Edit & Beta: Hoa Cúc

Trên bàn bốn người, Tần Minh và Lâm Trạch Xuyên ăn cơm rất trầm mặc, Cố Viêm ăn rất tao nhã mà thong dong, cũng không nói nhiều lắm. Chỉ có Cố Minh ăn rất sung sướng, thường thường kéo ba người khác nói chuyện. Bữa cơm này cứ trong không khí quỷ dị như vậy mà kết thúc.

Trở lại biệt thự, Lâm Trạch Xuyên trầm mặc ngồi trên ghế salong không biết đang suy nghĩ cái gì. Cố Viêm rót một ly rượu đỏ đưa cho anh “Tâm tình không tốt?”

Lâm Trạch Xuyên nhận rượu đỏ uống một ngụm, giương mắt nhìn Cố Viêm một cái “Anh biết rõ còn cố hỏi.”

Cố Viêm ngồi xuống bên cạnh Lâm Trạch Xuyên “Là vì Tần Minh?”

Lâm Trạch Xuyên im lặng không nói. Anh biết trên bàn cơm đủ loại biểu hiện như vậy không tránh được ánh mắt của Cố Viêm, chính là nam nhân này không nói mà thôi. Anh phủ nhận cũng vô dụng.

“Tôi nhớ em hình như chưa bao giờ gặp Tần Minh.” Cố Viêm một tay vòng qua thắt lưng anh, chậm rãi nói.

Lâm Trạch Xuyên không kinh ngạc, anh biết Cố Viêm trước khi bao dưỡng anh nhất định sẽ cho người điều tra anh. Có lẽ Cố Viêm còn rõ ràng về “Lâm Trạch Xuyên” hơn cả anh.

Anh không đẩy Cố Viêm ra, chậm rãi lay động chén rượu. Ly rượu đế dài trong suốt, màu rượu đỏ thẫm, dưới ánh đèn sáng rực rỡ. Anh nở nụ cười “Đúng vậy, chưa từng gặp mặt. Có lẽ là kiếp trước chúng tôi nhìn nhau không vừa mắt.” Đây là một lời nói thật, Trình Hướng Nam và Tần Minh chính xác là không hợp nhau.

Anh không biết Cố Viêm có tra được chuyện ở nghĩa trang Tùng Gia hay không. Nếu Cố Viêm hỏi anh, anh và Trình Hướng Nam có quan hệ như thế nào, vì sao lại đi tảo mộ, anh không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ nói cho y anh đi tảo mộ chính mình? Nếu thật sự như vậy, thì có lẽ anh sẽ bị Cố Viêm xách đến bệnh viện tâm thần kiểm tra.

May mắn là Cố Viêm không tiếp tục đề tài này, như vậy làm cho Lâm Trạch Xuyên âm thầm thở ra một hơi. Nhưng lại lo lắng trong lòng Cố Viêm sẽ đoán được gì đó.

Cố Viêm vừa thu cánh tay, vừa đưa Lâm Trạch Xuyên vào lòng, vuốt ve mặt anh, khẽ cười “Không cần để ý mấy chuyện về Tần Minh, em chỉ cần nhìn tôi là tốt rồi.”

Lâm Trạch Xuyên đẩy Cố Viêm ra “Thật buồn nôn. Da gà đều bị anh làm nổi lên đây này.”

Cố Viêm cười cười, không nói gì thêm, Lâm Trạch Xuyên cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì. Cố Viêm cứ như vậy nửa ôm Lâm Trạch Xuyên, ánh mắt xa xăm. Phòng khách chỉ có hai người, đều trầm mặc không nói, căn phòng lâm vào yên tĩnh.

“Ở công ty em gặp Mạc An, phải không?” Thật lâu sau, Cố Viêm mới mở miệng nói, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của Lâm Trạch Xuyên.

Lâm Trạch Xuyên bị vuốt như vậy nên ngứa, đầu không tự giác ngưỡng về phía sau “Anh cũng biết? Nhất định là nhàm miệng đâm thọc linh tinh. Anh sẽ không cho rằng…” Nói nửa câu thì dừng lại. Lâm Trạch Xuyên cảm thấy rất buồn bực, vì sao anh bây giờ lại toàn bị người ta hoài nghi là tình nhân của ai đó, hoặc là nghĩ anh thông đồng với ai đó? Thật sự nhìn qua anh giống lại người như vậy lắm sao? Cố Viêm nở nụ cười “Không biết đầu của em suốt ngày nghĩ cái gì. Tôi không có ý này.” Thấy mình bị y nhìn thấu, nét Lâm Trạch Xuyên không khỏi đỏ lên một chút.

Anh âm thầm nói nhỏ “Ai bảo anh nói chuyện không rõ ràng.”

Cố Viêm kéo anh lại, thân mật hôn vành tai “Nói vậy em cũng biết, Mạc An là tổng tài của D&M khu Trung Hoa. Sản phẩm phụ của D&M là 1/2CITY lần đầu tiến quân nước ta, cho nên đang tìm người phát ngôn.” Loại tin tức này, mặc kệ là minh tinh nổi danh hay minh tinh không có tiếng tăm, trên cơ bản đều sẽ biết.

Lâm Trạch Xuyên gật đầu.

Cố Viêm nói tiếp “Mạc An lần này đến Thịnh Thiên cũng vì vậy.”

Lâm Trạch Xuyên nhíu mày “Chẳng lẽ Mạc An muốn hợp tác với Thịnh Thiên?” Vậy người phát ngôn của 1/2CITY chẳng phải sẽ là nghệ nhân của Thịnh Thiên hay sao? Mà anh lại là người của Hải Lan, cơ hội tốt như vậy lại không có được. Lâm Trạch Xuyên hít một hơi, thật đáng tiếc. Nhưng nếu anh cầu Cố Viêm, có lẽ Cố Viêm sẽ giải quyết quyền phát ngôn này cho anh. Nhưng anh thật sự không làm được.

Nhìn sắc mặt mất mát của Lâm Trạch Xuyên, Cố Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười “Mạc An lần này tới là muốn cùng tôi bàn chuyện hợp tác khai thác quảng cáo 1/2CITY.” Thật ra Mạc An lần này tới nói về các hạng mục công việc hợp tác làm quảng cáo 1/2CITY, không chỉ nói chuyện hợp tác khai thác quảng cáo, mà đồng thời cũng muốn tìm nghệ nhân của Thịnh Thiên làm người phát ngôn. Dù sao giải trí Thịnh Thiên cũng là công ty lớn nhất trong giới giải trí, nghệ nhân của họ chất lượng luôn cao hơn so với các công ty khác.

“Muốn người phát ngôn của 1/2CITY sao?” Cố Viêm hỏi.

Cố Viêm đã hỏi như vậy, Lâm Trạch Xuyên biết, nếu anh gật đầu, vậy người phát ngôn của 1/2CITY nhất định sẽ là anh. Lúc trước khi Cố Viêm gọi điện thoại cho anh, Cố Viêm đã hỏi anh có muốn nổi tiếng hay không? Nói cách khác nếu anh đồng ý để Cố Viêm bao nuôi, vậy y nhất định sẽ nâng anh lên.

Rồi cuối cùng, tuy anh đồng ý Cố Viêm bao nuôi, nhưng do lo ngại thế lực của Cố Viêm và gặp phải phiền toái, mà không phải hướng về điểm này.

Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười, thừa nhận “Muốn. Nhưng…” Anh chậm rãi chống lại ánh mắt Cố Viêm, “Tôi muốn bằng thực lực của mình mà đạt được, chứ không phải —— ở trên giường.”

Cố Viêm nhìn khuôn mặt Lâm Trạch Xuyên, tinh xảo xinh đẹp, dưới ánh đèn yếu ớt lại hoa lệ giống như một tác phẩm nghệ thuật, hình như nhẹ nhàng đụng một cái sẽ biến mất. Y không kìm lòng được mà xoa lên khuôn mặt ấy, nhẹ nhàng nói “Thật là không nghe lời.” Lại lập tức nở nụ cười, nụ cười này, tựa hồ thổi tan đi không khí nhẹ giọng vừa rồi “Em đã nói như vậy, tôi đây chờ mong sự thể hiện của em.”

Lâm Trạch Xuyên không phải nhìn không ra sự mơ hồ vừa rồi trong mắt Cố Viêm, nhưng anh cũng không nghĩ đó là sự quan tâm. Anh chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, là đủ rồi.

Ngày hôm sau, khi Giang Ấn Thiên nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên, Lâm Trạch Xuyên mang đôi mắt đen thui tinh thần uể oải.

“Làm sao vậy, ngày hôm qua ngủ không ngon?” Giang Ấn Thiên quan tâm hỏi.

Lâm Trạch Xuyên hữu khí vô lực nói “Đúng vậy…” Cố Viêm tuyệt đối không phải là người, anh bị giằng co cả một đêm. Dựa vào cái gì mà buổi sáng anh đứng lên tinh thần uể oải, Cố Viêm hỗn đản kia buổi sáng thức dậy lại thần thanh khí sảng? Một ngày nào đó, anh cũng muốn để Cố Viêm nếm thử một chút tư vị bị áp… Lúc này Lâm Trạch Xuyên trong lòng đã hoàn toàn bị hâm mộ ghen tỵ làm cho vặn vẹo, cho nên căn bản không biết cái gì gọi là… giá trị chênh lệch vũ lực.

Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên đôi mắt đen thui nhưng trong ánh mắt lại lóe lên ngọn lửa hừng hực, có chút lo lắng ở trước mặt anh phất phất tay “Tỉnh ngủ chưa?” Những lời này xem như đánh bậy đánh bạ, nhưng lại giống một chậu nước tưới tỉnh những mơ mộng hão huyền của Lâm Trạch Xuyên.

Lâm Trạch Xuyên mất mát đầu cũng gập xuống dưới, thiếu chút nữa nội ngưu đầu mặt “Tỉnh.” Anh tuyệt đối không thanh tỉnh, mới có loại ý tưởng muốn chết mà đi áp Cố Viêm.

Lần này quay ngoại cảnh ở một con đường lớn. Con đường giáp danh thành phố B và thành phố C. Thành phố C có một con đường rất đặc sắc. Mặt đất ngã tư đường có dải những khối đá hoa cương hình lập phương, kiến trúc xung quanh đều nang phong cách Châu Âu hoa mỹ, bao gồm văn hóa phục hưng(1), kiến trúc Baroque(2), cùng vô số các các loại hình kiến trúc khác nhau rất hài hòa, cả một con đường dài mang đậm phong cách Châu Âu.

(1) Phong trào văn hóa Phục hưng ở nhiều nước Tây Âu từ thế kỷ XIV đến thế kỷ XVII là phong trào văn hóa của giai cấp tư sản. Giai cấp tư sản dùng sức mạnh của mình phá vỡ những ràng buộc của sự chuyên chế về văn hóa thời kỳ Trung Cổ, làm tan rã nhanh chóng chế độ phong kiến, mở ra một thời kỳ mới giải phóng tư tưởng, phát triển văn nghệ và khoa học. Phong trào văn hóa Phục hưng là sự phát triển phù hợp với yêu cẩu của xã hội đương thời, nên mang một ý nghĩa rất tiến bộ, đánh dấu bước phát triển vượt bậc của loài người.

(2) Kiến trúc Baroque (Ba Rốc) là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục hưng theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu thường dùng để phô trương sức mạnh của Nhà Thờ và chính quyền chuyên chế. Nó tạo dựng nên một khám phá mới về hình dáng, ánh sáng và bóng với cường độ mạnh. Trong kỷ nguyên Baroque, kiến trúc trở nên phức tạp và cầu kỳ hơn.

Thời điểm Lâm Trạch Xuyên đi vào đoàn phim, Tần Nhã Bồi đã tới, nhìn sắc mặt của anh, đến anh bên tai cười chế nhạo “Cố tổng thật đúng là không biết… Thương hoa tiếc ngọc. Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.” Nói xong nhéo nhéo má Lâm Trạch Xuyên.

Nếu bình thường, Lâm Trạch Xuyên có lẽ đã châm chọc giáo viên tiểu học dạy ngữ văn của Thiên Hậu là giáo viên dạy thể dục, từ ‘Thương hoa tiếc ngọc’ này cũng có thể dùng loạn như vậy sao. Nhưng hiện tại anh chỉ có thể trắng mắt liếc Tần Thiên Hậu một cái, tiếp tục ủ rủ cúi đầu.

Tưởng Thanh Thành thấy thế pha cho anh một tách cà phê. Lâm Trạch Xuyên nhận cà phê nói cảm ơn liền ngồi xuống. Sau khi khôi phục tinh thần, không tệ lắm cũng bắt đầu quay phim. Vì đôi mắt đen thui, vốn chỉ cần hóa trang thoáng qua là OK mà lúc này trên mặt Lâm Trạch Xuyên phấn dày gấp đôi.

Hôm nay quay các phân cảnh ở hiện đại, hai nhân vật gặp nhau nảy sinh tình cảnh. Đoàn phim trước đó đã gọi không ít diễn viên quần chúng nơi này, dọn xong sân bãi là bắt đầu quay.

Đường lớn ầm ĩ nào nhiệt, bóng người tới lui, hai nhân vật chính đi vào màn ảnh. Hai người nhìn nhau, chỉ gặp thoáng qua. Đi được không xa, hai người giống như có linh cảm đều quay đầu lại ánh mắt nhau. Hai cặp mắt vừa gặp nhau. Tất cả người qua đường đều trở nên mơ hồ. Khung cảnh kéo gần, đặc tả cảm xúc của hai người.

Phong cách quay MV của cá nhân Chu Thừa Thái tương đối tươi sáng rõ nét. Cảnh tượng cắt điểm thích hợp chọn đặc tả ánh mắt các nhân vật chính. Cho nên đối với năng lực biểu đạt ánh mắt theo câu chuyện của diễn viên Chu Thừa Thái có yêu cầu rất cao, thậm chí còn xoi mói hơn cả diễn xuất của bản thân diễn viên.

MV thời gian ngắn, nên cho dù diễn xuất không tốt cũng rất dễ dàng bị che dấu, đối với tổng thể thì không có ảnh hưởng lớn. Rất có lợi cho Lâm Trạch Xuyên, dù sao diễn xuất của Lâm Trạch Xuyên hiện nay chỉ có thể nói là miễn cưỡng đủ tư cách. Nhưng khuôn mặt và khí chất của Lâm Trạch Xuyên lại rất độc đáo khiến anh có thể tự mình làm sáng các điểm nhạy cảm. Như vậy có thể làm cho người xem chú ý tới anh, cũng nhớ kỹ anh.

Hiện nay Lâm Trạch Xuyên, có lẽ không thích hợp đóng phim điện ảnh khảo nghiệm cách diễn xuất, nhưng lại tuyệt đối thích hợp với các MV và các loại quảng cáo không nặng về mặt diễn xuất mà lại rất coi trọng phong cách cá nhân. Đó cũng là nguyên nhân anh có tự tin tranh dành quyền phát ngôn của 1/2CITY.

Sau khi các phân cảnh hai nhân vật gặp nhau ở hiện đại kết thúc, xem như quay xong toàn bộ MV.

Lâm Trạch Xuyên tẩy trang xong cảm thấy thoải mái không ít, anh cảm thấy trên mặt thật có một lớp phấn thật dày rất không được tự nhiên.

Tần Nhã Bồi đi tới ngồi bên cạnh anh, đưa một chai nước cho anh, “Cảm giác thế nào?”

“Cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.” Lâm Trạch Xuyên dựa lưng vào ghế, tư thế thả lỏng nhắm nghiền hai mắt.

Tần Nhã Bồi nở nụ cười “Cùng tôi quay MV áp lực rất lớn sao? Chẳng lẽ tôi không đủ bình dị gần gũi?”

“Lần đầu tiên cùng người có cấp bậc Thiên Hậu quay MV, áp lực không lớn mới không phải là người bình thường.” Lâm Trạch Xuyên nhàn nhàn nói. Kỳ thật cô quá bình dị gần gũi rồi đấy… Câu sau Lâm Trạch Xuyên không nói ra.

Cho nên nói khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, nếu để Fans hâm mộ biết thần tượng trong cảm nhận của họ kỳ thật cũng chỉ là người thường bình, không chói lọi như trong TV, quảng cáo hay trong phim điện ảnh, không lãnh diễm cao quý, cũng sẽ bát quái hay nói lung tung, thì có lẽ trái tim thủy tinh của họ sẽ vỡ ra thành trăm mảnh.

“Đúng rồi, cái này cho cậu.”

Lâm Trạch Xuyên mở mắt, nhận đồ Tần Nhã Bồi đưa tới, là một tấm thiệp mời.

Tần Nhã Bồi thấy rõ kinh ngạc và nghi vấn trong mắt Lâm Trạch Xuyên, cười nói “Tháng sau là sinh nhật tôi, đây là thiệp mời. Nhớ tới chơi nhé.”

Lâm Trạch Xuyên gật đầu “Tôi nhất định sẽ tới.”

Có thể nhận được thiệp mời Tần Thiên Hậu tự mình đưa, đối với đại đa số mọi người mà nói đều là vinh hạnh. Dù sao tiệc sinh nhật của Thiên Hậu, không phải người bình thường có thể vào được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện