Edit & Beta: Hoa Cúc
Mười phút sau, Cố Viêm quả nhiên đến. Lâm Trạch Xuyên lên xe, nhìn ngoài cửa sổ một chút “Sẽ không bị người ta chụp được chứ?”
“Cho dù chụp cũng không bị công khai, đừng lo lắng.” Cố Viêm buồn cười nhìn Lâm Trạch Xuyên cẩn thận.
Lâm Trạch Xuyên trắng mắt liếc Cố Viêm một cái, khinh bỉ nói “Anh đương nhiên không cần lo lắng. Cho dù không cẩn thận truyền ra, cũng chỉ có thêm một chuyện của Cố thiếu gia mà thôi. Anh sẽ không hiểu được nỗi khổ của tiểu nhân vật.”
—— cái loại chênh lệch và chua xót này, Lâm Trạch Xuyên lĩnh hội rất sâu. Cho nên bạn học Lâm Trạch Xuyên hiện tại cực độ căm ghét đặc quyền giai cấp. Đặc biệt là cái loại cảm giác xuất sắc và ưu việt như Cố Viêm có mà không tự biết.
Cố Viêm nhẹ nhàng cười, nhìn Lâm Trạch Xuyên giận dỗi.
“Đúng rồi, đi đâu vậy?” Lâm Trạch Xuyên có chút nghi hoặc hỏi.
“Mang em đi làm quen với một người.”
“Ai?” Lâm Trạch Xuyên theo bản năng hỏi thăm.
“Thật ra người này em cũng biết.” Cố Viêm nói.
Lâm Trạch Xuyên cúi đầu suy tư trong chốc lát, vẫn không nghĩ được đáp án.
Xe đi vào một ngõ nhỏ, dừng lại bên lề.
“Đến rồi?” Lâm Trạch Xuyên xác nhận nhìn về phía Cố Viêm.
“Xuống xe đi, đến rồi.”
Mặt tường màu xanh rêu, sau giờ ngọ(1) ánh mặt trời chiếu vào, cả con ngõ nhỏ mang theo phong cách cổ xưa mà yên tĩnh.
(1) Giờ ngọ: khoảng thời gian từ 11:00 tới 13:00 trong một ngày. Nhiệt độ trong thời gian này cao nhất cả ngày.
Cố Viêm mang Lâm Trạch Xuyên tới trước cửa một gian tứ hợp viện thì dừng lại. Cửa lớn tứ hợp viện đóng chặt, Cố Viêm đẩy cửa đi vào.
(2) Tứ hợp viện: Kiểu nhà truyền thống của người dân TQ, là một khu nhà lớn có sân trong được tạo nên bởi những gian nhà từ bốn mặt Đông, Tây, Nam, Bắc.
Lâm Trạch Xuyên theo Cố Viêm tiến vào sân, phát hiện trên ghế trong viện có một người đang nằm. Đợi Lâm Trạch Xuyên thấy rõ dung mạo người nọ, thì rất kinh ngạc.
Cố Viêm nói đúng vậy, người này anh biết. Nhưng anh nghĩ thế nào cũng không ngờ, Cố Viêm vậy mà lại dẫn anh tới gặp người này.
Người nằm trên ghế là Triệu Tân Đức, trong《 Tiềm hành 》ông vào vai lão Đại của Hải Long bang, là cha của nữ nhân vật chính Tôn Quân Nhã – Tôn Chí Duy. Ở trong cái giới này đã lâu ông có sự từng trải của các vai diễn và sự lão luyện được người ta nể trọng. Vương Phi phải tự mình đến nhà mời ông, ông mới đồng ý diễn vai Tôn Chí Duy.
Triệu Tân Đức mở mắt, thấy người tới, thì bỏ ấm trà cầm trong tay xuống, đứng lên.
“Cố tổng đến rồi, vào nhà nói chuyện.” Triệu Tân Đức nhìn Lâm Trạch Xuyên đứng bên cạnh Cố Viêm, cũng không kinh ngạc “Tiểu Lâm, đã lâu không gặp.”
Lâm Trạch Xuyên sau khi quay xong phần diễn của Triệu Lâm thì rời khỏi đoàn phim, mà Triệu Tân Đức cũng không tham dự công tác tuyên truyền của《 Tiềm hành 》, nên bọn họ đúng là lâu rồi mới gặp lại.
“Vâng đã lâu không gặp, thầy Triệu khí sắc không tồi.” Lâm Trạch Xuyên cười lên tiếng chào hỏi.
Triệu Tân Đức nở nụ cười “Cũng đã già rồi, còn chỗ nào so được với những người trẻ tuổi như các cậu nữa đâu. Vào nhà ngồi đi.”
Triệu Tân Đức đưa Cố Viêm và Lâm Trạch Xuyên vào phòng trong, mời hai người ngồi xuống. Người hầu ngâm trà ngon đưa lên cho họ.
Lâm Trạch Xuyên cầm chén trà trầm mặc không nói, từ khi anh nhìn thấy Triệu Tân Đức, anh đã biết nguyên nhân Cố Viêm dẫn anh tới đây. Trà nóng hơi nước bốc lên như sương mù khiến nét mặt của anh trở nên mơ hồ, cũng che dấu ánh mắt phức tạp của anh.
—— rõ ràng chỉ là quan hệ tình nhân bao dưỡng, Cố Viêm cần gì phải cẩn thận như thế.
“Yêu cầu của cậu, tôi đồng ý.” Triệu Tân Đức nói với Cố Viêm.
Cố Viêm khẽ cười “Vậy thì làm phiền Triệu lão.”
“Tiểu Lâm thật ra tư chất không tồi, chỉ là khuyết thiếu sự chỉ đạo chuyên môn. Diễn xuất chỉ cần trải qua tôi luyện, tự nhiên sẽ được nâng cao.” Triệu Tân Đức vuốt ve hoa văn của ấm trà đất thủ công, cười nói.
Lâm Trạch Xuyên đặt chén trà xuống, lễ phép nở nụ cười “Có thể được thầy Triệu chỉ đạo, là vinh hạnh của tôi.”
Triệu Tân Đức vừa lòng gật đầu, nói “Về sau chỉ cần cậu rảnh, thì có thể đến chỗ này của tôi.” hiện tại Triệu Tân Đức cơ bản không nhận vai diễn nào nữa, cho nên có nhiều thời gian nhàn rỗi.
“Tôi sẽ cố gắng.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
Triệu Tân Đức luôn rất khó mời, muốn mời ông ta rời núi đóng phim là cực kì khó khăn, càng miễn bàn đến việc nhờ ông ta chỉ đạo diễn xuất.
Từ nơi ở của Triệu Tân Đức đi ra, Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên hỏi Cố Viêm “Vì sao thế?” Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Cố Viêm vẫn lý giải được ý của anh.
Cố Viêm dùng ngón tay nâng cằm Lâm Trạch Xuyên, nhẹ nhàng mỉm cười, “Em bây giờ là người của tôi, tôi đương nhiên sẽ phụ trách việc của em.”
Lâm Trạch Xuyên nghe được mặt hắc tuyến, những lời này rất dễ sinh ra ý nghĩa khác… Anh muốn bỏ tay Cố Viêm ra, lại không nghĩ Cố Viêm xiết chặt cằm mình, miệng tiến đến đôi môi anh nhẹ nhàng ấn, nụ hôn không mang theo ***, tựa như làn gió mát phất qua.
Lâm Trạch Xuyên sợ run một chút, chờ khi lấy lại tinh thần, mặt anh mất tự nhiên đỏ lên một chút, chật vật quay đầu đi.
Thử máy của 1/2CITY qua được vài ngày.
Kết quả tuy rằng chưa công bố, nhưng tổng hợp lại tin tức, thì truyền thông đều đặt tiêu điểm chú ý lên Lâm Trạch Xuyên và Kỷ Hi Niên.
Các trang web có tiếng trong giới giải trí cũng xoay quanh bỏ phiếu cho chủ đề “Lâm Trạch Xuyên và Kỷ Hi Niên ai có hy vọng lấy được quyền phát ngôn 1/2CITY”, mà càng thảo luận lửa càng nóng đến gần như là càn quét.
Lâm Trạch Xuyên và Kỷ Hi Niên dung mạo tương đương, khí chất khác lạ, hai người đều rất phù hợp với yêu cầu người phát ngôn của 1/2CITY, khó phân thắng bại. Cuối cùng làm cho người ủng hộ hai bên cũng không bình tĩnh được bắt đầu nhao nhao khẩu chiến.
Mà hai người trong cuộc lại cực kì nhất trí mà bảo trì trầm mặc. Song phương tựa như cũng đã tính toán trước kỹ càng.
Lâm Trạch Xuyên đang cầm Laptop xem các websites, cười nói với Giang Ấn Thiên “Bộ phận quan hệ xã hội của Hải Lan quả nhiên cường hãn.”
Tuy quyền phát ngôn của 1/2CITY hấp dẫn sự chú ý, nhưng độ nóng thế này lại khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
—— đây đương nhiên có người phía sau động thủ.
Giang Ấn Thiên pha một ly cà phê cho anh, anh uống một ngụm hơi nhíu mày, anh vẫn không quen uống cà phê hòa tan. Bỏ ly xuống bàn trà, đẩy về phía trước một chút, “Hay pha cho tôi ly trà đi.”
Giang Ấn Thiên đổi cho anh một ly trà, nói “Về chuyện sức nóng của quyền phát ngôn, làm như vậy, có phải có chút…” Giang Ấn Thiên ánh mắt lóe lên một cái.
“Đây chính là con đường cậu ta chọn.” Lâm Trạch Xuyên khóe miệng gợi lên một độ cung lạnh như băng, “Mà tôi, chỉ là đẩy chuyện này ra ánh sáng cho người ta chú ý mà thôi.” Anh rũ mi mắt, lông mi dày đậm tiêm dài ở trên mặt tạo nên những cái bóng che lấp.
Một lát sau, anh giương mắt nhìn về phía Giang Ấn Thiên “Giang ca, thời gian anh bước vào giới giải trí còn dài hơn tôi. Vậy mà còn vì loại chuyện thế này mà mềm lòng…”
“Tôi chỉ là…”
Lâm Trạch Xuyên hít một hơi, nói “Nếu tôi không làm như vậy, tôi có khản năng sẽ mất đi cơ hội người phát ngôn lần này. Huống hồ, đều dùng những thủ đoạn dơ bẩn, nhưng cậu ta có chỗ nào đáng để người khác đồng tình?”
Giang Ấn Thiên gật đầu, “Tôi biết.”
Về sau cuộc cạnh tranh người phát ngôn 1/2CITY có người ở phía sau lăng xê, càng ngày càng nóng.
Không biết ở đâu đó trên mạng truyền ra tin tức nói: Kỷ Hi Niên cuối cùng cũng được 1/2CITY xác định là người phát ngôn. Tin tức này vừa xuất hiện, người ủng hộ của hai bên trên mạng bùng nổ.
Người ủng hộ Kỷ Hi Niên tận sức trào phúng người ủng hộ Lâm Trạch Xuyên, người ủng hộ Lâm Trạch Xuyên thì nói tuyên bố đó sai sự thật nhất định có nội tình. Hai bên chẳng những không yên tĩnh, ngược lại khẩu chiến càng thêm kịch liệt.
Lâm Trạch Xuyên trong một lần quay quảng cáo, gặp được một đài truyền hình ghi hình tiết mục của Kỷ Hi Niên.
Lâm Trạch Xuyên được thông báo nới biết phòng hóa trang vốn được phân cho anh thì bị Kỷ Hi Niên tới trước đang dùng. Mọi người cho rằng Lâm Trạch Xuyên sẽ rất tức giận, nhưng Lâm Trạch Xuyên cũng chỉ khoát tay, nói được rồi.
Chuyện này bị người khác phát tán lên mạng. Cư dân mạng đọc được nghĩ rằng Kỷ Hi Niên đã được 1/2CITY xác định là người phát ngôn, còn Lâm Trạch Xuyên đã lỡ mất dịp tốt làm phát ngôn 1/2CITY. Hai người biểu hiện như vậy xác minh kẻ lên cao người thất thế, vậy tin tức kia có lẽ đúng là thật.
Trên mạng nghị luận sôi nổi, mà ngay cả báo chí cũng đưa tin rất nhiều về cuộc cạnh tranh người phát ngôn 1/2CITY.
Lâm Trạch Xuyên nhìn Trần Hi Hàm mua được tờ báo giải trí mới nhất, lẩm bẩm “Thời cơ đến rồi.”
Anh buông tờ báo, nói với Giang Ấn Thiên “Anh dùng một hòm thư mới đem ảnh chụp phát đến email này.” Sau đó, anh đọc một địa chỉ email.
Giang Ấn Thiên hỏi “Email của ai vậy?”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười “Của một cẩu tử.” Những người không hỏi nơi lấy tin, hiểu được cầm tin tức trong tay có lợi ích lớn chính là đội cẩu tử.
—— Như vậy sẽ không điều tra được ngọn nguồn của ảnh chụp, nếu trực tiếp đưa cho giới truyền thông, tự nhiên sẽ khiến giới truyền thông hoài nghi, chính là dẫn lửa thiêu thân. Mà người này không hỏi ảnh chụp ở đâu ra, chỉ biết lấy ảnh đó làm của riêng, sau đó bán cho giới truyền thông… Nơi tin tức phát ra cũng sẽ biến thành người này.
Người này khi Lâm Trạch Xuyên còn là Trình Hướng Nam, vì giúp Chu Vũ Đồng khống chế dư luận nên quen biết.
“Đúng rồi, gửi tới 2 địa chỉ.” Lâm Trạch Xuyên nói “Một cái gửi đến email này nữa.” Anh đưa tờ giấy cầm trong cho Giang Ấn Thiên, trên đó có một cái email khác.
“Cái này là email của ai vậy?” Giang Ấn Thiên hỏi.
“Một nhà thiết kế trang phục.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười bổ sung “Cũng là người yêu hiện tại của Mạc An, có cả giấy chứng nhận đấy.”
Giang Ấn Thiên cũng ngây ra một lúc, “Cậu thật ác độc —— “
“Quá khen.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười tiếp thu sự ‘ca ngợi’.
Giang Ấn Thiên “…”
Làng giải trí ở đâu cũng không thể thiếu quy tắc ngầm, đây tựa như là quy tắc sinh tồn của người trong giới.
Kỷ Hi Niên bám vào Mạc An cũng không kỳ quái.
Mạc An khi còn học đại học, tình nhân không thiếu. Cuối cùng gặp được Lewis, kết hôn ở Hà Lan. Tuy Mạc An yêu Lewis, nhưng sau lưng Lewis vẫn có không ít tình nhân—— tuy cũng chỉ vui đùa một chút, thời gian không dài. Nhưng Mạc An sẽ không bao giờ để Lewis biết.
Kỷ Hi Niên sở dĩ biết Lâm Trạch Xuyên có thể tạo thành uy hiếp với mình, đương nhiên là vì cậu ta bám vào Mạc An, từ trong miệng Mạc An mà biết được Lâm Trạch Xuyên.
Mà Kỷ Hi Niên tin tưởng có thể lấy được quyền phát ngôn như vậy, đó là bởi vì ——
Lâm Trạch Xuyên nhìn ảnh chụp trong tay. Này đó ảnh chụp anh thuê thám tử tư theo dõi Kỷ Hi Niên. Ảnh chụp cậu ta cùng Mạc An ra vào các khách sạn khác nhau.
Quy tắc ngầm trong giới giải trí tuy rằng ai ai cũng biết, nhưng dù sao cũng vẫn là ‘Bí mật’. Cho dù trong lòng sáng tỏ, cũng không dám nói ra bên ngoài, gặp ánh sáng sẽ phải chết——
Mấy ngày nay vì đề tài cạnh tranh người phát ngôn mà bộ phận quan hệ xã hội của Hải Lan tận lực vận động, trên mạng đã đến giai đoạn gay cấn. Lúc này truyền thông phát những tấm ảnh này ra, mang đến hiệu quả —— không cần nói cũng biết.
—— trèo càng cao, ngã càng đau.
Lewis ở nước ngoài, sẽ không chú ý đến tin tức trong nước, cho nên Lâm Trạch Xuyên mới cố ý để Giang Ấn Thiên phát một phần cho anh ta. Lewis biết được, sẽ càng khiến Mạc An thêm kiên định vứt bỏ Kỷ Hi Niên.
Mà này đó ngọn nguồn những tấm ảnh này, điều tra cũng chỉ biết được là do tay săn ảnh kia làm ra.
Nghĩ đến Giang Ấn Thiên từng hỏi anh có phải hay không ra tay quá độc ác, Lâm Trạch Xuyên cười khẽ một chút ——
Con đường này là Kỷ Hi Niên tự chọn, đây là chỉ là thủ đoạn cạnh tranh anh dùng để đánh bại đối thủ mà thôi.
Hơn nữa anh dù sao cũng chỉ lợi dụng thủ đoạn của Kỷ Hi Niên, để đả kích chính Kỷ Hi Niên. Bọn họ đều không trong sạch, thủ đoạn cũng dơ bẩn như nhau, chẳng qua phải xem kỹ thuật của ai cao hơn một bậc, ai là kẻ cười cuối cùng.
Mười phút sau, Cố Viêm quả nhiên đến. Lâm Trạch Xuyên lên xe, nhìn ngoài cửa sổ một chút “Sẽ không bị người ta chụp được chứ?”
“Cho dù chụp cũng không bị công khai, đừng lo lắng.” Cố Viêm buồn cười nhìn Lâm Trạch Xuyên cẩn thận.
Lâm Trạch Xuyên trắng mắt liếc Cố Viêm một cái, khinh bỉ nói “Anh đương nhiên không cần lo lắng. Cho dù không cẩn thận truyền ra, cũng chỉ có thêm một chuyện của Cố thiếu gia mà thôi. Anh sẽ không hiểu được nỗi khổ của tiểu nhân vật.”
—— cái loại chênh lệch và chua xót này, Lâm Trạch Xuyên lĩnh hội rất sâu. Cho nên bạn học Lâm Trạch Xuyên hiện tại cực độ căm ghét đặc quyền giai cấp. Đặc biệt là cái loại cảm giác xuất sắc và ưu việt như Cố Viêm có mà không tự biết.
Cố Viêm nhẹ nhàng cười, nhìn Lâm Trạch Xuyên giận dỗi.
“Đúng rồi, đi đâu vậy?” Lâm Trạch Xuyên có chút nghi hoặc hỏi.
“Mang em đi làm quen với một người.”
“Ai?” Lâm Trạch Xuyên theo bản năng hỏi thăm.
“Thật ra người này em cũng biết.” Cố Viêm nói.
Lâm Trạch Xuyên cúi đầu suy tư trong chốc lát, vẫn không nghĩ được đáp án.
Xe đi vào một ngõ nhỏ, dừng lại bên lề.
“Đến rồi?” Lâm Trạch Xuyên xác nhận nhìn về phía Cố Viêm.
“Xuống xe đi, đến rồi.”
Mặt tường màu xanh rêu, sau giờ ngọ(1) ánh mặt trời chiếu vào, cả con ngõ nhỏ mang theo phong cách cổ xưa mà yên tĩnh.
(1) Giờ ngọ: khoảng thời gian từ 11:00 tới 13:00 trong một ngày. Nhiệt độ trong thời gian này cao nhất cả ngày.
Cố Viêm mang Lâm Trạch Xuyên tới trước cửa một gian tứ hợp viện thì dừng lại. Cửa lớn tứ hợp viện đóng chặt, Cố Viêm đẩy cửa đi vào.
(2) Tứ hợp viện: Kiểu nhà truyền thống của người dân TQ, là một khu nhà lớn có sân trong được tạo nên bởi những gian nhà từ bốn mặt Đông, Tây, Nam, Bắc.
Lâm Trạch Xuyên theo Cố Viêm tiến vào sân, phát hiện trên ghế trong viện có một người đang nằm. Đợi Lâm Trạch Xuyên thấy rõ dung mạo người nọ, thì rất kinh ngạc.
Cố Viêm nói đúng vậy, người này anh biết. Nhưng anh nghĩ thế nào cũng không ngờ, Cố Viêm vậy mà lại dẫn anh tới gặp người này.
Người nằm trên ghế là Triệu Tân Đức, trong《 Tiềm hành 》ông vào vai lão Đại của Hải Long bang, là cha của nữ nhân vật chính Tôn Quân Nhã – Tôn Chí Duy. Ở trong cái giới này đã lâu ông có sự từng trải của các vai diễn và sự lão luyện được người ta nể trọng. Vương Phi phải tự mình đến nhà mời ông, ông mới đồng ý diễn vai Tôn Chí Duy.
Triệu Tân Đức mở mắt, thấy người tới, thì bỏ ấm trà cầm trong tay xuống, đứng lên.
“Cố tổng đến rồi, vào nhà nói chuyện.” Triệu Tân Đức nhìn Lâm Trạch Xuyên đứng bên cạnh Cố Viêm, cũng không kinh ngạc “Tiểu Lâm, đã lâu không gặp.”
Lâm Trạch Xuyên sau khi quay xong phần diễn của Triệu Lâm thì rời khỏi đoàn phim, mà Triệu Tân Đức cũng không tham dự công tác tuyên truyền của《 Tiềm hành 》, nên bọn họ đúng là lâu rồi mới gặp lại.
“Vâng đã lâu không gặp, thầy Triệu khí sắc không tồi.” Lâm Trạch Xuyên cười lên tiếng chào hỏi.
Triệu Tân Đức nở nụ cười “Cũng đã già rồi, còn chỗ nào so được với những người trẻ tuổi như các cậu nữa đâu. Vào nhà ngồi đi.”
Triệu Tân Đức đưa Cố Viêm và Lâm Trạch Xuyên vào phòng trong, mời hai người ngồi xuống. Người hầu ngâm trà ngon đưa lên cho họ.
Lâm Trạch Xuyên cầm chén trà trầm mặc không nói, từ khi anh nhìn thấy Triệu Tân Đức, anh đã biết nguyên nhân Cố Viêm dẫn anh tới đây. Trà nóng hơi nước bốc lên như sương mù khiến nét mặt của anh trở nên mơ hồ, cũng che dấu ánh mắt phức tạp của anh.
—— rõ ràng chỉ là quan hệ tình nhân bao dưỡng, Cố Viêm cần gì phải cẩn thận như thế.
“Yêu cầu của cậu, tôi đồng ý.” Triệu Tân Đức nói với Cố Viêm.
Cố Viêm khẽ cười “Vậy thì làm phiền Triệu lão.”
“Tiểu Lâm thật ra tư chất không tồi, chỉ là khuyết thiếu sự chỉ đạo chuyên môn. Diễn xuất chỉ cần trải qua tôi luyện, tự nhiên sẽ được nâng cao.” Triệu Tân Đức vuốt ve hoa văn của ấm trà đất thủ công, cười nói.
Lâm Trạch Xuyên đặt chén trà xuống, lễ phép nở nụ cười “Có thể được thầy Triệu chỉ đạo, là vinh hạnh của tôi.”
Triệu Tân Đức vừa lòng gật đầu, nói “Về sau chỉ cần cậu rảnh, thì có thể đến chỗ này của tôi.” hiện tại Triệu Tân Đức cơ bản không nhận vai diễn nào nữa, cho nên có nhiều thời gian nhàn rỗi.
“Tôi sẽ cố gắng.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
Triệu Tân Đức luôn rất khó mời, muốn mời ông ta rời núi đóng phim là cực kì khó khăn, càng miễn bàn đến việc nhờ ông ta chỉ đạo diễn xuất.
Từ nơi ở của Triệu Tân Đức đi ra, Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên hỏi Cố Viêm “Vì sao thế?” Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Cố Viêm vẫn lý giải được ý của anh.
Cố Viêm dùng ngón tay nâng cằm Lâm Trạch Xuyên, nhẹ nhàng mỉm cười, “Em bây giờ là người của tôi, tôi đương nhiên sẽ phụ trách việc của em.”
Lâm Trạch Xuyên nghe được mặt hắc tuyến, những lời này rất dễ sinh ra ý nghĩa khác… Anh muốn bỏ tay Cố Viêm ra, lại không nghĩ Cố Viêm xiết chặt cằm mình, miệng tiến đến đôi môi anh nhẹ nhàng ấn, nụ hôn không mang theo ***, tựa như làn gió mát phất qua.
Lâm Trạch Xuyên sợ run một chút, chờ khi lấy lại tinh thần, mặt anh mất tự nhiên đỏ lên một chút, chật vật quay đầu đi.
Thử máy của 1/2CITY qua được vài ngày.
Kết quả tuy rằng chưa công bố, nhưng tổng hợp lại tin tức, thì truyền thông đều đặt tiêu điểm chú ý lên Lâm Trạch Xuyên và Kỷ Hi Niên.
Các trang web có tiếng trong giới giải trí cũng xoay quanh bỏ phiếu cho chủ đề “Lâm Trạch Xuyên và Kỷ Hi Niên ai có hy vọng lấy được quyền phát ngôn 1/2CITY”, mà càng thảo luận lửa càng nóng đến gần như là càn quét.
Lâm Trạch Xuyên và Kỷ Hi Niên dung mạo tương đương, khí chất khác lạ, hai người đều rất phù hợp với yêu cầu người phát ngôn của 1/2CITY, khó phân thắng bại. Cuối cùng làm cho người ủng hộ hai bên cũng không bình tĩnh được bắt đầu nhao nhao khẩu chiến.
Mà hai người trong cuộc lại cực kì nhất trí mà bảo trì trầm mặc. Song phương tựa như cũng đã tính toán trước kỹ càng.
Lâm Trạch Xuyên đang cầm Laptop xem các websites, cười nói với Giang Ấn Thiên “Bộ phận quan hệ xã hội của Hải Lan quả nhiên cường hãn.”
Tuy quyền phát ngôn của 1/2CITY hấp dẫn sự chú ý, nhưng độ nóng thế này lại khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
—— đây đương nhiên có người phía sau động thủ.
Giang Ấn Thiên pha một ly cà phê cho anh, anh uống một ngụm hơi nhíu mày, anh vẫn không quen uống cà phê hòa tan. Bỏ ly xuống bàn trà, đẩy về phía trước một chút, “Hay pha cho tôi ly trà đi.”
Giang Ấn Thiên đổi cho anh một ly trà, nói “Về chuyện sức nóng của quyền phát ngôn, làm như vậy, có phải có chút…” Giang Ấn Thiên ánh mắt lóe lên một cái.
“Đây chính là con đường cậu ta chọn.” Lâm Trạch Xuyên khóe miệng gợi lên một độ cung lạnh như băng, “Mà tôi, chỉ là đẩy chuyện này ra ánh sáng cho người ta chú ý mà thôi.” Anh rũ mi mắt, lông mi dày đậm tiêm dài ở trên mặt tạo nên những cái bóng che lấp.
Một lát sau, anh giương mắt nhìn về phía Giang Ấn Thiên “Giang ca, thời gian anh bước vào giới giải trí còn dài hơn tôi. Vậy mà còn vì loại chuyện thế này mà mềm lòng…”
“Tôi chỉ là…”
Lâm Trạch Xuyên hít một hơi, nói “Nếu tôi không làm như vậy, tôi có khản năng sẽ mất đi cơ hội người phát ngôn lần này. Huống hồ, đều dùng những thủ đoạn dơ bẩn, nhưng cậu ta có chỗ nào đáng để người khác đồng tình?”
Giang Ấn Thiên gật đầu, “Tôi biết.”
Về sau cuộc cạnh tranh người phát ngôn 1/2CITY có người ở phía sau lăng xê, càng ngày càng nóng.
Không biết ở đâu đó trên mạng truyền ra tin tức nói: Kỷ Hi Niên cuối cùng cũng được 1/2CITY xác định là người phát ngôn. Tin tức này vừa xuất hiện, người ủng hộ của hai bên trên mạng bùng nổ.
Người ủng hộ Kỷ Hi Niên tận sức trào phúng người ủng hộ Lâm Trạch Xuyên, người ủng hộ Lâm Trạch Xuyên thì nói tuyên bố đó sai sự thật nhất định có nội tình. Hai bên chẳng những không yên tĩnh, ngược lại khẩu chiến càng thêm kịch liệt.
Lâm Trạch Xuyên trong một lần quay quảng cáo, gặp được một đài truyền hình ghi hình tiết mục của Kỷ Hi Niên.
Lâm Trạch Xuyên được thông báo nới biết phòng hóa trang vốn được phân cho anh thì bị Kỷ Hi Niên tới trước đang dùng. Mọi người cho rằng Lâm Trạch Xuyên sẽ rất tức giận, nhưng Lâm Trạch Xuyên cũng chỉ khoát tay, nói được rồi.
Chuyện này bị người khác phát tán lên mạng. Cư dân mạng đọc được nghĩ rằng Kỷ Hi Niên đã được 1/2CITY xác định là người phát ngôn, còn Lâm Trạch Xuyên đã lỡ mất dịp tốt làm phát ngôn 1/2CITY. Hai người biểu hiện như vậy xác minh kẻ lên cao người thất thế, vậy tin tức kia có lẽ đúng là thật.
Trên mạng nghị luận sôi nổi, mà ngay cả báo chí cũng đưa tin rất nhiều về cuộc cạnh tranh người phát ngôn 1/2CITY.
Lâm Trạch Xuyên nhìn Trần Hi Hàm mua được tờ báo giải trí mới nhất, lẩm bẩm “Thời cơ đến rồi.”
Anh buông tờ báo, nói với Giang Ấn Thiên “Anh dùng một hòm thư mới đem ảnh chụp phát đến email này.” Sau đó, anh đọc một địa chỉ email.
Giang Ấn Thiên hỏi “Email của ai vậy?”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười “Của một cẩu tử.” Những người không hỏi nơi lấy tin, hiểu được cầm tin tức trong tay có lợi ích lớn chính là đội cẩu tử.
—— Như vậy sẽ không điều tra được ngọn nguồn của ảnh chụp, nếu trực tiếp đưa cho giới truyền thông, tự nhiên sẽ khiến giới truyền thông hoài nghi, chính là dẫn lửa thiêu thân. Mà người này không hỏi ảnh chụp ở đâu ra, chỉ biết lấy ảnh đó làm của riêng, sau đó bán cho giới truyền thông… Nơi tin tức phát ra cũng sẽ biến thành người này.
Người này khi Lâm Trạch Xuyên còn là Trình Hướng Nam, vì giúp Chu Vũ Đồng khống chế dư luận nên quen biết.
“Đúng rồi, gửi tới 2 địa chỉ.” Lâm Trạch Xuyên nói “Một cái gửi đến email này nữa.” Anh đưa tờ giấy cầm trong cho Giang Ấn Thiên, trên đó có một cái email khác.
“Cái này là email của ai vậy?” Giang Ấn Thiên hỏi.
“Một nhà thiết kế trang phục.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười bổ sung “Cũng là người yêu hiện tại của Mạc An, có cả giấy chứng nhận đấy.”
Giang Ấn Thiên cũng ngây ra một lúc, “Cậu thật ác độc —— “
“Quá khen.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười tiếp thu sự ‘ca ngợi’.
Giang Ấn Thiên “…”
Làng giải trí ở đâu cũng không thể thiếu quy tắc ngầm, đây tựa như là quy tắc sinh tồn của người trong giới.
Kỷ Hi Niên bám vào Mạc An cũng không kỳ quái.
Mạc An khi còn học đại học, tình nhân không thiếu. Cuối cùng gặp được Lewis, kết hôn ở Hà Lan. Tuy Mạc An yêu Lewis, nhưng sau lưng Lewis vẫn có không ít tình nhân—— tuy cũng chỉ vui đùa một chút, thời gian không dài. Nhưng Mạc An sẽ không bao giờ để Lewis biết.
Kỷ Hi Niên sở dĩ biết Lâm Trạch Xuyên có thể tạo thành uy hiếp với mình, đương nhiên là vì cậu ta bám vào Mạc An, từ trong miệng Mạc An mà biết được Lâm Trạch Xuyên.
Mà Kỷ Hi Niên tin tưởng có thể lấy được quyền phát ngôn như vậy, đó là bởi vì ——
Lâm Trạch Xuyên nhìn ảnh chụp trong tay. Này đó ảnh chụp anh thuê thám tử tư theo dõi Kỷ Hi Niên. Ảnh chụp cậu ta cùng Mạc An ra vào các khách sạn khác nhau.
Quy tắc ngầm trong giới giải trí tuy rằng ai ai cũng biết, nhưng dù sao cũng vẫn là ‘Bí mật’. Cho dù trong lòng sáng tỏ, cũng không dám nói ra bên ngoài, gặp ánh sáng sẽ phải chết——
Mấy ngày nay vì đề tài cạnh tranh người phát ngôn mà bộ phận quan hệ xã hội của Hải Lan tận lực vận động, trên mạng đã đến giai đoạn gay cấn. Lúc này truyền thông phát những tấm ảnh này ra, mang đến hiệu quả —— không cần nói cũng biết.
—— trèo càng cao, ngã càng đau.
Lewis ở nước ngoài, sẽ không chú ý đến tin tức trong nước, cho nên Lâm Trạch Xuyên mới cố ý để Giang Ấn Thiên phát một phần cho anh ta. Lewis biết được, sẽ càng khiến Mạc An thêm kiên định vứt bỏ Kỷ Hi Niên.
Mà này đó ngọn nguồn những tấm ảnh này, điều tra cũng chỉ biết được là do tay săn ảnh kia làm ra.
Nghĩ đến Giang Ấn Thiên từng hỏi anh có phải hay không ra tay quá độc ác, Lâm Trạch Xuyên cười khẽ một chút ——
Con đường này là Kỷ Hi Niên tự chọn, đây là chỉ là thủ đoạn cạnh tranh anh dùng để đánh bại đối thủ mà thôi.
Hơn nữa anh dù sao cũng chỉ lợi dụng thủ đoạn của Kỷ Hi Niên, để đả kích chính Kỷ Hi Niên. Bọn họ đều không trong sạch, thủ đoạn cũng dơ bẩn như nhau, chẳng qua phải xem kỹ thuật của ai cao hơn một bậc, ai là kẻ cười cuối cùng.
Danh sách chương