Mí mắt hơi hơi giật giật, Quân Ly Xuân dần dần khôi phục tri giác, mở choàng mắt ra, ánh sáng chói lóa làm cho Quân Ly Xuân nheo mắt lại, muốn nâng tay che chắn, lại khẽ động miệng vết thương trên vai, đau đến mức Quân Ly Xuân nhướng mày.

Đây là chuyện gì? Bả vai đau đớn cùng thân thể nhức nhối làm cho Quân Ly Xuân phát hiện sự tình có chút không thích hợp, y rõ ràng đã chết, sao lại có cảm giác? Ngày y soán vị bị bắt bị thương rất nặng, nhưng là thương ở bụng. Sau đó Lăng Kì Ương lén mang thuốc trị thương đến, dù chưa khỏi hết, nhưng đã đóng vảy, chỉ có khi đụng vào sẽ đau thôi.

Giật giật tay phải, xoa bụng, mặc dù cách lớp y phục, Quân Ly Xuân cũng không có đụng đến được vết thương, đau cũng chỉ có vai trái mà thôi.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra từ bên ngoài, tiểu tư Mính Lễ bên người Quân Ly Xuân bưng dược đã cất xong đi vào. Nhìn thấy Quân Ly Xuân mở mắt, kinh hỉ kêu lên: “Vương gia, ngài tỉnh rồi. Người đâu mau tới a, Vương gia tỉnh rồi!”

Sau đó một trận rối loạn, mời thái y, hồi bẩm Thánh Thượng, đi tìm Dịch Vương gia cùng Lục Hoàng tử...... Nhất thời ầm ĩ vô cùng.

Quân Ly Xuân nhìn thấy Mính Lễ, chỉ cảm thấy đầu nay nảy đau. Mính Lễ lúc y làm phản, đã chết trong tay ám vệ tứ Hoàng Tử phái tới ám sát y, hiện giờ vẫn sống xoa xoa đứng ở trước mặt y, vẫn thích cười như vậy, hoạt bát như vậy.

“Vương gia, ngài làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Thái y lập tức đến rồi.” Nhìn thấy chủ tử nhà mình sắc mặt không đúng, Mính Lễ tưởng miệng vết thương của Quân Ly Xuân đau quá mức.

“Không sao, không cần gọi thái y.” Quân Ly Xuân trấn an Mính Lễ một câu, lại hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

Mính Lễ không nghi ngờ hồi đáp: “Bẩm Vương gia, hôm nay đã là 11 đầu tháng bảy. Ngài vì cả tuần ngồi xe mệt nhọc, quay về kinh liền sốt cao, đã mê man ba ngày. Hoàng Thượng lo lắng cho ngài ở trong phủ, đã trực tiếp đem ngài tiến cung để chiếu cố. Ngài bình định đông nam, Hoàng Thượng nói phải trọng thưởng, chỉ chờ ngài tỉnh lại.”

Quân Ly Xuân nhăn lại mày. Y bình định đông nam là năm 20 tuổi, nhưng y nhớ rõ chiến dịch năm đó mình cũng không có bị thương.

“Đúng rồi, Dịch Vương gia sớm hôm nay tới tìm thăm ngài. Hoàng hậu nương nương cùng Lục Hoàng tử điện hạ cũng lo lắng không thôi. Giờ ngài đã tỉnh, tiểu nhân đã cho người đi báo bình an cho ba vị chủ tử.” Mính Lễ cười nâng Quân Ly Xuân dậy, lại nhét gối cho y dựa vào.

“Hoàng nương?” Quân Ly Xuân sửng sốt. Hoàng nương y hẳn là đã qua đời vào mùa hè vừa rồi, sao lại có thể......

“Vương gia, thứ tiểu nhân lắm chuyện, tuy rằng ngài cùng Hoàng hậu nương nương không thân cận, nhưng nương nương thật sự quan tâm ngài. Ngài bị thương trở về, nương nương khóc đến mức mắt đều sưng lên.” Mính Lễ hai tay dâng chén dược đã nguội đưa cho Quân Ly Xuân.

Uống cạn dược, Quân Ly Xuân cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Y cư nhiên sống lại, về lại năm mình 20 tuổi, tuy rằng hết thảy có chút không nhất quán với sự tình đời trước, nhưng là cơ hội cho y có thể bù lại tiếc nuối.

Trái ngược với sự thanh tỉnh hiện tại, đời trước hết thảy tựa như một giấc mộng, y phản bội Phụ hoàng, hiểu lầm huynh đệ, bất hòa với mẫu hậu, cô phụ Lăng Kì Ương...... Nhưng bọn họ từ đầu đến cuối đều không từ bỏ y......

Mỗi một động tác Lăng Kì Ương khi chết, mỗi một biểu cảm đều khắc thật sâu vào trong trí nhớ y, giọt nước mắt kia lại càng như một vết đau trong lòng y, không thể quên, cũng không muốn quên......

Đó cũng không phải là mộng, là thứ y thật sự từng trải qua, là một đời của y. Mà hiện tại, trời cao cho y cơ hội một lần trọng sinh, y không lý gì lại giẫm lên vết xe đổ.

Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, Hoàng hậu cùng Tam Hoàng tử mang theo thái y cùng người hầu ào vào.

“Xuân Nhi, con đã tỉnh.” Hoàng hậu nương nương đi đầu chạy nhanh tới, ngồi ở bên giường xoa xoa mặt Quân Ly Xuân. Đôi mắt sưng đỏ cùng vành đen dày đặc đều chứng minh lòng mẹ lo lắng.

“Hoàng nương, con bất hiếu.” Gặp lại mẫu hậu kiếp trước đã qua đời, nghĩ đến thái độ kiếp trước bản thân đối với mẫu hậu, Quân Ly Xuân trong lòng cũng cũng nhịn không được chua xót.

“Ngốc ạ, Hoàng nương có thể thấy con bình an, chính là hiếu thuận lớn nhất.” Hoàng hậu ôm lấy Quân Ly Xuân, dùng khăn lau nước mắt chảy ra. Trước kia Quân Ly Xuân có chết cũng không cho nàng chạm, không ngờ hôm nay cư nhiên không trốn, Hoàng hậu cũng không nhịn được an ủi, rốt cuộc cũng là coon của mình.

Quân Ly Xuân nhẹ nhẹ vỗ Hoàng nương, quay đầu nói với Quân Ly Uyên đứng ở bên giường: “Tam ca, khiến huynh lo lắng rồi.”

Thấy y đã thanh tỉnh, còn có thể ngồi dậy, Quân Ly Uyên cũng yên tâm không ít, “Ta lo lắng cho đệ là tất nhiên, nhưng mà đệ, nên hảo hảo dưỡng thân mình, nhanh chóng khỏi hẳn.”

Quân Ly Xuân gật gật đầu, lại hỏi: “Lục ca đâu?”

“Sáng nay Phụ hoàng phái hắn đi làm việc, đã cho người thông báo, phỏng chừng tối ngày mốt có thể gấp về.” Quân Ly Uyên nói.

“Nói Lục ca đừng vội vàng, ta đã không sao, trở về rồi gặp là được.” Lục ca y không khác gì thư sinh, xe ngựa đi vội vàng rất xóc nảy sợ cũng chịu không nổi.

“Yên tâm đi, lão Lục sẽ biết.” Quân Ly Uyên vẫy tay một cái, thái y ở phía sau liền lập tức tiến lên, quỳ trên mặt đất bắt mạch cho Quân Ly Xuân.

Một lát sau, đứng dậy nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Dịch Vương gia, Lân Vương gia đã hạ nhiệt, đã không còn trở ngại. Chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Gần đây trời giá rét, còn thỉnh Vương gia không được xuất môn, để tránh trúng phong hàn, ảnh hưởng thương thế phục hồi như cũ.”

“Bổn vương đã biết.” Quân Ly Xuân gật đầu.

“Làm phiền thái y.” Hoàng hậu cũng an tâm, sai tỳ nữ đi theo thái y đi kê đơn.

Dịch góc chăn cho Quân Ly Xuân, Hoàng hậu nói: “Muốn ngủ tiếp chút nữa không?”

“Nhi thần đã ngủ đến đau đầu, vẫn là tối rồi ngủ tiếp.” Y muốn ở thêm với cùng Hoàng nương cùng Tam ca mình một chút, sau chuyện chết đi sống lại này vẫn có chút hoảng hốt.

“Cũng được. Vậy Hoàng nương nói với con một chuyện.” Hoàng hậu nhìn sắc mặt Quân Ly Xuân, có chút do dự.

“Ngài nói, nhi thần nghe.”

“Con có biết năm đó Hoàng nương thỉnh đại sư xem quẻ cho con, nói là phải kết nam thê mới có thể bảo bình an. Phụ hoàng con vẫn rất vừa ý hài tử Lăng Kì Ương của Vọng Dương Bá, nhưng con vẫn không muốn. Hắn tuy có tâm chờ con, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách, người khác cũng sẽ cảm thấy Hoàng gia bạc tình.”

Năm đó Hoàng Thượng phái người cầm bát tự sinh thần của Thất Hoàng tử so sánh cùng Lăng Kì Ương, cho nên tất cả mọi người cho rằng Lăng Kì Ương sẽ gả cho Thất Hoàng tử. Nhưng ngay lúc hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, Hoàng Thượng sắp hạ chỉ, Quân Ly Xuân yết kiến, ngang nhiên cự tuyệt lấy Lăng Kì Ương. Hoàng Thượng giận dữ, nhưng dù sao cũng là con trai mình, không thể không nể mặt Hoàng hậu, phạt y bế môn tư quá (ở trong phòng suy ngẫm).

Vốn nghĩ việc này không đề cập đến rồi sẽ qua, không ngờ Lăng Kì Ương từ chối tất cả những người tới cửa cầu hôn, một lòng chờ Quân Ly Xuân. Khanh tử có tâm, hoàng tử vô tình. Lăng Kì Ương rất nhanh trở thành trò cười trong kinh thành, chúng nữ tử từng ghen tị với Khanh tử hắn, lại mỉa mai không ngừng, sau lưng cũng không ít kẻ mắng hắn không biết xấu hổ.

“Con tuổi cũng không nhỏ nữa, Phụ hoàng con cùng nương vẫn canh cánh hôn sự của con. Trước đó vài ngày Phụ hoàng con nói với ta, nếu con không thích nam tử, trưởng nữ của Vọng Dương Bá cũng không tệ, năm nay mới vừa tròn 17, có thể chỉ định cho con làm phi.” Hoàng hậu phủ phủ tóc mai, có chút bất đắc dĩ nói: “Về phần đứa nhỏ Lăng Kì Ương kia, Phụ hoàng con chuẩn bị chỉ định cho Lục ca con làm nam phi. Hắn là đứa nhỏ si tình, không thể bạc đãi hắn.”

“Cái gì?!” Nghe được Phụ hoàng muốn đem Lăng Kì Ương chỉ hôn cho Lục ca, tay Quân Ly Xuân đặt ở trong chăn bỗng nắm chặt, khẽ động miệng vết thương làm cho y đau đến chau mày.

“Con đứa nhỏ này kích động như vậy làm gì?” Hoàng hậu vỗ nhẹ tay Quân Ly Xuân, “Giờ đã bằng lòng? Nếu đồng ý, Hoàng nương sẽ nói với Phụ hoàng con.”

Hoàng hậu vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa người hầu cao giọng đưa tin: “Hoàng Thượng giá lâm!”

Đương kim Thánh Thượng Duyên Hi đế một thân long bào sáng chói theo tiếng mà vào, tiếp nhận lễ của mọi người, xua tay ý bảo Quân Ly Xuân không cần xuống giường, “Miễn lễ. Đang nói cái gì vậy? Xuân Nhi mới vừa tỉnh, phải hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Đang cùng nó nói chuyện Người xem trọng nữ ái của Vọng Dương Bá, muốn chỉ hôn cho nó.” Hoàng hậu ôn hòa cười nói.

“Ừm.” Duyên Hi đế gật gật đầu, ngồi vào bên giường, hỏi Quân Ly Xuân, “Con lập công trở về, trẫm cũng muốn tứ hôn cho con làm tưởng thưởng. Ý của con thế nào?”

Quân Ly Xuân trầm mặc một lát, lập tức không để ý thương thế, vén chăn xuống giường, quỳ trên mặt đất. Hoàng hậu vốn định ngăn cản, nhưng thấy y hình như có lời muốn nói, liền mặc y.

“Phụ hoàng, nhi thần đa tạ Phụ hoàng ưu ái, vì Phụ hoàng phân ưu là trách nhiệm của nhi thần. Nhi thần không cầu ban thưởng, cũng không cầu danh vị.”

“Trẫm thưởng phạt phân minh, con lập công, trẫm tất nhiên là ban thưởng cho con mới đúng. Nếu không sẽ con bị khinh thường.” Đối với Quân Ly Xuân không cầu công danh lợi lộc, Duyên Hi đế rất vừa lòng.

“Nếu Phụ hoàng phải ban thưởng, vậy thỉnh đồng ý một thỉnh cầu của nhi thần.” Quân Ly Xuân ánh mắt sáng quắc nhìn Hoàng Thượng.

“Nói nghe một chút.” Duyên Hi đế nghĩ không ra đứa con từ trước đến nay không có ham vọng này sẽ muốn mình ban cho cái gì.

“Nhi thần khẩn cầu Phụ hoàng, ban Lăng Kì Ương thưởng cho nhi thần làm chính phi.” Nói xong, Quân Ly Xuân cung kính khấu đầu hướng Hoàng thượng, bày tỏ chính mình trịnh trọng cùng kiên định.

Quân Ly Xuân muốn lấy Lăng Kì Ương?

Quân Ly Uyên kinh ngạc.

Hoàng hậu nương nương kinh ngạc.

Ngay cả Duyên Hi đế đã xem tẫn sự đời cũng kinh ngạc.

Duyên Hi đế suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, hỏi: “Trước đây muốn lấy cho con, con cho dù không cần danh vị Lân Vương cũng không chịu. Làm hại Lăng Kì Ương khổ sở chờ con ba năm. Sao lúc này lại đột ngột muốn lấy?”

Không ai hiểu con bằng phụ mẫu, con mình, tất nhiên biết cho dù ép buộc, Quân Ly Xuân cũng sẽ không đi vào khuôn khổ, trừ phi y thật sự nguyện ý.

Quân Ly Xuân vươn người dậy, nói: “Nhi thần mấy năm nay vẫn lẻ loi một mình. Mỗi khi nhìn thấy Phụ hoàng cùng mẫu hậu, hoàng huynh cùng hoàng tẩu phu thê tình thâm, cầm sắt hợp minh, cảm thấy hâm mộ. Cũng nguyện cùng một người chung tình, bạch đầu giai lão. Ba năm nay, nhi thần cùng Lăng Kì Ương cũng gặp qua vài lần, nhưng nhi thần từ trước đến nay không muốn trói buộc, vẫn cảm thấy Lăng Kì Ương si tình là gánh nặng, cho nên luôn lạnh lùng xa cách.”

“Không dối gạt Phụ hoàng, nhi thần dưỡng thương mấy ngày nay, trong đầu không biết như thế nào, đều là khuôn mặt Lăng Kì Ương. Lúc mê man lại nằm mơ, nguyên lai nhi thần cùng hắn sớm có ngọn nguồn. Hơn nữa khi còn bé đã cứu hắn một mạng, đây có lẽ chính là nguyên nhân hắn đối với nhi thần một long cuồng dại. Nhi thần ngu muội, nhưng lại đến lúc này mới nhớ lại chuyện thơ ấu xưa, cô phụ hắn nhiều năm như vậy.”

“Cầu Phụ hoàng xem xét nhi thần có tâm bù lại sai lầm, không muốn phụ bạc thêm. Ban Lăng Kì Ương thưởng cho nhi thần.” Quân Ly Xuân vẻ mặt nghiêm túc nói. Làm cho ai cũng cảm thấy Thất Hoàng tử rất quyết tâm muốn lấy Lăng Kì Ương.

Duyên Hi đế trầm mặc thật lâu sau, thở dài, nói: “Con đứng lên đi. Con đã có tâm, trẫm thành toàn con là tất nhiên.”

“Đa tạ Phụ hoàng.” Quân Ly Xuân cúi người bái tạ.

Cũng may là quyết định cho Quân Ly Xuân lấy trưởng nữ của Vọng Dương Bá, Lục Hoàng tử lấy Lăng Kì Ương này, Hoàng Thượng chỉ mới cùng Hoàng hậu vàTam Hoàng tử đề cập qua, xem như việc trong nhà, cũng không có người thứ tư biết. Cho nên thay đổi chủ ý cũng không phải việc gì khó. Mấu chốt là con mình tìm được người vừa lòng, nguyện ý một lòng đối với người ta. Mà Hoàng đế hắn đối với việc hôn sự này cũng thực vừa lòng, như vậy đủ rồi.

Ba ngày sau, Vọng Dương Bá phủ ——

Vọng Dương Bá mang theo thứ tử Lăng Kì Ương cùng gia quyến quỳ tiếp thánh chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Lăng Kì Ương con trai Vọng Dương Bá, xuất thân danh môn, khiêm cung hữu lễ, tài đức vẹn toàn, nhân phẩm xuất trọng. Tuy là thứ tử, nhưng trẫm cảm thấy nhân ái hiếu thuận, niệm kỳ chuyên nhất, úy kỳ tài hoa. Đặc biệt ban chỉ cho Lân Vương Quân Ly Xuân làm chính phi, ngày 18 tháng sau thành hôn. Khâm thử.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng long ân.”

Lăng Kì Ương cứng ngắc tiếp nhận thánh chỉ, ý chỉ này đối với hắn mà nói quá mức đột ngột. Hắn biết chính mình hẳn là vui sướng, hẳn là cao hứng, nhưng vì sao ngay cả lộ ra chút ý cười cũng khó như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện