

Hứa Hân cũng không làm khó anh, nói: “Cơm nhiều như vậy, chi bằng mời chị Quách trên lầu cùng ăn đi, không lại phải để đến ngày mai.”

“Ừm.” Thiệu Kiến Quốc nhíu mày lại, người đã gầy thế này còn không chịu ăn, chắc chắn là bị Tống Tiểu Hoa kia chà đạp tàn nhẫn rồi.

“Lúc trước sao không thấy anh đâu?”

“Anh không ra khỏi phòng.” Sớm biết đã ra ngoài xem một chút, đau lòng cho cô vợ yêu.

Hứa Hân nghĩ cũng phải, anh là một đại trượng phu đi theo sau vợ thì đúng là không tốt lắm. Xem ra vấn đề tác phong thì Thiệu Kiến Quốc vẫn rất cẩn thận, chí ít sẽ không để người khác nằm điểm yếu. Lúc này cô cũng hết giận, liền nói với anh chuyện của Thiệu Kiến Minh, cánh tay của anh ấy cũng đã không sao nên hai ngày nữa có thể xuất viện. Đang nói chuyện thì Hổ Nữu tỉnh dậy, con bé cũng không khóc, chỉ nhìn hai người một chút rồi sau đó đưa tay về phía Hứa Hân.

“Ấy, cô gái nhỏ biết nhận người rồi, biết được người nào có thể cho ăn no.” Hứa Hân được đứa trẻ ỷ lại nên tâm tình rất tốt, cúi người xuống thay tả cho con bé rồi nói: “Anh trông con bé một lát, em đi giặt.”

“Làm phiền em rồi.” Trong mắt Thiệu Kiến Quốc toàn bộ đều là thở phào nhẹ nhõm cộng thêm cảm kích. Chăm sóc con gái anh trai tốt như vậy, cô vợ này chính là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm yếu.

Mà Hứa Hân nghĩ nếu như kiếp trước ngay cả trong nhà có người khác đến cô đều cảm thấy bẩn thỉu, huống chi là trẻ con. Cái này lại là nước tiểu, đúng là không phải người bình thường có thể phục vụ nổi. Cho nên, hiện tại Thiệu Kiến Quốc thay đổi cách nhìn đối với cô. Nhưng cô làm sao biết được, Thiệu Kiến Quốc người ta lại một mực tin tưởng cô là một cô gái lương thiện một trăm năm không thể lay chuyển được.

“Không có gì, coi như luyện tập trước.” Nhẹ nhàng đùa giỡn Thiệu Kiến Quốc một chút, thấy trên mặt anh quả nhiên ngẩn ra sau đó mang tai đỏ lên.

Trong lòng Hứa Hân cười to, vừa muốn đi nhưng đột nhiên lại bị một cánh tay giữ chặt.

“Em…thật sự muốn cùng anh…có con của mình sao?” Dường như Thiệu Kiến Quốc mở miệng hỏi từng chữ một, Hứa Hân vùng vẫy mấy lần không tránh được, liền lúng túng nói: “Anh có thể đừng hỏi chuyện như vậy trong lúc này hay không, nước tiểu đều dính lên tay anh hết rồi. Hơn nữa, nếu muốn sinh con…anh tự mình sinh đi.” Nói xong cô bỏ chạy nhưng lại cảm thấy ánh mắt kia của Thiệu Kiến Quốc có chút nóng bỏng, khiến nội tâm cô rối loạn.

Giặt tả xong lại cho Hổ Nữu uống sữa bột, thuận tiện ném một cái khăn lau cho Thiệu Kiến Quốc: “Tự lau tay, em ôm Hổ Nữu sang phòng bên kia. Anh nghỉ ngơi một lát đi.” Chính bản thân cũng cảm giác được lúc nói lời này có chút tức giận, nhưng Thiệu Kiến Quốc cũng không nói gì, lau tay xong thì cũng nằm xuống.

Đáng tiếc anh không nằm được bao lâu, chưa được một lúc đã có hai người đến xem vết thương của anh. Một là chính trị viên Trình, một người khác thì Hứa Hân không biết.

Sau khi để bọn họ vào nhà thì Hứa Hân đi rót nước rồi ra ngoài dỗ đứa trẻ.

Ba người đàn ông nói chuyện không phải quá lớn, nhưng căn phòng ở lầu này không có cách âm nên chỉ cần chăm chú nghe thì vẫn có thể nghe được bên trong nói cái gì.

Người đàn ông lạ mặt kia giống như đắc ý vỗ Thiệu Kiến Quốc một cái nói: “Được đấy thằng nhóc, đại tiểu thư bị cậu dạy dỗ đến nỗi ngoan ngoãn rót nước chào hỏi khách khứa.”

Trong một căn phòng khác, khóe miệng Hứa Hân khẽ co rút, không phải chỉ rót cốc nước thôi sao, cần gì phải kích động như vậy?

Thiệu Kiến Quốc trầm mặc, kỳ thực cô rất muốn biết anh sẽ nói cái gì cho nên lỗ tai hướng về một phía.

“Cô ấy vẫn luôn rất tốt.” Nhẫn nhịn nửa ngày, nói một câu.

Cảm thấy lời này của Thiệu Kiến Quốc có chút đuối lý, cái gì gọi là vẫn luôn rất tốt? Ngay cả giường cũng không cho anh nằm qua, cả ngày ngoại trừ khinh bỉ không thèm nhìn thẳng anh rồi sau đó phòng không dọn dẹp, cơm không làm. Cả ngày ra ngoài gây chuyện cho anh, dạng này mà còn là vẫn luôn rất tốt?

Yêu cầu của anh không phải quá đơn giản rồi chứ?

Mặc dù trong lòng muốn phỉ nhổ nhưng vẫn cũng có vài phần ngọt ngào. Xem ra anh nói dối thì cũng khiến cho người nghe vui vẻ, huống chi Thiệu Kiến Quốc người ta sẽ không nói dối. Đúng đúng, anh nói đều là thật lòng.

“Vài ngày trước, chuyện đó là tôi xử lý không thỏa đáng.” Chính trị viên Trình chủ động nhẫn lỗi, Hứa Hân cảm thấy giọng điệu của anh ta có chút bất an, là vì sợ Thiệu Kiến Quốc sao?

Quả nhiên, âm thanh Thiệu Kiến Quốc lạnh xuống vài phần: “Vài ngày trước, là chuyện gì?” Lúc vừa mới nói “Cô ấy vẫn luôn rất tốt” mặc dù có chút khó chịu nhưng cuối cùng thì âm thanh vẫn bình thường, thế nhưng sau khi hỏi ra câu này, cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng nháy mắt lạnh hơn mười độ.

“Kiến Quốc, cậu còn không biết sao? Chị dâu không nói với cậu sao?” Có lẽ chính trị viên Trình cho rằng cô đã nói lại với Thiệu Kiến Quốc nên lúc này mới vội vã đến thăm anh rồi sau đó giải thích một chút.

Hơ? Vậy bọn họ chẳng lẽ biết rằng bình thường Thiệu Kiến Quốc rất che chở cô cho nên mới gấp gáp chạy đến?

Những chuyện này cô đều không biết, không ngờ đến tận sau này mới phát hiện người quan tâm mình vẫn luôn ở ngay bên cạnh.

Bầu không khí trong phòng rất căng thẳng, chính trị viên Trình liền đem chuyện lúc trước nói một lần. Anh ta nói cẩn thận hơn Hứa Hân nhiều, cô vừa nãy chỉ là tức giận nên không nói tỉ mỉ. Nhưng mà chính trị viên Trình thì lại giải thích cặn kẽ.

“Bọn họ đánh người, các người cũng không quản.” Thiệu Kiến Quốc nâng cao giọng, không hề giống với âm thanh dịu dàng lúc ở cùng Hứa Hân.

“Ừm, lúc đó…Lúc đó không có cậu ở đó.” Chính trị viên Trình nhỏ giọng lên tiếng đến mức Hứa Hân gần như không nghe thấy. Sau đó liền nghe được tiếng Thiệu Kiến Quốc mắng chửi người: “Đám anh em các người lại dám làm như vậy, ông đây mẹ nó ra ngoài làm nhiệm vụ, đem vợ để lại cho các người trông nom, các người chiếu cố như vậy sao? Ngay cả người cũng đã bị đánh, lại còn ở ngay đại viện quân đội, các người cũng thật sự đủ hèn nhát.” Thiệu Kiến Quốc nói xong, vang lên một tiếng “bộp”, tách trà bị anh hất xuống đất vỡ nát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện