37 Tâm tư vi chẩn

Ba ngày sau, Quân Thừa Vinh nhận được thánh chỉ Duyên Hi đế chuẩn cho hắn hồi kinh. Quân Thừa Vinh sau khi tiếp chỉ, chuẩn bị hồi kinh. Trong khoảng thời gian này có dược tạm hoãn cổ độc của Cô Diệu cho hắn, Quân Thừa Vinh ăn vào thấy không tồi. Tuy rằng vẫn như đoạn thời gian xuất chinh kia, sẽ cảm thấy mệt mỏi, cả người cũng không có tinh thần, nhưng ít ra ngực không đau giống trước đây nữa. Chỉ là ngẫu nhiên có chút xót thôi.

Vì bảo đảm không gì sai sót, Quân Ly Xuân an bài riêng thủ hạ hộ tống Quân Thừa Vinh hồi kinh, lý do mặt ngoài là Đại Hoàng tử hiện tại thân thể không khoẻ, thêm những người này hộ tống, Phụ hoàng cũng sẽ yên tâm chút. Trên thực tế Quân Ly Xuân là sợ Hoàng Quý phi ở trên đường phái người mai phục, lấy mạng Quân Thừa Vinh.

Quân Thừa Vinh vừa đi, Cô Diệu cũng chuẩn bị về kinh thành. Vốn hắn lưu lại chỉ là để giúp Lăng Kì Ương đá Quân Thừa Vinh hồi kinh, hiện tại Quân Thừa Vinh đã về, hắn cũng có thể đi làm chuyện riêng.

“Sư phụ khi nào thì đi?” Lăng Kì Ương nhìn Cô Diệu thu thập hành trang, kỳ thật đồ đạc của Cô Diệu cũng không nhiều, những cái khác đều có thể bị xem nhẹ, chỉ có hòm thuốc của hắn là phải mang.

“Sáng mai.” Cô Diệu nói.

“Ở thêm mấy ngày không được sao? Hiện tại Phụng Châu thành mới vừa khôi phục chút trật tự, đi nếm thử chút điểm tâm của nơi này cũng không tệ. Với lại, sư phụ vì giúp con mà đến, con sao có thể cứ như vậy để người đi đây?” Đối với Cô Diệu, Lăng Kì Ương luôn luôn có chút luyến tiếc, trước kia mỗi khi sư phụ rời kinh, chưa bao giờ nói cho hắn, toàn là cha sau đó nói lại, cho nên nỗi buồn lúc chia ly khá ít. Nhưng lúc này để hắn nhìn sư phụ rời đi, trong lòng hắn vẫn có chút loạn. Tuy biết sư phụ võ công cao cường, nhưng khó tránh lo lắng trên đường có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cô Diệu thấy Lăng Kì Ương vẻ mặt buồn bực, đột ngột giơ tay, ở trên trán hắn cốc một cái, nói: “Lần này hồi kinh, trong một thời gian ngắn ta sẽ không rời đi, con hồi kinh còn có thể gặp ta. Nhưng còn con, phải cẩn thận một chút, đừng để bị bắt nữa.”

“Con biết, sư phụ yên tâm.” Lăng Kì Ương ngoan ngoãn gật đầu.

Cô Diệu nhìn hắn, thở dài, “Có thể yên tâm mới là lạ. Chỗ dược này con lấy về đi, về sau có thể phải dùng.” Cô Diệu đưa một cái rương nhỏ cho Lăng Kì Ương, Lăng Kì Ương nhận, mở ra nhìn, bên trong chỉnh tề đặt mười mấy dược bình.

“Chỗ dược này là ta phối nhiều ngày trước, ngày sau có thể còn cần thêm một ít dược khác phụ trợ dược tính, tự con làm đi.” Nói xong, Cô Diệu nói tỉ mỉ cách sử dụng mỗi loại dược cho Lăng Kì Ương một lần.

Mới vừa nói xong, Quân Ly Xuân liền tiến vào, nói với Cô Diệu: “Tiền bối, ta mua chút đặc sản Du quốc cho cha, đã sai người để lên xe, còn thỉnh sư phụ ngồi xe ngựa trở về, cũng tiện thể đưa đồ về cho cha.”

Cô Diệu nhíu nhíu mày, hắn vốn định cưỡi ngựa hồi kinh, thứ nhất là tiện, thứ hai cũng nhanh. Ngồi xe ngựa có lẽ phải dùng thời gian đến ba năm ngày.

“Phụng Châu mới vừa khôi phục chút trật tự, thứ có thể mua cũng không nhiều. Thỉnh ngài mang về cho cha, cũng là muốn cho cha an tâm chút, không cần ngày đêm lo lắng. Mặt khác, trên đường cũng có người giúp tiền bối chuẩn bị một chút, tiện cho ngài, Kì Ương cũng có thể yên tâm.” Quân Ly Xuân nói rất trật tự, dùng hai người Lăng đa đa cùng Lăng Kì Ương đến “ép” Cô Diệu, không sợ Cô Diệu không đồng ý.

“Sư phụ, người theo ý Ly Xuân hồi kinh đi. Nếu không đồ nhi không thể yên tâm.” Lăng Kì Ương cũng hợp thời nói giúp.

Cô Diệu cuối cùng gật đầu, xem như đồng ý. Không vì gì khác, chỉ vì mấy thứ tặng cho Lăng đa đa kia. Lăng đa đa bình thường sống tiết kiệm, giống như con chim bị nhốt trong lồng sắt, rất nhiều thứ chưa từng thấy qua. Mà hắn tuy rằng không thiếu tiền, lại không biết mua cái gì đưa đến mới tốt, hơn nữa, Lăng đa đa phần lớn cũng sẽ không nhận.

Ngày kế sáng sớm, lúc Lăng Kì Ương còn chưa tỉnh, Cô Diệu liền cùng xa phu và tùy thị đã được sắp xếp, rời quân doanh. Quân Ly Xuân tiễn người đến cổng đại doanh, y biết Cô Diệu không thích Lăng Kì Ương đưa tiễn, nên không đánh thức hắn.

Thế này, Cô Diệu là rất vừa lòng. Trước khi đi, nói với Quân Ly Xuân có việc có thể hồi kinh tìm hắn, cũng cho Quân Ly Xuân địa chỉ viện của hắn trong kinh.

“Chỗ này Kì Ương còn không biết, trước đừng nói cho hắn.” Cô Diệu dặn.

“Được. Tiền bối bảo trọng. Nếu trong kinh có việc, cũng thỉnh đến thông báo một tiếng.” Quân Ly Xuân ôm quyền nói.

Cô Diệu gật gật đầu, lên xe ngựa, phân phó xuất phát. Con ngựa nâu đạp chân, đánh tan sự yên tĩnh sáng sớm của quân doanh, nghênh ngang mà đi.

Mấy ngày sau, Đan Văn Kha lại lén đi vào quân doanh Nghiệp quốc, tiến vào chủ trướng. Lần này hắn mang đến lộ tuyến thân chinh hành tẩu của Hoàng đế Sí Trạch, danh sách tướng lĩnh đi theo, cùng với sự vụ sắp xếp trước sau.

“Hoàng huynh sai ta thân chinh cùng hắn, ta lần này đến đã sai người giả trang ta, nói ta đến Hoàng thành trước.” Mặt Đan Văn Kha mang mệt mỏi, xem ra cũng chưa có nghỉ ngơi đủ.

“Ngươi không giỏi võ, mang ngươi theo có ích lợi gì?” Quân Ly Xuân nhíu nhíu mày.

Đan Văn Kha cười lạnh, “Hắn có lẽ là sợ ta ở lại kinh thành, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đoạt ngôi vị Hoàng đế. Cho nên sai ta đi theo, nếu bất hạnh bị các ngươi đánh qua, hắn cũng có thể đem ta đẩy ra làm kẻ chết thay.” Đối với hoàng huynh, Đan Văn Kha đã không còn nửa phần tình cảm huynh đệ.

Quân Ly Xuân nhiều ít cũng có thể lý giải tình cảnh của hắn, không nguyện nói thêm cái gì.

“Hắn không ngẫm lại, ta nếu thực sự có bản lĩnh kia, sớm đoạt ngôi vị Hoàng đế của hắn.” Biểu cảm của Đan Văn Kha có chút tự giễu, “Các cựu thần từng ủng hộ ta đều bị hắn lấy đủ loại lý do giết không còn một ai. Ta giữ hơi, không can thiệp triều chính, cũng ngại hắn kiêng kị, miễn cưỡng bảo mệnh. Bất quá, hắn chưa từng có ý định từ bỏ ý nghĩ phải diệt trừ ta.”

“Ngươi cũng không cần quá khổ sở, ác giả ác báo, Hoàng đế Sí Trạch gây nên, cho dù không phải ngươi, trong dân sớm hay muộn cũng sẽ có người phản.” Lăng Kì Ương nói. Hắn không phải sinh ra trong Hoàng gia, cho nên nhóm Hoàng tử vì ngôi vị Hoàng đế kia tự giết lẫn nhau, hắn cũng không hoàn toàn lý giải, so với đại quyền nắm giữ thiên hạ, hắn càng thích cuộc sống tự do tự tại.

Đan Văn Kha lắc đầu, “Ngươi nghĩ trong dân chưa phản sao? Sau khi trung lương bị giết hại, trong dân xuất hiện hai thế phản quân, tình thế cũng rất hung mãnh. Vốn hoàng quân Sí Trạch không chiếm thượng phong, hoàng huynh cũng vì thế mà giận dữ. Nhưng từ khi nuôi ra đội quân tiên phong kia, lợi dụng thế nhanh như chớp để hoàn toàn bình định phản quân, lăng trì đầu lĩnh ngay tại chỗ. Cũng bởi vì quân tiên phong quá mạnh, hoàng huynh mới dám tấn công Du quốc nhanh như vậy.”

“Nói đến quân tiên phong, triệu chứng của bọn họ thật sự là trúng cổ. Chỗ ta có mấy phần dược, lần sau ứng đối bọn họ có thể thử một lần. Không cần lo lắng.” Dược này đều do Cô Diệu lưu lại, đối với dược của sư phụ, Lăng Kì Ương tất nhiên tin tưởng, hơn nữa những người đó không có tư tưởng, chỉ là sức chiến đấu mạnh thôi. Có điều, mãng phu có mạnh mấy cũng chưa chắc địch nổi một quân sư có trí tuệ, huống chi còn có thế ngoại cao nhân tương trợ.

Nghe Lăng Kì Ương nói có biện pháp, Đan Văn Kha đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là lộ ra một ý cười thật tâm, “Vậy thật tốt quá, giải quyết bọn họ, quân đội Sí Trạch đối với Đại Nghiệp mà nói, thật sự không đủ gây sợ hãi.”

“Bất quá, có một số việc còn cần ngươi hỗ trợ.” Quân tiên phong có thể giải quyết, nhưng Hoàng đế Sí Trạch cùng vị cổ sư thần thần bí bí kia cũng không thể không đề phòng.

“Chuyện gì? Chỉ cần có thể giúp, ta nghĩa bất dung từ.” Đan Văn Kha nhìn về phía Lăng Kì Ương, đáp ứng vô cùng sảng khoái.

“Nhìn chung chiến sự này, kỳ thật những cái khác cũng không khó, khó nhất chính là vị cổ sư kia, người này không diệt trừ, lần này là ngươi hoàng huynh, lần sau nói không chừng liền đến lượt ngươi.” Lăng Kì Ương nói.

“Ý của ngươi là?” Đan Văn Kha có chút hiểu, rồi lại có chút không hiểu, sao lại là đến phiên hắn.

“Nghe nói hoàng huynh ngươi trước kia cũng là người hiền lành, nhưng sau đó lại trở nên nóng nảy, giống như thay đổi thành một người khác. Biết đâu cũng là trúng cổ? Cho dù chưa trúng cổ, cũng tất nhiên trúng độc. Nếu không sao lại phá vỡ tính cách trong thời gian ngắn vậy?”

Đan Văn Kha cau mày, hắn trước đây cũng hoài nghi, nhưng chỉ là thoáng qua, vẫn chưa suy nghĩ sâu. Còn tưởng trước đây hoàng huynh che dấu bản tính mà thôi.

“Nếu Hoàng đế Sí Trạch chết, nhưng vị cổ sư kia lại chưa đạt được mục đích, ngươi cảm thấy hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao?” Lăng Kì Ương nhướn mày hỏi.

Đan Văn Kha lắc đầu, “Tất nhiên sẽ không, người kia từ trước đến nay vô cùng chấp nhất, không đạt mục đích, tuyệt không bỏ qua. Ý của ngươi ta hiểu. Vậy kế tiếp ta phải làm sao?”

“Dù sao thực sự tiếp xúc cùng cổ sư kia chỉ có hoàng huynh ngươi, cho nên muốn diệt trừ hắn, biện pháp tốt nhất là mượn tay hoàng huynh ngươi.”

Đan Văn Kha gật đầu xác nhận.

“Ta có một loại dược, vốn còn đang suy nghĩ phải làm sao để hạ vào thức ăn của Hoàng đế Sí Trạch, vừa lúc ngươi theo hắn thân chinh, cũng tiện. Ngươi chỉ cần cách mỗi ba ngày, cho dược này vào nước trà hoặc thức ăn của hắn, để hắn dùng là được.” Nói xong, Lăng Kì Ương từ trong hòm thuốc lấy dược ra, đưa cho Đan Văn Kha, “Loại dược này sẽ làm tinh thần Hoàng đế Sí Trạch ủ rũ, thân thể không khoẻ, thậm chí gặp ác mộng liên tục. Đến lúc đó mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần khiến hắn tin tưởng triệu chứng của hắn giống như trúng cổ, không cần ngươi nói, hắn sẽ tự tìm tới cổ sư. Thêm nữa hắn hiện tại tính tình nóng nảy, hỉ nộ vô thường, sẽ không tĩnh tâm đi nghe cổ sư giải thích, diệt trừ cổ sư theo hắn thấy chính là giữ mạng cho mình. Mà cổ sư kia cũng là gậy ông đập lưng ông, chết chưa hết tội.”

Đan Văn Kha lập tức vỗ tay một cái, nói: “Hay! Cách này rất hay.” Lập tức cẩn thận nhận dược từ Lăng Kì Ương, bỏ vào trong ngực, lại nói với Quân Ly Xuân: “Lân Vương gia có được Vương phi, thật sự là phúc khí mấy đời, khó trách bảo vệ như thế, một câu cũng không được nói.”

Quân Ly Xuân nheo mắt nhìn, ôm chầm lấy Lăng Kì Ương.

Đan Văn Kha cười nói: “Ta nếu ngày sau cũng có thể lấy được thê tử như vậy, chính là vạn phúc.”

“Không cần nghĩ, Kì Ương chỉ có một, đã là của bổn vương, trọn đời không thay đổi.” Quân Ly Xuân trịnh trọng nói, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm, nhưng cũng khó nén kiêu ngạo trong mắt.

“Cũng phải.” Đan Văn Kha cười chắp tay, “Ta đây cáo từ trước, còn muốn nhanh chóng thúc ngựa chạy về kinh, có việc tùy thời liên lạc.”

Quân Ly Xuân gật gật đầu, lại sai người ngầm đưa Đan Văn Kha đi ra ngoài.

Đan Văn Kha đi rồi, Quân Ly Xuân từ phía sau ôm lấy Lăng Kì Ương đang thu thập dược bình, thấp giọng ghé vào vành tai hắn nói: “Ngươi là của ta.”

Lăng Kì Ương bật cười, nhẹ nhàng mà lên tiếng, “Ừ.”

Quân Ly Xuân nhoẻn khóe miệng, chỉ cảm thấy giờ phút này, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Ngày kế, sau khi kết thúc lâm triều, Quân Ly Uyên đến thư phòng Duyên Hi đế.

Duyên Hi đế ngồi trên ghế, hỏi: “Con thấy chuyện Sí Trạch đế thân chinh như thế nào?”

“Hồi bẩm Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Hoàng đế Sí Trạch thân chinh, hiển nhiên là không đủ tin tưởng với quân đội của mình, nếu không cứ an tọa trong kinh thành, đợi tin tức cũng được.”Quân Ly Uyên nói.

Duyên Hi đế nghe vậy, lại nói: “Con xem có cần phái thêm tướng sĩ qua, trợ giúp Xuân Nhi giúp một tay?”

Quân Ly Uyên ngầm nhíu mày, nếu nói cần, vừa lãng phí binh lực đến biên quan chưa nói, triều thần cũng sẽ có nghi ngờ đối với năng lực của Lân Vương. Nếu nói không cần, lại có vẻ năng lực Quân Ly Xuân quá mức xuất chúng, công cao chấn chủ, làm không tốt sẽ rước phải kiêng kị của Phụ hoàng.

Sau khi suy nghĩ, Quân Ly Uyên mở miệng, “Nhi thần nghĩ, Ly Xuân gửi thư hồi báo cho Phụ hoàng chuyện Hoàng đế Sí Trạch thân chinh, cũng đã có suy nghĩ. Nhưng hiện tại nếu điều binh từ kinh thành, điều động lương thảo không nói, chỉ sợ cũng rất khó đến trước khi Hoàng đế Sí Trạch tới Du quốc. Thêm nữa còn phải an bài cùng thích ứng, sợ là không dễ lập tức đầu nhập ra trận. Chẳng bằng tới nơi gần biên quan điều binh, thứ nhất, thời gian kịp, thứ hai lương thảo cũng có thể chuyển ngay tại chỗ. Như thế, đối chiến sự mà nói, có lẽ thoả đáng hơn.”

Duyên Hi đế nghĩ nghĩ, gật đầu, “Con nói đúng.”

“Hơn nữa nhi thần nghĩ, Đại Hoàng huynh thân thể không khoẻ, không thể không hồi kinh. Nếu Phụ hoàng muốn cổ vũ sĩ khí các tướng sĩ thêm, sao không để Nhị ca chiếu ứng một phần vật tư? Thứ nhất Nhị ca là Hoàng tử, mặc dù võ nghệ không cao, nhưng cung cấp chút lương thảo, cũng có thể bù lại chuyện Đại Hoàng huynh hồi kinh vắng mặt, khiến tướng sĩ cảm thấy Phụ hoàng thời khắc quan tâm bọn họ. Thứ hai, Phụng Châu thành khá xa kinh thành, nhưng gần đất phong của Nhị Hoàng huynh hơn, khi Nhị Hoàng huynh ở kinh, Ly Xuân cũng vô cùng tôn kính, cũng nguyện cùng Nhị Hoàng huynh tác chiến.”

Duyên Hi đế cười ha ha, như đùa nói: “Muốn cho Thừa Cảnh biết ngươi lại đánh chủ ý lên nó, chắc chắn sẽ cáo trạng với trẫm.”

“Nhị Hoàng huynh sẽ không đâu, tài cán vì Phụ hoàng phân ưu, Nhị Hoàng huynh nhất định toàn lực ứng phó.” Quân Ly Uyên cười yếu ớt nói.

“Được, trẫm đã biết. Con nếu không bận, phải đến thăm Hoàng nương, nàng gần đây vẫn không khoẻ, cho nàng hảo hảo dưỡng.”

“Vâng, nhi thần sẽ đi. Nhi thần cáo lui.” Quân Ly Uyên hành lễ, đi ra khỏi ngự thư phòng.

Ý chỉ Duyên Hi đế phái thêm binh rất nhanh truyền đến quân, Quân Ly Xuân không có kiến nghị, bất quá Nhị ca đến, y vẫn có chút cao hứng.

Hai ngày sau, Quân Ly Xuân chưa thấy Quân Thừa Cảnh đến, nhưng Tiểu Ảnh đột ngột đi vào quân. Mính Lễ vào trướng thông báo, Quân Ly Xuân nhanh chóng sai hắn đưa người vào.

“Tiểu Ảnh bái kiến Lân Vương gia, Lân Vương phi.” Tiểu Ảnh quỳ xuống đất hành lễ.

“Mau đứng lên đi.” Quân Ly Xuân miễn lễ.

Lăng Kì Ương nhanh chóng nâng người dậy, có chút kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Độc giải hết chưa?”

Tiểu Ảnh vẫn ăn mặc như một ảnh vệ, nhìn không ra cái gì đặc biệt, chỉ là đôi mắt lấp lánh chứng tỏ hắn sống cũng không tệ lắm.

“Đã giải hết, đa tạ ơn Vương phi cứu mạng.” Tiểu Ảnh cười hành lễ.

Lăng Kì Ương cười nói: “Đừng khách khí với ta. Đúng rồi, Lục ca sao lại thả ngươi đến đây?”

Trên mặt Tiểu Ảnh lộ ra chút đỏ ửng, nói: “Sùng Vương gia sai tiểu nhân nhắn tới, nếu giao cho người khác truyền lời, Vương gia lo lắng.”

“Nói gì?” Quân Ly Xuân hỏi.

“Vương gia sai tiểu nhân nói cho ngài, Hoàng Quý phi nàng...... Mang thai.”

Lời này vừa nói ra, Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương đều sửng sốt, sau đó một lúc lâu vẫn không phục hồi tinh thần......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện