Editor: Tứ Phương Team
Hứa Hân nhìn Tống Tiểu Hoa, sau đó lạnh lùng lớn tiếng: “Là ai nói với cô mẹ của tôi đang ở đây?” Vội vã như vậy không phải là đến quá đúng lúc rồi, cho nên cô đương nhiên khiến toàn bộ mọi người đều biết Tống Tiểu Hoa đến làm gì, sau lưng nói người của cô ta là ai? Khúc Mai cũng nghe thấy có người nói chuyện liền bước đến nói: “Là ai đến vậy?”
Tống Tiểu Hoa lập tức nói: “Bác gái con chào bác, con là Tống Tiểu Hoa, chị gái của Tiểu Linh. Đây là bánh quẩy, bác gái nếm thử.”
Hứa Hân đem cô ta chặn ngoài cửa, nói: “Tống Tiểu Hoa, tôi cảm thấy rất lạ, là ai nói với cô mẹ của tôi đến?”
Tống Tiểu Hoa không ngốc, cười nói: “Tôi chỉ là nghe binh lính nói.”
“Đừng khôi hài nữa, mẹ của tôi cùng đại ca tôi tới thăm, họ ngồi xe đến lầu dưới mới lên trên lầu, hơn nữa mẹ của tôi từ trước đến giờ chưa từng đến đây, là ai biết bà ấy là mẹ của tôi?” Hứa Hân tiếp tục truy đến cùng.
Tống Tiểu Hoa cười nói: “Mọi người chỉ là nói có thể là bác gái, cho nên…”
“Cho nên bởi vì có thể là 3 chữ này cô liền cầm bánh quẩy đến đây? Thực sự là có lòng rồi. Có điều cảm ơn, chúng tôi ăn cơm rồi, bánh quẩy này chúng tôi không thể nhận.” Hứa Hân đối với người chị gái này thực sự là chưa từng có hảo cảm, hận không thể đem cô ta đá ra ngoài.
Đôi mắt Tống Tiểu Hoa hơi cong, đống nước mắt rồi đến dáng vẻ thực khiến người ta chán ghét.
Khúc Mai biết con gái của mình nhìn không thuận mắt người nhà họ Tống, nhưng nghĩ đến cuối cùng là người một nhà luôn không tốt khiến cô cùng với người trong nhà sinh mâu thuẫn, thế là cười nhận lấy nói: “Vậy thì thực sự cảm ơn con, có lòng rồi.”
Hứa Hân nhận đồ trong tay của Khúc Mai nói: “Mẹ, cô ta thực sự cò lòng, trước kia chuyện cô ta làm đều không nghe đại ca nói? Nếu đại ca không có ý tốt nói con có thể cùng mẹ nói chuyện một chút, nhưng bánh quẩy này chúng ta thực sự không thể nhận. Con không thể khiến mẹ làm một cuộc đời quân tẩu minh bạch đến thời gian này người quên mượn cớ.”
“Này…” Lúc này Khúc Mai thật không hiểu có ý gì.
Hứa Hân chính nghĩa hào hùng: “Chức trách của người lính là bảo vệ Tổ quốc, sau đó Tổ quốc đương nhiên sẽ cho mọi người trợ cấp tốt xem như làm phần thưởng. Nhưng, đồ ăn của nhà ăn là cho người lính, người nhà muốn đi ăn phải tiêu tiền giấy. Nhưng, có người bởi vì lấy lòng người có thể là bác gái mà cô đột nhiên dùng dang nghĩa bộ đội và bánh quẩy, mẹ cảm thấy ý này rất tốt? Bây giờ gia đình tùy quân ăn một bữa bánh quẩy gặp dịp ăn tết, cô ta đều không dám làm gì, chỉ lo dầu mỡ dùng cho hết sạch.”
Nhưng Tống Tiểu Hoa dám, bởi vì không phải đồ của bản thân không đau lòng.
Tống Tiểu Hoa lập tức giải thích: “Không Không, tôi dùng phiếu… tôi…”
“Cô có bao nhiêu phiếu? Trước kia nghe người nhà nói tôi không thích nấu ăn liền dùng qua, lúc này lại dùng, cô có nhiều tiền như vậy vẫn ra ngoài làm sống ở đây làm cái gì? Không phải là luôn ở trước mặt tôi khóc chưa có công việc phải không, tôi xem con đường của cô so với tôi tốt hơn nhiều rồi.”
Hứa Hân thấy mọi người xung quanh đều nghe thấy, đặc biệt là đối với khuôn mặt đen sì của chị dâu đúng lúc phơi quần áo từ đầu đến cuối đều nghe thấy.
Cô ta lần trước cảm thấy Tống Tiểu Hoa này là tai họa, đem gạo của người nhà xách sẵn một nồi, sau này lại nghe chị Quách nói nhân lúc Hứa Hân không ở nhà đem cơm nhà họ nấu thành cơm chưa chín kĩ, không ngờ rằng bây giờ đồ của bộ đội cô ta đều dùng đến tình cảm riêng. Không nhịn được nói lời khinh miệt: “Có vài người mặt chính là lớn, chuyên lấy đồ của người gia đình gây họa.”
“Không thể sao, cả ngày khóc lóc còn có thể cho rằng người khác ức hiếp cô ta, hóa ra là tự chuốc lấy phiền phức.” Có người ở một bên giúp cô nói.
Mà Hứa Bân cùng Thiệu Kiến Quốc đang ở trong phòng cũng đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Tiểu Hoa trong tay cầm một đĩa bánh quẩy trong lòng cũng có mùi vị đầy đủ, đặc biệt là mặt của Hứa Bân đều đen cả rồi. Anh ta cuối cùng biết em gái mình nói không sai, là bản thân nhìn sai người phụ nữ này. Nhất là anh ta còn là một người lính hận nhất là loại người lợi dụng người lính làm lá chắn không nhịn được bước đến trước cửa nói: “Tống Tiểu Hoa, trước kia tôi sắp xếp cho cô vào đấy là bởi vì thấy tội nghiệp cuộc sống trong nhà các người gặp phải khó khăn, nhưng cũng nhắc nhở cô không được chiếm nửa điểm lợi ích của bộ đội, cô như này tôi thật sự không có cách gì để cô ở trong này làm việc nữa.”
“Không phải, thật sự không phải… Tôi, tôi…” Tống Tiểu Hoa đột nhiên cầm đĩa đặt trước ngực Hứa Bân mà nói: “Tôi chính là muốn làm chút đồ ăn để bác gái thử qua, tuy đại ca không thích, vậy thì sau này tôi không qua đây nữa là được.” Nói xong giống như nhận tủi thân cực độ chạy mất.
Kết quả mọi người nghe thấy lời này đều nghĩ không chính đáng, mọi người đều nhìn về phía Hứa Bân.
Thiệu Kiến Quốc nghiêm mặt nói: “Hứa Bân, chuyện này là thế nào?”
“Tôi… Sao tôi biết được, tôi cùng cô ta một chút quan hệ cũng không có. Được rồi mọi người đừng nhìn tôi nữa, tôi đi lấy đồ trả về cho nhà ăn.” Hứa Bân giống như nuốt phải một con ruồi bọ ghê tởm.
“Chuyện này là thế nào?” Khúc Mai cũng ngơ ngác, vừa rồi nghe ý của Tống Tiểu Hoa rõ ràng là có chút oán hận, lẽ nào con trai của mình cùng cô ta có gì đó?
Hứa Hân không đóng cửa, liền đứng bên đó nói: “Còn có thể như thế nào được chứ, có người tự mình cảm thấy hài lòng. Bởi vì đại ca có lòng tốt sắp xếp cho cô ta công việc liền cảm thấy mọi người thích cô ta, sau đó liền có loại nịnh bợ như thế này. Nhưng đại ca là một đầu gỗ không hiểu, con ám chỉ và nói với anh mấy lần rồi nhưng anh vẫn không tin, kết quả bây giờ là bị lừa dối!”
Khúc Mai mở to mắt ra nhìn, nói: “Ý của con là đại ca và cô ta chưa có gì?”
“Đương nhiên là chưa có gì rồi, đại ca của con thế nào coi trọng cô ta, người cả ngày đống nước mắt ỉu xìu.” Hứa Hân không sợ hình tượng của mình đổi thành người phụ nữ chanh chua, dù sao chỉ cần chứng minh Tống Tiểu Hoa có bao nhiêu mặt mũi liền được, bất luận bây giờ binh lính đứng ở đây nhiều người thích Tống Tiểu Hoa, ít nhất ở sân trong mắt vài quân tẩu cô ta sợ thành giống như hồ li tinh.
Nói đủ rồi bây giờ cô cũng nên đóng cửa, sau đó cùng Khúc Mai nói đến Tống Tiểu Hoa sau khi can thiệp chuyện gì. Vốn dĩ Khúc Mai không thể cả tin, nhưng nhìn thấy cô ta tặng cho bánh quẩy, lại biết cô ta còn nhào vào chuyện của Hứa Bân liền thực sự tùy ý rồi. Sau này Hứa Hân còn nói: “Không chỉ như thế, Tống Tiểu Hoa nếu đối tốt với đại ca của con còn xem cô ta có lòng, nhưng mẹ biết cô ta còn làm qua chuyện gì không? Cô ta đột nhiên thừa lúc con không ở nhà chui vào nhà ôm Thiệu Kiến Quốc trong phòng đòi anh ấy hỏi thăm ân cần, còn kể với anh ấy từ nhỏ tính tình con không tốt hi vọng anh ấy đừng để ý. Mẹ, từ nhỏ con cùng cô ta lớn lên phải không, cô ta thế nào lại biết tính tình con không tốt? Sau đó giúp Thiệu Kiến Quốc nấu cơm, dáng vẻ như người vợ, nên có bao nhiêu chán ghét.”
“Con… Con không để ý đến cô ta.” Sau khi Thiệu Kiến Quốc nghe Hứa Hân kể thì cũng cảm thấy Tống Tiểu Hoa ngày đó nói chuyện có chút mờ ám, sắc mặt không tốt đứng lên.
“Anh dám để ý cô ta thì bây giờ người ở trong căn phòng này chính là cô ta rồi.” Hứa Hân cười nói, nhưng Thiệu Kiến Quốc thấy trong mắt cô có chút chua xót, không nhịn được kéo tay của cô nói: “Cuộc đời anh đều đứng về phía em, người khác nghĩ thế nào nói thế nào anh đều không tin.”
“… Anh làm gì vậy, mẹ còn đang ở đây đó.”
Hứa Hân nhìn Tống Tiểu Hoa, sau đó lạnh lùng lớn tiếng: “Là ai nói với cô mẹ của tôi đang ở đây?” Vội vã như vậy không phải là đến quá đúng lúc rồi, cho nên cô đương nhiên khiến toàn bộ mọi người đều biết Tống Tiểu Hoa đến làm gì, sau lưng nói người của cô ta là ai? Khúc Mai cũng nghe thấy có người nói chuyện liền bước đến nói: “Là ai đến vậy?”
Tống Tiểu Hoa lập tức nói: “Bác gái con chào bác, con là Tống Tiểu Hoa, chị gái của Tiểu Linh. Đây là bánh quẩy, bác gái nếm thử.”
Hứa Hân đem cô ta chặn ngoài cửa, nói: “Tống Tiểu Hoa, tôi cảm thấy rất lạ, là ai nói với cô mẹ của tôi đến?”
Tống Tiểu Hoa không ngốc, cười nói: “Tôi chỉ là nghe binh lính nói.”
“Đừng khôi hài nữa, mẹ của tôi cùng đại ca tôi tới thăm, họ ngồi xe đến lầu dưới mới lên trên lầu, hơn nữa mẹ của tôi từ trước đến giờ chưa từng đến đây, là ai biết bà ấy là mẹ của tôi?” Hứa Hân tiếp tục truy đến cùng.
Tống Tiểu Hoa cười nói: “Mọi người chỉ là nói có thể là bác gái, cho nên…”
“Cho nên bởi vì có thể là 3 chữ này cô liền cầm bánh quẩy đến đây? Thực sự là có lòng rồi. Có điều cảm ơn, chúng tôi ăn cơm rồi, bánh quẩy này chúng tôi không thể nhận.” Hứa Hân đối với người chị gái này thực sự là chưa từng có hảo cảm, hận không thể đem cô ta đá ra ngoài.
Đôi mắt Tống Tiểu Hoa hơi cong, đống nước mắt rồi đến dáng vẻ thực khiến người ta chán ghét.
Khúc Mai biết con gái của mình nhìn không thuận mắt người nhà họ Tống, nhưng nghĩ đến cuối cùng là người một nhà luôn không tốt khiến cô cùng với người trong nhà sinh mâu thuẫn, thế là cười nhận lấy nói: “Vậy thì thực sự cảm ơn con, có lòng rồi.”
Hứa Hân nhận đồ trong tay của Khúc Mai nói: “Mẹ, cô ta thực sự cò lòng, trước kia chuyện cô ta làm đều không nghe đại ca nói? Nếu đại ca không có ý tốt nói con có thể cùng mẹ nói chuyện một chút, nhưng bánh quẩy này chúng ta thực sự không thể nhận. Con không thể khiến mẹ làm một cuộc đời quân tẩu minh bạch đến thời gian này người quên mượn cớ.”
“Này…” Lúc này Khúc Mai thật không hiểu có ý gì.
Hứa Hân chính nghĩa hào hùng: “Chức trách của người lính là bảo vệ Tổ quốc, sau đó Tổ quốc đương nhiên sẽ cho mọi người trợ cấp tốt xem như làm phần thưởng. Nhưng, đồ ăn của nhà ăn là cho người lính, người nhà muốn đi ăn phải tiêu tiền giấy. Nhưng, có người bởi vì lấy lòng người có thể là bác gái mà cô đột nhiên dùng dang nghĩa bộ đội và bánh quẩy, mẹ cảm thấy ý này rất tốt? Bây giờ gia đình tùy quân ăn một bữa bánh quẩy gặp dịp ăn tết, cô ta đều không dám làm gì, chỉ lo dầu mỡ dùng cho hết sạch.”
Nhưng Tống Tiểu Hoa dám, bởi vì không phải đồ của bản thân không đau lòng.
Tống Tiểu Hoa lập tức giải thích: “Không Không, tôi dùng phiếu… tôi…”
“Cô có bao nhiêu phiếu? Trước kia nghe người nhà nói tôi không thích nấu ăn liền dùng qua, lúc này lại dùng, cô có nhiều tiền như vậy vẫn ra ngoài làm sống ở đây làm cái gì? Không phải là luôn ở trước mặt tôi khóc chưa có công việc phải không, tôi xem con đường của cô so với tôi tốt hơn nhiều rồi.”
Hứa Hân thấy mọi người xung quanh đều nghe thấy, đặc biệt là đối với khuôn mặt đen sì của chị dâu đúng lúc phơi quần áo từ đầu đến cuối đều nghe thấy.
Cô ta lần trước cảm thấy Tống Tiểu Hoa này là tai họa, đem gạo của người nhà xách sẵn một nồi, sau này lại nghe chị Quách nói nhân lúc Hứa Hân không ở nhà đem cơm nhà họ nấu thành cơm chưa chín kĩ, không ngờ rằng bây giờ đồ của bộ đội cô ta đều dùng đến tình cảm riêng. Không nhịn được nói lời khinh miệt: “Có vài người mặt chính là lớn, chuyên lấy đồ của người gia đình gây họa.”
“Không thể sao, cả ngày khóc lóc còn có thể cho rằng người khác ức hiếp cô ta, hóa ra là tự chuốc lấy phiền phức.” Có người ở một bên giúp cô nói.
Mà Hứa Bân cùng Thiệu Kiến Quốc đang ở trong phòng cũng đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Tiểu Hoa trong tay cầm một đĩa bánh quẩy trong lòng cũng có mùi vị đầy đủ, đặc biệt là mặt của Hứa Bân đều đen cả rồi. Anh ta cuối cùng biết em gái mình nói không sai, là bản thân nhìn sai người phụ nữ này. Nhất là anh ta còn là một người lính hận nhất là loại người lợi dụng người lính làm lá chắn không nhịn được bước đến trước cửa nói: “Tống Tiểu Hoa, trước kia tôi sắp xếp cho cô vào đấy là bởi vì thấy tội nghiệp cuộc sống trong nhà các người gặp phải khó khăn, nhưng cũng nhắc nhở cô không được chiếm nửa điểm lợi ích của bộ đội, cô như này tôi thật sự không có cách gì để cô ở trong này làm việc nữa.”
“Không phải, thật sự không phải… Tôi, tôi…” Tống Tiểu Hoa đột nhiên cầm đĩa đặt trước ngực Hứa Bân mà nói: “Tôi chính là muốn làm chút đồ ăn để bác gái thử qua, tuy đại ca không thích, vậy thì sau này tôi không qua đây nữa là được.” Nói xong giống như nhận tủi thân cực độ chạy mất.
Kết quả mọi người nghe thấy lời này đều nghĩ không chính đáng, mọi người đều nhìn về phía Hứa Bân.
Thiệu Kiến Quốc nghiêm mặt nói: “Hứa Bân, chuyện này là thế nào?”
“Tôi… Sao tôi biết được, tôi cùng cô ta một chút quan hệ cũng không có. Được rồi mọi người đừng nhìn tôi nữa, tôi đi lấy đồ trả về cho nhà ăn.” Hứa Bân giống như nuốt phải một con ruồi bọ ghê tởm.
“Chuyện này là thế nào?” Khúc Mai cũng ngơ ngác, vừa rồi nghe ý của Tống Tiểu Hoa rõ ràng là có chút oán hận, lẽ nào con trai của mình cùng cô ta có gì đó?
Hứa Hân không đóng cửa, liền đứng bên đó nói: “Còn có thể như thế nào được chứ, có người tự mình cảm thấy hài lòng. Bởi vì đại ca có lòng tốt sắp xếp cho cô ta công việc liền cảm thấy mọi người thích cô ta, sau đó liền có loại nịnh bợ như thế này. Nhưng đại ca là một đầu gỗ không hiểu, con ám chỉ và nói với anh mấy lần rồi nhưng anh vẫn không tin, kết quả bây giờ là bị lừa dối!”
Khúc Mai mở to mắt ra nhìn, nói: “Ý của con là đại ca và cô ta chưa có gì?”
“Đương nhiên là chưa có gì rồi, đại ca của con thế nào coi trọng cô ta, người cả ngày đống nước mắt ỉu xìu.” Hứa Hân không sợ hình tượng của mình đổi thành người phụ nữ chanh chua, dù sao chỉ cần chứng minh Tống Tiểu Hoa có bao nhiêu mặt mũi liền được, bất luận bây giờ binh lính đứng ở đây nhiều người thích Tống Tiểu Hoa, ít nhất ở sân trong mắt vài quân tẩu cô ta sợ thành giống như hồ li tinh.
Nói đủ rồi bây giờ cô cũng nên đóng cửa, sau đó cùng Khúc Mai nói đến Tống Tiểu Hoa sau khi can thiệp chuyện gì. Vốn dĩ Khúc Mai không thể cả tin, nhưng nhìn thấy cô ta tặng cho bánh quẩy, lại biết cô ta còn nhào vào chuyện của Hứa Bân liền thực sự tùy ý rồi. Sau này Hứa Hân còn nói: “Không chỉ như thế, Tống Tiểu Hoa nếu đối tốt với đại ca của con còn xem cô ta có lòng, nhưng mẹ biết cô ta còn làm qua chuyện gì không? Cô ta đột nhiên thừa lúc con không ở nhà chui vào nhà ôm Thiệu Kiến Quốc trong phòng đòi anh ấy hỏi thăm ân cần, còn kể với anh ấy từ nhỏ tính tình con không tốt hi vọng anh ấy đừng để ý. Mẹ, từ nhỏ con cùng cô ta lớn lên phải không, cô ta thế nào lại biết tính tình con không tốt? Sau đó giúp Thiệu Kiến Quốc nấu cơm, dáng vẻ như người vợ, nên có bao nhiêu chán ghét.”
“Con… Con không để ý đến cô ta.” Sau khi Thiệu Kiến Quốc nghe Hứa Hân kể thì cũng cảm thấy Tống Tiểu Hoa ngày đó nói chuyện có chút mờ ám, sắc mặt không tốt đứng lên.
“Anh dám để ý cô ta thì bây giờ người ở trong căn phòng này chính là cô ta rồi.” Hứa Hân cười nói, nhưng Thiệu Kiến Quốc thấy trong mắt cô có chút chua xót, không nhịn được kéo tay của cô nói: “Cuộc đời anh đều đứng về phía em, người khác nghĩ thế nào nói thế nào anh đều không tin.”
“… Anh làm gì vậy, mẹ còn đang ở đây đó.”
Danh sách chương