Editor: Tứ Phương Team
“Biết thì tốt, nhưng đừng có mà nháo tiếp nữa nhé.”
Khúc Mai đây là đau lòng con gái mình, chỉ cần cô không gây loạn nữa thì lúc nào cũng sẽ hoan nghênh cô quay về nhà. Nhưng, bà chỉ cần vừa nhắc đến về nhà là phát hiện con gái vô cùng chống đối.
Bà nghĩ, dường như có một vài chuyện đến cuối cùng vẫn là không thể quay về như trước nữa. Đứa con gái này chỉ sợ là đối với bọn họ có phần xa cách, nếu như một lòng một dạ mà dựa vào nhà mẹ đẻ cũng sẽ không xa lạ như thế này. Khúc Mai có chút oán hận, luôn nghĩ đứa con gái mà mình cất công nuôi dưỡng tốt như vậy lại bị một con sói cướp đi mất, cho dù không cam lòng nhưng vẫn hy vọng cuộc sống của bọn họ sẽ tốt đẹp.
Tiễn xong Khúc Mai và Hứa Bân lâu rồi mà Hứa Hân vẫn chưa hồi thần lại, cho đến khi có một cốc nước đặt trước mặt cô: “Sao vậy?”
Hứa Hân ngẩng đầu bắt gặp sự quan tâm trong đôi mắt nhìn có vẻ lạnh lùng, nói: “Không có chuyện gì, em chỉ là cảm thấy có lúc mẹ nói chuyện rất đúng, chúng ta nên xem xét một chút….” Trải qua một cuộc sống tốt đẹp, nhưng hết thảy còn phải đợi vết thương của anh tốt lên.
Hôm nay lúc đi tắm, nắn nắn thịt của mình, bây giờ không thể nói là rất béo nhưng ít nhất cũng có eo, nếu như chăm chút trang điểm vậy cũng có thể tính là có da có thịt chứ không phải là béo.
Bây giờ có tiền rồi, cô nên chăm chút cho bản thân một chút đúng không nhỉ? Vết thương của Thiệu Kiến Quốc mỗi ngày lại tốt lên, thậm chí anh đã có thể tham gia một vài công việc văn chức rồi. Mỗi ngày lúc không có việc gì ít nhất cũng ra ngoài dạo hai vòng rồi quay lại, tiếp đó chính là ngoan ngoãn làm cơm cùng Hứa Hân, không có việc gì làm liền nhìn tranh cô ngẩn người, sau đó một bộ mặt cười ngốc cũng không biết là đang cười gì.
Còn Hứa Hân thì cả ngày trông Đình Đình và Tiểu Đường, nhưng trời ngày càng lạnh thì chị Quách cũng không cần phải đi làm nữa, cô cũng đón hai đứa trẻ về tự mình trông. Chị Quách rất cảm kích Hứa Hân, chị có trồng một ít ớt ở khu đất hoang, chị xâu lại thành một chùm rồi đưa cho cô.
Tối đó, cô hầm dưa chua, rồi cho vào hai quả ớt để anh uống canh dưa chua.
Thiệu Kiến Quốc nhìn chân mình một cái, sau đó lại nhìn vợ mình đang bận rộn trong lòng nóng lên, thật không dễ dàng ăn hết cơm anh mới nói: “Chân anh không sao rồi.”
Hứa Hân quay lại trừng anh một cái, đột nhiên nói cái này làm gì?
Đúng rồi, bọn họ cũng ngủ cùng nhau đã mấy ngày rồi, bây giờ ngay cả ban ngày cũng không có chuyện gì mà dán cùng một chỗ sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Cũng có thể nói, Thiệu Kiến Quốc đến bây giờ vẫn còn kiên trì chưa có động vào cô, có lẽ là vì cô còn chưa có đồng ý.
“Thiệu Kiến Quốc, em muốn hỏi anh chuyện tấm ảnh là thế nào?”
“Ảnh, ảnh nào?”
Thiệu Kiến Quốc rõ ràng biết cô đang hỏi chuyện gì, nhưng lại trốn trốn tránh tránh không muốn trả lời.
Hứa Hân nói: “Đừng có giả vờ hồ đồ với em, anh em có nói trước đây anh đã từng nhìn qua ảnh của em, là lúc nào?” Thấy dáng vẻ Thiệu Kiến Quốc dường như đang ngượng ngùng không muốn nói ra, Hứa Hân liền sầm mặt nói: “Vậy ngày mai em chuyển về…” phòng của mình, câu này còn chưa nói xong đã bị Thiệu Kiến Quốc đánh gãy, cô có chút không tự nhiên nói: “Là tấm ảnh đại ca em thường mang theo.”
“Sau đó?” Tại sao người đàn ông này lúc nói chuyện với mình sẽ nói lắp nha, hoàn toàn không có dáng vẻ hùng hổ khi cùng người khác nói chuyện.
“Sau đó, anh liền nhìn thấy.”
“…Tiếp theo?” trách không được kiếp trước cô không muốn nói chuyện cùng anh, đây cũng quá phí sức rồi.
“Sau đó… anh liền thích em rồi.” Thiệu Kiến Quốc cuối cùng cũng không sợ nữa, mặc dù anh ngốc nhưng biết lúc nào thì nên nói chuyện gì, bây giờ nếu như không mở miệng nói thì vợ sẽ chạy mất.
Hứa Hân đột nhiên bị tỏ tình có chút ngoài ý muốn, đời trước căn bản là không biết đến chuyện này. Thế là ngốc nghếch ngơ ngác nói: “Thích em? Bởi vì một tấm ảnh?” Cái này cũng quá đơn thuần rồi, thế nào mà nhìn một tấm ảnh cũng có thể nhất kiến chung tình?
“Đúng vậy.” cũng không nói thêm một câu, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, giống như là đã nghĩ ở trong lòng rất nhiều lần rồi.
Hứa Hân vẫn còn muốn hỏi, nhưng người ta dường như không muốn nói nhiều nữa, chỉ nói: “Anh, anh giúp em đun nước, không phải em phải đi gấp chăn sao?”
Người đàn ông này cũng quá đặc biệt rồi, thế nào mà trên phương diện tình cảm một chút cũng không giống quân nhân?
Được thôi, ai cũng có điểm yếu. Ví như đại ca Hứa Bân là một người tình cảm rất tinh tế, nhưng luôn rất dễ dàng bị người phụ nữ khác lay động, mà tình cảm của Thiệu Kiến Quốc lại càng làm cho người khác sờ không đến, bởi vì anh căn bản cái gì cũng không nói.
Hôm nay thật không dễ dàng gì mà nghe được lời tỏ tình của anh, này đã tính là rất tốt rồi.
Hứa Hân ít nhất cũng biết được, trước lúc hai người đính hôn, Thiệu Kiến Quốc đã có tư tâm đối với cô rồi, ít nhất thì anh yêu mình không phải sao, cái này là được rồi.
Nếu không, tối nay đáp ứng một yêu cầu của anh, ở cùng nhau?
Nhưng với cái chân anh như thế, có thể không?
Hai người mỗi người đều ôm tâm tư của riêng mình mà mơ hồ đến tối, vừa định tắt điện đi ngủ, thì nghe thấy có người gõ cửa.
Hứa Hân tự nhiên sẽ không để Thiệu Kiến Quốc ra mở cửa, cô khoác cái áo ngoài đi ra mở cửa, kết quả nhìn thấy tiểu bạch hoa Tống Tiểu Hoa đang đứng ở trước cửa khóc.
“Tôi sai rồi, mở cửa phải xem trước hoàng đạo mới đúng.” Nói xong liền muốn đóng cửa, nhưng Tốn Tiểu Hoa lại nhanh chóng chặn cửa nói: “Em gái, sao em lại tuyệt tình như vậy, lại có thể bảo bác gái điều chị đi, chị… chị không muốn rời xa nơi này.”
Hứa Hân nhíu mày: “Tôi với chị có quan hệ gì? Đừng nói giống như chúng ta rất quen thuộc. Lại nói, không phải chị đã nói muốn tìm công việc hay sao, mẹ tôi đã tìm cho chị một công việc tốt hơn công việc ở chỗ này rồi. Ở đây đều là nhân vật lớn, chị mãi ngốc ở chỗ này cũng không tốt, lúc trước là do anh tôi xuy xét không chu toàn.”
“Chị ở chỗ này rất tốt, mọi người đều chăm sóc chị, chị không hề muốn đi chỗ khác… xin em, đừng đuổi chị đi.”
“Đừng xin tôi, không phải tôi sắp xếp cho chị vào đây, cũng không phải tôi bảo chị đi, nói cũng đã nói rõ rồi, chị đến từ chỗ nào thì quay về chỗ đó đi.” Hứa Hân nói xong liền muốn đóng cửa, nhưng có một tiểu chiến sĩ lại chặn ở trước cửa nói: “Chị dâu trẻ, chúng ta có chuyện thì nói cho rõ ràng, đồng chí Tống Tiểu Hoa xác thực rất thích công việc ở đây. Mà cô ấy làm việc cũng không có gì phải bắt bẻ, chị không nên đuổi cô ấy đi.”
Hứa Hân vừa nghe liền thấy không hài lòng, nhìn tiểu chiến sĩ này có chút quen mắt, đúng rồi, là Tiểu Ngô lần trước chở cô để cô ngồi ở thùng xe phía đằng sau, sau đó để Tống tiểu Hoa ngồi trên đầu xe chở cô ta.
“Hoá ra là Tiểu Ngô à, cậu đây là giúp Tống Tiểu Hoa đến đây cầu tình? Hay là đến uy hiếp tôi?” Hứa Hân ngược lại bước lên trước một bước, dưới tình huống mọi người ở lầu một đi ra xem náo nhiệt, lầu hai cũng đều mở cửa, khí thế hoàn toàn bùng phát.
“Đúng vậy, tôi muốn xin chị dâu đừng quá hà khắc đối với chị của mình.” Tiểu Ngô từ nhỏ đã hâm mộ anh hùng, nhất là trước mặt người đẹp càng nên biểu hiện tốt một chút.
Nhưng không nghĩ đến Hứa Hân ở trước mặt luôn bị các chiến sĩ nhìn không vừa mắt, vừa lười vừa đanh đá lại có thể oan ức tố: “Tôi hà khắc với cô ta? Lần trước tôi lên thành thăm anh cả của chồng tôi, các người để tôi ngồi ở thùng xe lạnh lẽo đi đến thành. Đúng, cô ta nói với anh trước là anh lên thành thì mang cô ta theo, nhưng một toa xe có thể ngồi được bốn người, tại sao lại đẩy tôi xuống thùng xe phía sau?”
“Biết thì tốt, nhưng đừng có mà nháo tiếp nữa nhé.”
Khúc Mai đây là đau lòng con gái mình, chỉ cần cô không gây loạn nữa thì lúc nào cũng sẽ hoan nghênh cô quay về nhà. Nhưng, bà chỉ cần vừa nhắc đến về nhà là phát hiện con gái vô cùng chống đối.
Bà nghĩ, dường như có một vài chuyện đến cuối cùng vẫn là không thể quay về như trước nữa. Đứa con gái này chỉ sợ là đối với bọn họ có phần xa cách, nếu như một lòng một dạ mà dựa vào nhà mẹ đẻ cũng sẽ không xa lạ như thế này. Khúc Mai có chút oán hận, luôn nghĩ đứa con gái mà mình cất công nuôi dưỡng tốt như vậy lại bị một con sói cướp đi mất, cho dù không cam lòng nhưng vẫn hy vọng cuộc sống của bọn họ sẽ tốt đẹp.
Tiễn xong Khúc Mai và Hứa Bân lâu rồi mà Hứa Hân vẫn chưa hồi thần lại, cho đến khi có một cốc nước đặt trước mặt cô: “Sao vậy?”
Hứa Hân ngẩng đầu bắt gặp sự quan tâm trong đôi mắt nhìn có vẻ lạnh lùng, nói: “Không có chuyện gì, em chỉ là cảm thấy có lúc mẹ nói chuyện rất đúng, chúng ta nên xem xét một chút….” Trải qua một cuộc sống tốt đẹp, nhưng hết thảy còn phải đợi vết thương của anh tốt lên.
Hôm nay lúc đi tắm, nắn nắn thịt của mình, bây giờ không thể nói là rất béo nhưng ít nhất cũng có eo, nếu như chăm chút trang điểm vậy cũng có thể tính là có da có thịt chứ không phải là béo.
Bây giờ có tiền rồi, cô nên chăm chút cho bản thân một chút đúng không nhỉ? Vết thương của Thiệu Kiến Quốc mỗi ngày lại tốt lên, thậm chí anh đã có thể tham gia một vài công việc văn chức rồi. Mỗi ngày lúc không có việc gì ít nhất cũng ra ngoài dạo hai vòng rồi quay lại, tiếp đó chính là ngoan ngoãn làm cơm cùng Hứa Hân, không có việc gì làm liền nhìn tranh cô ngẩn người, sau đó một bộ mặt cười ngốc cũng không biết là đang cười gì.
Còn Hứa Hân thì cả ngày trông Đình Đình và Tiểu Đường, nhưng trời ngày càng lạnh thì chị Quách cũng không cần phải đi làm nữa, cô cũng đón hai đứa trẻ về tự mình trông. Chị Quách rất cảm kích Hứa Hân, chị có trồng một ít ớt ở khu đất hoang, chị xâu lại thành một chùm rồi đưa cho cô.
Tối đó, cô hầm dưa chua, rồi cho vào hai quả ớt để anh uống canh dưa chua.
Thiệu Kiến Quốc nhìn chân mình một cái, sau đó lại nhìn vợ mình đang bận rộn trong lòng nóng lên, thật không dễ dàng ăn hết cơm anh mới nói: “Chân anh không sao rồi.”
Hứa Hân quay lại trừng anh một cái, đột nhiên nói cái này làm gì?
Đúng rồi, bọn họ cũng ngủ cùng nhau đã mấy ngày rồi, bây giờ ngay cả ban ngày cũng không có chuyện gì mà dán cùng một chỗ sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Cũng có thể nói, Thiệu Kiến Quốc đến bây giờ vẫn còn kiên trì chưa có động vào cô, có lẽ là vì cô còn chưa có đồng ý.
“Thiệu Kiến Quốc, em muốn hỏi anh chuyện tấm ảnh là thế nào?”
“Ảnh, ảnh nào?”
Thiệu Kiến Quốc rõ ràng biết cô đang hỏi chuyện gì, nhưng lại trốn trốn tránh tránh không muốn trả lời.
Hứa Hân nói: “Đừng có giả vờ hồ đồ với em, anh em có nói trước đây anh đã từng nhìn qua ảnh của em, là lúc nào?” Thấy dáng vẻ Thiệu Kiến Quốc dường như đang ngượng ngùng không muốn nói ra, Hứa Hân liền sầm mặt nói: “Vậy ngày mai em chuyển về…” phòng của mình, câu này còn chưa nói xong đã bị Thiệu Kiến Quốc đánh gãy, cô có chút không tự nhiên nói: “Là tấm ảnh đại ca em thường mang theo.”
“Sau đó?” Tại sao người đàn ông này lúc nói chuyện với mình sẽ nói lắp nha, hoàn toàn không có dáng vẻ hùng hổ khi cùng người khác nói chuyện.
“Sau đó, anh liền nhìn thấy.”
“…Tiếp theo?” trách không được kiếp trước cô không muốn nói chuyện cùng anh, đây cũng quá phí sức rồi.
“Sau đó… anh liền thích em rồi.” Thiệu Kiến Quốc cuối cùng cũng không sợ nữa, mặc dù anh ngốc nhưng biết lúc nào thì nên nói chuyện gì, bây giờ nếu như không mở miệng nói thì vợ sẽ chạy mất.
Hứa Hân đột nhiên bị tỏ tình có chút ngoài ý muốn, đời trước căn bản là không biết đến chuyện này. Thế là ngốc nghếch ngơ ngác nói: “Thích em? Bởi vì một tấm ảnh?” Cái này cũng quá đơn thuần rồi, thế nào mà nhìn một tấm ảnh cũng có thể nhất kiến chung tình?
“Đúng vậy.” cũng không nói thêm một câu, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, giống như là đã nghĩ ở trong lòng rất nhiều lần rồi.
Hứa Hân vẫn còn muốn hỏi, nhưng người ta dường như không muốn nói nhiều nữa, chỉ nói: “Anh, anh giúp em đun nước, không phải em phải đi gấp chăn sao?”
Người đàn ông này cũng quá đặc biệt rồi, thế nào mà trên phương diện tình cảm một chút cũng không giống quân nhân?
Được thôi, ai cũng có điểm yếu. Ví như đại ca Hứa Bân là một người tình cảm rất tinh tế, nhưng luôn rất dễ dàng bị người phụ nữ khác lay động, mà tình cảm của Thiệu Kiến Quốc lại càng làm cho người khác sờ không đến, bởi vì anh căn bản cái gì cũng không nói.
Hôm nay thật không dễ dàng gì mà nghe được lời tỏ tình của anh, này đã tính là rất tốt rồi.
Hứa Hân ít nhất cũng biết được, trước lúc hai người đính hôn, Thiệu Kiến Quốc đã có tư tâm đối với cô rồi, ít nhất thì anh yêu mình không phải sao, cái này là được rồi.
Nếu không, tối nay đáp ứng một yêu cầu của anh, ở cùng nhau?
Nhưng với cái chân anh như thế, có thể không?
Hai người mỗi người đều ôm tâm tư của riêng mình mà mơ hồ đến tối, vừa định tắt điện đi ngủ, thì nghe thấy có người gõ cửa.
Hứa Hân tự nhiên sẽ không để Thiệu Kiến Quốc ra mở cửa, cô khoác cái áo ngoài đi ra mở cửa, kết quả nhìn thấy tiểu bạch hoa Tống Tiểu Hoa đang đứng ở trước cửa khóc.
“Tôi sai rồi, mở cửa phải xem trước hoàng đạo mới đúng.” Nói xong liền muốn đóng cửa, nhưng Tốn Tiểu Hoa lại nhanh chóng chặn cửa nói: “Em gái, sao em lại tuyệt tình như vậy, lại có thể bảo bác gái điều chị đi, chị… chị không muốn rời xa nơi này.”
Hứa Hân nhíu mày: “Tôi với chị có quan hệ gì? Đừng nói giống như chúng ta rất quen thuộc. Lại nói, không phải chị đã nói muốn tìm công việc hay sao, mẹ tôi đã tìm cho chị một công việc tốt hơn công việc ở chỗ này rồi. Ở đây đều là nhân vật lớn, chị mãi ngốc ở chỗ này cũng không tốt, lúc trước là do anh tôi xuy xét không chu toàn.”
“Chị ở chỗ này rất tốt, mọi người đều chăm sóc chị, chị không hề muốn đi chỗ khác… xin em, đừng đuổi chị đi.”
“Đừng xin tôi, không phải tôi sắp xếp cho chị vào đây, cũng không phải tôi bảo chị đi, nói cũng đã nói rõ rồi, chị đến từ chỗ nào thì quay về chỗ đó đi.” Hứa Hân nói xong liền muốn đóng cửa, nhưng có một tiểu chiến sĩ lại chặn ở trước cửa nói: “Chị dâu trẻ, chúng ta có chuyện thì nói cho rõ ràng, đồng chí Tống Tiểu Hoa xác thực rất thích công việc ở đây. Mà cô ấy làm việc cũng không có gì phải bắt bẻ, chị không nên đuổi cô ấy đi.”
Hứa Hân vừa nghe liền thấy không hài lòng, nhìn tiểu chiến sĩ này có chút quen mắt, đúng rồi, là Tiểu Ngô lần trước chở cô để cô ngồi ở thùng xe phía đằng sau, sau đó để Tống tiểu Hoa ngồi trên đầu xe chở cô ta.
“Hoá ra là Tiểu Ngô à, cậu đây là giúp Tống Tiểu Hoa đến đây cầu tình? Hay là đến uy hiếp tôi?” Hứa Hân ngược lại bước lên trước một bước, dưới tình huống mọi người ở lầu một đi ra xem náo nhiệt, lầu hai cũng đều mở cửa, khí thế hoàn toàn bùng phát.
“Đúng vậy, tôi muốn xin chị dâu đừng quá hà khắc đối với chị của mình.” Tiểu Ngô từ nhỏ đã hâm mộ anh hùng, nhất là trước mặt người đẹp càng nên biểu hiện tốt một chút.
Nhưng không nghĩ đến Hứa Hân ở trước mặt luôn bị các chiến sĩ nhìn không vừa mắt, vừa lười vừa đanh đá lại có thể oan ức tố: “Tôi hà khắc với cô ta? Lần trước tôi lên thành thăm anh cả của chồng tôi, các người để tôi ngồi ở thùng xe lạnh lẽo đi đến thành. Đúng, cô ta nói với anh trước là anh lên thành thì mang cô ta theo, nhưng một toa xe có thể ngồi được bốn người, tại sao lại đẩy tôi xuống thùng xe phía sau?”
Danh sách chương