Editor: Tứ Phương Team

Tiểu Ngô nói không nên lời, thật ra danh tiếng của Hứa Hân hoàn toàn là vì chuyện hôn sự của cô và Thiệu Kiến Quốc vốn không hề được mọi người xem trọng. Điều này vẫn không tính, sau khi cô đến bộ đội thì chính là một bộ dáng đại tiểu thư cao ngạo, sau đó có chút chuyện liền nổi giận các kiểu, nếu không thì chính là ở trong nhà không ra ngoài và không thân thiết với ai cả.

Thật ra cẩn thận mà nghĩ kỹ lại thì Hứa Hân không có tổn hại đến lợi ích của bất kỳ người nào, thậm chí làm loạn cũng chỉ là đối với người đàn ông của mình mà thôi. Cho dù ngẫu nhiên có chút xung đột với quân đội cũng đều là chuyện nhỏ, cũng không nghe thấy qua cô ấy sắp xếp người.

Chứng cứ? Thứ đó không hề tồn tại, Tiểu Ngô vốn muốn xin lỗi, nhưng mà lại không nghĩ đến Thiệu Kiến Quốc làm sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy. Nếu như là người khác thì lúc này chính là nghĩ nhiều thêm một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, ít nhất là vì mặt mũi của bản thân và tiền đồ sau này có thể nhịn liền nhịn. Nhưng Thiệu Kiến Quốc là ai chứ, người trong quân đội công nhận là tên cuồng bảo vệ vợ, vợ của mình mình không bắt nạt thì càng không nói đến người khác.

Triệu Minh Lượng nhìn ra Tiểu Ngô có ý sợ hãi muốn rút lui, kéo Thiệu Kiến Quốc nói: “Thôi bỏ đi…”

“Thôi cái rắm, Thiệu Kiến Quốc tôi là loại yếu ớt để cho người khác leo lên đầu lên cổ sao?” Anh ta nói xong liền nói với Tiểu Ngô: “Cậu đi theo tôi qua đây.”

Đây thật sự là muốn làm lớn chuyện, Hứa Hân trầm mặc theo phía sau, ngay cả Khúc Mai cũng đi theo. Bà ta nhỏ nhẹ hỏi thầm con gái mình: “Thật sự không sao chứ?”  Người con rể này tính tình không tốt lắm a, con gái bị bắt nạt hay không?

“Anh ấy đối với con rất tốt.” Sự thật rõ ràng như vậy, vì cái gì cô đang bị người ta bao vây theo dõi ngay cả bản thân nói lời này, muốn dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng.

Đương nhiên, Triệu Minh Lượng vẫn tin tưởng bạn của mình là dạng gì, hắn có thể không rõ sao.

Không lâu sau một đám người bọn họ liền bị Thiệu Kiến Quốc đưa đến đoàn bộ, một đám người đứng đó không dám ngồi. Mà Tống Tiểu Hoa biết được tình huống không tốt, do đó ngay lúc người bắt nạt vẫn chưa xuất hiện đứng ở đó rơi nước mắt, giống như đã chịu rất nhiều uất ức.

Mới bắt đầu có người nhìn thấy còn cảm thấy cô ta đáng thương, cảm thấy tiểu cô nương này nhất định bị Thiệu Kiến Quốc dọa đến mời khóc thành bộ dạng này. Nhưng mà qua một lúc bọn họ không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì Thiệu Kiến Quốc từ đầu đến cuối dường như đứng đó căn bản chẳng liếc cô ta đến một lần.

Ngươi nói người ta không nhìn ngươi ngươi còn khóc vậy thì rõ ràng hơi không phóng khoáng rồi, mà Tiểu Ngô lúc đầu thương tiếc cô ta bây giờ lại đang thương tiếc bản thân. Cứ như vậy nữa ngày cần im lặng đều im lặng cả rồi, hiểu rõ bản thân bị một tiểu cô nương đem thành súng sử dụng rồi.

Rõ ràng là cô ta dùng đồ của quân đội đi làm chuyện cá nhân mới bị sắp xếp đi đến chỗ này, nhưng mà bản thân nghe thấy cô ta khóc liền tìm không thấy đông tây nam bắc muốn thay cô ta ra mặt rồi. Vì sao các đầu bếp của nhà bếp người ta mặc dù cũng cảm thấy cô ta đáng thương nhưng lại không làm gì, vì sao những tiểu tráng sĩ khác cũng không đến giúp đỡ?

Vốn dĩ cho rằng bọn họ là sợ Thiệu Kiếu Quốc còn anh ta thì không sợ, cuối cùng tự mình đứng về phía có lý.

Nhưng mà bây giờ xem ra, chính mình là một tên ngốc.

Tống Tiểu Hoa ở trong quân đội quan hệ với người khác rất tốt, thậm chí có vài tên đội trưởng cũng nhớ nhung cô ta. Xem ra, người khác sớm đã ra tay rồi, kết quả bị kiểu thái độ miễn cưỡng này của cô ta làm cho không có cách nào mới không thay cô ta ra mặt.

Chính là anh ta ngốc, đều không phải là đối tượng đã tự biến thành hộ hoa sứ giả,  kết quả bây giờ tiền đồ đại khái là không còn rồi.

Thiệu Kiến Quốc đích thật không dễ chọc vào, nhưng người ta cũng là nói lý lẽ.

Đợi đoàn trưởng và chỉ đạo viên vừa xuất hiện Thiệu Kiến Quốc liền ngay lập tức thực hiện động tác chào, câu đầu tiên nói: “Đoàn trưởng, tôi muốn hỏi một chút, đoàn chúng ta lúc nào có loại cơn gió xấu đàn áp gia đình quân nhân. Bất kể là gia đình quân nhân hay là chiến sĩ của quân đối với vợ của tôi Hứa Hân tiến hành đả kích báo thù khiến người khác không có cách nào hiểu được, càng thêm ác ý tổn hại đến hình tượng quân tẩu của cô ấy, tiếp tục như vậy tôi cảm thấy bộ đội sẽ không còn ai dám đem theo vợ đến tùy quân. Đã làm quân nhân thì, ngay cả vợ của mình cũng không bảo vệ được thì nói cái gì hộ gia vệ quốc.”

“…” Đoàn trưởng tỏ ý, đây là muốn quân nhân sống độc thân vậy làm sao được. Ông ta một ngày vì chuyện hôn sự của đám tiểu tử thối này mà là lo nghĩ nát óc, nhưng mà tên tiểu tử này vẫn dùng chiêu này.

“Đồng chí Thiệu Kiến Quốc, có gì từ từ nói. Anh chịu uất ức gì thì phản ánh với chúng tôi, đừng làm những chuyện vô ích này nữa.” Đoàn trưởng trừng mắt giáo huấn Thiệu Kiến Quốc, vợ của anh còn cần bôi đen sao, hình tượng sớm đã kém đến không thể kém hơn rồi.

Nhưng Thiệu Kiến Quốc căn bản vốn không tìm hỏi ý kiến của người khác, nói: “Vợ của tôi bây giờ bị một số binh sĩ trong đoàn lan truyền thành người phụ nữ lưỡi dài thích ở sau lưng nói xấu người khác, cô ấy bình thường đều ở nhà đọc sách, chăm sóc trẻ con, gần đây vẽ tranh xuất bản làm sao có thời gian đi nói chuyện người khác? Hơn nữa, cô ấy là người có tố chất có học thức, từ khi đến quân đội vốn không hề có mối quan hệ tốt với vị quân tẩu nào, rốt cuộc là cô ấy nói xấu ai, cùng ai nói xấu tôi muốn hỏi cho rõ ràng. Không, tôi muốn để chỉ đạo viên các người cho người tra rõ ràng, tôi chính là muốn biết rõ vợ tôi rốt cục đã làm việc gì khiến người giận trời giận khiến nguyên cả quân đội này đối xử với cô ấy như vậy.” Anh nói âm thanh có lực, sau đó còn âm thầm khen ngợi Hứa Hân một trận.

Hứa Hân ở một bên nâng khóe miệng, đây là chạy đến chỗ đoàn trưởng để nói tranh cô vẽ xuất bản rồi sao?

Đúng không?

Nhất định là vậy rồi.

Không nghĩ đến Thiệu Kiến Quốc vẫn là người rất khoe khoang, rõ ràng lúc ở nhà không khen ngợi cô một câu, kết quả lại chạy ra bên ngoài quang minh chính đại một mặt nghiệm chỉnh khen ngợi.

« A ? » Đoàn trưởng không biết mình phải xỉa xói như thế nào, nhưng mà có chút không tin nhìn Hứa Hân. Vị đại tiểu thư này vậy mà lại có thể thay đổi như vậy? Nhưng trong quân đội thật sự phát sinh loại chuyện này sao, như vậy đích thật có hơi quá đáng rồi.

Cho dù người ta đối với quân tẩu đối với chồng mình không tốt hơn nữa, bọn họ lại nhìn không nổi cũng phải nhịn lại, như thế nào đều thay chiến hữu hiềm khích vợ chứ, bất quá thì không để ý, ghét bỏ thì thôi đi, nhưng ở sau lưng người ta nói xấu đây không phải là điều mà quân nhân nên làm.

“Đoàn trưởng, tôi có nhân chứng. Tên Tiểu Ngô này đích thân nói, hắn nghe nói nhiều người đều đang chú ý đến vợ tôi. Còn có đồng chí Tống Tiểu Hoa này, mới đến không bao lâu đã không tin tưởng vợ tôi. Rõ ràng cô ta và Tiểu Ngô ở cùng nhau bị vợ tôi và mẹ vợ tôi gặp phải, bọn họ lại kéo vợ tôi không cho đi, nguyên nhân vì sợ vợ tôi ra ngoài nhiều lời. Nhưng mà, rõ ràng mẹ vợ tôi còn ở đó, không lẽ bọn họ lại không sợ mẹ vợ tôi nhiều lời? Do đó, đây là nhắm vào vợ tôi. Nếu như không phải người trong quân đội đồn thổi quá đáng sợ, vậy thì là…”

Thiệu Kiến Quốc nói một nữa thì ngừng lại, sau đó liếc mắt nhìn Triệu Minh Lượng ở bên cạnh, dáng vẻ này của anh là đang ám chỉ người ta ở nơi không người làm chuyện gì không tốt không dám để người khác thấy đi, huống hồ một cô nương cùng một tên tiểu tử mới lớn, vấn đề tác phong ở đây chính là một ngọn núi lớn, đây chính là một tiết tấu đè chết người.

Đừng nói Triệu Minh Lượng và Hứa Hân đều chứng minh, kiếp trước cô nghĩ Thiệu Kiến Quốc là ngốc nghếch, là đơn thuần, là thật thà, nhưng bây giờ xem ra chính mình thật sự đã sai rất sai rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện